TruyenHHH.com

[Cover] [BHTT] "Ăn" chị từ cái nhìn đầu tiên. (TrieuDuyen)

4. Chế ngự chị

Bulamalu

Minh Triệu bị chiếm giữ mạnh mẽ, môi chỉ rời môi khi nàng thiếu oxy đến sắp ngất, đã vậy còn bị ép chặt vào tường. Nàng cật lực hớp lấy không khí xung quanh bằng cả miệng và mũi, dù không khí ấy nồng mùi hơi thở của ả.

- Biến thái.

Vừa mới tìm được giọng nói, hai chữ đầu tiên thốt ra đã bắt đầu rủa xả người ta.

Nhìn khóe môi cong cớn ương ngạnh, đôi mày cau có, không khiến người này sợ như giai nhân trong nhà nàng, ngược lại càng thích thú. Nhếch môi cười gian tà, lưng Minh Triệu được đem ra khỏi bức tường, và bây giờ dán chặt xuống... chiếc giường.

Trong sự chật vật vì bị đè ở trên, Minh Triệu vẫn cố nhoài người, tay nàng mon men xuống dưới gối nằm lấy vật gì đó. Vừa rút được ra chưa kịp hành động, cổ tay đã bị siết chặt bằng một lực rất mạnh.

- Dao rọc giấy hả mèo con? Chị thật khó chiều. -Cả hai tay nàng chỉ bị một bàn tay của người kia khoá lại, một bàn tay rê nhẹ lên mặt nàng, từ gò má xuống tận xương quai xanh, vừa lả lơi vừa khiêu khích.

Minh Triệu thất thủ, bất lực quay mặt chỗ khác.

Tiếp theo, nàng lập tức nhận lấy hậu quả từ sự chống trả ngu ngốc vừa rồi, ả ta rút chiếc cà vạt kiểu cọ đang đeo cột tay nàng vào thành giường. Asss, ghét nhất là bị cột tay kiểu này, đây có phải lí do hôm nay ả đeo cà vạt không?

Khoé mắt phượng dài uốn lượn dưới hàng mi cong của ả, liếc qua con dao rọc giấy rơi xuống đất, xem ra con mèo này đã rất cảnh giác sau cuộc gặp bất ngờ hôm qua. Cánh môi đầy đặn vểnh lên một nét cười giễu cợt.

- Chị đáng yêu thật đấy, nghĩ xem tôi phải trừng phạt chị thế nào cho việc này đây ngốc?!

Ả nhìn nàng từ đầu đến chân bằng ánh nhìn ẩn ý, gân trên khuôn cổ cao ráo chạy lên xuống một cái, biết ngay đang nuốt khan nén thèm thuồng. Không vội vàng, ả ta nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, ngạo nghễ đắc thắng, ve vuốt cơ thể nàng qua lớp áo, bàn tay suông dài dừng ở cổ, kéo chiếc khăn voan thắt trên đó ra, phô bày vết tích đỏ sẫm ngày hôm qua do chính mình để lại. Cơn ham muốn vừa cố trấn ngự tiếp tục sắp sửa bùng lên.

- Cô muốn gì? Nói đi.

- Haha...

Tiếng cười thích thú vang lên giữa căn phòng vắng lặng, với Minh Triệu tiếng cười ấy quá sức thô bỉ.

- Dĩ nhiên là muốn chị, hôm qua tôi đã nói là muốn chị rồi mà.

Bàn tay vừa dừng lại giờ tiếp tục càn rỡ, nó không ngại quét qua tất cả mọi nơi trên cơ thể nàng, nó như những con rắn bất trị quấy phá nàng. Minh Triệu thật sự rất sợ, nhưng không muốn để nỗi sợ hãi của mình làm ả ta đắc ý. Nàng nhíu mày, khắc chế run sợ cuộn trào, nhếch môi một nụ cười nhạt nhẽo bất cần hơn ả.

- Nói chuyện đàng hoàng đi, đừng thử thách sức chịu đựng của tôi.

- Được, vậy không để chị chịu đựng nữa.

Nói rồi ả lập tức leo lên người nàng không nhân nhượng, xé sạch mọi thứ như hôm qua, để Minh Triệu trần trụi với làn da mịn màng nằm dài lên giường, nàng biết có la lối lớn tiếng cũng chẳng làm ả dừng lại, chỉ có thể cắn răng khắc chế tiếng chửi rủa phát ra.

Ả đứng xuống, tự tay từ tốn cởi từng thứ trên người mình, nâng niu quần áo, treo lên giá cho thẳng thớm. Vô sỉ hết mức mà, thiên vị với trang phục của bản thân vậy sao? Có thể nhẹ tay với quần áo của cô một chút không được hả? Cũng toàn hàng hiệu chứ bộ.

Căn bản Minh Triệu bị trói chặt trên giường, không thể phản kháng bằng bất cứ cách thức nào, không tự nguyện vẫn phải thuận theo ý ả.

Lần nữa nằm xuống ôm lấy nàng, hai cơ thể bây giờ đã trở về nguyên thuỷ.

Công nhận ả trắng hơn mình. Á, nghĩ bậy bạ rồi >.<

Từng tấc da thịt tiếp xúc nhau đều bị đốt cháy.

- Này đừng như vậy đi...

- Hửm?! - Bàn tay hư hỏng khựng lại khi con mèo nhỏ xuống nước, muốn nói gì đó? Chị thật ngoan cường, có điều cô gái ít khi dịu dàng thế này. Biểu hiện bây giờ rất tốt, làm người ta nghe như rót mật, hài lòng với sự uỷ mị này liền lắng nghe.

- Cô muốn lên giường chứ gì? Ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp nóng bỏng hơn tôi, sao nhất định phải là tôi?. Nếu tha cho tôi, sẽ cho người lùng sục thật nhiều mỹ nữ đem về cho cô.

Chà chà... Ngữ điệu dụ dỗ này là đang nói với ai đây? Nếu như chỉ đơn thuần tìm người lên giường, tôi đâu cần mất nhiều công sức đột nhập nhà chị, chiếm đoạt chị... Chị có biết tôi cực khổ với chị thế nào không?

Hai ngón tay thong thả miết theo đường viền môi Minh Triệu, nhìn khuôn mặt nàng một cách say đắm. Có chút buồn cười với mấy lời đàm phán trẻ con này, người kia mím môi, hất mày ngạo mạn.

- Vấn đề là hiện tại, tôi có sẵn mỹ nữ ở đây, không cần tìm kiếm.

- Ưmmmm... - Minh Triệu nhắm mắt rướn người, những ngón chân nhỏ nhắn sơn đỏ quíu chặt, không thể ngăn bản thân phát ra một tiếng rên rỉ, khi có một ngón tay ấn vào chỗ nhạy cảm nhất của mình phía dưới.

Cả thân thể mỏng manh bắt đầu run rẩy, luồng điện chạy dọc sống lưng lên tận não, làm nàng liên tục rùng mình. Nói chuyện thì nói chuyện, ai cho động tay động chân hoài vậy?

- Chị tự nghĩ lại xem đêm qua chị đã sung sướng thế nào?

- Câm miệng.

Con mèo trở lại xù lông, trong khi vừa ngoan ngoãn một phút trước. Mặt nàng đỏ ửng, đúng là đêm qua... Đêm qua... Không phải, đêm qua bị bỏ thuốc.

Ai đó nhìn biểu cảm bất giác ngượng ngùng của nàng khẽ cười. Hôm qua không chỉ cô ấy sung sướng, mà chính bản thân ả cũng đã thoả mãn vô cùng. Cái cảm giác được chạm vào một vì sao xa xôi bao lần mình mơ ước. Cảm giác chạm được vào thân thể nữ thần mình mong đợi. Cảm giác chạm vào một thứ xa xỉ nghĩ rằng mình chẳng bao giờ chạm được...

Chị có biết... Từ lâu có người dõi theo chị, nhìn cơ thể nuột nà uyển chuyển của chị lòng thầm xao xuyến, chỉ có thể che giấu tâm rung động. Chị có biết, có người chỉ cần nhìn ảnh của chị đã bắt đầu rạo rực. Chị có biết, có người luôn muốn tiến đến gần chị, dẫu chị lạnh lùng làm ngơ như không thấy. Chị có biết... Ti tỉ thứ cảm xúc bồi hồi do chị tạo ra, rồi chị ngu ngơ để người ta đắm chìm lặng lẽ trong khao khát...

Ngày hôm qua, giây phút chiếm lấy chị, giây phút tuyệt vời khi biết rằng chị đã là người phụ nữ của mình, đã sung sướng suýt hét lên... Giờ lại nghiễm nhiên khơi gợi được sự tức giận của nữ vương đậm tiếng lạnh lùng, mừng vui đến độ tim thoáng run rẫy.

Làm chị hạnh phúc đã khó, làm chị tức giận không phải ai cũng có thể.

Chúc mừng chị! Chị sẽ bị quấn chặt cả đời. Phạm Đình Minh Triệu!

- Nói cho chị biết một điều... Hôm qua chất kích thích trong rượu rất nhẹ đấy cục cưng à... Là tự bản thân chị tình nguyện nóng bức với tôi.

- Vô liêm sỉ - Nàng hét vào mặt kẻ cuồng ngôn, mắt ào ào lửa đỏ.

- Ngốc thật! - Giọng vui vẻ.

- Hôm nay tôi hứa không bỏ cái gì cho chị uống đâu, để chị cảm nhận chân thực được cảm giác cùng tôi như thế nào nha!

Tai Minh Triệu ù đi vì những lời lẽ ngông cuồng thẳng thừng đó. Cái gì chứ, một đêm nữa sao? Biến thái!

- Aaaaaa... Đừng mà... - Minh Triệu la lớn, cảm giác mình bị tất cả những gì có thể từ con người đó chèn ép lên, hai đỉnh ngực bị chiếm giữ, ngã ba phía dưới bị quấy rối. Dù biết la hét vô ích nhưng đó là điều cuối cùng nàng có thể làm.

Ả chợt dừng lại mỉm cười nhìn vẻ mặt khó coi đang chịu đựng của nàng, yêu thương đặt lên môi đang mấp máy của cô nụ phớt êm đềm. Minh Triệu ngửa mặt nhắm chặt mắt, có chết không để những giọt nước mặn đắng trào ra, mệt mỏi... Nàng quá mệt mỏi với chuyện này rồi... Nàng sắp không chịu nổi nữa... Bất lực xuôi tay.

Lòng tự trọng của nàng, giống hệt chiếc đầm bị xé rách nát dưới nền, tôn nghiêm của nàng, bị ả ta chà đạp bẹp dí, từng mạch máu như vụn vỡ... Nàng vốn là một viên pha lê trong suốt lấp lánh, bây giờ ả giã nát nó ra. Tủi nhục cùng cực.

Nàng buông xuôi, chỉ còn biết có một thân thể đang nhấp nhỏm trên người mình, làn da lạnh băng áp vào nàng càng lúc càng nóng hực, gai óc dựng đứng, cơ thể nàng dù không tự nguyện, cũng dần bị ả làm cho vươn cao lên ngạo nghễ ương bướng, cương cứng.

Nàng cố chối bỏ cảm giác đê mê ả mang lại, bởi càng cảm nhận sự thích thú, càng thấy mình vô đạo đức, cố gắng níu lấy sợi dây lí trí không để nó phiêu diêu đi theo dẫn dắt của ả ta. Nhưng nàng bẽ bàng nhận ra, bản thân ngày càng lơi dần... Hai bàn tay bị trói nắm chặt, móng bấm sâu vào da thịt rớm máu.

Bắt đầu mất tự chủ, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh nước, chìm sâu vào miền u ám...

Hức... Hức... Hức...

Hành động kích tình bất giác ngừng lại vì tiếng khóc của Minh Triệu. Ả ngơ ngác ngẩng lên... Minh Triệu mà ả biết, là một cô gái ngoan cường, kiêu kỳ, giờ bị mình làm cho khóc nức nở thế kia, hẳn phải đến bước đường cùng.

Ả không phải sắc đá, hơn nữa trái tim ấy còn rất nóng bỏng, làm sao có thể trơ mắt nhìn người mình yêu khóc, lòng vô thức đau tê dại. Đâu phải em yêu chị chỉ vì chút dục vọng này...

Tất cả được nén xuống, ả trườn lên hôn vào mi mắt ướt đẫm của cô dịu dàng. Minh Triệu sững người, phút chốc chợt ngây ngất. Dỗ dành sao? Cưỡng bức rồi lại dỗ dành? Không đúng chút nào.

Môi nàng được nồng nàn ve vuốt, dịu êm như ru hồn vào cõi mê li, lạ là lúc này cơ thể nàng có vẻ không bài xích nữa, từ hai cánh môi chạm nhau, từ hai đầu lưỡi chạm nhau... Đưa đi khắp cơ thể một cảm giác mơ màng ảo diệu.

Nụ hôn này, không mang dục vọng, không bạo cuồng chiếm hữu, mà vỗ về chậm rãi, đầy ấm áp mê say... Cổ họng Minh Triệu tự nhiên phát ra một tiếng rên ậm ừ nho nhỏ. Cơ thể thoáng động đậy thật khẽ khàng, nhất thời nghe một cỗ nhiệt thao túng tâm can, lần này là tự nguyện?... Chưa một ai dịu dàng âu yếm nàng như vậy, chưa một ai vuốt ve nàng bằng sự nhu mì này... Nếu lắng hồn để cảm nhận, môi ả thật thơm mềm, thật quyến rũ... Mùi hương tỏa ra từ cơ thể ấy cũng huyền dịu dễ chịu hơn nhiều.

Một phút giây, nàng bối rối, rung động sao?

Cổ tay của Mình Triệu cũng thoải mái dần dần... Nàng không còn bị trói. Bằng cách nào đó người kia đã cởi trói lúc nàng không hay biết, lúc nàng chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.

Đáng lẽ phải đẩy ra, phải kháng cự khi tay được trả tự do... Nhưng không, nàng nằm im, hai bàn tay ngoan bấu xuống grap giường, tiếp tục nụ hôn chưa từng có.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com