TruyenHHH.com

[Cover] Ái Tình Âm Dương

Chap 15: Cúp Điện

lvd_love89


Vào giữa hè, vận đào hoa của Lâm Vỹ Dạ rất sung túc. Ban đầu Thuận Nguyễn còn khá dè dặt, hỏi thăm nàng gặp phải chuyện gì nữa không, đương nhiên chỉ là hỏi cho vui thôi,làm gì có ai gặp xui xẻo cả đời, như Conan đi đến đâu người chết đến đó được chứ?



Vì vậy dần dần, anh thử hẹn nàng ra ngoài, lúc Vỹ Dạ nhận được điện thoại, anh căng thẳng nói: "Bạn tôi có hai vé xem phim, nhưng anh ấy không đi được, vì thế tôi muốn hỏi cô... tối thứ bảy cô có thời gian không?"



Lâm Vỹ Dạ nghĩ một lúc, hoặc nói nàng thật ra chỉ nghĩ tới mỗi Lan Ngọc, cũng không biết qua bao lâu, lúc Thuận Nguyễn đã cho rằng nàng muốn từ chối, trong lòng cực kì thất vọng, chợt nghe Lâm Vỹ Dạ nói: "Tôi có."



Anh ta vui mừng: "Đến lúc đó tôi tới đón cô."



"Không, gặp nhau ở cửa rạp chiếu phim là được." - Lâm Vỹ Dạ rất có chừng mực.



Nam Thư vừa lúc đi cùng thang máy với cô, nghe xong liền hỏi: "Người yêu à?"



Lâm Vỹ Dạ cười, không nói gì, thế nhưng Trương Thế Vinh lại nhìn nàng vài lần: "Cô có người yêu?"



Lâm Vỹ Dạ cười khẽ: "Vẫn đang suy nghĩ."



"Phải nhanh tay lên mới được." - Nam Thư nửa đùa nửa thật, "Ra chiêu phải chuẩn."



Lâm Vỹ Dạ ngẫm nghĩ: "Em sẽ cân nhắc cẩn thận."



Nếu như tìm được chồng thì tốt, còn không thì có thêm một người yêu cũng chẳng sao.



Lâm Vỹ Dạ đúng hẹn đến trước rạp, nàng không phải một người thích đến muộn, nhưng nếu phụ nữ đến quá sớm sẽ khó tránh khỏi không đủ thận trọng, vì vậy nàng đến muộn ba phút.



Thuận Nguyễn đã đợi một lúc lâu, mua sẵn kem ly, coca và bỏng ngô, anh ta mặc quần áo thường ngày, tuy không quá xuất chúng, nhưng cao to đáng tin cậy.



Vỹ Dạ mặc một chiếc váy thanh nhã đi tới, anh ta hơi ngượng ngùng: "Cô đến rồi."



"Vâng." - Nàng rất bất ngờ vì mình không sốt sắng, tự nhiên tán gẫu với anh ta như một người bạn, "Phim khi nào thì bắt đầu?"



"Còn nửa tiếng nữa." - Anh ta hơi căng thẳng, nàng mỉm cười: "Phim tên gì ấy nhỉ?"



Anh ta nói tên phim,Lâm Vỹ Dạ cười nói: "Tôi vẫn luôn muốn xem phim này, nhưng lại không có cơ hội." - Sự ung dung tự nhiên của nàng cũng dần nhiễm sang Thuận Nguyễn, anh ta trở lại dáng vẻ của một người đàn ông an toàn đáng tin: "Tôi cũng vậy, tôi rất thích phim của đạo diễn này."



Lâm Vỹ Dạ mỉm cười lắng nghe, trời mới biết nàng chưa từng nghe qua tên bộ phim đó bao giờ.



Rất bất ngờ, vai nữ chính là Khả Như, khác hoàn toàn với dáng vẻ hung hăng đêm đó, ánh sáng diễm lệ tỏa ra bốn phía, rất có khí chất, đúng là ngôi sao đang 'hot' hiện nay, có phong cách rất đặc biệt. Vỹ Dạ cảm giác rằng đối với Khả Như trên màn ảnh, Nam Thư chỉ còn nước hít bụi.



Trương Thế Vinh có phúc biết bao, đối mặt với một mỹ nữ như vậy, tinh thần hẳn cũng dao động, ý loạn tình mê. Nghĩ đến đây, Vỹ Dạ bỗng cảm thấy vui vẻ, thật không ngờ nàng vẫn có thể nhàn nhã thoải mái được như vậy.



Đây là một bộ phim lãng mạn, người đến xem chủ yếu là tình nhân, một cặp tình nhân ngồi phía sau bọn họ không ngừng hôn nhau, sau đó lại phát ra những âm thanh khó nghe. Thuận Nguyễn  nghiêng đầu, nghiêm túc cảnh cáo bọn họ: "Nơi công cộng, xin chú ý cử chỉ."



Lâm Vỹ Dạ ngẩn ra, ngay lập tức nở nụ cười, sau khi kết thúc phim liền nói với anh ta: "Ngày đó tôi thấy anh đứng trước cửa nhà, vẻ mặt nghiêm trọng, dọa tôi sợ muốn chết."



Thuận Nguyễn hơi thẹn thùng, cứ như một người thiếu niên chưa trải sự đời, màu da anh tuy không trắng nõn như Lan Ngọc nhưng lại có màu lúa mạch rất khỏe khoắn. Anh không nói với nàng hôm đó cửa vừa mở, anh liền nhìn thấy một cô gái thanh tú, mặt mày trắng thuần ngước lên nhìn, tóc xõa tung, trong khoảnh khắc nhìn thấy thi thể, mặt nàng bỗng trắng bệch không còn một giọt máu, anh ta liền sinh lòng cảm thông cùng ý muốn bảo hộ.



Hoàn toàn không ngờ đến sau đó còn có thể gặp lại, nàng dũng cảm, một thân một mình đối phó với kẻ xấu hung ác, anh lại càng có thiện cảm với nàng hơn. Dưới sự ủng hộ của đồng nghiệp liền để lại số điện thoại cho nàng



Có thể hẹn được nàng là một niềm vui bất ngờ, anh cảm thấy mỹ mãn, dự định cẩn thận phát triển lâu dài đoạn quan hệ này. Vì vậy sau khi xem phim xong liền đưa nàng về nhà, không dai dẳng theo sát, cũng không đề nghị lên nhà uống chén trà.



Sự thận trọng này làm Lâm Vỹ Dạ rất hài lòng, vì thế ấn tượng ban đầu của nàng đối với anh không tệ.



Vừa về đến nhà, Vỹ Dạ liền phát hiện bên trong rất sạch sẽ. Lan Ngọc đứng ngoài ban công, bóng người cao ráo hơi cô đơn, Vỹ Dạ bỗng cảm thấy không đành lòng: "Tôi về rồi."



Cô quay đầu nhìn lại, vui vẻ ra mặt: "Em về rồi!" - Sau đó xông đến ôm cô, tình cảm lưu luyến lộ rõ, "Nhớ em quá."



Dưới ánh đèn, nàng nhìn khuôn mặt cô chăm chú, thật sự rất đẹp, e rằng cô là người xinh đẹp nhất mà nàng đã từng gặp từ khi sinh ra. Chắc chắn ông trời đã vô cùng để tâm khi giao phó sinh mệnh cho cô, môi hồng răng trắng, nét bút nét họa, dường như bước ra từ tranh vẽ.



Vỹ Dạ nhẹ nhàng nói: "Hôm nay tôi đi ra ngoài với một người."



Lan Ngọc à một tiếng, vẫn chưa hiểu hàm ý trong câu nói đó: "Chơi vui chứ, có nhớ Ngọc không?"



"Là đàn ông." - Nàng né tránh ánh mắt trong veo của cô, nói ra sự thực.



Lan Ngọc dừng lại trong chốc lát, hỏi: "Hẹn hò sao?"



"Đúng vậy."



"Anh ta thổ lộ với em rồi, hay đã cầu hôn rồi?"



"Là lần hẹn hò đầu tiên," - Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc, cân nhắc lời nói, "Nhưng tôi có thể cảm giác được anh ta rất nghiêm túc,Lan Ngọc, tôi đã 24 rồi, tuy chưa tính là gái ế, nhưng cũng đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn, cô hiểu ý tôi chứ?"



"Em muốn Ngọc chết tâm."



"Đúng."



"Tại sao?"



"Nếu như..." - Nàng muốn nói, nếu cô là một người bình thường, nàng chắc chắn sẽ không chần chừ mà đồng ý để cô theo đuổi. Nhưng nàng không nói ra, vì điều này chẳng có chút ý nghĩa nào, "Không tại sao cả, Lan Ngọc, không tại sao hết."



Nàng nói, mũi đột nhiên cảm thấy hơi cay, tuyến lệ nhanh chóng phân bố nước mắt, nàng rầu rĩ: "Không tại sao, làm sao có nhiều tại sao như thế?"



Lan Ngọc thấy vậy, lại đột nhiên nở nụ cười, ôm eo Vỹ Dạ, cúi đầu hôn lên, môi nàng rất mềm. Cô lần này đã quen việc, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, dường như nghịch ngợm nô đùa, lại thỉnh thoảng trở nên triền miên.



Lâm Vỹ Dạ không thể tin rằng mình vốn định cự tuyệt, nhưng lại không tự chủ được trầm luân trong nụ hôn của Lan Ngọc, nàng vội vàng tránh khỏi vòng ôm, cô ngoan ngoãn nói: "Được rồi, không sao cả, nếu em muốn kết hôn,Ngọc chắc chắn sẽ buông tay, nhưng trước đó, chúng ta làm một giao ước đi."



"Gì cơ?"



"Ngọc sẽ ở bên cạnh em, mãi đến tận khi em kết hôn mới thôi." - Lan Ngọc nhẹ giọng nói, "Em sẽ không biết người đàn ông này có kết hôn với em hay không, giữ lại một đường lui chẳng phải tốt hơn sao?"



Lâm Vỹ Dạ nhíu mày: "Thế sao được, đó không phải là chân đứng hai thuyền à?"



"Em cứ xem như Ngọc là một tên biến thái quấn quít lấy em không buông là được." - Giọng điệu cô rất nhẹ nhàng, không hề có trở ngại tiếp tục sáp đến sàm sỡ nàng "Dù sao Ngọc cũng rất biến thái mà."



Lan Ngọc giơ bàn tay đếm những hành vi "biến thái" của mình: "Ngọc thích nhìn trộm em tắm, thích lấy nội y của em tự 'an ủi', còn thích sờ ngực em. Ngọc thực sự là một tên biến thái." - Sau đó sâu sắc tự kiểm điểm bản thân, "Sao Ngọc có thể biến thái như vậy nhỉ?"



"..." - Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn bất lực trước Lan Ngọc, người tự nói mình biến thái như vậy, nàng nên biểu lộ gì cho tốt?



Vì vậy Vỹ Dạ triệt để im lặng, dứt khoát không để ý đến Lan Ngọc, vòng qua cô đi vào phòng. Nhưng Lan Ngọc hơi ngăn lại, Vỹ Dạ vốn cầm trong tay một cốc nước dứa đá bào, bỗng nhiên bị va chạm, đương nhiên đổ xuống khắp nơi,. Trên váy nàng cùng quần áo Lan Ngọc đều dính đầy những vệt màu vàng.



Lâm Vỹ Dạ dĩ nhiên không vấn đề, vừa vặn đến lúc tắm rửa thay áo ngủ đi ra. Sau đó bảo Lan Ngọc vào thay đồ, cô ngoan ngoãn đi vào, cuối cùng khỏa thân chạy ra.



Đây thật sự là ***, Lâm Vỹ Dạ kinh ngạc đến ngây người: "Cô làm gì vậy?" - Hai gò má nàng nóng lên, cô chỉ vào chính mình, rất vô tội nói: "Ngọc không có quần áo để thay."



Cũng đúng, Lâm Vỹ Dạ ném một chiếc khăn tắm qua, Lan Ngọc lại bắt đầu giở trò, lẽ thẳng khí hùng nói: "Ngọc là tên biến thái mà, Ngọc thích khỏa thân!"



Lâm Vỹ Dạ tức giận: "Nếu cô dám khỏa thân thì vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi!" - Lúc này Lan Ngọc mới bất đắc dĩ cầm khăn tắm vòng quanh eo, lộ ra lồng ngực lõa lồ.



Vỹ Dạ lần đầu tiên nhìn thấy, phát hiện vóc người Lan Ngọc thật sự rất tốt, thuộc về loại hình tráng kiện, bắp thịt rắn chắc nhưng không làm người ta cảm thấy thô kệch. Lúc trước nàng vẫn nghĩ Trương Thế Vinh có phúc lớn bao nhiêu mới quen được Khả Như , bây giờ mới cảm thấy phúc phận của mình cũng tốt không kém, trong nhà mỗi ngày đều sẽ có một người đẹp lúc ẩn lúc hiện, còn tình nguyện cho nàng tùy ý sờ mó miễn phí.



Nhất là vào lúc này khi cô đang nằm trên chiếc đệm dưới sàn nhà, nhìn từ góc độ của nàng hoàn toàn không bỏ sót lại chút gì, vai rộng eo hẹp, vóc người chuẩn đến không thể chuẩn hơn, hoàn toàn không phù hợp với tướng mạo khá nhu hòa của cô



Điều hòa vẫn hoạt động, Lâm Vỹ Dạ đang đọc tiểu thuyết say mê, bỗng nhiên 'xoạch' một tiếng, bóng đèn trên đỉnh đầu vụt tắt, nàng khó hiểu ngẩng đầu: "Sao thế này?"



Nhìn lại, điều hòa cũng ngừng nốt, Lan Ngọc hỏi: "Có phải cầu chì đứt rồi không?"



"Cũng có thể." - Lâm Vỹ Dạ  lo lắng, "Tôi không biết sửa."



"Ngọc biết." - Lan Ngọc kéo ghế đứng lên, bảo Vỹ Dạ phụ trách đưa đồ nghề, nàng hỏi: "Sao rồi?"



Lan Ngọc nói: "Đúng là đứt." - Thật ra cô hoàn toàn không biết sửa cầu chì... Có điều chuyện này nếu nói ra liền xong đời, vì vậy cô giả vờ nghiên cứu một lúc, phát hiện mình nên biểu lộ ra gì đó, đành xoay người lại: "Em giúp Ngọc chiếu sáng một chút đi, nhìn không rõ lắm."



Vỹ Dạ cầm di động chiếu cho Lan Ngọc, cuối cùng cánh tay không cẩn thận sượt qua, khăn tắm vòng quanh eo Lan Ngọc liền rơi xuống. Vỹ Dạ bị thứ rơi vào mặt dọa hết hồn, đến khi nhìn rõ ràng, suýt chút ném vỡ mất điện thoại, nàng muốn nói chuyện, thế nhưng khi thấy cô đang hết sức chuyên chú nghiên cứu vấn đề cầu chì, liền nhịn không nói ra.



Nhưng không biết vì sao, nàng hơi không khắc chế được lòng hiếu kỳ, muốn xem hình dạng "vị trí kia" của cô rốt cuộc ra sao, thương thay nàng đã lớn như vậy, nhưng chưa hề động vào bất kỳ hình ảnh "đặc biệt" nào, đây vẫn là lần đầu tiên quan sát.



Nàng dù sao cũng hơi dè dặt, chỉ dám dùng khóe mắt liếc một chút, cố gắng bày ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Lan Ngọc đã sớm phát hiện, thế nhưng cô biết rõ, nếu cô mở miệng, nàng nhất định sẽ quay đi chỗ khác. Lâm Vỹ Dạ là một cô gái bảo thủ như thế, vì vậy Lan Ngọc hoàn toàn làm như không biết, eo lại hơi dùng sức, nghiêng người sang bên cạnh để nàng nhìn rõ hơn.



Nhưng đến cùng do trong lòng có suy nghĩ, cơ thể liền sẽ không tự chủ biểu lộ ra,Lan Ngọc nhân cơ hội Vỹ Dạ chưa phát hiện, ủ rũ giành nói trước: "Hình như không sửa được rồi."



Đương nhiên nàng không trách cô: "Vậy thì thôi, ngày mai tôi tìm người đến sửa."



Lan Ngọc không nói nhiều, trở lại phòng ngủ với Vỹ Dạ, trong phòng vẫn còn khá mát mẻ. Nàng xua đi những suy nghĩ đen tối trong đầu, hy vọng có thể ngủ sớm một chút, nhưng sau khi điều hòa ngừng hoạt động, nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng, nàng mở cửa sổ, thấy gió thổi vào cũng hầm hập bèn đi tìm một cây quạt, nhưng vẫn cảm thấy rất nóng.



Lan Ngọc nằm dịch sang, cọ cọ người Vỹ Dạ "Ôm Ngọc ngủ là được." - Cô tồn tại như một hồn ma, cả người rất mát mẻ.



Lâm Vỹ Dạ do dự, nếu nàng nhớ không lầm, lúc nãy vừa muốn làm Lan Ngọc hết hy vọng kia mà, sao bây giờ lại biến thành tình cảnh như vậy? Chuyện này rất không khoa học!



Vỹ Dạ đang suy nghĩ, Lan Ngọc liền tập kích đến, cô vừa sáp qua, nàng liền cảm thấy mát mẻ. Da mặt Lâm Vỹ Dạ mỏng, rất ngại đồng ý, liền dứt khoát ngầm thừa nhận.



Lan Ngọc đã vô cùng hiểu tính cách của Vỹ Dạ, liền chủ động để nàng dựa vào lồng ngực mình. Lâm Vỹ Dạ cứng ngắc một chút, sau đó tự nhiên lên, thật sự quá thoải mái, quả thực giống đang ngủ bên cạnh một tảng băng, lại không rét thấu xương như băng bình thường, từng đợt mát mẻ xuyên thấu vào người, vô cùng thoải mái.



Thế nhưng ngược lại, Lan Ngọc phải ngậm đắng nuốt cay, cô cảm giác được trên ngực mình có hai luồng mềm mại tựa vào liền rục rà rục rịch, lại sợ dọa đến Vỹ Dạ. Nhịn một lúc lâu, khó chịu đến sắp hỏng, nhưng nàng yên lặng ngủ bên cạnh mình là điều cô tha thiết mơ ước, liền quyết định không dám làm ra bất kỳ cử động gì làm cơ hội hiếm hoi vất vả mới có được này vụt mất.



Vì vậy Lan Ngọc nhắm mắt lại thôi miên chính mình, nhưng nửa tiếng sau liền bi kịch phát hiện, vô dụng, không hề có chút tác dụng nào.



Cô rõ ràng là một con ma, vì sao lại có phản ứng sinh lý như người bình thường được nhỉ? Lan Ngọc tức giận nghĩ, nếu không vì thế, không chừng cô đã sớm thu được nàng vào tay, chưa đến nỗi xảy ra mấy chuyện xấu hổ trước đây.



Sao cô lại không nhịn nổi thế này!













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com