Countryhumans Vienam Tu Gioi Luc Than
.
.
.
.
.
FBI rất hiếm khi được gọi. Dù ở trong trường hợp nào, 90% chỉ thị mà hắn phải thực hiện được giao thông qua CIA. Nhưng hắn không cảm thấy phiền phức lắm, khá ổn là đằng khác vì FBI chả thích lão già hiện thân nhà mình.
Hắn trung thành, giống như một con chó. Và hắn cũng sống như một con chó, ai ban cho hắn nhiều lợi ích hơn, hắn đi theo người đó.
Vậy nên cũng chẳng phải lạ gì khi dưới trướng FBI đầy kẻ là nội phản, sẵn sàng giao ra những cơ mật trong nội bộ đất nước Hoa Kỳ, do vậy đã không còn quá nhiều việc mà FBI có thể làm nữa.
FBI - Federal Bureau of Investigation - Cục Điều tra Liên bang - Trung thành, Quả cảm, Liêm chính.
Ôi, mỉa mai quá cơ, bộ Công an của toàn bộ lãnh thổ Mỹ ấy mà.
Hắn đi làm khủng bố còn được.
Mà thật ra có nhiều lần trong sự nghiệp của mình, FBI muốn đi làm khủng bố để được đánh sập cái trụ sở của CIA thật.
Vì hắn ghét cái bộ dạng lúc nào cũng kiêu ngạo mà thấy kẻ bề trên thì cun cút theo sau của CIA tới vô cùng.
Đứng trước cửa văn phòng ở tầng trệt biệt viện của lão già hiện thân đã sống quá mấy trăm năm tuổi đời nhà mình, FBI méo quan tâm vụ gõ cửa nữa, trực tiếp đẩy vào liền nhìn thấy CIA đang nói nhỏ điều gì đó với lão hiện thân.
Gì đây, trong nước có vụ gì quan trọng tới nỗi ở trong biệt viện bọn họ cũng không thể nói lớn tiếng được à?
"Ngươi tới rồi."
USA nhìn thấy hắn tới thì hơi nheo mắt lại, có chút không tin tưởng mà quay đầu chẹp miệng một cái trước khi nghĩ xem mình nên nói gì tiếp.
Chỉ còn hơn hai tháng nữa sẽ tới kì họp thường niên cuối năm - thời điểm tất cả những hiện thân trên thế giới tụ họp tại trụ sở Liên Hợp quốc hay còn được gọi là "Đại sảnh hòa bình cuối năm" nhằm tránh được đợt hao hụt linh khí vào mỗi thời điểm cuối năm của Linh giới.
Đối với những Ilokoinimes mà nói, linh khí giống như nước với cây, không khí với bầu trời, oxi với mọi sinh vật trên thế gian. Vì vậy trụ sở Liên Hợp quốc đã được xây dựng trên tiền đề ở nơi nồng đậm linh khí nhất nhằm trở thành nơi tạm trú, hỗ trợ những quốc gia nghèo linh khí cũng như là nơi để những hiện thân trao đổi về các bản hợp đồng giao thương, thúc đẩy kinh tế cũng như khó khăn của đất nước mình.
Nhìn nước Nga trở thành nhà từ thiện lớn nhất Linh giới là biết-
À không, cái này không liên quan lắm.
Từ từ, cái quan trọng gã phải làm hiện tại là sắp xếp cho thằng nhóc kia trước khi triệu tập những vị thần khác để bàn về "kẻ giả mạo" này.
"Ta muốn nhờ cậu sắp tới giúp ta quan sát và chăm sóc một người. Có được không?"
"Một người? Không phải Ilokoinimes?"
FBI chẳng chút kiêng nể mà nói trống không. Hắn nhíu mày nhìn lão già hiện thân nhà mình, một cảm giác bất an, khó chịu rộn lên trong lòng hắn.
Hắn không thích vụ này tí nào. Nếu chỉ là một người bình thường thì mắc gì phải gọi hắn trực tiếp tới chứ? Cứ giao cho CIA rồi để CIA thông qua báo nhiệm vụ cho hắn như mọi khi là được rồi mà.
USA hơi cứng họng một chút, ho nhẹ một tiếng.
"Ta không biết cậu ta là gì. Nhưng nói chung là thông tin tuyệt mật, ban đầu ta định giao cho CIA luôn những xét thấy cậu ta còn có nhiệm vụ ở vùng đen nên ta muốn chuyển nhiệm vụ đó qua cho cậu. Không biết cậu có phiền không."
"Phiền."
FBI trả lời cộc lốc rồi lại chẹp miệng nói tiếp.
"Trong đám cấp dưới của ngài thiếu gì người phụ trách được vụ này chứ. NIC chẳng hạn? Mắc gì phải là tôi?"
*NIC - National Institute of Corrections ( Viện Quản giáo Quốc gia )
"Tại cậu ta còn chưa phải vị thành niên."
"....."
Hả-
Sau đó trong cơn ngơ ngác, ngỡ ngàng tới bật ngửa và đơ luôn cả cái hệ điều hành, FBI bị CIA trực tiếp kéo tay, dắt tới phòng khách trong cùng ở trên tầng hai để rồi đối diện trước mặt hắn là một thiếu niên trông như mười sáu, mười bảy tuổi với con rắn nhỏ quấn quanh cổ hai vòng đang ngồi mày mò mấy cái cuốn sách không rõ viết gì bên trong.
FBI nhìn thấy dung nhan hiển hiện trên khuôn mặt người thiếu niên, khuôn mặt bỗng chốc tái xanh không nói lên lời.
"C-CIA, cậu- cậu ta-"
Không phải lão già hiện thân kia nói người hắn cần trông là một đứa nhóc chưa đủ tuổi vị thành niên sao??? Hơn nữa, hơn nữa cái khuôn mặt đó-
FBI làm sao mà quên được cái khuôn mặt chết dẫm khiến hắn nhiều lần phải xấu hổ tới mức muốn chui vào đất mà chết đó được. Nhưng chẳng phải y đã bị Tử giới nhấn chìm được mười năm rồi sao?! Là mười năm đó!!!!
Rồi FBI bỗng nhớ lại tuổi vị thành niên của một người là từ mười đến mười sáu tuổi, khuôn mặt càng thêm trắng bệch.
Cậu ta chưa tới mười tuổi???
Đùa cái khỉ gì vậy??!!!
Là ai?
Tại sao??????
FBI không hiểu, rồi khi hắn hoảng loạn nhìn về phía CIA, anh ta chỉ thờ ơ đáp lại một câu chán ngắt.
"Là nhiệm vụ tuyệt mật đấy. Cậu làm gì với thằng nhóc đó cũng được, chỉ cần giữ nó không chạy trốn với còn sống là xong. Hai tháng nữa, những vị thần sẽ nói chuyện về nó trong buổi họp kín tới đây. Cậu cố gắng hai tháng này là được."
Cố gắng thế đ*o nào được?!!!!
FBI muốn hét lên thế kinh nhưng lời nói cứ tới miệng hắn thì lại nghẹn lại, cảm giác bất an cùng khó chịu xâm lấn tâm trí hắn, cho tới tận khi CIA đi mất rồi hắn vẫn còn đứng yên ở nơi cửa ra vào.
Vietnam nhìn kẻ lạ mặt cứ nhìn chằm chằm mình như vậy thì khó hiểu xen lẫn với sợ hãi.
Dựa theo những gì kẻ vừa rời đi nói thì hắn sẽ không làm hại gì về tính mạng cậu cả nhưng cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy thì ai cũng sẽ sợ thôi có được không!
Cuối cùng, phải mãi lát sau, FBI mới chậm rãi tiến tới chỗ cậu rồi đưa tay ra, bảo ý cậu nắm lấy tay mình.
"Đi, sau này ta phải chăm sóc ngươi rồi. Ta đưa ngươi về nhà của ta."
Nghe rõ, Vietnam hơi chần chừ nhìn về phía bàn tay được đưa ra của hắn, sau đó giống như cảm nhận được dáng vẻ e ngại của cậu, gã liền móc ra một chiếc còng tay số tám, một đầu gã còng vào tay cậu còn một bên còng khác thì ốp thẳng luôn vào tay hắn.
Sau đó, giống như sợ những nếp kim loại sẽ làm cậu bị thương, hắn liền lấy chiếc khăn tay màu ghi bạc của mình buộc vào phần trong của chiếc còng nơi cổ tay cậu.
"Đi thôi. Như này sẽ không bị lạc đâu."
Nói rồi FBI làm phá sản luôn kế hoạch trốn thoát ngay khi bước ra khỏi được cái biệt viện chết dẫm này của Vietnam ỤnU
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com