Countryhumans Rusbel Khong Don Thuan Chi La Anh Em Drop Tam Thoi
-Đất của cha cô?-Ả cười khinh bỉ lần n-Ở khu này đâu mà chẳng là đất bố tôi? Có là của cha cô thì bố tôi cũng sẽ sở hữu nó thôi~
-Cô nói gì?-Anh đứng dậy-Rasha, con bình tĩnh-Cha đan hai tay vào nhauẢ lại dẹo-Cậu nên nghe lời ngài ấy, Rasha à. Và tớ có một lời khuyên cho cậu là nên bỏ Bela đi mà đi theo tớ~Như thế này có lẽ cô hơi lộ liễu rồi Harrison "thân mến". Ngay lúc sau, ả bị anh đích thân "đưa" ra khỏi quán.-Nên nhớ là người như cô thì không bao giờ tôi đi theo-Anh nghiêm mặt nói, rồi đóng sầm cửa trước mặt ảẢ hậm hực ra về, tay còn nắm chặt lại.
-Cô nói gì?-Anh đứng dậy-Rasha, con bình tĩnh-Cha đan hai tay vào nhauẢ lại dẹo-Cậu nên nghe lời ngài ấy, Rasha à. Và tớ có một lời khuyên cho cậu là nên bỏ Bela đi mà đi theo tớ~Như thế này có lẽ cô hơi lộ liễu rồi Harrison "thân mến". Ngay lúc sau, ả bị anh đích thân "đưa" ra khỏi quán.-Nên nhớ là người như cô thì không bao giờ tôi đi theo-Anh nghiêm mặt nói, rồi đóng sầm cửa trước mặt ảẢ hậm hực ra về, tay còn nắm chặt lại.
-Tối hôm sau-
Cả nhà vừa ăn cơm xong. Trong lúc tôi và anh đang rửa bát thì có tiếng gõ cửa. Tôi bận rửa nên không để tâm lắm người ngoài cửa là ai, cho tới khi cả nhà lao vào những vị khách đó-MARIA!!!!!!!!! CÔ VIỆT NAM!!!!!!!!!!!!!!!!!!Tôi giật mình suýt làm rớt mất cái đĩa. Tôi vội vàng rửa tay rồi chạy ra phòng khách. Một thiếu nữ Nga với đôi mắt nâu sẫm, mái tóc nâu sáng dưới lớp mũ lông có họa tiết ngôi sao màu đỏ gần giống như họa tiết Ushanka của cha và anh. Cô ấy là Maria, bạn từ bé của chúng tôi.Còn người phụ nữ đứng cùng Maria là cấp dưới xuất sắc của cha, Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Vẫn như mọi khi, cô ấy mặc áo dài trắng có họa tiết hoa sen (nay lạnh nên cô mặc thêm cái áo khoác) và đội nón lá.-Privet!-Maria cười-Boss, em đưa con bé về an toàn rồi đây-Hai người vào đi kẻo lạnh-Cha nói vậy nhưng tay chỉ kéo cô Việt Nam vào nhà (Cha lươn quá cha ạ :))))))))-)Đúng lúc tôi rửa xong bát, tôi và anh đi ra phòng khách tiếp khách thì Maria chạy tới. Tôi cảm động dang tay ra chuẩn bị đón cô bạn lâu năm chưa gặp thì...một cú bẻ lái kinh khủng. Cô ôm lấy anh trai tôi. Tôi đang cười thì miệng méo xệch xuống. Anh bối rối không biết phải làm gì, còn tôi thì đen mặt lại-Россия! Давно не виделись (Rus! Lâu rồi không gặp cậu)-Ưm- Cũng lâu rồi không gặp cậu, Maria, và cậu buông ra đi trước khi Bela cào nát mặt cậu mất-Oh! Прости (Oh- Tớ xin lỗi)- Cô vội vàng buông anh ra. Tôi nới lỏng cảnh giác, đúng là bạn từ nhỏ của tôi, khác hẳn ả.Tôi hỏi Maria-Rốt cục cậu ở đâu mấy năm nay mà giờ mới tới thăm tụi tớ vậy?-Tớ ở Việt Nam học quân sự. Hôm trước tớ được kí giấy cho phép về ăn Tết với Giáng Sinh.Thảo nào cái cây thông từ hồi 25 tới giờ bố vẫn chưa bỏ đi. Thì ra là tôi quên mất ngày lễ Giáng Sinh ở Nga. Chưa kịp làm gì thì lại có thêm một vị khách không mời mà đến. Rồi lúc này tôi đoán được các bạn đoán ra là ai rồi đấy. Harrison Apollist Williams- người xứng đáng được giải người mặt dày nhất thế giới.Tôi là người mở cửa. Vừa thấy ả, tôi đã đóng sập cửa lại nhưng ả cứ mặt dày chào tôi rồi chui vào trong nhà. Maria không biết chuyện nên đã chào ả rồi đi tới bắt chuyện làm quen với ả. Ả lại quay về cái mặt nạ dịu dàng tới nói chuyện với cô. Vì giữ thể diện nên tôi và mọi người chọn im lặng. Ả được thời chiếm thế, bắt đầu ba hoa:-Cậu biết không? Hồi trước Belarus từng đánh người đấy-Thật á?-Cô nhìn sang tôiTôi hoảng loạn, Maria-một người thông minh cũng bị cô ta đưa vào tròng ư? Nhưng...-Phải rồi chứ, cậu ấy đánh ngã tớ á. Chắc tớ đã làm gì chọc tức cậu ấy nên cậu ấy mới vậy a~-Вы достаточно солгали?[Cậu nói xạo đủ chưa?]-Maria cười-Hah? Nãy giờ tớ nói đúng sự thật đấy chứ?-Cô ta ngụy biện-Chậc chậc chậc, hạng người như cô mà nói đúng được nổi một sự thật về cô bạn thân từ thuở bé của tôi thì tôi chết liền---------------------------------------------------------Một chap xàm xí, vậy thôi Mong ủng hộ <3LuvBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com