TruyenHHH.com

Countryhumans Hop Aphrodite

Warning

- Truyện có yếu tố : Germany x Poland, 1x1, HE, yaoi, boylove, bạo lực, blood (máu)⚠️.
- Ảnh trên của:
Lấy từ X như thường lệ t lại quên nguồn.
-không mang yếu tố phỉ báng bất kì một cá nhân hay đất nước nào cả.
- Fic chỉ nhằm mục đích hít OTP, không mang tính chất xuyên tạc lịch sử hay truyền bá tư tưởng, tôn giáo, chính trị!!!

Nhân vật:
- Germany - Niemcy (Ger)
- Poland - Polen (Pol)
- European Union (EU)

~~~×××~~~

_Béc-lin Đức, Năm 2***._

Béc-lin được ví như một trung tâm đô thị chính, nơi mở đầu nền kinh tế Đức.

Với những tòa nhà lớn với lối kiến trúc độc đáo mang dấu ấn lịch sử lâu đời, các nhà hát opera nổi tiếng, cùng các thiết bị, vật tư tiên tiến nhất, khiến những du khách có cảm giác choáng ngợp khi lần đầu đặt chân đến nơi đây.

Thế nên thật không khó khi nghĩ rằng Germany là người đứng đầu nơi này, kẻ tài ba, với một bộ óc nhạy bén, có tầm nhìn xa hơn tất thảy, hơn cả là một người vì việc quên thân, y chăm chỉ đến mức các cấp dưới cũng phải chào thua, Germany là cái tên luôn ngồi vào bàn làm việc đầu tiên trong mỗi sáng dù họ có cố đến sớm hơn vào ngày hôm sau nhưng vẫn là hình ảnh đó cả nét mặt lạnh như tiền khiến người khác chẳng tài nào biết được anh đang nghĩ gì và người rời khỏi tòa thị chính cuối cùng vẫn là anh.

Ger gần như đã xem những nơi dành cho công văn, giấy tờ, con số này thành ngôi nhà duy nhất của anh.

Nhưng thật đáng buồn vì berlin cùng tất cả city khác đã thẳng tay từ chối trước sự có mặt của công dân gương mẫu này vì sau đêm lễ hội, họ chẳng biết vì lý do gì Ger đã điên cuồng lao đầu vào công việc đến độ quên ăn, thậm chí bỏ cả giấc ngủ.

Các thuộc cấp thừa biết country không dễ chết chỉ vì thiếu ăn thiếu ngủ nhưng việc một cái xác bị chi phối bởi cơn nghiện nơi đây là điều thâm tâm họ khó chấp nhận, nhất là khi.. đó lại là người đứng đầu một nước, người họ luôn xem trọng đặt lên hàng đầu.

Vì thế nên tất cả đã thẳng thừng từ chối anh chỉ vì muốn Germany được nghỉ ngơi vào dịp cuối tuần.

Nhưng đối với Ger, chẳng ai có thể cấm một kẻ cuồng việc làm việc tại nhà.

Và đó là lý do vì sao ta bắt gặp thân ảnh lặng thầm, tại một phòng bí mật nào đó trong trụ sở đồ sộ tại Béc-lin.

_Đâu đó, tại trụ sở Đức._

Trong căn phòng quan trọng nhất nhì nơi đây, với ánh đèn buồn tẻ bao quát xung quanh, căn phòng lớn mang hai tông màu trắng đen tương phản, cùng trần nhà mang lối kiến trúc mái vòm độc đáo, tô điểm giúp ánh trăng thêm phần nổi bật thỏa lấp màu xanh huyền diệu cho căn phòng vốn ảm đạm, hiu quạnh.

Cùng lối thiết kế tối giản, các thiết bị tân tiến nhất, nổi bật xung quanh các bức tường nối đuôi theo đường tròn là các kệ sách lớn với vô vàn các kiến thức từ nhiều nơi trên thế giới tụ họp, làm ta dễ dàng nhận thấy một phần tính cách cùng cốt cách người nắm quyền.

Trên ghế văn phòng size lớn, chàng trai với trang phục lịch lãm, hình thể mạnh mẽ, mang nét mặt nghiêm nghị, đang thư giãn với đống công việc chất đống chẳng cách nào vơi, với laptop cùng vài ba màn hình vi tính đang hiển thị các biểu đồ hình với những con số ấn tượng, cùng đống giấy tờ chất cao xung quanh bàn trông thật giống một lồng giam vô hình.

Khóa chặt gã khỏi những nỗi vấn vương chẳng cách nào vơi những năm tháng qua.

Với lượng công việc đáng sợ, đâu đó trong nét mặt Ger lại cho thấy anh ổn với tất cả, vì khi đó các câu hỏi về người ấy sẽ không hằn sâu trong con tim nhức nhối, ứa máu lên vì nhớ thương.

Mà đó sẽ là một Germany toàn tâm vào công việc của riêng mình.

Trong khi gã vẫn đang dành thời gian tập trung vào định hướng mới cho các chiến lược trong nỗi nhớ thì điện thoại bàn bỗng nhiên kêu lên. 'RINGGG..RINNNGGG.' một cách thúc giục.

Mặc cho cuộc gọi quấy nhiễu đến không đúng lúc, như thường lệ anh vẫn nhanh chóng bắt máy, chất giọng trầm ngâm nhanh đáp lại đầu tuyến bên kia. "Hail..." Gã chỉ mong sao cuộc gọi mau kết thúc, y mới có thể an tâm hoàn thành công việc.

Không vòng vo thêm, bên kia ngay lập tức nêu thẳng vấn đề. 'Tuần sau một cuộc ra mắt mang tầm vĩ mô sẽ được tiến hành, đi cùng là buổi tiệc nhỏ do UN tổ chức, 'với mục đích gắn kết các mối quan hệ hữu nghị, hòa bình trên bàn quốc tế'... dù sao.. chẳng quan trọng lắm.' Giọng nói trầm bổng quen thuộc ngay lập tức vang lên, vẫn mang theo điệu bộ cao ngạo thường thấy từ gã.

"Ta đã nhận tin..." Ger không tốn một giây nhận ra EU đang muốn đề cập đến vấn đề nào khi nhận thấy tấm thiệp mời đã được cấp dưới để ngay ngắn trên góc nhỏ bàn làm việc.

"Vậy cậu cần gì." Vừa nói y lại thuận tiện xem lại các báo cáo, vừa được gửi qua cách đây không lâu.

'Chỉ là tôi thấy lo việc một Germany cao lãnh bị sao nhãng trong công việc thôi.' Gã lấp liếm.

'Mọi thủ tục cần thiết cho chuyến đi đã được thông qua.'

"..Ich verstehe."

'...izzz...izzz.' Tới đây, làng khói ẩn từ đâu xuất hiện tỏa ra giữa phút lơ đãng của Ger, chúng dần dần men theo nền gạch lạnh buốt, tràn vào chậm rãi, bắt đầu công cuộc lấn chiếm cả gian phòng.

'Nên tôi muốn người nghỉ ngơi, đêm đó hãy đến và đừng về giữa chừng cứ việc chơi thỏa thích, tôi sẽ sắp xếp công việc thích hợp, điều tôi mong người luôn thoải mái, hoàn thành tốt mọi việc.'

'Và đương nhiên 'người đó' vẫn sẽ có mặt.' Cái cách gã ẩn ý như vừa cho anh thêm một lí do chính đáng nán lại đêm tiệc.

Không quá khó để EU hiểu được cảm tình của Germany đối với Poland vì đơn giản anh được tạo ra với một mối liên hệ với Ger, nhất là sau sự kiện đêm lễ hội gần như tất cả đều biết đến một tên khô khan, chán ngắt như Ger chẳng biết từ bao giờ đã một lòng hướng đến tia nắng ban mai tại phía Đông bản đồ.

Chúng lớn đến mức làm một gã kín tiếng như anh phải thành thật phô bày tất cả tâm tình, mong ước trôn giấu bao lâu, một lần vạch trần giữa đám đông trước sự chứng kiến bao người.

"..." Ngay lúc Ger định đáp lại, vì lý do nào đó khiến anh cảm thấy hơi choáng, chúng vừa làm một người luôn giữ vững tinh thần như anh bị mất tập trung trong vài giây.

Y chỉ đơn giản nghĩ rằng chúng chỉ là biểu hiện quen thuộc do y toàn để công việc chèn ép bản thân đến mức không nhớ đến tiếng thét đau đớn mỗi khi chợp mắt, phần mi ướt đẫm lệ, cùng phần cơ thể bị bào mòn đến cùng cực, và mỗi khi chợt tỉnh giữa cơn mơ.. đêm tối cô quạnh trên phần giường trống lạnh lẽo kéo theo nỗi ám ảnh như muốn bóp nghẹn cổ họng anh.

Vì vậy Germany đã dồn tất cả tâm tình vào công việc đến độ quên đi cả khái niệm thời gian, giấc ngủ nên việc mất tập trung là biểu hiện thường ngày, nhưng đó cũng chỉ là phút thoáng qua vô tình, liệu lần này vẫn thế ?

Ngay khi vực dậy tinh thần, Ger định đáp lời thì bỗng.

Giọng nói của một ai đó vang ra từ phía xa xa, tạp âm vô tình được Ger nghe thoáng qua. 'Thưa ngài, người ngài dặn đã đến.'

'Được rồi, ta nghĩ mình cần nói trước với người, điều tôi đã vô tình phát hiện được.....'

Đột nhiên. 'tit...tit.' kết nối liền tắt.

*....* Y khó hiểu nhìn vào điện thoại đã ngắt tiếng.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên EU đột nhiên ngắt máy vô cớ và tất nhiên anh cũng chẳng phải loại người chi li về những thứ nhỏ nhặt, cậu nhanh chóng bỏ qua.

Sai lầm nhỏ sẽ dẫn đến một sai lầm lớn đến mức ta không thể cứu vãn được nữa.

Anh cúp điện thoại bàn, nén tiếng thở khàn trong thanh quản, cong lưng gục đầu điệu bộ mang nét mệt mỏi vô cùng các đầu ngón tay luồn vào kéo dọc phần tóc nam tính, da thịt y như bị bóp ngạt đến mức khó khăn, chúng tê rần cả nhận thức.

Giữa cơn mê, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra phía xa nơi có khung tranh được đậy kín đặt giữa thảm hoa.

Như có nam châm đối chiều, Germany rục rịch vực người dậy rời khỏi lồng giam vô hình khóa chặt nhận thức anh biết bao ngày, đánh gót giày sáng bóng phản chiếu lên mặt sàn trơn bóng, mang theo cái lạnh của đêm đen, tiến đến nơi anh đã gửi gắm bao nỗi nhớ thương biết bao năm vẫn không phai phôi.

Y thẫn thờ đưa cái nhìn thật sâu vào mặt tranh đã được bọc kín bằng chất vải mềm mại, đôi tay khô ráp theo đó nhẹ vén lên góc nhỏ mặt vải, tay nhẹ chạm vào mặt lớp tranh lạnh giá cảm nhận như từng nét nhỏ hiện lên giữa phút giây lung lay, nỗi nhớ dâng trào Ger tiến đến thật gần đưa môi hôn phết lên vệt màu trắng đỏ vừa hiện ra.

Cứ mãi trôi theo dòng cảm xúc rối bời, y tiếc nuối không thôi dứt khỏi, đôi môi lạnh mấp máy nói ra. "Poland..." Y vẫn chưa nhận được lời hồi đáp từ đêm hôm đó, chúng cứ như khu rừng già được bao phủ bởi mây đen.

Lạnh lẽo đến mức đáng sợ, đìu hiu đến độ chèn ép cả cảm xúc.

"..." Trong lúc anh mãi vấn vương, mong ước con người nơi ấy cùng nỗi rối bời chẳng ngừng.

"!?" Cơ thể anh bỗng tăng cao cảnh giác, nhanh lấy khăn tay bịt kín mũi, khi nhận ra làn khói mờ đục kỳ lạ từ đâu tràn vào rót đầy cả gian phòng lớn.

Chúng lấp lửng giữa không gian kín không một kẻ hở, rất nhanh Germany chợt nhận ra nguyên nhân chính khiến cơ thể anh có những biểu hiện khác thường.

*hiện tượng kỳ lạ xuất hiện bảy phút trước, thứ nào đó lợi dụng lúc ta mất cảnh giác, hành động có tính toán từ trước.* Germany bình tĩnh nhìn nhận lại vấn đề.

*Cái này... khí gây tê liệt? Gây mê? Là loại đặc chế riêng biệt ?* Sau khi xem xét lại biểu hiện kì lạ trên cơ thể, rất nhanh anh nhận ra tình hình đang dần trở nên tồi tệ khi có kẻ nào đó thâm nhập vào khu vực cấm.

Nhưng có lẽ bọn chúng không biết đã từ lâu Ger đã phải sử dụng các loại thuốc an thần kê riêng cho anh, vì tính lạm dụng của Ger một phần đã đẩy anh vào tình trạng không tương thích với tất cả các loại thuốc.

Vì vậy mặc cho dòng khí tô kín cả căn phòng nhưng chúng gần như không có tác dụng với gã.

Ger quay người, đưa mắt thăm dò nguồn gốc phát sinh làn khói.

Anh chợt nhận thấy ống thông gió bên góc phòng đang chảy ra thứ khí đục phát ra không ngừng, nơi bắt nguồn mọi vấn đề.

Không nghĩ nhiều ngay tức khắc y giật mạnh rèm cửa 'đặc biệt' nhanh chùm kín ống thoát khí.

{Loại vải chống lửa được xử dụng nhiều trong cứu hỏa, bên trong được thiết kế thêm vài lớp kháng khuẩn.)

*Tầm vài phút.* Nhận ra lớp vải không thể giữ được lâu, rất nhanh bọn chúng sẽ phát hiện ra và sẽ dùng mọi cách tiếp cận và anh chắc chắn rằng sẽ không để việc đó diễn ra một cách dễ dàng.

Nhìn rõ mặt đồng hồ sáng bóng trên tay Ger điều chỉnh nút nào đó hiển thị kim đếm ngược.

Tiếp đến cậu nhanh tay ấn vào nút 'đỏ' ẩn sau bàn làm việc.

Theo thường lệ nếu nơi quan trọng có vấn đề sẽ có nút thông báo khẩn, chỉ cần chúng được kích hoạt một đội ngũ bao gồm nhiều người trong các lĩnh vực an ninh sẽ đến túc trực và điều tra ngọn ngành vấn đề, an toàn là thế nhưng khi anh chạm vào.

Bằng một cách nào đó...

Dường như nó không còn hoạt động. "?!"

Ger tự hỏi tại sao mình lại không nghĩ đến sớm hơn, để có thể đến được đây chắc chắn bọn chúng không phải dạng tầm thường, sự việc có thể được lên kế hoạch tỉ mỉ từ rất lâu, vì thế mới có thể vô hiệu hóa bảo mật tại trụ sở chính nơi tưởng chừng không thể chạm tới. *Hẳn chúng đã nắm gần như toàn bộ cách hoạt động nơi này.* Điều điên rồ nhất đang đến rất gần.

*Chẳng có báo cáo nào nói về việc các vụ tấn công gần đây.*

*Có thể bọn chúng đang ở đâu đó quanh đây.* Không còn quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Ger nhanh chóng quay người bản năng anh mách bảo, rằng phải thật nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt, luồng bất an không thôi bám lấy y.

Nhưng khi anh bước vội, tiếp cận vặn tay nắm cửa chẳng biết từ bao giờ chúng cũng đã bị khóa chặt, khi tay nắm cứng đơ khi y vặn mở.

Tình thế bắt buộc, Ger đành đánh thân lùi vài bước về sau.

Dù đã lâu Germany vẫn chưa thử sức với với bất kỳ hành động nào mang tính bộc phá, nhất là tại trụ sở chính, với đôi cửa lớn được trang bị bằng nhiều lớp hợp kim cực kỳ vững chắc, ngay cả cưa, đạn cũng chẳng thể làm lung lay.

Ger điều chỉnh nhịp thở thả thân hoàn toàn về một phía, một chân y giữ vững trọng tâm trong khi chân còn lại dùng toàn lực đánh thẳng vào phần giữa cửa lớn.

'OÀNH!!' Quả thật cửa đặc chế riêng dù đã hỏng nhưng chúng vẫn chưa cho thấy dấu hiệu xê dịch.

Tiếp đến anh quay người chuyển sang chân còn lại. 'OÀNH~!!!' Cửa lớn bị móp hai lỗ lớn trong khi ống khóa chịu tác động trực tiếp, một bên cửa đã bung khỏi bản lề, bên còn lại chịu hư hỏng nặng nề.

Nhờ đó khi cửa lớn vừa mở toang Germany chợt nhận ra âm thanh máy móc va đập kịch liệt vào mép cửa ngay khi chúng vừa đẩy mạnh ra, trong khi bên ngoài lại chẳng có lấy một thân ảnh nào.

Ger cảnh giác ngó nghiêng, dần lùi về sau giữ khoảng cách an toàn.

Anh chú ý tầm ngắm khi nhận ra, ánh sáng chớp nhoáng sượt qua từ giữa hư không.

*Thứ này...tàn hình.* anh quay thân dễ dàng né đi đường đạng.

Dù chẳng còn thời gian để xem lại mục tiêu chúng đến đây, nhưng Germany biết rất rõ bản thân anh cần làm gì trong tình huống cấp bách.

Anh đưa tay nới lỏng cà vạt đỏ mang các họa tiết tinh tế nhẹ tháo gỡ chúng ra, trong khi đôi con ngươi hắc đen không ngừng lia mắt cảnh giác khi tay còn lại thuần thục quấn cà vạt nhiều vòng giữa lòng bàn tay đến các khớp ngón tay.

Dù chẳng thể chắc chắn các mục tiêu, nhưng Germany rất nhanh đã biết rõ chúng sẽ không di chuyển xa vì từ đầu chúng đã muốn hạn chế y ngay tại nơi này.

Thế nên sau khi quấn chắc chắn, nhắm vào tầm bắn từ thứ ban đầu, y lao tới dùng toàn lực đánh thẳng vào khoảng trống trước mặt. 'RẦM!!'

*là..robot...* Ngay tức khắc hình ảnh thứ máy móc nặng nề lãnh đủ cú đấm chịu không hết từ chỗ va chạm liền vỡ tương ra, chúng giật mạnh đình trệ các hoạt động, rò rỉ chút điện rồi lịm đi.

Chớp thời cơ, Germany dùng lực đá bung thứ sắt vụn ấy ra giữa mép cửa nhằm dọn đường, được đà gã nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Thấy vậy tất cả những con còn lại liền nhắm bắn xung quanh hạn chế tầm duy chuyển.

Sẽ rất dễ dàng với anh khi né chúng và thoát khỏi nơi này.

Vốn đã định sẵn.

Nhưng... nét mặt Ger đanh lại, đôi con ngươi thắt chặt run lên, không tin vào chính mình, khi nhận thấy một trong số đó hiện ra với bên trong với thân ảnh chàng trai mái tóc bạch kim thấm ướt, nước da đặc trưng đi theo đó là nét mặt nặng nề, khó chịu về một nguyên nhân nào khác, người trông thật khó khăn với thân thể được đặt vào nơi trật hẹp, tối tăm.

Bọn khốn như đang cố tình khiêu khích anh, khi 'vô tình' mở nắp chứa, dù cố ý hay không thì chúng đã thành công trong việc khiến Germany chú ý đến.

Tay anh run lên, nghiến chặt răng, bóng tối lại một lần nữa quay lại đổ sầm cả lý trí Ger. Ngay lúc này mọi thứ đều là vô nghĩa, bảo vệ chính mình chỉ là viễn vông khi người ta xem trọng hơn cả bản thân đang gặp nguy hiểm.

Anh trừng mắt, thét lớn. "POLAND!!!NEIN!" Ngay lập tức Germany bỏ hết tất cả các ý định vừa có, rất nhanh liền lao ra giữa vòng vây như một con thú dại liên tục kết liễu những con trước tầm mắt, mặc cho chúng vẫn đang tàn hình. 'RẦM...RMMM ...CHOANG!!' Một số con theo quán tính văng ra xa làm ngã đổ các chồng sách quý báu.

Lợi dụng sơ hở, một con trong số đó nhắm thẳng bắn kiêm tiêm vào anh.

Theo thường lệ, mũi kim tiêm chứa đầy chất lỏng vàng liền trút hết vào ngực Germany ngay khi xuyên qua lớp áo.

"...." Cảm xúc anh như dân lên đến cực hạn, anh run người, nhíu mày, lạnh lùng rút ống tiêm ra phóng thẳng vào con vừa bắn.

Theo lập trình nó lướt ngang dễ dàng né đi đường đạn.

Thật tệ cho chúng, thứ anh nhắm đến lại chính là cánh tay máy móc vừa phóng thẳng ống tiêm làm ngáng đường.

Rất nhanh cánh tay của nó lập tức bị vô hiệu hóa, khi mũi kim đi theo tốc độ không tưởng phi thẳng vào.

Nỗi phẫn nộ như dân trào đến đỉnh điểm khi nhận thấy thứ khốn đó dần đóng nắp lại một lần nữa khóa người vào trong bóng tối trật hẹp trước sự chứng kiến của kẻ khốn đốn mà chẳng thể làm gì ngay lúc này.

Thứ đó lợi dụng hàng ngàn bánh xe nhỏ phần dưới nhanh chóng đi khỏi.

*không...KH..KHÔNG..KHÔNG!!!* gã vương tay cố bắt lấy nhưng không thể, tim gã chững lại thắt ngẹn bị nhào nát trong tích tắc, phút chốc trong khoảng khắc Ger như chết lặng, chao đảo cả nhận thức khi lo sợ về điều gì đó.

*...* Germany rục rịch thân lạnh lùng bước từng bước rút ngắn khoảng cách mục tiêu khi bao quanh anh vô số vật cản.

Giờ thì thực sự bọn chúng đã chạm đến giới hạn cho phép của tên đàn ông đang mang trong mình nỗi ân hận, tự trách, một gánh nặng ngàn cân vô hình khi không thể bảo vệ lấy tia sáng gã hướng đến.

Đành trút hết bầu tâm tình giận dữ nơi đây bằng những hành động bạo lực nông nổi.

Trong nỗi tuyệt vọng y cố níu giữ chút hy vọng nhỏ nhoi rằng con robot chiếm giữ Poland sẽ không đi quá xa.

*Khoản bốn mươi ba con.. đúng hơn bốn chục.* Gã lia mắt, nhìn quanh tính toán lại số lượng trong khi tay và chân không ngừng hoạt động hạ những con còn lại.

"..." Germany cẩn trọng cảnh giác quanh ma trận robots thay đổi đội hình bao vây về phía anh áp sát.

"Phải rút ngắn khoảng cách nhiều nhất có thể.* anh tóm tắt.

*Poland.. đợi tôi.* Sau lời nói, Germany liền chẳng màn hiểm nguy lao đến trực tiếp đối mặt giữa vòng vây của chúng.

Và....

Trước lúc đó, nhiều tiếng trước.





_Warsaw, Ba Lan._

Đâu đó tại căn phòng ngủ lớn tại trụ sở, nơi hiện tại mang đầy hơi ẩm dịu ngọt tại trụ sở Ba Lan, với lối thiết kế trong trẻo, các món đồ trang trí thân thiện với môi trường, cùng các tông màu trắng sáng dịu mắt hoà quyện cùng nhau, tất cả tạo nên một phòng ngủ trong mơ.

Đi sâu hơn với âm thanh rì rào, lách tách của nước đang dạo quanh phòng tắm nhỏ, với ánh đèn bắt sáng ta dễ dàng bắt gặp làn tóc ướt cùng cơ thể trần trụi bao cám dỗ của Poland phản chiếu qua mặt cửa đã bị nhòe đi bởi hơi nước.

Kể cả khi đi tắm Pol vẫn mang theo sợi dây chuyền chứa nhiều câu chuyện đằng sau, người đưa hàng lông mi ướt đẫm nước ngước hờ làm lộ đôi con ngươi lam sắc vô định, thẫn thờ nhớ lại đêm đầy náo loạn tại lễ hội lớn.

Cùng hành động mang tính bất ngờ, chẳng được báo trước, một lời tỏ tình...

_Thời gian đã giúp anh nhận ra.. rằng tôi cần người hơn tất cả._

Đứng giữa vòi sen đang thả những hạt nước li ti chúng có hình thù như đang nhảy múa, từng dòng nước cứ thế từ nếp tóc thấm ướt trôi tuột xuống đường cong đẹp mang vẻ gợi cảm khó cưỡng, dòng nước bắt ánh đèn làm nổi bật vùng da khỏe khoắn.

Thư giãn là thế nhưng trên khuôn mặt Poland vẫn đanh lại, đôi mày người nhíu lại, đắn đo trong các suy nghĩ rối rắm.

_Hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh._

Thật không thể hình dung nổi, có vẻ Pol vẫn còn thấy choáng sau tất cả.

"Haizz~ " Y mệt nhọc gục đầu, cuối thân đánh cái thở dài giữa hai dòng cảm xúc mâu thuẫn chẳng cách nào lý giải được. *Đã ba tháng hơn...* nhưng những câu nói hàm xúc kia cứ lặp đi lặp lại trong người, khiến tim người như nghẹt thở vì dòng cảm xúc xáo trộn mãi không tìm ra tiếng nói chung.

Tay y theo đó thuận tiện khóa vòi. *Có trốn tránh cũng chẳng phải là cách.*

Nhanh lấy khăn tắm đã được người tự chuẩn bị từ trước, chiếc khăn mềm mịn dài độ cánh tay được Pol kĩ lưỡng cố định quanh hông, nhanh bước khỏi bồn tắm vẫn còn vương hơi ấm từ nước, bốc lên làn khói nhỏ từ sàn, cửa nhà tắm cho đến da thịt thấm ướt nồng nàn hương sữa tắm dịu nhẹ người hay dùng.

Kết hợp với làn khói trắng mờ bí hiểm xung quanh căn phòng chẳng biết chúng có từ bao giờ, người mơ màng ngã nhào ra lớp đệm giường mềm mại.

*Với Germany cả Niemcy ta đã thật sự...* Pol phập phồng cánh ngực trong cơn mê, hai tay theo đó giữ chặt mặt thánh giá in hằn cái tên chính mình được khắc kỹ lưỡng cho thấy độ tỉ mỉ, cần mẫn của người làm ra chúng, giữ thật chặt đến nỗi run lên như muốn nắm lấy chút can đảm.

"...Cứ.. quyết định vậy đi..." Mắt người nặng trĩu híp lại, Poland tự hỏi hôm nay tại sao y lại buồn ngủ đến thế, đến độ người chẳng buồn làm khô mái tóc tuyệt đẹp Poland vẫn hay chăm chút nhưng... hiện tại chúng chẳng đáng quan tâm vì hôm sau y vẫn còn một việc rất hệ trọng nhất định.. nhất định... phải làm...

Poland cứ thế nuông chiều cho mình một giấc ngủ dài mà chẳng hề hay biết gì về việc cơ thể người đang bị một thứ máy móc nào đó nuốt chửng, chậm rãi biến mất trong màn đêm đen, chẳng hề để lại một dấu vết.

°
°
°
°
°

Germany cùng Poland đã được một nhóm máy móc bí mật đưa đến nơi nào đó không có tên trên bản đồ.

Tại góc khuất đâu đó trong cơ sở bí mật, với căn phòng chứa đựng chiếc hộp lớn, nhìn bề ngoài trông như có thứ gì đó rất bí hiểm chứa đựng bên trong.

Thật vậy, bên trong không gian lớn ấy đang phản chiếu hình ảnh Poland cùng Germany nằm vật cách xa lấy nhau trong không gian lớn không một kẻ hở.

"........"

"..."

Yên lặng lúc lâu không có động tĩnh từ cả hai, cuối cùng biểu hiện tỉnh giấc đã xuất hiện từ một trong hai con người nơi đây.

Mi mắt nặng nề rục rịch tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, người con trai với mái tóc bạch kim ướt đẫm, trên người độc nhất mặt thánh giá kết hợp với sợi dây chuyền sáng bóng, cùng với lớp khăn tắm quấn quanh hông.

"Hm..AU!"

Người khó khăn tỉnh dậy trên lớp sàn lạnh câm bỗng cơn choáng váng sượt qua giữa cơn mê mang, khiến đầu người nhức ong lên như vừa trải qua một đợt hôn mê sâu.

Mắt người đen kịt híp mắt cố nhìn ra khung cảnh trước mắt trong khi tay vẫn giữ chặt vầng thái dương trong tâm trạng nặng nề. "Đây.. là đâu ?" Chất giọng thanh khiết quen thuộc thốt lên giữa bầu không khí lạnh câm, không một lời hồi đáp.

*Lại bị bắt sao?* điều đầu tiên Pol nghĩ đến khi tỉnh dậy khi bỗng trước mắt người không phải một nơi quen thuộc, cho thấy Pol đã lấy làm quen với điều này.

*Không gian này thật kì lạ..không giống lồng giam cũng chẳng phải phòng... và cũng chẳng có lối ra?* Y thơ thẩn bước đến tiếp cận mặt tường, cẩn trọng xem xét.

*Quá mỏng để có thể dùng bom phá được... nhưng chắc rằng không có kẻ nào ngốc đến mức dùng một tấm hợp kim mỏng chỉ để nhốt một country.* Poland tấm tắt sau khi cẩn thận xem qua.

Bất chợt.

Không được báo trước, người bị giật mình theo bản năng lùi ra xa khi thấy ánh sáng lạ từ lớp tường bỗng dưng hiện lên rõ rệt.

Lúc đầu Pol chỉ đơn giản nghĩ lớp tường vừa đổi màu nhưng khi lùi ra vài bước thì người mới nhận ra đó thực sự là một dòng chữ.

_Sposób na ucieczkę z tego pokoju_
_Zabij pozostałych ludzi, aby stąd uciec_
_Kochaj się z drugą osobą, abyśmy oboje mogli stąd uciec_
_Albo oboje będą zmuszeni umrzeć._

Dòng chữ nổi lên vuông vức, được viết rõ ràng bằng tiếng Polski, hàng chữ được điều chỉnh ngay ngắn giữa lớp tường lớn, to đến mức như muốn hét bên tai y rằng 'ĐÂY LÀ CƠ HỘI CUỐI CÙNG CỦA MÀY.'

Cơ thể người như chẳng còn chút sức lực nào ngã ra sàn cứng, do chịu dư âm trước đó Poland choáng váng, người như không thể tin vào mắt mình, rằng có một ngày điều này sẽ xảy ra với y.

*Còn có kẻ thứ hai sao ?* Pol kinh hoảng, cơ thể người nâng cao cảnh giác, chầm chậm quay mặt dò xét xem kẻ đen đủi ấy là ai? Poland liền bắt gặp thân thể đặt phía xa, gần góc phòng.

*Không còn quá nhiều thời gian cần phải tìm cách giải quyết, trước khi thứ điên rồ này ép lại.* Y cố điều chỉnh tâm trạng tệ hại, ngóc dậy khẽ tiếp cận thân thể cao lớn nằm ngắc ngoải tựa lưng trên lớp tường cứng, đầu hắn mỏi mệt gục xuống như chẳng còn tí sức lực nào.

"..." Poland từ từ tiếp cận cảm giác quen thuộc liên tục hiện về khiến người đôi chút ngập ngừng.

Đối diện trước mặt hắn thăm dò hồi lâu thầm đánh giá, cẩn thận dò xét thân xác vẫn chưa lấy được ý thức.

Trông hắn thật tơi tả với bộ trang phục như vừa đối mặt với chục tên côn đồ nào đó, với lớp áo sơ mi đen đã bung ra vài cúc? Làm lộ ra phần cơ bắp đồ sộ, cùng quần âu ta hay bắt gặp bất cứ nơi công sở nào nhưng chúng lại mang một phong cách thiết kế rất riêng biệt, tối giản không quá cầu kỳ.. nhưng với thân hình đặc biệt như làm chúng được nâng cấp thêm một bậc.

*Nước da này !? Hắn có thể bắt một country khác sau?*

*Brunei? Cậu ta không cao đến mức này và màu cũng nhạt hơn, Ukraine? Không.. tóc người này.. không giống.*

Sự tò mò không thôi với tên đàn ông trước mắt chúng lớn đến mức khiến người như bị thôi miên đưa tay mềm mại nhẹ tiếp cận, vén lên từng sợi tóc đen nhánh mang nét thân quen đến độ không tin vào chính mình.

Nét mặt lịch lãm quen thuộc liền hiện ra trong ánh sáng mờ nhạt tại nơi đây.

*GERMANY!?* Poland kinh hoảng giật lùi, ngã người ra sau như không tin vào mắt chính mình, rằng một kẻ không bao giờ đặt mình vào tình thế nguy hiểm lại trong tình cảnh ngặt nghèo như hiện tại.

Tim người đập liên hồi, hồi hộp đánh mắt cuối cằm, đắn đo suy nghĩ lúc lâu về điều nào đó.

*Chắc chắn ta cùng Germany sẽ không làm việc ngu ngốc này.* tay, chân người run lên vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến Ger một lần nữa sẽ làm điều đó với người, như trước kia.

"....."

*Nhưng.. nếu cậu ta chết... liệu Poland khi trước sẽ được giải thoát?* Pol hiện tại chẳng khác nào đi đến bước đường cùng, y bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn khốn nạn nhất.

Giữ lấy mạng sống nhỏ mọn chỉ để đất nước y không hổn loạn, chia rẽ chỉ vì mất đi người đứng đầu bằng cách kết thúc cuộc sống của một kẻ sống chỉ để trở thành một vết hằn sâu trong con tim nhức nhối bao năm khi nhớ lại hoặc tiếp tục lập lại cơn ác mộng khi xưa y từng cố chạy trốn.

Mọi thứ trở nên thật mâu thuẫn với người.

Mặt người đen kịt tiến đến, ngắm nhìn lúc lâu nét mặt vô hại, 'có chút' đẹp đẽ của tên y đã từng rất hận nhưng chưa một lần có ý nghĩ phải trả thù.

Nhẹ đặt cả cơ thể bán thỏa, lả lơi trên cơ đùi mạnh mẽ của tên đàn ông. *Ngươi thấy ổn? Phải không?... Poland.* Pol dùng chút sức lực kê hai tay, đặt cả lòng bàn tay trên cổ lớn, nhẹ dùng hai ngón cái đè chặt vào yết hầu, vì Pol biết rất rõ nơi ấy rất nhanh sẽ giết chết một người nếu giữ đủ lâu ngay cả country vẫn không ngoại lệ.

Người cuối mặt, nét nhăn nhó không ngừng hiện lên, không chút can đảm đối diện trực tiếp, y nín thở dùng lực.

Một giây...hai giây... rồi lại ba giây... các ký ức từ rất lâu về trước như viên đạn sượt qua giữa tâm trạng lung lay.

Đâu đó trong dòng chảy lộn xộn, hiện lên khung cảnh hai cái bóng ngả màu, với làn gió nhẹ in hằn lên giữa cánh đồng vàng lúc cuối thu.

_Có lẽ.. sau này ta sẽ không thể đến đây được nữa._

_Không sao._

_Khi nào có thể anh cứ đến đây..tôi sẽ đợi._

Ánh mắt mong ngóng quen thuộc đó lại hiện lên giữa tâm lý dao động không ngừng giữa không gian bao la màu sắc cánh đồng thôn quê hệt như câu chuyện của cả hai lúc đó mang màu sắc thật đẹp nhưng cũng đượm buồn.

Poland chợt nhớ ra lúc đó trông cậu hệt như một chú cún con bơ vơ giữa thế trận loạn lạc.

Và người bỗng nhận ra chính mình đã từng rất thích loài vật này...

///

Tay y run bần bật như chẳng còn tí sức lực nào, nhả ra mười dấu tay tím ngắt ám chặt quanh cổ Ger, bám hờ lên đôi vai vững chắc của anh, gục ngã với nét mặt lấm tấm giọt xương lạnh. "Hah..ha..hah.." Pol một lần nữa bừng tỉnh thở dốc liên hồi. *Điên rồi.. điên hết rồi...ta không thể.* làm thế nào để giết một người khi người đó vẫn chờ đợi mình?

Một lúc lâu sau, trong lúc lấy lại bình tĩnh tìm ra cách giải quyết.

Chợt nhận ra. *...Điện thoại? Đúng! thứ đó chỉ cần một tín hiệu nhỏ.* Pol thoăn thoắt, nét mặt ánh lên tia hy vọng, khi hai tay theo đó không ngừng mò mẫm túi quần Ger chỉ vì trên người Pol chẳng còn gì ngoài sợi dây chuyền cùng lớp khăn tắm.

"...?!" Chợt các ngón tay Poland cảm nhận được vật nào đó cộm lên bên phần hạ bộ, có độ rộng bằng một chiếc điện thoại nhưng.. nó lạ lắm.

"..." Trong lúc người băng khoăn có nên lấy chúng ra không.. thì chợt bỗng.

Trong lúc Pol dần buông lỏng cảnh giác, Ger vòng tay ra ôm chầm lấy người đặt gọn gàng chú chim nhỏ vào tấm ngực đập rộn.

Không để Poland kịp phản kháng. Anh cuối cằm, chất giọng trầm đục, mớ ngủ thủ thỉ vào tai người. "Đừng đi.. đừng rời xa cuộc đời tôi một lần nào nữa."

"Tôi không thể chịu đựng cảm giác thiếu vắng người tôi yêu."

"Xin lỗi... thật sự xin lỗi về mọi thứ, mọi nỗi đau người phải chịu đựng.. chỉ xin người, xin người.. Polan..d." càng về sau chúng run lên như muốn vỡ òa ngay tại không gian muôn phần căng thẳng.

Từ mi giọt nước mắt độc nhất, đượm buồn lăn dài trên má rơi xuống vầng trán người vẫn cố vươn mắt nhìn lấy anh.

Sự bất ngờ xen lẫn do dự không giấu nổi trên biểu hiện, Pol hoàn toàn không tin vào chính mình rằng một thế hệ German lại có thể tự hạ thấp cái tôi, vị thế bản thân cầu xin một ân huệ trước người từng được xem là kẻ thù truyền kiếp, một cái gai trong quá khứ.

Nhưng với âm thanh rộn ràng phát ra từ lồng ngực anh, giọt nước mắt ấm nóng thấm ướt vẫn đọng lại trên trán, y không muốn tin vẫn không được. "..." với nét mặt ửng hồng Poland mấp máy môi đắn đo hồi lâu.

Được tỏ tình bất ngờ như vậy không cảm thấy ác cảm ngược lại cảm thấy tâm trạng rất vui.

Trái tim người hoàn toàn đầu hàng trước thử thách. "Chúng ta.. được thôi... ta chấp nhận." Và khi người quay mặt.

Vẫn là nét mặt mơ ngủ lúc nãy, y ngớ người nhận ra từ ban đầu người Germany muốn nói đến chính là Poland trong mơ hoàn toàn chẳng phải người. "AAA! TÊN ĐÁNG GHÉT!" Khi nhận ra Poland ngại đến mức như muốn biến mất khỏi đây, liền giận dỗi, nhéo má Germany hét lớn dù cho người trong mơ ấy là người.

"Poland? thật tốt khi nhìn thấy anh an toàn." Mi mắt nặng trĩu Ger chợt tỉnh giữa cơn mê, nhẹ mỉm cười, thủ thỉ, còn gì tuyệt vời hơn khi nhìn thấy người mình yêu vẫn an toàn trước mắt.

{Đôi lời: do Ger nghĩ người vẫn chưa hồi âm lời tỏ tình trước kia của anh nên theo phép lịch sự ngôi xưng của cả hai mk vẫn sẽ giữ nguyên như lúc thường của họ.}

Tuy phần lớn thời gian Ger hôn mê nhưng ít nhất gã đã kết nối lại tình cảnh khốn khó hiện tại.

Người bực tức lớn tiếng. "Với bộ óc ấy đừng nói với ta rằng cậu đã quên mất giấc mơ vừa nãy.. nếu thế ta sẽ véo má cậu đến khi nhớ ra mới thôi."

"Không, tôi nhớ rất rõ rằng Poland trong mơ, người luôn im lặng, lạnh lùng trước mọi lời cầu xin nay đã đáp lời lại..." với nụ cười trên môi anh nói.

"Điều này khiến tôi nhận ra anh đã thật sự đáp lại, cảm ơn anh, Polen." Ger nhẹ vớ tay nắm chặt đôi tay mềm mại ấm áp từ người, miết nhẹ lên mu bàn tay cảm giác mất mát bao năm như được thỏa lắp trong một khoảng khắc, nỗi hạnh phúc hiện tại không thể nói bằng lời.

Trong lúc người đang lúng túng chẳng biết phải làm gì, y chợt nhận ra thứ đáng lẽ từ ban đầu Poland nên chú ý đến.

Rằng từ sau gáy Germany xuất hiện vệt máu đỏ chảy dài theo góc tường lạnh, thứ nồng đậm, tanh tưởi lan cả ra áo anh.

"GERMANY!? ÁO CẬU ĐẦY MÁU! A!" Người giật mình đứng phắt dậy sợ mình là nguyên nhân khiến tình trạng anh trầm trọng hơn, cũng một phần người liền muốn sơ cứu cho anh ngay lập tức, nhưng vì cơn lo lắng làm Pol run rẩy ngã ra người Ger, lại một lần nữa gã nhàu, gã nhanh chóng đưa tay đỡ lấy theo quán tính đập đầu Ger vào lớp tường cứng.

"Ahh~..ta xin lỗi, ta xin lỗi." Nhận ra lỗi lầm lớn, Pol liền rối rít nhận sai.

*.. mình mất nhiều máu quá.* Ger đưa tay ra sau, nhăn nhó, cảm nhận vệt máu từ lúc bị thứ khốn đánh lén vẫn chưa khô.

"Gọi bằng tên, được không Polen." Anh bỏ qua tất cả, ngước mắt nhìn vào ánh mắt dao động không thôi vì anh mong ngóng.

Pol hiểu ý. ".. Niemcy." Chất giọng trong vắt lại một lần nữa đáp lại con tim ngã màu sáng trong hướng về người.

Dẫu cho cả hai tưởng chừng như mọi thứ đã vụt tắt từ rất lâu.

Nhưng bằng một cách nào đó.

Sau khoảng khắc định mệnh ấy, hai con tim tưởng chừng như lấp kín thứ sắc màu đau đớn, mục ruỗng, bằng một thứ ma thuật từ chút một đã lột rửa dần sang một màu sáng rực và ấm áp giữa hai con tim đã gắn kết.

Tình yêu dù phải chịu tổn thương, che giấu đến khốn cùng chỉ cần họ giữ mãi cho mình một tia sáng họ vẫn sẽ vụt dậy như ánh bình minh trỗi dậy sau đêm đen.

Mạnh mẽ và ấm áp sáng lên một màu sắc tuyệt diệu trong ký ức của mỗi người.

~~~Còn tiếp~~~

{Đôi lời: theo đọc giả nghĩ cả Poland và Germany sẽ là người ntn khi làm tình 🤔??}


6700 từ
18/10/2023.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com