TruyenHHH.com

Countryhumans Giai Cuu Boss Lan Thu

Russia: Uầy, ở đây chưa được bao lâu mà lại phải chuyển đi nữa!

Belarus: Anh càm ràm cái gì! Dọn đồ mau lẹ!

Ukraina: Belarus, cái bàn chải của tui ở đâu vậy?

Belarus: Em đang giữ nó đây! Anh cứ lo dọn áo quần của anh đi!

Latvia: Chị Belarus, váy của em rách rồi!

Estonia: Chị ơi...

Tình hình là mấy đứa nhỏ đang dọn hành lí để chuyển về căn cứ chính, chứ căn cứ phía Tây (là cái Việt Nam đang ở) đã bị phát hiện!

Căn cứ chính thì không có vị trí bí mật, vì nó cực kì rộng lớn với hàng phòng thủ đáng tin cậy, mà kẻ nào không thấy thì chắc chắn kẻ đó bị mù! Còn mấy căn cứ nhỏ như căn cứ phía Tây, phía Nam,... thì lực phòng thủ yếu nên vị trí phải được giữ bí mật.

Và Việt Nam hiện tại đang làm gì hả?

Cậu đang ngồi nhai bánh mì và nhìn tụi nhỏ, cậu không phụ đâu, vì Boss kính mến đang ngồi bên cạnh cậu đã nói.

USSR: Tụi nhỏ phải biết tự lập!

Thế đấy, nên giờ cậu cũng chỉ ngồi nhởn nhơ ở đây thôi! Còn việc dọn hành lí? Ngoài cái thân cậu, với một bộ áo dài và một cây bút thì cậu không còn gì cả! Đã nghèo giờ còn nghèo hơn!

Mà nhắc đến cây bút mới nhớ! Việt Nam hầu như không biết công dụng và cách sử dụng nó ra sao! Vì Đông Lào nói nó tiện, nên cậu chọn nó thay vì cái smartphone (made in VietNam) yêu dấu của cậu! Giờ thì thấy đáng tiếc kinh khủng! Nếu có nó thì cậu có thể nhắn tin với ai đó rồi!

/Không được đâu anh! Đông Lào em đây đã thử rồi! Tin nhắn không truyền đi được!/

Việt Nam: Gì vậy? Tiếc quá đó!

Việt Nam thở dài, lẩm bẩm, USSR ngồi bên cạnh, ánh mắt lộ rõ sự thương cảm.

USSR: *Mong là bệnh tự kỉ của cậu không quá nặng, Việt Nam!*

USSR vẫn quan sát Việt Nam, hiện tại cậu đang mặc đồ của Russia, mà thằng nhỏ lại ưa đồ rộng, nên khi Việt Nam mặc vào trông cậu còn nhỏ hơn nữa! USSR nhìn sâu vào trong lớp áo, khụ khụ, anh biết là không nên nhưng...

!?

USSR: Việt Nam... cậu cởi áo ra cho tôi xem chút được không?

Việt Nam: !????????? •v•

Đông Lào(trong tiềm thức Việt Nam): !??

Tụi nhỏ: ...

Mấy đứa nhóc nhìn USSR chằm chằm...

Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng...

USSR: *Bộ mình nói gì kì lạ lắm sao?*

USSR ngẫm nghĩ mà không hề để ý đến sắc mặt của mấy người còn lại đang dần thay đổi. Ukraina bắt đầu gào thét này nọ, Russia với Belarus thì tràn đầy sự thất vọng, còn mấy đứa nhỏ thì vẫn như bình thường, thậm chí còn đang mong chờ xem cơ thể của Việt Nam trông như thế nào!

Ukraina: ANH VIỆT NAM LÀ CK CỦA TUI ĐẤY LÃO GIÀ! LÀ CỦA TUIIIIIIIIIIIIII!

Russia: Anh không ngờ...

Belarus: Em có hơi thất vọng...

USSR: Mấy đứa đang suy nghĩ cái gì vậy? Chỉ xem tí thôi mà cũng suy nghĩ ra mấy thứ khác là sao!??

USSR cạn lời với tụi nhỏ, quay lại nhìn Việt Nam. Anh hỏi thêm lần nữa nhưng với chất giọng trầm hơn!

USSR: Không được sao?

Việt Nam thấy thế liền lúng túng, ngộ nhỡ bị lộ thì sao! Cái kí hiệu búa liềm ấy! Cậu đang cố giấu nó đi mà, không lẽ chưa gì mà bị phát hiện!?

/Việt Nam, anh cần bảo vệ ổng mà đúng không? Vậy thì cứ để ổng thấy để ổng tin anh hơn, lúc đó anh mới được ở cạnh để bảo vệ ổng chứ!/

Lần này Đông Lào nó lại có lí nữa!

Việt Nam thở dài, vừa gỡ áo khoác vừa nói.

Việt Nam: Được ạ...!

Cậu thả chiếc áo khoác xuống giường, lần này thì đến lượt áo phông. Chậc chậc, sao chẳng ai hỏi han Việt Nam gì hết vậy! Còn mấy ánh mắt mong chờ và chăm điêu đó nữa! Bắt một người Việt cởi áo ở Nga trong khi tuyết đang rơi ngoài kia!???

Việt Nam: *Má nó lạnh thật chứ!*

Việt Nam lạnh teo ch*m luôn rồi nè!

Nhưng vì sĩ diện nên cậu không biểu lộ mấy ra ngoài khiến USSR cực kì ngạc nhiên.

Phải mạnh mẽ, phải mạnh mẽ, Việt Nam tự nhắc thầm.

Sau khi Việt Nam đã gỡ bỏ hoàn toàn chiếc áo. Belarus bỗng giật mình hoảng hốt, tay vô thức đưa lên che miệng, cả mấy đứa nhỏ cũng vậy, đứa nào trông cũng sợ run lên khi nhìn thấy cơ thể của Việt Nam, liền chạy núp sau ba anh chị lớn. Russia và Ukraina vẫn không khỏi thấy khó chịu khi nhìn thấy cơ thể của Việt Nam thêm lần nữa. Trên cơ thể nhỏ bé của cậu đầy rẫy những vết sẹo nông sâu khác nhau. Trên lưng, những vết hằn dài vẫn còn hơi mờ, những vết cắt, vết chém trên lưng, tay chồng chéo lên nhau, có một vài chỗ còn bị bỏng! Và kinh khủng nhất vẫn là vết sẹo lớn ở quanh eo!

Chính cơ thể của Việt Nam gợi cho người ta cái nỗi sợ và ác mộng khi bị xâm chiếm, hành hạ, bị bắt buộc phải trở thành nô lệ.

Và đối với mấy đứa nhỏ, đó là khung cảnh tàn nhẫn nhất!

USSR hoàn toàn cứng đờ... và bàng hoàng!? Nếu Việt Nam nhiều sẹo như vậy, hẳn cậu đã bị rất nhiều kẻ khác xâm chiếm! Thế thì tại sao anh lại chưa bao giờ nghe về Việt Nam hay bất cứ điều gì về cậu được ghi lại trong lịch sử? Có quá nhiều bí mật về con người này, nhưng liệu anh có đủ quyền để được biết không, khi anh cũng là một kẻ đi tranh giành lãnh thổ...

USSR: Ta biết là ta không có quyền nhưng... cái vết sẹo ngay giữa bụng, điều gì đã gây ra nó vậy?

Việt Nam: Oh... chỉ là bị chia cắt thôi thưa ngài!

Việt Nam lạnh nhạt trả lời, đưa tay sờ vào vết sẹo, rồi liền nghiên đầu cười tươi nói với USSR.

Việt Nam: Nhưng giờ thì ổn rồi ạ!

Nói xong Việt Nam liền lấy áo mặc vào, chứ cậu lạnh lắm rồi! Không chịu nổi nữa!??

Bị chia cắt!? USSR thấy quái lạ, anh cũng biết một người bị chia cắt, nhưng hoàn toàn khác với Việt Nam, người đó hoàn toàn không có vết sẹo lớn như cậu! Và hình như USSR đã quên mất thứ gì đó!

...

Là dấu ấn Cộng Sản!? Cái kí hiệu búa liềm, và Việt Nam có nó!

USSR liền vui mừng như một đứa trẻ được cho kẹo, anh liền tiến lại đặt tay lên vai Việt Nam, lắc nhẹ người cậu.

USSR: Cậu là một nước Cộng Sản!

Việt Nam: V-Vâng! Tôi tưởng ngài biết rồi!

USSR: Vậy nếu cậu không phiền...

Xuất thân của Việt Nam.

Mặc kệ!

Vị trí đất nước...

Không quan trọng!

Làm sao Việt Nam được "công nhận"!

Điều đó có cần thiết không!?

Quan trọng là Việt Nam thật sự là một nước Cộng Sản, là một người mà USSR có thể tin tưởng, thực sự tin tưởng!

Và USSR ngại gì mà không mời cậu tham gia ngay vào khối Cộng Sản!

Việt Nam bị lắc nãy giờ cộng thêm nụ cười vui vẻ sáng chói của USSR thì đâm ra chóng mặt!

Sáng hôm sau, cậu thấy bản thân đang đứng trước căn cứ chính, và trước mặt cậu là ba người không mấy lạ lẩm.

-Boss, ngài đem ai về đây?

Còn ai ngoài North Korea, Cuba với con lươn (kiêm chúa nhây) China chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com