Countryhumans Fruk Vat Hien Te Cua Phu Thuy Hoan
WARNING: Thắc mắc về hình tượng nhân vật sẽ được giải đáp sau, xin cảm ơn. ~~~//~~~Nhiều lúc France nghĩ tại sao anh lại ngu ngốc đi tranh chấp với Germany ở nơi cậu ta mạnh nhất. Trong kết giới này, ngoài Germany, còn có UK cũng có thể đảo ngược tình thế, nhưng United Kingdom chỉ là một đứa trẻ bình thường. Nhắc đến UK, France thỉnh thoảng vẫn quay qua trông chừng cậu bé đang núp sau cây cột của lâu đài mà nhìn anh với đôi mắt rung lên đầy lo lắng. Anh rất muốn thấy những thay đổi về biểu cảm của em, nhưng không phải lúc này, cũng không phải thứ biểu cảm ấy. - Tập trung vào đi, France. France lùi về sau, tránh sự tấn công của Germany. Để tồn tại trong thế giới này, anh đã tiêu hao năng lực của mình rồi, mà lạ càng bất lợi hơn khi Germany đang cầm đá phù thủy có khả năng chống lại France. Nhờ là chắn từ đá phù thủy, Germany hoàn toàn không nhận chút sát thương nào từ France cả. Nhưng nếu thương tích đủ lớn, khiên chắn của Germany sẽ vỡ. Chỉ là làm sao anh có thể làm vỡ nó thôi. Trong lúc France đang rất cẩn trọng quan sát từng hành động của Germany và đánh giá tình hình, nghĩ đến bước tiếp theo thì Germany đột ngột quay sang United Kingdom, cậu đưa tay hướng về em và tạo ra một luồng sức mạnh màu vàng. UK sợ hãi nhìn lên trên, có rất nhiều mũi dao chỉ đợi được đâm thẳng xuống em. Em đưa mắt sang Germany, cậu ta vốn cũng muốn bảo vệ em cơ mà. Tại sao giờ cậu lại nhìn em với đôi mắt vô cảm ấy? United Kingdom cúi gằm mặt xuống đất, em đưa tay tay lên ôm đầu khi những con dao lao đến. France bất ngờ ôm lấy em, tạp tấm khiên trong suốt như mặt băng bảo vệ cả hai. Chính anh cũng không ngờ Germany lại hành động như thế, may là anh đến kịp. - Này France, anh rốt cuộc quan tâm đến đứa bé này đến đâu mà lại mất đi cảm quan của mình? France bàng hoàng nhận ra đây thực chất là một cái bẫy, mặt đất xung quanh anh sáng lên một màu vàng chói lòa như chỉ muốn nổ tung. Anh ngay lập tức đẩy UK ra ngoài làm em ngã xuống đất. Trước sự kinh hãi của em, ánh sáng vàng bất ngờ nổ tung khiến France bị ngã ra xa, cả người và vùng đầu sau đập vào thân cây lớn. Sự va đập gây nên cơn choáng váng truyền đến cả đại não anh, thân thể đau không thể cử động được, anh chẳng còn đủ sức để mở mắt chứ nói gì là tiếp tục đứng dậy. Germany bước đến, tay cầm một thanh kiếm lớn. Cậu có thể giết anh ngay lúc này. Cậu có thể. Germany hướng nó về France. Cậu có thể.Lần này, cậu chắc chắn. .....Cậu...... không thể....- FRANCEEE!!!!!!Tiếng UK gào lên kéo sự chú ý của cả hai. Ngay khi Germany quay lại, một tia lửa rất nhanh vụt qua cậu làm Germany theo phản xạ mà tránh ra xa. Lửa sao? Cả France và Germany đều nhìn về UK - đứa bé vẫn ngồi thất thần trên sàn, em run rẩy chỉ tay về phía France. - Nor...mandy? France mở to hết đôi mắt nhìn vào hình bóng người em gái đã mất bấy giờ đang đứng trước mặt anh, dùng bức tường lửa để bảo vệ anh. Làm sao Normandy có thể ở đây được, ngay trong thế giới linh hồn của UK?- Hãy tìm viên đá phù thủy, United Kingdom! - Cô bé nói lớn về phía UK - Tôi sẽ ở đây với France. UK gật lia lịa rồi bỏ chạy vào trong lâu đài. Germany chỉ nhìn như thế, cậu thì lúc nào cũng có thể bắt em được, không cần vội. - Ngạc nhiên thật đấy, làm sao ngươi xuất hiện ở đây? - Anh không phải người duy nhất biết cách lẩn trốn cái chết, Germany. Chỉ là cách làm của chúng ta khác nhau thôi. Normandy nhớ lại khoảnh khắc khi bị dâng hiến cho ngọn lửa đỏ rực, những giọt nước trắng ánh lên màu đỏ với sự cô đơn cùng hi vọng. Cảm giác ra đi một mình, ở một nơi xa lạ và trước những con người đang căm ghét cô đến tận cùng thật đau đớn. Nếu như được chọn, cô thà chết vào ngày đó cùng với gia đình, chỉ tiếc rằng cô sẽ không thể gặp được London. Cô tưởng mình sẽ mãi căm hận con người, nhưng London thì khác. London trẻ hơn cô đấy mà cô chẳng ngại để bị y lái đâu. Miệng cô cong lên thành một nụ cười buồn. Vì điều gì mà khi cô bắt đầu tìm được tình yêu thì cô lại ra đi? Cô tự hỏi London và UK bây giờ ra sao rồi, họ đã đến được ngôi làng chưa? Và cô nghĩ tới hai người anh, họ có đang lục tung cả mấy ngôi làng để tìm cô không? Họ có tìm được cô ở đây không sau khi thân xác của cô đã hóa thành tro tàn và bay đi cùng những con gió? Hàng mi cong khẽ khép lại, cô khó thở quá rồi, khói đen và bụi đang xâm nhập vào cơ thể cô, ngọn lửa cháy lên chiếc váy trắng và lan dần đến da thịt. Nóng và đau lắm. Cô khóc. Nhưng sẽ chẳng một ai nhìn ra nỗi đau của Normandy. - Ổn rồi, con yêu. Cô nghe thấy tiếng mẹ và đôi bàn tay gầy của bà đặt tại hai má cô, nhưng cô mệt lắm rồi, đầu óc quay cuồng và tâm trí thì cứ nằm giữa cõi mơ và thực, cô không muốn mở mắt ra nữa. - Hành trình của con chưa kết thúc, con vẫn có việc cần hoàn thành. Gì vậy mẹ? Con còn không thể thở được nữa.- Chúng ta sẽ giúp con, con gái. Vậy nên con hãy yên tâm nhé. Rồi không gian xung quanh Normandy sáng lên với những lời chúc của gia đình. Họ đưa cô vào một giấc ngủ trong kết giới của UK, đợi ngày cô được gọi lên một lần nữa. Trong giấc mơ, Normandy thấy United Kingdom được France nuôi dạy, bảo vệ và Paris cũng yêu thương London như cô vậy, cô mỉm cười hạnh phúc và cầu mong họ sẽ mãi như vậy. Nhưng không phải thế. Tiếng gọi của UK đã làm cô thức tỉnh và cô hiểu lí do cô được đưa tới đây - để bảo vệ những gì còn sót lại của họ. - Anh sẽ làm gì, Germany? UK tìm được đá phù thủy, cậu bé sẽ trở thành người mạnh nhất trong kết giới này. - Normandy nở nụ cười thách thức. - UK dẫu sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ta không muốn làm khó cậu bé. Ngươi lẽ ra cũng không nên đưa cho cậu bé trọng trách lớn như vậy. Germany đổi ý, quyết định tìm United Kingdom. France bị thương nặng rồi, dù Normandy có làm cách nào giúp được anh đi nữa, trong kết giới này, Germany vẫn hoàn toàn nắm trọn phần thắng, chỉ cần UK không quấy. - Normandy - France cầm tay em gái, cố gắng chống lại cơn đau - Em phải cứu UK, đừng quan tâm đến anh. - Không được, France. Anh là người biết sử dụng đá phù thủy và kiếm thần! Em sẽ giúp anh phục hồi nên anh cứ nghỉ chút đi. - United... Kingdom...France, vì không thể tiếp tục gắng gượng nữa, anh ngất đi, để Normandy dùng phép thuật phục hồi cứu anh. Cô nhìn về phía lâu đài trong khi đôi tay gầy đang bận rộn làm phép. Cô biết nghe thật xấu xa, đặc biệt là cô sẽ có lỗi với London nhiều lắm, nhưng cô buộc phải để UK trở thành người kéo dài thời gian cho cô và France, cô bám vào một lí do không hoàn toàn chắc chắn là Germany sẽ không hại UK, mặc cho trong lòng vẫn rấy lên lo sợ rất nhiều. Cô chỉ biết cầu nguyện, bằng một cách nào đó, kế hoạch của cô thành công. ~~~//~~~Germany bước trên những bậc thang đá quen thuộc, đôi lúc, cậu thấy lại bóng hình mình ngày trước, tung tăng chạy trên hành lang cung điện phù thủy còn France chạy theo mà mệt đến bở hơi tai. Trước đây cậu bảo không còn cảm xúc gì, nhưng thật ra là vì những cảm xúc đó thật phức tạp và không rõ ràng, mà cậu còn nghĩa vụ của mình với gia tộc, cậu cần phải ưu tiên việc này. - United Kingdom! Nếu nhóc tự giác, ta sẽ không giận đâu. Cậu cất tiếng gọi em trên đường tới căn phòng có đá và dao thần. Nhưng khi cậu nhìn vào thì mọi thứ vẫn còn nguyên, phòng lại không hề có người. RẦM!Germany nghe tiếng đổ vỡ ở tầng dưới, cậu liền đi xuống thì quả nhiên những mảnh vỡ của ấm trà và cốc sứ đã nằm mỗi nơi một miếng ở dưới sàn. Đứa bé muốn trốn sao? Germany nhìn quanh phòng, mở từng cửa tủ, ngó xuống cả dưới gầm. Từ tầng này lên phòng chỉ có một cầu thang và đó là cái Germany dùng để đi xuống, nghĩa là UK chưa hề lên trên. Cậu biết thế nào em cũng sẽ lên đó, nhưng nếu cậu đợi thì Normany và France chắc chắn sẽ kéo đến tiếp viện, hai người họ nhất định sẽ vừa bảo vệ em vừa lấy đá phù thủy, như vậy thì không được. Cậu cần tìm em. United Kingdom cũng thông minh đấy, biết cậu đã ở sẵn trên tầng nên mới không lên mà tìm cách đánh lạc hướng. Nhưng em sẽ làm gì tiếp theo chứ? Đôi chân em nhỏ như vậy, em có thể chạy đi đâu trong chút thời gian ngắn ngủi cậu dùng để di chuyển tức thời đến đây? - United Kingdom, nhóc nghe lời ta đi, ta có thể cứu cả London. London? London làm sao rồi? Nãy France cũng bảo London và Paris có thể gặp nguy hiểm! Em hơi giật mình mà di chuyển, động vào một hòn bi nhỏ làm nó lăn đi, hòn bi rơi xuống khỏi mặt bàn, để lại những âm thanh va chạm truyền đến tận chỗ Germany. Cậu tiến lại căn phòng kia, nó là nơi chứa đồ chơi trẻ con mà Calais trước đây vẫn bày bộ sưu tập bi nhiều màu sắc. Germany nhặt viên bi ở dưới đất lên, trước mặt cậu bây giờ là bàn gỗ có khăn phủ lên, che cả chân bàn. - UK, nhóc không trốn được đâu. Germany đứng đợi em trong vài giây rồi cậu quyết định mở tấm khăn lên và nhìn xuống. Vẫn là không có!Cậu tức giận bỏ ra ngoài. Em làm gì phải phù thủy mà có thể thoắt ẩn thoắt hiện như vậy? Có chỗ nào cậu đã bỏ qua sao? Cậu có phần tự trách mình vì đã để em thoát khỏi mắt mình, nhưng một đứa trẻ có thể đi đâu chứ? Phòng bên cạnh chăng? Có lẽ, vì em đâu còn đường nào khác. Cậu nghĩ vậy rồi bước đi. Bấy giờ, United Kingdom ở sau cửa phòng chứa đồ chơi mới nhẹ thở phào một cái, may là em nhìn ra góc khuất của căn phòng chính là nơi được cánh cửa che đi. Em định bước ra ngoài, đến lúc lấy đá phù thủy rồi. - Ah! UK bất ngờ bị giữ chặt trên không trung bởi những tia sáng màu vàng làm em không thể cử động được. - Ta đã bảo nhóc không thể trốn được. Germany ôm đứa bé vào lòng rồi đặt một bàn tay lên đầu em. - Ngủ ngon, UK. Mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi. RẦM! Germany quá bất ngờ nên bị thứ sức mạnh kia đánh bật về một góc phòng làm lưng cậu đang muốn gãy xương luôn. Làn khói biến mất dần, những gì hiện ra là France và Normandy đang giữ UK trong lòng. Cậu muộn rồi sao? - United Kingdom! - Cô bé lay em dậy. - Em ấy chỉ ngủ thôi. Em trông chừng đứa trẻ đấy. France đưa UK lại cho Normandy rồi đối diện với Germany. UK đã rất cố gắng kéo dài thời gian cho France, nhớ em mà anh đã lấy được cả dao và đá phù thủy nên lúc này anh không thể thua được. Luồng phép thuật của Germany đẩy France ra giữa không trung, cậu tạo hàng ngàn mũi tên đâm vào France nhưng với thanh kiếm thần kia, bất cứ thứ gì cũng sẽ bị nó chém đứt. Bây giờ họ ngang sức rồi, nếu có gì làm cậu lợi hơn là khả năng chịu đựng của cậu ở kết giới này. Vậy cậu sẽ cần kéo thời gian càng dài càng tốt, đến khi France đuối sức, anh ta sẽ thua một lần nữa. France thì khác, anh chưa bao giờ thử đâm kiếm vào đá phù thủy, anh không biết nó có thành công phá được lá chắn kia không. Thời gian của anh đang hết dần như một chiếc đồng hồ cát chảy chậm. Nếu anh, bằng cách nào đó, lại gần Germany để thử được thì anh cũng gặp rủi ro lớn đấy. Nhưng không thử thì anh không thể biết được. Normandy theo dõi trận chiến từ hành lang, cô một lần nữa dùng phép thuật hồi phục cho UK mà có vẻ Germany chỉ đơn giản là đưa em vào giấc ngủ thôi. Normandy cõng UK đến phòng chứa kiếm, vẫn còn một thanh nữa ở đây. Nhưng một linh hồn như cô không thể với tới nó được, cô phải gọi UK dậy sớm, không thì France nguy mất. - Anh không thể thắng chừng nào còn ở đây, France. France vẫn không nói gì, anh tập trung cản mọi đường tấn công của Germany, đôi lúc phản đòn nhưng cũng bị cậu chặn lại. Anh không ngờ có ngày đá phù thủy lại mang tới bất lợi cho gia tộc, sau chuyện này, anh sẽ phá nó đi. - Em khuyên anh là nên bỏ cuộc và quay về đi. Biết đâu bây giờ... Paris đã chết rồi. - Ta biết hết kế hoạch của ngươi, Germany! Germany có phần ngạc nhiên. Làm thế nào anh biết? Anh theo dõi cậu? Vậy là Paris hẳn đang chống lại dân làng ở bên ngoài. Cậu đã cho họ chút sức mạnh từ đá phù thủy, mong mấy người đó làm được gì ra trò. Hơn nữa, một mình Paris có vẻ không khả thi để cản lại nhiều người như vậy. Đúng, do đó cậu cần xử lý anh sớm. France có đôi mắt rất tinh, làm thế nào để đánh lừa anh đây? Khác với sự lúng túng của Germany, France mỉm cười đầy ẩn ý. Anh dùng đá phú thủy để tạo lên một luồng sức mạnh lớn hơn cho thanh kiếm, khiến nó rực cháy một màu xanh băng lạnh rồi France đẩy hết tốc độ của mình mà tiến thẳng về trước hoàn toàn làm Germany phải về thế phòng thủ. Tất cả những thứ cậu tạo ra, anh một đường chém hết cùng với vận tốc nhanh hơn tên bắn làm Germany không lường được. Nhận thấy France muốn tới gần để làm vỡ lá chắn, Germany tổng hợp lượng lớn sức mạnh thành khối vuông khổng lồ nhằm ngăn France. Anh cũng khá dè chừng nó. France vung thanh kiếm lên, tiến thẳng vào khối hộp phát sáng.- AH!!!Hai phép thuật lớn đâm vào nhau và nổ tung, làm cả không gian rung chuyển với âm thanh xé toang cả bầu trời. Những tia phép thuật bắn ra xung quanh, vào lâu đài và cây cối khiến những phần đá rơi xuống, cây xanh đổ rạp. France hơi mất sức, chân không đỡ được mà lùi về sau, lưng anh đập vào cột đá của cung điện, trong khi, thanh kiếm kia đã có những vết nứt. Còn Germany, cậu đã bị bắt đập vào phía bên kia của lâu đài, người cậu rã rời, tê liệt, cơn đau truyền lên tận đại não, đầu óc cậu quay cuồng khó chịu. France gắng gượng tiến tới, anh sắp hạ được cậu ta rồi. Mà chết tiệt, nếu không phải vì vật cản đường kia thì thanh kiếm của anh đã chém đứt cái khiên chắn cứng đầu ấy. Trên tấm chắn của Germany cũng có dấu hiệu vỡ rồi, nếu anh đánh thật mạnh vào đó, chắc chắn sẽ thành công thôi. France tăng tốc lần nữa. Chẳng ngờ. Germany quay qua nhìn anh và hô lớn một câu thần chú. Mặt đất gần đó sáng lên ánh vàng rồi nổ tung làm France ngã đập vào bức tường bên kia. Nhưng lần này, cậu đã dồn nhiều phép thuật hơn nữa cho cái bẫy của mình. Giờ thì lá chắn của France vỡ thành những mảnh kính màu xanh và thanh kiếm kia, do ban này anh dùng để che chắn, đã vỡ đôi. - Anh không bao giờ học được điều gì sao? Đây là lần thứ hai rồi. - Germany nói và tiến đến chỗ France. - France! - Normandy gọi - Ném em Đá Phù thủy! France muốn phản đối rằng linh hồn như Normandy không thể chạm vào kiếm thần hay Đá Phù thủy, điều này hẳn cô phải nắm rõ nhất, nhưng là đôi mắt kia rất quyết tâm như muốn nói với anh điều gì. Với thể trạng của anh bây giờ, France chỉ biết đánh cược vào Normandy. Anh đưa tay ra, trên lòng bàn tay đầy thương tích và chai sạn, viên đá hiện ra. - Bắt nhanh đấy! Rồi anh ném đi. Germany thấy vậy cũng đổi hướng, lấy được viên đá thứ hai thì cậu có thể cho nổ toàn chỗ này và một phép là cả Normandy và France đều biến mất thôi. Cả cậu và Normandy đều nhanh chóng chạy tới. - Normandy! - France lên tiếng cảnh báo, mắt anh hiện rõ nỗi lo sợ tột cùng.Nhưng Normandy bất ngờ tạo quả cầu lửa, bắn nó về hướng Germany làm cậu dừng lại một giây cản. Khi cậu định hình được, thì không còn Normandy nữa. Cô đã ném United Kingdom về phía hòn đá, để em thành công nắm lấy sức mạnh phù thủy và với thanh kiếm còn lại trong tay, những ánh sáng đỏ rực như lửa cháy bao lấy thanh kiếm, tạo nên một thanh lớn hơn, mang nhiều năng lượng hơn và ở đây, trong kết giới của riêng em, em là kẻ mạnh nhất. United Kingdom một đường vung thanh kiếm về phía Germany.Nhưng United Kingdom chỉ đủ dũng khí làm vỡ đi lá chắn của Germany. - France! - Normandy gọi anh lần nữa - Đến lượt anh đấy! Normandy dùng phép thuật đẩy anh trai về phía cậu. Anh cầm nửa còn lại của kiếm, không chút do dự mà thẳng tay......đâm nó vào Germany.~~~//~~~- Hức... hức...Germany ôm lấy vết thương đang rỉ máu và nhìn lên đứa bé đang để cậu gối lên đùi em. Tại sao em lại khóc khi cậu sắp biến mất? Cậu là kẻ lấy đi cơ thể của em và lợi dụng nó để làm những chuyện này nhưng United Kingdom lại không muốn cậu đi sao? - Ngài Germany... Germany đưa tay lên, chạm vào mặt em. Tự nhiên trong lòng cậu trống đi rất nhiều, không có suy nghĩ hay lo lắng, đơn giản vì cậu muốn tự hỏi cậu nên nghĩ về điều gì trước khi chết. Nghĩa vụ không còn quan trọng vào lúc này, dù cậu có thất vọng vì tất cả công sức gia tộc cậu bỏ ra, cậu vẫn không thể hoàn thành. Cậu có nên nhớ về mẹ không? Mẹ sử dụng cậu như cách để tiếp cận phù thủy, lấy cắp đá nhưng rồi lại sẵn lòng hi sinh để cậu không phải có lỗi với France. Hay cậu nên lo lắng sau chuyện này, linh hồn cô đơn và lạc lõng của cậu sẽ đi về đâu? Liệu Germany có gặp lại gia tộc và họ sẽ như thế nào khi thấy cậu? Đấy, suy nghĩ này nối tiếp cái khác, làm Germany muốn nghỉ ngơi cũng không thể. Vậy nên, cậu thà không lo về điều gì. - Ngài Germany. - Em gọi cậu lần nữa. - Này UK - Cậu mỉm cười - Tại sao em lại khóc vì ta chứ? Vì em sắp phải nói lời tạm biệt với người cũng thương em sao? Gia tộc, người làng, những con người tưởng chừng giống em nhưng họ coi em như mẫu thí nghiệm, vật hiến tế, chỉ có anh trai London lúc nào cũng mạo hiểm vì em, những phù thủy Normandy, Paris, France yêu thương em và người phức tạp nhất, nhưng hóa ra lại mang trong người nhiều nỗi đau hơn cả - Germany cũng muốn bảo vệ em. Và UK chưa sẵn sàng để buông tay với ai cả. - Em đã mơ về quá khứ của ngài. - Nó nhạt lắm đúng không? Việc dung nhập hai linh hồn làm những kí ức của Germany dễ dàng tìm được giấc ngủ của UK và chúng len lỏi vào giấc mơ của em.Sinh ra là người sẽ kế thừa gia tộc săn phù thủy, cậu được kì vọng rất nhiều bởi cả gia tộc và người dân thường. Họ dạy cậu rất nhiều vũ khí, các bài học võ thuật rồi cho cậu thấy những cảnh diệt phù thủy để cậu quen với sự tàn ác của thế giới này. Đôi tay cậu vấy máu đỏ từ khi là một đứa trẻ và cậu phải học cách chịu đựng nó. Không ai nghe thấy tiếng khóc của cậu.Không ai nhìn thấu nỗi sợ và sự cô đơn của cậu.Không ai nhìn ra những gông kìm sắt nặng nề trói buộc Germany với con đường này. Và rồi, cậu trở thành con người này. - Em thấy cơn đau của ngài. Và em cũng thấy cả tình yêu của ngài. Tình yêu của ngài dành cho France. Môi Germany cong lên thành nụ cười bi thương, cậu biết bản thân còn tình cảm với anh, nên mới thành ra ghen tị với United Kingdom và không lỡ xuống tay với anh bất cứ khi nào có cơ hội. Nhưng cậu phủ nhận nó để tập trung cho nghĩa vụ gia tộc. France là người đầu tiên cho cậu thấy niềm vui và ánh sáng, chỉ trớ trêu rằng họ là kẻ thù. Cậu từng nghĩ khi cậu thành công và France không còn nữa, cậu sẽ một lần nữa cô đơn, nên cậu mới quyết định giữ UK bên mình. - Em cũng muốn ngài ở bên em.- Em không thể muốn một người như ta được. Hơn nữa, nó muộn rồi, UK.- Nó không muộn đâu, ngài Germany. United Kingdom mở lòng bàn tay và hai viên Đá Phù thủy hiện ra. France đã nói rằng có hai viên này, bất cứ điều ước nào của em cũng sẽ thành hiện thực, thậm chí em có ước em là phù thủy cũng được. Vậy nên, em đã ước. Hai viên đá sáng lên rồi vỡ ra thành những dải màu bạc, tan biến trong không gian. - Em thật là ngốc. - Germany đưa tay xoa đầu em - Vậy hẹn gặp lại em nhé. Germany ngay sau đó cũng biến mất. - Ơ? - Normandy lên tiếng, hơi ngạc nhiên nhìn cơ thể mình. United Kingdom quay về sau thì thấy người Normandy đang phát sáng. Cô bé đã hoàn thành công việc của mình rồi và United Kingdom cũng đã ước cho cả cô cùng Germany. Vậy nên, đây sẽ không phải là vĩnh biệt giữa họ. - Normandy - France lên tiếng - Cảm ơn em nhiều lắm. - Đừng thế, chúng ta là anh em mà. - Cô mỉm cười đáp lại.- Xin lỗi em, ngày đó, anh đã không thể đến kịp. Người anh run lên với những giọt nước mắt chuẩn bị trào ra. Sau khi anh quá hận mà giết sạch cả gia tộc kia, anh lại quay về tự trách chính mình đã chậm chạp, đã bất lực để em gái mình ra đi đau đớn và cô đơn như vậy. Cuộc sống của họ là vĩnh cửu nên nếu phải đơn độc thì sẽ rất đau khổ, nhưng Paris vẫn ở đó để vực dậy tinh thần của anh nên France không muốn phụ lòng anh cả. - Không sao hết, France, mọi chuyện ổn rồi. Gửi lời chào Paris và London cho em nhé. - Và cô nói lời cuối cùng trước khi biến mất - Hẹn gặp lại, UK. - Ngài France. - United Kingdom đến bên anh khi Normandy biến mất.France đưa tay xoa đầu em và nhìn nụ cười nhẹ rất đáng yêu của UK. Đôi mắt em sáng lên như mặt biển dưới ánh mai chứ không còn phẳng lặng giống ngày em mới đến. Anh bế em lên. - Nào, chúng ta quay lại thôi. - Vâng ạ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
To be continued
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com