Countryhumans Cuoc Song Cua Asean
*Cốc...cốc...*
-Vào đi.
*Cạch*
-Là mẹ ạ?-Singapore
-Ừm.-ASEAN gật đầu-Xin lỗi các con nhưng hôm nay có lẽ chúng ta nên ăn ở nhà thôi.
-Tại vụ tai nạn này ạ?-Philipines chỉ lên màn hình
-Đúng vậy.Tốt nhất chúng ta nên dời một bữa tối ở nhà hàng sang ngày khác.-ASEAN
-Vậy cũng được ạ.-Thailand đứng dậy và kéo Myammar vào nhà bếp.
*Cạch*
-Singapore,đối tác hủy cuộc gặp à?-ASEAN
-Vâng,họ nói là có chuyện nên dời lịch gặp.-Singapore
-Ừm,để hôm khác cũng được.Còn Vietnam với Indo thì chắc lại không về ha.-ASEAN
-Vâng.Tại vụ tai nạn này ạ.
-Hai đứa nó quý ngài Ussr thật đấy.Mà thôi kệ,nhờ vậy mà công ty mình mới được phát triển nhờ ngài ấy.-ASEAN nghĩ thầm.
*Chuyển cảnh*
-Ngài không sao thật đấy chứ?-Vietnam
-Đương nhiên rồi.Cậu nghĩ ta yếu à?-Ussr
-Mà tại sao ngài bị tai nạn vậy?-Indonesia
-Xe của ta bị mất phanh,tông vào cột điện.Tên tài xế kia chắc bị thương nặng đấy.-Ussr
-Hửm?Sao xe của ngài lại mất phanh được?Lúc nào ngài cũng cho kiểm tra rồi mới lên xe cơ mà?-Vietnam
-Ta chưa biết được.Bây giờ tạm thời phải giao quyền quản lí cho con trai ta vậy.-Ussr thở dài
-Vậy tôi sẽ gọ-
-Không cần đâu.-Một giọng nói đầy nam tính vang lên.
-Hả???
-Hai cậu không nghe à?Tôi nói là không cần đâu.
-Ồ,Russia à?Ta tưởng con không đến chứ.-Ussr
-Mấy đứa em thôi.-Russia lắc đầu-Con đến để đưa cha cái này.
Nói rồi anh đưa cho Ussr một phong bì màu trắng tinh.
-Hm...-Ussr nhăn mày
-Ngài có thể cho chúng tôi xem qua không?-Vietnam
-Được.
Nhận lấy phong bì cũng tờ giấy bên trong,Vietnam và Indonesia ngó đầu vào đọc.
-Chỉ là muốn được tham quan khu quân đội thôi mà?-Indonesia
-Nè,ông nhìn người gửi đi.-Vietnam chỉ tay vào ba chữ cuối cùng.
-Xem nào...Quỳnh Yến Hoa...Hả???-Indonesia
-Thấy vấn đề chưa?-Vietnam
-Chuyện này...-Indonesia
-Chúng ta cần hỏi quân đội xem người ta có cho không đã.-Vietnam
*Bịch bịch*
*Rầm*
-Ngài Ussr!Ngài không sao chứ?
-Hở?Sao hai ngươi lại đến đây hả?
Hai người kia bước vào.Thấy Vietnam,một người cố gắng quay mặt đi,không dám nhìn cái ánh mắt như muốn nuốt sống của Vietnam.
-Ngài Ussr,tôi nghĩ chắc chúng tôi nên đi ra ngoài một chút.-Indonesia thấy tình hình không ổn liền cắt ngang
-Ừm,vậy hai cậu đi đi.
*Cạch*
-Phù,may quá.-Indonesia thở phào rồi quay sang Vietnam-Tôi nghĩ nên điều tra vụ tai nạn này.
-Ừ,có điều bất thường.-Vietnam gật đầu.
Hai người ra khỏi bệnh viện,đi đến nơi xảy ra tai nạn.
-Chúng tôi là hai nhân viên của quân đội.-Vietnam nói với điều tra viên.
-Ngài là...
-Tôi là Indonesia,người này là Vietnam.
-Là hai ngài thật ư?-Đột nhiên mắt người kia sáng lên,giọng nói có chứa phần nào đó là sự hy vọng.
-Vậy chúng tôi có thể xem qua chứ?-Vietnam
-Vâng vâng,thưa ngài.Mấy cậu hãy cho hai vị này kiểm tra hiện trường.
-Thưa ngài,con mỗi đã sập bẫy.-Một người trùm áo đen đứng đằng sau một bức tường nói qua bộ đàm.
-Tốt,nhớ căn chuẩn.Đừng để lũ cớm phát hiện đấy.
-Vâng.
(Cớm:cảnh sát)
-Không có gì bất thường.-Vietnam nhủ thầm.Cậu liền vòng ra đằng sau cốp xe để kiểm tra thì...
-3...2...1...
*Bùm*
Một tiếng nổ bỗng phát ra từ cốp xe,mọi người xung quanh vô cùng hoảng loạn,người thì chạy vội,người thì vội trốn vào nơi nào đó.
-Vietnam!-Indonesia hét lớn
Nhưng đáp lại cậu chỉ là màn khói dày đặc.
-Nhanh lên!
-Mau cứu người!
-Khẩn trương phong toả hiện trường!Ai đó gọi xe cứu thương đi!
-Thưa ngài,xe cứu thương phải mất 1 tiếng nữa mới đến chỗ này.
-Cái gì????
-Khụ...khụ...
Một bóng người từ từ xuất hiện sau màn khói kia.Indonesia kinh ngạc nhìn người kia.
-Vietnam,may quá.Cậu không sao chứ?-Indonesia lo lắng
-Không sao đâu...khụ khụ...chỉ hít phải khói thôi...khụ khụ...
Tiếng ho làm cậu khó nói thành lời.
Vietnam ngày càng không tỉnh táo.Trước khi ngất đi,cậu dúi vào tay Indonesia một thứ gì đó.
-Vietnam!Vietnam!
Vài phút sau,họ đã tới bệnh viện.Vietnam được đưa đi cấp cứu.
-Indo,có thật là cậu ấy sẽ ổn không vậy?-Philipines hỏi ngay khi vừa bước tới trước cửa phòng cấp cứu.
-Tôi không chắc nữa.-Indonesia lắc đầu vẻ buồn rầu.
Vài phút trước,Indonesia đã gọi điện báo Vietnam bị thương.Sau đó mọi người vội tới bệnh viện.
Philipines cứ ngồi không yên,liên tục đứng dậy đi vòng quanh cửa.
-Cậu ngồi yên một chỗ không được à?-Malaysia
-Không.
Một lúc sau,biển báo cấp cứu tắt.Cánh cửa được mở ra,sau đó là vị bác sĩ cùng vài y tá.
-Vietnam có ổn không bác sĩ?-Philipines vội vã hỏi ngay
-Xin mọi người hãy bình tĩnh.Đầu tiên,cậu ấy không sao cả,chỉ bị bỏng nhẹ ngoài da,chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
-Tuy nhiên,khi xem xét kĩ hơn,chúng tôi nhận thấy bệnh nhân mắc một căn bệnh tâm lí gì đó.Dù không chắc chắn nhưng tôi khẳng định cậu ấy đã bị chấn động tâm lí.
-Ông nói cái gì???-Cambodia
-K-Không thể nào!-Philipines
Vị bác sĩ đã quá quen với cảnh này nên cũng không lo sợ gì lắm.
-Tôi quên chưa nói,do hít nhiều khí độc nên cậu ta cần một khoảng thời gian để hồi phục.
-Vậy chúng tôi có thể vào thăm chứ?-ASEAN
-Vâng nhưng phiền các vị hãy giữ im lặng.
-Được.
Sau khi bác sĩ rời đi,mọi người vội vã vào trong.Vietnam đang nằm bất tỉnh trên giường,phải thở bằng máy thở oxi.Philipines nắm lấy một bên tay của cậu,ánh mắt chứa đầy sự buồn bã và hối hận.Buồn vì người mình yêu bị thương,hối hận vì đã không bảo vệ được cậu.Trước đây cô từng hứa với cậu sẽ không để cậu bị làm sao,giờ cô hối hận vô cùng.
Mọi người thấy vậy cũng chỉ lắc đầu một cách buồn rầu.
...
*Tại một căn phòng nào đó*
-Thưa ngài,nhiệm vụ ám sát hắn đã thành công.Hiện giờ hắn đang nằm thoi thóp trong bệnh viện.
-Tốt.Tiền đây.Nhớ xoá bằng chứng.
-Vâng.
*Cạch*
-ASEAN,đừng tưởng cô có thể biến công ty của mình lên ngang bằng ta.
Sau đó là tiếng cười vô cùng đáng sợ,tiếng cười chất chứa đầy sự căm thù,thâm độc của một cô gái.Cô ta nâng ly rượu lên ngang mắt,tận hưởng buổi tối hỗn loạn.
Phải,đó là...
Còn tiếp...
---End chap 7----
Nhạt không các bác?Tôi đang đầu tư ý tưởng vào một cuốn truyện ngắn đấy.Do đề tài này...khá khó nên truyện nó cũng ngắn luôn.Nếu các bác ủng hộ thì tôi sẽ cho ra lò cuốn đấy.
Bye.
1227 từ.
24/07/2023
Cảm ơn vì đã đọc.
-Vào đi.
*Cạch*
-Là mẹ ạ?-Singapore
-Ừm.-ASEAN gật đầu-Xin lỗi các con nhưng hôm nay có lẽ chúng ta nên ăn ở nhà thôi.
-Tại vụ tai nạn này ạ?-Philipines chỉ lên màn hình
-Đúng vậy.Tốt nhất chúng ta nên dời một bữa tối ở nhà hàng sang ngày khác.-ASEAN
-Vậy cũng được ạ.-Thailand đứng dậy và kéo Myammar vào nhà bếp.
*Cạch*
-Singapore,đối tác hủy cuộc gặp à?-ASEAN
-Vâng,họ nói là có chuyện nên dời lịch gặp.-Singapore
-Ừm,để hôm khác cũng được.Còn Vietnam với Indo thì chắc lại không về ha.-ASEAN
-Vâng.Tại vụ tai nạn này ạ.
-Hai đứa nó quý ngài Ussr thật đấy.Mà thôi kệ,nhờ vậy mà công ty mình mới được phát triển nhờ ngài ấy.-ASEAN nghĩ thầm.
*Chuyển cảnh*
-Ngài không sao thật đấy chứ?-Vietnam
-Đương nhiên rồi.Cậu nghĩ ta yếu à?-Ussr
-Mà tại sao ngài bị tai nạn vậy?-Indonesia
-Xe của ta bị mất phanh,tông vào cột điện.Tên tài xế kia chắc bị thương nặng đấy.-Ussr
-Hửm?Sao xe của ngài lại mất phanh được?Lúc nào ngài cũng cho kiểm tra rồi mới lên xe cơ mà?-Vietnam
-Ta chưa biết được.Bây giờ tạm thời phải giao quyền quản lí cho con trai ta vậy.-Ussr thở dài
-Vậy tôi sẽ gọ-
-Không cần đâu.-Một giọng nói đầy nam tính vang lên.
-Hả???
-Hai cậu không nghe à?Tôi nói là không cần đâu.
-Ồ,Russia à?Ta tưởng con không đến chứ.-Ussr
-Mấy đứa em thôi.-Russia lắc đầu-Con đến để đưa cha cái này.
Nói rồi anh đưa cho Ussr một phong bì màu trắng tinh.
-Hm...-Ussr nhăn mày
-Ngài có thể cho chúng tôi xem qua không?-Vietnam
-Được.
Nhận lấy phong bì cũng tờ giấy bên trong,Vietnam và Indonesia ngó đầu vào đọc.
-Chỉ là muốn được tham quan khu quân đội thôi mà?-Indonesia
-Nè,ông nhìn người gửi đi.-Vietnam chỉ tay vào ba chữ cuối cùng.
-Xem nào...Quỳnh Yến Hoa...Hả???-Indonesia
-Thấy vấn đề chưa?-Vietnam
-Chuyện này...-Indonesia
-Chúng ta cần hỏi quân đội xem người ta có cho không đã.-Vietnam
*Bịch bịch*
*Rầm*
-Ngài Ussr!Ngài không sao chứ?
-Hở?Sao hai ngươi lại đến đây hả?
Hai người kia bước vào.Thấy Vietnam,một người cố gắng quay mặt đi,không dám nhìn cái ánh mắt như muốn nuốt sống của Vietnam.
-Ngài Ussr,tôi nghĩ chắc chúng tôi nên đi ra ngoài một chút.-Indonesia thấy tình hình không ổn liền cắt ngang
-Ừm,vậy hai cậu đi đi.
*Cạch*
-Phù,may quá.-Indonesia thở phào rồi quay sang Vietnam-Tôi nghĩ nên điều tra vụ tai nạn này.
-Ừ,có điều bất thường.-Vietnam gật đầu.
Hai người ra khỏi bệnh viện,đi đến nơi xảy ra tai nạn.
-Chúng tôi là hai nhân viên của quân đội.-Vietnam nói với điều tra viên.
-Ngài là...
-Tôi là Indonesia,người này là Vietnam.
-Là hai ngài thật ư?-Đột nhiên mắt người kia sáng lên,giọng nói có chứa phần nào đó là sự hy vọng.
-Vậy chúng tôi có thể xem qua chứ?-Vietnam
-Vâng vâng,thưa ngài.Mấy cậu hãy cho hai vị này kiểm tra hiện trường.
-Thưa ngài,con mỗi đã sập bẫy.-Một người trùm áo đen đứng đằng sau một bức tường nói qua bộ đàm.
-Tốt,nhớ căn chuẩn.Đừng để lũ cớm phát hiện đấy.
-Vâng.
(Cớm:cảnh sát)
-Không có gì bất thường.-Vietnam nhủ thầm.Cậu liền vòng ra đằng sau cốp xe để kiểm tra thì...
-3...2...1...
*Bùm*
Một tiếng nổ bỗng phát ra từ cốp xe,mọi người xung quanh vô cùng hoảng loạn,người thì chạy vội,người thì vội trốn vào nơi nào đó.
-Vietnam!-Indonesia hét lớn
Nhưng đáp lại cậu chỉ là màn khói dày đặc.
-Nhanh lên!
-Mau cứu người!
-Khẩn trương phong toả hiện trường!Ai đó gọi xe cứu thương đi!
-Thưa ngài,xe cứu thương phải mất 1 tiếng nữa mới đến chỗ này.
-Cái gì????
-Khụ...khụ...
Một bóng người từ từ xuất hiện sau màn khói kia.Indonesia kinh ngạc nhìn người kia.
-Vietnam,may quá.Cậu không sao chứ?-Indonesia lo lắng
-Không sao đâu...khụ khụ...chỉ hít phải khói thôi...khụ khụ...
Tiếng ho làm cậu khó nói thành lời.
Vietnam ngày càng không tỉnh táo.Trước khi ngất đi,cậu dúi vào tay Indonesia một thứ gì đó.
-Vietnam!Vietnam!
Vài phút sau,họ đã tới bệnh viện.Vietnam được đưa đi cấp cứu.
-Indo,có thật là cậu ấy sẽ ổn không vậy?-Philipines hỏi ngay khi vừa bước tới trước cửa phòng cấp cứu.
-Tôi không chắc nữa.-Indonesia lắc đầu vẻ buồn rầu.
Vài phút trước,Indonesia đã gọi điện báo Vietnam bị thương.Sau đó mọi người vội tới bệnh viện.
Philipines cứ ngồi không yên,liên tục đứng dậy đi vòng quanh cửa.
-Cậu ngồi yên một chỗ không được à?-Malaysia
-Không.
Một lúc sau,biển báo cấp cứu tắt.Cánh cửa được mở ra,sau đó là vị bác sĩ cùng vài y tá.
-Vietnam có ổn không bác sĩ?-Philipines vội vã hỏi ngay
-Xin mọi người hãy bình tĩnh.Đầu tiên,cậu ấy không sao cả,chỉ bị bỏng nhẹ ngoài da,chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
-Tuy nhiên,khi xem xét kĩ hơn,chúng tôi nhận thấy bệnh nhân mắc một căn bệnh tâm lí gì đó.Dù không chắc chắn nhưng tôi khẳng định cậu ấy đã bị chấn động tâm lí.
-Ông nói cái gì???-Cambodia
-K-Không thể nào!-Philipines
Vị bác sĩ đã quá quen với cảnh này nên cũng không lo sợ gì lắm.
-Tôi quên chưa nói,do hít nhiều khí độc nên cậu ta cần một khoảng thời gian để hồi phục.
-Vậy chúng tôi có thể vào thăm chứ?-ASEAN
-Vâng nhưng phiền các vị hãy giữ im lặng.
-Được.
Sau khi bác sĩ rời đi,mọi người vội vã vào trong.Vietnam đang nằm bất tỉnh trên giường,phải thở bằng máy thở oxi.Philipines nắm lấy một bên tay của cậu,ánh mắt chứa đầy sự buồn bã và hối hận.Buồn vì người mình yêu bị thương,hối hận vì đã không bảo vệ được cậu.Trước đây cô từng hứa với cậu sẽ không để cậu bị làm sao,giờ cô hối hận vô cùng.
Mọi người thấy vậy cũng chỉ lắc đầu một cách buồn rầu.
...
*Tại một căn phòng nào đó*
-Thưa ngài,nhiệm vụ ám sát hắn đã thành công.Hiện giờ hắn đang nằm thoi thóp trong bệnh viện.
-Tốt.Tiền đây.Nhớ xoá bằng chứng.
-Vâng.
*Cạch*
-ASEAN,đừng tưởng cô có thể biến công ty của mình lên ngang bằng ta.
Sau đó là tiếng cười vô cùng đáng sợ,tiếng cười chất chứa đầy sự căm thù,thâm độc của một cô gái.Cô ta nâng ly rượu lên ngang mắt,tận hưởng buổi tối hỗn loạn.
Phải,đó là...
Còn tiếp...
---End chap 7----
Nhạt không các bác?Tôi đang đầu tư ý tưởng vào một cuốn truyện ngắn đấy.Do đề tài này...khá khó nên truyện nó cũng ngắn luôn.Nếu các bác ủng hộ thì tôi sẽ cho ra lò cuốn đấy.
Bye.
1227 từ.
24/07/2023
Cảm ơn vì đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com