Countryhumans Chuyen Tinh Bo Tu
[ Giải = Mặt Trận]Mặt trời nhô lên như hòn lửa khổng lồ bay lên từ một phương nào đó xa xôi. Thành phố cũng dần đón nhận nó mà thức dậy. Thành phố nhộn nhịp tiếng xe cộ và tiếng nói chuyện. Khung cảnh dừng ở trước cánh cổng của một căn nhà, nơi ánh nắng chiếu vào như ám vồ nó một cách dịu nhẹ thoải mái.Giải và Minh đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, hai ngườ khá siêng nên cũng đã gần xong.- Anh Minh, lên gọi mọi người dậy đi.- Vẫn còn sớm mà Mặt Trận, mới có năm rưỡi sáng. Không cần vội đâu.Cả hai cười trừ với nhau một cái rồi lại tiếp tục công việc. Giải khá rành về việc pha chế nên cũng xong rất nhanh, hai tách cà phê đen, một tách cà phê đá, một tách cà phê trứng, một tách capuchino và một tách cacao nóng. Mùi hương cũng từ đó phảng phất quanh căn bếp.Hôm nay bữa sáng cũng khá giản dị với sáu bát phở bò. Nhưng một điều đặc biệt là từng bát phở đều có một hương vị riêng, tùy theo sở thích của mỗi người, và tất nhiên là người anh cả Việt Minh làm rồi.- Chào buổi sáng hai đứa.
Đại Nam và Tây Sơn bước xuống cầu thang.- Ba, cha vào ăn sáng ạ.
Giải tươi cười.- Hai đứa kia chưa xuống à?
Đại Nam hỏi.- Con đây ạ.
Hòa chạy xuống.- Vừa mới nhắc.
Minh thở dài.- Thôi vào ăn đi. Anh Minh dọn bàn đi, em gói đồ trưa cái.
Giải nói với Minh.- Ừ để anh.- Hòa lên gọi Nam đi.
Tây Sơn nhắc.Tất cả đã ngồi vào ăn, nhưng Hòa chỉ phì cười rồi để tay lên miệng như bảo mọi người im lặng. Sau một hồi thì nghe tiếng động lớn trên nhà kèm tiếng hét.- Sao 7 giờ rồi mà các anh mới gọi em!?
Nam chạy xuống cầu thang hoảng hốt.- Bình tĩnh, mới có năm giờ bốn lăm phút thôi mà.
Giải nhẹ nhàng.Nam đơ cứng lại như hóa đá, mặt gượng cười quay qua nhìn Hòa.
- Anh. Trêu. Em. Đúng. Không?- Thì phải gọi thế em mới chịu dậy chứ, cứ ngủ như em có ngày vác Ak47 lên gọi còn chưa dậy cơ.
Hòa bĩu môi.- Thôi nào hai đứa, Nam vào ăn đi.
Minh bê từng khay phở ra.Đặt xuống bàn chiếc khay rồi chia cho mọi người, thở dài rồi quay đi cất khay. Giải thấy tì lấy cái khay luôn để Minh đỡ phải cất mà bê đồ uống ra.- Dù gì thì cũng là ngày đầu tiên sống ở đây. Cứ bình tĩnh mà hưởng thụ.
Giải đặt những tách đồ uống dặn dò.- Anh Minh chút nữa chở em đi nha.
Nam hớn hở.- Ừ để chút nữa anh chở em đi.
Minh cười ôn nhu.- Chút nữa để anh Hòa đưa con đi, Minh với Giải không thuận đường với con đâu. Chỉ có Hòa là thận đường thôi.
Tây Sơn nói.- Dạ.
Nam ngoan ngoãn.Cả nhà cùng nhau trên bàn ngồi trò chuyện. Bữa sáng cũng rất ngon dưới tay của hai cậu anh lớn. Khung cảnh cứ thế dừng lại hình ảnh gia đình hạnh phúc. Bốn người con trai xinh đẹp ưu tú, tài năng, mặc dù ai cũng có một nét đẹp khác nhau nhưng họ đều mang một vẻ đẹp phi giới tính do Đại Nam và Tây Sơn di truyền. Sở hữu vẻ điển trai của các công tử nhưng cũng không kém phần yêu kiều thanh lịch của các cô nữa tú. Hai người anh đầu là Minh và Giải lại có tính cách khá ôn nhu, ngày xưa họ cũng không hẳn như vậy mà gồng mình đánh giặc mà giờ đây lại nhẹ nhàng như vậy. Người anh thứ ba là Hòa lại không hẳn ôn nhu, cậu ấy mang vẻ cá tính mạnh mẽ nhưng lại rất biết quan tâm tới gia đình. Còn cậu em út là Nam lại không như các anh của mình, không phải trải qua chiến tranh ác liệt nhưng cũng đã nhìn thấy những cái chết đau thương, dù vậy thì cậu lại có một tính các hơi trẻ con nhưng cũng có phần nghiêm túc và đôi khi lại đáng yêu....Sau khi ăn xong bữa sáng, tất cả lại chuẩn bị tư trang để làm công việc của mình, đồ trưa đã được chuẩn bị đầu đủ cùng những bình nước giữ nhiệt khắc tên của mỗi người. Đại Nam và Tây Sơn đã chuẩn bị xong, cầm hộp cơm và bình nước mà quay lại nhìn các con rất đỗi tự hào của họ. - Nam ơi nhanh nào, không em sẽ bị muộn học mất.
Hòa thúc giục.- Dạ.
Nam hớt hải chạy xuống.Đại Nam và Tây Sơn đã đi trước rồi. Minh, Giải, Hòa đứng hình khi thấy Nam. Bộ quần áo đồng phục và cặp sách đầy đủ nhưng khi nhìn lên khuôn mặt thì...- Em bị cận à?
Minh hỏi.- Không ạ, em thích nhìn tri thức chút.
Nam cười gượng gạo làm các anh cũng bất lực.Họ lấy xe, sau khi khóa cửa thì bắt đầu khởi hành. Nam ngồi lên xe motor của anh trai mình mà run, trước đây ngồi xe ông anh xong đi cho một đường mà muốn xuống cũng không được, ngất cũng chẳng xong.- Đ...đi chậm chút nha anh...- Cứ tin tưởng vào anh mày.Chưa đợi Minh và Giải lên xe của mình thì chiếc motor đã phóng mất vút làm hai người kia còn chưa kịp định hình.- Um....giờ đi chứ?- Tất nhiên.•Nam xuống xe của anh mình, cởi mũ bảo hiểm rồi đưa cho anh trai. Đeo lại chiếc kính mắt kia mà nhìn Hòa mỉm cười.- Đẹp không anh?- Anh mày thấy nó trông phong ấn nhan sắc của mày thì đúng hơn.- Kệ em. Thôi anh đi đi kẻo lại muộn giờ làm lại đổ cho em.- Biết rồi, đi học vui vẻ.- Bai anh!Cậu xách balo bước vào trường, nó rộng lắm. Chỉ sợ bị lạc là xong luôn thôi. Lên đến hành lang của các lớp học. Lớp nào cũng rộng rãi nhưng mà đã biết học lớp nào đâu. Đột nhiên cậu thấy một vị giáo sư đứng trước các lớp học nào đó, cậu chạy tới rồi lên tiếng hỏi.- Thưa ngài...- Asean.
Người đàn ông đó quay ra nhìn cậu.- Thưa ngài, em là Việt Nam sinh viên mới ở đây, không biết ngài có thể chỉ cho em lớp toán ở đâu không?- Việt Nam à? UN cũng nói với ta rồi, đi ta dẫn em tới hội trường để học. - Vâng.Cậu theo vị giáo sư đó tới phòng hội trường để học. Lúc bước vào cửa thì cũng rất đông sinh viên đang ngồi đợi sẵn sàng. Nam lên phía bàn gần có một cậu bạn đng ngồi.- Xin chào, tớ ngồi đây được không?- Vâng, cậu ngồi đi.Cậu ngồi xuống nhìn cậu bạn bên cạnh mà nở một nụ cười.- Tớ là Việt Nam còn cậu.- Tớ là Laos.Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Asean bấm một chiếc nút. Mỗi chiếc bàn đều được trang bị một chiếc Laptop riêng, tất cả màn hình được hiển thị một bài kiểm tra khiến tất cả học sinh giật mình.- Tất cả giao nộp balo cặp sách lên đây cho tôi.Laos hốt hoảng cho tất cả đồ vào balo rồi cầm lên nhưng lại chạm một khuôn mặt bình thản của Nam không chút sợ hãi. Sau khi tất cả đã được kiểm soát bởi Asean thì tất cả vào chỗ ngồi để chuẩn bị làm bài. Nam nhìn vào màn hình máy tính mà vui vẻ như muốn nhảy cẫng lên. Thật ra ngày trước cái công thức toán học nâng cao này cậu đã phải chép đến trăm lần để thuộc nó. Nó cũng sẽ được áp dụng rất nhiều, sau khi giờ bắt đầu làm bài đã được định trên máy tính. Tất cả học sinh lao đầu vào làm, tiếng máy laptop vang lên lách tách nghe vui tai nhưng chứa đựng sự căng thẳng. Nam xong rất nhanh mà bấm nộp bài, điều này khiến Laos rất bất ngờ nhưng không có thời gian nhìn vì giờ đã định hết rất nhanh. Tiếng chuông sau khi reo lên thì tất cả các máy tính đều ngừng cho sinh viên làm tiếp mà bắt đầu công cuộc chấm và trả điểm. Asean xem điểm, mặt nhăn lại như khó chịu.- Đã 16 bài kiểm tra về công thức này rồi mà chỉ lẹt đẹt có vài người thuộc là sao?Tất cả sinh viên không làm được bài đều cúi đầu xuống, chỉ có vài người làm được là không sợ lời nói của Asean. Nam nghe vậy nhưng cũng vẫn run vì đã lâu rồi chưa xem lại, nhìn Asean như vậy mà ai dám lên tiếng.- Thailand và Singapore là hai người duy nhất đạt tuyệt đối là sao?Cả lớp nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ, Nam cũng nhìn họ mà muốn được như thế bỗng Asean liếc qua cậu mà lên tiếng.- Nam.- D...dạ vâng?Tất cả nhìn cậu với ánh mắt như lo lắng thay mà sợ hãi, cậu cũng vậy. Cậu làm bài không tốt sao? Mặc dù đã kiểm tra đi kiểm tra lại và nộp bài rất sớm mà.- Em đã từng học qua công thức này chưa?- Dạ em cũng học qua nhờ anh trai dạy ạ.
Nam mím môi.Asean thở dài lắc đầu.
- Tự học? - Vâng...- Em xem em được bao nhiêu phần trăm?Nam cúi xuống xem điểm trên máy, Laos cũng tò mò mà nhìn trộm thì sốc không nói được.- T...tuyệt đối ạ!?Tất cả sinh viên nhìn cậu với ánh mắt không thể tin, sau đó nhìn Asean đang nợ một nụ cười hài lòng.- Chúc mừng em đã phá được kỉ lục nộp bài và làm bài đúng, nhanh nhất. Xem như em phá được kỉ lục của tôi lúc trẻ đi. Thời gian làm bài là 90 phút mà làm có 28 phút, hơn hẳn hai học sinh giỏi của tôi 5 phút lận.Không biết em có muốn ôn luyện thêm không?- Dạ cũng được ạ....- Ôi trời Nam, lúc đấy cậu ngầu lắm đấy.
Laos cảm thán.- Ăn may thôi, lần sau không được đâu.
Nam gượng gạo.- Hay khi nào cậu dạy tớ đi.- Tớ không giỏi đâu, cậu nên đi hỏi thầy.- Mà này, nghe cậu bảo là anh cậu dạy đúng không?- À ừm, nhà tớ có 3 người anh lận.- Tuyệt vậy, họ thế nào, tên gì?- Họ đẹp lắm, thông minh nữa. Anh cả của tớ là anh Minh, anh hai là Giải và anh ba là Hòa.- Woa, toàn tên đẹp, chắc họ nhìn đẹp lắm ấy.Nam cười gượng rồi để ý rằng Laos đang nhìn ra đằng sau cậu. Cậu quay lại, là Thailand, học sinh cưng của Asean. Nhìn Laos đỏ mặt cậu cũng đủ biết.- Ú ù, cậu thích cậu ấy đúng không?- H...hả, làm gì có!- Nói dối nha~- Ờ...ờm thì, có chút. Nhưng mà nhiều người thích cậu ấy lắm nên...- Phải cậu ấy rất đẹp.- Cậu ấy và Valenzuela và cậu ấy là hai người đẹp nhất trường đấy. Nên nhiều người biết cũng là người bình thường.- Wow, không biết nổi tiếng có vui không nhỉ?- Tớ cũng không biết. Tớ chưa từng trải qua việc này.- Không phải cậu cũng rất đẹp sao?- Ở đây nhiều người đẹp lắm, nam thần các kiểu có hết.- Tất cả họ chắc chắn rất đẹp.- Phải.- Thật tiếc, tớ không được như họ rồi.- Cả tớ cũng vậy mà Nam, chúng ta làm bạn thân đi.- Okay.______________________________
T/G: Khi mày nhận ra khuôn mặt Nam bỏ cái kính trông " Tri thức" của Nam ra. Phát hiện mày đang chơi với một thiên thần:)Nếu có lỗi sai nào các bác bỏ qua để mai toy sửa:)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com