TruyenHHH.com

Countryhumans Chung Ta Phai Song

Russia vội vã chạy khắp nơi trong tòa nhà chính, mở cửa từng phòng để tìm kiếm, hỏi từng người anh gặp được. Anh chạy đến mọi ngóc ngách để tìm kiếm bóng hình gã.

Trán anh lấm tấm mồ hôi vì sợ hãi.

Chỉ mới tiếng trước thôi, China vẫn đang ngủ yên trong vòng tay anh. Vậy mà đến khi anh mở mắt ra, gã lại biến mất, không để lại chút dấu vết nào, hơi ấm còn dư lại sau mỗi lần anh ôm lấy gã cũng như chưa từng tồn tại.

Anh cứ nghĩ là gã đi gặp mấy người khác nhưng khi anh tìm đến họ để hỏi thì lại được cho biết rằng gã chưa từng đến gặp họ.

Càng chạy đi tìm anh lại cảm thấy như bản thân đang dần chạy xa khỏi gã. Bóng hình gã ngày càng mờ nhạt trước mắt anh.

Viên ngọc treo trước ngực lại sáng lên thứ ánh sáng đỏ rực ấy.

Khi nhìn thấy ánh sáng đó, anh đưa tay nắm chặt viên đá sau đó ngay lập tức chạy đến phòng của USSR.

[RẦM]

- CHA!

Anh mở mạnh cửa và hét lớn khiến hai người trong phòng giật mình.

- Chuyện gì?

USSR nhìn anh đang hấp tấp đến nổi không kiểm soát được hơi thở mà không hài lòng. Một Thượng Tướng không nên có dáng vẻ này. Trong mắt ngài, anh đang đánh mất phong thái của một người chỉ huy, không bộ dáng của người đứng đầu mà ngài đã dạy anh.

Nhưng thời điểm này đã không còn là lúc anh để tâm đến bộ dáng của bản thân ra sao, anh chỉ đang quan tâm việc China có thể gặp nguy hiểm thêm lần nữa.

- China mất tích rồi!

- Hết USA giờ lại đến China!? Đây là lần thứ hai của hắn rồi. Đùa chắc!? Hắn là một Thượng Tướng đó!

Nazi khó chịu nói.

USSR nghe vậy thì liền điều động lực lượng để tìm kiếm, con trai ngài chắc chắn không phải loại thích đùa giỡn kiểu này và dáng vẻ vốn lạnh lùng của anh trở nên sợ hãi và vội vã đã cho ngài biết lời nói đó là thật.

Ngay khi ngài vừa phát lệnh tìm kiếm thì France và Vietnam đã chạy đến, âm thanh cánh cửa bị cậu đập mạnh vào tường một lần nữa vang vọng khắp phòng.

- Bo...Boss!

Vietnam gấp gáp gọi USSR.

- Gì nữa?

Nazi khoanh tay nhìn hai người mới đến. Vẻ khó chịu trên mặt ngày càng tăng.

- Tôi nhìn thấy China tan biến!

- !!!

- Trong tương lai!?

Russia nắm lấy vai France, lớn tiếng hỏi, sự lo sợ đang dâng trào như thủy triều trong lòng anh.

- Phải.

Vẻ mặt tất cả mọi người trong phòng đang dần chuyển thành nghiêm trọng. Kẻ thù của họ mạnh đến mức có thể khiến một countryhuman hàng đầu của tổ chức là China tan biến. Càng ngày tình hình càng trở nên khó kiểm soát.

- UN, NATO, ASEAN đi tìm China ngay!

USSR nói vào dụng cụ truyền tin.

Viên đá của anh đã nóng đến mức anh không cần dùng tay chạm vào nó cũng có thể nhận được nhiệt độ rõ rệt. Tình hình China đang ngày càng nguy cấp. Bây giờ anh cũng chẳng dám đụng vào viên đá nữa, chỉ sợ đến một kẻ sử dụng băng như anh cũng sẽ bị bỏng khi chạm vào.

Trong một khoảng khắc ánh sáng của viên đá đạt đến mức cực đại mà trước nay chưa từng thấy. Thứ ánh sáng chói lòa đỏ rực ấy tỏa khắp căn phòng, khiến những người trong phòng chỉ cần nhìn trực tiếp vào viên đá cũng có thể bị mù.

- Cái gì vừa diễn ra vậy?

Khi ánh sáng ấy hoàn toàn biến mất thì France cất tiếng hỏi. Thứ ánh sáng ấy đột nhiên trở nên cường đại rồi cũng vụt tắt nhanh chóng như cách nó xuất hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Mọi người vẫn chưa định hình được chuyện gì đã xảy trong vài giây vừa rồi.

- Không gì cả.

Russia nắm chặt viên đá để giấu đi ánh đỏ vẫn còn lập lòe của viên đá rồi chạy ra ngoài. Dù sao thì mục đích của anh đến đây cũng chỉ để nhờ cha anh huy động lực lượng tìm China thôi. Hoàn thành mục đích rồi nên anh không cần ở lại đây nữa.

Bây giờ anh phải đi tìm China. Nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu.

Trong đầu anh hiện lên một số khung cảnh có hình bóng gã lướt ngang qua. Có lẽ gã sẽ ở một trong số những nơi mà viên đá gợi ý cho anh.

Dù đó toàn là những nơi nguy hiểm nhưng chúng là những nơi có khả năng nhất gã sẽ xuất hiện vào thời điểm này. Anh chỉ còn cách đánh liều đi đến đó mà thôi.

Đôi cánh trắng mở rộng ra nhưng chưa kịp bay lên đến độ cao nửa mét so với mặt đất thì cánh của anh đã bị bắt lại. Quay đầu nhìn thì người đang giữ chặt cánh của anh không ai khác ngoài USA. Hắn nắm muốn gãy cánh của anh rồi.

- Gì?

Anh nhướng mày nhìn vào đôi mắt sau lớp kính đen của hắn.

- Ngươi định đi đâu? Cho ta đi với.

Hắn vẫn không thả cánh của anh ra, trên mặt hắn trưng ra một nụ cười mà theo anh là tởm lợm để nói chuyện.

- Đến nơi mà China có thể ở. Ngươi theo làm gì?

Anh không tình nguyện đáp. Hỏi vậy thôi chứ anh biết là nếu anh không cho hắn đi cùng thì hắn cũng chẳng thả cánh anh ra để anh đi tìm gã.

- Ta muốn giúp ngươi thôi ấy mà.

Hắn vẫn tươi cười đáp.

Đôi cánh của hắn cũng dần mở ra và hai người họ bay vút lên trời cao. Đừng hỏi tại sao hai người họ không đi bằng phi thuyền hay tại sao họ lại tự tiện bay trên không trung đầy rẫy nguy hiểm này.

Không dùng phi thuyền là bởi vì không thể dùng nếu không đủ số lượng người và anh không chắc nơi đó an toàn hay đảm bảo China thật sự ở một trong những nơi đó, không nên hao phí nhân lực và nguyên liệu cho chuyến đi có khả năng cao không mang về kết quả hữu ích này.

Tự tiện bay trên trời là bởi vì họ mạnh. Đám quái vật cấp cao đến Khải Huyền hầu hết đều tập trung phía dưới, con Khải Huyền duy nhất của trời cao đã thuộc về Poland rồi. Với tài năng của bản thân, họ không cần sợ cái đám dưới cấp cao còn sống sót trên này.

Khu vực được cảnh báo nguy hiểm nhất của bầu trời là phía trên những tầng mây, nơi có ánh sáng rực rỡ nhất chiếu rọi. Họ bay ở dưới lớp mây này, khu vực đã bị dọn dẹp gần như sạch sẽ quái vật, nên không cần quá lo về độ nguy hiểm.

- Sao không đi cùng UK?

Đang bay trong im lặng thì Russia hỏi.

- Ta không muốn cha ta gặp nguy hiểm.

USA đáp. Theo nhận xét của Russia thì vẻ mặt mỗi lần nhắc đến UK trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.

- Định để như vậy đến bao giờ?

Anh nhiều chuyện hỏi, dù sao cũng nên tìm cái gì đó để giảm bớt sự căng thẳng và lo sợ trong lòng lúc này.

- Không biết. Muốn cược cũng phải chờ thời cơ chín mùi chứ.

Hắn lắc đầu cười khổ, trả lời một cách chán nản. 

___________

Nơi đầu tiên Russia muốn đến chính là hải đảo lần trước China đã vô tình tìm thấy.

Rõ ràng hải đảo này có cánh cổng liên kết với cổng sau của tòa nhà chính, tại sao họ không dùng mà phải tự thân bay đến đây bằng cánh? Vì cái cổng đó chỉ mở ra nếu nguồn năng lượng cung cấp vào là của China.

Kỳ lạ thật. Lần đầu tiên mở ra thì dùng loại năng lượng nào cũng được nhưng kể từ lần thứ hai trở đi thì bắt buộc phải dùng nguồn năng lượng đã được sử dụng vào lần đầu tiên để mở cổng.

Vì cái lý do chết tiệt này mà Russia và USA chỉ có thể tự mình bay đến đây.

Đến khi họ hạ cánh ở hải đảo mà lần trước China đã suýt bỏ mạng thì mới giật mình phát hiện ra, hòn đảo đã từng xinh đẹp đến nổi khiến China không nỡ rời đi đã trở nên hoang tàn không khác gì đất liền.

Tàn dư năng lượng trong không khí vẫn còn rất dày đặc.

Dường như trận chiến của China và con quái vật kia đã phá hủy toàn bộ nơi này.

Nhưng cuộc chiến đó xảy ra cũng lâu rồi, tàn dư năng lượng lẽ ra phải trở nên mờ nhạt hơn. Tại sao vẫn còn nồng đến vậy?

- Có khi là do bọn hắn đánh hăng say quá nên để lại nhiều tàn dư hơn bình thường. Dù sao thì đó cũng là một Thượng Tướng đấu với một Khải Huyền.

USA dự đoán một cách qua loa đại khái. Mắt chăm chăm nhìn vào những bông hoa bị đè bẹp dưới đất đá.

- Muốn nhìn thì bới đất lên mà nhìn.

Russia đảo mắt nhìn bao quát một vòng nơi này và nói.

- Bẩn!

Hắn đáp, khi nhìn xong thì hắn đứng lên rồi phủi phủi quần áo dù trên đồ hắn chẳng có tí dơ bẩn nào dính lên.

Sau đó hai người họ tách ra và đi kiểm tra quanh hòn đảo kỹ càng hơn để tìm kiếm chút thông tin gì đó về sự biến mất của China.

Chỉ tiếc là dù họ cố gắng thế nào, kỹ lưỡng thế nào trong việc kiểm tra các ngóc ngách, đến mức họ đã tìm ra những sự sống bé nhỏ vẫn kiên cường sống sót ở nơi này, họ cũng chẳng thể tìm thấy chút manh mối nào liên quan đến China.

Ngay cả bằng chứng về sự xuất hiện của gã ở đây cũng không tồn tại.

Bây giờ là đang giữa trưa, thời điểm đám quái vật trong lòng biển hạn chế hoạt động nhất.

Ở không gian bên ngoài hòn đảo, bên trên đang dần nổi lên những màn giao hữu của ngọn gió, bên dưới đang dần sinh ra những điệu nhảy mê hồn của mặt biển.

Russia và USA định sẽ quay về tổ chức để hỏi thăm tình hình sau đó đi đến nơi tiếp theo để tìm kiếm. Nhưng họ khi chuẩn bị mở cánh để bay lên thì viên đá trước ngực anh vốn đã không còn biểu hiện gì lại một lần nữa sáng lên.

Ánh sáng lần này là loại ánh sáng lập lòe như ngọn nến trước gió, không còn là ánh sáng chói lòa như lúc sở trong phòng của USSR.

Có lẽ nó đang cố dẫn đường cho Russia đi đến chỗ của China nhưng anh lại không thể hiểu nó đang nói gì.
___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com