TruyenHHH.com

Cong Pham Tien Co Bon Vuong An Sach Nang


Có ra sức phản kháng tới mấy cuối cùng La Sát vẫn không thoát khỏi số phận bị nô dịch.

Và Khuynh Anh vẫn thấy khó hiểu, "Càng ít người biết thân phận của chàng càng tốt, lần này chúng ta đến Thần giới, lấy được thuốc liền đi ngay mà, tại sao còn phải mang hắn theo nữa?"

Lam Tranh bình thản giải thích: "Để lấy được thuốc chẳng hề đơn giản, không thể trở về nhanh như nàng nghĩ đâu. Chính vì La Sát là Tu La, hơn nữa còn từng ức hiếp nàng nên chúng ta mới cần hắn."

Khuynh Anh ngờ vực nhìn chàng.

"Bởi vì hắn là người rất thẳng thừng, một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ làm đến cùng, tính cách tuy cáu kỉnh nhưng cũng rất kín kẽ, không dễ để người khác lợi dụng, càng không dễ chịu khuất phục trước bất kỳ ai."

Khuynh Anh chưa kịp tỏ vẻ thổn thức trước đánh giá cao như vậy, Lam Tranh đã nói tiếp: "Hắn đi theo có thể đỡ đần cho chúng ta rất nhiều chuyện, ví như khuân vác khổ sai hay chống đỡ kẻ địch gì đó, ngộ nhỡ không lấy được thuốc cũng có thể để hắn đi trộm, chẳng may gặp phải nguy hiểm còn có thể đẩy hắn ra chết thay."

Khuynh Anh: "......"

Chức hộ vệ này... thê thảm quá đi...

******

Nam Huân đã gần như khôi phục hoàn toàn, vài ngày nữa sẽ có thể lên đường. Nhóm người thương lượng rồi quyết định, đi càng sớm càng tốt.

Tất nhiên, La Sát bị ném dưới lầu, không hề có phần trong cuộc thương lượng này. Trên thực tế, lúc trước hắn đã tra ra được người Nam Huân tìm kiếm chính là A Anh, cũng nghe không ít tin đồn về một thiếu nữ tóc đen, nghe nói cô gái này là người mà Thần đế thành Đông Phương yêu tha thiết. Chẳng qua, hắn bây giờ vẫn không rõ vì sao nàng lại ở cùng Phi La thân vương, hơn nữa Phi La thân vương còn muốn đích thân mang theo nàng đến Thần giới.

Càng nghĩ càng thấy phiền não mà vẫn không lý giải được, cuối cùng hắn chỉ còn cách cuộn thân mèo trong một góc, từ từ gặm nhấm nỗi u sầu của mình.

Song ngay lúc đó Lam Tranh lại cùng Khuynh Anh xuống lầu.

La Sát hừ lạnh, "Các ngươi bây giờ tính toán cái gì, sau này thể nào ta cũng biết được thôi, tới lúc đó các ngươi đừng hối hận vì đã quyết định mang theo ta đến Thần giới!"

Lam Tranh không nói không rằng, chỉ trực tiếp túm cổ chú mèo lên ném tới chỗ đặt bản thể của La Sát, sau đó rút dao găm ra cắt rẹt đầu ngón tay hắn, máu tươi lập tức tứa ra.

Chú mèo nhỏ nhảy dựng lên, "Ngươi cắt tay ta làm gì hả!?"

Lam Tranh hứng lấy chút máu, miệng khẽ niệm vài câu chú, chỗ máu kia liền chia làm hai giọt, theo cái phất tay của chàng, một giọt bắn thẳng vào mi tâm chú mèo nhỏ, giọt còn lại thì biến mất tại mi tâm của Khuynh Anh.

Sau một giây sửng sốt, La Sát liền rống lên: "Ngươi vừa làm gì ta!?"

"Để ta không phải hối hận sau này." Lam Tranh nheo mắt nói: "Ta vừa hạ thuật con rối với ngươi, quyền khống chế hiện nằm trong tay Khuynh Anh, nếu ngươi không nghe lời, làm chuyện thừa thãi thì cứ chờ xem hậu quả đi."

Khuynh Anh nói xẹt vào: "Đúng, ngươi mà không nghe lời ta liền phạt ngươi tự đập đầu vào tường."

Nàng vừa dứt lời, thân mèo của La Sát chợt chạy tới bên vách, đập đầu *bôm bốp* vào tường.

Khuynh Anh: "......"

La Sát: "......"

Lam Tranh dùng pháp thuật thu nhỏ bản thể của La Sát lại, phong ấn vào trong một cái bình tí hon rồi đeo dưới cổ thân mèo của hắn, nói: "Nếu gặp nguy hiểm, đánh không lại kẻ địch với thân mèo này, mở nắp bình ra ngươi sẽ có thể lấy lại nguyên hình."

La Sát lập tức dùng răng cạp mở nắp bình, và sau đó... liền bị hút tọt vào bình.

Lam Tranh lẳng lặng lôi hắn ra khỏi bình, bình thản nói: "Quên cho ngươi biết, phải do Khuynh Anh mở ra, bằng không ngươi sẽ bị phản chú."

La Sát: "......"

Không lâu sau đó thì mọi thứ cũng được chuẩn bị xong.

Đến lúc rời đi, Khuynh Anh nhìn quanh căn nhà, sơn động và bia mộ của ông lão một lần cuối mới lưu luyến nói lời từ biệt.

Nguyên thần đã được khôi phục, Nam Huân đứng giữa một khoảnh đất trống trải triển khai trận pháp, trên mặt đất hiện ra một quầng sáng màu xanh lam, càng lúc càng rực rỡ hơn.

Lam Tranh ôm Khuynh Anh chui vào trong tay áo Nam Huân, La Sát không cam lòng nhưng cũng phải chui vào theo.

Nam Huân hít một hơi thật sâu, cậu rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, nhưng hình như lại mang theo dư thêm hai người trở về. Cậu do dự một hồi mới bước vào giữa trận pháp, chậm rãi biến mất theo quầng sáng dần bay lên cao.

******

Phi La thân vương phủ.

Lãng Vũ Quân nhìn bàn cờ, ảo não hỏi: "Hôm nay ngươi thắng đẹp thật, có chuyện vui à?"

Nam tử ngồi ở đầu kia của bàn cờ không hề lên tiếng, vẫn do Phù Sinh bưng bê trà nước chịu trách nhiệm truyền lời thay: "Chủ nhân nói, cho dù không có chuyện vui cũng có thể thắng đẹp nhà ngươi."

Lãng Vũ Quân nhướng mày, hừ hừ hai tiếng: "Ngươi còn không đi tìm cô nhỏ của ngươi sao?" Hắn thật sự rất tò mò với cô gái có thể khiến tên đầu gỗ này để tâm. Vốn tưởng sau khi được tin y sẽ hấp tấp chạy đi tìm ngay, nhưng ăn nằm dầm dề ở đây lâu như vậy hắn vẫn không thấy y có động tĩnh gì.

Không thấy đối phương đáp lời, Lãng Vũ Quân lại nói: "Nghe nói Đại hoàng tử phái vài nhóm vào đó lục soát rồi, ngươi mà còn không hành động, e cô nhóc sẽ bị người ta đoạt mất đấy."

Phù Sinh cười nói: "Đại nhân thật biết nói đùa, vật chủ nhân muốn, chưa bao giờ có chuyện không tới tay."

Lãng Vũ Quân *ồ* một tiếng, đáp cho có lệ: "Được thôi, ta chờ xem vậy."

Nam tử đeo mặt nạ vẫn không để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Lãng Vũ Quân cũng ngước mắt nhìn theo, nơi đó chỉ có mây trắng trải dài vô tận, điểm xuyết vài cái chim nhàn nhã vỗ cánh. Thế nhưng đối phương lại nhìn vô cùng chăm chú, người không hề nhúc nhích, cứ như ngay cả mi mắt cũng bất động theo.

Chẳng biết có bị ma nhập không nữa, hắn thật sự càng ngày càng không hiểu nổi người này.

... Không, phải nói là e rằng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng hiểu rõ y.

******

Hoàng cung Atula.

Đại hoàng tử Dạ Lãnh Sương bất chấp tất cả xộc vào tẩm cung nơi Atula vương đang nghỉ ngơi, tố cáo: "Phụ hoàng, sao ngài có thể dung túng tên Phi La thân vương kia như vậy chứ!"

Atula vương khẽ cười, "Ta dung túng gì cơ?"

"Nhi thần thích một thứ nhưng lại bị Vũ kỵ giành trước! Một tổng binh Vũ kỵ cỏn con như Lãng Vũ Quân, nếu không có người chống lưng thì há có thể hành động ngông cuồng đến vậy, mấy ngày nay hắn càng qua lại mật thiết với Phi La thân vương hơn, nhất định là đang thương nghị mưu đồ chuyện bất chính gì đó!" Dạ Lãnh Sương lộ rõ vẻ bất mãn, "Phụ hoàng, Phi La thân vương rốt cuộc là ai mà đáng để ngài nhiều lần che chở hắn như vậy?"

Atula vương lại khẽ cười, "Ồ, thế sao?"

Vốn đã tích đầy một bụng tức, bây giờ thấy Atula vương vẫn bình thản như vậy, Dạ Lãnh Sương không khỏi cao giọng hơn: "Hắn lai lịch không rõ song lại trăm phương ngàn kế tiếp cận phụ hoàng, e rằng có mưu đồ riêng!"

Atula vương mím môi, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Sương nhi, nghe nói gần đây ngươi rất để ý một tiểu hình nhân?"

Dạ Lãnh Sương sửng sốt, nhanh chóng lấy cớ: "Tiểu hình nhân đó cực kỳ có linh khí, nhi thần rất thích."

Atula vương hơi ngước đầu, lãnh đạm nhìn hắn.

Dạ Lãnh Sương biết không giấu được, đành ấp úng nói ra nguyên do: "Có người nói cho nhi thần biết, tiểu hình nhân kia là thần vật thượng cổ, nên nhi thần mới..."

Atula vương hỏi: "Là ai nói?"

Dạ Lãnh Sương do dự một lúc mới nói: "Là tin tức từ thần đô Bắc Phương, phụ hoàng để con chịu trách nhiệm chuyện kia nên con vẫn luôn tận tâm tận lực, tin tức này cũng là vô tình nghe được trong lúc hành sự. Nhi thần cho rằng thà tin vẫn hơn không, nếu tiểu hình nhân kia thật sự là thần vật thì tuyệt đối không thể để người khác chiếm mất. Hôm nay vật đó hẳn đã bị Phi La thân vương đoạt rồi, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần lục soát phủ hắn, buộc hắn giao vật đó ra!"

Atula vương trầm ngâm một chốc rồi khẽ phất tay, ra hiệu cho hắn lui xuống.

Dạ Lãnh Sương vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng vảy rồng không phải là thứ để nghịch, hắn đành nhịn xuống, nói cáo từ rồi đi ra ngoài.

Rèm tẩm cung được hạ xuống, che khuất ánh mắt thâm sâu và khóe môi đang dần cong lên của Atula vương...

******

Thần đô Bắc Phương.

Bão tuyết mịt mù, Bắc quốc xa xôi vĩnh viễn chìm trong băng giá cùng một màu trắng bạt ngàn.

Lãnh cung.

Cô gái áo đỏ ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ trắng xóa, đôi môi lạnh mím thật chặt, vòng bụng gồ lên rõ ràng.

Nàng khẽ động chân, xích sắt khóa nơi cổ chân chỉ dài đủ đi lòng vòng trong gian phòng nhỏ này.

Cung tỳ bên cạnh luôn theo dõi sít sao, nhất cử nhất động của nàng đều liên tục được báo lại với người nắm địa vị tối cao ở hoàng thành này.

"Ha ha..." Cô gái bật ra một tiếng cười lạnh lùng, trong gian phòng tĩnh mịch này, có thứ gì có thể lạnh hơn cả lòng nàng không...?

Vị nữ thần tóc đỏ rực rỡ như lửa khi xưa nay đang dần tàn lụi tại phương Bắc xa xôi này.

Nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn sơ và giá rét lâu thật lâu, chỗ duy nhất có thể sưởi ấm trong phòng chính là chiếc giường khổng lồ đằng kia, nhưng ký ức về nơi đó chỉ khiến nàng buồn nôn.

Ở đây hắn sẽ không thể chiếm đoạt nàng nữa... mà nàng cũng không biết mình còn gì để hắn lấy đi nữa...

Cô gái nở một nụ cười động lòng người, đủ sức lay động cả tuyết trắng.

Cách đó không xa chợt có một cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhẹ nhàng lướt tới, nhìn thấy nàng cũng không quỳ, ngược lại còn cất giọng đầy mỉa mai: "Thần hậu nương nương, bệ hạ tới thăm kìa, tốt xấu gì ngài cũng nên chuẩn bị một chút..."

Cung nữ còn chưa dứt lời thì nam tử khoác áo lông trắng như tuyết đã chậm rãi bước đến, khuôn mặt thanh lãnh như tuyết liên hiện lên một nụ cười, khiến ả cung nữ nhíu chặt mày.

"Đều lui xuống đi." Hắn ôn tồn cất tiếng.

Đám cung nữ yểu điệu dài giọng *dạ* một tiếng, ai cũng bĩu đôi môi hồng ra hết cỡ.

Nam tử vừa đẩy cửa chuẩn bị bước vào trong điện liền có một món đồ sứ màu xanh ngọc bị ném vèo ra.

"Cút." Cô gái lạnh lẽo mở miệng.

Nam tử cũng không giận, bình thản đi đến gần nàng, giúp nàng kéo lại cổ áo lông rồi khẽ cười nói: "Tuyền Cơ, sao còn bướng bỉnh mãi thế, nàng tức giận như vậy sẽ không tốt cho con của chúng ta..."

Tuyền Cơ công chúa.

Nàng công chúa từng là viên ngọc quý của thần đô Đông Phương, vị tân nương được thần đô Bắc Phương đón về trong cảnh tượng vinh quang vô hạn một trăm năm trước, hôm nay lại bị giam giữ trong gian phòng lạnh lẽo tịch mịch này, bị đoạt đi tất cả ánh sáng.

Lê Thiên Tuế nửa cúi người, lẳng lặng nhìn nàng, "Tuyền Cơ, nàng còn bất mãn điều gì nữa vậy, ta vẫn để nàng làm Thần hậu nương nương cao quý của Bắc quốc, để nàng mang thai con của chúng ta, nàng..."

*Bốp!* Một tiếng bạt tai chát chúa vang lên.

Cả lòng bàn tay lẫn con tim đều nóng rát, máu trong người càng sôi trào hơn, Tuyền Cơ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn, sự kiêu ngạo ăn sâu trong xương tủy khiến nàng không cách nào tiếp tục nhịn nhục nữa.

Lê Thiên Tuế bỗng ôm bổng nàng lên, ném xuống giường lớn rồi áp người lên.

"Không! Không!" Tuyền Cơ la hét khản cổ.

"Nàng là của ta!" Hắn giữ chặt tay nàng, thô lỗ xé rách xiêm y của nàng, mạnh bạo xoa nắn đồi ngực thêm đẫy đà vì mang thai của nàng, cắn mút không ngừng, "Nàng là của ta, Tuyền Cơ."

Tiếng nói bên tai lặp đi lặp lại như một cơn ác mộng.

Tuyền Cơ cắn môi đến bật máu.

"Tuyền Cơ, hoàng huynh của nàng lại gửi thư tới, ta cũng đã nhận thay nàng..." Lê Thiên Tuế thì thầm bên tai nàng, "Y kế vị đã nhiều năm, các trưởng lão muốn chọn cho y một người làm Thần hậu, e ít ngày nữa sẽ thành hôn thôi... Y nói muốn nhân cơ hội này mời nàng về thăm nhà, nàng nói xem, ta rốt cuộc có nên cho nàng đi không?"

Tuyền Cơ đờ người, cơ thể bị đè bên dưới của nàng cuối cùng cũng có phản ứng, khẽ run rẩy, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, từng giọt lóng lánh như trân châu lăn xuống sườn mặt.

Nàng nhắm nghiền hai mắt, thân thể nam nhân đang áp lên người nóng rực nhưng nàng lại thấy lạnh lẽo đến cực cùng.

Nên kết thúc thôi.

Tất cả cũng nên kết thúc rồi...

******

Thần đô Đông Phương.

Đông Phương Trường Minh vẫn theo quy trình ngày thường làm việc, đến điện Tế Tự tẩy trần, cầu phúc cho trăm họ, dùng linh lực của bản thân nuôi dưỡng cây Trường Sinh. Dưới bàn tay của chàng, phúc lộc của vạn vật đều được điều phối đâu ra đó.

Chàng một mình sống trong đại điện tĩnh mịch này đã gần trăm năm, ngày ngày làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, chưa bao giờ sai lệch.

"Bệ hạ, đây là danh sách các trưởng lão đưa lên, trong mấy ngày tới xin ngài chọn ra một vị trong đó." Đại tế ti đứng bên dưới khom lưng bẩm.

Hiểu rõ bọn họ muốn cái gì, Trường Minh nhẹ nhàng vung tay áo, xấp danh sách dày cộm lập tức bay đến trước mặt chàng, mỗi tờ là một bức tranh họa một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tất cả đều là công chúa Thần tộc có thân phận cao quý và phong thái thanh nhã.

Chỉ lật qua vài tờ Trường Minh liền không còn hứng thú, song ngay lúc đó chàng đột nhiên cảm nhận được trận pháp Minh Kính xuất hiện dao động, trong lòng liền căng thẳng như dây cung chuẩn bị nhả tên. Đó là trận pháp chàng giao cho Nam Huân, chỉ mình Nam Huân có thể khởi động nó.

Trường Minh đi về phía hồ Minh Kính, bước chân bất giác càng lúc càng nhanh, mặt hồ rõ ràng vẫn phẳng lặng như gương nhưng vẫn khiến nhịp thở chàng rối loạn.

Cũng không rõ đã qua bao lâu, mặt hồ chợt lóe lên một luồng sáng màu lam.

Chàng cụp mắt, dùng hàng mi đen nhánh che giấu gợn sóng trong mắt. Song theo bóng người dần hiện ra bên trong quầng sáng, chàng lại không tự chủ được, chậm rãi bước tới nghênh đón...

Hết chương 197



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com