Cong Pham Tien Co Bon Vuong An Sach Nang
Chương 261Khuynh Anh nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì lệ khí tỏa ra từ người nàng trong nháy mắt biến ma vật bao vây mình thành tro bụi. Cùng lúc đó, vô số ấn chú thoát khỏi môi nàng, cuồng phong từ xa xôi ập đến như lưỡi đao sắc bén chém chặt không ngừng. Đào Ngột cũng gầm lên, đám ma vật liên tục bị ác linh vô hình kéo xuống lòng đất.Lê Thiên Tuế nhíu mày, sự xuất hiện của nữ nhân này ở đây thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.Hắn cũng không ngờ sức mạnh của thần mộc lại lợi hại đến nhường này, càng không ngờ nàng ta có thể dễ dàng thao túng hung thú và ác linh ở vực U Minh."Chết đi!" Khuynh Anh nhìn Lê Thiên Tuế chòng chọc, nghiến răng hét lên.Tên sát nhân này, tên ma quỷ khốn kiếp này!Hắn phải chết! Phải chết!!!Nàng vung tay, lớp tuyết lập tức bị bổ đôi.Lê Thiên Tuế nghiêng người tránh được, sau đó phi thân bay lên trời.Chỗ cánh tay bị chặt vẫn không thể cầm máu, cảm giác máu thịt xé rách đau đớn dần ập đến, vốn tưởng bản thân đã không còn cảm giác, không ngờ hắn cũng biết đau.Tiếng gió tuyết ào ạt nghe như tiếng thút thít nỉ non.Thế rồi nơi cổ Khuynh Anh chợt xuất hiện một đóa mạn châu sa đỏ thẫm, từ từ lan rộng thành hai đóa, rồi ba đóa...Lê Thiên Tuế sững người, ngay sau đó liền điên cuồng cười to, "Ngươi rốt cuộc vẫn chọn con đường đọa ma! Ma thần, ma thần, không ngờ ngươi cũng có thể trở thành một nửa phần máu còn lại của Ma thần!"Khuynh Anh vẫn mở mắt trừng trừng, nàng như không nghe được hắn nói gì, chỉ điên cuồng tấn công dữ dội, đều là chiêu trí mạng.Nhưng Lam Tranh lại nghe thấy rõ ràng.Sắc mặt càng lúc càng nặng nề, chàng cố gắng nén xuống máu tươi đang dâng cuồn cuộn trong họng, bảo Lãng Vũ Quân đứng cách đó không xa: "Mau tới dìu ta."Lãng Vũ Quân giật mình hồi thần, song vừa dợm chân chuẩn bị đi qua thì con hung thú kia đã nhanh hơn hắn một bước, dùng cả thân hình to lớn trong phút chốc đã gần như nhấn chìm Lam Tranh, răng năng bén nhọn kề ngay bên đầu chàng.Lãng Vũ Quân sững người, lập tức cảnh giác chuẩn bị tiếp ứng.Song sau một khắc, con hung thú chợt dùng cằm cọ cọ má Lam Tranh, dáng vẻ vô cùng thân mật. Lãng Vũ Quân ngẩn ra, đến khi Lam Tranh lại đưa ánh mắt thúc giục nhìn sang, hắn mới hoàn hồn chạy tới đỡ Lam Tranh ngồi lên lưng Đào Ngột.Trên lưng Đào Ngột còn đang cõng một đứa trẻ.Lam Tranh nhìn đứa trẻ, nó cũng bình tĩnh dùng đôi mắt xanh biếc của mình nhìn lại chàng, bên dưới lớp tã lót còn lờ mờ thấy được ánh sáng đỏ.... Đây hẳn là con của Tuyền Cơ."Con của ngươi à?" Lãng Vũ Quân buột miệng hỏi.Không còn sức để giải thích, Lam Tranh nhắm mắt lại dưỡng thần.Đã rất lâu không lâm vào tình trạng chật vật như thế này, trước lúc chàng muốn dùng cấm thuật đồng vu quy tận với Lê Thiên Tuế, chàng đã suy tính xong rất nhiều chuyện...Ví như làm thế nào bảo tồn phần linh thức cuối cùng của mình để đặt vào cơ thể ngẫu nhân đã được chuẩn bị sẵn từ trước...Ví như làm thế nào để trở lại bên cạnh Khuynh Anh trong thời gian nhanh nhất, để nàng biết chàng vẫn bình an...Ví như giải thích thế nào để nàng nguôi giận...Nhưng tại khoảnh khắc nàng bất chấp mọi thứ xuất hiện trước mặt chàng, phẫn nộ quát với Lê Thiên Tuế rằng hắn dám làm chàng bị thương, chàng thật sự suýt rơi lệ như một đứa trẻ...Đào Ngột xòe rộng cánh, hơi hụp thân xuống rồi bay vút lên không trung.Lãng Vũ Quân không khỏi thắc mắc: "Nếu ta nhớ không nhầm thì Đào Ngột làm gì có cánh nhỉ..."Lông mi Lam Tranh lay động trong gió, đôi cánh này là chàng giúp nó đoạt được lúc còn ở vực U Minh, đã qua trăm năm mà nó vẫn còn giữ lại. Thời gian thấm thoắt trôi nhưng ký ức năm đó lại như mới hôm qua, khoảnh khắc nàng giang rộng hai tay chống đỡ mọi thứ đã khắc sâu trong lòng chàng, làm thế nào cũng không thể xóa nhòa.Lần này chàng nhất định sẽ không để nàng một mình gánh vác.Tuyệt đối không bao giờ nữa...******Trận giao đấu dữ dội trên không trung càng lúc càng dịch gần về phía ma đô. Dư chấn từ cuộc chiến khiến mái ngói lộng lẫy bị lật bong ra từng miếng một, có vài nơi đã bị thủng một lỗ lớn.Đến khi nhìn thấy được Tuyền Cơ nằm trong quan tài băng, Khuynh Anh càng thêm phẫn nộ, "Là ngươi hại chết Tuyền Cơ! Là ngươi hại chết nàng ấy!!!"Lê Thiên Tuế thất thần, quên cả tránh né, trảm kích của Khuynh Anh liền đâm thẳng vào ngực hắn khiến hắn *hự* lên một tiếng, máu tươi chậm rãi ứa ra.Sát khí trên người Khuynh Anh tuôn trào như suối nguồn, như đang cộng hưởng với sức mạnh ngày một tăng của nàng, nghìn vạn ác linh và yêu thú trong vực U Minh xông ra từ bốn phương tám hướng, hưng phấn lôi kéo đám ma vật hết con này đến con khác xuống lòng đất cấu xé."Muốn báo thù cho Tuyền Cơ?" Lê Thiên Tuế cười nhạt, "Nhưng đáng tiếc, ngươi không hủy được ma đô, cũng chẳng thể giết ta, sức mạnh của Ma thần đã được phục hồi..." Hắn khẽ nhếch môi nở nụ cười, "Đều nhờ ngươi cả."Lửa giận của Khuynh Anh càng bốc mạnh hơn, ống tay áo bay múa cuồng loạn, trên nền tuyết trắng nhìn như một ngọn lửa đen đang cháy phừng phừng. Linh thần tỏa ra từ người nàng liên tục kêu gọi gió giật và đao khí đánh về phía Lê Thiên Tuế.Uy chấn cuốn lấy tuyết hình thành một cơn lốc bao lấy mọi thứ, khiến từ bên ngoài không thấy bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.******Đào Ngột bay lên thật cao, ra khỏi vùng ảnh hưởng của cuộc chiến. Lam Tranh bấy giờ mới mở mắt ra, thong thả nói: "Chúng ta thương lượng nào."Lãng Vũ Quân tưởng chàng nói với mình thì vội vàng quay đầu sang, nhưng lại thấy ánh mắt chàng nhìn đứa trẻ sơ sinh kia, và nó cũng đang nhìn lại chàng. Lam Tranh nhẹ vươn tay, đứa trẻ liền bay vào lòng chàng. Chàng hơi cúi đầu, nâng đứa trẻ lên thầm thì gì đó vào tai nó.Đoạn đối thoại không thể tưởng được giữa một lớn và một chỉ vừa chào đời diễn ra hết sức êm đẹp.Lãng Vũ Quân dỏng tai muốn nghe trộm thì Lam Tranh đã ngẩng đầu lên, biểu hiện đã nói xong rồi."Hai ngươi nói gì vậy?" Lãng Vũ Quân tò mò hỏi."... Bí mật."Lam Tranh nặng nề thở dốc mấy hơi rồi đưa tay cởi giáp trụ trên người ra, áo gấm bên trong đã ướt đẫm bởi máu từ lâu, chàng khẽ ho khan, "Đỡ ta dậy."Lãng Vũ Quân đã nóng ruột gần phát điên rồi nhưng vẫn làm theo lời chàng.Hắn vĩnh viễn nhìn không thấu người này, cũng như chưa bao giờ lý giải được hành động của y cả, ví dụ như bây giờ, hắn vừa nhận được mệnh lệnh: "Ngươi hãy phóng hỏa đốt chiếc quan tài kia."Nhưng ai lại không biết nữ tử tóc đỏ nằm trong quan tài băng kia chính là Tuyền Cơ công chúa của Thần giới, là tỷ tỷ của Phi La chứ?Phi La rõ ràng từng liều mạng tìm cách cứu nàng ta mà, sao bây giờ lại muốn thiêu hủy xác nàng ta vậy?Chương 262Cùng lúc đó, Khuynh Anh đã gần như mất hết lý trí, nàng đi tới đâu, nơi đó liền trở nên hoang tàn. Mỗi cái lật tay của nàng đều làm mưa gọi gió, sát khí ngùn ngụt như cơn sóng thần, sắc bén như lưỡi đao, giẫm nát ma vật bốn phía, hết đòn công kích này đến đòn công kích khác điên cuồng hướng về phía Lê Thiên Tuế.Giữa cơn lốc đó, nàng đạp trên tầng mây với phong thái yêu diễm tuyệt đại, đủ khiến bất kỳ ai nhìn phải thất thần.Nhưng nàng đã không còn là nàng, ba đóa mạn châu sa như du long không ngừng du tẩu trên da thịt nàng.Ma sinh từ tâm, trong lòng nàng bây giờ đều là nỗi hận và sự áy náy tự trách, chúng khiến nàng mất phương hướng, chứng kiến người mình yêu mến lần lượt vì mình mà chết khiến tâm trí nàng bắt đầu sụp đổ..."Hận ta sao, muốn giết ta sao?" Bóng dáng của Lê Thiên Tuế thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, "Đừng quên rằng tuy ngươi không phải là hung thủ trực tiếp nhưng vẫn chính là nguyên do của mọi chuyện."Lê Thiên Tuế liên tục đánh vào điểm yếu nhất lòng Khuynh Anh, hắn muốn nàng cũng phải chịu nỗi đau đớn cùng cực kia giống hắn.... Khi nàng chân chính rơi vào ma đạo sẽ là chiến thắng của hắn.Hai mắt Khuynh Anh phát ra ánh sáng đỏ quái dị, điểm đỏ nơi mi tâm càng lúc càng sậm, sát khí toàn thân xen kẽ hắc ám mơ hồ, trước ngực dần mở ra một hố đen tối tăm, càng lúc càng lớn, khiến nàng không nhịn được run lẩy bẩy.Không trung của thần đô Đông Phương đã không còn phân rõ là đêm hay ngày, chỉ có cuồng phong không ngừng càn quét khắp nơi.Thế rồi một góc tòa thành chợt bùng cháy, ngọn lửa nổi lên, lan rộng như lửa cháy trên đồng cỏ khô, và trung tâm ngọn lửa chính là quan tài của Tuyền Cơ.Lê Thiên Tuế lập tức biến sắc, chỉ liếc qua liền nhận ra điều bất thường, đó chính là hồng liên nghiệp hỏa đến từ địa ngục, là ngọn lửa có thể thiêu cháy hủy tận tất cả mọi thứ.Trong thời gian ngắn như vậy, nó không có khả năng thiêu hủy toàn bộ ma đô, nhưng hoàn toàn có thể thiêu rụi cỗ quan tài và cả nữ tử nằm trong đó!Hắn lảo đảo lao về phía ma đô, mặc kệ chỗ tay bị chặt và vết thương khắp người đang chảy máu không ngừng, xông thẳng vào tầng tầng lớp lửa.Khuynh Anh vẫn mở mắt trừng trừng, vừa định lao theo thì sau lưng chợt truyền đến một tiếng gọi khẽ: "Khuynh Anh."Giọng nói kia tựa như có ma lực, khiến Khuynh Anh ngoan ngoãn dừng lại ngay. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lam Tranh đang đứng trên lưng Nửa Xu, toàn thân đầy máu tươi."Khuynh Anh, lại đây." Lam Tranh đưa tay ra, dịu dàng gọi.Khuynh Anh mở to mắt nhìn chàng, chân nhấc lên rồi lại thả trở về, nhìn thấy chàng thương tích khắp mình, sắc mặt tái nhợt, sự áy náy và tự trách lại càng khắc sâu hơn, đau đớn hơn.Nếu không vì nàng...Nếu không vì..."Lại đây." Lam Tranh khó nhọc bước lên một bước.Khuynh Anh sợ hãi lắc đầu rồi xoay người định đuổi theo Lê Thiên Tuế, nàng muốn chính tay giết tên ma quỷ kia, muốn thay chàng báo thù, muốn bình định cuộc chiến này, như vậy chàng mới có thể nghỉ ngơi, mới có thể bình yên...Thế rồi Lam Tranh chợt loạng choạng, ngã khỏi lưng Nửa Xu, rơi thẳng xuống dưới.Mặt tái đi, Khuynh Anh không còn đoái hoái gì nữa, vội vàng lao tới đưa tay đỡ lấy chàng.Thân thể lạnh lẽo nhuốm mùi máu tanh của chàng đều là vì mình, không thể kiềm chế nữa, nước mắt Khuynh Anh không ngừng trào ra khỏi hốc mắt, điểm chu sa nơi mi tâm vẫn sáng bừng, ba đóa mạn châu sa oằn mình như đang vùng vẫy, sát khí không ngừng tuôn ra cuồn cuộn, dưới áp lực đó, đầu ngón tay nàng bắt đầu có dấu hiệu nứt toác.Lam Tranh lẳng lặng nhìn nàng, sau đó chợt đưa tay giữ gáy nàng, kéo mặt nàng đến gần, dịu dàng hôn lên môi nàng.Cánh môi lạnh lẽo đẫm mùi máu tanh hoàn toàn trái ngược với da thịt đang như sôi trào của nàng, Khuynh Anh ngơ ngác mặc cho Lam Tranh mơn trớn môi mình, mọi âm thanh bên tai đều im bặt, chỉ có nước mắt vẫn tuôn chảy, từng giọt từng giọt như châu ngọc rơi trên má chàng."Ta yêu nàng, nàng có yêu ta không?" Lam Tranh khẽ hỏi rồi ngẩng lên hôn mi tâm nàng.Khuynh Anh nghẹn ngào khóc không thành tiếng, "Có.""Ở bên cạnh ta, đừng đi đâu cả, được chứ?" Lam Tranh cười nói."Nhưng ta luôn mang đến phiền phức cho chàng, toàn khiến chàng bị thương..." Nàng rốt cuộc òa khóc."Ta thích thế." Lam Tranh vuốt ve từng ngón tay nóng bỏng của nàng, "Ta thích được nàng quấy rầy."Khuynh Anh ôm mặt, mọi chống cự gắng gượng đều sụp đổ trong tích tắc, nước mắt không ngừng trượt ra khỏi kẽ tay nàng, "Nhưng Tuyền Cơ chết rồi! Nàng ấy đỡ kiếm cho ta, ta mới là người phải nhận kiếm đó!" Nàng nức nở, "Nam Huân chết rồi, cậu ấy vì cứu ta mà tự hủy nguyên thần, cậu ấy rõ ràng đã bị thương nặng, vậy mà vẫn gắng gượng đi tìm ta. Là ta hại họ, là ta khiến họ mất mạng..."Lam Tranh ôm chặt nàng vào lòng, luồn ngón tay vào mái tóc đen mượt của nàng, cúi xuống thì thầm vào tai nàng, "Không, đó không phải là lỗi của nàng. Tuyền Cơ chưa chết... Còn Nam Huân... chuyện này đúng là không nằm trong dự liệu của ta, nhưng ta có thể bảo đảm với nàng, ta sẽ cứu hắn..."Khuynh Anh ngẩn người, ngước lên nhìn chàng, lệ châu vẫn còn treo trên lông mi, rơi xuống từng giọt."Mọi hành động của Tuyền Cơ đều là sự tự nguyện của tỷ ấy, chính tỷ ấy quyết định cho nàng nội đan... Nghi ngờ Lê Thiên muốn lấy nội đan cho Yên Tự, tỷ ấy đã hạ chú trên nội đan, chỉ mình nàng có thể sử dụng thôi. Cho nên người sống lại trong lửa phượng hoàng là nàng chứ không phải Yên Tự..." Lam Tranh nắn bóp các ngón tay nóng hổi của nàng, nhẹ nhàng nói: "Tuyền Cơ nói, trừ khi tỷ ấy chết, bằng không sẽ chẳng cách nào quên đi người tỷ ấy muốn quên... Cho nên ta đã mời Minh vương giúp đỡ, để La Sát phụ trách chuyện cầm đèn trường minh dẫn đường cho linh hồn tỷ ấy tới trần gian đầu thai rồi... Tỷ ấy uống canh Mạnh Bà xong sẽ quên tất cả những ký ức đau khổ này, như thế đối với tỷ ấy mà nói là cách tốt nhất... Đây đều là nguyện vọng của tỷ ấy, nàng không cần phải tự trách mình..."Nước mắt của Khuynh Anh lại trào ra, nhưng ba đóa mạn châu sa tịnh đế đã dịu hẳn đi, điểm son nơi mi tâm cũng không còn rực rỡ nữa."Xin lỗi... ta đúng ra nên nói cho nàng biết từ trước..." Lam Tranh vuốt ve tóc nàng, lại dịu dàng hôn lên trán nàng, "Còn Nam Huân... hắn là hoa thần, mà hoa thần chết thì luôn để lại một tia nguyên linh, ta sẽ cho người đi tìm, nàng đừng lo lắng."Hai vai vẫn còn run rẩy, Khuynh Anh chôn mặt vào cổ Lam Tranh, thút thít từng hồi.Lam Tranh nhẹ giọng an ủi tiếp: "Nàng đã làm rất tốt rồi, nàng tìm được ngọc bội của mẫu thân ta, lại kịp thời đem nó về cho phụ hoàng ta, ông ấy rất vui, sẽ không ngăn cản ta nữa..."Hết chương 261 - 262
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com