TruyenHHH.com

Cong Pham Tien Co Bon Vuong An Sach Nang

Chương 243

Thời gian ở bên nhau luôn ngắn ngủi như vậy.

Vừa gặp lại đã phải chia cách.

"Ta phải đi rồi." Sắc hổ phách trong mắt dần thay thành sắc đỏ, Lam Tranh cúi đầu cắn nhẹ lên đôi môi đã đỏ ửng của Khuynh Anh rồi đứng dậy, đội lại mũ giáp đính lông vũ lên đầu.

Khuynh Anh cũng đi tới giúp chàng buộc lại áo choàng, lưu luyến hỏi: "Cần ta làm gì không?"

Lam Tranh ngẫm nghĩ rồi cúi người thì thầm vài câu bên tai nàng.

Khuynh Anh sững người một thoáng, sau đó đáp: "Được, không thành vấn đề."

Lam Tranh mỉm cười, trong mắt đều là sự yêu thương, "Chú ý an toàn."

"Ta làm nào có nguy hiểm gì, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ta tuyệt đối sẽ không sao." Khuynh Anh cười phá lên, "Ta nhất định sẽ tìm được thứ chàng cần."

Lam Tranh vuốt tóc nàng, "Nàng phá hoại số mạng của Ma thần, Lê Thiên Tuế nhất định sẽ lại tìm cách bắt nàng, nàng phải cẩn thận, không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, qua tối nay ta sẽ đến tìm nàng."

"Chàng sẽ cứu được Tuyền Cơ chứ?" Khuynh Anh mở to mắt nhìn chàng.

"Ừ." Lam Tranh nhẹ giọng nói.

"La Sát mất tiêu đâu rồi." Khuynh Anh nhân tiện báo cáo luôn.

"Ta sẽ tìm ra hắn."

"Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta có lời muốn nói với chàng." Nàng nhìn chàng chằm chằm.

"Bây giờ nói không được sao?" Lam Tranh tiến lên cọ trán mình vào trán nàng.

"Không được." Khuynh Anh tủm tỉm cười, nhấc đầu ra khỏi trán đối phương, "Không được dùng thuật đọc tâm."

"Được, chờ ta trở về." Lam Tranh xoa xoa má nàng, nâng tay nàng hôn khẽ lên mu bàn tay. Nơi môi chàng chạm vào da thịt nàng thoáng lóe lên một tia sáng vàng rồi biến mất.

"Chàng vừa làm gì vậy?" Khuynh Anh giơ tay lên nhìn chòng chọc vào chỗ chàng vừa hôn.

"In một dấu hiệu, ngộ nhỡ nàng lạc mất ta cũng dễ tìm lại." Lam Tranh nhoẻn môi cười rồi vỗ vỗ đầu nàng, để nàng rời khỏi vòng ôm của mình.

Khuynh Anh lưu luyến nhìn chàng mãi, đến khi thị vệ bên ngoài lại sốt ruột đến giục nàng mới đưa tay làm ký hiệu tạm biệt, mỉm cười mấp máy môi nói 'Ta yêu chàng' rồi biến mất trong trận pháp mình vừa giăng ra.

Căn phòng trở nên trống trải.

Lam Tranh đứng lặng một thoáng, đến khi trước mặt hoàn toàn vắng lặng mới cụp mắt nhìn xuống, biến trở lại dáng vẻ giả rồi khoát rèm đi ra ngoài.

******

Ánh pháo hoa rực rỡ ngập trời tan dần.

Nghi thức thành hôn tối nay sắp hạ màn.

Nam Huân đứng lẫn trong biển người, nhíu mày nhìn từng đợt pháo hoa bắn lên trời, sắp kết thúc rồi, hy vọng mọi chuyện có thể theo kế hoạch.

Cậu lại cúi đầu nhìn nụ hoa trong tay, đây là vật Khuynh Anh đã để lại cho cậu trước khi hai người lạc nhau, dùng linh thức của nàng hóa thành, chỉ cần nàng ở đâu đó trong vòng một trăm dặm, đóa hoa này đều có thể cảm ứng được sự tồn tại của nàng. Cậu đã đi khắp hoàng thành cả một ngày, nhưng nó vẫn không hề có chút phản ứng nào.

Nụ hoa vẫn còn nguyên, không bị nát cũng không khô héo, chứng tỏ bây giờ nguyên chủ vẫn an toàn. Nó không nhúc nhích cũng chứng tỏ, nguyên chủ hiện không ở trong hoàng thành.

Cô nàng này lại đi đâu rồi?

Trường Minh bệ hạ giao cho cậu nhiệm vụ bảo vệ Khuynh Anh, cậu lại để lạc mất nàng ấy, nếu vì vậy mà khiến bệ hạ phân tâm, cậu thật đáng chết.

Nam Huân đang phiền não thì chợt thấy nụ hoa vươn mình đứng dậy, nở rộ thành một đóa hồng tươi thắm, từ từ bay về một hướng.

Nam Huân chỉ sững người một giây rồi lập tức rời khỏi biển người, đuổi theo đóa hoa.

Càng bay đóa hoa càng tỏa sáng rực rỡ hơn.

Nam Huân mừng rỡ trong lòng, không khỏi nhanh chân hơn, xuyên qua tầng tầng đình đài, bóng người cũng càng lúc càng thưa thớt. Rồi bỗng một khuôn mặt lo lắng xuất hiện, "Nam Huân đại nhân, đã tìm được Khuynh Anh chưa?"

Nam Huân đang định trả lời thì chợt im bặt, đưa mắt nhìn lại người nọ, "Là ngươi."

"Là ta chứ ai?" Người nọ lại hỏi: "Ta tìm Khuynh Anh cả ngày rồi vẫn chẳng thấy đâu, ngài tìm được rồi à?"

"Vẫn chưa." Nam Huân thản nhiên đáp.

Người nọ im lặng một thoáng lại nói: "Nhưng nét mặt ngài gấp gáp như vậy, nhất định đã phát hiện được gì rồi."

"Không quan hệ tới ngươi." Nam Huân càng lạnh nhạt hơn, lẳng lặng giấu đóa hoa vào trong tay áo, chuẩn bị đi vòng qua người nọ.

Thế rồi một luồng sáng lạnh lẽo bỗng ập đến, Nam Huân không khỏi thấy rét lạnh trong lòng, tung mình tránh được. Nhưng khi ngẩng đầu lên cậu mới nhận ra bốn phía đã bị vây trong một kết giới nhỏ, không để người khác nhận ra có gì bất thường trong này. Gió lạnh chầm chậm thổi, chỉ có ánh pháo hoa thoắt sáng thoắt tối trên trời không ngừng đổ xuống bên dưới, in rõ trong đáy mắt Nam Huân.

"Ngươi là ai?" Cậu lạnh lùng hỏi.

Người nọ nghiêng đầu, "Ngươi cho rằng ta là ai thì ta chính là người đó."

Nam Huân nheo mắt gườm gườm nhìn đối phương, "Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

"Ta muốn vật giấu trong tay áo ngươi, vật có thể dẫn ta tới chỗ Khuynh Anh." Ngươi nọ nở nụ cười, "Ta cũng lo lắng cho nàng ấy, biến mất lâu như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào."

Ánh mắt Nam Huân lạnh hẳn đi, càng xem xét đối phương, sát khí càng tăng dần trong giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?!"

"Ngươi nói thử xem?" Người kia cười khẽ.

Nam Huân không muốn phí thời gian đôi co, trong tay triệu ra một cây roi gai rồi lập tức tấn công về phía đối phương.

"Tiểu Huân thật là." Người nọ đột nhiên cười nói: "Chẳng phải ngươi luôn muốn Khuynh Anh khôi phục ký ức sao?"

Nam Huân cứng người, dừng công kích, kinh ngạc ngước lên nhìn đối phương.

Tiểu Huân.

Xưng hô này, năm ấy chỉ duy nhất một người sẽ gọi cậu như vậy, cũng chỉ một người dám gọi cậu như vậy.

... Yên Tự!!!

"Chẳng phải ngươi muốn để Khuynh Anh ở cạnh Trường Minh sao?" Người nọ lại nhoẻn miệng cười nói.

Nam Huân siết chặt nắm tay, mặt trắng bệch.

Người nọ thong thả bước tới, u sầu nói: "Muốn thế thì sao lại ngăn cản ta."

Ngay tại khoảnh khắc đó, một luồng sáng trắng chợt giáng xuống, Nam Huân lảo đảo, cảm giác được sau lưng vừa bị cái gì đâm phải.

Cậu cúi đầu nhìn xuống thì thấy là một lưỡi kiếm dài vừa đâm xuyên qua ngực mình, máu tươi từ đó phun ra, bắn tung tóe xuống bãi cỏ xanh mượt, nơi máu đổ lập tức hóa thành từng đóa nhài đỏ thắm.

Cậu gượng ngẩng đầu lên, nam tử áo trắng trước mặt lạnh nhạt rút kiếm ra, vuốt ve đứa bé sơ sinh đang ngủ say ôm trong tay.

"Yên Tự, ngươi chậm chạp quá." Nam tử thản nhiên nói.

Nam Huân hé môi, nhưng không nói được lời nào, chỉ cảm thấy sức lực trong người đều bị rút sạch. Sau đó cậu thấy thân thể mình ngã oạch trên mặt đất, đóa hoa trong tay bị đoạt đi, tiếng bước chân bên tai dần nhỏ lại, cuối cùng không còn biết gì nữa.

Chương 244

Khuynh Anh bước ra khỏi trận pháp của mình, nhìn vách tường quen thuộc ở bốn phía thì không khỏi thở ra một hơi.

Rốt cuộc cũng thuận lợi trở về được đây.

Đây là Kính điện ở hoàng thành Đông Phương.

Nơi nàng bị giam cầm suốt một tháng trời, và cũng là nơi mẫu thân Lam Tranh từng sinh sống.

Thiên điện của điện Trường Sinh, không có trận pháp của Thần đế dẫn đường thì sẽ không vào được bởi nơi này cách điện Trường Sinh mười vạn tám nghìn dặm, bình thường chính là nơi phi tử sinh sống và nơi Thần đế triệu kiến người khác. Hiện giờ nó rỗng tuếch, nơi xa hoa nhất Thần giới nhưng cũng là nơi lạnh lẽo nhất.

Ngoài ra nơi này cũng được thiết lập đầy cơ quan và mê trận, bên ngoài có loạn đến mấy trốn vào đây sẽ cực kỳ an toàn.

Lam Tranh đúng là có bộ não thông minh nhất hạng, vậy mà cũng tìm được nơi yên tĩnh trú thân như nơi này. Nàng cũng hiểu chàng muốn nàng tới đây tìm đồ chỉ là cái cớ, nhưng nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời làm theo.

Nếu là khi trước, có lẽ nàng sẽ lặng lẽ đi theo sau mạo hiểm cùng chàng, nhưng bây giờ đã khác.

Nàng đã có lý do phải bảo vệ bản thân.

Và nàng cũng tin Lam Tranh nhất định sẽ bình an vô sự.

Khuynh Anh móc ra một chiếc chìa khóa, mở khóa rồi đẩy cửa đi vào, hóa thành một cánh hoa đào từ tốn bay lơ lửng trong không gian rộng rãi của Kính điện.

Hôm nay là ngày thành hôn của Trường Minh nên canh phòng ở Kính điện cũng bớt chặt chẽ hẳn đi, mê trận luôn bố trí ở đây đã được thu về, Khuynh Anh bay tới bay lui không hề gặp trở ngại gì. Một lát sau, xa xa nàng nhìn thấy một cánh cổng điện có khắc ba chữ 'Thiên Thần điện' thật lớn.

Mắt sáng lên, Khuynh Anh nhanh chóng bay tới.

Lam Tranh từng kể rằng: "Mẫu thân ta, Thiên Thần nương nương từng là thánh nữ của tộc Thất Hải, phụ thân ta từng ép bà ấy nhận một viên ngọc bích xem như là vật đính ước. Sau khi qua đời bà liền hóa thành mây khói, ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại, bây giờ nếu ta đoán không nhầm thì mọi vật dụng của bà vẫn còn nguyên trong phòng, nàng hãy giúp ta tìm viên ngọc đó, ta muốn giúp phụ thân buông bỏ những chấp niệm kia mà sống."

Phụ thân Lam Tranh chính là Atula đế, cả vợ và con trai đều bị cướp đoạt, ai cũng không cam tâm chứ đừng nói chi tới Atula đế. Khuynh Anh tuy hiểu nhưng vẫn không đồng ý cách làm của y, ai lại dùng cái này làm cớ ép buộc con trai mình chứ. Nếu tìm được viên ngọc này mà có thể giúp y từ bỏ ý định, như vậy quá tốt rồi.

Khuynh Anh nhẩm khẩu quyết, cẩn thận xuyên tường tiến vào.

Có tiếng lửa *xèo* bốc lên.

Khuynh Anh dùng phép thuật triệu cánh hoa nhóm một quả cầu lửa giữa phòng làm đèn, bóng tối lập tức bị xua đi.

Bày biện trong phòng đơn giản đến lạnh lẽo, rõ ràng là phòng nữ giới nhưng lại thanh lãnh hơn cả phòng nam giới. Sạch sẽ ngăn nắp, cả một món trang trí dư thừa cũng không có, chẳng rõ là đã bị lấy đi hay vốn là thế này.

Khuynh Anh cũng không dám chần chờ lâu, bắt đầu vào các phòng lật tủ tìm kiếm.

Quả thật như Lam Tranh nói, những vật dụng thiết yếu vẫn còn đây, phần lớn y phục trong tủ và trang sức các loại đều là màu trắng, vô cùng thanh nhã, nhìn ra được chủ nhân là người quả quyết và lạnh lùng đến đâu. Người như vậy sao có thể sinh ra một nhân vật yêu mị như Lam Tranh vậy nhỉ?

Khuynh Anh mở từng hộc tủ, lục xong đều sắp xếp lại y như cũ.

Không thấy viên ngọc bích nào, phần lớn đều là trâm ngọc, bình ngọc, ngọc như ý, chẳng hề thấy có viên ngọc bội xanh biếc nào như Lam Tranh miêu tả.

Đã tìm hết tất cả các nơi vẫn không thấy gì.

Khuynh Anh đang định lục lọi thêm một lần nữa thì cánh cửa sau lưng chợt bị đẩy ra.

Ánh trăng sáng ngời chợt ùa vào phòng, hòa với quả cầu lửa của nàng khiến gian phòng trở nên bừng sáng lên.

Khuynh Anh sững sờ, quay đầu lại thì thấy trước cửa là một bóng dáng màu phấn hồng, khuôn mặt xinh đẹp hơi khuất trong tối, trong tay nàng ta là một đóa anh đào đang chỉ thẳng về phía nàng, giữa nụ hoa tỏa ra ánh sáng, càng đến gần Khuynh Anh càng thêm rực rỡ do cộng hưởng.

Cuối cùng nó nở bung rồi rơi rụng cánh, biến mất không còn tăm hơi.

"A Anh." Cô gái áo hồng khẽ cười, dịu dàng gọi.

Khuynh Anh bình tĩnh nhìn lại, ánh mắt xen lẫn vẻ phức tạp và nặng trĩu.

Người trước mắt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm đến lạ lùng, Khuynh Anh ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cũng đứng lên hỏi: "Tiểu Mỹ, ta nên gọi cô là Tiểu Mỹ hay Yên Tự đây?"

Cô gái từng nở nụ cười tươi thắm với nàng, cô gái từng đồng cam cộng khổ trên núi Bạch Lộ cùng nàng, bây giờ lại cảnh còn người mất.

"Gọi Tiểu Mỹ đi, ta vẫn chưa hoàn chỉnh." Nàng nghiêng đầu đứng đối diện với Khuynh Anh, trên môi đeo nụ cười nhẹ nhàng.

"Sau khi thấp thu ta cô sẽ hoàn chỉnh chứ gì?" Khuynh Anh cũng không biết mình nên nổi giận hay nên tức cười nữa.

Tiểu Mỹ nhìn nàng, "Chúng ta vốn là một thể."

Khuynh Anh lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn đối phương, "Không, chúng ta không phải là một thể, cô là cô còn ta là ta, hoàn toàn khác biệt, ký ức khác, tình cảm cũng khác. Yên Tự đã không còn trên cõi đời này, cho dù cô hấp thu ta cũng không thể trở lại là Yên Tự trước kia."

Bóng trăng che khuất một phần sắc mặt của Tiểu Mỹ, nàng ta lẳng lặng nhìn Khuynh Anh rồi nói: "A Anh, cậu chưa từng ngẫm qua sao, trên núi Bạch Lộ có nhiều gốc đào như vậy nhưng tại sao cậu chỉ thích ngồi dưới tán của ta nghỉ ngơi? Tại sao chỉ thích trò chuyện với mình ta? Còn ta, tại sao lại vì cậu mà hóa thành hình người? Và cũng chỉ thân cận với mỗi mình cậu?"

Khuynh Anh nhíu mày, "Đó là vì ta coi cô là bằng hữu."

Tiểu Mỹ cười khẽ, "Không, chúng ta vốn là một thể, bị phân thành hai trong trận nổ kia, cho nên mới không tự chủ hấp dẫn lẫn nhau."

"Không." Khuynh Anh ngắt lời nàng ta, bóp bóp trán kiềm nén cảm xúc ngập tràn trong đầu, nói rành mạch từng chữ một: "Đó là vì ta tình cờ thấy cô bị yêu quái sơn dã bắt nạt, nhìn không vừa mắt nên mới ra tay giúp đỡ, đó là có duyên chứ không phải là hấp dẫn lẫn nhau. Chúng ta có thể trở thành hai người bạn thân thiết nhất chứ không thể cùng trở thành một Yên Tự."

Tiểu Mỹ mím môi.

"Cô luôn lợi dụng ta có đúng không?" Khuynh Anh lại hỏi: "Cô chưa bao giờ truy hỏi ngọn ngành là bởi vì cô đều biết cả, có đúng không?"

Tiểu Mỹ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Cũng không hẳn." Nàng ta im lặng một thoáng mới nói tiếp: "Ta sinh ra từ trong vụ nổ, vừa hay rơi xuống núi Bạch Lộ hóa thành một gốc đào, ta không có ký ức, không có căm hận, càng không có quá khứ, đoạn thời gian đó với ta chỉ là một chuỗi ánh sáng xẹt qua."

"Có biết cái gì khiến ta nhớ ra thân phận của mình không?" Tiểu Mỹ mỉm cười, "Là lúc Trường Minh đến tìm cô, khoảnh khắc nhìn thấy chàng ta liền nhớ ra mọi chuyện cần thiết."

"Cô biết không A Anh, đó gọi là sự kỳ diệu của vận mệnh, cô trốn không khỏi vận mệnh đâu."

Hết chương 243 - 244

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com