TruyenHHH.com

Cong Pham Tien Co Bon Vuong An Sach Nang

Chương 233

Mặt trời lặn, hoàng hôn buông.

Khuynh Anh dìu Tuyền Cơ đã bình ổn cảm xúc thong thả tản bộ trong sân, thị nữ và thị vệ sau lưng tuy giữ khoảng cách nhưng vẫn cảnh giác cao độ giám thị. Sau lần nương nương tự hủy nguyên thần chọc giận bệ hạ, bọn họ không hề thấy nương nương rời khỏi giường bao giờ. Ấy vậy mà vị cô nương này vừa tới đã khiến nương nương như biến thành một người khác, không chỉ ngoan ngoãn uống hết thuốc mà còn chủ động ra ngoài tản bộ. Bọn họ tuy thầm thở phào nhưng cũng càng thêm cẩn thận trông chừng.

Bởi vị cô nương này bản lĩnh thông thiên như vậy, nhỡ đâu mang nương nương đi mất, tất cả người trong tiểu trúc này sẽ gặp họa sát thân.

Song hai người phía trước không nghĩ ngợi nhiều như vậy, vừa dìu nhau vừa nhàn nhã đàm thoại.

Khuynh Anh kể sơ lại chuyện của mình trong một trăm năm qua cũng nói vắn tắt tình hình của Lam Tranh cho Tuyền Cơ nghe, tất nhiên chừa lại vài bí mật quan trọng, ví như Lam Tranh là con trai của Atula vương, ví như chân thân của nàng là một gốc thần mộc.

"Ta đã biết nó vốn mạng lớn mà." Tuyền Cơ khẽ cười, "Năm ấy nhìn thấy linh châu nó tặng ta nứt toác rồi lại dần phục hồi như cũ, ta liền biết nó nhất định vẫn còn sống."

Khuynh Anh không khỏi kinh ngạc, trong lòng bắt đầu phỉ nhổ ai đó, Lam Tranh chưa từng đưa nàng linh châu gì đó, hại nàng ở Tu La giới cứ tưởng chàng chết rồi, đau lòng tưởng chết đi suốt một thời gian dài.

Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Tuyền Cơ nhoẻn môi cười, từ tốn tháo chuỗi ngọc đeo bên hông xuống, đầu chuỗi đính một hạt châu trong suốt màu lam, vẫn còn mờ mờ vết tích từng bị nứt.

"Đây chính là thành quả lúc nó mới học xong thuật tập hợp vật chất, dùng linh lực của chính mình tạo nên, ta và Trường Minh mỗi người được một hạt." Tuyền Cơ tháo hạt châu kia đặt vào tay Khuynh Anh, nói: "Bây giờ nó lớn rồi, pháp lực vô biên, nhất định không thèm làm mấy thứ đơn giản thế này đâu."

Như chợt nhớ tới một kỷ niệm cũ, Tuyền Cơ lại lắc đầu, "Khi đó nó còn nhỏ, ta thường trêu chọc nó, có thể vì vốn bẩm sinh thông minh nên nó luôn học một suy ra ba, ban đầu Trường Minh còn phải lo lắng tìm cách cản chúng ta đánh nhau, về sau lại phải tốn công hơn nghĩ cách ngăn hai ta hợp tác đối phó huynh ấy."

Khuynh Anh ngẩn ngơ lắng nghe, Tuyền Cơ cười hoài niệm, "Đó thật sự là khoảng thời gian vô ưu vô sầu, Lam Tranh vẫn chưa phát hiện ra thân thế của mình..."

Khuynh Anh sững người.

Tuyền Cơ nhìn nàng, khẽ cười, "Không cần giấu, ta dĩ nhiên đều biết cả."

Khuynh Anh le lưỡi, chột dạ cúi đầu.

Tuyền Cơ kéo tay nàng, không nói gì mà chỉ thong thả đi về phía trước.

Mọi sự đơn thuần đẹp đẽ kia đều đã qua, bây giờ núi xanh còn đó nhưng người đã mất.

Không ai có thể quay ngược lại thời gian...

Vườn hoa không quá lớn, mới một lát hai người đã đi đến cuối.

Khuynh Anh đỡ Tuyền Cơ ngồi xuống chiếc ghế trong đình, lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Hôm nay là hôn lễ của Trường Minh đấy, nếu trở ra bây giờ chúng ta vẫn có thể kịp thấy pháo hoa ở dạ tiệc."

Tuyền Cơ mấp máy môi, thất thần hồi lâu mới nói: "Nơi này là hư không cảnh do Lê Thiên Tuế dùng bụng của Thao Thiết dựng thành, không có chú ngữ của hắn sẽ chẳng cách nào ra ngoài được."

Khuynh Anh ngẫm nghĩ một thoáng rồi kiên định nói: "Nếu ta muốn thì nhất định có thể ra ngoài."

Chỉ e là phải liều nửa cái mạng mới thành công, nàng nói thầm trong đầu nửa câu còn lại.

Linh lực càng phát triển thì số lượng chú ấn hiện ra trong đầu nàng càng phong phú. Nàng có thể nhờ chúng mà xuyên qua bất cứ không gian nào, tiến vào các thế giới khác nhau.

Ví như vừa rồi, nàng có thể xuyên qua bụng Tuyền Cơ tiến vào thế giới của đứa trẻ kia. Chỉ là di chuyển giữa các không gian hao tốn rất nhiều linh lực, tiến vào đã khó, thoát ra càng khó gấp bội, nếu linh lực không đủ, nàng có thể chết ngay giữa đường... Lam Tranh vẫn chưa biết chuyện này, mà nàng cũng không có ý định cho chàng biết, sợ chàng sẽ kiên quyết phong ấn linh lực mình, không cho phép nàng sử dụng khả năng này nữa.

May mà vừa rồi đứa bé kia không quá bài xích nàng cho nên nàng cũng không tốn nhiều sức.

Nhưng bây giờ để ra ngoài, không những phải dẫn theo một con mèo mà còn cả một phụ nữ mang thai, e sẽ tốn không ít linh lực.

Khuynh Anh vẫn còn đang nhẩm tính có thể giữ lại bao nhiêu linh lực để hộ thân thì Tuyền Cơ lại nói: "Cho dù cô có cách mang được ta ra ngoài thì bây giờ ta cũng không thể đi."

Khuynh Anh khó hiểu nhìn nàng.

Tuyền Cơ nói tiếp: "Lê Thiên Tuế muốn dùng ta uy hiếp Trường Minh, ta mà xuất hiện ở thần đô thì sẽ trúng kế hắn. Bây giờ linh lực của ta hoàn toàn là con số không, chẳng hề có sức phản kháng, dẫn ta theo chỉ thêm phiền toái."

Khuynh Anh vội nói: "Tuyệt đối không có chuyện đó, chỉ cần ra được tới bên ngoài, bọn họ nhất định sẽ có thể bảo vệ công chúa."

Tuyền Cơ từ tốn lắc đầu, "Lê Thiên Tuế không đơn giản như cô tưởng tượng đâu, hắn giỏi nhất là đánh đòn tâm lý, đưa cô vào đây không chừng chỉ là một nước cờ của hắn, nếu cô dẫn ta ra ngoài e sẽ bước vào kế hoạch hắn đã bày sẵn. Tuy ta hạ được quyết tâm giữ lại đứa trẻ này, nhưng tuyệt nhiên không thể dùng an nguy của thần đô để đánh cược. Ca ca thành hôn, nhất định sẽ có người từ các thần đô khác tới tham dự, ta tùy tiện xuất hiện chỉ dẫn tới khủng hoảng mà thôi. Một bước sai sẽ đưa đến các bước đều sai, hậu quả của nó ta không nhận nổi."

Khuynh Anh sững sờ, hồi tưởng lại cũng thấy câu 'Giữ lại đứa trẻ' của Lê Thiên Tuế thật sự không đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ thằng cha đó thật sự cho rằng nàng có thể khuyên nhủ Tuyền Cơ giữ lại đứa trẻ?

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng ngẫm lại có thể suy ra ba kết quả khác nhau, ban đầu nàng chán ghét, nhưng nghe vậy liền từ bỏ ý định vùng vẫy. Sau đó nghe Tuyền Cơ giãi bày xong, nàng mới hứng trí bừng bừng quyết định vào bụng Tuyền Cơ hỏi thăm đứa trẻ. Cuối cùng là bây giờ...

Nàng có cảm giác như từ đầu tới cuối mình toàn bị dắt mũi mà đi...

Ra là vậy...

Không nói tiền căn hậu quả, càng qua loa mơ hồ càng tốt...

Chẳng qua, cho dù biết mình đang nằm trong tâm kế của đối phương, nàng vẫn tuyệt đối không hối hận.

Khuynh Khuynh sờ sờ mũi, tự đơn giản hóa vấn đề, chí ít nàng cũng được ba đóa hoa làm lễ vật, vậy đủ rồi. Có điều chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Tuyền Cơ biết, cũng không thể cho Lam Tranh hay, bằng không, người sẽ đau lòng, người sẽ nổi xung thiên.

Khuynh Anh hơi rùng mình, thôi kệ, giấu được bao lâu hay bấy lâu.

Tuyền Cơ đang mang tâm sự nặng nề nên cũng không chú ý tới sự biến chuyển trên mặt Khuynh Anh, chỉ sờ sờ bụng với vẻ mặt hết sức dịu dàng. Rồi nàng chợt nói: "Khuynh Anh, cô rốt cuộc ..." Miệng hơi mở, muốn nói tiếp lại thôi.

Khuynh Anh quay lại nhìn, nàng ngước lên, chăm chăm quan sát thần sắc Khuynh Anh mới nói: "Chuyện liên quan tới Yên Tự."

Chương 234

Mảnh ráng hồng cuối cùng nơi chân trời sắp tắt hẳn.

Vấn đề này luôn canh cánh trong lòng Khuynh Anh, khiến nàng nhất thời lâm vào trầm mặc, không khí chợt trở nên gượng gạo.

Tuyền Cơ nắm chặt tay nàng, kéo nàng ra khỏi trầm tư, "Cô trở lại Thần giới, Trường Minh có làm gì cô không?"

Xương sườn lại bị đâm chọt, Khuynh Anh ấp úng không biết nên trả lời thế nào. Dù sao cũng bị Trường Minh nhốt nhiều tháng như vậy, ngữ khí và thái độ khi đó của hắn, thật sự không thể nói là chẳng làm gì.

Thấy Khuynh Anh lúng túng, Tuyền Cơ khẽ cười, "Quả thật là vẫn có làm."

Khuynh Anh trợn mắt nhìn Tuyền Cơ, sau đó lại cụp mắt, lí nhí nói: "Thật ra thì chẳng có gì xảy ra cả."

Tuyền Cơ nhìn nàng lom lom rồi nhoẻn môi cười nói: "Cho dù là có làm gì thì cô cũng phải tha thứ cho huynh ấy. Từ nhỏ Trường Minh đã là mặt trăng được sao vây quanh, song lại không giao thiệp nhiều với nữ giới. Dẫu là Yên Tự trước kia, huynh ấy vui vẻ mấy cũng chẳng có hành động thân mật nào, càng chớ nói tới..." Nàng hơi ngừng một thoáng, nhìn sang Khuynh Anh cười cười, "Càng chớ nói tới là cô bây giờ..."

Khuynh Anh sững sờ.

Tuyền Cơ tiếp lời: "Huynh ấy luôn im lặng, luôn cố chấp, thương tổn người khác rồi thương tổn luôn chính mình."

Gió thổi hây hây, nụ cười của Tuyền Cơ mang đầy ẩn ý, Khuynh Anh cố hết sức song vẫn không cách nào vờ như không thấy, đành khẽ cười, "Nhưng ta không phải là Yên Tự."

Tuyền Cơ đứng dậy, đi tới ven đình nhìn ra ráng chiều xa xa, "Năm ấy cô từ trần gian lên tới Thần giới, ta đã tìm thấy trong linh thức của cô có một phần hồn phách của Yên Tự, nhưng phần hồn kia đỏ rực, là màu sắc tượng trưng cho cực hung."

Khuynh Anh sững sờ nhìn Tuyền Cơ, tuy đã biết tường tận chuyện năm ấy, nhưng bây giờ nghe thuật lại nàng vẫn không khỏi thấy nao nao.

"Khi đó Trường Minh vất vả lắm mới từ bỏ chuyện tìm kiếm Yên Tự, huynh ấy phong bế nội tâm, triệt để biến thành một khúc gỗ vừa cứng vừa đần. Chẳng qua như vậy cũng tốt, buông tha chấp niệm sẽ không bị chuyện cũ tra tấn nữa. Ấy vậy mà cô lại xuất hiện, thần đô chưa bao giờ xảy ra chuyện thần kỳ đến vậy, một phàm nhân tóc đen mắt đen sống sót lên tới Thần giới, phàm nhân này tính tình thô lỗ song lại có số đào hoa, trước trêu chọc Lam Tranh rồi lại quấy nhiễu Trường Minh."

"......" Mi tâm Khuynh Anh giật giật, môi mấp máy nhưng rốt cuộc quyết định ngậm miệng làm thinh.

Tuyền Cơ hình như muốn vùi dập nàng, lại nói: "Lúc đó, ta nhìn cô trái phải chả tìm được chỗ nào thuận mắt, sợ cô nhiễu loạn cuộc sống của Trường Minh cho nên nhân cơ hội Lam Tranh hứng thú với cô liền đẩy cô tới bên cạnh nó. Lam Tranh vốn có tính chiếm hữu cao, hành xử lại tùy hứng, trong khi Trường Minh thì trung thực, từ nhỏ trong đầu toàn là đạo nghĩa lý lẽ và trách nhiệm, tất nhiên sẽ tranh không lại thằng nhãi kia."

Ăn nói táo bạo thẳng thừng như vậy, Khuynh Anh ngoài run rẩy cơ mặt thì chẳng còn biết biểu lộ thế nào khác.

Thì ra từ lâu trước đó, dân cư thần đô đặt cho công chúa Tuyền Cô cái danh thân mật 'Đại ma vương tóc đỏ' cũng không phải là vô cớ.

Cô nàng này bụng dạ đen tối hơn cả ca ca, gian manh hơn hẳn đệ đệ, hai người kia đứng trên vạn người mà vẫn bị cô nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nếu bây giờ nghe được mẩu đối thoại này, hai người kia nhất định sẽ có biểu cảm vô cùng phong phú.

Chẳng qua cũng phải cảm ơn Tuyền Cơ rồi, nếu không có sự nhúng tay của nàng ấy, nàng và Lam Tranh sẽ không ở cùng nhau.

Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Khuynh Anh, Tuyền Cơ nói: "Thật ra ta từng hối hận khi đó đã làm vậy." Nàng dừng một thoáng mới tiếp lời: "Nếu không phải năm ấy ta châm dầu vào lửa, mạnh mẽ để Lam Tranh được hời thì tân nương hôm nay đứng cạnh Trường Minh sẽ chính là cô. Trường Minh sống đời này chẳng vui vẻ mấy, khó khăn lắm mới gặp lại song ta lại khiến huynh ấy bỏ lỡ. Bên là ca ca ruột, bên là đệ đệ thân yêu, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, mặt nào ta cũng không bỏ được."

Khuynh Anh giật mình, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nàng im lặng, cũng ngước đầu nhìn về xa xa, trời hoàng hôn biến hóa đủ sắc màu, bốn phía rì rào tiếng gió, bên ngoài không biết có yên bình như vậy không.

"Cô chưa từng nghĩ tới Trường Minh sao?" Tuyền Cơ phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch giữa hai người.

Khuynh Anh cúi đầu, sau đó nhẹ lắc lắc.

Tuyền Cơ nheo mắt nhìn nàng, "Tại sao không nhìn ta mà lắc đầu."

Bị ép buộc, Khuynh Anh đau khổ gom dũng khí đáp: "Lúc mới đến thần đô, mỗi lần nhìn thấy Trường Minh ta sẽ gặp ác mộng, không phải bị dã thú rượt đuổi thì sẽ bị lửa thiêu đốt, ngoài ra còn nhảy xuống từ mỏm núi cao nữa, tóm lại đều không phải mộng tốt đẹp gì. Mà sau này không rõ vì sao càng nhìn thấy ngài ấy càng thấy sợ hãi, mặc dù Trường Minh đã nói... đã nói đó là do ta vui vẻ ở bên Lam Tranh, quay lưng lại với ký ức của Yên Tự nên mới có phản ứng như vậy..." Nàng càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng kết luận: "Sau trận kiếp nạn ở vực U Minh, thân xác bị hủy, ta hồi sinh trên một gốc anh đào, ký ức thuộc về Yên Tự cũng đã tách ra, không dính với ta nữa..."

Trong mắt Tuyền Cơ lóe lên một tia sáng, "Cho nên bây giờ gặp Trường Minh cô sẽ không gặp ác mộng nữa?"

Khuynh Anh gật đầu, "Không thấy nữa."

"Vậy cô còn có thể nhớ hết mọi chi tiết trong các cơn ác mộng kia không?"

Khuynh Anh ngẫm nghĩ, "Không rõ nữa..." Đó đã là chuyện một trăm năm trước, cảnh sắc trong mơ nửa thật nửa giả, vốn đã mơ hồ lắm rồi, bây giờ nhớ được đã không tệ, đừng nói gì tới chi tiết.

Tuyền Cơ mím môi, hỏi: "Vậy ký ức của Yên Tự đi đâu rồi?"

Khuynh Anh: "...... Ta không biết......"

Lê Thiên Tuế có lẽ biết.

Lam Tranh có lẽ cũng biết.

Mà chính nàng có lẽ cũng...

Nghĩ được một nửa, nàng âm thầm xua đi nửa còn lại.

Tuyền Cơ cau mày suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Có thể ngày nào đó ký ức của Yên Tự sẽ trở về, khi ấy cô sẽ làm sao?"

"...... Mặc kệ ký ức có trở về hay không, bây giờ ta là thê tử của Lam Tranh..." Hoàng hôn rải trên sân dần thu lại, đôi mắt xinh đẹp của Khuynh Anh sáng ngời, nàng liếm môi, nói rõ ràng từng chữ một: "Ta không phải là Yên Tự, Trường Minh có yêu ta cũng chỉ yêu cái bóng của Yên Tự trên người ta thôi. Nhưng Lam Tranh chính là yêu Khuynh Anh, đời này có chàng làm bạn với ta đã đủ rồi. Ta là Khuynh Anh, là Khuynh Anh chứ không phải là ai khác, cho dù có ký ức của người khác cũng tuyệt đối không thay lòng."

Tuyển Cơ ngẩn người, cuối cùng đứng dậy cười cười, "Khuynh Anh, cô vĩnh viễn là Khuynh Anh."

Khuynh Anh khẽ gật đầu, "Đúng, vĩnh viễn không đổi."

Hai người nhìn nhau cười.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo sự ấm áp nhu hòa.

Thế rồi chợt có giọng nói vang lên: "Đáng tiếc, đó chỉ là chuyện của trước ngày hôm nay."

Hết chương 233 - 234

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com