Cong Pham Tien Co Bon Vuong An Sach Nang
Chương 227Ở trong không gian tối tăm một lúc nên khi ánh sáng trắng xuất hiện đột ngột, Khuynh Anh mở mắt không ra.La Sát bấy giờ mới được tự do, lập tức nhảy ra khỏi ví, trợn mắt gầm gừ với nàng: "Đồ ngu ngốc nhà cô!"Khuynh Anh tức giận cốc vào trán hắn, nói: "Bây giờ mắng ta cũng vô dụng, ở đâu thì ở yên đấy đi, thế nào cũng có đường ra thôi."La Sát thật sự muốn ngất luôn cho rồi, kể từ khi biến thành mèo, chuyện hắn phải lo toan càng lúc càng nhiều, ví như bây giờ, biết rõ ràng đây là bẫy của kẻ địch mà cô nàng này nói nhảy liền nhảy kia kìa! Sự thông minh cơ trí khi đấu với hắn hồi trước đâu mất rồi? Sự khôn khéo lanh lợi dùng để thoát khỏi tay hắn hết lần này tới lần khác đâu cả rồi? Chỉ có lá gan là càng ngày càng lớn thôi! Phi La thân vương rốt cuộc đã dạy dỗ nữ nhân của mình thế nào vậy, hoàn toàn là một đồ điên mà! Điên nặng luôn!Không muốn tranh cãi tới lui, Khuynh Anh nắm lấy gáy hắn nhét trở lại trong ví, "Phiền quá đi, vẫn chưa tới lúc ngươi thò mặt ra đâu."La Sát vốn nóng ruột tới mức muốn nhảy nhổm lên song chạm phải ánh mắt âm u của nàng liền ngậm miệng, ngoan ngoãn chui trở vào trong túi.Khuynh Anh dừng một thoáng, bình ổn cảm xúc xong mới chậm rãi bước ra khỏi luồng sáng, cảnh vật phía trước cũng dần trở nên rõ ràng.Đây là bên trong một tiểu trúc, chan hòa khí xuân ấm áp, đập vào mắt đều là màu xanh biếc ở bốn phía. Ngoài cửa có thị vệ đóng giáp canh gác, thị vệ đưa ánh mắt sắc bén nhưng vô cảm nhìn cô gái bỗng dưng xuất hiện, lạnh lùng tiến tới hỏi: "Vừa tới là người phương nào?"Khuynh Anh mím môi, không đáp lại.Nhìn điệu bộ này, xem ra gã Lê Thiên Tuế chưa hề đánh tiếng trước với thuộc hạ của mình, đạo đãi khách thối tha gì thế này.Viên thị vệ kia nhìn nàng đánh giá từ trên xuống dưới mấy lượt, ánh mắt chợt hơi lóe sáng, ngay sau đó liền thu lại binh khí, lùi sang một bên nhường đường, nói to: "Thì ra là bằng hữu của nương nương, xin mời vào trong."Khuynh Anh cau mày, song vẫn theo hắn tiến vào tiểu trúc.Sau khi vào trong nàng liền thấy ngoài hành lang có rất nhiều thị nữ trẻ tuổi đang nơm nớp lo sợ quỳ trên đất, trong phòng ùa ra mùi thuốc nồng mũi.Viên thị vệ thấy sự nghi hoặc của Khuynh Anh liền lên tiếng giải thích: "Đây đều là thị nữ có trách nhiệm cho Thần hậu nương nương uống thuốc, nếu trước tối nay nương nương vẫn không chịu uống ngụm nào, tất cả bọn họ sẽ bị trừng phạt tương xứng."Khuynh Anh không khỏi sửng sốt, viên thị vệ dẫn nàng lướt qua đám thị nữ, dừng lại trước một cánh cửa gỗ chạm trổ đầy những bông hoa lê.Trước cửa là một khóa sắt to đùng, trên ổ khóa còn có khắc ấn phong, nhìn ra được kẻ hạ chú đã tuyệt tình đến thế nào."Nương nương đang ở bên trong." Viên thị vệ dứt lời thì ngẩng đầu lên xem xét sắc mặt của Khuynh Anh. Ánh mắt quá càn rỡ của hắn khiến Khuynh Anh không khỏi khó chịu. Hắn ngừng một chút rồi nhanh nhẹn móc từ bên hông ra một cái chìa khóa, linh hoạt mở ổ khóa ra, "Xin mời."Cửa được hé ra một khoảng nhỏ.Bên trong vọng ra tiếng nói của thị nữ: "Khó khăn lắm mới giữ được đứa bé, xin nương nương bảo trọng thân thể..."Song giọng nói vừa ngừng liền có tiếng chén bị ném vỡ và tiếng nước thuốc bắn tung tóe vang lên. Qua khe cửa có thể thấy được một nữ tử tóc đỏ đang nằm trên giường, nhưng chỉ nhìn thoáng qua Khuynh Anh liền như bị sét đánh, đứng ngây ra như trời trồng.Nữ tử có khuôn mặt tiều tụy xanh xao kia chính là Tuyền Cơ, vị công chúa không sợ trời sợ đất một trăm năm trước?Nữ tử suy nhược đến mức nhấc tay cũng khó khăn kia chính là Tuyền Cơ công chúa mà ngay cả Lam Tranh cũng phải nhân nhượng mấy phần?Trong đầu nàng trống rỗng, cho đến khi nữ tử tóc đỏ kia bỗng ngước mắt nhìn sang. Bốn mắt nhìn nhau... Khuynh Anh run lên, đầu óc hoang mang đã trở nên trấn định trở lại. Nữ tử kia tuy mang sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy linh khí, sáng ngời như hỏa diễm.Vị công chúa kiêu ngạo của thần đô Đông Phương vẫn còn đây!Khuynh Anh đè nén chua xót trong lòng, nhanh chân đi vào. Thị nữ trong phòng thấy nàng vào liền như được giải thoát, chạy ào ra phía cửa.Cửa bị đóng sầm lại, theo sau là tiếng khóa đóng lách cách.Khuynh Anh cũng không quản việc mình vừa bị nhốt, khẽ khàng đi tới trước giường Tuyền Cơ, lẳng lặng nhìn nàng, vô số lời lẽ tràn tới môi rồi lại bị nuốt trở vào, thiên ngôn vạn ngữ rốt cuộc chỉ gom lại thành một tiếng gọi: "Công chúa..."Tuyền Cơ từ tốn quay đầu lại nheo mắt nhìn Khuynh Anh, ánh mắt di chuyển từ mái tóc đen nhánh đến đồng tử đen tuyền rồi lạnh lùng nói: "Ngươi là ai? Yên Tự?" Giọng nàng khàn khàn nhưng lại mang theo sự rét giá khiến người khác kinh hãi.Khuynh Anh sửng sốt, lắc đầu cười khổ, "Vẫn chưa phải."Thì ra trăm năm trước Tuyền Cơ đã biết được quan hệ giữa nàng và Yên Tự, không chỉ mình Tuyền Cơ, ngay cả Trường Minh và Lam Tranh cũng vậy, chỉ mỗi nàng là vẫn không hay biết gì.Tuyền Cơ hơi khựng lại, muốn nói gì đó nhưng chợt ôm ngực ho khan, khóe môi phún ra tia máu đỏ lòm. Khuynh Anh hoảng hốt bước tới đỡ, khi chạm phải da thịt mới nhận ra nàng ấy bây giờ đã gầy trơ xương. Mạch máu nơi cổ tay đập hỗn loạn, không theo cung hướng nào. Tuyền Cơ ho càng lúc càng dữ, cứ như sắp ho cạn tuổi thọ của bản thân luôn."Công chúa hãy chờ, để ta đi gọi người tới." Khuynh Anh lo lắng đứng lên định đi ra ngoài song tay áo lại bị kéo ngược, sức lực không quá lớn nhưng vô cùng kiên định."Không cần." Tuyền Cơ nghiến răng, nặng nề cất giọng.Khuynh Anh quay đầu nhìn sắc mặt trắng như giấy của Tuyền Cơ, tim lại như bị bóp nghẹn."Cớ gì lại không cần? Sao hắn có thể đối xử với cô như vậy?! Hành hạ cô đến nông nỗi này?!" Giọng nàng cao vút, lửa giận đè nén trong lòng bắt đầu bộc phát, nàng xông tới trước giường, nghiến răng kéo tay Tuyền Cơ, môi cắn suýt bật máu, "Ta dẫn công chúa đi, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ quái quỷ này!"Tuyền Cơ vẫn nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt dần dịu đi, trở nên êm ả như hồ nước mùa thu."... Khuynh Anh?" Môi Tuyền Cơ bỗng cất tiếng gọi thật khẽ."Ừ, ta đây." Khuynh Anh nắm thật chặt bàn tay lạnh giá của Tuyền Cơ."Ra thật sự là Khuynh Anh." Tuyền Cơ nhắm mắt lại, hàng mi dài nhẹ nhàng run run, rồi nàng cúi đầu nghẹn ngào, "Cô còn sống, thật tốt quá.""Không chỉ ta còn sống, Lam Tranh cũng vậy, ta dẫn công chúa ra ngoài ngay bây giờ, để Lam Tranh báo thù cho cô, đem gã cặn bã khốn kiếp kia ra bằm thây vạn đoạn!" Khuynh Anh không hề nới lỏng tay, "Không sao đâu, công chúa nhất định sẽ không có vấn đề gì."Song Tuyền Cơ lại nắm ngược lấy tay Khuynh Anh, "Giết ta đi, nếu cô là Khuynh Anh thì lập tức giết ta ngay bây giờ." Nàng gằn giọng nói từng chữ một.Chương 228Bên ngoài sắc trời nhờ nhờ.Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.Khuynh Anh nhìn Tuyền Cơ chằm chằm một lúc thật lâu, thấy ánh mắt mang hận thù và đau thương xen lẫn bất đắc dĩ của đối phương mới rốt cuộc biết vừa rồi mình không nghe nhầm, Tuyền Cơ thật sự bảo nàng giết mình."Sao ta có thể làm vậy chứ?!" Khuynh Anh lắc đầy nguầy nguậy, vừa nhìn phần bụng vun cao của Tuyền Cơ vừa nói: "Ta làm sao có thể giết cô được, còn đứa trẻ nữa, cô thật sự nỡ để nó chết sao?"Ánh mắt Tuyền Cơ như chìm trong xa xăm, tròng mắt khô khốc và lạnh như băng, bao phủ bởi sự tỉnh táo đến rợn người.Tuyền Cơ nhẹ vén tấm chăn đang đắp trên người ra, để lộ phần bụng cao ngất. Trước ánh mắt khó hiểu của Khuynh Anh, nàng chậm rãi cởi áo, da thịt trắng nõn thấp thoáng chìm trong ánh sáng đỏ, các vệt đỏ bắt nguồn từ rốn lan tràn ra bốn phía tạo thành một đồ đằng cổ quái, nhìn thoáng qua hao hao những đóa mạn châu sa hoa đỏ như máu thường nở rộ bên bờ sông Vong Xuyên.Khuynh Anh nhìn đến thất thần, có chút không nhịn được muốn chạm vào, mà trên thực tế nàng quả thật cũng đưa tay ra như bị thôi miên.Nhưng ngay trước khi nàng sắp chạm vào, Tuyền Cơ lại gạt tay nàng ra, nhanh chóng bọc áo lại che kín đồ đằng.Khuynh Anh chỉ thấy đầu choáng váng, không khỏi giật mình bừng tỉnh. Nàng sững sờ nhìn bụng Tuyền Cơ, chợt phát hiện sự cổ quái trong chuyện này... vừa rồi, nàng rõ ràng bị đồ án trên bụng mê hoặc, suýt nữa đã mất luôn tâm trí rồi.Nàng ngẩng lên nhìn Tuyền Cơ, Tuyền Cơ cũng đang nhìn nàng, cay đắng nói: "Đứa bé này chưa chào đời mà đã có thể mê hoặc bất kỳ sinh linh nào trên thế gian này, nếu nó thật sự sinh ra, nhất định sẽ mang tới kiếp nạn khổng lồ cho thiên hạ..."Khuynh Anh chết trân, nếu chưa kinh qua mị lực vừa rồi, nàng còn có lý do phản bác, nhưng bây giờ thật sự nói gì cũng không được. Đồ án kia quá sức kỳ dị, chỉ một cái nhìn liền có thể chiếm đoạt tâm phách của người khác.Tuyền Cơ nằm xuống lại giường, mái tóc đỏ trải rộng trên gối, sắc mặt tái nhợt càng lúc càng lạnh đi, "Càng gần kỳ sinh đồ đằng này càng thêm rõ ràng... Ban đầu thỉnh thoảng nó mới xuất hiện một lần, ta chỉ cho rằng đó là phong ấn Lê Thiên Tuế hạ trên người mình, cho rằng hắn muốn dùng mạng của đứa trẻ uy hiếp ta, bắt ta phải ngoan ngoãn nghe lời hắn, không quấy nhiễu kế hoạch của hắn... Ha ha, nhưng ta lầm rồi, đồ đằng này chính do con ta tạo thành, còn hắn, hắn vốn chưa bao giờ lưu tâm tới ta, thứ hắn quan tâm, từ đầu đến cuối cũng chỉ có đứa bé này. Việc ta muốn chết khiến hắn sợ hãi, sợ đứa bé này sẽ chết cùng ta, ha ha ha..."Tiếng cười của Tuyền Cơ quanh quẩn bên tai Khuynh Anh, nàng nghe ra được tầng tầng bi thương trong đó. Nhưng hốc mắt Tuyền Cơ đã cạn khô không còn nước mắt, chỉ có thể lẳng lặng mở to, đôi con ngươi đỏ bừng vì nhiều đêm không ngủ như có liệt hỏa đang cháy phừng phừng, từng chút một thiêu đốt da thịt xương cốt nàng.Khuynh Anh siết chặt nắm tay, câu nói 'Chỉ cần ngươi giữ được đứa trẻ' của Lê Thiên Tuế nói khi trước bây giờ lại nghe chói tai đến cùng cực.Hắn quả nhiên nhẫn tâm đến không lời nào tả nổi.Khiến Tuyền Cơ thân tàn ma dại, chà đạp sự kiêu ngạo của nàng ấy đến mức này, không chỉ là nhẫn tâm, nói là tàn nhẫn thì đúng hơn!Màn lụa bên giường dao động khiến ánh sáng khi tỏ khi mờ, Khuynh Anh khó chịu đến uất nghẹn, cố lên tiếng trấn an Tuyền Cơ: "Không sao, không vấn đề gì, hắn muốn đứa trẻ thì mặc hắn, công chúa không cho là được, đứa trẻ do cô cực khổ mang nặng đẻ đau, hắn nói muốn là muốn sao? Chờ sau khi mọi chuyện qua đi, ta và Lam Tranh sẽ tìm một chỗ không tranh quyền thế trải qua những ngày tháng bình yên, chúng ta cùng đi đi, mang đứa trẻ theo luôn, người xấu luôn gặp báo ứng, Lê Thiên Tuế sẽ chết không tử tế! Công chúa xinh đẹp dường này, việc gì phải so đo với một hai gã đàn ông chứ!"Tuyền Cơ lại ho sù sụ, mỗi tiếng ho như muốn khảm nỗi đau vào trong máu mình. Khuynh Anh luống cuống dùng góc tay áo lau khóe miệng cho nàng, "Công chúa, xin hãy chú ý sức khỏe, chớ vì gã đồ bỏ kia mà tức giận, không đáng..."Tuyền Cơ hít vào một hơi thật sâu, khóe môi rốt cuộc cũng thả lỏng."Cô không nên đến đây." Nàng nhẹ ho khan, "Khuynh Anh, cô không nên đến đây... Tưởng mình thật sự vẫn có thể đi ra sao...""Được chứ." Khuynh Anh quả quyết nói: "Chỉ cần ta muốn thì nhất định có thể trở ra."Tuyền Cơ sửng sốt, nhìn chằm chằm thiếu nữ mình đã một trăm năm không gặp, mạnh mẽ hơn và cũng lộng lẫy hơn, sự kiên cường của loài hoa cỏ nơi hoang dã in rõ trên thần thái, ánh mắt đã bớt đi phần ngây ngô, thay vào đó là vẻ tinh tường phấn chấn.Khiến nàng cũng bất giác sinh ra hy vọng.... Nhưng làm gì có hy vọng nào..."Cô có biết đồ đằng này tượng trưng cho cái gì không?" Tuyền Cơ nuốt nuốt máu tanh trong miệng, hỏi nhỏ.Khuynh Anh mím môi, mặc dù không biết nhưng nàng cũng hiểu nó chẳng tốt lành gì.Tuyền Cơ chậm rãi nói: "Bảy đóa mạn châu sa hoa quấn lấy nhau, bắt nguồn từ một gốc, cùng nhánh cùng cành, đó chính là biểu tượng của địa ngục vô cực, là tham, dục, oán, hận, si, giận, là loại hoa của ma quỷ." Nàng khó khăn gằn từng chữ một: "Hài tử của ta sẽ là một ác ma, thứ Lê Thiên Tuế muốn tạo dựng chính là Ma thần thượng cổ, có khả năng hủy thiên diệt địa, phá vỡ được lục giới, hủy hoại chúng sinh chỉ trong nháy mắt, ta há có thể... há có thể cho phép nó chào đời..."Khuynh Anh không khỏi sửng sốt.Tuyền Cơ chợt ôm lấy bụng, sắc đỏ nơi đó lại ánh lên như muốn xuyên qua da thịt nhảy bật ra ngoài.Nét mặt Tuyền Cơ bắt đầu trở nên thống khổ, vầng trán tinh tế từ từ rịn đầy mồ hôi hột, Khuynh Anh cuống quýt định dùng linh lực giúp trấn áp thai động song Tuyền Cơ lại lắc đầu, nói: "Không chết được... Chỉ cần đứa bé này còn sống trong bụng ta, ta vĩnh viễn cũng không chết được..." Nàng ôm bụng cười, nhưng nụ cười lại như chất chứa tất cả sầu thương trên thế gian, "Nó nhất định đã bắt đầu oán ta, hận người mẫu thân nhẫn tâm là ta đây...""Làm gì có đứa trẻ con nào hận ghét mẫu thân mình chứ, công chúa đừng nói nữa, đứa trẻ chắc chỉ sợ hãi thôi, sợ công chúa không cần nó nữa..." Khuynh Anh lo lắng lau mồ hôi cho Tuyền Cơ, nhìn thấy ánh sáng đỏ bắt dầu nhợt nhạt đi thì rưng rưng nói: "Chúng ta cứ giữ nó lại đi, đâu có ai trời sinh đã là kẻ xấu, chỉ cần chúng ta dạy dỗ tử tế, bất kể nó là ma hay thần cũng sẽ biến tốt thôi...""Không... không thể giữ nó lại." Tuyền Cơ cắn răng cầm tay nàng, "Khuynh Anh, ta không giết được nó, nhưng cô có thể... cô..."Còn chưa nói xong, Tuyền Cơ chợt thấy trước mắt tối sầm, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi ngất đi, mà ánh sáng đỏ nơi bụng nàng lại bừng lên, khiến cả căn phòng như tràn ngập trong sắc máu.Hết chương 227 - 228
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com