TruyenHHH.com

Cong Pham Tien Co Bon Vuong An Sach Nang

Chương 126: Phù chú

Thật lâu sau, Khuynh Anh gian nan điều chỉnh lại nhịp thở rồi nghiêng người nằm trong lòng Lam Tranh.

Không trung vẫn đầy những cụm mây hỗn loạn cuộn vào nhau, sắc trời u ám, tiếng lá cây rụng ào ào, hoa cỏ héo rũ, song có lẽ do tâm trạng tốt nên khung cảnh ảm đạm như vậy cũng không khiến nàng thấy khó chịu.

Một cơn gió chợt nổi lên thổi qua phần da thịt trần trụi, Khuynh Anh nhất thời nổi đầy da gà, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện kết giới của Lam Tranh không biết từ khi nào đã trở nên mờ hẳn đi, có nơi gần sắp biến mất nữa. Nàng vội vã nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Lam Tranh vẫn thiêm thiếp, sắc mặt tái nhợt đầy mệt mỏi, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ mạnh mẽ như lúc hoan ái vừa rồi.

"Lam Tranh?" Khuynh Anh đẩy đẩy Lam Tranh, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lại một trận gió âm u thổi tới khiến tóc nàng bay tán loạn, áo bào được Lam Tranh dùng che chắn hai người cũng bị tốc lên, Khuynh Anh cuống quýt đè góc áo lại. Người này vốn mẫn cảm đến cực điểm, bình thường chỉ cần chút động tĩnh nhẹ cũng đủ khiến hắn giật mình tỉnh giấc, nhưng bây giờ hắn lại không có chút phản ứng nào, khiến nàng vô cùng lo lắng.

Từng trận gió to liên tục thổi đến, mà sắc mặt Lam Tranh càng lúc càng trắng bệch, Khuynh Anh nhanh chóng mặc y phục vào, chạy đến tu bổ nơi yếu ớt nhất của kết giới.

Vừa đến gần mép kết giới, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét, là tiếng của Mộc Hi.

"Thả ta ra! ! Tu La tộc ngu xuẩn, ngươi cho rằng làm vậy sẽ có thể vây hãm ta sao? Nực cười! Nực cười!!!" Tiếng thét như xé rách trời không, nàng vừa kêu gào vừa điên cuồng đấm lên cửa.

Khuynh Anh ngẩn người một lúc mới nhớ ra kết giới Lam Tranh giăng ra có khả năng cách âm.

Nhìn sang nam tử đang ngủ trên mặt đất, hẳn hắn đã cực kỳ mệt mỏi nên ngay cả một kết giới đơn giản đến vậy cũng không thể duy trì. Khuynh Anh cẩn thận tu sửa lại kết giới, trong lòng vừa đau đớn vừa xót xa. Mấy ngày qua những chuyện Lam Tranh làm vì nàng đã nhiều không kể xiết, nếu không có hắn, nàng sao có thể được an nhàn đến như vậy.

"Thả ta ra!!" Mộc Hi vẫn điên cuồng gào thét, tiếng gào của nàng ẩn chứa sự tức giận cực độ, hận ý mãnh liệt, và cả sát khí dữ dội.

Khuynh Anh mím môi, liếc nhìn Lam Tranh vẫn đang ngủ say, xác định hắn không bị tiếng gào kia quấy rầy mới chậm rãi lên tiếng: "Mộc Hi điện hạ, xin ngài đừng tức giận..."

Tiếng của Mộc Hi chỉ ngưng một thoáng rồi lại cuồn cuộn ập đến, "Phàm nhân ngu xuẩn, mau gỡ bùa chú kia ra, ta sẽ tha cho ngươi được sống!"

Khuynh Anh ngẫm nghĩ một chút mới nói: "Nhưng ngài muốn giết chàng, giết chàng chẳng khác nào giết ta."

"Ha ha ha ha!!! Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi vẫn không chịu hiểu, cuối cùng người hối hận cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi!!!"

"Ta sẽ không hối hận." Khẳng định xong Khuynh Anh lại hỏi: "Còn ngài, ngài từng hối hận rồi sao? Nếu thật sự từng hối hận, vì sao còn muốn trải nghiệm nó thêm một lần nữa? Ngài rõ ràng không thể quên ông ấy, cho nên ngài mới tức giận đến vậy khi gặp Lam Tranh, người cũng mang huyết mạch Tu La như ông ấy, và cả người đang trong hoàn cảnh ngài từng trải qua là ta."

"Câm miệng!!"

"Họa Long đang tìm ngài, ông ấy vất vưởng trong vực U Minh vực tìm ngài đã vạn năm, đó là hang ổ của vô số ác thú, nguy hiểm luôn rình rập, thân xác đã bị hủy nhưng linh hồn của ông ấy vẫn tồn tại. Ông ấy nhớ thương ngài, chỉ một lòng muốn tìm được ngài, ông ấy quên cảtên mình nhưng lại không hề quên tên ngài. Ông ấy nói với người khác rằng tên ông ấy là Mộc Hi, muốn người khác gọi ông ấy bằng cái tên này. Nếu không yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm thì sao ông ấy có thể chờ đợi lâu như thế chứ."

Mọi âm thanh trong phòng đột nhiên im bặt, không khí như ngưng đọng, ám mùi nguy hiểm.

Khuynh Anh chợt cảm thấy cổ bị bóp chặt, cảm nhận được áp lực bị người khác nhìn chằm chặp từ phía sau cánh cửa ập đến, nàng lùi về phía sau mấy bước, tiếp tục nói to: "Ông ấy cũng giống ngài, vẫn còn tồn tại ở thế giới này, vẫn đang chờ đợi ngài, chờ cơ hội được giải thích với ngài!"

Bên trong gian phòng vẫn im lặng.

Khuynh Anh nói tiếp: "Hai người nhất định đã hiểu lầm nhau..."

Mộc Hi rốt cuộc bật ra một tiếng cười lạnh, ngắt ngang lời Khuynh Anh: "Lừa gạt!" Rồi nàng đột nhiên hét to: "Lừa gạt!!"

Tiếng thét như xé rách họng quanh quẩn trong gió, âm cuối văng vẳng lặp đi lặp lại không ngừng... vô cùng thê lương nhưng cũng rất quyết liệt, mang theo theo nỗi hận dữ dội của thiếu nữ đã dùng cả con tim để yêu.

Sự bùng nổ cảm xúc của đối phương khiến Khuynh Anh sững người, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Thế rồi Mộc Hi chợt điên cuồng quát lên: "Ha ha ha!! Phàm nhân ngu xuẩn, vọng tưởng muốn gạt ta? Ngươi cho rằng tù ngục này có thểgiam cầm ta được mấy ngày? E tên Tu La tóc vàng kia chỉ chống đỡ được dăm ba ngày nữa thôi."

Mộc Hi tiếp tục cười lạnh, "Kim chú trên cửa là do hắn dùng linh lực hóa ra để giam giữ ta, lao ngục này sẽ liên tục hút linh lực của hắn. Ta chỉ cần chờ đến khi hắn như ngọn đèn cạn dầu thì sẽ có thể ra khỏi đây. Khi đó hắn chắc chắn phải chết! Không chỉ hắn, còn cả ngươi nữa, nữ nhân ngu xuẩn! Ha ha ha!!!"

Khuynh Anh nhất thời nhíu mày, bên tai vẫn tràn đầy tiếng gào thét của Mộc Hi, "Ngươi cho rằng sau khi trúng chú nguyền của ta hắn vẫn có thể sống sót rời khỏi đây sao? Hắn hẳn đã dốc hết tâm huyết mới có thể dẫn dụ ta vào đây, đáng tiếc bùa chú này chỉ có thể cầm cự tối đa ba ngày mà thôi. Nếu ngươi thật sự vì hắn nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thì mau gỡ tấm bùa kia, ta có thể tha cho các ngươi được chết toàn thây, tiếp tục trùng phùng chốn địa phủ."

Không một lời nào lọt vào tai Khuynh Anh, nàng nhìn sang Lam Tranh vẫn còn mê man.

Dám giấu giếm không nói cho nàng biết, một mình gánh vác mọi chuyện, đúng là đáng đánh đòn.

Mộc Hi quả thật đã trượt dài trên con đường cực đoan, chẳng thể quay đầu lại nữa rồi.

Khuynh Anh không khỏi thấy thông cảm cho Mộc Hi, vốn dĩ là một người thừa kế hoàng vị mà lại bị phong ấn ở nơi hoang vu như vậy, không ngừng bị nỗi thống khổ giày vò gần vạn năm đã khiến lòng nàng tràn đầy hận thù, không còn bóng dáng của cô thiếu nữ xinh đẹp, sáng chói như vầng thái dương hôm đó nữa.

"Thật ra..." Khuynh Anh bỗng nhiên nói: "Không hẳn chỉ chống đỡ được dăm ba ngày thôi đâu."

Nàng đột nhiên cắt đầu ngón tay mình trích ra một giọt máu tươi, khẽ niệm khẩu quyết, một luồng sáng trắng nhạt tỏa ra từ người nàng bắn đến phủ lên kim chú của Lam Tranh, khiến tấm bùa lập tức sáng lên rực rỡ, hoàn toàn lấn áp sức ép của Mộc Hi.

"Khi chàng như ngọn đèn cạn dầu cũng là lúc ta hoá thành tro bụi."Khuynh Anh nhoẻn môi cười thật tươi, "Chuyện chàng có thể làm, ta cũng biết chút chút, có lẽ sẽ không công hiệu bằng nhưng ta nhất định sẽ dốc hết sức mình. Chàng chết ta sẽ theo chàng, nhưng nếu chàng có thể sống, ta chết cũng thỏa lòng."

"Thế thì các ngươi hãy cùng nhau chết đi!!!" Một bóng trắng đột nhiên lao đến, tàn độc đánh thẳng về phía đầu Khuynh Anh.

Khuynh Anh chật vật né tránh, nơi nàng vừa đứng khi nãy hiện là một lỗ hổng sâu hoắm. Nàng quay lại muốn nhìn mặt kẻ vừa đánh lén mình, là một nữ tử, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp kia hiện đang lộ vẻ độc địa như một con bò cạp đang phun nọc — Lê Thiên Thường.

Chương 127: Nữ nhân ngu xuẩn

"Ngươi làm gì vậy?!" Khuynh Anh vừa nhanh chóng tránh một đạo công kích khác vừa hỏi.

Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ ưa ả Lê Thiên Thường này, ngày thường thì sao cũng được, ghét thì tránh, nhưng hiện giờ cả bọn đang trong tình cảnh hung hiểm, ả không phối hợp thì thôi, còn gây rối, thật sự là đồ điên.

Lê Thiên Thường đứng ở đối diện, trong tay cầm cửu vĩ tiên*, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Khuynh Anh, đáy mắt tràn lan hận ý, toàn thân đầy sát khí.

*Cửu vĩ tiên: roi chín khúc

Khi nghe Trường Minh nói với ả một câu kia ở thần điện Thái Dương, tim ả đã tan nát. Ả yêu chàng như vậy, dốc hết tâm can, làm bao nhiêu chuyện đều chỉ vì chàng, thậm chí còn không tiếc ra tay làm những chuyện xấu xa nhất, nhưng chàng lại nhẫn tâm vì một phàm nhân thấp kém đạp ả xuống đáy bùn. Năm đó là vì Yên Tự, giờ lại vì Khuynh Anh, bọn chúng rốt cuộc có điểm nào tốt chứ, có điểm nào!?!

Chàng đã không cần ả thì ả sẽ khiến chàng hối hận! Những gì chàng muốn, ả sẽ không để chàng đạt được! Thứ ả không chiếm được, ai cũng đừng mong lấy được!!

Sau sự kiện kia, ả vẫn một mạch bám đuôi Khuynh Anh, suýt nữa đã bị lạc, may nhờ có tiếng thét vang trời của Mộc Hi công chúa mới xác định được vị trí của hai tên này, tiếng gào thê lương đó cách trăm dặm cũng có thể nghe được. Hiện giờ Lam Tranh bị trọng thương, vẫn đang hôn mê, chỉ còn lại mình Khuynh Anh, ả muốn băm vằm khiến tiện nhân này chết không có chỗ chôn.

"Hôm nay ngươi phải chết!!" Lê Thiên Thường phất tay áo phi thân lên, cầm trường tiên mãnh liệt tấn công về phía Khuynh Anh.

Nhưng Khuynh Anh sớm đã không còn là Khuynh Anh của trước kia, nàng khẽ lắc mình, trong tay liền hiện ra một thanh kiếm ánh sáng đỡ lấy ngọn roi kia, sau đó vận dụng linh lực, lưỡi kiếm trong chớp mắt hóa thành mấy ngọn đinh dài trượt qua bả vai Lê Thiên Thường bằng tốc độ sấm sét, để lại những vệt máu sâu hoắm.

"Ta với ngươi không oán không thù, tại sao luôn muốn dồn ta vào chết?" Khuynh Anh giơ tay lên, linh lực lại một lần nữa hóa thành trường kiếm.

Nàng hẳn phải cảm tạ Lê Thiên Thường đã đẩy mình vào vực U Minh, không thì sao linh lực của nàng có thể tiến bộ nhanh đến vậy...

Song chiêu thức cùng lời nói của Khuynh Anh lại khiến lửa giận của Lê Thiên Thường bùng lên dữ dội, ả trừng đôi mắt đỏ hồng vì lòng đố kỵ nhìn Khuynh Anh chằm chằm, tựa như muốn dùng ánh mắt chém nàng thành ngàn mảnh vụn, muôn đời không thể siêu sinh.

"Không oán không thù? Ha ha ha, hay cho câu 'không oán không thù'!"Ả cười điên cuồng, "Ngươi có tên Lam Tranh kia còn chưa đủ, còn quyến rũ cả Trường Minh điện hạ. Ngay cả tiện nhân Yên Tự kia cũng không thể quyến rũ nhiều người như vậy, ta thực sự đã xem thường ngươi!"

Lời lẽ khó nghe đến cực điểm, Khuynh Anh cau mày, "Người lòng dạ bất chính như ngươi dĩ nhiên chẳng ai thích được."

"Đều tại ngươi! Tại ngươi!!" Lê Thiên Thường quát to rồi phất trường tiên xông đến.

Đương không bị mắng mỏ, vừa nãy vì mình mà hại Lam Tranh bị thương, lửa giận không tên trong bụng đang lo không có chỗ phát tiết, cộng thêm thù mới hận cũ, Khuynh Anh lập tức giậm chân phi thân lên đón đòn.

Hai người giao đấu mấy chiêu Lê Thiên Thường vẫn không chiếm được lợi thế, trái lại còn mấy lần bị buộc phải lùi về phía sau. Phẫn nộ trong mắt càng thêm điên cuồng, tâm trí hoàn toàn bị xâm chiếm bởi tà khí từ nỗi oán hận, ả phi thân lên, thủ thế như chuẩn bị ném ra một đòn công kích mãnh liệt về phía Khuynh Anh.

Khuynh Anh lui về phía sau mấy bước chuẩn bị đỡ đòn, nhưng Lê Thiên Thường lại đột nhiên đổi hướng, quay người đánh thẳng về phía cửa phòng giam giữ Mộc Hi.

"Ngươi điên à! Không được!!!!" Khuynh Anh hoảng hốt kêu lên.

Nếu bùa chú bị phá vỡ, tâm huyết của Lam Tranh sẽ bị thiêu trụi. Nàng nhanh chóng xông lên nhưng lại bị độc tiên của Lê Thiên Thường đẩy ra thật xa.

Lê Thiên Thường để ngoài tai tiếng hét của Khuynh Anh, tụ tập tất cả sức lực vào tay, nhắm thẳng đến kim chú dán trên cửa.

*Ầm ầm!!!*

Kim chú bị đánh vỡ thành từng mảnh vụn, trên không trung lập tức xuất hiện cuồng phong gào thét, toàn bộ trời đất bị bao phủ bởi bóng tối thâm trầm, mây đen che khuất ánh mặt trời, Mộc Hi công chúa phá tan phong ấn đứng giữa trời, cất tiếng cười cuồng ngạo.

"Mộc Hi công chúa, là ta thả ngài ra! Xin ngài giết bọn người ác độc này đi, giết chết bọn chúng đi!" Lê Thiên Thường xông lên phía trước hét to, mặt vặn vẹo dữ tợn.

Mộc Hi rũ mắt, điểm đen nơi mi tâm đã lan rộng, khẽ đảo mắt nhìn quanh rồi nhìn đến Lê Thiên Thường, hồi lâu sau mới buông ra hai chữ: "Chết đi!"

Lê Thiên Thường sửng sốt, thân thể đột nhiên cứng đờ, một thanh đao gió vừa lao đến xuyên thẳng qua người ả, máu tươi ào ạt chảy ra, đỏ tươi như hoa mạn châu sa đang nở rộ. Ả trợn trừng hai mắt, không cách nào ngăn cản tính mạng đang nhanh chóng lụi tàn.

"... Không..." Ả nghiến răng thốt ra một chữ này rồi nặng nề ngã xuống mặt đất.

Khuynh Anh cũng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Mộc Hi sẽ làm vậy. Còn chưa kịp phản ứng thì Mộc Hi đã ném ra một luồng sáng khác về phía nàng, Khuynh Anh nghiêng người định tránh song chợt rơi vào một vòng tay to rộng. Sau đó cả hai cùng phi thân nhảy lên, kịp thời tránh được đòn tấn công hung hiểm kia.

"Ngu ngốc!" Nửa thân trên vẫn để trần, Lam Tranh chỉ kịp dùng áo ngoài quấn quanh thân dưới. Hắn ôm chặt Khuynh Anh, trong giọng nói mơ hồ có chút tức giận, "Tại sao không gọi ta tỉnh lại?!"

Khuynh Anh cũng rống lại: "Chàng mới ngốc!! Rõ ràng bị thương nặng mà còn cậy mạnh!"

Lam Tranh sửng sốt, thấy nàng không bị thương mới hơi dịu giọng, "Ta là nam nhân của nàng, nàng là nữ nhân của ta, vốn phải nên thế."

Khuynh Anh nghe vậy thì nghẹn một trận, không biết phải phản bác thế nào, đành trợn tròn hai mắt trừng đối phương.

Trên không trung chỉ còn lại bóng dáng lạnh lẽo đầy tà khí của Mộc Hi, nàng chậm rãi giơ tay lên, một quả cầu ánh sáng màu đen chiếu rọi bốn phía, sau cái phất tay liền tản ra, ào ào rơi xuống như mưa.

Lam Tranh lập tức bắt ấn triệu ra một lá chắn ánh sáng cực lớn, khiến toàn bộ đòn công kích đều bắn ngược trở lại. Mộc Hi không buồn tránh né, chỉ ném xuống thêm một quả cầu đen, hai đạo công kích va chạm nhau, nổ tung giữ trời.

Khuynh Anh nhìn không chớp mắt, sức của nàng quả thật không cùng cấp bậc với mức độ chiến đấu này, không khỏi lẩm bẩm: "Lợi hại thật..."

"Biết được thì tốt."

"Chàng tỉnh lại lúc nào vậy?"

"Ngay lúc ả ngu xuẩn kia phá hủy kim chú." Lam Tranh liếc mắt nhìn Lê Thiên Thường nằm trên mặt đất, có chút ngứa tay muốn chém ả thêm một đao.

Cùng lúc đó, trên không trung Mộc Hi chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn về một phía. Rồi nàng bỗng điên cuồng gào lên một tiếng, bỏ mặc đối thủ, hóa thành một luồng khói đen vội vàng bay thẳng về hướng đó.

"Không xong rồi! Nhất định là Trường Minh đã tìm được bản thể của nàng ấy!" Sắc mặt Lam Tranh lập tức trở nên nghiêm trọng, "Mau đuổi theo!"

Chương 128: Đem bản thân ngươi tặng cho ta

Cuồng phong gào thét.

Khuynh Anh triệu hồi Nửa Xu ra, Lam Tranh nhảy lên lưng nó, đưa tay muốn kéo nàng lên. Khuynh Anh khựng một thoáng rồi quay đầu chạy tới chỗ Lê Thiên Thường, muốn mang ả lên cùng.

"Cô ta là muội muội của trượng phu tương lai của tỷ tỷ chàng, trên danh nghĩa cũng là tới đây cứu chàng. Mặc dù không giúp được gì nhưng nếu cô ta gặp chuyện không may, thần đô Đông Phương làm thế nào ăn nói với người Bắc Phương đây? Tuyền Cơ công chúa cũng sẽ khó xử." Khuynh Anh vừa cầm máu cho Lê Thiên Thường vừa giải thích

Lê Thiên Thường hiện đã không còn sức nói nửa chữ, tâm trí đã hỗn loạn, hai mắt chỉ còn lại nỗi phẫn hận, trước ngực không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn tận xương tủy.

Lam Tranh cực kỳ không muốn nhận cái của nợ này, nhưng hắn cũng hiểu để mặc ả ngu xuẩn này chết sẽ hại nhiều hơn lợi.

Hắn thì không sao, nhưng nếu liên lụy đến hoàng tỷ thì thật không đáng. Bây giờ ả không chết sau này sẽ còn nhiều cơ hội khiến ả sống không bằng chết.

Nghĩ vậy Lam Tranh liền ôm Khuynh Anh vào lòng, Nửa Xu giương cánh bay lên, đuổi theo hướng Mộc Hi vừa biến mất.

Không trung lại thay đổi, ám khí nồng đậm khiến Nửa Xu vô cùng hưng phấn.

"Đuổi kịp rồi thì phải làm sao nữa?" Khuynh Anh liếc mắt nhìn cảnh sắc đổ nát bên dưới, lên tiếng hỏi Lam Tranh.

Không gian này được tạo ra từ chấp niệm của Mộc Hi công chúa, nguyên thần bị buộc hiện thân, nguyên thân cũng bị tìm ra, cho nên chấp niệm bắt đầu trở nên hỗn loạn.

"Phong ấn Mộc Hi, khiến nàng ấy lại chìm vào giấc ngủ say, chúng ta sẽ có thể ra ngoài."

Khuynh Anh suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: "Nếu phong ấn không được?"

"Thì chúng ta chỉ còn một con đường chết, ai cũng đừng mong thoát ra."

"......"

"Mẫu thân của ta từng là nữ thần tiên tri, bà từng bói cho ta một quẻ, trước khi ta được một ngàn tuổi sẽ phải trải qua kiếp nạn sinh tử. Qua không được kiếp nạn thì chỉ có con đường chết, nhưng nếu vượt qua được, tương lai ta sẽ tắm máu cả thế gian." Lam Tranh cúi đầu cười khẽ, "Nếu là nàng, nàng sẽ làm thế nào?"

Khuynh Anh chợt kéo tay hắn, nói: "Nếu phải chết, vậy chúng ta có thể chết cùng nhau, rất tốt."

Lam Tranh nghiêng đầu muốn hôn nàng, Khuynh Anh đỏ mặt nhón chân đón nhận, một lát sau môi nàng đã bị cắn sưng hồng lên như quả đào.

"Cho dù chết thì vẫn còn kiếp sau, nàng đời đời kiếp kiếp đều là của ta." Hắn áp lên trán nàng, đáp.

"Nếu như ngay cả kiếp sau cũng không có, chúng ta bị tan thành tro bụi, hồn phi phách tán thì sao?"

Lam Tranh khựng một chút, sau đó đưa tay nhéo mũi Khuynh Anh, "Nàng lạc quan quá nhỉ."

******

Nửa Xu đáp xuống trên đỉnh tháp Thần Ẩn, nơi này đã không còn vẻ phồn hoa như trước, chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà nó đã trở thành một đống hoang tàn. Nhìn cố nhân trùng phùng nhưng lại dùng oán hận đối đãi, trải qua đủ mọi mưa gió bão bùng, Khuynh Anh chợt cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé trước sự thay đổi của vạn vật và vận mệnh bấp bênh. Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người đứng ngoài cuộc đều có thể thông qua quang cảnh và sự thay đổi này hiểu được cuộc đời và tâm trạng hiện giờ của Mộc Hi, đó chính là hỗn hợp của đủ loại chua cay đắng ngọt bùi.

Một tiếng *ầm* dữ dội vang lên.

Mặt đất nứt ra, ở vị trí thần điện công chúa trước kia chợt xuất hiện một lỗ hổng sâu hoắm, một thân ảnh màu lam bay vụt lên khỏi mặt đất, trên vai người nọ còn khiêng theo một cỗ quan tài đen bóng.

Ánh mắt lập tức lạnh đi, Lanh Tranh phi thân qua nghênh đón, "Ca ca."

Nhìn thấy đôi con ngươi đỏ rực trong mắt Lam Tranh, Trường Minh thoáng sững sờ, nơi mi tâm nhíu chặt ẩn chứa vẻ đau xót, môi mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Không để hai người họ có thời gian nói chuyện, Mộc Hi phẫn nộ phát ra một luồng khói đen đuổi theo sau Trường Minh, khuôn mặt vốn thanh thuần hiện đã mù mịt chướng khí, mi tâm đen kịt, cả mắt và môi cũng ám đen.

Nàng vươn năm ngón tay ra, điên cuồng gào lên: "Trả lại, trả lại cho ta!!!"

Trường Minh kéo tay Lam Tranh đặt quan tài trên vai hắn, khoé mắt nhìn thoáng qua Khuynh Anh đứng cách đó không xa và Lê Thiên Thường đã hôn mê.

Sau đó hắn nhanh chóng dời tầm mắt đi, mở miệng nói: "Lăng mộcông chúa hẳn nằm ngay bên dưới thần điện, ta tìm thấy cỗ quan tài này trong địa đạo dưới tẩm phòng của công chúa, trên mặt quan tài còn khắc tên công chúa, nhất định không sai. Ta đi ngăn cản Mộc Hi, đệ cứ bày trận đi, phải phong ấn thân xác trước, ta sẽ dẫn dụ nguyên thần của nàng ấy qua đây sau." Vừa dứt lời, hắn lập tức phi thân lên không trung, không hề nhân nhượng dùng toàn bộ sức lực đối đầu với Mộc Hi.

Một luồng sáng hoàng kim chợt nổ tung ngay giữa trời, Lam Tranh giăng kết giới xung quanh Khuynh Anh, mở quan tài ra rồi bắt đầu thi triển chú thu hồn có khả năng thu hút hồn phách đã thoát ly khỏi bản thể trở về. Nhưng thi triển hồi lâu vẫn không thấy nguyên thần của Mộc Hi đang đánh nhau với Trường Minh có chút phản ứng nào, Lam Tranh nhíu mày, trích ra một giọt máu tăng cường sức mạnh của chú thuật, nhưng vẫn vô hiệu.

Trường Minh là một trong những trữ quân của Thần tộc, thực lực dĩ nhiên không yếu, nhưng đã mất không ít linh lực để tìm ra vị trí quan tài, giờ còn phải đối phó với một Mộc Hi đã trở nên cuồng dại, hắn hoàn toàn không thể chiếm thế thượng phong.

Khuynh Anh nhìn cũng thấy nóng nảy, lập tức nhào tới bên cạnh quan tài định dùng linh lực của mình giúp Lam Tranh một tay, song vừa ló đầu nhìn vào trong quan tài, nàng chợt sửng sốt...

"Không phải..." Nàng nhìn chằm chằm vật thể bên trong quan tài, thảng thốt ngẩng lên nói: "Không phải, đây không phải là..."

Lam Tranh vội vàng nhìn sang, thần sắc cũng tối hẳn đi. Cái xác bên trong quan tài đã biến thành một bộ xương khô, y phục cũng đã rách mướp, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình thể vô cùng cao lớn, rõ ràng không phải của nữ mà là của nam.

Hai tay thi thể chắp lại trước ngực, vị trí tim có đặt một miếng ngọc bội, chất ngọc óng ánh trong suốt, trên mặt khắc rõ ràng hai chữ: Họa Long.

******

Năm đó, Mộc Hi trải qua sinh nhật tròn tám trăm tuổi, phái nữ thần tộc Thái Dương được tám trăm tuổi là đến tuổi cập kê, chính thức đánh dấu việc nàng đã có thể kế thừa hoàng vị. Thần Thái Dương mời thần linh khắp tứ hải bát hoang cùng đến ăn mừng, Thần giới đã lâu chưa có dịp náo nhiệt như vậy, thần tiên ở Đông Hải thậm chí còn cất công gửi rượu được ủ dưới tận đáy sông Vong Xuyên đến chúc mừng.

Khi đó, Họa Long vẫn chỉ là một thiếu niên.

Hắn được Mộc Hi mang về hoàng cung mới hơn trăm năm, vẫn rất hiếm khi chịu mở miệng nói chuyện.

Trong buổi tiệc mừng ngày ấy, hắn dĩ nhiên không có tư cách ngồi trên chính điện, chỉ có thể trốn ở sau màn nhìn trộm. Trên bảo điện lấp lánh ánh vàng, hắn nhìn thấy các thần tiên tiên tử vui vẻ dâng kỳ trân dị bảo lên cho vị công chúa tôn quý ngồi trên cao. Từ nhỏ đã như vầng trăng luôn có vô vàn vì tinh tú bao quanh, nàng yêu kiều mỉm cười đón nhận lễ vật, khí tức toàn thân cao quý như phượng hoàng, lóa mắt mà cũng vô cùng xa vời.

Hắn buồn bã rời đi, nhưng khi dạ tiệc kết thúc, hắn lại bị vị công chúa luôn được yêu chiều kia chặn đường trong một góc hoa viên.

Trên người vẫn còn mặc cung trang, Mộc Hi lộng lẫy hơn hẳn hơn ngày thường, song nàng lại hấp tấp chạy tới cản đường hắn đang chạy trối chết,   hoàn toàn vứt bỏ vẻ đoan trang như khi trên chính điện vừa nãy.

"Ngươi định chạy đâu hả?" Nàng dồn hắn đến góc tường, hỏi bằng vẻ mặt chuẩn bị gây sự.

Họa Long không thể làm gì khác, đành thấp giọng nói: "Ta đang định trở về phòng ngủ."

"Phòng ngươi ở phía đông, ngươi chạy đến hậu hoa viên phía tây này để làm gì?" Ánh mắt hơi nheo của Mộc Hi thoáng lộ vẻ tinh ranh như mèo hoang, "Đừng nói ngươi chuẩn bị hẹn hò tiểu cung nữ nào đó đấy..."

Họa Long đành phải đổi lời, "Ta chỉ định tản bộ một chút trước khi ngủ..."

"Lễ vật đâu?" Mộc Hi xoè tay ra, nhìn hắn chằm chằm, "Đừng nói ngươi không có chuẩn bị!"

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Họa Long có thể ngửi được rõ ràng hơi thở thơm ngát của Mộc Hi. Không giống như ngày thường, cơ thể nàng ngoài mùi thơm quen thuộc còn thoang thoảng mùi rượu. Cũng phải, yến hội hôm nay long trọng như vậy, nàng có muốn cũng tránh không khỏi việc bị mời rượu. Hoạ Long ngẩng đầu lên, thấy hai má nàng hơi ửng hồng, mắt long lanh hơn ngày thường thì khuôn mặt vốn vô cảm của hắn bất giác nóng lên.

Thấy đối phương không nói lời nào, giọng Mộc Hi bắt đầu trở nên gắt gỏng, "Đáng ghét!"

Họa Long siết chặt nắm tay, cả người căng lên vì khẩn trương.

Nàng càng mắng càng hăng: "Vô sỉ! Đáng chết!! Khốn khiếp!!!"

Đang dở khóc dở cười hắn bỗng thấy trên khuôn mặt đỏ ửng vì giận của nàng như có vật trong suốt lấp lánh rơi xuống. Hắn vội vàng đưa tay chạm vào, nhận ra đó chính là nước mắt của nàng thì nhất thời bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành ấp úng an ủi mấy lời.

Mộc Hi đột nhiên ngước mặt lên, vừa nhìn hắn chằm chằm vừa tức giận rống to: "Nhắm mắt lại cho ta, không được nhìn!!"

Họa Long lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt, vốn cho rằng sắp bị nàng đánh nhưng hắn lại không cảm giác được quả đấm nhỏ kia hạ xuống trên mặt mình. Thật lâu sau, một đôi tay nhỏ bé đặt lên vai hắn, hương thơm nhàn nhạt quanh chóp mũi càng lúc càng rõ rệt, tiếng bước chân khẽ khàng và tiếng vải ma sát soàn soạt đã gần sát bên tai, hắn còn chưa kịp nhận ra là chuyện gì thì trên môi chợt truyền đến một cảm giác vừa ấm vừa mềm.

Ngay tại nháy mắt đó, đại não Họa Long lập tức trở nên trống rỗng.

Thân thể mềm mại kia tựa như một chiếc lò sưởi, khiến cả người hắn cũng nóng lên, run rẩy vì xúc cảm đột ngột khi môi bị cắn nhẹ, tim hắn cũng nảy lên mãnh liệt, gần như bắn ra khỏi lồng ngực.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, Họa Long mở bừng hai mắt.

Mộc Hi đã buông tay xuống khỏi vai hắn, trong đôi mắt xinh đẹp vừa lộ vẻ mơ màng động lòng người vừa mang theo sự ngây ngô của thiếu nữ lần đầu thân mật với người khác phái, trên đôi môi hồng nhuận vẫn còn dấu vết của cái hôn vừa nãy. Họa Long đột nhiên cảm thấy bản thân như sắp ngạt thở đến nơi.

"Ta đã cập kê, nếu ngươi không chuẩn bị lễ vật thì đem bản thân mình tặng cho ta cũng được." Nàng cất giọng liến thoắng như tiếng chim anh vũ, rõ ràng ngượng ngùng nhưng vẫn ra vẻ không có gì to tát.

Họa Long im lặng một lúc thật lâu, đến khi ánh trăng gần như đã phủ bạc lên người cả hai thì hắn mới lấy từ bên hông ra hai món đồ đặt vào tay nàng, nói bằng giọng rất nhẹ, rất dịu dàng: "Được, ta xin tặng bản thân mình cho nàng, đây là tín vật, cả đời này cũng không nuốt lời."

Cả đời... rốt cuộc là dài bao nhiêu...?

Họa Long chỉ nhớ được, trước đó hắn đã đi khắp các sơn cốc tối tăm hiểm trở nhất trong địa phận thần tộc Thái Dương để tìm kiếm loại ngọc thạch xinh đẹp nhất, sau đó tỉ mỉ mài giũa để tặng nàng, muốn dành cho nàng một sự ngạc nhiên.

Về sau bọn họ mỗi người giữ một mảnh ngọc có khắc tên của đối phương, một mảnh được khắc tên Họa Long, mảnh còn lại khắc tên Mộc Hi, đại ý: Tương lai dù có như thế nào cũng nguyện luôn ở cùng nhau

Tuyệt đối không nuốt lời.

Chương 130: Bí mật

Khuynh Anh sững sờ nhìn mảnh ngọc bội trong quan tài, nhớ rõ lúc còn ở trong vực U Minh, trên người Họa Long có đeo một mảnh ngọc y như vậy, có khác chăng thì chữ khắc trên miếng ngọc đó là 'Mộc Hi' chứ không phải 'Họa Long'.

Thần sắc nhanh chóng trở nên thâm trầm, Lam Tranh nhìn thoáng qua hai bóng người trên không trung rồi lại nhìn xuống thi thể nam tử trong quan tài. Nếu hắn đoán không sai, thi thể này thuộc về Họa Long. Họa Long tồn tại trong vực U Minh chỉ là một mảnh hồn phách, từ khi hắn và Khuynh Anh bị hút vào không gian này, đến giờ vẫn chưa từng nhìn thấy bóng dáng của y, điều này chứng tỏ... vì đây là thế giới do chấp niệm của Mộc Hi tạo ra, Họa Long không có thực thể nên sẽ không thể tồn tại ở trong này.

Nhưng tại sao thi thể của Họa Long lại nằm trong địa đạo bên dưới thần điện của công chúa?

"Á!! Hắn động đậy kìa!!!" Khuynh Anh đột nhiên kinh ngạc kêu lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Trên thi thể vốn khô đét đang chậm rãi sinh ra da thịt, từng chút từng chút nhồi đầy phần cơ thể trống rỗng của hắn rồi trở thành một cơ thể nam hoàn chỉnh.

Nam tử đứng dậy, mái tóc rũ xuống, cơ thịt căng ra, con ngươi sáng như ngọc, thân thể cao lớn cường tráng, đôi môi quắt queo trở nên đầy sức sống, y phục rách nát dần biến mới trở lại.

Thần xui quỷ khiến, chú hồi hồn Lam Tranh hạ lên xác của Hoạ Long đã dẫn đường cho du hồn trở lại thân thể.

Đây đến tột cùng chỉ là sự trùng hợp hay vận mệnh? Chẳng ai biết được.

Hoạ Long chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên không trung. Dường như cũng bị số mệnh dẫn dắt, Mộc Hi thôi gào thét, bình tĩnh nhìn xuống, nhưng khi ánh mắt nàng chạm đến bóng người tóc trắng kia, trong nháy mắt con ngươi u ám đen thẫm chợt trộn lẫn vô số sắc thái phức tạp: kinh ngạc, yêu sâu đậm mà cũng hận mãnh liệt, xen lẫn đau đớn, tất cả mọi tập trung đều dồn về phía nam tử nọ, không hề dao động.

Hệt như lúc bọn họ lần đầu gặp nhau...

Đó là lần đầu tiên nàng ra ngoài du hành, cưỡi long mã rong ruổi trên không trung. Long mã của nàng chạy rất nhanh, thoáng cái đã bỏ rơi đám thị tùng đưa nàng đến tận u cốc gần biên giới. Trong lúc loay hoay giữa rừng sương mù, nàng đã phát hiện Họa Long toàn thân đầy máu.

Khi đó, hắn cũng như thế này, chỉ ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn nàng, không nói cũng không có bất kỳ biểu tình gì.

"Họa Long..." Mộc Hi kinh ngạc thì thào: "Họa Long... Họa Long..."

Không trung chợt xuất hiện gió xoáy, cảnh vật xunh quanh bắt đầu sụp đổ.

Một giọt lệ chảy ra khỏi khóe mắt của Mộc Hi, rơi xuống rồi vỡ tan.

Nàng chợt thét to: "Họa Long! Ta hận ngươi!! Hận ngươi!!!"

Tương tư vạn năm bị đốt thành tro. Quyến luyến vạn năm bị thay bằng nỗi hận khắc cốt ghi tâm.

Mộc Hi vung tay lên, dốc toàn lực điên cuồng lao về phía người bên dưới...

*Ầm!!!*

Luồng sáng trắng phát ra từ đầu ngón tay nàng xé toạc không trung bằng sát khí dữ dội của mình, trong nháy mắt, trời đất chợt sáng bừng lên rồi bắt đầu vặn vẹo, vô số mũi đao ánh sáng sắc bén bổ nhào xuống tàn phá vạn vật, bao gồm cả kết giới nhỏ bé đang bao quanh người Khuynh Anh...

******

Nếu có thể quay lại một vạn năm trước, Mộc Hi nhất định sẽ không 'nhặt' chàng thiếu niên kia về.

Nếu có thể quay ngược thời gian, Mộc Hi nhất định sẽ không tùy hứng như vậy nữa, nàng sẽ ghi nhớ trách nhiệm và sứ mạng của bản thân, rũ bỏ mọi ái tình cùng dục vọng ra khỏi thế giới của mình.

Vốn dĩ nàng không nên vướng vào ái tình, thân là trữ quân một phương, nàng sẽ được sắp xếp thành thân với một trượng phu có địa vị cao quý phù hợp, nhiệm vụ của nàng là kéo dài huyết thống thuần khiết, đào tạo Thần vương đời sau.

Đáng tiếc, tuổi trẻ thường ngây thơ, thế giới vốn như một tờ giấy trắng của nàng lại xuất hiện một người ngoài quỹ đạo, vẽ lên những hình ảnh sặc sỡ sắc màu.

Nàng nhớ tất cả, nhớ tất cả mọi chi tiết về hắn.

Lần đầu tiên hắn cười với nàng, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, lần đầu tiên đồng ý ăn điểm tâm nàng làm, lần đầu tiên chủ động ôm nàng, lần đầu tiên chủ động hôn nàng, lần đầu tiên hứa hẹn, lần đầu tiên... cuồng dại...

Mọi chuyện xảy ra vào ngày phụ hoàng giới thiệu phu tế tương lai với nàng.

Đối phương là hoàng tử của Đông Nghê quốc, chưởng quản hai mươi bốn tiết trời, có quan hệ họ hàng xa với thần tộc Thái Dương của nàng, cũng là một nam tử nho nhã chín chắn. Y là một sự lựa chọn tốt, là trượng phu mà phụ hoàng và mẫu hậu đã chọn ra trong hàng vạn hàng ngàn người được đề cử cho nàng. Sau khi nàng đăng cơ, y nhất định là một phượng quân hoàn hảo, có thể giúp nàng bình ổn thiên hạ, phát huy vinh quang của bộ tộc.

Đó vốn là con đường nàng nên đi, làm theo những ghi chép trong sách cổ do hoàng tộc truyền lại, từng bước đi hết cuộc đời mình.

Thế nhưng con đường của nàng sớm đã lệch khỏi quỹ đạo, thời khắc gặp được Họa Long đã gieo mầm cho kiếp nạn lớn nhất của nàng...

Không phải nàng chưa từng nghĩ tới chuyện quay đầu, cho nên nàng mới nghe theo lời dặn của phụ hoàng, đồng ý cùng vị hoàng tử kia đi dạo quanh hậu hoa viên, cùng nhau nói về vấn đề quốc gia đại sự, cùng nhau thưởng thức tiếng đàn sáo, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt bi thương đang âm thầm dõi nhìn nàng để cố gắng giữ nụ cười gượng gạo trên môi.

Trong đêm hôm đó, Họa Long mất tích.

Nàng một mình bôn ba suốt ba ngày mới tìm thấy hắn tại nơi hai người gặp nhau lần đầu. Đó là nơi sâu nhất của Biên Cốc, ngư long hỗn tạp, tà khí cực thịnh. Bóng dáng gầy gò của chàng thiếu niên ngồi bất động dưới một gốc cây, vẻ mặt trống rỗng như một tượng đá vô hồn.

Xung quanh hắn là một biển máu, có thi thể yêu thú nhưng cũng có thú vật bình thường, tuy không giết người nhưng cũng bị tính là sát sinh. Thần tộc vốn tính tình ôn hòa, có thể ra tay tàn nhẫn như vậy không ai khác ngoài một chủng tộc đã bị Thần tộc ly khai từ lâu...

Trong lòng càng lúc càng nặng nề, đến khi nhìn vào đôi mắt đỏ như máu kia, tim của Mộc Hi rốt cuộc như ngừng đập.

Khi được nàng nhặt về, Họa Long không nhớ được bất kỳ chuyện gì. Nàng đã phái rất nhiều người đi kiểm chứng nhưng vẫn không tra ra được thân phận của hắn. Nàng chỉ cho rằng hắn là cô nhi đi lạc của một Thần tộc thiểu số nào đó, song bây giờ chân tướng đã rõ rành rành, tựa như sấm sét giữa trời quang khiến nàng choáng váng.

"Ta phải đi có đúng không..." Họa Long khàn giọng cất tiếng, "Xin lỗi..."Trên mặt hắn hằn sâu vẻ thống khổ, "Ta... không biết... mình... vốn trông thế này..."

Vốn phải phẫn nộ nhưng Mộc Hi chỉ thấy tim mình như bị ai giày xéo, đau đến không nói nên lời.

"Ta không có ý... gạt nàng..." Họa Long rũ mắt, chưa bao giờ thấy bản thân xấu xí đến vậy, "Ta thực sự... không biết... ta... là một Tu La..."

Hắn quên mất thân thế của mình, quên tại sao mình lại bị trọng thương rồi vứt tại biên cảnh Thần tộc. Hắn đem lòng yêu một vị công chúa, song nàng sắp phải thành hôn. Hắn hiểu nỗi khổ trong lòng nàng, đã tự khuyên nhủ bản thân hãy buông tay, nhưng làm thế nào cũng không buông được. Cảm giác khó chịu nóng cháy đó càng lúc càng lớn, đến khi hắn thanh tỉnh lại thì toàn bộ vật sống xung quanh đã bị hắn giết sạch.

Mặt Hoạ Long đã tái nhợt, thần sắc vô hồn, "Nàng... không cần ta nữa... đúng không..." Đáy mắt hắn ngoài sự tuyệt vọng còn có cả nỗi bi thương và sợ hãi, "Nàng nhất định không cần ta nữa, ta chẳng đáng tồn tại trên thế giới này..."

Toàn thân Mộc Hi run rẩy, không ngừng tự nói với bản thân, đối phương là Tu La, phải bị giao cho phòng thẩm lý, bị đày lưu vong trọn đời...

Nhưng nàng không làm được... không thể...

Mộc Hi run rẩy nâng đầu Họa Long lên, buộc bản thân chăm chú nhìn vào đôi con ngươi tán loạn sắc đỏ kia, đối phương rõ ràng là kẻ địch, nhưng trong lòng nàng hiện chỉ thấy đau đớn.

Nàng run run ôm lấy hắn, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Không sao, không sao... không ai biết... không ai cả..."

Miệng nói vậy song tim nàng lại đang rỉ máu, tựa như đang bị từng mũi kim châm vào, đau đến tột cùng. Đó là lần đầu tiên nàng hiểu rõ sự thật rằng cả đời này bọn họ không thể ở bên nhau, và nàng chẳng làm được gì để thay đổi sự thật này.

Kể từ lúc Họa Long đột ngột mất tích, nàng đã hiểu rõ lòng mình. Nàng không muốn hắn bước ra khỏi thế giới của mình, nàng muốn những năm tháng sau này của mình sẽ luôn có hắn. Ba ngày sống trong nỗi sợ hãi sẽ không còn được thấy hắn dài như nàng đã trải qua ba kiếp.

Vì yêu mà giận, cũng vì yêu mà hận, không yêu sẽ không có hận. Thiêu thân lao đầu vào lửa dẫu biết rõ ngọn lửa kia sẽ đốt cháy nó, nhưng vẫn không cách nào ngăn lại đôi cánh đang bay lên kia, vẫn đâm đầu vào lửa tự thiêu.

Nàng ôm lấy hắn, bất lực khóc như một đứa trẻ.

Hai người ôm chặt lấy nhau, Họa Long hôn lên mắt nàng, lên đôi môi như cánh hoa của nàng. Lửa tình càng cháy càng mạnh, tóc mai đan hòa, thân thể dung hợp, lấy thảm lá rụng làm giường, tán cây rậm như màn, bóng đêm như tạo thêm cơ hội cho sóng tình bùng nổ.

Hắn cởi xiêm y của nàng ra, áp nàng vào lồng ngực trần của mình. Thân thể nàng nhỏ xinh đến mức dùng một tay hắn cũng có thể ôm trọn vào lòng, nhưng da thịt nàng lại vô cùng nóng ấm, nóng đến mức có thể thiêu đốt cả người hắn.

Khoảnh khắc hai người thuộc về nhau chính là khoảnh khắc hắn hạnh phúc nhất, tất cả mọi hy vọng và ánh sáng trong cuộc đời tựa như vừa trở thành vĩnh hằng.

Nếu khi đó nàng đẩy hắn ra, nói cho hắn biết rằng nàng không cần hắn nữa, hắn sẽ thuận theo ý nàng rời khỏi cuộc đời nàng. Nhưng nàng đã không làm thế, nàng đã khiến cho trái tim khô cạn của hắn như trời hạn gặp mưa, khiến cõi lòng gần như đã tuyệt vọng của hắn một lần nữa khôi phục sức sống.

Vì vậy, bây giờ hắn sẽ không buông nàng ra nữa.

Dù cho phải đối địch với toàn thế giới, hắn cũng sẽ không lùi nửa bước.

Chính tại Biên Cốc yên tĩnh đó, hai người đã chính thức thuộc về nhau.

Đó là bí mật chung đầu tiên của bọn họ.

Và đó cũng chính là điểm khởi đầu đẩy cả hai bước vào con đường không đường lui.

Hết chương 126 - 130

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com