TruyenHHH.com

Cong Pham Tien Co Bon Vuong An Sach Nang

Chương 121: Hỷ phòng

Giữa hỷ phòng tràn ngập sắc đỏ, tân nương im lặng ngồi trên giường, đầu đội khăn voan đỏ phủ kín mặt, toàn thân tựa như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Lam Tranh nheo mắt, chậm rãi nâng tay lên phát ra một trận kình phong thổi bay tấm khăn voan. Một khuôn mặt trắng nõn thanh thuần liền đập vào mắt, tay run lên, dưới chân lảo đảo khiến hắn phải dựa mạnh vào chiếc bàn gỗ sau lưng để khỏi ngã, toàn bộ đĩa chén trên bàn bị đẩy ngã lăn lóc, rượu đổ ra chảy đầy đất, thấm ướt một góc áo bào.

Cả ngàn năm qua, kể từ khi được sinh ra đến nay, Lam Tranh chưa bao giờ có dáng vẻ thất thố như vậy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ở đối diện, không thể dời đi dù chỉ một giây.

Thiếu nữ lẳng lặng ngồi trên giường, mái tóc đen như mực được búi cao, bên dưới chiếc mũ phượng được chế tác tỉ mỉ là dung nhan ngọc ngà, trong trẻo như tuyết, nổi bật trên sắc đỏ tươi của bốn phía. Hỷ bào rộng rãi khiến nàng trông như một chú mèo con, nhỏ bé đáng yêu và cũng ấm áp như gió xuân.

Mi mắt hơi rũ, không mở cũng không nhắm, hai gò má điểm chút phấn hồng, phối hợp trang phục tân nương khiến dung mạo thiếu nữ càng thêm sinh động rực rỡ. Nàng đoan trang ngồi đó với tư thái của một tân nương đang chờ đón hạnh phúc mà Lam Tranh chưa bao giờ dám tưởng tượng qua, xinh đẹp đến mức lu mờ tất cả mọi thứ.

"Khuynh Anh... Khuynh Anh..." Hắn khẽ gọi, máu trong người đã bắt đầu sôi trào nhưng hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào.

Đây là một ván cược.

Là ván cược do Mộc Hi bày ra.

Người ngồi kia là thật hay giả, ngay cả hắn cũng không rõ.

Hắn sợ, sợ mình không cẩn thận chọn sai người sẽ khiến cho bọn họ muôn đời muôn kiếp không trở lại với nhau được nữa.

Lam Tranh siết chặt nắm tay, Khuynh Anh trong trang phục tân nương khiến dục vọng đã bị kiềm chế lại bắt đầu sôi trào, như liệt hỏa thiêu đốt da thịt hắn. Cảm giác phẫn nộ bị khơi gợi ra khi nãy vốn đã kích động dòng máu Tu La trong cơ thể hắn đến mức không thể khống chế, bây giờ nhìn thấy Khuynh Anh như vậy, lửa dục lại ập đến như thủy triều, từng chút một ăn mòn tâm trí hắn.

Thế rồi người trên giường chợt hơi nhúc nhích, đưa bàn tay nhỏ bé lên mắt dụi dụi như vừa tỉnh ngủ. Có lẽ do mũ phượng trên đầu quá nặng nên nàng chợt mất thăng bằng, nghiêng người ngã sang một bên.

Đầu chưa kịp nghĩ thì cơ thể đã lao đến, Lam Tranh nhanh chóng đưa tay ra đỡ, ôm thiếu nữ vào lòng.

"... Khuynh Anh...?" Giọng hắn hơi run rẩy, cơ thể trong lòng khiến da hắn như bị bỏng cháy.

Thiếu nữ ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh đầy cám dỗ.

Lam Tranh còn đang sửng sốt thì nàng đã dụi vào lòng hắn, nũng nịu như một chú mèo con đòi được dỗ dành, vừa luồn đôi tay nhỏ bé vào trong áo hắn vừa nói: "Lam Tranh, nóng quá..."

Mũ phượng đã bị đẩy rơi xuống mặt đất, mái tóc đen dài xõa ra, óng ả như tơ lụa.

Nương theo vạt áo bị vạch ra, nàng áp khuôn mặt nhỏ của mình lên phần cổ trần của Lam Tranh như muốn hấp thu cảm giác mát mẻ từ nơi đó. Thân thể Lam Tranh càng lúc càng cứng ngắc, mùi thơm từ cơ thể nàng khiến máu trong người hắn xao động, nhịp thở cũng bắt đầu hỗn loạn. Mãi đến khi khuôn mặt xinh đẹp kia tiến tới trước mắt hắn, khi môi nàng sắp chạm vào môi hắn, hắn đột nhiên giống như bị sét đánh, cuống quýt đẩy mạnh thiếu nữ trong lòng ra ngoài.

"Đau quá! Chàng làm gì vy..." Còn chưa nói hết thì thiếu nữ đã bị một tấm chăn ném tới trùm lấy.

Lam Tranh nhanh chóng nhẩm một chú quyết, cuộn dây thừng trang trí ở đầu giường tự động bay tới trói chặt tấm chăn đang quấn lấy thiếu nữ.

Song ngay lúc đó, sau lưng Lam Tranh đột nhiên xuất hiện hai cánh tay thon mảnh vòng lên ôm lấy hắn, nghiêng đầu nhìn lại thấy dung nhan quen thuộc của Khuynh Anh xuất hiện ở trước mặt. Lần này, thiếu nữ còn hoàn toàn lõa thể, thân thể tựa như bông tuyết nở rộ trong không khí, đôi tay thanh mảnh liên tục lần mò tìm cách cởi đai lưng của hắn.

Sắc đỏ trong mắt nhất thời càng sậm màu, Lam Tranh lập tức hóa ra một lưỡi dao sắc bén, không chút khách khí xoay người chém mạnh về phía sau. Nhưng hắn vừa ra chiêu xong thì trước mặt lại hiện thêm một người nữa, mái tóc đen dài buông xõa, vẫn là khuôn mặt ấy, tươi cười tiến đến gần.

Lam Tranh lại vung tay lên, chém đứt cánh tay thon đang bám lấy eo mình, trên mặt lập tức có máu ấm bắn lên. Hắn lạnh lùng rũ mi che đi con ngươi đã trở nên đỏ thẫm, mặt hắn như bị phủ bởi một tầng sương băng giá lạnh thấu xương nhưng trên trán lại rịn mồ hôi. Bị mùi máu kích thích, hơi thở hắn bắt đầu trở nên nặng nề, tâm trí vẫn còn bình tĩnh nhưng hắn đã không còn cách nào khống chế thân thể mình. Loại cảm giác đau đớn dằn vặt này tựa như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng khiến hắn đau đến chết đi sống lại.

Gần như đã không thể phân biệt hình ảnh trước mắt, tất cả chỉ là một màu đỏ đang bay múa.

Cảm giác không ổn ập đến khiến Lam Tranh căng thẳng siết chặt nắm tay, vừa bị Mộc Hi chọc giận, rồi bị hình ảnh Khuynh Anh mặc hỷ phục và Khuynh Anh lõa thể khiêu khích đã khiến hắn không thể khống chế được cử động của bản thân. Bây giờ lại bị mùi máu kích động, tâm trí hắn như bị nhấn chìm trong sát khí, dục vọng giết chóc và hủy diệt.

Đầu đau buốt, máu trong người sôi trào, thân thể Lam Tranh run rẩy. Khuynh Anh, Khuynh Anh, cái tên này dường như chính là cội nguồn của mọi thống khổ, càng nghĩ hắn càng không thể kiềm chế được...

"Lam Tranh, Lam Tranh... Hãy ôm ta... Ôm lấy ta chàng s không khổ sở nữa..."

Bên tai lại vang lên tiếng thỏ thẻ của Khuynh Anh, Lam Tranh nhướng mày, khẽ động ngón tay bắt quyết, tiếng nói kia lập tức biến mất.

Song Khuynh Anh này ngã xuống lại có Khuynh Anh khác tiến lên ôm lấy hắn, khẽ khàng thở dốc bên tai hắn.

Thứ chảy trong người ngươi chính là dòng máu ca k phn bi kia. Cái gi là máu Tu La bất quá chỉ là tượng tưng cho s ích k và bản tính hèn hạ ca các ngươi mà thôi, nó s khiến ngươi phn bi cô bé này, ngươi sẽ chọn làm theo dục vọng của bản thân mà vt b nàng trước...

Lời Mộc Hi nói dường như vẫn còn phảng phất bên tai, một khắc trước hắn còn tự nói với lòng rằng không có gì bọn họ không vượt qua được.

Song giờ phút này hắn lại muốn hóa thành một lưỡi đao sắc, điên cuồng hủy diệt tất cả mọi thứ.

Hắn vẫn luôn trốn tránh, vẫn một mực không dám chạm vào nàng, không dám cho nàng bất kỳ lời hứa hẹn nào, không dám thẳng thắn thừa nhận hắn thực sự rất yêu nàng như nàng đã làm. Chưa bao giờ thôi căm hận dòng máu Tu La trong người nên hắn luôn tránh né, luôn lùi lại, nhưng hiện giờ không còn đường lui nữa rồi...

Mi mắt Lam Tranh run rẩy, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, máu trong người tựa như núi lửa sắp nổ tung khiến hắn suýt ngạt thở.

Vừa giết đồ giả mạo trước mặt xong, sau lưng lại xuất hiện thêm một Khuynh Anh hoàn toàn khỏa thân ra sức ôm chặt lấy hắn. Thân thể mềm mại dán trên phần lưng to rộng của hắn không ngừng uốn éo châm lửa.

"Lam Tranh... Lam Tranh..."

Rõ ràng cảm nhận được tiếng rên rỉ đang kích thích khát vọng ma quỷ bị đè sâu trong tâm trí, cộng thêm đôi tay nhỏ bé bắt đầu chạy dọc trên cơ thể, Lam Tranh chỉ thấy mình chết trân như một gốc đại thụ bị vô số dây leo quấn chặt, không cách nào nhúc nhích...

Chương 122: Hỷ phục

Khuynh Anh đang cảm thấy vô cùng khó chịu, khắp người râm ran như bị kim chích, mí mắt nặng như đeo chì.

Đã xảy ra chuyện gì... Nàng chợt nhớ lại lúc mình vừa vào trong xe ngựa thì nhìn thấy Họa Long, hắn bị thương rất nặng, trên người vẫn còn chảy máu không ngừng, nhưng nàng vừa đụng tới hắn thì trước mắt liền tối sầm...

Có gì đó không đúng... Phải nhanh chóng nói cho Lam Tranh biết...

Lam Tranh...

Cái tên này như một tia sét trong chớp mắt xộc thẳng vào đầu Khuynh Anh, lông mi khẽ run lên, nàng chợt mở bừng mắt ra.

Đập vào mắt là một trần nhà xa lạ...

Khuynh Anh khẽ nghiêng đầu, nhanh chóng phát hiện ra lý do khiến mình khó chịu, cổ tay nàng đang bị cố định ở đầu giường, ngón út và ngón giữa bị cắt một đường, máu từ vết cắt nhỏ từng giọt xuống chiếc chén ngọc bên dưới. Nàng ngây ra một lúc, ánh mắt vốn mơ hồ dần có hồn trở lại, sau khi nhìn rõ cảnh vật trước mặt nàng lập tức ngồi bật dậy, cuống cuồng bịt chặt vết thương trên tay. Bởi vì nàng nhìn thấy trong chén ngọc có một hình nhân, mái tóc của hình nhân vốn màu vàng nhưng đã bị máu tươi trên tay nàng nhỏ xuống nhuộm đỏ quạch.

Có gì đó về món đồ như dùng để nguyền rủa này khiến nàng vô cùng bất an, Khuynh Anh nhanh chóng nhấc hình nhân nhỏ ra khỏi chén máu, dùng vạt áo lau chùi vết máu, nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được, trái lại càng lau càng đỏ thêm.

"Ngươi đã tnh?" Một giọng nói xa xăm chợt vang lên, rất mơ hồ và không chân thực.

Khuynh Anh kinh ngạc quay đầu lại, trong đôi mắt hoảng loạn của nàng xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, toàn thân óng ánh như được bọc trong chỉ bạc, da thịt trắng hơn tuyết, ngũ quan như được tạc từ băng, đang dùng ánh mắt thâm trầm kỳ lạ chăm chú nhìn nàng.

"Mc... Hi?" Cô gái này tuy sở hữu cùng dung mạo với Mộc Hi công chúa nhưng thần sắc lại hết sức âm lãnh, gần như muốn đóng băng cả bốn phía.

"Phàm nhân hèn mn, tại sao ngươi lại làm ngược vi nguyn vng ca ta?" Nàng lạnh nhạt mở miệng, từng câu chữ nhuốm mùi băng giá rét buốt, "Tại sao không đưa Ha Long đi? Tại sao mun giữ hn li? Các ngươi t tin xông vào mng cnh ca ta, ta đã không so đo, bây giờ các ngươi còn dám đối nghịch với ta?"

Khuynh Anh nhất thời hiểu ra, cô gái này mới chính là Mộc Hi thật sự. Cũng giống như Hoạ Long, trải qua vạn năm trong vực U Minh, Mộc Hi đã không còn như trước...

Cầm chặt hình nhân Lam Tranh trong tay, Khuynh Anh hỏi: "Không phi ta mun làm ngược vi nguyn vng ca ngài. Chỉ là giữ Ha Long li, đ ông ấy vĩnh vin cnh ngài, như vậy không tt sao?"

"Phàm nhân ngu xun." Mộc Hi nghiêng đầu cười lạnh, "Nông cn đến cc đim."

Khuynh Anh nghẹn lời, hoàn toàn không ngờ Mộc Hi sẽ có thái độ như vậy khi nghe tới hai chữ 'Họa Long', trong mắt toàn là hận thù.

"Các ngươi mun ra khi đây thì tt nht hãy giết chết tên Ha Long kia, vĩnh viễn trục xuất hắn ra khỏi Niết Bàn của ta..." Mộc Hi ném cho Khuynh Anh một cái nhìn lạnh lẽo, khoé môi đầy vẻ giễu cợt, "Bng không các ngươi s phi li đây mãi mãi, cùng ta chu đng s dn vt đi đi kiếp kiếp."

"Ngài không cn phi chu dn vt, đây là thế gii ca ngài, ngài hoàn toàn có th vui v hưởng th cuc sng, hà tt phi..."

Mộc Hi chợt nhướng mi như vừa nghe được lời nói vô cùng nực cười, nàng giơ tay lên, cổ Khuynh Anh lập tức bị một lực vô hình túm lên, "Ngu xuẩn không biết gì!"

"Kh kh..." Hận thù toát ra từ trên người Mộc Hi khiến Khuynh Anh hoảng hốt, nơi cổ như có một con mãng xà vô hình đang há mồm chờ cắm răng vào da thịt nàng, bất kỳ một hành động thiếu suy nghĩ nào cũng đủ lấy mạng nàng.

Song Mộc Hi lại đột nhiên thả nàng ra, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười âm lãnh, chậm rãi nói: "Ngươi cũng chỉ là mt đa bé b v ngoài m lca Tu La tc la gt... Dù gì cũng sẽ có ngày hn khiến ngươi thương tích đy mình, không bng đ ta giúp ngươi trng pht hn trước."

Khuynh Anh sửng sốt, "Ngài đã làm gì Lam Tranh?!"

"Đau lòng?" Mộc Hi hỏi ngược lại.

Nỗi bất an trong lòng lại trỗi dậy, Khuynh Anh chăm chú nhìn xuống hình nhân đẫm máu trong tay.

"Thế này vẫn chẳng là gì, nếu để đến lúc hn phn bi ngươi, khi ấy scòn đau đn hơn."

"......"

"Ngươi có biết dáng vẻ khi hn thc tnh là thế nào không?" Mộc Hi hài lòng nhìn sắc mặt của nàng, cười cười, "Ta dn ngươi đi."

Khuynh Anh cuống cuồng lắc đầu, nhưng mấy người Thần tộc này, chẳng ai thèm nghe ý kiến của nàng cả, cho nên thân thể nàng liền bay lên không trung, được Mộc Hi bắt lấy.

Khung cảnh xung quanh lại chuyển đổi.

Khuynh Anh còn chưa đứng vững liền ngửi được mùi máu tươi nồng nặc. Khoảng sân đầy máu, vách tường đổ nát, trước mắt nàng là một gian phòng nhỏ được dán đầy chữ hỷ, dưới mái ngói có đèn lồng đỏ treo thành hàng, gió thổi ào ạt nghe như tiếng ma quỷ gào khóc, lạnh lẽo đến rợn người.

"Đi đến cui hành lang, đy cánh ca kia ra, người ngươi mun tìm trong đó..."

Giọng nói lãnh đạm của Mộc Hi quanh quẩn ở bên tai, Khuynh Anh muốn phản kháng nhưng hai chân lại không chịu sự khống chế của bản thân, cứ đi về phía trước từng bước một. Nàng phát hiện ra mình đang mặc hỷ phục đỏ rực, mũ phượng trên đầu nặng chịch, dao động kêu leng keng theo mỗi bước chân của nàng.

"Ti sao lại là h phc?" Khuynh Anh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Mộc Hi cười lạnh, "Cho ngươi tho ý nguyn cui cùng cũng được gcho hn, không tốt hơn ư?"

"Vy ngài cũng tng được g cho Ha Long sao?" Khuynh Anh lại hỏi.

Thân thể chợt cứng đờ, Mộc Hi quay đầu lại nhìn Khuynh Anh với ánh mắt như có độc. Khuynh Anh rụt cổ không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương nữa, muốn đi chậm lại nhưng vẫn bị điều khiển đi thật nhanh.

"Chng l tht sự tng xảy ra chuyn như vy?" Khuynh Anh bỗng nhiên lên tiếng.

Mộc Hi quay đầu, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Khuynh Anh, "Ngươi muốn cái miệng nói nhiều của mình bị phong bế vĩnh viễn?"

Một bên má nóng rát nhưng Khuynh Anh chợt cảm giác mình vừa phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.

Mộc Hi hiện giờ hệt như một con mèo hoang bị giẫm đuôi, toàn thân xù lông, nhe răng gầm gừ liên tục, nhưng so với vẻ mặt lạnh như băng vừa nãy thì ít ra nàng ấy đã có nhiều cảm xúc hơn.

Khuynh Anh còn định nói thêm điều gì đó thì Mộc Hi chợt giật phăng mũ phượng trên đầu nàng, túc giận túm tóc lôi nàng đi về cuối hành lang.

Càng đến gần mùi máu tươi trong không khí càng thêm nồng, dạ dày Khuynh Anh khẽ nhộn nhạo, bị túm lôi đi chỉ một lúc mà da đầu nàng đã tê dại.

Căn phòng cuối hành lang cũng là một gian hỷ phòng.

Mộc Hi đẩy Khuynh Anh tới trước, từ trong phòng vang ra tiếng rên rỉ của phụ nữ. Trong lòng có chút thấp thỏm, Khuynh Anh thật sự không hề muốn mở cánh cửa kia ra, nhưng Mộc Hi lại cười lạnh, liên tục dí đầu nàng về phía cửa.

Sau một tiếng *két*, cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra.

"Nhìn cho rõ đi."

Câu nói gằn từng chữ một của Mộc Hi chậm rãi biến mất ở bên tai, Khuynh Anh muốn nhắm mắt mà không được, đành chỉ căng thẳng mở to hai mắt, nỗi bất an trong lòng bị đẩy lên đến cực độ theo tiếng cửa mở.

Chương 123: Suýt nữa đã tự cung

Khoảng khắc cửa được mở ra, trong đầu Khuynh Anh hiện lên vô số loại tình huống, tự nhủ với bản thân rằng có nhìn thấy Lam Tranh quấn quýt với người phụ nữ khác ở trên giường thì nàng cũng nhất định phải trấn tĩnh...

Cuối cùng cửa cũng bị đẩy hẳn sang một bên, giọng nữ rên rỉ và tiếng thở dốc nặng nề của nam chợt trở nên vô cùng rõ ràng và chói tai.

Khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng, Khuynh Anh lập tức giật bắn mình. Nàng dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm thì đứng đực ra, mặt dần đỏ lên, thần sắc cũng chuyển thành phức tạp. Sau khi lấy lại tinh thần, nàng mới bối rối quay lại, vẻ mặt không hề có phẫn nộ, cũng không có đau khổ, chỉ có... kinh ngạc và mơ hồ không hiểu.

"Ngài... muốn ta nhìn cảnh này?" Thật lâu sau Khuynh Anh mới bối rối hỏi.

Vẫn chằm chằm theo dõi phản ứng của Khuynh Anh ngay từ đầu, thấy vậy Mộc Hi chợt sầm mặt, cũng muốn tiến tới nhìn bên trong. Song Khuynh Anh lại cuống quýt đứng ra chắn trước mặt, ấp úng bảo: "Đừng... đừng nhìn..."

Lạnh lùng đẩy Khuynh Anh ngã sang một bên, Mộc Hi đi thẳng vào trong. Khuynh Anh vội vàng rướn người níu Mộc Hi lại nhưng chỉ kịp bắt lấy ống tay áo của đối phương, quang cảnh bên trong vẫn bị Mộc Hi nhìn thấy toàn bộ.

Trong hỷ phòng đỏ au nồng nặc mùi máu tanh, trên giường cưới có một nam tử nằm cùng vô số thiếu nữ. Những cô gái kia đều là dạng yêu kiều mỹ lệ, toàn thân trần truồng, đang quấn chặt lấy nam tử.

Song nam tử nọ không phải là Lam Tranh, mà chính là... Họa Long!!

Mi tâm lập tức xuất hiện một điểm đen, Mộc Hi hét lên một tiếng thật to, sát khí cuồn cuộn như vũ bão nổi lên. Ngay lúc đó, cửa phòng bị đóng *ầm* lại, một luồng sáng đỏ lóe lên, hóa thành pháp chú khổng lồ bao trùm toàn bộ gian phòng.

Khuynh Anh lồm cồm bò dậy, muốn đến gõ cửa thì sau lưng bỗng xuất hiện một đôi tay mạnh mẽ ôm nàng lại.

Mùi máu tươi xen lẫn hơi thở quen thuộc ập vào khoang mũi, Khuynh Anh thoáng thất thần, muốn quay đầu lại nhìn thì bên tai truyền đến một giọng nói trầm khàn: "Khuynh Anh, đng nhìn."

Khuynh Anh giãy giụa muốn nhìn mặt đối phương thì chợt thấy cánh tay hắn phủ đầy vết thương, trên lưng nàng còn có cảm giác ướt sũng chất lỏng sền sệt. Nàng vòng tay sờ sờ, càng thêm sốt ruột khi thấy trên tay đầy máu tươi, "Lam Tranh, chàng b thương?"

Người phía sau rầu rĩ *ừ* một tiếng rồi chuyển đề tài: "Khó khăn lắm ta mới có thể thoát thân, còn vừa nhốt được nữ nhân kia, nàng không vui vẻ chút nào sao?"

Bây giờ nào có tâm trạng mừng rỡ, Khuynh Anh ra sức giãy mạnh một cái, chủ nhân của cánh tay kia kêu đau một tiếng rồi buông lỏng vòng tay. Nàng rốt cuộc cũng thấy rõ dáng vẻ hiện giờ của Lam Tranh, hắn cũng đang mặc hỷ phục, chỉ có điều nó thủng lỗ chỗ khắp nơi, mỗi một lỗ thủng tương ứng với một miệng vết thương. Dẫu sức phục hồi của Thần tộc rất mạnh, nhưng những vết thương còn rất mới, vẫn đang rỉ máu.

Sắc mặt Lam Tranh hiện vô cùng mệt mỏi, đôi con ngươi vốn có màu vàng rực rỡ hiện đỏ ngầu, tựa như hai viên hồng ngọc lóa mắt. Khi nãy dục vọng trong cơ thể bị kích thích đến cực độ, hắn dùng toàn bộ sức lực mới có thể đè sắc đỏ trong mắt xuống, song bây giờ cơ thể đã suy nhược, nên không cách nào khống chế màu mắt được nữa.

Lam Tranh rũ mắt, cười cười, "Khuynh Anh, đng nhìn ta."

Vành mắt chợt đỏ ửng, Khuynh Anh muốn đấm đánh mấy cái nhưng không biết chỗ nào lành lặn để đánh, nàng nén tiếng nức nở mới trưng ra vẻ mặt hung ác, nói: "Ta cứ nhìn đó, xem chàng có cản được không!" Dứt lời nàng kéo hắn ngồi xuống ghế đá trong sân, đưa tay cởi y phục hắn.

Lam Tranh run rẩy đẩy tay nàng ra, "Thôi, đng chm vào ta, đau lắm..." Mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ khiến bụng dưới hắn trở nên nhộn nhạo, người mình yêu đang ở trước mắt, dục vọng đã cố gắng kiềm chế lại thoát khỏi tầm kiểm soát. So với vết thương trên người, cảm giác bức bối này càng khiến hắn đau đớn hơn.

"Còn biết đau sao?" Khuynh Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng giọng lại mềm đi, "Ta s tht cn thn, không làm chàng đau đâu."

Muốn nói gì đó rồi lại thôi, hắn hít một hơi thật sâu rồi mặc nàng xem xét, lên tiếng hỏi: "Nàng không tò mò ta va trải qua chuyn gì sao?"

"Tò mò thì chàng s nói cho ta biết sao?"

"Nàng đoán xem?"

Khuynh Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ thẫm của đối phương, thần sắc không hề có chút hoảng hốt hay thay đổi gì, tựa như từ khi sinh hắn đã sở hữu màu mắt này vậy.

Trước cái nhìn của nàng, Lam Tranh lúng túng gãi đầu, khẽ hỏi: "Nếu khi nàng đy ca ra, đập vào mắt là hình ảnh ta hoan ái với nữ nhân khác, nàng s thế nào?"

"Ta sẽ làm như chưa từng nhìn thy." Khuynh Anh thản nhiên nói, nhưng môi bất giác hơi mím, đây là biểu hiện của nghĩ một đằng nói một nẻo song chính nàng cũng không phát ra hiện mình có thói quen này.

"Sm biết vậy ta đã không phi liu mng ri..." Lam Tranh nở nụ cười, "Nàng xem... Suýt nữa ta đã mất luôn cả mạng..."

Khuynh Anh xót xa nhìn Lam Tranh, phát hiện ẩn ý trong lời hắn thì càng thêm đau lòng, cố nuốt ngược nước mắt trở về, nàng cao giọng che giấu tâm trạng của mình: "M nhân đưa ti thì chàng c hưởng th, sao li để mình kh s đến vy chứ? Đáng đi! Nếu có ln sau... ln sau..." Nói được phân nửa, nhưng từ đáy lòng nàng không hi vọng có lần sau nên ấp úng không nói hết nửa câu còn lại.

Lam Tranh cười cười bẹo má nàng, cảm giác được cả người nóng ran khi vừa chạm vào da thịt nàng, hắn lập tức rụt tay lại, thấp giọng hỏi: "Ta vì nàng th thân như ngc, nàng lại không vui?"

Khuynh Anh chợt bật khóc ngay khi cởi y phục trên người Lam Tranh ra, nhìn vô số vết thương chằng chịt trên ngực hắn, tim nàng đau nhói như bị dao cứa.

ng khóc... ta đã bình an rồi mà..." Lam Tranh đưa tay lau nước mắt trên mặt Khuynh Anh nhưng nước mắt nàng vẫn rơi lã chã không ngừng, hắn vội vàng chuyển an ủi: "Ta đoán Mc Hi muốn để chúng ta hiểu được chuyện từng xảy ra với nàng ta nên mới dàn cảnh như vậy. Vì vậy ta mi tương kế tựu kế dùng o thut biến nhân vt chính trong màn xuân cung đ này thành Ha Long. Không làm vậy nàng ta sẽ không vào phòng, ta cũng không thể nhốt nàng ta lại được. Gian phòng kia được ta dng trên mt lao ngc từ thời thượng cổ, không có người m ra t bên ngoài thì người bên trong tuyệt đối không thể thoát ra. Chúng ta đã bt được nguyên thn ca Mc Hi, bây giờ chcn Trường Minh tìm được bn th, sau khi đng thi phong n cả nguyên thần và bản thể, chúng ta có th ra khi không gian này."

Thấy Khuynh Anh vẫn còn nức nở, Lam Tranh đành đổi đề tài: "Nàng không biết nữ nhân kia thâm đc đến c nào đâu, cho đám lâu la hóa thành diện mạo của nàng đến quyến rũ ta. Có trời mới biết ta đã nhẫn nhịn khổ sở đến cỡ nào, đành phải tự làm mình bị thương để giữ sự tỉnh táo. Nếu không nhờ nàng kịp thời khiến chú nguyền bị gián đoạn, ta suýt nữa đã tự cung rồi..."

Khuynh Anh *phì* một tiếng, cuối cùng không nhịn nổi nữa cười phá lên.

"Mc đích ca Mc Hi là khiến nàng đau lòng, làm ta khổ sở. Nếu ta bi vì mt đi lý trí xuống tay giết nàng, hoc là nàng vì tham sng sợ chết đy ta vào ch chết, đường nào cũng có th khiến chúng ta đau khổ c đi. Đến lúc đó Mộc Hi s chiếm đot linh hn ca nàng, chúng ta có luân hồi my kiếp cũng s không thy được mt nhau." Lam Tranh xoa xoa đầu nàng, "Nàng đúng là đi đến đâu cũng có th rước phin phc về."

Chương 124: Khuynh Anh suýt nữa bị 'Yêu thương' đến ngất xỉu

Trải qua một trận giày vò, cả hai người xem như đều bình an vô sự. Tuy tròng mắt vẫn đỏ rực không thể trở về như trước, nhưng Lam Tranh lại nói mình không sao, thần trí vẫn tỉnh táo, không hề bị vây vào ma chướng. Chỉ có điều với đôi mắt như vậy, e hắn sẽ không thể trở lại thành Đông Phương, cũng không thể quay về thân phận hoàng tử Thần tộc nữa.

Vốn không hề để ý đến thân phận của Lam Tranh là gì, Khuynh Anh chỉ lo lắng đến chuyện phong ấn Mộc Hi. Nàng nghĩ rất đơn giản, nếu đến ngày trở về mà mắt Lam Tranh vẫn không thể bình thường trở lại, nàng sẽ thuyết phục hắn theo mình đến nhân gian. Trước mắt quan trọng nhất là phải thuyết phục được Mộc Hi, giúp nàng ấy tháo gỡ khúc mắc với Họa Long. Nghĩ như vậy, tâm trạng Khuynh Anh liền vui vẻ hẳn lên, buộc Lam Tranh cởi y phục xuống để nàng dùng chân khí chữa thương cho hắn.

Được chữa thương nhưng Lam Tranh lại có vẻ mặt vô cùng khổ sở. Mỗi nơi bàn tay nhỏ bé của nàng sờ qua đều như bị vuốt mèo cào nhẹ khiến hắn tê dại cả người. Tóc nàng đong đưa trước mặt hắn, cơ thể tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, tất cả đều khiến máu huyết trong người hắn sôi trào.

"Xong ri!" Thật vất vả mới chữa trị xong toàn bộ vết thương nửa thân trên của Lam Tranh, trên trán đã rịn ướt mồ hôi, Khuynh Anh đang định cởi lưng quần Lam Tranh ra để xem trên đùi hắn có bị thương hay không thì tay lại bị giữ chặt.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy mặt Lam Tranh cũng đang ướt đẫm, trên trán mồ hôi đã nhỏ thành giọt, khuôn mặt vốn tái nhợt hiện hơi ửng hồng. Nàng vội vàng lau trán hắn, nhíu mày hỏi: "Sao chàng đổ m hôi nhiu như vy, khó chịu chỗ nào à?"

Lam Tranh hít một hơi thật sâu, nhẹ lắc đầu rồi bất đắc dĩ hỏi lại: "Tkhi nào mà nàng tr nên nhit tình như vy thế, lưng qun ca nam tsao có th nói ci lin ci?"

Sau một thoáng ngẩn người, Khuynh Anh lập tức đỏ bừng mặt.

Hắn đẩy nàng ra xa mới bảo: "Ta ổn rồi, ch mun ngh ngơi mt chút thôi, nàng xê ra xa mt chút, đng làm phin ta..."

Khuynh Anh quả thực nghe lời ra chỗ khác đứng, Lam Tranh vừa thở ra một hơi thì chợt nhác thấy nàng bắt đầu cởi quần áo.

Hỷ phục đỏ thẫm được cởi ra để lộ lớp áo lót trắng tinh, đã cởi xong một lớp nàng lại như định cởi thêm lớp nữa. Không thể bình tĩnh được nữa, Lam Tranh đứng phắt dậy, đi đến kéo tay của nàng, hét lớn: "Nàng đang làm cái gì vy?!"

Khuynh Anh sợ hãi ngước mặt lên, lớp áo lót đã được cởi một nửa, xương quai xanh nửa che nửa đậy. Lam Tranh cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, cố gắng kiềm chế dục khí đang dao động mạnh mẽ, hắn mới thấp giọng âm u nói: "Tại sao phi ci y phục ra?"

Khuynh Anh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn thì nhất thời hơi căng thẳng, "Ta... ta ch mun giúp chàng băng bó vết thương, lớp áo ngoài đã bị bẩn, chỉ có áo lót là còn sạch... xé nó thành từng miếng dài sẽ có thể tạm dùng như băng vải, tránh để bị nhiễm trùng..."

Trong đầu Lam Tranh chỉ nghe được chữ 'xé' kia.

Trong tay là cánh tay mảnh khảnh của nàng, ôn hương nhuyễn ngọc gần trong gang tấc, hắn thật sự chỉ muốn xé nát những lớp vải đang che phủ người nàng, nhưng nếu để mặc bản thân vọng động vào lúc này, hắn nhất định sẽ làm nàng bị thương.

Lam Tranh cố gắng bình ổn nhịp thở, muốn đẩy Khuynh Anh ra chỗ nào đó thật xa, nhưng càng nghĩ như vậy thì lực tay giữ nàng lại càng tăng thêm.

Cánh tay bị nắm chặt đến đau đớn, Khuynh Anh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, liền giơ tay sờ trán hắn, "Chàng không sao ch..." Vừa dứt lời môi nàng chợt bị một đôi môi khác phủ lên.

Khoảnh khắc ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn kia, Lam Tranh đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa, lập tức dùng một tay nhấc bổng nàng lên, tay còn lại bắt ấn giăng kết giới, không cho bất kỳ ai nhìn lén hay quấy rầy bọn họ.

Khuynh Anh còn chưa kịp phản ứng thì Lam Tranh đã cắn lấy môi dưới của nàng, đưa đầu lưỡi vào trong dò xét. Cảm xúc mãnh liệt ập đến, ngay cả nàng cũng nhanh chóng bị nụ hôn cuồng nhiệt kia kích thích đến nóng ran cả người, trong đầu lúc thì rống rỗng, lúc thì rực rỡ sáng ngời trước cơn tập kích điên cuồng của Lam Tranh, hết gặm cắn môi nàng lại tham lam hôn mút đầu lưỡi đinh hương của nàng. Hết lần này đến lần khác, nàng vừa được thả ra để thở vài hơi thì lại tiếp tục bị tấn công.

Khuynh Anh khẽ động đậy thân, phần gối đã tê rần, không đứng vững nữa đành dựa vào lòng đối phương. Lam Tranh dễ dàng nhấc thân thể nhẹ bổng của nàng lên, bắt đầu hôn dọc từ phần cổ trắng mịn thẳng xuống dưới, vừa hôn vừa cởi nốt những mảnh vải còn vương trên người nàng ra. Đến khi thân thể mềm mại thanh thuần như ngọc của Khuynh Anh hoàn toàn lộ ra trước mắt, hai mắt Lam Tranh đã rực cháy như liệt hỏa, lực kiềm chế đã hoàn toàn bị dục vọng nuốt chửng.

Lúc còn ở trong căn phòng kia, hắn luôn dùng chấp niệm trong lòng để chống chọi với dục vọng sớm đã như đống củi được tưới đầy dầu, một mồi lửa cũng đủ khiến hắn bùng cháy, nói chi một trận đại hỏa như thế này.

"Ưm..." Đỉnh phấn hồng trước ngực bị cắn mút liên tục, Khuynh Anh thở hổn hển, làm cách nào cũng không thể bình tâm lại, đành phải ôm chặt lấy vai Lam Tranh, ngượng ngùng vùi đầu vào sau tai hắn muốn tránh né nhưng lại không biết môi mình đang cọ sát vành tai của đối phương.

Lam Tranh bị cọ đến phát điên, dời tay đến hạ thân Khuynh Anh, dùng toàn bộ phần lý trí cuối cùng của bản thân giúp nàng sẵn sàng, sợ phần thân đang căng trướng đến tột cùng của mình sẽ lỗ mãng làm nàng bị thương.

Đầu tiên đưa một ngón tay vào thăm dò, nhụy hoa ướt sũng sớm đã nở rộ, mút chặt lấy ngón tay hắn. Hắn kiên nhẫn đưa thêm một ngón tay vào, nàng chợt cong người lại như một chú mèo con, hai chân quấn quanh hông hắn không tự chủ hơi giãy dụa, khẽ rên rỉ, da thịt vốn trắng nõn bắt đầu hồng lên.

Lam Tranh hơi thả lỏng lực tay giữ eo Khuynh Anh, cả người nàng liền trượt xuống, mặt đối mặt với mặt hắn, hai má ửng hồng, đôi mắt to trong trẻo mờ mịt hơi nước, nhìn vừa vô tội vừa linh động.

Khuynh Anh dè dặt bám lấy lấy đầu vai Lam Tranh, liên tục nỉ non gọi tên hắn: "Lam Tranh... Lam Tranh..."

Từng chữ ngọt như mật đường kia đã hoàn toàn tiêu diệt chút do dự cuối cùng trong đầu Lam Tranh, máu trong người lập tức sôi sục, dâng trào chôn vùi toàn bộ lý trí.

"Tiu yêu tinh!" Lam Tranh cúi đầu cắn đôi môi nhỏ xinh đã sưng đỏ của nàng, cùng lúc nâng hạ thân lên tiến vào đào nguyên. Hắn vốn định dạo đầu kỹ lưỡng mới từ tốn đi vào để giúp nàng giảm bớt sự đau đớn của lần đầu mây mưa.

Hắn vốn định cẩn thận một tí, chậm rãi một chút, cho đến khi nàng có thể thích ứng mới bắt đầu...

Song hắn không kiềm chế được nữa rồi...

Kích tình mãnh liệt ập tới như cơn đại hồng thủy, cảm giác chặt chẽ cùng khoái cảm dồn dập khiến Lam Tranh gần như hít thở không thông, như con ngựa hoang bắt đầu tung vó rong ruổi trên thảo nguyên sẽ không cách nào ngừng lại.

Cho nên hôm đó Khuynh Anh suýt nữa đã bị 'thương yêu' đến ngất xỉu.

Chương 125: Ôn chuyện buổi sớm

Sáng sớm khi mặt trời vẫn chưa lộ diện, sương đêm còn bay lất phất, Khuynh Anh chợt bừng tỉnh, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Lam Tranh gần trong gang tấc. Nàng khẽ động người, từ hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn điếng người, cảm nhận được dịch thể sền sệt nơi giữa đùi, nàng lập tức đỏ bừng mặt.

Hôm qua trước khi hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, Lam Tranh tựa như dã thú đã lâu chưa ăn no quấn lấy nàng rong ruổi không ngừng. Bây giờ nhìn lại, một nam nhân trưởng thành cao lớn nhưng lại ngoan ngoãn nghiêng người nằm nép bên cạnh nàng, hàng mày giãn ra, không còn chút gì của vẻ cao ngạo càn rỡ ngày thường, nhìn như một con búp bê sứ xinh đẹp.

Hai người hiện nằm trong kết giới do Lam Tranh giăng ra, tuy người này hay làm chuyện không ai tưởng tượng được, nhưng hắn luôn mang đến cho nàng cảm giác an toàn kỳ lạ. Ví như bây giờ, bọn họ vẫn còn ở trong địa phận có thể biến chuyển bất cứ lúc nào song hắn lại có thể biến chỗ này thành đào nguyên ngăn cách hẳn với bên ngoài.

Khuynh Anh nhẹ nghiêng người, dùng ngón tay sờ sờ hàng mi dài rậm của đối phương. Lúc Lam Tranh hôn nàng, hàng mi này luôn run run khiến hắn tựa như một đứa trẻ ngây ngô nhưng muốn ra vẻ từng trải. Ngón tay nàng trượt đến cánh mũi, đi xuống bờ môi của hắn, mân mê một hồi nàng mới thỏa mãn cười khẽ, chuẩn bị cuộn mình ngủ bù thì người trước mặt đột nhiên trở mình, một giây sau, trên eo nàng có một bàn tay nóng như lửa đặt lên thuận thế kéo nàng sang, "Không ng được?"

Khuynh Anh cuống quýt nhắm mắt lại vờ ngủ.

"Muộn rồi." Hắn cúi đầu cắn cắn vành tai nàng, xấu xa dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, phả hơi thở nóng hổi vào trong tai nàng.

Toàn thân Khuynh Anh run lên một cái, một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Lam Tranh cười khẽ, ôm eo kéo nàng vào lòng rồi cúi xuống hôn phớt lên môi nàng, "Còn mun ng không?"

"Mun, ta vẫn còn buồn ngủ." Khuynh Anh đỏ mặt kéo móng vuốt đã bắt đầu chạy lung tung của đối phương ra.

"Vy nàng ng đi, ta tnh ri." Hắn thản nhiên nói, dễ dàng khống chế đôi tay nhỏ bé của nàng rồi thuận thế lướt theo đường cong uyển chuyển đi xuống.

"......"

Bị sờ soạng như thế ngủ được mới là lạ. Cả hai vốn đang trần trụi, không có y phục che đậy nên da thịt cận kề, cảm giác nóng bức lan rộng nhanh như lửa cháy trên đồng cỏ.

"Nếu không ng thì thc vi ta vy." Lam Tranh trầm giọng khẽ cười một tiếng rồi xoay mặt Khuynh Anh qua, cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ xinh của nàng.

Hôn tới hôn lui một hồi, bàn tay của đối phương lại không an phận mò xuống nơi mẫn cảm nhất của nàng vuốt ve, Khuynh Anh kêu lên sợ hãi, muốn ngăn mà không được, đành há miệng cắn mạnh lên vai hắn, để lại một dấu răng thật sâu.

Lam Tranh vốn chỉ định trêu đùa nàng một phen, nhưng lại bị cái cắn này khiến cho miệng đắng lưỡi khô. Sức không lớn nhưng nàng cắn rất quyết liệt, cảm giác như bị vuốt mèo con cào cào, vô cùng ngứa ngáy.

Vừa nãy mới quấn quýt lấy nàng thật lâu, rõ ràng đã ăn uống no đủ, nhưng lúc này nhìn đến nàng, hắn cảm thấy chỗ nào đó của mình lại ngóc đầu lên. Hắn đúng là đã nhẫn nhịn quá lâu rồi. Lúc trước dụng tâm nuôi lớn chú mèo con này, khổ sở nhịn không động đến nàng là vì muốn chờ đến thời điểm chín mùi mới thưởng thức, chẳng ngờ bây giờ ăn được một lần, quen mùi rồi thì không thể kiềm chế được nữa.

Hắn ôm lấy nàng, hô hấp trở nên dồn dập, cuối cùng không nhịn được nữa, chen vào giữa hai chân nàng, nóng nảy tìm lối vào đào nguyên. Song sáng sớm đóa hoa nhỏ kia vẫn khép rất kín, có thể là do hắn quá nóng lòng nên dạo đầu chưa đủ, cũng có thể vì đêm qua hoan ái quá kịch liệt, bộ vị yêu kiều kia vẫn còn hơi sưng, trong khi của hắn quá mức to lớn nên hắn mới vào chưa đến ba phần mà mặt Khuynh Anh liền trở nên trắng bệch, toàn thân cứng ngắc, khóe mắt rướm lệ, mày nhăn tít nhìn vô cùng đáng thương.

Nhưng bây giờ bắt hắn đi ra thì đúng là muốn đòi mạng hắn mà.

Lam Tranh cố gắng chịu đựng, trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng nhưng hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, "Cứ để vy đi, ngtrước đã."

Khuynh Anh muốn khóc mà khóc không nổi, nơi nào đó của nàng vẫn bị ngăn nửa chừng, có điều hắn không động thì cũng không đau, chỉ hơi ê ẩm, song cả người nàng lại như bị ai đó dùng ngọn cỏ khều khều, vô cùng ngứa ngáy. Dáng vẻ trấn định của Lam Tranh cũng chẳng giúp ích được gì, Khuynh Anh khó chịu khẽ vặn vẹo thì chợt cảm giác có chất gì đó tràn ra khỏi hạ thân, mặt nàng lập tức đỏ lên, không dám động đậy nữa.

"Nàng mc h phc nhìn rt đp." Lam Tranh đột nhiên lên tiếng.

"Chàng... Chàng mc nhìn cũng đp lắm..." Bị ép phải giữ tư thế kỳ quái này, nói năng thật sự không thuận miệng chút nào.

"H phc mặc rồi, tân phòng cũng đã vào, đng phòng cũng xong, tính ra hai ta đã thành hôn ri, nàng bây giờ là thê t ca ta, ta là trượng phu ca nàng. Sau này hai chúng ta đến mt nơi không ai tìm thy trải qua một cuộc sống yên bình, sinh my đa con, phải có cả nam cả n."

Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Khuynh Anh nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, tạm thời quên mất tình cảnh hiện tại của mình, "Không đúng... Chúng ta vẫn chưa bái đường... Hơn na, hơn na..." Như thế cũng tính là đã thành hôn rồi sao...

"Mu thân ta là ti nhân ca Tu La tc, đã mất từ rất lâu, phụ hoàng hiện giờ cũng không phải là cha ruột. Chuyn này vốn là bí mt, nhưng về sau chắc cũng không gi kín được na ri. V phn cha ruột ta là ai thì chính ta cũng không biết, vì vậy người ta phải quỳ ly trong ngày thành hôn chẳng có ai cả. Cha m nàng thì đang phàm giới, chúng ta bây giờ không th quay về đó, cho nên sau này b sung trình t cũng được."

"H?" Nghe đối phương nói một cách thản nhiên, Khuynh Anh ngây cả người.

Đây là lần đầu tiên Lam Tranh nói về thân thế của bản thân.

Vì quá kinh ngạc nên nàng không hề chú ý tới tên hồ ly gian trá trước mặt mình đã từng chút một đưa hết hạ thân của mình vào trong cơ thể nàng.

Phải kiềm chế rất vất vả nên hô hấp Lam Tranh càng lúc càng trở nên nặng nề, hắn nâng cằm Khuynh Anh lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, thì thầm hỏi: "Nàng có mun nghe chuyn ca ta không?"

"... Mun."

"Nhưng bây giờ ta đói đến mức không còn sức đ nói..."

Khuynh Anh ngẩng đầu lên, nhìn được trong mắt đối phương tràn ngập dục tình, hạ thân đã bị lấp đầy thì nhất thời nhận ra bản thân vừa bị lừa, lập tức vặn vẹo muốn thoát ra.

Dĩ nhiên không thể để con mồi đến tận miệng còn chạy thoát, Lam Tranh giữ lấy eo Khuynh Anh, bắt đầu nhẹ nhàng động thân, "Mun nghe à, cho ta ăn no ri ta s nói cho nàng biết." Kích tình bị kiềm chế đã bộc phát ra thì sẽ không dừng được nữa

Sau khi thích ứng, đau xót nhanh chóng được thay bằng cảm giác tê dại, Khuynh Anh thấy cả người như đang có dòng điện chạy qua, đánh thẳng vào đại não khiến nàng choáng váng, hít thở không thông.

"Ưm... Lam Tranh... Chm... Chm lại..." Khuynh Anh thở dốc, liên tục cầu xin tha thứ. Bên tai thấp thoáng tiếng va chạm ái muội, nàng thấy mình như một đóa hoa đang dập dềnh giữa dòng nước, từ từ nở rộ.

Lanh Tranh cúi đầu hôn người trong lòng, để mặc dục vọng điều khiển bản thân rong đuổi trên thân thể nàng.

Lời của người dịch: Mèn ơi, các em tha thứ cho sự vụng về khi dịch cảnh nóng của chị nhé >.<

Hết chương 121 - 125

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com