TruyenHHH.com

Cong Hoa Yuwo

Vì sao...

Vì sao ngươi có thể vui vẻ như thế? Weist!

Bế hai đứa bé nho nhỏ, cười một cách vui vẻ như thế, còn gọi chúng là Owen và Mila! Bọn chúng mới không phải Owen và Mila!

Owen và Mila của ta là tốt nhất trên thế giới, không ai có thể thay thế bọn họ, ngươi không được dùng người khác thay thế bọn họ!

Ngươi giết chết Owen, làm sao có thể gọi người khác là Owen, làm sao có thể cười một cách vui vẻ như thế? Làm sao có thể... không đau?

-- Công Hoa

Chris cưỡi con thú to cao, trên thân thú phủ một lớp lông ngắn, màu lông đen bóng, đầu thú to lớn gấp đôi những con thú cưỡi khác, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, giống như chủ nhân nó là một đại tướng suất lĩnh quân đoàn.

Phía trước đại tướng chỉ có hai hàng liên đội, vị trí này xem như là trung tiền phương của cả quân đoàn, kỳ thực đại tướng nên ở trung hậu phương của quân đội mới là vị trí an toàn nhất, nhưng Chris luôn luôn ở trung tiền phương, hắn cũng không phải liều lĩnh, chỉ là ở đây mới có thể nhìn rõ toàn diện chiến trường nhất, hắn mới có thể kịp thời hạ mệnh lệnh phù hợp với chiến huống nhất.

Owen cưỡi thú màu nâu trà đi sát ở phía sau, con thú dưới thân hắn cũng là thú tốt, ít nhất hắn trước kia chưa từng có cơ hội cưỡi thú tốt như thế, nhưng vẫn là thua xa thú đen của Chris, hắn dùng ánh mắt có chút ngưỡng mộ nhìn bóng lưng của Chris, mặc dùng lòng biết con thú đó không phải đối tượng mình có thể điều khiển.

Thực sự chênh lệch quá xa...

"Owen, anh không vui sao?"

Sau lưng truyền đến tiếng rụt rè, Owen quay đầu nhìn ra sau, Công Hoa chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, biểu tình lo lắng nhìn mình.

Owen mặc một chiếc áo choàng màu đen, Công Hoa thì trốn ở phía dưới áo choàng, để che đi ánh mắt ngờ vực của những sĩ binh cộng với giảm thấp bất an của bọn họ... Bất an cái quái gì?

Owen đột nhiên giận dữ, Công Hoa chính là vì bảo vệ những sĩ binh này, cho nên mới liên tục giết chóc người Danya, để cho nó ngày ngày đêm đêm dính đầy máu tanh, mùi máu đó ngay cả tắm rửa cũng không đi, nhưng bọn họ vậy mà dám bởi vì nhìn thấy nó mà cảm giác bất an?

Bọn họ nên ở lúc nhìn thấy nó phải quỳ xuống tạ ơn!

"Owen, đừng tức giận!" Công Hoa vội vàng nói: "Là muốn giết người sao? Không hề gì, em đi giết, anh đừng tức giận!"

Owen lắc đầu nói: "Không phải, anh không muốn em giết người!" Hắn tạm ngừng, mang vẻ mặt vui mừng nói: "Anh nói với em, hôm nay có lẽ có thể không giết người nữa, Chris nói chiến huống hôm nay nếu như là chúng ta chiếm thượng phong, vậy hắn sẽ không phái em lên chiến trường."

Công Hoa cái hiểu cái không mà gật đầu, chỉ cần nhìn thấy Owen không tức giận, thậm chí sẽ cười, vậy là tốt rồi.

Thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của Công Hoa, Owen lại chỉ có tràn ngập đau lòng, hắn biết bao hi vọng Công Hoa phản kháng một chút, ít nhất cũng hét lớn "Em không muốn giết người nữa", để cho hắn có lý do để vùng vẫy, có thể cự tuyệt để nó giết người, nhưng Công Hoa ngoan ngoãn như thế, trái lại khiến hắn tìm không được lý do không để nó lên chiến trường.

"Công Hoa, anh xin thề, chờ đến khi chiến tranh vừa kết thúc, anh sẽ tìm một ngôi thành để ở lại, sau đó chúng ta an an tĩnh tĩnh sống qua ngày, không bao giờ để em làm chuyện này nữa."

Công Hoa nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy có thể đến thành của ngoại quốc không?" Hỏi xong, nó liền hối hận, Owen khó khăn lắm mới cười, lát nữa lại chọc hắn tức giận thì làm sao?

"Đứa trẻ ngốc!" Không ngờ Owen lại xoa xoa đầu của nó, nói: "Đến lúc đó, chúng ta đã không cần sang ngoại quốc nữa rồi, chỉ cần chúng ta đánh thắng trận này, sẽ không bao giờ cần trốn trốn tránh tránh nữa, nói không chừng quốc vương bệ hạ còn sẽ muốn triệu kiến em, ngay trước mặt cảm tạ em đánh thắng chiến tranh!"

Thấy Owen không có tức giận, còn trả lời với tâm tình rất tốt, Công Hoa đánh bạo hỏi: "'Quốc vương' là cái gì?"

Hình như đã rất lâu không thấy Công Hoa mang vẻ tò mò đặt câu hỏi rồi?

Owen hồi tưởng lại, thời gian này biểu tình thường thấy nhất của nó chính là hoảng hốt, sợ hãi cộng với lúng túng, thần tình ngây thơ như bây giờ từ khi hai người bọn họ chạy trốn đến nay, hình như chưa từng nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, trong ngực Owen liền trở nên nặng nề, mình căn bản không có chiếu cố tốt cho Công Hoa, hổ thẹn với Mila đã chết...

"Owen?" Công Hoa không có nhận được trả lời, nhìn thấy Owen không biết đang nghĩ cái gì, chỉ có rụt rè mở miệng hỏi, rất sợ mình lại chọc giận Owen.

Owen vội vàng mang theo nụ cười và ngữ khí dỗ dành trẻ con nói: "Quốc vương chính là người thống trị quốc gia, là người quan trọng nhất của một quốc gia đấy!"

"Em cảm thấy người quan trọng nhất là Owen." Công hoa không hề cho rằng "quốc vương" kia là thứ gì quan trọng, người quan trọng nhất của nó hiện giờ... trên thực tế cũng là người quan trọng duy nhất chỉ có Owen.

Owen sửng sốt, nhìn ánh mắt ỷ lại không chút che giấu của Công Hoa, trong ngực hắn không khỏi nóng lên, cảm giác mình phải bảo vệ nó bằng được, không chỉ là vì Mila, mà là vì...

Owen đột nhiên tự tát mình một cái, lực rất mạnh, tiếng chẳng những lanh lảnh, sau khi đánh xong, trên mặt thậm chí hiện lên dấu bàn tay hơi đỏ.

Công Hoa trợn lớn mắt, nó muốn bảo vệ Owem, tuyệt đối không để cho đối phương bị thương, nhưng Owen lại tự đánh mình, đây khiến nó không biết nên làm sao, vươn tay muốn sờ vào dấu bàn tay màu đỏ, nhưng Owen lại quay mặt đi, không để nó đụng chạm.

Thấy vậy, Công Hoa trầm mặc một chút, rốt cuộc hỏi một cái vấn đề mình vẫn luôn không dám nói ra: "Owen, anh muốn vứt bỏ em sao?"

Owen sửng sốt, quay đầu liền mắng: "Em nói bậy cái gì vậy! Anh làm sao có thể vứt bỏ em? Anh chỉ là, chỉ là..."

Nghe Owen "chỉ là" hết cả buổi, nhưng mãi mà không nói ra lời phía sau, trong lòng Công Hoa vẫn cảm thấy bất an, bởi vì Owen từng vứt bỏ mình một lần, mà những ngày qua, tâm tình của hắn đều rất kém, mọi thứ đều là bởi vì mình...

Nếu như không có nó, Owen có phải là có thể trải qua những ngày vui vẻ? Công Hoa vẫn luôn né tránh cách nghĩ này, nhưng Owen càng ngày càng ít cười, cộng thêm Mila muốn nó đi ngoại quốc, Owen lại không chịu đi, phương pháp tốt nhất lúc này là nó tự một mình đến ngoại quốc, đừng cứ muốn đi theo Owen nữa...

"Em đang nghĩ cái gì?"

Owen càng nhìn thần sắc của Công Hoa càng cảm giác không đúng lắm, thần sắc của nó mặc dù không có sợ hãi hay bi thương, nhưng lại tỏ ra càng... nên nói làm sao? Quá mức trầm tĩnh rồi?

Công Hoa trầm mặc không nói, nó không dám nói ra điều mình nghĩ, bởi vì nếu Owen cũng cảm thấy đây là phương thức xử lý tốt nhất, bảo nó tự một mình đến ngoại quốc, vậy...

Thấy thần sắc của Công Hoa càng ngày càng không ổn, Owen cuống quýt liên tục bức hỏi: "Công Hoa!"

"An tĩnh!" Phía trước, Chris mất kiên nhẫn khẽ rống, sau đó cũng không thèm để ý Owen, tự mình nói với hộ vệ quanh thân: "Tiến lên phía trước một chút."

Mặc dù hộ vệ biết đây đã không đủ an toàn, tiếp tục tiến lên thực sự không phải chủ ý tốt, nhưng cũng biết thượng cấp nhà mình sợ rằng sẽ không nghe khuyên nhủ, nên chỉ có nước lĩnh mệnh làm theo.

Mệnh lệnh Owen nhận được là theo sát bên cạnh Chris, chuẩn bị thượng trận bất cứ lúc nào, nhưng hắn thực sự không yên tâm về Công Hoa, thừa dịp Chris cất bước trước, hắn không lập tức đi theo mà là quay đầu thấp giọng nói: "Công Hoa, anh sẽ không rời khỏi em! Anh thề! Cho dù muốn anh chết, thậm chí muốn anh phản bội Chiến Linh, anh cũng sẽ không rời khỏi em!"

Nghe vậy, trầm mặc của Công Hoa rốt cuộc cũng bị đánh vỡ, hốc mắt của nó nóng lên, chỉ là ra sức gật đầu "uh" một tiếng, sau đó vùi mặt vào sau lưng Owen, hai tay còn ôm chặt lấy eo của hắn không buông.

Bởi vì do mặc khôi giáp, cho nên kỳ thực không có bao nhiêu cảm giác đối với cái ôm của Công Hoa, cảm thụ tương đối rõ ràng là đôi tay ôm chặt ở bên hông kia, mảnh khảnh như thế, lại gắng sức ôm như thế...

Vì Công Hoa mà chết thì có gì khó... Owen cả kinh trong lòng, vội vàng không suy nghĩ lung tung nữa, "jia" một tiếng giục thú đi theo đội ngũ phía trước.

Rốt cuộc nhìn thấy quân địch rồi, cho dù chỉ là dùng mắt thịt nhìn sơ qua một lần, cũng có thể phát hiện số lượng quân địch chỉ ít hơn quân ta nhiều lắm là một phần tư. Lần này, Owen bắt đầu bất an, người Danya thân thể cường tráng, quân đội nếu không phải gần gấp hai số lượng của bọn họ trở lên, thực sự rất khó chiếm thượng phong, sợ rằng lần này lại phải để cho Công Hoa thượng trận rồi...

Tâm tình của Owen cũng khiến cho Công Hoa phát giác, nó từ trong áo choàng ló đầu ra, nhìn thấy đối diện có nhiều kẻ địch như thế, trong lòng nó cũng phát giác được điều gì, chuyện không cần thượng trận mà vừa rồi Owen mới nói sợ rằng sẽ không thực hiện được, bây giờ chỉ chờ Chris quay đầu lại, hạ lệnh một tiếng, nó liền phải giết sạch toàn bộ "kẻ địch" đối diện...

Công Hoa bắt đầu chờ đợi, chờ đợi hai quân chạm trán; chờ đợi tiếng giết đầy trời; chờ đợi trên chiến trường nằm đầy thi thể, Chris rốt cuộc vẫn là không thể không quay người lại, hắn và Owen bốn mắt giao nhau, hai người đều biết lời nói trước khi khai chiến đã là chuyện không thể, Chris chung cuộc vẫn là phải mở miệng hạ lệnh...

"Giao tất cả linh dược trên người ra đây."

... Linh được? Không phải lên tiền tuyến giết sạch người Danya sao?

Nhìn thấy đối phương lộ ra thần sắc ngỡ ngàng, Chris nhíu mày nói: "Ngươi đang nghĩ cái gì? Hồi thần!"

Hắn vẫn có chút không rõ trạng huống, nhưng sau đó cảm thấy cánh tay đau nhói, là thị vệ sau lưng không vui khi hắn không hồi ứng đoàn trưởng Chris, cho nên đặc biệt đè mạnh cánh tay của hắn.

Nhưng cũng nhờ hành động này của bọn họ, hắn cuối cùng cũng đột ngột tỉnh lại, đây thế nhưng không phải chiến trường, hắn cũng không còn là Công Hoa... hắn là Ngân Thiết Tử!

Ngân Thiết Tử vội vàng tạ lỗi với Chris: "Xin lỗi, ta đã thất thần."

Cũng đã bị giải đến giam lao rồi, còn có thời gian thất thần? Chris thực sự không hiểu tên hậu sinh vãn bối này đang nghĩ cái gì, nhưng hắn cũng không quan tâm đối phương vì sao thất thần, cho nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ là hạ lệnh lần nữa: "Giao mọi linh dược trên người ra đây!"

Ngân Thiết Tử lắc đầu nói: "Ta không có mang túi linh dược."

"Thân là liên linh sư lại không mang túi dược?" Chris có chút không tin.

Ngân Thiết Tử hời hợt giải thích: "Linh dược trị thương đã bị ta dùng hết rồi, cái khác phần lớn là linh dược phụ trợ và linh dược sương khói, ta nghĩ đi tấn kiến quốc vương hẳn là không cần những linh dược này, cho nên không mang theo, nếu như không tin, ngươi có thể lục soát người ta."

Chris cũng không dài dòng, lập tức tiến lên soát người, nhưng chỉ là lục soát trọng điểm, cũng không có tìm kiếm tường tận, bởi vì y phục của Ngân Thiết Tử là trang phục khá sát người, căn bản không có bao nhiêu không gian để ẩn giấu linh dược.

"Ở yên trong giam lao." Chris nhắc nhở: "Lấy sự coi trọng của vương tử đối với ngươi, nếu như ngươi thật sự vô tội, rất mau chóng là có thể ra ngoài rồi, đừng làm những chuyện ngu ngốc!"

Ngân Thiết Tử bực mình nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ vượt ngục sao?"

Nghe thấy khẩu khí vô lễ như thế của đối phương, Chris trái lại mỉm cười, hắn sớm đã phát hiện hành động làm trong tối của thị vệ, nhưng Ngân Thiết Tử vẫn cố chịu đựng, không rên nửa tiếng, thậm chí còn dám tiếp tục đáp trả, tính khí này thật bướng!

"Ta không suy đoán, chỉ là lấy thực lực của ngươi để xem, xác thực có năng lực chạy trốn."

Ngân Thiết Tử nhàn nhạt trả lời: "Ngài quá xem trọng ta rồi, vụ nổ khiến ta bị thương khá nặng, sợ rằng ngay cả hai thị vệ sau lưng đây cũng chưa chắc có thể đánh thắng."

Vừa nói ra lời này, sắc mặt của hai tên thị vệ trở nên càng khó coi, tự nhiên cũng mạnh tay hơn không ít, nhưng Ngân Thiết Tử cũng không hề có dị trạng, khiến hai thị vệ có chút kinh nghi bất định, không biết là sức lực của mình quá nhỏ, hay là người trước mặt căn bản không có cảm giác đau?

Thấy biểu tình nghi hoặc của thị vệ, Chris hiếm khi cười, mặc dù chỉ là nhếch khóe miệng, tiếp đến nói với thị vệ: "Giải hắn vào lao."

Ngân Thiết Tử bị giải vào giam lao, cửa lao phía sau bị thị vệ dùng sức đóng lại, hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện giam lao này có giường có bàn ghế, thậm chí ngay cả chăn bông trên giường thoạt nhìn cũng mới tinh, phòng của dân chúng bình thường nói không chừng cũng còn không có xa hoa như "giam lao" này.

Đây chính là giam lao của hoàng cung sao? Ngân Thiết Tử có chút không biết nói gì.

"Ở yên trong đó, nếu không có gì bất ngờ, ngươi mấy ngày nữa là có thể đi ra rồi."

Ngân Thiết Tử xoay người qua, hô lên với Chris: "Đoàn trưởng Chris, có thể xin hỏi ngươi một cái vấn đề?"

Chris đầu tiên là nhìn hắn một cái, sau khi để cho hai thị vệ rời khỏi, hắn lặng lẽ nhìn Ngân Thiết Tử.

Ngân Thiết Tử cũng hỏi thẳng: "Ngươi rốt cuộc là nghiêng về hòa bình hay là khai chiến?"

"Loại vấn đề này không đáng phải nghi hoặc!" Chris không chút chần chừ trả lời: "Ý của bệ hạ chính là ý của ta, ta khuyên ngươi sau này nếu vào hoàng cung, làm việc cũng tuân theo cái nguyên tắc này, chỉ có ý của bệ hạ mới là tất cả!"

Cách bởi lan can, Ngân Thiết Tử tiếp tục hỏi: "Vậy thì, ý của bệ hạ rốt cuộc là gì?"

Chris mỉm cười, nói: "Đây chính là chỗ khó khăn nhất, lòng người khó đoán, lòng bệ hạ càng khó bề phân biệt. Ngân Thiết Tử, người đem hết tâm tư bày ở trên mặt như ngươi thực sự không thích hợp chốn hoàng cung, nhưng Mila đại khái cũng là vì thế nên mới chọn ngươi, nó trước giờ luôn ghét chuyện đấu đá nhau."

Đối với tâm tư của Mila đối với mình, Ngân Thiết Tử thực sự không biết nên có dự định gì, bởi thế cũng không trả lời.

Hỏi hết vấn đề, Chris không biết vì sao hình như vẫn không có ý rời khỏi, còn nói nhiều một cách khác thường: "Bệ hạ và hoàng hậu không có con gái, hai Chiến Công cũng đều không có con gái, cho nên sĩ nữ có thể tự do ra vào hoàng cung chỉ có Mila, con bé vừa lại thông tuệ mỹ lệ, cho nên bất luận là bệ hạ hay là hoàng hậu, đều rất yêu thương nó, Mila có thể nói là công chúa vô danh lại hữu thực."

Nói đến đây, Chris cười nhàn nhạt, nói: "Ngươi muốn cưới đi công chúa của bệ hạ, vậy mà còn ở đại sảnh dùng thái độ vô lễ như thế để tấn kiến ngài, thực sự cũng không thể trách bệ hạ ném ngươi vào giam lao."

"Vì sao muốn nói những cái này với ta?" Ngân Thiết Tử thực sự khó hiểu Chris hôm nay làm sao nói nhiều như thế, đây không giống hắn lắm.

Thấy Ngân Thiết Tử không hiểu biết như thế, Chris thầm lắc lắc đầu, nói: "Bệ hạ ở trên đại sảnh ám chỉ ta nhắc nhở ngươi một số chuyện, đừng để ngươi cứ tiếp tục hung hăng như vậy, chọc giận người khắp nơi."

Ở trên đại sảnh? Có sao? Ngân Thiết Tử có chút thắc mắc.

"Hãy ở yên trong lao, sau này cung kính đối với hoàng thất cộng với quý tộc khác một chút, thế này, ít nhất bệ hạ sẽ vì Mila mà không làm khó ngươi quá."

Ngân Thiết Tử tự nhiên là gật đầu đáp ứng, hắn thế nhưng không muốn làm khó quốc vương, cũng không muốn đấu đá với những quý tộc khác, những cái này đều không phải mục đích của hắn.

Chris lại nói: "Thấy sắc mặt của ngươi đã biết ngươi sửa không được."

"Ta sẽ sửa!" Ngân Thiết Tử quật cường nói.

"Vậy thái độ ngươi đối với ta là gì? Ta thế nhưng là tam đại quân đoàn trưởng, một trong hai Chiến Công của Chiến Viêm quốc, trong nước muốn tìm quý tộc cao đẳng hơn ta sợ rằng cũng tìm không được, nhưng ngươi nói chuyện với ta kiểu đó sao? Vậy có thể mong đợi ngươi có bao nhiêu cung kính đối với người khác?"

Vừa nghe, Ngân Thiết Tử cứng họng, kỳ thực hắn đối với quý tộc khác trái lại cung kính hơn đối với Chris, bởi vì năm đó hắn biết được Chris thời trẻ, thay đổi của Chris vừa lại không nhiều như Weist, cho nên bất giác đã xem đối phương như người ngang hàng, thái độ tự nhiên không cung kính như đối với trưởng bối.

"Ta thật sự sẽ đổi! Đối với ngươi... Không là đối với ngài cung kính hơn một chút." Hắn có chút chật vật nhìn hướng Chris, lại phát hiện mặt đối phương mang ý cười, đây khiến Ngân Thiết Tử có chút ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn, Chris thế nhưng không phải người thích cười như thế.

"Ha ha..." Chris cười lắc lắc đầu, sau đó xoay người rời khỏi.

Ngân Thiết Tử quay đầu nhìn ra ngoài giam lao, đầu tiên là nhìn thấy Fanny đẩy xe lăn, sau đó mới nhìn thấy Mila.

Mila lại không có nhìn mặt của hắn, mà là ngẩn ngơ nhìn thứ gì đó... là hai cánh tay đầm đìa máu hắn để trên bàn!

Hắn vội vàng thu tay xuống dưới bàn, nhưng lại bất cẩn đụng vào góc bàn, đau nghiến răng nghiến lợi, căn bản không kịp kiềm chế biểu tình, đành cúi đầu xuống, mím chặt môi không kêu ra tiếng, rất lâu cũng không ngẩng đầu lên.

Mila la hoảng một tiếng, cuống quýt đến nước mắt cũng sắp rớt xuống, liên tục hô: "Mau mở cửa! Người đâu! Fanny, Fanny, mau giúp ta mở cửa lao! Ngân Thiết Tử anh ấy bị thương rất nặng!"

Fanny khó xử nói: "Tiểu thư, tôi không thể đánh vỡ cửa lao."

"Vậy cô mau đi tìm thủ vệ lấy chìa khóa mở cửa!"

"Tiểu thư, đây là giam ngục của hoàng cung, cho dù là Chiến Công cũng không thể tùy ý thả người."

Kỳ thực, Mila cũng biết điều này, chỉ là hoảng quá tay chân luống cuống, chuyện duy nhất nghĩ được là mau chóng cứu Ngân Thiết Tử ra, sau đó mang hắn đi tìm trị liệu sư.

Nhìn thấy Mila cuống đến nước mắt cũng sắp rớt ra, Fanny vội vàng an ủi: "Tiểu thư, ngài đừng cuống, thương thế của anh ta ở cánh tay, sẽ không phải là thương trí mạng, chỉ là máu chảy hơi nhiều, thoạt nhìn kinh khủng mà thôi."

"Nói bậy!" Mila mang giọng nức nở phản bác: "Cô không nhìn thấy cánh tay của anh ấy sao? Toàn bộ đều, đều..." nát rồi. Cô lại không dám nói ra lời đằng sau.

Đau đớn kịch liệt nhất đã trải qua, còn lại từng cơn đau nhức, Ngân Thiết Tử lúc này mới có thể miễn cường kiềm chế biểu tình, ngẩng đầu lên nói: "Tôi không sao."

Nhưng hắn ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt đều quấn băng vải, Mila càng đau lòng. "Trên mặt của anh cũng bị thương rất nặng sao? Chẳng, chẳng lẽ là bọn họ tra tấn anh --"

Nghe đến đây, Ngân Thiết Tử vội vàng ngắt lời cô: "Không phải, là ảnh hưởng từ vụ nổ, không có người động thủ đả thương tôi... Mila, cô làm sao lại tới giam ngục?"

"Nếu tôi còn không tới, anh cũng phải chết ở đây rồi!" Mila tức giận nói xong, lại nhìn thấy đôi tay buông xuống của Ngân Thiết Tử đang nhỏ máu tí tách, cô cuống quýt nói: "Anh chảy nhiều máu quá, bọn họ lại có thể không giúp anh liệu thương sao? Làm sao có thể đối đãi anh như vậy!"

Ngân Thiết Tử lắc đầu nói: "Đây là do tự tôi làm, vết thương sinh mủ rồi, tôi nghĩ có thể là có mảnh vỡ kẹt ở trong vết thương, cho nên muốn moi ra."

"Anh tay không moi vết thương? Thế này cũng ẩu quá rồi đi!" Fanny rốt cuộc không nhịn được trách mắng, sau đó cúi đầu nói: "Tiểu thư, chúng ta hay là mau đi tìm liệu sư đi! Trông dáng vẻ anh ta không ổn lắm, sắc mặt tái nhợt, nhưng má lại ửng đỏ một cách khác thường, sợ rằng là bệnh rồi."

"Không! Tìm Liteli tới, đừng tìm người khác, thân thể của tôi không giống người bình thường!" Hắn cuống quýt đứng lên muốn ngăn cản hai người, nhưng vừa đột ngột đứng lên, trước mắt lại đột nhiên tối sầm...

"Ngân Thiết Tử!"

◊◊◊◊

"Hu hu..."

Vương hậu đau lòng vỗ về mái tóc vàng mĩ lệ của Mila, đối phương ngồi xe lăn, xông đến trước mặt hoàng hậu, cả người từ trên xe lăn nhào xuống, quỳ rạp ở bên chân hoàng hậu, sau đó gục ở trên đùi của bà và bắt đầu khóc lóc.

Quốc vương ở bên cạnh cũng mang thần tình áy náy, hắn đã nghe thủ vệ báo cáo, Ngân Thiết Tử bởi vì trọng thương mà hôn mê bất tỉnh, cho nên thủ vệ khẩn cấp để cho người hầu của hắn vào giam lao chữa trị.

Mila vừa đến đã khóc thành thế này, khẳng định là vì chuyện của Ngân Thiết Tử.

Quốc vương và hoàng hậu không có con gái, trước giờ đối đãi Mila như con mình, cô vừa thông tuệ mỹ lệ vừa khiến người yêu thích, nhưng mà lại có tàn tật, trên cơ bản không thể làm con cờ chính trị, vì vậy hai người càng không kiêng kỵ mà yêu thương cô.

"Anh, anh ấy bị thương rất nặng!" Mila nghẹn ngào kể khổ: "Cả bàn đều là máu, vết thương trên hai cánh tay đều sinh mủ rồi, anh ấy vì muốn tìm ra vật lạ khiến vết thương sinh mủ, đã tay không moi vết thương, làm cho cánh tay đều nát hết..."

Hoàng hậu nghe vậy cực kỳ đau lòng, không chỉ là đau lòng Mila, thậm chí có chút đau lòng cho đứa trẻ Ngân Thiết Tử kia, một cậu bé xinh đẹp bị thiêu cho mặt quấn đầy băng vải, bây giờ lại nghe thấy cánh tay nát rồi, thật sự cảm thấy kinh hãi, không biết cậu bé xinh đẹp kia bây giờ biến thành bộ dạng gì rồi?

Nghe vậy, quốc vương cũng cảm thấy bất an, lúc trước hắn thấy Ngân Thiết Tử có thể hành động tự nhiên, tưởng rằng thương thế đối phương không nặng, cho nên mới nhốt hắn vào trong lao, ngoại trừ việc phòng liên linh phải có người chịu tội, cũng là trừng phạt thái độ bướng bỉnh bất tuân của hắn một chút, thực sự không ngờ thương thế của hắn vậy mà trầm trọng như thế.

Quốc vương an ủi nói: "Hắn ở trên đại sảnh vẫn hành động tự nhiên, hẳn là sẽ không có gì đáng ngại, con đừng quá lo lắng."

Mila ngẩng đầu lên, ấm ức thay đối phương: "Ngân Thiết Tử giỏi nhất là quật cường, cho dù bị thương gần chết, anh ấy cũng không chịu rên một tiếng!"

Hoàng hậu thở dài nói: "Tính khí của đứa trẻ này cũng hơi quá bướng, nó ở trên đại sảnh cũng là thái độ quật cường thế này, thực sự rất dễ đắc tội người khác, Mila, con thật sự muốn gả cho người này?"

Nghe thấy lời này, cả khuôn mặt Mila đỏ lên, mặc dù cô cũng từng ám chỉ với quốc vương và hoàng hậu điều này, nhưng không có trực tiếp nói muốn gả cho đối phương, bây giờ bị hoàng hậu mà mình coi như mẹ nói toạc ra, thực sự khiến cô xấu hổ vô cùng.

Thấy hoàng hậu đã nói trước, quốc vương vớ được cơ hội khuyên nhủ: "Trong nước còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn, tùy con lựa chọn, hà tất gì một mực với hắn?"

"Ngân Thiết Tử có chỗ nào không tốt?" Mila có chút mất hứng nói: "Vì sao các người không thích anh ấy?"

Hoàng hậu ôn tồn nói: "Không có không thích cậu ta, cậu bé xinh đẹp như vậy ai lại không thích? Chỉ là cậu ta dù sao cũng là xuất thân bình dân, hình như không thể dung nhập cuộc sống quý tộc lắm."

"Chính là như vậy mới tốt." Mila không phục phản bác: "Con cũng không thích tham gia tiệc tùng, anh ấy chịu ở trong nhà thì càng tốt! Anh ấy liên linh dược, con chăm sóc hoa cỏ, buổi tối cùng nhau đi tản bộ, bình bình đạm đạm không phải rất tốt sao?"

Hoàng hậu vẫn luôn biết tính tình của Mila, cho nên chỉ là cười không nói.

Quốc vương lại không tán đồng: "Phụ nữ có thể bình bình đạm đạm, nam nhân bình bình đạm đạm thế nhưng sẽ khiến người khác coi thường! Người muốn cưới con nếu ngay cả Chiến Nhận cũng không phải, vậy còn thể thống gì?"

Nghe vậy, Mila bắt đầu nổi lên lo lắng, không thể tự dưng mà trở thành Chiến Nhận, cho dù quốc vương và hoàng hậu có cưng chiều cô cũng không được, ít nhất phải tìm một số "lý do", cũng chính là phái Ngân Thiết Tử đi làm một số chuyện, lúc này mới có cớ thăng hắn thành Chiến Nhận.

"Đừng lo lắng." Hoàng hậu nháy mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Kỳ thực bệ hạ sớm đã có an bài, sẽ để cho người trong lòng của con trở thành Chiến Nhận, sau đó cưới con một cách vinh quang."

Nghe thấy hoàng hậu tiết lộ chuyện của hắn, quốc vương mang tính cảnh cáo mà trừng hoàng hậu một cái, nhưng hoàng hậu lại cười tủm tỉm, không hề sợ hãi chút nào, quốc vương dưới bất đắc dĩ, cũng chỉ có thanh minh trước: "Nếu hắn không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ta thế nhưng sẽ không cố phong cho hắn thành Chiến Nhận đâu!"

Mila lại phản bác: "Con không hề lo lắng Ngân Thiết Tử sẽ không đủ tư cách, chỉ lo anh ấy quá liều mạng! Như lần này, nếu anh ấy bị nổ chết, vậy, vậy..."

Nói đến đây, cô thật sự trở nên sợ hãi.

"Đúng vậy!" Hoàng hậu lo lắng nói: "Edward nói có thể là có người muốn ám sát Ngân Thiết Tử, bệ hạ, ngài thấy có nên phái mấy linh sĩ đi bảo vệ cậu ta hay không?"

Quốc vương bực mình nói: "Một trong những nhiệm vụ Edward phái cho hắn chính là thủ vệ Diệp tộc, ta nếu lại phái linh sĩ đi bảo vệ hắn, đây làm sao coi được?"

Hai nữ nhân trước mắt lại đồng thời lộ ra thần sắc khẩn cầu, hai người này cũng là đối tượng quốc vương không thể cự tuyệt nhất, hắn chỉ có thở dài, nói: "Ta lấy lý do tiếp tục thủ vệ Diệp tộc, lấy công chuộc tội để cho hắn ra khỏi ngục vậy, đồng thời để cho Owen và Gawaine lấy danh nghĩa cùng thủ vệ Diệp tộc đi trông hắn, người vốn chủ đạo nhiệm vụ Diệp tộc đã bị ta phái đi điều tra chuyện khác, Ngân Thiết Tử bây giờ vừa lại bị thương nặng, sợ rằng không thể hoàn thành nhiệm vụ thủ vệ Diệp tộc."

Thấy Ngân Thiết Tử có thể ra ngục, Mila cuối cùng cũng yên tâm, lúc này mới không nhắc đến chuyện của Ngân Thiết Tử nữa, biện hộ quá mức trái lại sẽ tạo thành phản hiệu quả!

"Bệ hạ, nhưng ngài xác định có thể tin cậy Owen và Gawaine sao?"

Mila tuy không quản chính trị, nhưng cũng thường thường phát biểu quan điểm của mình, hơn nữa lời nói thường thường đều có nhận xét độc đáo, là phương diện quốc vương ít nghĩ đến, cho nên hết sức vui lòng nghe quan điểm của cô.

Quốc vương thầm cười hỏi: "Gawaine thì không nói, nhưng con ngay cả Owen cũng không tin sao?"

Mila khéo léo nói: "Bệ hạ, đây không phải vấn đề tin hay không tin, ngài cũng biết con không quản chuyện chính trị, cho nên phụ thân và Owen quyết định muốn làm sao, bọn họ cũng sẽ không nói cho con."

"Con ở trong cái nhà đó, luôn là có thể biết được đôi chút, nếu bọn họ quyết định muốn làm trái ta, con sẽ nói cho ta chứ?" Đây không phải vấn đề dễ trả lời, quốc vương đặc biệt đề xuất, cũng không phải muốn Mila hạ quyết định, chỉ là muốn xem xem cô trả lời thế nào, cô gái này luôn là sẽ có đáp án bất ngờ.

"Bệ hạ, gia phụ và gia huynh bất luận làm chuyện gì, vĩnh viễn đều không có ý làm trái ngài."

Quốc vương hơi giận nói: "Nếu bọn họ chính là thủ phạm ám sát Diệp tộc, ý đồ khơi mào đại chiến giữa hai quốc, như vậy há không có làm trái ý của ta?"

"Nhưng khai chiến hoặc không khai chiến, kỳ thực đều không làm trái ý của ngài đi?"

Nghe vậy, quốc vương hơi nheo mắt một cách nguy hiểm.

Mila lại hoàn toàn không sợ, mím môi nói: "Khai chiến có chỗ tốt đối với quốc gia, không khai chiến cũng có chỗ tốt, nếu như là con, khẳng định không biết có nên khai chiến hay không đây!"

Quốc vương mang theo nghi hoặc hỏi: "Ta tưởng con rất ghét chiến tranh."

"Bệ hạ, con có thể ghét chiến tranh, đó là bởi vì bản thân không cần cai quản quốc gia, mà ngài khẳng định là muốn lựa chọn bên có ích nhất đối với quốc gia, mà không phải tư tâm của mình."

Nghe thấy lời này, quốc vương mỉm cười, đây là đang âm thầm nịnh hắn đây!

Mặc dù ít nhiều đều có chút nịnh nọt, nhưng hắn lại cũng biết Mila dù muốn nịnh nọt cũng sẽ dựa trên cơ sở chân thực mà nịnh, sẽ không tâng bốc sai sự thật, bởi thế nghe lên cũng khiến người đặc biệt khoái trá.

"Mila, con cho rằng quyết định có ích nhất đối với quốc gia là bên nào?"

Nghe vậy, thần sắc của Mila chuyển sang ưu sầu, nói: "Bệ hạ, con cho rằng mau chóng hạ quyết định mới là chuyện quan trọng nhất, nếu không chiến tranh đối ngoại còn chưa đánh, trong nước đã muốn khai chiến trước rồi."

Nghe vậy, quốc vương trầm mặc một hồi, nói: "Ta xác thực đang suy xét chuyện này, nhưng hình như có người chờ không kịp rồi, làm đủ mọi trò, bức ta hạ quyết định!"

Nói đến đây, ngữ khí của quốc vương đã mang lửa giận, hoàng hậu và Mila đều rất thức thời không có tiếp lời.

"Kim Khấp Nhĩ mất tích, điều này trước sau khó có thể ăn nói với Danjiat, cũng không biết bên Danjiat đối với chuyện này sẽ có phản ứng gì, trước mắt thoạt nhìn, nếu không tìm được Kim Khấp Nhĩ, hoặc chỉ tìm được thi thể, sợ rằng quyết định tốt nhất là thừa dịp Danjiat chưa phản ứng mà khai chiến, chiếm lấy lợi thế!"

Mila vừa nghe, thần sắc càng ai thương, cô biết khai chiến gần như đã là bản định án rồi, ngoại trừ ghét chiến tranh, cô càng lo lắng Ngân Thiết Tử sẽ bị phái lên chiến trường, dù sao đó cũng là nơi dễ dàng giành được quân công và tước vị nhất.

Quốc vương nghiêm giọng nói: "Nhưng vậy mà có người dám bức ta hạ quyết định, thực sự khiến người nổi nóng! Bất luận là làm vì mục đích gì, ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!"

Nghe vậy, Mila không không khỏi nổi lên lo lắng, xem ra mình thật phải đi cảnh cáo Owen một chút, dựa vào Owen cảnh cáo phụ thân và đoàn trưởng Chris, nếu thật sự là bọn họ động tay động chân, cũng đừng làm hành động quá mức, hoặc là ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện!

-----

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com