Cong Chua Cua Em
Hôm nay là ngày khai giảng lớp mười, năm đầu tiên của cấp ba. Không giống như khai giảng lớp sáu, hôm nay tôi cảm thấy có gì đó rất khác, cả về suy nghĩ và hoàn cảnh xung quanh. May mắn thế nào, bà chị họ bằng tuổi tôi vào chung một lớp với tôi, còn con bạn thân thì ngay lớp bên cạnh, do vậy mà tôi cũng không lạc lõng lắm. À, lại nói sơ qua một chút về tôi. Tôi được mọi người nhận xét là khá xinh xắn, khuôn mặt nét nào ra nét nấy, khá sắc sảo, duy chỉ có mũi hơi tẹt một tí thôi. Học tập cũng ổn, không phải xuất sắc nhưng vẫn có thể chấp nhận, bốn năm cấp hai chưa từng dưới chín phẩy. Cũng do đó mà ngay lúc sắp vào cấp ba tôi đã đặt ra mục tiêu phải học thật giỏi và đậu đại học "ngon" một tí. Bên cạnh đó thì cũng có thể quen vài ba anh đẹp trai coi như là có kỉ niệm. Đúng vậy, tôi, chính xác là một con đ*ỹ mê trai đẹp bất chấp, sắc đẹp không thể mài ra cơm, nhưng đối với tôi thì sắc đẹp có thể giúp tôi ngon miệng hơn. Tôi vốn thích con trai hơn tuổi, học giỏi, biết cưng chiều, đặc biệt là tôi thích múi, múi sầu riêng múi bưởi hay múi bụng đều thích cả. Vì không quen với môi trường mới, lại thêm cái mặt sắc lẻm, thoạt đầu nhìn tôi vô cùng cau có và khó gần. Xin thề không phải tôi cố ý, chỉ là cha sinh mẹ đẻ đã vậy mà thôi. Vừa tìm được một chỗ đặt mông xuống, tôi đã bị thằng ất ơ nào đấy ngồi phía sau vỗ vai cùng câu chào hỏi: "Ê giúp đỡ tao với nghe!" Gì? Giúp đỡ gì? Quen biết thân thiết gì không mà giúp? Ngộ hen? Vì thế, tôi tặng nó một nụ cười lạnh lùng cùng với một phần tư con mắt. "Tự lực cánh sinh đi bạn êi." Các bạn hẳn đoán ra rồi, thằng nhỏ ngại ngùng không nói thêm gì với tôi nữa. Giáo viên xếp tôi ngồi bàn ba, cùng với bà chị họ tôi, thằng kia thì ngồi ngay bàn trên. Nó tên Khải, chiều cao hơi khiêm tốn so với mấy thằng con trai khác, được cái học ngu và thích chơi đồ. Ban đầu tôi với Khải chẳng thân thiết gì lắm, nhưng sau vài sự kiện vi diệu kiểu gì ấy thì giáo viên lại nghĩ chúng tôi thích nhau nên bế tôi lên bàn đầu ngồi với nó luôn. Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo mà.Nói đi cũng phải nói lại, tôi chỉ tưởng thằng này học yếu thôi chứ đâu ngờ nó còn thêm cái nhạt nữa. Cũng vì thế mà dù ngồi cùng bàn, mặt mũi cũng không đến nỗi nhưng nó vẫn bị tôi đưa vào vùng friendzone, trở thành anh em chí cốt vĩnh viễn. Tôi thường hay chú ý đám bạn của thằng Khải, trong đó có mấy gương mặt khá có triển vọng. Còn thằng anh em chí cốt thì không làm tôi thất vọng, nhiệt liệt giới thiệu cho tôi đứa nó thân nhất mà cũng đẹp trai nhất hội. Hiển khá ưa nhìn, cao cao gầy gầy, thoạt nhìn tôi thấy mặt mũi hắn hiền hiền mà quên béng mất đám bạn của thằng Khải làm gì có đứa nào ngoan hiền đâu? Về sau tôi mới thấm thía được lời dạy của ông bà: "Đừng trông mặt mà bắt hình dong." Nhưng lúc ấy đã muộn rồi. Với châm ngôn trai đẹp như chuối chín cây, gió lay chuối rụng đứa nào lượm mất thì sao, tôi nhanh chóng nhờ thằng Khải về kêu Hiển add facebook tôi. Tôi tự nhận mình là một đứa con gái biết giữ giá, vì vậy tôi không thể chạy đi add người ta trước được. Nhưng inbox trước thì có thể. Tôi cứ ngỡ người ta sẽ inbox cho tôi trước nên cứ chờ dài cổ ra, nhưng ngót nghét cả tuần mà chả thấy tăm hơi biệt tích đâu, thế là tôi đành xắn tay áo ra quân vậy. Chỉ là mấy câu chào hỏi xã giao bình thường, thả thính sương sương qua lại, hắn ta thì rep chậm, còn tôi thì giữ giá nên cứ chờ ba phút mới rep một lần. Cứ vậy một thời gian, tôi với hắn vẫn chưa tiến triển bao nhiêu, chỉ có điều mỗi lần hắn và thằng Khải xuống canteen là lại kéo tôi theo. Cũng từ đó mà chả biết đứa chết dẫm nào gán ghép tôi với hắn là một đôi. Còn tên này cũng chẳng thèm phủ nhận. Hôm nọ, trời xanh mây trắng quạ bay ngang đầu, thằng Khải rủ tôi đi ăn hủ tiếu, tôi toang từ chối nhưng nó đã kịp thêm một câu "Hiển cũng có đi kìa."Thế là tôi cũng ậm ừ xuôi theo, ăn gì chả là ăn, hủ tiếu hay lọ tiếu thì cũng vậy thôi ấy mà. Mà cũng từ bữa hôm ấy, tôi mới biết Hiển không những khùng mà còn điên. Đi trên đường gặp đứa con gái nào là hắn cũng gọi với theo "Chị ơi, yêu chị!!" Lạy Phật, con không quen thằng này, nó ở đâu rơi xuống con chả biết đâu...Vật vã tới được quán hủ tiếu, tôi cảm thấy da mặt mình đã dày lên đáng kể rồi, dù bị bao nhiêu ánh mắt kì thị đổ dồn lên người lúc đi đường thì tôi cũng đã trở nên chai sạn rồi. Trong mười sáu năm cuộc đời, trừ ba mẹ ra, đây là lần đầu tiên tôi chủ động lau đũa cho người khác. Chắc do muốn ra vẻ đảm đang nên tôi mới làm thế, để rồi Hiển mới được đằng chân lân đằng đầu nhờ tôi đi rót nước hộ. Rót thì rót, nhưng trước khi rót tôi còn không quên cầm cây đũa gõ lên đầu hắn một cái. Sau này ngồi nói chuyện với nhau, hắn bảo: "May em là con gái, lại xinh, chứ không cái tay đó gãy rồi." Từ đó, như một lẽ tự nhiên, chúng tôi thân thiết hơn hẳn. Lúc ib, hắn gọi tôi là "em", xưng "t", dù đôi bên đều chưa thừa nhận, nhưng cũng coi như là nửa người yêu rồi. Mà đằng nào thì đám bạn của hắn cũng coi tôi là người yêu thằng Hiển rồi còn gì. Rất nhanh đã tới 20 tháng 11, tôi, Khải và vài đứa nữa quyết định xuống nhà thằng Tư làm bữa nhậu. Hiển bảo sẽ chở tôi xuống vì con xe đạp điện 4 năm của tôi đã quá già cả để phải lết đi xa, mà tôi cũng chả biết đường. Tôi có tí hào hứng trong bụng, cứ đinh ninh là nay được trai chở hoài nên vừa xong lễ tặng quà là tôi phi ra ngay. Nhưng cái gì xảy ra trước mắt tôi đây? "Bạn trai hờ" của tôi đang đèo con nào ấy mà chả chờ tôi. Tôi tự nhủ trong lòng có gì phải ghen, có gì đâu mà ghen, có là gì đâu mà khó chịu. Tôi dùng vẻ mặt tự cho là bình tĩnh nhất đi tới chỗ xe hắn và lấy cái mũ tôi mượn hắn xuống: "Trả mũ này." Hắn bảo tôi cứ đội đi, lát hắn xuống sau, rồi đèo người ta chạy mất hút. Tôi ôm một cục nghẹn to chà bá ở cổ, nhả ra không được mà nuốt xuống chẳng xong, ấm ức đi tìm Yến - một bạn nữ trong tổ tôi chở tôi xuống nhờ. Trên đường đi, tôi hỏi Yến: "Nãy mi biết thằng Hiển chở ai không?" "Con bé Linh bạn lớp cũ nó đó. Chắc chở về dùm á mà." Thế là bé Linh - người chẳng hiểu mô tê gì - đã bị tôi đưa vào danh sách đen mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com