Conan Toi Co Nam Nhoc Con Truoc Khi Ket Hon Voi Tooru
Morofushi Takaaki có một chút hoảng thần: Đứa nhỏ này?!Nói cách khác anh đã không nghe nhầm khi ở Sở Cảnh sát Tokyo hai ngày trước. Quả thực anh đã nghe thấy giọng nói giống hệt giọng nói thời thơ ấu của em trai mình. Giọng nói đó phát ra từ một đứa trẻ trông giống hệt em trai anh khi còn nhỏ.Trên thế giới không thiếu người lớn lên giống nhau, nhưng diện mạo, thanh âm đều giống y như đúc......Tất có kỳ quặc.Trước tiên mau chóng giải quyết vụ án đã rồi đến nhìn xem cậu bé đặc biệt này.Sau khi nhìn quanh bốn phía, Morofushi Takaaki an bài một cấp dưới mang ông chủ cửa tiệm đi tìm một thứ, lại bố trí những người khác canh chừng, tiếp tục hỏi thêm một số thông tin còn dang dở và tìm kiếm bất cứ thứ gì nghi phạm mang theo.Anh trực tiếp đến bên cạnh nhân viên Khoa pháp y, biết được rằng trong hai bản 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, chỉ phát hiện một ít cặn thuốc ở dưới cùng, một bản bị xé mất một trang, bên trong và bên ngoài đã được xét nghiệm chất hóa học, bản còn lại có dấu vết ở gáy sách.Chủ hiệu sách nói rằng nạn nhân sẽ trao đổi hai quyển sách sau khi xé một quyển. Sau khi nạn nhân chạm vào quyển sách có tẩm thuốc, tay của anh ta cũng bị dính thuốc, khi trao đổi sách với nhau, quyển sách kia tất nhiên cũng bị nhiễm thuốc.Bất quá kết quả kiểm tra đo lường lượng độc trong cơ thể không giống lượng chạm qua tay.Xem ra, hung thủ muốn nạn nhân phải chết cho bằng được, hai quyển sách giống nhau, quyển nào cũng có khả năng bị lấy, không thể xác định nạn nhân sẽ lấy quyển nào. Nhưng mặc kệ lấy quyển nào, nạn nhân đều sẽ chạm vào cả hai quyển sách, cho nên hai quyển sách đều bị bôi thuốc ở những vị trí khác nhau.Khác nhau ở chỗ, một cái bôi thuốc phát tác nhanh hơn, một cái bôi thuốc phát tác chậm hơn.Vận may của nạn nhân không tốt lắm, trùng hợp lấy phải quyển bôi thuốc phát tác nhanh, nếu anh ta may mắn hơn lấy quyển thuốc phát tác chậm thì có lẽ đã có thể chống đỡ được đến lúc cứu thương tới.Sau khi xem xét kỹ lưỡng những bức ảnh chụp những cuốn sách này, Morofushi Takaaki nhận định rằng đây là lô sách《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》mới nhất trên thị trường. Bìa sách thì giống như các đợt trước, nhưng bên trong thì hơi khác một chút.Anh liên lạc với cấp dưới dẫn chủ hiệu sách đi tìm đồ, cấp dưới trả lời: "Thanh tra Morofushi, danh sách mua hàng đã được xác nhận. Sách trong cửa hiệu được mua cách đây vài tháng, là từ đợt cũ."Người đổi hai quyển sách của ông chủ không biết những điều này, không phân biệt được sách của lô cũ với lô mới, chỉ thấy bìa ngoài giống nhau nên mới mua để tráo đổi.Có Morofushi Takaaki ở đây, nhóm Conan bọn họ không có không gian để phát huy. Muốn đi tìm người của Khoa pháp y để biết thêm tin tức nhưng lại không thể ở trước mặt cảnh sát Morofushi với Kisaki Rai hỏi quá nhiều.Kisaki Rai cầm lấy quyển《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 của mình thở dài, Conan nhìn thấy liền nói với Kisaki Rai: "Chị Rai, chị cho em mượn xem được không?""Ừ, em cầm xem đi."Sau khi xem xét, Conan phát hiện giấy của cuốn sách có phần khác biệt so với những mẩu vụn quanh miệng người đàn ông đã chết.Một luồng ánh sáng trắng dường như lóe qua tròng kính của Conan, cậu nhếch khóe môi lên và nhìn Koike Kazuya.Hagiwara và Matsuda liếc mắt nhìn Conan đang mượn sách, bọn họ thấy được ánh mắt Conan bừng tỉnh đại ngộ thì cũng hiểu rõ.Morofushi Takaaki quay lại hiệu sách và đi thẳng đến chỗ Koike Kazuya. Lúc đó, cấp dưới của anh cũng mang theo một bản《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》trong cửa hàng."Anh đã từng mua cuốn sách này ở hiệu sách nào khác chưa?"Ánh mắt Koike cũng tối sầm lại: "Cái này thì có liên quan gì đến vụ án!"Thanh âm Morofushi Takaaki vững vàng, nói lời đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh đã nắm giữ hết thảy: "Vụ án này có liên quan mật thiết đến cuốn sách này. Tất cả các hiệu sách xung quanh sẽ được kiểm tra để tìm ra những người đã mua cuốn sách này gần đây."Vừa nghe vậy, Koike vốn định nói là không mua đành sửa lời: "Tôi mới mua cuốn sách này ở hiệu sách khác gần đây, nhưng tôi mua vì muốn đọc. Mua quyển sách này đều phải bị nghi ngờ à?" Giọng nói của anh ta ngày càng vội vã dồn dập, có vẻ khó thở."Anh đã mua mấy quyển?"Đương nhiên khó mà nói là hai quyển, ai đi mua sách mà lại mua hai quyển giống nhau, Koike nghĩ lúc ấy anh ta cũng mua những thứ khác, người của hiệu sách phỏng chừng cũng không nhớ rõ là mấy quyển, vì thế nói: "Tôi chỉ mua một quyển thôi."Sau khi đổi hai quyển sách ngày hôm đó, anh ta biết quyển nào đã bị tẩm thuốc xổ, đem đốt quyển có tẩm thuốc xổ ấy đi, chỉ để lại quyển nguyên vẹn.Morofushi Takaaki nghe xong liền phái người đi tới nhà anh ta, đầu tiên Koike đồng ý, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, không khỏi nắm chặt tay lại.Conan cong híp mắt nói: "Chú à, đừng có nói dối nữa. Chỉ cần nhìn chú 'mua' quyển sách kia liền biết là chú đã đổi sách của cửa tiệm này, quyển sách chú mua là bản mới, còn của cửa tiệm này là bản cũ."Mấy người Hagiwara cũng âm thầm giúp Conan bỏ thêm mấy câu: Trừ cái này ra, nếu cảnh sát kiểm tra nhà của chú cũng có thể tìm thấy rất nhiều "thứ", hẳn là có thể đem đi kiểm tra.Koike cùng cũng trừng mắt không thể tin được: "Sao có thể?! Rõ ràng tao mua giống y như đúc! Tao......" Nói đến đây, anh ta gần như đã tự phơi bày bản thân mình.Trong nháy mắt, anh ta quỳ xuống, đấm lên mặt đất cắn răng căm giận không thôi: "Chỉ kém một chút, chỉ kém một chút thôi, nếu tôi mua được sách giống y như đúc, có phải sẽ không bị các người phát hiện."Morofushi Takaaki nhẹ nhàng lắc đầu, trần thuật sự thật: "Chức trách của chúng tôi chính là điều tra rõ chân tướng, cho dù không phát hiện vấn đề sách cũ sách mới thì chúng tôi vẫn sẽ tìm ra được thủ phạm thật sự.""A —— tôi đoán ra ông ta sẽ chủ động tự thú, tôi nghĩ các anh sẽ không nghi ngờ tôi nữa khi đã có hung thủ." Anh ta khóc thảm thiết, rồi bắt đầu hét lên: "Yamauchi đáng chết!""Mỗi lần hắn ta gây chuyện, tôi đều là người dọn dẹp xử lý, nhưng hắn ta đã làm gì! Hắn đã xé di vật mà gia đình tôi để lại cho tôi và ăn nó, thậm chí còn mỉm cười xin lỗi, nói rằng bản thân bị bệnh không thể kiểm soát được."Tôi không tin có cái loại bệnh này, hắn ta chính là cố ý! Cố ý làm như vậy!"Anh ta quát tháo điên cuồng, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu: "Mấy ngày trước tôi phát hiện ra ông ta bỏ thuốc xổ vào sách, định dạy cho Yamauchi một bài học. Tch, sách trong hiệu sách của ông ta bị xé rách nhiều lần như vậy mà ông ta chỉ bỏ thuốc xổ vào thôi sao?! Không, thuốc xổ sao mà đủ được, Yamauchi đáng chết."Conan rũ mắt: "Cho nên chú đã đổi sách của ông chủ thành quyển sách có độc."Chủ hiệu sách nghe vậy vẫn tự trách mình: "Nếu tôi không nghĩ đến việc dạy cho Yamauchi một bài học thì cậu ta sẽ không phát hiện ra rồi bị kích thích, thuốc xổ cũng sẽ không trở thành......"Kisaki Rai không cho là đúng mà phản bác nói: "Anh ta có thể phát hiện bác hạ thuốc xổ, chứng tỏ bản thân anh ta đã có tâm tư muốn ra tay. Cho dù không có chuyện này, chỉ sợ Yamauchi cũng không tránh khỏi. Anh ta có rất nhiều lựa chọn, nhưng tự anh ta đã lựa chọn hại người."Một khi ý nghĩ nảy sinh trong lòng người ta, chúng sẽ phát triển mạnh mẽ như cỏ được tưới nước. Một số người có thể kiểm soát được bản thân, trong khi những người khác thì buông thả, mặc kệ chính mình.Chủ hiệu sách cười buồn: "Đúng vậy, lỗi sai của tôi không quá mức, nhưng lần này tôi thực sự đã phạm sai lầm."Ông nhìn về phía Hiromitsu đang đứng, Hiromitsu gật gật đầu với ông, nụ cười rạng rỡ của cậu tiếp thêm sức mạnh cho ông bước tiếp. Ánh mắt giao nhau, như thể ông hiểu được sự khích lệ cổ vũ trong mắt đứa trẻ này, hy vọng rằng ông sẽ đối mặt với cuộc sống một cách tích cực sau khi chấp nhận hình phạt.Cùng lúc đó, Koike bị còng tay và đưa lên xe cảnh sát.Người chủ hiệu sách không có ý định làm hại bất cứ ai, ông ấy cũng đã tự thú và sửa chữa những sai lầm của mình. Tuy nhiên, ông cũng bị đưa lên xe cảnh sát vì hành vi không phù hợp khi cho người khác uống thuốc xổ.Bất cứ ai làm điều sai trái đều sẽ phải nhận hậu quả xứng đáng.Hiromitsu trong lòng thở dài một hơi.Đột nhiên, tiếng bước chân quen thuộc ngày càng gần cậu hơn. Cậu liếc nhìn một cái thấy anh Takaaki đã bước tới trước mặt Hagiwara và Matsuda đang che chắn cho cậu.Kisaki Rai thổn thức xong chạy nhanh lại đây, nhìn cảnh tượng như vậy liền lẩm bẩm: "Hagi, Matsu, các con che em lại làm gì vậy?""Hiro, không phải con rất thích thanh tra Morofushi sao? Hiện tại thấy được người ta, đừng thẹn thùng như vậy, nhanh mau ra đây chào hỏi chú ấy đi nào!" Dứt lời, cô đi qua đem Hiromitsu đang giãy dụa ôm tới trước mặt Morofushi Takaaki.Hai chân đang đong đưa giữa không trung lập tức cứng đờ, Hiromitsu khó khăn quay đầu lại mỉm cười một cái với Morofushi Takaaki.Trốn đông trốn tây cũng không trốn thoát khỏi sự nhiệt tình của mẹ mà.Ai bảo cậu lúc ở trên xe biểu hiện ra yêu thích và hứng thú với 'thanh tra Morofushi' làm chi, điều này đã khiến mẹ cậu, người luôn quan tâm đến suy nghĩ của cậu đã bế cậu đi gặp "thần tượng" của mình khi cô có thời gian sau khi mọi chuyện kết thúc.Morofushi Takaaki sao mà không nhận ra được cậu bạn nhỏ này đang trốn tránh anh cơ chứ, lúc nãy chú ý tới cậu bé này, anh phát hiện hai người anh trai vẫn luôn che chắn cho cậu.Nếu chỉ là một đứa trẻ bình thường thì sao phải làm thế.Thêm vào đó, anh có thể thấy đứa trẻ này khá quan tâm đến chủ hiệu sách......Hiromitsu nhìn vào ánh mắt của anh trai, cậu cảm thấy bất lực. Đã gặp mặt rồi, có thể làm sao được nữa? Trực tiếp nằm yên.Hiromitsu lộ ra sự vui vẻ khi được gặp mặt, tươi cười nói: "Cháu chào thanh tra Morofushi, cháu tên là Kisaki Hiromitsu. Đây là mẹ cháu, còn đây là hai anh trai của cháu, kia là anh Conan."Amuro Tooru đang lái xe nghe đến đó liền nâng cao toàn bộ tinh thần.Hiromitsu-chan thẹn thùng, không dám nhìn anh trai Hiro?Thẹn thùng...... Hình như là có chút chút, luôn thích trốn tránh nhìn người ta từ xa.Hiện giờ anh có một suy đoán, như vậy liền có một lời giải thích khác. Đó chính là cậu ấy sợ họ sẽ phát hiện ra thân phận thực sự của mình nên ngay từ đầu đã che giấu, không muốn để họ nhìn thấy bản thân.Sau khi Hiromitsu giới thiệu mọi người trong gia đình, Morofushi Takaaki hơi nhếch khóe môi, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng.Sau nhiều năm, lại lần nữa gặp được em trai của mình, khi cậu đang ở độ tuổi dễ thương nhất. Theo lẽ thường tới nói, tuổi này nên hoài nghi cậu là con của em trai thì hợp lý hơn. Nhưng mà tên em trai không hề thay đổi, hơn nữa khi đối mặt với anh cũng biểu hiện ra kỹ thuật diễn "vụng về" , điều này không thể gạt được đôi mắt của anh.Chú mèo con trốn tránh cụp đầu nhỏ xuống, mím chặt môi, bộ dáng giống hệt như hồi bé, không hề thay đổi chút nào."Hiromitsu, xin chào, chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi." Morofushi Takaaki không có trực tiếp điểm danh mà dùng ánh mắt như trước nhìn cậu, trong lời nói ẩn chứa ý tứ.Amuro Tooru ấn tai nghe trầm tư: Lại gặp nhau.Hiromitsu đối diện với hai mắt anh Takaaki, biết anh nhận ra bản thân, bất quá cái gì mà "Lại lần nữa"! Anh Takaaki, nói như vậy thì mẹ sẽ nghi ngờ đó, còn có Conan......Cậu ngay lập tức tìm kiếm sự giúp đỡ, đôi mắt mèo ngấn nước chớp chớp liên tục.Kisaki Rai kinh ngạc: "Lại lần nữa? Hiro đã gặp qua thanh tra Morofushi sao?"Morofushi Takaaki nhìn về phía Kisaki Rai, biểu cảm so với lúc phá án thả lỏng hơn: "Ba ngày trước, tôi đã gặp qua mọi người trước cửa Sở Cảnh sát Tokyo.""Thì ra hôm ấy thanh tra Morofushi cũng ở đó. Tôi nhớ ra rồi, đúng là như thế thật, bất quá tôi chỉ nhìn qua, không có thấy rõ. Hagi, Matsu, Hiro, không nghĩ tới chúng ta với thanh tra Morofushi còn có duyên đến vậy đấy!" Kisaki Rai vỗ vỗ tay, vui mừng nhướng mày.Lại lần nữa cẩn thận đánh giá thanh tra Morofushi, nhìn vào đôi mắt trông giống hệt cha mình. Có câu nói, nhìn vật nhớ người, hình dáng con mắt quen thuộc gợi lên một cảm giác hoài niệm: "Nhìn thấy thanh tra Morofushi, tôi cũng cảm thấy rất thân thiết......"Morofushi Takaaki hơi kinh ngạc, sau đó nhắm mắt lại nói: "Cùng quân sơ quen biết, giống như cố nhân về. Tôi cũng có cảm giác như vậy."Cùng lúc đó, khóe mắt anh lặng lẽ nhìn về phía Hiromitsu-chan.Kisaki Rai mỉm cười gật đầu, không giấu được niềm vui khi quen được một cảnh sát xuất sắc như vậy, lại có điểm tương đồng với gia đình mình: "Thanh tra Morofushi, tôi thực sự rất vui khi được gặp anh."Không bao lâu sau, Morofushi Takaaki yêu cầu họ cùng nhau đến Sở Cảnh sát để hoàn tất thủ tục ghi chép, Kisaki Rai đi trước bảo vệ bọn trẻ, Morofushi Takaaki đi theo phía sau.Nhìn Hiromitsu-chan cùng Kisaki Rai vừa nói vừa cười, hai mẹ con tương tác thân mật, em trai hiện đang sống rất hạnh phúc, sau khi đã trải qua cái chết, cậu cũng có được cuộc sống mới.Không chỉ về mặt thể chất mà còn về mặt tinh thần.Anh đặt nhẹ lòng bàn tay lên mặt, hai ngón tay ấn nhẹ vào lông mày, đôi mắt phản chiếu bóng lưng họ, một tiếng thở dài đầy cảm xúc tuôn ra từ bên môi: "Cái gọi là một đậu sa tới một đậu đi, một trọng lãng diệt một —— trọng sinh. Sức mạnh siêu nhiên, khó lòng giải thích...... Đúng không? Hiro -- mitsu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com