[CONAN] Tôi có năm nhóc con trước khi kết hôn với Tooru
Chương 68: Án mạng tại hiệu sách (1)
Hiromitsu gật đầu: "Vâng mẹ."Cửa hàng này đã cho cậu một ấn tượng sâu sắc. Cậu vẫn còn nhớ khi cậu còn ở độ tuổi này đời trước, anh trai cậu đã nắm tay cậu đến đây để mua sách phục vụ cho việc học.Đi được nửa đường, cậu kỳ thực cũng không thấy mệt, nhưng khi thấy người khác được người nhà ôm, cậu lại dang tay ra với anh trai mà làm nũng: "Anh ơi~ Em mệt quá~ Ôm em một cái đi~"Anh trai đã nhìn thấu cậu "làm bộ làm tịch" trong nháy mắt, nhưng anh vẫn vững vàng nâng cậu lên và xoay người cậu lại để cậu có thể nhìn được góc nhìn giống như anh hoặc thậm chí còn rộng hơn, rồi anh để cậu ngồi lên vai mình.Cậu vui vẻ chạm vào đầu anh trai mình, chớp mắt khi nhìn về phía hiệu sách mà họ sắp bước vào.Vốn dĩ khi anh trai cho cậu ngồi trên vai, phần không gian phía trên cũng đã không dư dả gì. Lúc đó, cậu thực sự là một đứa trẻ và rất hứng thú với nhiều thứ. Cậu cũng tò mò về khung cửa đối diện nên đã thẳng người lên và đưa tay ra chạm vào nó. Hậu quả là cậu không chú ý mà đập đầu vào cửa khiến trán bị sưng to.Cậu đứng khóc nức nở ở cửa, coi quần áo của anh trai như khăn tay mà lau nước mắt."Anh ơi, đau quá, ô ô ô."Pftt ——Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được vui vẻ mà cười.Cậu vẫn còn nhớ rằng chủ cửa tiệm đã nghe thấy tiếng cậu khóc và lấy ra một miếng kẹo bơ cứng để an ủi cậu. Ngay khi cho viên kẹo vào miệng, cậu nhất thời ngừng khóc.Sau đó cậu thường xuyên đến hiệu sách này, chủ tiệm đều sẽ chạm vào chỗ cậu bị đập đầu. Cho dù vết thương của cậu đã lành từ lâu nhưng vẫn luôn được cho một viên kẹo.Không biết chủ cửa tiệm đã thay đổi thành người khác hay chưa? Nếu không thay đổi, có lẽ chủ tiệm giờ đã ngoài sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi.Không có nhiều người ở hiệu sách, đặc biệt là vào thời điểm này.Có một vài người đang ngồi ở góc cửa hàng đọc sách, cơ hồ không có ai đi lại xung quanh.Sáu người bọn họ một lúc tiến vào lại thành cảnh tượng thu hút sự chú ý.Chủ hiệu sách nhìn thoáng qua bọn họ, mỉm cười chào hỏi: "Xin tùy ý lựa chọn, nếu có quyển sách nào các vị thích mà không lấy được có thể gọi tôi hỗ trợ."Kisaki Rai mỉm cười nói: "Cảm ơn."Hiromitsu nhìn mái tóc hoa râm, những nếp nhăn trên khuôn mặt và làn da như cây khô của chủ tiệm. Hơn mười năm đã trôi qua, chủ tiệm giờ đây tràn ngập dấu vết của thời gian.Nhìn nhìn lại chính mình...... Vẫn ba tuổi như cũ, không khác mấy so với hơn hai mươi năm trước.Mọi người đều thích đọc những cuốn sách khác nhau, Kisaki Rai ngồi xổm xuống và bảo họ rằng chú ý an toàn, sau đó để họ tự do lựa chọn những cuốn sách họ thích.Kisaki Rai nhìn lướt qua các hàng cột trên giá sách và phát hiện những cuốn sách giống nhau được đặt đối diện nhau. Nếu có một cuốn sách ở phía nam của giá sách thì sẽ có một cuốn sách giống hệt ở phía bắc, tạo nên vẻ đẹp cân xứng và gọn gàng.Nhìn vào những thứ này, lông mày cô nhướng lên rồi lại hạ xuống. Cô nên mua cuốn sách nào đây?Gần đây, cô cảm thấy tiểu thuyết trinh thám đặc biệt thú vị vì chúng có nhiều tình tiết bất ngờ rung động lòng người, đặc biệt có ý tứ.Chỉ là có nhiều sách như này, cô không biết phải tìm chúng ở đâu, vì vậy cô đến gặp ông chủ và hỏi: "Ông chủ, xin hỏi khu vực nào để sách liên quan đến trinh thám?"Chủ tiệm thực hiền hoà dẫn cô tới một khu: "Chúng đều ở chỗ này."Kisaki Rai tìm thấy rất nhiều cuốn sách cô đang đọc, bất quá phiên bản in của những cuốn sách này cũ hơn nhiều so với những cuốn cô đã đọc, nhưng chúng mang lại cảm giác hương vị lắng đọng.Đột nhiên cô nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết trinh thám có bìa khác với những cuốn sách khác, nhìn bìa có chút hơi thở vườn trường.Cô đưa tay cầm lấy quyển sách, chỉ vào tựa sách rồi khẽ đọc: "Khổng Minh, năm 2 lớp A, Khổng Minh?" Cuốn sách này có vẻ thú vị, mua nó xem thế nào.Chọn được cuốn sách ưng ý, Kisaki Rai liền đi về phía Hiromitsu đưa cho họ xem như dâng hiến một vật quý: "Các con xem này! Mẹ tìm được một quyển sách thú vị lắm."Hiromitsu giật mình: Quyển sách này, anh trai cũng rất thích. Nhân vật nam chính trong đó chính là anh trai cậu, mẹ chọn được cuốn này...... Thật sự là duyên phận."Đúng rồi, mẹ ơi, con muốn lấy quyển sách kia." Cậu không với tới được vị trí để sách, chỉ có người trưởng thành mới lấy được.Kisaki Rai nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, thấy được một quyển 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》.Kisaki Rai lập tức bế Hiromitsu lên, tính toán để Hiromitsu có thể tự lấy được cuốn sách yêu thích.Chủ tiệm thấy thế vội vàng đi tới, động tác và giọng điệu đều rất khẩn trương: "Chờ đã, chờ đã, cẩn thận đừng làm rơi. Hai người muốn quyển sách này sao? Đây chỉ là bản mẫu thôi, tôi có một quyển mới ở bên kia, tôi đưa mọi người đến lấy.""A, được thôi." Kisaki Rai thật cẩn thận buông Hiromitsu xuống.Conan bọn họ nghe được cuộc nói chuyện nên nhìn qua bên này, không biết vì sao, Conan cảm thấy chủ tiệm có chút quá mức khẩn trương.Vì sao phải khẩn trương như vậy? Là sợ Kisaki Rai cùng Hiro bị ngã sao? Chẳng lẽ có người đã từng bị ngã khi đang lấy sách?Khi Conan đang chìm trong suy nghĩ, Kisaki Rai nắm tay Hiromitsu đi theo chủ tiệm tới gần chỗ ông ấy ngồi lúc đầu, tìm kiếm một lúc, chủ tiệm cầm quyển 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 mới tinh đưa cho Hiromitsu."Còn nhỏ như vậy mà đã thích 《 Tam Quốc 》sao?" Chủ tiệm hiền từ hòa ái nói chuyện với Hiromitsu.Hiromitsu vui vẻ cầm lấy quyển sách, không chút do dự gật đầu: "Vâng vâng!""《 Tam Quốc 》 là một cuốn sách đáng để đọc đi đọc lại." Chủ tiệm thích quyển sách《 Tam Quốc 》 này, đến Kisaki Rai cũng có thể nhìn thấy điều đó.Kisaki Rai trả tiền cho những cuốn sách đã chọn, sau đó cô định tìm một chỗ ngồi xuống đọc sách một lúc thì đột nhiên một tiếng kêu đau đớn vang lên từ sâu trong hiệu sách.Trái tim của mọi người lập tức như bị một bàn tay khổng lồ bóp nghẹt. Conan, Hagi và những người khác nghe thấy tiếng động liền chạy vào, Kisaki Rai nhìn thấy cũng vội vàng chạy tới. Trong nháy mắt ánh mắt của chủ tiệm cũng hoảng sợ, chạy theo ngay sau họ.Đi theo lối đi và mở cửa phòng vệ sinh, Conan nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền hét lớn: "Đừng vào! Chị Rai, mau gọi xe cứu thương và báo cảnh sát!"Kisaki Rai cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô cũng nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất đang ôm lấy cổ họng mình. Người đàn ông phát ra âm thanh "khụ khụ" khó chịu như tiếng ống phổi bị hỏng, không khí chỉ có thể đi ra chứ không thể vào.Cô ngay lập tức gọi xe cứu thương, nhưng khi hỏi địa điểm thì cô lại ngây ngẩn cả người.Là một người tới Nagano du lịch, địa điểm cụ thể của hiệu sách cô cũng không rõ lắm, lúc nãy đều là đi theo bản đồ.Hiromitsu lập tức nói ra địa chỉ kỹ càng tỉ mỉ, Kisaki Rai cũng không kịp nghĩ nhiều vì sao cậu lại biết rõ liền vội vàng báo cho xe cứu thương. Lập tức, cô lại gấp gáp gọi báo cảnh sát, lần này nói địa điểm cực nhanh.Chỉ chốc lát sau, nạn nhân vùng vẫy rồi chết.Xe cứu thương đã không đến kịp thời để đưa người đàn ông đi giải cứu. Cơn hô hấp rất nghiêm trọng và không có cách nào có thể giúp đỡ.Thời gian trôi qua quá ngắn ngủi, dường như ngay khi họ quay lại, người đó đã biến mất hoàn toàn, trở thành một cái xác lạnh ngắt."Conan...... Anh ta......"Conan cúi đầu, buồn nặng nề nói: "Chị Rai, người đó đã chết rồi."Lần đầu tiên Kisaki Rai nhìn thấy xác chết kinh hoàng tại hiện trường vụ án, cô đã vô cùng kinh hãi. Conan nhìn quanh rồi yêu cầu Kisaki Rai nói với mọi người rằng những người có mặt ở đây đều không được rời đi vì mọi người đều là nghi phạm.Sau khi làm mọi điều Conan bảo, cô theo bản năng che mắt bọn trẻ lại để chúng không nhìn thấy hoặc suy nghĩ.Chẳng bao lâu sau, cô đã hồi phục rất nhiều, như thể cô đã chấp nhận thực tế.Haizz, lại một lần nữa gặp được án kiện.Một lát sau, cô nhìn Conan, người đang chụp ảnh hiện trường và chống cằm suy nghĩ, với ánh mắt dò xét.【 Conan rõ ràng chỉ là một đứa trẻ cùng tuổi với Hagi, nhưng lúc này cậu bé mang lại cho cô cảm giác an toàn hơn cả một người lớn. Mọi điều cậu bé nói và làm đều có vẻ rất quen thuộc, như thể đã luyện tập hàng ngàn lần so với một người trưởng thành như cô còn muốn thành thục hơn. 】【 Conan...... Thật sự chỉ là một đứa trẻ thôi sao? 】Kisaki Rai không khỏi có chút nghi ngờ.Thông qua thiết bị theo dõi nghe lén trong túi, Amuro Tooru đã nghe được mọi điều họ nói trong khi lái xe.Đồng tử của Amuro Tooru run lên, không phải vì sự việc vừa rồi, mà là vì lời nói của Hiromitsu-chan: "Đến ngay cả Rai cũng không biết rõ địa chỉ cửa hàng, tại sao Hiromitsu-chan lại biết được......"Dường như lúc Kisaki Rai hồi tưởng lại, Hiromitsu-chan buột miệng thốt ra, giống như không cần phải suy nghĩ.Anh rất quen thuộc với Nagano. Không phải vì anh đã đến đây nhiều lần, mà vì osananajimi Hiromitsu đã kể cho anh nghe về nơi đó nhiều lần. Suy cho cùng, quê hương của Hiromitsu là Nagano. Hiromitsu-chan là con của Hiromitsu, nhưng cậu nhóc chưa từng gặp Hiromitsu thì làm sao biết được địa chỉ của một hiệu sách bình thường?Điểm này, anh vô cùng để ý.Dưới chân đạp ga càng ngày càng mạnh."Conan, chúng ta đóng cửa lại và đợi cảnh sát đến đi." Đứng ở cửa phòng vệ sinh hồi lâu, Kisaki Rai sợ Conan ở đây lâu quá sẽ sợ hãi nên đã đưa ra ý tưởng của riêng mình.Conan cũng đã quan sát những gì cậu cần quan sát và thấy rằng cũng nên đến cửa chờ cảnh sát.Trừ cái này ra, cậu cũng có thể hỏi những người trong cửa hàng về tình hình trước khi xảy ra sự việc.Nhưng trước khi cậu kịp nói bất cứ điều gì, người bạn đi cùng nạn nhân đã chỉ vào chủ tiệm sách và hét lên ầm ĩ: "Chắc chắn là ông đã hại chết Yamauchi!"Vừa nói anh ta vừa định lao tới tấn công vị chủ tiệm tóc hoa râm cùng đôi mắt mờ đục này.Sự thật sẽ được cảnh sát điều tra. Bây giờ chân tướng vẫn chưa rõ, Koike, người bạn của nạn nhân có ý định đả thương người khác. Kisaki Rai lập tức nắm lấy cổ tay đối phương và bẻ ra sau lưng: "Nếu anh còn làm thế nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, cái này là cố tình đả thương người khác!"Conan chưa từng thấy Kisaki Rai động thủ, nhưng bây giờ khi chứng kiến, cậu nghĩ:...... Chị gái của Ran cũng đáng sợ quá.Ngẫm lại những người phụ nữ có quan hệ huyết thống này. Ran thì không cần phải nói, Kazuha học Aikido, đến cả chị Rai cũng biết võ.Conan thì thầm điều gì đó vào tai cô, Kisaki Rai làm theo lời Conan vừa nói: "Trước khi cảnh sát đến, xin hãy hợp tác với chúng tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ, cũng đừng rời khỏi nơi này." Cô khẽ nắm chặt tay khiến các khớp kêu răng rắc.Conan vừa nhờ Kisaki Rai - người lớn duy nhất trong nhóm, duy trì trật tự tại hiện trường. Kisaki Rai đồng ý và đương nhiên nói được thì làm được.Một đám người lặng ngắt như tờ đều ngoan ngoãn tìm chỗ trống ngồi xuống hoặc là tìm một chỗ đứng.Khi mọi người hợp tác, việc đặt câu hỏi sẽ dễ dàng hơn nhiều.Conan nhanh chóng hỏi tên của một số người. Nạn nhân tên là Yamauchi Kumaichi, thất nghiệp. Bạn của nạn nhân là Koike Mitsuru, người cũng có từng không có việc làm giống như nạn nhân, gần đây mới gia nhập một công ty mở khóa. Khi cậu hỏi người bạn của nạn nhân là Koike tại sao lại nói chủ hiệu sách là kẻ giết người, Koike lạnh lùng nói: "Này, thằng nhóc kia, đủ rồi đấy. Mày là cảnh sát à? Hỏi cái gì mà hỏi?"Rõ ràng là người đàn ông này có tính tình nóng nảy và khá cáu kỉnh.Kisaki Rai trừng mắt nhìn anh ta: "Conan so với người lớn còn thông minh hơn nhiều, cậu bé đã đi theo chú Mori giải quyết rất nhiều vụ án đấy!" Ai dám bắt nạt nhóc con nhà mình, cô sẽ vặn đầu kẻ đó ra."Mori?"Một người chứng kiến thốt lên: "Đó có phải là thám tử nổi tiếng Kogoro ngủ gật không?""Oa, cậu bé là trợ thủ của thám tử Mori sao?!"Conan bất đắc dĩ gật gật đầu.Ba người Hagi bọn họ xếp hàng ngồi cũng nhìn quét qua thần sắc những người trong cửa tiệm, thu hẹp nghi ngờ của họ vào chủ hiệu sách và bạn của nạn nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com