Conan Toi Co Nam Nhoc Con Truoc Khi Ket Hon Voi Tooru
Chuyện là thế này, Zero đang ở trong tình cảnh rất nguy hiểm.Tuy nhiên, thành viên của tổ chức đánh cắp thông tin đã bị họ khống chế, Zero sẽ không ngồi yên chờ chết, cậu ấy hẳn có thể nghĩ ra giải pháp.Chỉ là cậu không thể chỉ ngồi đó và chờ Zero cùng những người khác giải quyết vấn đề sau khi đã biết chuyện này.Mặc dù thông tin cậu biết không nhiều nhưng rất có thể là họ vẫn chưa biết những thông tin ấy.Suy nghĩ thật lâu, nhiều lần nhìn mẹ đang ngủ say, cậu suy nghĩ xem có biện pháp gì để không bại lộ danh tính mà vẫn có thể truyền được tin hay không.Màn hình di động sáng rồi lại tắt, sau khi lặp lại rất nhiều lần, cậu nắm chặt di động gật đầu.Mặc dù một số thông tin trong điện thoại di động của cậu đã bị xóa, nhưng nói không chừng có thể khôi phục lại được, vì vậy sau khi cân nhắc cẩn thận, cậu quyết định mượn điện thoại di động của mẹ."Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh." Hiromitsu bò tới bên người Kisaki Rai, ghé vào tai cô nhẹ giọng gọi.Kisaki Rai mở đôi mắt ngái ngủ của mình và nói: "Mẹ đi cùng con.""Không cần đâu mẹ, con có thể đi một mình! Nhà vệ sinh ở ngay bên kia." Dứt lời, cậu duỗi tay đòi lấy di động của Kisaki Rai bỏ vào trong túi, sau đó đem di động đã xoá những tin không thể cho Kisaki Rai rồi đưa cho cô: "Mẹ, con cầm theo điện thoại của mẹ ra ngoài, giống như mẹ ở bên cạnh con vậy, mẹ không cần lo lắng cho con đâu.""Thật sự không cần mẹ đi cùng sao?" Kisaki Rai chỉ cho rằng con đang làm nũng với cô. Cô đã nghĩ đến việc đông người, người đến kẻ đi liền lo lắng.Hiromitsu lắc đầu nhỏ, cong hai mắt tràn ngập tự tin: "Mẹ à, nếu mẹ lo lắng con, mẹ liền ở cửa sổ xe nhìn con có được không?""Thôi được rồi, vậy con phải chú ý an toàn đấy." Kisaki Rai không lay chuyển được Hiromitsu hôm nay muốn thể hiện một phen, miệng đồng ý, sau mở hệ thống ra theo dõi. Nếu có vấn đề gì, cô sẽ có mặt ngay.Hiromitsu-chan im ắng nhảy xuống xe, nghiêm túc, cẩn thận nhìn đường đi từ từ. Kisaki Rai bên trong xe nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, nhìn cậu tránh những chiếc xe đi ngang qua, rất điềm tĩnh, tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống.Khi đi, cậu đã biết rằng dọc đường sẽ có máy quay.Thói quen mà cậu có khi còn nằm vùng trong kiếp trước khiến cậu chú ý đến những thứ như camera gần đó khi đến một nơi xa lạ, giờ nó đã có ích.Khi đang đi, cậu cố tình để điện thoại thò nửa đầu ra khỏi túi, xuất hiện trước một số camera, cũng để lộ trong camera nhiều lần.Khi còn cách camera một khoảng, cậu nhanh chóng giấu điện thoại vào trong tay áo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục đi.Vào đến trong nhà vệ sinh, cậu trốn vào một phòng gõ tin nhắn.Theo lẽ thường, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu gửi nó cho Zero sao? Nhưng cậu cân nhắc tình hình hiện tại của Zero xem có phù hợp để nhận tin nhắn này không. Nếu Zero bị tổ chức nghi ngờ và theo dõi thì sao? Nếu cậu gửi tin nhắn trực tiếp đến điện thoại của Zero, chẳng phải sẽ đẩy Zero vào hố lửa mất.Nếu như vậy, chẳng phải là biến khéo thành vụng......Vì suy nghĩ cho an toàn của Zero, cậu lựa chọn gửi tin nhắn cho Kazami Yuya.Tin nhắn thông báo với họ rằng tổ chức đã cử người đến Thủy cung Tohto để tìm kiếm một người và nhắc nhở họ thực hiện một số chuẩn bị cần thiết.Căn cứ theo thông tin đã biết, thành viên mất trí nhớ của tổ chức đã ngã bệnh trên đu quay. Kazami và nhóm của anh ấy có thể cố gắng tìm thêm thông tin và tìm cách giúp thành viên đó khôi phục trí nhớ. Rất có thể các thành viên của tổ chức sẽ tới vòng đu quay......Tin tức linh động, điểm này Hiromitsu đã được biết qua, có lẽ tổ chức cũng có thể đoán được điều này và sẽ hành động ở vòng đu quay. Xét theo phong cách của tổ chức...... Nói không chừng sẽ dùng bom dọn dẹp sạch sẽ hết thảy mọi dấu vết, dù sao cậu cũng từng ở tổ hành động.Việc bảo vệ sự an toàn bên trong vòng đu quay là rất quan trọng.Cậu đã viết ra tất cả những điểm cần chú ý mà cậu có thể nghĩ ra, sau khi gửi đi, tin nhắn lập tức xóa bỏ.Cậu lại lấy khăn tay lau sạch điện thoại từ trong ra ngoài, sau đó bọc điện thoại lại và giấu vào trong tay áo. Sau khi hít thở sâu vài hơi, cậu đè nén cảm xúc của mình và không ngừng nghĩ về những điều đau buồn. Rất nhanh, mắt cậu đỏ lên, nước mắt tràn đầy trong mắt. Những giọt nước mắt to như hạt đậu bắt đầu chảy xuống từ khóe mắt.Dọc đường vừa khóc vừa cố lau nước mắt, trông như đang tìm kiếm thứ gì đó ở khắp mọi nơi.Còn lôi kéo cô chú đi qua đường, nén nước mắt hỏi: "Chú ơi, cô ơi, mọi người có nhìn thấy chiếc điện thoại nào rơi ở đường không ạ?""Bạn nhỏ à, bọn chú không thấy."Nhìn thấy đứa trẻ xinh xắn khóc nức nở, mọi người đều nói bằng giọng nhẹ nhàng ôn hòa."Điện thoại của cháu bị mất à? Có cần mọi người giúp cháu tìm nó không?"Hiromitsu hiểu chuyện mà lắc đầu: "Không cần phiền toái cô chú ạ, cháu tự đi tìm từ từ."Sau khi nói xong, cậu nghẹn ngào cúi đầu, ngồi xổm xuống tìm kiếm khắp nơi. Thừa dịp không ai chú ý, cậu giấu chiếc điện thoại đã được lau sạch sẽ ở một nơi có cành cây xanh chồng lên nhau và bị lá cây che khuất."Không thấy, ô ô ô."Nhiều năm như vậy, kỹ thuật diễn của cậu không nhìn ra dấu vết.Giờ phút này trong đầu cậu đang nghĩ đến cảnh tượng mẹ xảy ra chuyện, sự hoảng loạn và tiếng khóc khó chịu thực sự phát ra từ tận đáy lòng.Vừa đi vừa khóc nức nở về bãi đỗ xe. Hiromitsu trông như một chú mèo con yếu đuối và kiệt sức. Khi nhìn thấy Kisaki Rai, cậu cảm thấy như mình đã tìm được cọng rơm cứu mạng. Cậu chạy đến ôm lấy mẹ khóc đến đau lòng buồn bã, tìm kiếm sự an ủi.Kisaki Rai liên tiếp rút ra mấy tờ khăn ướt giúp cậu lau mặt nhỏ, mới vừa lau xong, giây tiếp theo trên mặt cậu lại ướt đẫm.Hiromitsu:...... Cậu vốn chỉ muốn diễn thôi.Nhưng mà một khi khóc, liền thật sự không phải cậu muốn dừng là dừng được."Hiro, nói cho mẹ nghe con làm sao vậy?"Kisaki Rai nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cậu, giúp cậu thuận khí, không ngừng an ủi.Matsu cũng từ bừng tỉnh khỏi giấc mộng.Nhìn Hiromitsu khóc nức nở không dừng được, cậu hoài nghi mình bị hoa mắt.Matsuda tiến lên, trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn mở miệng dỗ dành: "Hiro, anh cũng ở đây, đừng khóc." Mới ngủ có một giấc mà thôi, Hiro sắp khóc thành tượng đất rồi, cậu bắt đầu hoài nghi có phải Zero đã bay màu rồi hay không? Hiro biết nên mới khóc đau lòng đến vậy."Mẹ, anh, con lỡ làm mất điện thoại khi đi vệ sinh rồi." Nói tới đây, Hiromitsu còn thêm thắt một chút diễn xuất, khóc to hơn một chút "Oa, đó là điện thoại của mẹ.""Huhuhu, con làm mất nó rồi..""Con đã tìm khắp đường đi nhưng vẫn không thấy."Diễn đến đây, cảm xúc của cậu càng mạnh hơn.Cậu không khỏi cảm thấy có chút tự trách khi đối xử với chiếc điện thoại mà mẹ đã tin tưởng đưa cho cậu.Hiromitsu lại làm mất điện thoại á? Hay là làm mất điện thoại của mẹ?! Cậu ấy vốn không phải là người không cẩn thận. Matsuda nghĩ như vậy, đoán ra là Hiromitsu đang diễn kịch, cậu phối hợp biểu diễn với Hiromitsu: "Anh đi tìm cùng em nhé, em đừng khóc nữa.""Tìm không thấy, anh sẽ đem điện thoại của anh cho mẹ!"Tình anh em cảm động hiện tại không ai có tâm tình thưởng thức, Kisaki Rai còn đang bận nghĩ cách dỗ con.Cô đưa ra cái kiến nghị: "Chúng ta đi tìm nhân viên công tác thông báo trên loa, nhờ mọi người giúp tìm điện thoại, mẹ nghĩ khẳng định có thể tìm thấy." Nếu họ đưa ra một số tiền bồi thường nhất định, cô ấy tin rằng sẽ có người có thể giúp họ tìm thấy nó.Cảm xúc Hiromitsu dần ổn định lại, Kisaki Rai nghĩ xem bọn họ có nên tìm lại một lần nữa hay không. Cô hỏi lại quãng đường Hiromitsu đi qua, một bên dùng điện thoại của Hiromitsu gọi vào máy của mình, nghĩ thông qua chuông điện thoại để tìm kiếm dễ hơn.Sau tất cả những phiền phức khi mất điện thoại, rồi phải tìm lại nó, việc tìm ra người đã gửi tin nhắn cũng giống như mò kim đáy biển vậy.Kế tiếp sẽ là đoạn mẹ đi qua chỗ cậu giấu điện thoại, rồi thông qua chuông gọi đến mà tìm được đồ.Động tác gọi điện trên tay Kisaki Rai vẫn luôn không ngừng lặp lại, thẳng đến đi tới cửa phòng vệ sinh vẫn không nghe được chuông điện thoại của mình. Một phỏng đoán không tốt loé ra: "Chẳng lẽ di động bị trộm mất?"Nếu chỉ là bị rơi, cũng chưa được bao lâu, xác suất có thể tìm thấy rất cao.Hiromitsu cũng bắt đầu ngơ ngác, cậu xác định mình đã giấu điện thoại ở chỗ đó, sao giờ lại không thấy rồi?Đừng nói là ——Vừa rồi cậu tìm di động đã kinh động đến một vài người qua đường, có người gần đó cũng tìm điện thoại xong mang đi rồi không?Bất chấp mọi suy đoán, Kisaki Rai đã dẫn họ đi tìm nhân viên nhanh nhất có thể và phát tin tức, hy vọng rằng có người nhặt được, nghe được thông báo sẽ mang đến cho họ.Giả mất điện thoại thành mất điện thoại thật, Hiromitsu ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt phần phải ở đầu gối, nhìn qua có chút tự trách cùng uể oải."Không sao cả, chuyện này không trách Hiro, thật sự nếu không tìm thấy mẹ sẽ mua một chiếc điện thoại mới, vừa đúng lúc mẹ cũng đang định đổi điện thoại đó." Kisaki Rai vuốt ve đầu nhỉ của Hiromitsu: "Về sau chúng ta sẽ chú ý hơn, đúng không?"Cậu nhóc cũng không phải cố ý làm mất điện thoại của cô, con khó chịu, cô cũng khó chịu.Thông báo xong cũng không thấy có ai tìm đến.Không còn cách nào, cô mang theo các con đăng ký đơn bị mất đồ, viết rõ chiếc điện thoại trông như thế nào, khi nào, chỗ nào.Vì Zero, cậu đã sai khi cố tình làm mất điện thoại của mẹ, giờ cậu chỉ có thể tìm cách lấy lại nó. Nếu không tìm thấy, cậu hy vọng chiếc điện thoại bị mất này vẫn có giá trị, tin nhắn cậu gửi có thể giúp được Zero và những người khác."Mẹ ơi con xin lỗi."Cậu thật sự rất xin lỗi.Kisaki Rai nhẹ nhàng lắc đầu: "Hiro, mẹ biết con không phải cố ý làm mất. Điện thoại của mẹ to như vậy, túi quần con lại nhỏ, rất dễ bị rơi mất."Hiromitsu: Nhưng đúng là cậu cố ý thật.Bất quá di động có lẽ thật sự có thể tìm được, mấy người Kazami thấy tin tức bí ẩn này chắc chắn sẽ điều tra, sẽ nỗ lực tìm chiếc điện thoại đã gửi đi tin nhắn đó.Chờ đến lúc đó tìm được, phát hiện điện thoại của mẹ là do cậu đánh mata cũng sẽ không nghi ngờ đến cậu, dù sao cậu cũng mới có 3 tuổi. Đồng dạng, hoài nghi Kisaki Rai cũng không hợp lý, toàn bộ hành trình, mẹ đều ở trên xe, di động cũng đưa cho con trai.Đến cuối cùng, chỉ biết hoài nghi khi cậu đi qua, có người đã thuận tay lấy điện thoại gửi thông tin đến.Sau khi phát hiện ra sự việc không liên quan gì đến bọn họ, điện thoại sẽ tự động được trả lại.Cho dù có khả thi đến đâu thì nó cũng chỉ là một tưởng tượng. Hiromitsu từ bỏ mộng tưởng này và quyết định rằng dù có lấy lại được điện thoại hay không, cậu cũng sẽ mua cho mẹ một chiếc điện thoại mới."Mẹ ơi, sau này con sẽ kiếm tiền mua điện thoại mới cho mẹ!" Hiromitsu quay sang nhìn mẹ vui vẻ nóiKisaki Rai khẽ vuốt tóc mai bên tai Hiromitsu, tiện đà bị nghe cậu nói mà buồn cười: "Được thôi, mẹ chờ con lớn lên kiếm tiền.""Ahem," Kisaki Rai đè thấp tiếng nói, "Hiro, mẹ còn muốn quần áo xinh đẹp nữa, có mua cho mẹ không?"Hiromitsu: "Mua!""A, son môi cũng không tồi.""Mua! Mẹ muốn cái gì, con đều mua." Chờ cậu kiếm được tiền rồi liền đổi thành cậu nuôi mẹ.Bầu trời chuyển từ tông màu ấm áp sang tông màu lạnh lẽo nhưng vẫn rất đẹp, xung quanh dần sáng lên những ánh đèn. Kisaki Rai nhẹ nhàng xoa tóc hai đứa trẻ và nói: "Trời sắp tối rồi, chúng ta quay lại thủy cung để ngắm pháo hoa và thư giãn nhé."Pháo hoa hòa cùng ánh sáng rực rỡ của vòng đu quay, cô thực sự muốn chứng kiến cảnh tượng đó. Đồng thời, cũng điều chỉnh tâm lý vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau vụ mất điện thoại của Hiro.Hiromitsu trầm tư: Bên Kazami hẳn là có thể chuẩn bị sẵn sàng, mẹ muốn đi xem thì đi xem, nếu sợ xảy ra chuyện thì cách xa vòng đu quay một chút là được.Dựa trên sự hiểu biết về cả hai bên, cậu đã đưa ra dự đoán về những gì có thể xảy ra và gửi cho Hagiwara, bảo Hagiwara và những người khác không được đến gần vòng đu quay. Mặc dù Kazami có thể sẽ có sự chuẩn bị, nhưng cũng không nên mạo hiểm.Trong chốc lát, đoàn người lại đánh xe chạy về Thủy cung Tohto.Cảnh quan từ cửa kính của nhà hàng rất đẹp, vì vậy cô ấy đã đưa con đến ngồi trong nhà hàng một lần nữa. Sau khi gọi đồ ăn, Kisaki Rai bắt đầu nghịch máy ảnh.Kisaki Rai không chỉ muốn ngắm cảnh đẹp về đêm mà còn muốn ghi lại cảnh đẹp đó. Trước khi màn bắn pháo hoa bắt đầu, cô phải chuẩn bị chân máy, dựng máy ảnh, điều chỉnh góc quay và thử ghi lại clip để xem hiệu ứng như thế nào.Khi thời gian được nhắc đến trong chương trình ngày càng gần, động tác của Kisaki Rai ngày càng nhanh, cuối cùng cô đã hoàn thành việc điều chỉnh thành công trước thời hạn năm phút.Chiếc máy ảnh được đặt trên bàn, Kisaki Rai nhấn nút để bắt đầu ghi lại góc quay của vòng đu quay vài phút trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com