TruyenHHH.com

Conan Toi Co Nam Nhoc Con Truoc Khi Ket Hon Voi Tooru

Hagi trở nên cứng đờ, trên mặt dường như có một vết nứt, khóe miệng không khỏi giật giật nhiều lần.

Phải chăng danh tiếng của cậu đã kết thúc trong lòng Zero? Tính theo tuổi của mình bây giờ với tuổi của Zero hiện tại, nếu cậu phải gánh trách nhiệm về kiếp trước thì đó là đứa bé mà mẹ đã mang thai khi cậu còn ở Học Viện Cảnh Sát.

Nghĩ lại ngày ấy bản thân hay đi cùng các cô gái trong học viện, lại còn hay nói ngọt.

Trên mặt hắn dường như có chút hoảng sợ.

Sau khi đồng tử co lại rồi dần dần bắt tan rã.

Trong suy nghĩ của Zero hiện giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu chính là loại tra nam cặn bã trong phim truyền hình. Ngoài thân phận là một kẻ cặn bã, khả năng Zero có thể còn mắng cậu là kẻ vô trách nhiệm, để người mẹ đơn thân một mình không có chỗ nương tựa một mình nuôi con.

Không chỉ có tra nam, khả năng còn muốn biến thành một tên tra nam khốn kiếp, cặn bã đến mức người khác sẽ phẫn nộ.

Giả thiết một chút cốt truyện, đứng ở vị trí người xem cũng phải hô to một câu: "Hừ, tra nam."

Đột nhiên cậu thấy ghen tị với đội trưởng vì được nhận làm con nuôi. Trí tưởng tượng của Zero sẽ chỉ tưởng tượng rằng cậu ấy là con trai của lớp trưởng với Natalie. Ngẫm lại thì lúc đó cậu chưa có bạn gái, cái chết của cậu là một tai nạn nên ít nhiều cũng có thể giữ được phần nào mặt mũi.

Kỳ thực lại nghĩ nhiều một chút, Hagiwara Kenji đã chết bảy năm, thanh danh có kém đến như nào thì người khác cũng sẽ không nghị luận một ngngười chết.

Bị hiểu lầm là con trai của kiếp trước cũng có lợi, ít nhất không phải lo lắng về thân phận của mình khi bị người khác hỏi. Con trai giống bố, có ý kiến gì sao? Có ý kiến ​​thì đi tìm cha của đứa trẻ mà nói chuyện.

Bằng cách này, bí mật của mẹ sẽ không dễ dàng bị lộ.

Đến bãi đậu xe, Amuro Tooru đưa Matsu lên xe và thắt dây an toàn, lúc này mới tạm biệt Kisaki Rai rồi về chiếc Mazda của mình.

Nhìn Kisaki Rai lái xe rời đi, anh mở miệng nhỏ giọng nói: "Matsuda, yên nghỉ nhé. Sau này có cơ hội, nhất định tớ sẽ dạy quyền anh cho Matsu."

Sau khi trở về, anh phải suy nghĩ kỹ về cách đối phó với tổ chức, không được để lộ danh tính.

Hôm nay khi bị vòng chìa khóa làm xước, trong lòng anh có một dự cảm không lành, ánh mắt trở nên trầm tĩnh như băng khi nhìn thấy máu từ tay mình chảy ra.

Nhưng bây giờ, cảm giác tồi tệ đó đã tan biến, anh cảm thấy an toàn vô cùng.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm qua lại miếng băng hoạt hình, anh không khỏi nghĩ đến đôi mắt cong cong, khuôn mặt tươi cười và giọng nói ngọt ngào nói "Không có việc gì" của Rai.

Trái tim không tự chủ mà đập càng mau.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong đầu anh chợt hiện lên một hình ảnh ngẫu nhiên của chính mình, cảnh tượng Rai và những người khác bị anh liên lụy vì bị lộ thân phận, bị Gin dùng súng bắn vào, máu chảy khắp sàn nhà.

Hình ảnh này làm tim anh như bị ai đó siết chặt.

Không thể đến gần họ những ngày này, nếu không sẽ mang lại nguy hiểm cho họ.

Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh không cần phải đến tiễn ông Mori, xe ông Mori hỏng có thể gọi taxi, nhưng anh không nhịn được muốn đi đến và buột miệng nói rằng mình sẽ đưa ông ấy đến nơi này.

Trong vài ngày tới, dù có muốn cũng không thể đi được.

Kisaki Rai không biết đến sự tồn tại của tổ chức, nhưng tâm trạng cô lúc này lại không hề thoải mái. Hôm nay cô lại nhắc đến cha của con mình, buổi tối về đến nhà, cô phải lên mạng tìm cách để giải thích hợp lý cho thân phận của Matsu và Hiro.

Khả năng người khác sẽ không hỏi, nhưng nếu một khi hỏi thì cô cũng có thể tìm ra cách nói hợp lý.

Trong nháy mắt, họ đã đến tầng dưới. Matsuda ngủ suốt chặng đường dụi dụi mắt để tỉnh dậy, cậu nhìn thấy cả Hagiwara và Hiromitsu đều nhìn mình với vẻ mặt một lời khó nói hết.

"???"

Không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao, cần gì phải nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt này?

Khi xuống xe, nhìn thấy tòa nhà quen thuộc, cậu suy nghĩ một lúc và nhận ra mình đã về nhà rồi, vậy ai là người đã bế cậu lên xe? Mẹ? Hay là Zero?

Mặc kệ là ai, bị bế cũng thật ngại ngùng, chả trách hai người này nhìn cậu như vậy.

Nhưng thỉnh thoảng, Hiromitsu đôi khi cũng có những hành động nũng nịu và xin mẹ một cái ôm. Đến phiên bản mới, không thể sao chép được!

Vào trong nhà, Kisaki Rai nhìn Matsu há miệng uốn lượn, ngồi xổm xuống ấn nhẹ vào vai cậu, ôn nhu mà nói: "Matsu, con đi tắm trước đi, mẹ để quần áo ngủ của con ở cửa."

"?!"Matsuda có chút mờ mịt, gần đây mẹ thấy họ có thể tự làm được nên không phải để họ tự làm sao? Tại sao hôm nay lại để ý đến vậy?

Trong giọng nói quan tâm giống như dòng nước ấm.

Trong lúc nhất thời không thể hiểu được, cậu gật đầu đáp lại mẹ. Sau khi tắm rửa thay đồ ngủ xong, cậu kéo Hiro vào phòng để tra hỏi, không tin Hiro không nói cho mình biết lý do cụ thể.

Nếu vẫn không chịu nói cho cậu biết, như vậy hôm nay buổi tối Hagi với Hiro đừng mong được ngủ!

Dù sao lúc nãy cậu cũng ngủ rồi, hai người kia cố mà chịu đựng đi.

Cậu muốn biết nguyên nhân nên hôm đó tắm rất nhanh, nước ấm đã được chuẩn bị sẵn, cậu nhanh chóng rửa sạch bọt trên người, dùng khăn tắm quấn thành một quả bóng, vài giây sau mặc xong một bộ đồ ngủ hoàn hảo.

Nhưng mới vừa đi ra đã bị Kisaki Rai tóm được, cô nhìn từ trên cao xuống: "Matsu, con không sấy tóc sẽ bị đau đầu!"

Matsuda không còn cách nào khác là đi theo Kisaki Rai lấy một chiếc ghế nhỏ để ngồi. Kisaki Rai lập tức mang theo máy sấy tóc để giúp cậu sấy tóc.

Tóc xoăn nhỏ trở nên xoăn hơn khi ướt. Khi gió khô, tóc bắt đầu bồng bềnh, bồng bềnh hơn gấp ba lần so với tóc ban đầu. Sau khi sấy khô, cậu lại muốn bỏ chạy, Kisaki Rai ôm lược cười: "Matsu, nếu con không chải tóc thì mai tóc sẽ xù hết lên đấy, giống như Châu Tinh Trì vậy! Ngày mai chúng ta sẽ đến trường mẫu giáo để đi học đó."

"......"

Hãy chờ một lát.

Kisaki giúp cậu chải tóc cẩn thận. Phải nói rằng tóc xoăn khó chải hơn tóc bình thường nếu không được chải kỹ sẽ dễ bị rối. Cuối cùng, sau hai phút cũng chải xong tóc.

Matsuda cảm ơn Kisaki Rai xong thì nhanh chân chạy.

Kisaki Rai:...... Chạy trốn thật nhanh, thậm chí còn không có thời gian để hỏi về giấc mơ của thằng nhỏ nữa.

Vừa xông vào phòng trẻ em, Hagiwara đã thu dọn quần áo và định đi tắm. Tuy nhiên, cánh cửa đã bị Matsuda chặn lại, cản đường họ.

"Hagi, Hiro, vì sao vừa nãy ở trên xe hai người nhìn tớ như vậy? Mau nói đi!"

Hagiwara với Hiromitsu khó có thể mở miệng: "Cậu thực sự muốn nghe? Nói không chừng cậu không nên nghe đâu, sẽ hối hận đấy."

Matsuda giơ tay, ấn cửa chặt hơn: "Ai nói tớ không muốn nghe? Cái gì tớ cũng dám nghe! Nói nhanh cho tớ biết đi, tớ tuyệt đối không hối hận."

Cùng lắm chỉ là cậu cùng mẹ làm nũng, có chuyện gì lớn đâu?

Hiromitsu còn muốn lắc đầu, Hagiwara ngăn chặn Hiromitsu: " Chúng ta nói cho cậu ấy đi, Jinpei-chan nếu không biết rõ tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

"Ặc, nếu không." Matsuda nghe được những lời này của Hagiwara, tim như nhảy lên cổ, bắt đầu nghĩ đến việc rút lui.

Nhưng mà Hagiwara cong môi nhướng mày cười, quyết trêu chọc Matsuda cho bằng được: "A, lúc này mới biết sợ? Đã quá muộn rồi!"

"Không biết hôm nay ai đó đã nói mớ trong lúc ngủ. Đoán xem người ấy đã nói gì?"

Matsuda nhớ lại giấc mơ, muốn mở cửa để chạy trốn, kết quả là bị Hagiwara túm lại. Hiromitsu đứng bên cạnh mở di động của Hagiwara ấn đoạn ghi âm lúc đó.

Thanh âm không rõ ràng, nhưng miễn cưỡng có thể nghe thấy Matsuda trong lúc ngủ mơ gọi ba ba.

Hagiwara cười cợt: "Hôm nay Jinpei-chan đã giúp Zero trải nghiệm cảm giác được gọi ba nha ~ gọi ba ba mấy cái cũng nghiêm túc lắm."

Matsuda đột nhiên bị năm tia sét đánh trúng, toàn thân bắt đầu tê dại cứng ngắc.

Trong đầu lặp đi lặp lại: Cậu vậy mà lại gọi Zero là ba mấy lần liền! Cậu vậy mà lại gọi tên tóc vàng khốn kiếp là ba ba!

Trước mắt chợt tối sầm, tại sao cậu lại ngủ như thế này? Cậu thậm chí còn chưa để Zero gọi mình là ba! Vậy mà lại để Zero nhặt tiện nghi lớn như vậy.

"Hối hận cũng vô dụng, Zero với mẹ đều được nghe rõ ràng, nhìn đến rõ ràng, lúc ấy còn vừa nói vừa cười." Hagiwara vỗ nhẹ vào vai Matsuda.

Trên mặt cậu lộ ra vẻ buồn bực lại tức giận, tim đập thình thịch: "Gọi thì gọi, một ngày nào đó tớ muốn Zero gọi tớ là ba."

Hagiwara nhướng mày: "Kỳ thật gọi ba cũng không có việc gì, Zero cũng không biết cậu là Matsuda Jinpei. Nói sang chuyện khác, Zero đại khái hoài nghi chúng ta là con của chúng ta đời trước."

"Cho nên, chỉ nghĩ cậu là một cậu nhóc đang nhớ cha mà thôi."

"Con trai?!" Đã có bao nhiêu chuyện xảy ra trong khi cậu đang ngủ vậy......

Cậu trợn mắt, không thể bình tĩnh: "Nói cho tớ biết mọi chuyện đi, nhìn tớ làm gì nữa?!" Thay vì sau này phát hiện ra, thà dùng dao chém còn hơn là cắt từ từ.

Hiromitsu lộ vẻ khó xử lý, lặp lại đoạn hội thoại của Kisaki Rai với Amuro Tooru một lần.

"Lức ấy mẹ đã nói với Zero như vậy. Mẹ cũng không biết cha chúng ta là ai, cho nên có thể dựa theo tính cách của chúng ta mà bịa một cái thân phận hợp lý. Zero có lẽ cũng nghĩ như vậy, bằng không những lời nói dối của mẹ sẽ bị nhìn ra."

Matsuda cùng tay cùng chân mà đi đến giường ngồi xuống: "Chúng ta liền biến thành cha của mình?!"

"Xác thật là như thế, không sai."

Matsuda cụp mắt nhìn Hiromitsu: "Quá thái quá! Hiro, chúng ta hiện tại là anh em sinh đôi đấy. Tớ đời trước sao có thể sinh ra tớ với cậu? Ý tưởng của Zero không khỏi quá kỳ quái, sao mà nghĩ ra tận đến đấy được hay vậy."

Bình tĩnh lại một lúc, Hagiwara dang hai tay ra: "Vậy muốn Zero biết cậu là Matsuda không?"

"Không thể! Tuyệt đối không được! Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Đã lỡ gọi Zero là ba rồi, có chết cũng không thể để Zero biết, nếu cậu ta mà biết sự thật chắc chắn sẽ cười chết.

Vẫn là tự biến mình thành cha mình thì hơn, ít nhất thể diện cũng được bảo đảm.

Hagiwara ho nhẹ một tiếng, lấy di động ra tìm kiếm một chút "Một người có thể sinh ra con của hai người khác nhau không?", Sau khi tìm kiếm xong, cậu tấm tắc: "Trên thế giới có nhiều điều kỳ diệu thật."

Nhìn những thứ trên màn hình, Matsuda cùng Hiromitsu lập tức hóa đá.

Vì cái gì thế giới này sẽ tồn tại loại tình huống này vậy! Đừng nói Zero đã tưởng tượng bọn họ như thế đấy nhá......

Đời trước bọn họ thật sự đến tay con gái cũng chưa từng nắm qua, Matsuda còn đỡ hơn một chút, ít ra cũng đã từng thổ lộ, tuy rằng tỏ tình xong thì cũng ngủm luôn, nhưng vẫn tính là có chút xíu kinh nghiệm yêu đương.

Nhưng mà Hiromitsu là thật sự vô tội, từ nhỏ đến lớn độc thân kiên cố như núi.

Matsuda cười ha hả vài tiếng: "Hagi, cậu cũng vậy thôi."

"Chúng ta không giống nhau, theo sự tưởng tượng của Zero, nghĩ như thế nào thì tớ cũng chỉ đơn thuần là mối tình đầu thôi. Hơn nữa tớ chết sớm, Zero khả năng sẽ tưởng tượng tớ có rất nhiều việc muốn làm nhưng vì qua đời sớm nên không thể." So với Matsuda cùng Hiromitsu, cái nồi của cậu vẫn nhỏ chán.

Càng về sau, trách nhiệm sẽ càng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com