TruyenHHH.com

Conan Toi Co Nam Nhoc Con Truoc Khi Ket Hon Voi Tooru

Kisaki Rai nhẹ nhàng xoa đầu bọn họ: "Còn đau không?"

"Không đau." Nói thật, mẹ đánh mông không đau gì cả, chỉ là do trước mặt Zero với mọi người...... Cảm giác tương đối mất mặt, bất quá mẹ cũng không để lộ mặt bọn họ, có mất mặt cũng không chạy đi đâu.

Quan trọng nhất chính là mọi người không biết thân phận thật sự của bọn họ, cũng không có ý nghĩ kỳ lạ gì.

Trừ bỏ bọn họ, mọi người nhìn đều sẽ nghĩ là trẻ con gây chuyện, không nghe lời chạy đến chỗ có bom. Mẹ vẫn luôn để ý đến sự an toàn của bọn họ nhất, bọn họ cũng biết ông ngoại bà là tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời.

Lần này thật sự làm mẹ sợ hãi, ai  trách được Kisaki Rai dạy bọn họ.

"Gặp phải tình huống nguy hiểm, các con nhất định phải bảo vệ bản thân mình đầu tiên, mẹ là người lớn, có năng lực bảo vệ bản thân."

"Bọn con sẽ không như thế nữa." Bọn họ nghĩ có thể xin mẹ cho đi học quyền anh hay gì đó để mẹ yên tâm hơn.

Khi Đội xử lý chất nổ đi ngang qua họ, một người đột nhiên dừng lại dán mắt vào Matsuda.

Matsuda chớp mắt quay người lại, trong nháy mắt trợn to mắt, nhanh chóng chạy ra sau Kisaki Rai. Cậu véo góc áo của cô để tránh sự dòm ngó của một số đồng nghiệp cũ.

"Anh bạn nhỏ, cháu đừng sợ, chú không phải người xấu." Người đàn ông mặc đồng phục của Lực lượng cơ động mỉm cười ấn tay xuống, cố gắng hết sức dịu dàng.

Người đàn ông hoài niệm nói: "Chú chỉ là cảm thấy cháu rất giống một người đồng nghiệp của chú."

"Cháu chính là cháu, không giống người khác!" Matsuda tránh ở phía sau Kisaki Rai che giấu kín mít, nghe được người đàn ông nói liền lập tức phản bác.

Mặc dù người đồng nghiệp mà anh ấy nói chính là Matsuda Jinpei, nhưng là! Hiện tại có đánh chết cậu cũng sẽ không thừa nhận, dù chỉ là nói giống cũng không được. Hãy để hình ảnh trước đây của cậu được nguyên vẹn và đừng dính líu đến chính mình, người vừa bị mẹ “đánh” và mắt vẫn còn đỏ hoe.

Người đàn ông vội dỗ dành: "Ừ, đúng đúng đúng, cháu là người bạn nhỏ độc nhất vô nhị. Chú thấy cháu không hề giống cậu ta chút nào!"

Chưa kể, tính khí này thực sự rất giống.

"......"

Ha ha, cậu là nên vui hay nên buồn đây?

Matsuda ló nửa đầu ra hỏi: "Người đồng nghiệp mà chú nói tên là gì? Chú ấy là người như thế nào?" Để cậu nghe xem đồng nghiệp cũ sẽ nói gì về mình nào.

Thấy người bạn nhỏ chủ động bắt chuyện với mình, người đàn ông mỉm cười cay đắng nhớ lại: "Cậu ấy tên là Matsuda Jinpei, là một trong những người giỏi nhất trong Đội xử lý chất nổ này, lớn lên trông giống như người nổi tiếng trên truyền hình, mỗi tội cậu ấy khá lạnh lùng, tính khí lại thất thường.

Bất quá từ sau khi người bạn thân Hagiwara hy sinh, cậu ấy càng ngày càng trở nên kỳ lạ hơn. Cậu ấy à, rõ ràng là muốn báo thù cho Hagiwara, trên vòng đu quay cũng có cơ hội sống sót nhưng cuối cùng lại vì bảo vệ người dân mà chấp nhận hy sinh.

Kỳ thật bọn chú đều rất thích cậu ấy."

Không cẩn thận nói nhiều như vậy.

Anh bạn Matsuda ba tuổi rất là cảm động, không ngờ các đồng nghiệp lại nhớ cậu nhiều đến thế.

Matsuda Jinpei, Hagiwara? Kisaki Rai nghe đến mấy cái tên này có chút xúc động.

Hệ thống không phải là bảo cô tìm hiểu thân thế của bọn nhỏ hay sao? Mấy manh mối cô nắm trong tay là "Hagi" "Matsu" "Mitsu" "Wataru" "Mi", hiện giờ từ "Hagi" tình cờ có trong Hagiwara, và họ Matsuda trong Matsuda Jinpei có chứa "Matsu" .

Đôi mắt cô mờ đi.

Nếu cha của mấy đứa nhỏ là bọn họ, cô đã biết từ những gì vừa nghe rằng cả Hagiwara và Matsuda đều bị giết khi làm nhiệm vụ.

Trừ cái này ra, Matsu hình như còn giống Matsuda đúng không?

Lần trước anh Amuro đã nói nhìn Matsu giống một người, nói không chừng nói chính là giống cảnh sát Matsuda này. Cảnh sát Matsuda vì người dân mà hy sinh, chắc chắn anh ấy là một người dịu dàng vô cùng......

Nghĩ nghĩ, trong lòng cô lại phẫn nộ, tên tội phạm hại chết cảnh sát Hagiwara cùng cảnh sát Matsuda quả thực không phải là người mà! Nghĩ đến khả năng Hagi với Matsu vì tên tội phạm đó mà không còn cha, Sở Cảnh sát Tokyo mất đi hai vị cảnh sát ưu tú, cô càng bi phẫn.

Đầu tiên là ảm đạm, sau đó là phẫn nộ bị Amuro Tooru bắt giữ không còn một mảnh, Amuro Tooru suy nghĩ. Lúc đầu cô rất bình tĩnh, bỗng có những cảm xúc như vậy là sau khi nghe được tên của Hagiwara với Matsuda.

Cho nên, cô ấy có quan hệ mật thiết với Hagiwara và Matsuda, nếu không sẽ không có phản ứng mãnh liệt như thế.

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây, họ vẫn còn nhiều việc phải làm. Thanh tra Megure cũng nói với họ rằng họ có thể rời đi trước và sẽ liên hệ với họ nếu cần.

Amuro Tooru đưa cô đến xe, vừa mới mở cửa xe thì thấy được Hari tinh thần uể oải nằm ở ghế, thấy Amuro liền nhảy về phía anh: "Gâu, gâu, gâu."

Có vẻ như đó là một lời phàn nàn.

Nếu Hello có thể nói tiếng người, nó sẽ nói: "Chủ nhân, hai cái cậu nhóc này thật quá đáng, bọn họ chạy đi, chỉ để lại mỗi mình con chó ở lại xe, chờ mọi người khổ quá đi."

Trấn an Haro xong, nó ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên trong xe.

Anh liếc mắt nhìn Kisaki Rai tinh thần không tốt lắm: "Kisaki-san, để tôi lái xe cho."

"Vâng, cảm ơn anh nhé." Giờ phút này tâm tình của cô như rơi xuống đáy vực, lái xe trong tình huống này thực sự không tốt chút nào.

Trong xe yên tĩnh, không có ai phát ra tiếng động, hai đứa trẻ ngồi ở ghế trẻ em phía sau mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày mới trôi qua một nửa thôi mà cô đã kiệt sức, hết sự cố này đến sự cố khác.

Amuro Tooru đột nhiên mở miệng: "Cô có muốn đi xem vòng đu quay hai bánh đầu tiên trên thế giới sắp được chế tạo không?"

"Hả?"

Anh giải thích ý mình vừa nói: "Xin lỗi vì hơi đường đột, chỉ là tôi thấy tâm trạng cô không được tốt."

Kisaki Rai sờ mặt, cực kỳ kinh ngạc: "Bị anh nhìn ra dễ như vậy sao?"

Cô than nhẹ một tiếng: "Amuro-san, là tôi làm ảnh hưởng tới anh rồi, cũng khiến tâm trạng của anh không tốt, thật sự rất xin lỗi."

"Chúng ta là bạn bè mà, vừa mới cùng nhau trải qua cửa ải sinh tử khó khăn, cũng không có ảnh hưởng gì." Anh cũng thở dài: "Kỳ thật tâm trạng của tôi cũng không tốt lắm, vốn dĩ hôm nay chỉ là muốn mang Haro đi chơi một chút."

"Amuro-san, chúng ta tới chỗ anh nói đi!"

Kisaki Rai quyết đoán đồng ý đề nghị của Amuro Tooru, sẽ tốt hơn nếu trút bỏ sự chán nản trong lòng, không cần kìm nén nó. Tội nghiệp anh Amuro, hôm nay gặp tai bay vạ gió, suýt chút nữa thì mất mạng.

Điểm đến của họ là Thủy cung Tohto, nơi này vẫn đang được xây dựng nên họ không thể vào bên trong nhưng có thể nhìn ra bờ biển.

Xe dừng lại, cửa sổ xe mở ra.

Bọn họ không có quấy rầy bọn trẻ đang ngủ mà cả hai lặng lẽ bước đến lan can trên bờ biển với tiếng sóng biển ầm ầm bên dưới.

Gió biển thổi vào mặt, nhìn thấy những con sóng cuồn cuộn, Kisaki Rai cảm thấy mọi lo lắng phiền muộn của mình đều tan biến, cô không khỏi duỗi thẳng eo và thở phào một hơi bị đè nén trong lồng ngực.

Amuro Tooru cong mắt cười khẽ: "Kisaki-san khôi phục nhanh thật đấy."

Cô một tay che mặt, tay kia đưa tay ra và lẩm bẩm: "Amuro-san, xin hãy quên cảnh vừa rồi đi.

Ôi ngại quá đi, trong phút chốc cô quên mất bên cạnh mình còn có người khác.

Amuro Tooru thoải mái mỉm cười, dựa vào lan can nhìn động tác của Kisaki Rai, không khỏi cười lần nữa: "Kisaki-san, nhưng trí nhớ của tôi rất tốt, tôi có thể nhớ được những gì mình đã thấy."

"Vậy...... Trời biết đất biết, anh biết tôi biết."

Cô yếu ớt chống tay lên lan can, trong lòng thở dài.

Bỗng nhiên Amuro Tooru chỉ về phía chiếc vòng đu quay khổng lồ có thể nhìn thấy rõ ràng: "Kisaki-san, nhìn sang bên kia kìa, vòng đu quay đang chạy thử."

Kisaki Rai lập tức nhìn lên, đôi mắt sáng ngời: "Thật đẹp." Sự kết hợp giữa đài phun nước và ánh đèn ngũ sắc rất mộng mơ. Vòng đu quay hai bánh chuyển động về hướng Nam và hướng Bắc rất đặc biệt.

"Chờ sau khi xây dựng xong có thể mang mấy đứa trẻ đến chơi." Amuro Tooru liếc nhìn “những chú mèo con” đang ngủ cùng nhau trong xe lại cười khúc khích. Sau đó, ánh mắt anh rơi xuống đôi má tràn ngập niềm vui hơi ửng đỏ của cô. Chỉ cần nhìn vào, anh cảm thấy mình cũng bị lây nhiễm theo cảm xúc của cô.

Kisaki Rai gật đầu như bổ củi: "Đúng vậy! Bọn nhỏ khẳng định sẽ rất thích."

Không chỉ có bọn nhỏ thích, cô cũng thích đi công viên giải trí, sau khi chơi, tâm trạng sẽ trở nên vui vẻ thoải mái trong ngày hôm đó và những ngày tiếp theo.

"Đúng rồi! Amuro-san, chuyện hôm nay tôi còn có rất nhiều chỗ nghi hoặc." Tâm tình của cô tốt lên, nghĩ đến những chuyện này cũng không thấy mệt mỏi mà còn rất tò mò.

Amuro Tooru nghiêm túc giải thích cho cô: "Họ không sợ bị nghi ngờ khi ra ngoài sớm vì lúc đó họ không phải là những người duy nhất ra ngoài. Để đánh lạc hướng cảnh sát, họ đã tạo nên một vụ trộm và gọi một số nhân chứng."

"Thì ra là như vậy. Vậy thì tại sao họ không đến kiểm tra lại khi chúng ta đang trốn, sao phải chờ đến lúc sau? Kỳ thật, nếu đặt bom xong thì nhanh chóng dời đi luôn, đến lúc đó đúng giờ thì bom có thể tự nổ."

"Đúng là có thể như vậy, nhưng tính cách của họ cho thấy rằng họ sẽ không rời đi sớm. Họ muốn kiểm soát cho đến cuối cùng, nếu không họ sẽ không rời đi khi còn khoảng mười phút." Biết quả bom có liên quan đến người phục vụ, trước khi gọi điện cho Kazami, anh đã lẻn ra ngoài và thấy người phục vụ không có ý định rời đi mà lại phục vụ khách. Anh đoán rằng người phục vụ có lẽ muốn đợi đến cuối rồi mới rời đi.

Sau đó, khi nghe thấy tiếng bước chân trong nhà vệ sinh, anh càng chắc chắn hơn rằng người phục vụ và đồng bọn đang đợi đến cuối để rời đi theo cách có thể xóa tan hiềm nghi của bản thân.

Cấu tạo quả bom không khó, anh có thể giải quyết nó trong vài phút. Tội phạm có thể sẽ thực hiện một số hành động trong vài phút cuối cùng, nếu họ hành động, họ sẽ nổi bật giữa đám đông. Hơn nữa, không gian nhà hàng không lớn, chỉ mất một lúc để sơ tán đám đông.

Nếu Kisaki Rai không tới, Amuro Tooru cũng có thể tự mình giải quyết mọi việc nhưng sẽ chậm hơn, sẽ thấy thời gian gấp gáp hơn. Dù sao...... Anh cũng chỉ có một con dao nhỏ.

Kisaki Rai bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với anh: "Amuro-san, anh thông minh thật đấy!"

Cô lại bồi thêm một câu cùng đôi mắt mắt lấp lánh: "Quả thực chính là Sherlock Holmes đương thời!"

"Làm sao tôi có thể so sánh với Sherlock Holmes được" anh bất đắc dĩ, xong lại như bênh vực kẻ yếu nói "Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao Kisaki-san tốt như vậy, một mình chăm sóc bọn nhỏ vất vả như vậy, cha của mấy đứa cũng thật quá đáng."

Cuối cùng —— anh vẫn là nhắc tới chuyện cha của mấy đứa nhỏ.

Kisaki Rai rũ mắt, lông mi cong vút chớp động không ngừng, che đi ánh mắt khẩn trương của cô.

Anh Amuro nhắc tới cha của bọn nhỏ, cô phải trả lời như nào bây giờ? Anh ấy thông minh như vậy chắc chắn nhìn ra bọn nhỏ không cùng một cha vì mấy đứa không hề giống nhau. Mặc dù không có cha của bọn nhỏ nhưng người ngoài cũng không biết bọn họ là do hệ thống ban tặng cho cô.

Liệu anh Amuro có nghĩ rằng cô không phải là một cô gái ngoan như những người từng gặp trước đây không? Mãi cô mới có một người bạn tốt là anh Amuro, cô không muốn mất đi người bạn này.

Nhưng chẳng bao lâu cô đã quyết tâm, anh Amuro khác với những người khác!

Trong mắt anh không có sự khinh thường, trong giọng điệu anh cũng là quan tâm đến tình trạng của cô.

Kisaki Rai giương mắt lên, thản nhiên trả lời: "Cha của bọn nhỏ không phải là cùng một người."

Amuro Tooru gật đầu: "Tôi biết. Cô đơn thuần như vậy, rất dễ dàng bị người ta lừa, là bọn họ lừa cô sao?" Hãy tạm thời để sự trong sạch của bạn tốt phủ bụi đi. Anh muốn xem chuyện gì đã xảy ra từ góc độ của Kisaki Rai.

Lừa?

Nghĩ đến cha của Matsu với Hagi, khả năng sẽ là cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ,  cô lắc lắc đầu.

Về sau người ta sẽ luôn hỏi về cha của bọn nhỏ, mấy đứa phải có thân phận hợp lý, cô phải nghĩ ra một cốt chuyện phù hợp mới được.

Cảm giác thật sự muốn xin lỗi anh Amuro, nhưng chuyện về hệ thống cô không thể để lộ ra được.

Ài —— cô không hề ngây thơ chút nào, cô cũng biết gạt người.

Giờ phút này, hai cậu nhóc ngủ say trong xe cũng không biết đã xảy ra cái gì, bọn họ ngủ càng ngày càng sâu, cuối cùng tựa đầu vào nhau, trông giống như hai chú mèo con.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com