TruyenHHH.com

Conan Ke Toan To Chuc Ao Den Lai Cap Scotch Mot Khoan Tien Lon

Cô ấy có chuyện gì vậy?

Scotch ở ngay bên cạnh Kawaori Rino, mỗi một biểu cảm trên mặt cô hắn đều thấy rõ ràng.

Băng đạn của khẩu súng lục trong tay Scotch đã trống rỗng.

Bourbon ném cho hắn một băng đạn mới.

Tay Scotch đổi băng đạn mới, đuôi mắt xẹt qua nhìn cô gái bên cạnh đang cuộn tròn người. Phần tóc che trên đầu cô hơi cong, góc giữa tóc không tự nhiên.

Mái tóc đen che đi một nửa khuôn mặt và đôi mắt nhợt nhạt, toàn thân cô có một cảm giác căng thẳng khác thường.

Mọi tế bào trong cơ thể Kawaori Rino giống như một miếng bọt biển đã hút ẩm và bị xoắn lại thành một quả bóng.

Lúc ấy ở trên sân thượng cũng chỉ có ba người là cô, Bourbon và Scotch.

Nếu cô không có nổ súng.

Vậy thì là ai?

Ở độ cao như vậy, trong một khu vực như vậy và trong tình trạng như vậy.

Nếu chỉ là một khẩu súng ngắn bình thường thì không thể làm được như vậy.

Điều đó chỉ có thể giải thích.

Ngoài họ ra còn có một tay bắn tỉa ở đằng xa.

Nếu nói tay bắn tỉa......

Khu vực gần trụ sở trung tâm của cảnh sát là địa điểm có tính phòng thủ cao, tất cả những nơi có thể gây nguy hiểm cho cán bộ cảnh sát sẽ bị “dọn dẹp” sạch sẽ.

Trừ phi ở khoảng cách xa hơn 1.300 mét......

Tay bắn tỉa của tổ chức không nhiều lắm, có thể nói là thưa thớt.

Chianti, Korn đều là tay mơ.

Người có thể làm được điều này... Tinh thần lực của Kawaori Rino bị kích thích, trong đầu cô chỉ có một người.

Thành viên của FBI, nằm vùng ở tổ chức đạt được mật danh "Rye" - Akai Shuichi.
——————
Lúc này tiếng súng tạm thời ngưng lại.

Bởi vì hai bên đều đã hết đạn.

Nhưng là bên ngoài hành lang lại tràn ngập tiếng bước chân hỗn loạn.

Tình huống thật không tốt.

Nhưng người khác trong tổ chức Sharei nghe được động tĩnh đều chạy tới.

Một bàn tay che đầu Kawaori Rino, truyền hơi ấm của chính mình qua bộ tóc giả dày.

Kawaori Rino hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Scotch, trong mắt thâm thúy suy nghĩ nhiều điều, trái tim giống như bị thứ gì đó cạy ra, cảm giác mất tự nhiên nhảy lên.

"Nâng cao tinh thần nào, thành viên của Sharei đều bị tiếng súng hấp dẫn lại đây. Chúng ta phải lao ra ngoài trước khi bị bao vây hoàn toàn."

Bất an nằm sâu trong nội tâm bị xua tan.

Bộ tóc giả trên đầu Kawaori Rino được Scotch chỉnh lại vị trí ban đầu.

Cô gật gật đầu nói: "Được rồi."

Lòng bàn tay Scotch nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: "Cái này cho cô."

Hắn đưa qua một khẩu súng.

Kawaori Rino cúi đầu nhìn khẩu súng ấy.

Cô đã ích kỷ tước khẩu súng khỏi Scotch vô số lần.

Nhưng lúc này chính Scotch chủ động đưa khẩu súng này cho cô.

Dữ liệu cần lấy chắc cũng đã sao chép xong rồi.

Nhiệm vụ này không được coi là thành công vì đã khiến cho Sharei.

Nhưng cũng không tính là thất bại bởi vì cuối cùng mục đích cũng được hoàn thành.

Kawaori Rino khom lưng, thân thể cong thành hình cung giống như một lưỡi dao sắc bén.

Cô không cầm lấy súng Scotch vì khả năng thiện xạ của cô không tốt bằng cảnh sát, đưa cho cô cũng là lãng phí.

"Tôi sẽ mở đường." cô nói.

"Cái gì?" Scotch hơi giật mình. "Cô muốn làm gì?"

Kawaori Rino đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt để khôi phục trạng thái. Một nụ cười sắc bén xé nát ý thức của cô, một con chó săn thực sự sẽ ngay lập tức bước vào trạng thái săn mồi.

"Thật thú vị, trò chơi né đạn, cảm giác chạy đua với đạn......" Kawaori Rino liếm đôi môi cong cong, vẻ mặt đầy hưng phấn. “Trò chơi phải thú vị như thế này.”

Cô duỗi tay túm gọn lại mái tóc đen, nhét ở bên trong quần áo để khỏi bị hạn chế cử động.

Chiếc ghế sofa màu trắng chắn giữa Scotch và cô sắp bị đạn của Shareikawa xuyên thủng.

Những lỗ đạn bao phủ phần da sofa, để lộ cấu trúc và lớp bọc bên trong.

Thành viên của Sharei nhanh chóng tụ tập ở cửa, chỉ cần vọt vào, ba người bọn họ liền xong đời!

Shareikawa che lại miệng vết thương trên đầu, ở trong lòng căm giận mà nhớ lại.

Rốt cuộc là tay sai của ai dám chạy đến địa bàn của ông tác oai tác quái?! Này quả thực chính là đem mặt mũi của Sharei giẫm đạp dưới đất!!

Không thể tha thứ!

Nhất định phải giết chết bọn chúng!

Shareikawa đang định ra lệnh cho bọn thuộc hạ ở cửa tiến vào, bỗng nhiên cảm giác được có bóng đen ở trên đỉnh đầu mình, thừa dịp ông đổi chỗ trốn mà tiếp cận.

Lúc ngẩng đầu lên.

Shareikawa lại thấy cô gái xinh đẹp kia.

Cô nhảy dựng lên, lấy một tư thế, để đầu gối dựng lên góc hướng thẳng đến phía của ông mà xông đến.

"Hey ——"

Âm thanh xương bị đạp vỡ xen lẫn với những tiếng đập cửa điên cuồng ở bên ngoài. Shareikawa cảm giác hám dưới cùng đầu của mình sắp bị đá đến vỡ nát ra rồi.

Miệng ông ta há to ra không phải là kêu cứu mà toàn phun ra máu cùng với hai cái răng.

Tốc độ cô phi tới nhanh đến nỗi khiến Scotch cùng Bourbon đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Cô cưỡi ở trên người Shareikawa, trở tay bắt lấy cái tay đang cầm súng định bắn của ông ta, thuận tiện cướp luôn cả súng, phủi phủi tay sau khi đánh ngất Shareikawa lần thứ hai.

"Này, Bourbon của tổ tình báo." Một bên đầu gối cô chống trên mặt Shareikawa, một bên chân khác đạp trên eo của ông ta. "Lúc sáng hẳn là anh nhớ kĩ địa hình khu này nhỉ? Bây giờ ra ngoài bằng đường nào?"

Bourbon đổi băng đạn trong tay, cùng Scotch trao đổi ánh mắt một chút: "Ra ngoài, đi về phía đông 300 mét, sau đó băng qua Dinglan Garden rồi đi về phía tây. Cách đó 500 mét, đó là nơi có chiếc Bugatti của Scotch đã đỗ sẵn."

"Ok." Kawaori Rino bỏ chân ra khỏi người Shareikawa.

Những người bên ngoài dường như đang tìm thứ gì đó để phá cửa.

Kawaori Rino có chút không nói nên lời. Những vệ sĩ này đến nhanh như vậy sao?

Cô còn tưởng rằng sẽ đuổi theo Kanda Sosu khá lâu cơ.

"Ầm!"

Cánh cửa bảo vệ khổng lồ đập xuống đất, kéo theo bụi bặm và một nhóm kẻ cầm thanh thép bên ngoài.

Tiến vào đầu tiên là bốn tên vệ sĩ lú đầu kia.

Ngay khi chúng xuất hiện, Kawaori Rino đã bay lên và đá ngã một tên trong số chúng, sau đó quay người để tránh ống thép đập xuống.

Ống thép sượt qua tai cô, đập phải ván cửa ở phía sau.

Kawaori Rino dùng đầu gối đá vào ngực đối phương. Người đàn ông kêu lên một tiếng “ô” rồi theo sức của Kawaori Rino ngã về phía sau, kéo theo nhiều người ngã như quân domino.

Kawaori Rino nắm được một ống thép, tay cầm chặt vụt qua vụt lại. Cô đặt ống thép ra sau cổ, hơi hơi nghiêng đầu nhìn hai vị cảnh sát đứng ở đằng sau.

"Tiếp theo là trò chơi rượt đuổi yêu thích của Orianko." Giọng nói của Kawaori Rino giống như tiếng huýt sáo lúc bắt đầu trò chơi, mang theo giọng điệu khinh thường, phóng đãng và nụ cười vui vẻ khác thường trên mặt, phủ lên mặt cô một lớp sương lạnh.

Loại sương giá này giống như một đêm băng giá với mưa rơi.

Thanh âm của cô ngày càng trầm.

Dựng thẳng ngón tay của mình, hướng về phía Scotch cùng Bourbon vẽ vẽ.

"Đánh bại một người được năm điểm! Giết một người được mười điểm! Hoàn thành trò chơi có phần thưởng!"

"Đừng bao giờ thất bại trong trò chơi rượt đuổi."

"Thất bại......"

"...... Chính là die."

Trên khuôn mặt cô ấy là nụ cười tối thượng đến từ bóng tối và sự điên rồ.

Có một vẻ đẹp sắc sảo đã được mài giũa.

Scotch và Bourbon bị nụ cười của cô kích thích và cảm nhận được máu trong không gian chật hẹp này. Âm thanh da thịt va chạm đan xen vào nhau đã trở thành nhạc nền của "trò chơi săn bắn" này.

Số đạn Scotch và Bourbon cũng phung phí đạn như nhau, và cả hai khẩu súng đều trở thành vũ khí cận chiến.

Bụi đất cùng âm thanh đánh nhau của ống thép ở trong thông đạo phát ra, trên vách tường bạch sứ bị đánh nát sẽ rơi xuống một chút bụi lên trên người bọn họ làm quần áo đang mặc cũng bị nhuộm thành màu xám.

Kawaori Rino đã từng nếm trải cảm giác bị ống thép gõ vào người khi còn rất nhỏ.

Từ lúc biết nhớ, nỗi đau bị gậy đánh đã quen thuộc như chuyện thường ngày.

Lúc ấy, cô không dám khóc.

Nếu khóc, đòn đánh sẽ càng khủng khiếp hơn.

Cũng chính từ độ tuổi đó mà Kawaori Rino đã biết.

Nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời này.

Sự hiện diện của những ống thép trong cầu thang tối tăm khiến nhiều mảnh kính vỡ, rơi như mưa, lăn xuống mu bàn tay, có cảm giác hưng phấn khiến người ta sôi máu.

Ống thép trong tay Kawaori Rino giống như một vũ khí thần thánh có sinh lực. Cô vung lên trên không và đáp xuống chính xác trên đỉnh hộp sọ, vai, rốn và háng của những tên tội phạm hung bạo đó.

Mỗi cú đánh đều kèm theo tiếng la hét.

Hòa lẫn với tiếng ống thép rơi xuống tường và tiếng bột vỡ; tiếng nắm đấm của Bourbon và Scotch rơi xuống cùng sự va chạm của xương thịt.

Nơi này như biến thành lò mổ.

Một tên đô con che háng lại, đau đến cuộn tròn run rẩy, kẹp chân quỳ xuống trước mặt Kawaori Rino.

Kawaori Rino dẫm lên bờ vai của tên đó tiến về phía trước, nương theo lực đá đầu gối quét ngang trước mặt kẻ địch.

Số người ngã xuống ở phía sau cô thành một vùng lớn.

Kawaori Rino giơ ngón tay lên đếm số kẻ bị mình hạ gục: "Năm điểm, mười điểm, mười lăm điểm... Đúng vậy! Năm mươi điểm! Orianko thật tuyệt vời!"

Cô giơ tay lên và hét lên, nhảy lên nhảy xuống vui vẻ như một đứa trẻ.

Ở phía bên kia có một đám đông, sau khi đối phó với một trong số họ bằng một cú đá vòng tròn, Bourbon lập tức cúi xuống và dùng lưng làm bàn đạp. Scotch từ trên cao nhảy lên, giơ chân quét xuống hai người và mở ra một lối thoát.

Đôi chân dài của hai anh chàng đẹp trai bay vòng quanh.

Không gian chật hẹp tràn ngập tiếng la hét của lũ tay sai.

Hai người bọn họ thấy Kawaori Rino hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm mà lại rất hưng phấn, thích thú, đồng thời đều lộ ra biểu cảm "Đúng như dự đoán của mình".

"Đi thôi." Scotch nắm lấy cổ tay cô đi đến một con đường khác.

Bourbon ngăn Scotch lại, chạm vào bức tường và chỉ vào con đường bên cạnh: "Đi lối này."

Biên độ của bức tường có thể cảm nhận được bên nào có ít người đến hơn.

Đây là khóa học bắt buộc của cảnh sát.

"Đừng mà, vừa mới làm nóng người, tôi muốn 100 điểm cơ......"

Scotch kéo Kawaori đang không ngừng la hét ồn ào đi: "Bây giờ không phải lúc 'chơi game'. Tiếng súng nổ quá lớn, cảnh sát sẽ đến đây sớm thôi."

Giữa tiếng người ngã xuống đất la hét, có tiếng Shareikawa gầm lên, che đầu lại.

—— "Các ngươi đều là một lũ phế vật vô dụng! Đem ba đứa chết tiệt kia giết chết! Nếu không tất cả đều bị xoá sổ khỏi Sharei!!!"

Ba kẻ này, đã sao chép hết tất cả tài liệu của Sharei!

Mặc kệ là tổ chức mafia hay lực lượng cảnh sát, đều rất đáng sợ!

Tuyệt đối, tuyệt đối......

—— "Không thể để cho bọn chúng sống sót rời đi!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com