TruyenHHH.com

Conan Edit Bhtt Mori Ty Ty


Vừa mới ra ngoài không lâu, những giọt mưa tí tách đã bắt đầu rơi xuống.

"Cuối cùng cũng mưa rồi!" Mori Ran đứng bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời xám xịt, nhẹ nhàng than thở:
"Đúng lúc định ngắm phong cảnh đẹp, vậy mà trời lại mưa! Có đúng không, chị? Ủa? Chị, sao trông chị có vẻ trầm tư vậy? Chị đang nghĩ gì thế?"

Ran vốn định quay sang than phiền với Yui, nhưng lại nhận ra Yui đang đứng bên cạnh, nét mặt đầy vẻ suy tư.

Conan cũng tò mò nhìn sang.

Yui khẽ nhíu mày, chậm rãi đáp:
"Chỉ là... có gì đó không ổn."

"Không ổn? Là gì vậy chị?" Ran và Conan ngạc nhiên hỏi.

Yui nhún vai, bất đắc dĩ cười:
"Chính vì không biết là gì nên chị mới cảm thấy kỳ lạ."

Ran và Conan nhìn Yui, lập tức nhớ tới những vụ án trước đây đã cùng nhau trải qua. Cả hai bất giác bật cười, trêu ghẹo:
"Chị ơi, chỗ này chắc không có gì kỳ lạ đâu!"

"Đúng vậy, cũng đâu phải chỗ nào cậu đến cũng đều xảy ra án mạng!" Conan cũng góp lời, cảm thấy Yui hơi nhạy cảm quá mức.

"À... Có lẽ vậy." Yui gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không chắc chắn.

Bỗng, Sonoko tiến lại gần, tươi cười hỏi:
"Ran, Yui! Các cậu nghĩ sao về anh chàng kia?"

"Hả?" Cả ba đồng loạt quay lại nhìn theo hướng tay Sonoko chỉ.

Đó là Ota Masaru, đang ngậm điếu thuốc, tay đút túi quần, đứng nhìn ra cửa sổ. Dáng vẻ của anh ta có chút lạnh lùng, nhưng không thể phủ nhận là khá cuốn hút.

Sonoko cúi người, ghé giọng thì thầm với vẻ đầy phấn khích:
"Đúng kiểu lạnh lùng quyến rũ, kiểu người mà tớ thích nhất đấy!"

"Vậy sao?" Ran chớp mắt, ánh nhìn thoáng chút bối rối.

Yui chỉ khẽ mím môi, không đưa ra ý kiến.

Sonoko, thấy phản ứng của Ran, lập tức trêu chọc:
"Phải rồi! Ran đã có Shinichi rồi, nên chắc cảm thấy mấy anh chàng khác đều chẳng đáng để ý nữa, đúng không?"

"Sonoko ~~!" Ran đỏ mặt, cúi gằm đầy ngượng ngùng.

Sonoko cười thích thú khi nhìn Ran, rồi quay sang Yui, hỏi:
"Còn Yui thì sao? Cậu thấy thế nào?"

"Mình à?" Yui liếc nhìn Ota Masaru, rồi hờ hững nói:
"Cũng được, có thể nhìn được."

Có thể nhìn được? Câu trả lời của Yui khiến Sonoko đứng hình, khóe miệng giật giật.

"Độc miệng thật đấy!" Sonoko lẩm bẩm.

Dường như lời của Yui cũng lọt vào tai Ota Masaru. Anh ta quay đầu nhìn bốn người họ, nở nụ cười tự tin, liếc mắt một vòng trước khi tiến lại gần.

"Thế nào? Muốn ra ngoài tản bộ cùng tôi không?" Anh ta lên tiếng, giọng đầy tự tin.

"Hả?" Bốn người đều sững sờ trước lời mời bất ngờ.

Yui nhướng mày, ánh mắt trở nên sắc bén.

Ran và Yui không đáp, Sonoko thì lại phấn khích đồng ý ngay lập tức:
"Tất nhiên rồi! Đi thôi!"

Tuy nhiên, Ota Masaru dường như chẳng hề để ý tới sự hào hứng của Sonoko, thay vào đó, anh ta tiến gần hơn về phía Ran. Rõ ràng, Ota Masaru có ý tránh Yui và tập trung vào cô gái nhỏ nhắn, dễ thương này.

"Dù sao thì em cũng không có việc gì làm, đúng không?" Ota Masaru mỉm cười, nói với Ran.

Ran khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn Yui, ánh mắt có chút lo lắng. Không phải vì Ota Masaru bất ngờ mời cô đi dạo, mà bởi cô không biết phải ứng xử thế nào trong tình huống này.

Yui híp mắt, nhẹ nhàng nâng tay. Một vật thể dài trông như cây thước gỗ xuất hiện ngay trước ngực Ota Masaru. Cô lạnh lùng nói:
"Giữ khoảng cách với chúng tôi. Nếu không, tôi sẽ cho rằng anh đang cố ý quấy rối chị em chúng tôi."

"Ách..." Ota Masaru cười gượng, có vẻ ngượng ngùng. Quả thật, anh ta đúng là đang cố ý trêu đùa họ.

Bỗng, Yui liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý:
"Muốn đi dạo à? Được thôi! Dù gì cũng đang rảnh rỗi. Đi nào!"
Nói xong, cô kéo tay Ran, bước ra ngoài trước.

Ota Masaru hơi bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của Yui nhưng vẫn nhanh chóng theo sau, với vẻ mặt đầy phấn khích.

Ở phía sau, Sonoko và Conan đều nhìn nhau, khuôn mặt đầy nghi hoặc. Là bạn thân của Yui nhiều năm, họ thừa hiểu sự bất nhất trong phản ứng của cô có nghĩa là gì. Rõ ràng, Yui đang lên kế hoạch "dạy dỗ" Ota Masaru một bài học vì đã dám trêu đùa chị em họ!

Và thế là, chị em Mori cùng Ota Masaru, mỗi người cầm một chiếc ô, bắt đầu đi dạo.

Ran nhanh chóng lấy lại tinh thần, vui vẻ trò chuyện cùng Yui trong suốt quãng đường. Hai người vừa đi vừa cười đùa, hoàn toàn không để ý đến Ota Masaru đang cố gắng bắt chuyện từ phía sau.

Thấy vậy, Ota Masaru không khỏi bực bội trong lòng: "Không phải chính họ đề nghị đi dạo sao? Sao bây giờ lại làm lơ mình như vậy?"

Dường như nghe được suy nghĩ của anh ta, Ran bất ngờ quay đầu lại, mỉm cười nói:
"Anh Ota, sao anh không lên đi cùng?"

Bị nụ cười ngọt ngào của Ran làm cho bối rối, Ota Masaru lập tức rảo bước nhanh hơn:
"A! Tôi tới đây!"

Ở phía sau, Sonoko và Conan cũng cầm ô, lặng lẽ đi theo.

"Xong rồi. Anh Ota lần này gặp nạn rồi." Sonoko lẩm bẩm.

"Ừ, tốt nhất là Yui xử lý anh ta một trận cho chừa. Ai bảo dám giở trò với Ran và Yui chứ!" Conan tỏ vẻ đồng tình.

"Chuẩn luôn!" Sonoko gật đầu tán thành, mặc dù cô vẫn đang tìm kiếm một bạn trai, nhưng đối với kiểu người như Ota Masaru, cô chẳng ưa nổi.

Trong khi Sonoko và Conan bàn tán, Yui và Ran đã dẫn Ota Masaru đi xa hơn.

Mặc dù cố gắng bắt chuyện, Ota Masaru nhận ra Yui – với mái tóc nâu dài và gương mặt lạnh lùng – rất khó tiếp cận. Ngược lại, Ran – với mái tóc đen mềm mại và nụ cười dịu dàng – lại hợp gu anh ta hơn.

Nhưng mỗi khi Ota Masaru định làm điều gì đó táo bạo, ánh mắt sắc lạnh của Yui khiến anh rùng mình, đành ngoan ngoãn nói chuyện một cách chừng mực.

Khi cả nhóm đi vào một con đường nhỏ trong rừng, Yui đột ngột dừng bước. Ran nhận ra ngay và lo lắng hỏi:
"Chị? Có chuyện gì vậy?"

Ota Masaru cũng nghiêng đầu hỏi:
"Mori?"

Yui khẽ nhíu mày, cảm giác như có ai đó đang lén quan sát họ. Cô nhìn Ran và Ota Masaru, giọng nói trầm xuống:
"Ran, anh Ota, trời cũng muộn rồi. Chúng ta quay về thôi."

"Gì cơ?" Cả hai đều ngạc nhiên.

Không đợi ai phản ứng, Yui kéo tay Ran và nhanh chóng quay lại. Ota Masaru đành lặng lẽ đi theo, không dám phàn nàn.

Sonoko và Conan nhìn thấy họ trở về thì vô cùng bất ngờ. Sonoko hỏi nhỏ:
"Chuyện gì thế nhỉ? Không lẽ Yui tha cho anh ta thật sao?"

Conan lắc đầu:
"Không đời nào! Yui mà nổi giận thì chẳng tha cho ai đâu. Phải có gì đó bất thường mới khiến chị ấy thay đổi như vậy."

Khi về đến biệt thự, Yui và Ran để Ota Masaru ở lại, trong khi Sonoko bị kéo đi làm việc khác. Conan tranh thủ hỏi chuyện Yui, và cô không hề né tránh:
"Có người đang theo dõi chúng tôi."

"Gì cơ?" Conan kinh ngạc.

Yui gật đầu:
"Ngay từ lúc chúng tôi rời khỏi biệt thự, tôi đã cảm thấy có ánh mắt lén lút dõi theo. Khi vào rừng, cảm giác đó càng rõ ràng hơn. Vì thế, để an toàn, tôi quyết định quay về."

"Người đó đang nhắm vào ai?" Conan hỏi tiếp.

Yui nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Dù tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng cảm giác như có một ánh mắt lạ lùng đang theo dõi. Tôi không phân biệt rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định là nó chứa đựng ác ý. Dù sao, các cậu cần phải cẩn thận, đặc biệt là Ran, em quá dễ dàng chủ quan, đã hiểu chưa?"

"Vâng, chị, em hiểu rồi!" Ran gật đầu, vẻ mặt có chút lo lắng.

Yui quay sang Conan, dặn dò thêm:
"Conan, cơ thể cậu còn nhỏ, mọi thứ đều phải cẩn thận. Đã hiểu chưa?"

"Được, tôi biết rồi!" Conan trả lời, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, và buổi tối cũng đã đến. Mưa đã ngừng, bữa tối cũng gần như đã chuẩn bị xong.

"Yui-chan, Ran-chan, các cậu có thể giúp mình một tay không?" Suzuki nói với vẻ hơi ngượng ngùng.

"Không sao đâu, mình ở nhà cũng thường xuyên làm bếp mà!" Ran cười nói.

Yui cũng mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm, chỉ im lặng giúp đỡ.

Lúc này, Ota Masaru bước tới, miệng liên tục kêu la:
"Đói chết đói!"

Sumiya Hiroki đi theo sau, vẫn cầm chiếc máy ảnh, nhìn quanh rồi hỏi:
"À, Chikako đâu rồi?"

"Cô ấy mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi rồi." Suzuki trả lời, rồi nhìn qua cửa sổ, lớn tiếng gọi:
"Takahashi, cơm chiều đã sẵn sàng rồi!"

"Tốt, tôi xuống ngay đây! Nóc nhà gần xong rồi!" Takahashi nói từ trên thang lầu, vừa leo xuống.

Sumiya Hiroki cười nói:
"Được, cười nào!"

"OK~~~" Sonoko cười hì hì, bắt đầu tạo dáng để Sumiya Hiroki chụp ảnh.

Ota Masaru không chịu nổi cơn đói, kêu lên:
"Takahashi, nhanh lên một chút đi!"

"A, tôi đến đây!" Takahashi đáp, chuẩn bị bước xuống thì bỗng nhiên dừng lại, hét lên:
"Có người!"

"Mọi người sao vậy?" Những người còn lại đều sửng sốt.

Takahashi tái mặt, lớn tiếng nói:
"Dưới cửa sổ hình như có người!"

"Cái gì?" Mọi người nhìn về phía cửa sổ và sửng sốt khi phát hiện một người đàn ông đang buộc dây thừng quanh cột và ôm một người phụ nữ, người đó chính là Ikeda Chikako, người đã đi nghỉ.

"Chikako!"

"A a a!" Ran hét lên sợ hãi.

"Chikako!" Mọi người lao tới cửa sổ, mở cửa ra nhưng chỉ thấy một màn đen kịt bên ngoài, chẳng thấy gì cả.
"Đáng ghét! Họ đã chạy mất rồi sao?"

Đúng lúc đó, một bóng dáng nhỏ bất ngờ nhảy ra từ bóng tối.

"Conan!" Ran kêu lên, lo lắng.

"Đáng ghét! Các cô gái còn lại ở lại đây! Dùng chìa khóa khóa cửa lại, những người khác đi ngay!" Ota Masaru hối thúc, rồi tất cả đều lao ra ngoài.

"Chị, sẽ không sao chứ?" Ran lo lắng hỏi.

Yui vỗ nhẹ vào tay Ran, không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi.

Không lâu sau, các nam nhân trở lại, mang theo tin tức tồi tệ.

Ikeda Chikako, người bị trói bằng vải, đã bị giết!

Còn tồi tệ hơn, thi thể của cô ấy bị xé xác!

Tin này khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng, không thể chịu đựng được mà bật khóc.

Conan định gọi báo cảnh sát, nhưng rồi mới nhận ra điện thoại trong biệt thự đã bị cắt đứt, và cầu treo cũng bị phá hủy, khiến họ bị cô lập hoàn toàn!

"Đáng ghét! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?" Mọi người hoang mang, trong lòng đầy lo sợ.

Nhưng ai là người đứng sau tất cả những chuyện này? Người băng vải đó rốt cuộc là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com