Conan Edit Bhtt Mori Ty Ty
"Vậy thì, ai đã giết Nishimoto Ken?" Thanh tra Megure tiếp tục truy vấn, cảm thấy vụ án này có quá nhiều vòng vèo."Giết Nishimoto Ken chính là Hirata!" Conan lạnh lùng nói, tiếp tục tiết lộ một tình tiết gây sốc khiến mọi người đều khiếp sợ.Dù rằng Hirata là nghi phạm chính, nhưng mọi người đều nghĩ rằng một người yếu đuối như hắn sao có thể là thủ phạm giết người.Thanh tra Megure quay sang nhìn Hirata, mồ hôi lạnh vã ra, hỏi: "Mori, tại sao hắn lại muốn giết Nishimoto? Không phải hắn không liên quan gì đến vụ án trước sao?""Nguyên nhân rất đơn giản, cũng chỉ vì bảo vệ một bí mật!" Conan đáp. "Chúng ta đã từng thấy một bóng người khả nghi trong phòng dương cầm đêm qua, đó chính là hắn. Hắn vào phòng dương cầm để lấy chính là phần heroin còn sót lại.""Cái gì? Lại là heroin?""Đúng vậy. Thực ra, Hirata cùng Kawashima Hideo đã tiến hành một hoạt động phi pháp trong phòng dương cầm, đó chính là buôn bán heroin. Hirata mang heroin từ nước ngoài về và giấu trong phần dưới của cây đàn, nơi có lối vào bí mật để họ trao đổi hàng hóa.""Đúng vậy! Họ thường gặp nhau vào ban đêm tại hội trường, chính là vì chuyện này," Cảnh sát lão gia vỗ tay bừng tỉnh nói."Hirata nói rằng cây dương cầm đã bị nguyền rủa khiến dân làng tránh xa, chỉ vì không muốn giao dịch bị cản trở. Hắn luôn muốn lấy lại phần heroin còn sót lại, nhưng chưa có cơ hội. Hắn sợ cảnh sát sẽ phát hiện bí mật này, nên đã nghĩ đến việc giúp cảnh sát kết án. Nếu cảnh sát quay lại, hắn có thể bảo vệ bí mật của mình. Hơn nữa, từ lúc ở trên đảo, hắn đã biết chuyện của Asou, vì thế đã giả tạo di thư và giết Nishimoto. Nếu không phải Murasawa Shuichi đi ngang qua và khiến hắn hoảng sợ quên mất cái ghế, thì chúng ta đã bị hắn lừa rồi," Conan thở dài.Megure cảnh sát nhíu mày: "Nhưng Mori, tại sao họ lại để lại nhạc phổ?"Conan giải thích: "Có lẽ là do hai năm trước, khi ông Kameyama qua đời, họ đã tìm thấy một cảm hứng. Họ tưởng có thể đổ mọi chuyện lên đầu Asou Keiji.""À, thì ra là vậy," Megure cảnh sát cuối cùng cũng hiểu, rồi hỏi tiếp: "Vậy thì, người ủy thác vụ án này là ai?"Conan đáp: "Chắc hẳn là người giống với Murasawa Shuichi.""Giống Murasawa Shuichi?" Cảnh sát nghi hoặc hỏi lại."Đúng vậy, cảnh sát, trước đây ông có thấy công cụ mà Murasawa mang theo không? Tôi biết đó là chiếc búa dùng để điều chỉnh đàn dương cầm. Yui đã từng chơi trên cây đàn mà Asou Keiji để lại, khi đó tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Âm thanh quá chuẩn, giống như không có dấu hiệu của việc đã 12 năm không được điều chỉnh. Khi tôi thấy Murasawa có chiếc búa và lại ngã xuống trong phòng dương cầm, tôi liền hiểu ra. Hắn đã thường xuyên đến để điều chỉnh âm thanh của đàn.""Vậy là, người ủy thác vụ án chính là Murasawa?" Megure cảnh sát hỏi."Không chắc chắn, cũng có thể là người khác. Có thể họ cũng nghi ngờ cái chết của Asou Keiji, nên mới ủy thác tôi điều tra lại. Còn những gì xảy ra sau đó, mọi người đã biết, họ đã bắt đầu giết nhau trong hoảng loạn. Chắc hẳn họ nghĩ rằng, chỉ có người chết mới có thể bảo vệ được bí mật mãi mãi!"Conan nói, trong đầu lại hiện lên lời của Yui trước khi cậu gây mê Mori Kogoro.___________________________________"Conan, tôi hy vọng cậu cố gắng làm mờ đi bóng dáng của Narumi-san trong vụ án này, vì anh ấy là một nạn nhân. Hơn nữa, chúng ta không có chứng cứ rõ ràng. Còn nữa, Conan, bạn không nghĩ đến lý do Asou Keiji lại buôn lậu ma túy sao? Cậu đã nghĩ đến chưa?""Có lẽ là bị ép buộc," Conan suy nghĩ rồi trả lời."Đó không phải là lý do đâu," Yui mỉm cười, nói: "Conan, tôi không giống cậu, tôi muốn trở thành một luật sư. Không giống cậu tôi phải đi trên con đường màu xám, không phải trắng, không phải đen. Đừng nghĩ tôi có suy nghĩ quá kỳ quái, thực ra, cậu mới là người kỳ quái đấy. Cậu thật sự nghĩ rằng ngoài người tốt ra thì chỉ có người xấu thôi sao?"Conan nhíu mày nói: "Yui, ý tưởng của cậu thật sự kỳ quái đấy. Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến, Asai Narumi vì không muốn bức dây động rừng nên mới ủy thác bác Mori đi, anh ta muốn làm chính là...""Nhưng tình huống hiện tại là anh ấy không làm gì cả!" Yui nghiêm mặt nói: "Conan, câu tục ngữ rất đúng, muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do. Narumi san dù vì lý do gì, hắn cũng không làm gì cả, cho nên, đôi khi làm ngơ cũng là một chuyện tốt."Conan nhíu mày: "Yui, theo cách cậu nói, nếu mọi người đều làm vậy, thì thế giới này không phải sẽ trở nên lộn xộn sao?"Yui nhìn Conan với ánh mắt như thể thấy được một sự ngây thơ, rồi nói: "Conan, cậu nghĩ pháp luật được dùng để làm gì? Không nghĩ ra sao? Tôi sẽ nói cho cậu nghe, mục đích của pháp luật chính là để những người ở trên củng cố địa vị của họ, để nô dịch những người ở dưới.""Yui, cậu..." Conan không phải người ngốc, cậu rõ ràng biết Yui đang nói sự thật, sự thật u ám nhất. Im lặng một lúc, Conan mới lên tiếng: "Yui, cậu không lo Narumi san sẽ lợi dụng cậu sao?"Yui mỉm cười khẽ, nói: "Ha ha, có lẽ vậy! Nhưng giống như cậu có niềm tin của cậu, tôi cũng có suy nghĩ của tôi, không để tâm đâu."___________________________________Từ trong ký ức quay về, Conan thở dài một hơi, đúng như lời Yui nói.Thế giới của cậu là phân biệt rõ ràng giữa trắng và đen, còn thế giới của Yui lại là mảng xám.Trước đó, Yui giúp cậu điều tra một số chuyện, chẳng phải là thế sao?Thôi, cứ vậy đi! Như Yui đã nói, trong vụ án này, cậu cố gắng tìm ra những thứ rõ ràng phải phân biệt đen trắng, nhưng đôi khi có những chuyện chỉ có thể nhìn nhận trong mảng xám.Cuối cùng vụ án cũng khép lại.Murasawa Shuichi tỉnh lại, thừa nhận rằng hắn luôn bảo dưỡng cây dương cầm kia, và vào buổi tối hôm đó cũng vậy. Sau khi nghe Kuroiwa Reiko nói rằng muốn xử lý cây đàn dương cầm, hắn mới nghĩ đến việc bảo dưỡng nó lần cuối. Hắn đã đến sở cảnh sát, không ngờ lại gặp Hirata đang lấy phần heroin còn sót lại.Trong nhà của Hirata, cảnh sát cũng đã tìm thấy heroin, từ đó đánh dấu kết thúc cho vụ giết người liên hoàn này.Vài ngày sau.Asai Narumi gọi điện thoại."Ừ? Narumi san, anh muốn xuất ngoại sao?" Yui ngạc nhiên hỏi."Đúng vậy." Asai Narumi dừng lại một chút, rồi nói: "Yui-san, cảm ơn em.""Cảm ơn em? Cảm ơn em vì chuyện gì?"Asai Narumi cười rộ lên, nói: "Dù là vì gì, cũng cảm ơn em. Tạm biệt, Yui-san.""Vậy thì, đi đường cẩn thận nhé, Narumi san!" Yui treo điện thoại, khẽ mỉm cười."Chị ơi mẹ mua bánh kem, chị cũng ăn cùng nhé!" Ran gọi từ văn phòng trinh thám."Đến ngay!" Yui trả lời, rồi đi xuống lầu.Đẩy cửa văn phòng thám tử Mori, Yui nhìn thấy Mori Kogoro và Conan đang ăn bánh kem ngon lành.Conan, dù thu nhỏ lại, đôi khi cũng có tính cách như một đứa trẻ, ăn bánh kem mà mặt đầy vụn kem, khiến Ran không nhịn được phải cười và lau cho cậu.Yui đến, ngồi xuống trên ghế sofa, cười nói: "Ồ, bánh kem dâu tây à! Trông ngon thật đấy!""Hì hì! Chị, bánh kem này là dành cho chị đấy!"Yui lấy một miếng bánh kem, cười nói: "Hương vị đúng là rất ngon. Chị nhớ trước đây ở trạm xe phố có một cửa hàng bánh kem không tồi, đặc biệt là bánh kem nho ở đó rất tuyệt. Lần sau con sẽ mua cho mọi người ăn nhé!""Chắc chắn rồi!" Mori Kogoro đồng ý."Khụ khụ..." Conan suýt nữa bị sặc."Ha ha..." Ran cười khúc khích.Yui nhìn Conan vẻ mặt chán nản, trong lòng vui vẻ hơn hẳn, quả đúng như lời nói: khi làm phiền người khác thì lòng mình sẽ vui sướng hơn!___________________________________"38 độ 4, quả thật là bị cảm rồi!" Yui nhìn nhiệt kế trong tay, nhíu mày.Ran lo lắng hỏi: "Mẹ, sao bệnh lại nghiêm trọng thế này?""Khụ khụ!" Kisaki Eri mặt ửng đỏ vì bệnh, nhẹ nhàng ho vài tiếng, rồi nói: "Yui, Ran, đừng lo, mẹ không sao đâu!"Yui lắc đầu, tức giận nói: "38 độ rồi mà còn bảo không sao, được rồi, để con nấu cháo cá cho mẹ nhé? Ăn chút cháo rồi uống thuốc!""Được ~~ muốn thêm chà bông nhé!" Kisaki Eri cười hì hì, yêu cầu.Yui mỉm cười nhẹ, chỉnh lại chăn cho Kisaki Eri, nói: "Không vấn đề gì, mẹ cứ nghỉ ngơi một chút, để Ran ở lại nói chuyện với mẹ, còn con sẽ đi nấu cháo, khi nào cháo xong, com sẽ gọi mẹ!""Ân!" Kisaki Eri khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.Nhìn Kisaki Eri đã bắt đầu thiếp đi, Yui và Ran gật đầu với nhau, rồi Yui nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho mẹ, trước khi cẩn thận rời đi.Kể từ khi Yui dọn về văn phòng thám tử Mori, thời gian dành cho Kisaki Eri trở nên ít dần.Cũng vì vậy mà Kisaki Eri dạo gần đây có chút vấn đề với sức khỏe.Gần đây, công việc dồn dập, cộng thêm biến động trong công việc khiến cô bị cảm lạnh.Cảm thì cảm thôi, nhưng lại còn cứng đầu không chịu nghỉ ngơi, thư kí Midori đã khuyên vài lần mà vẫn vô ích, cuối cùng chỉ còn cách nhờ Yui về thuyết phục.Cuối cùng, chỉ có Yui mới có thể làm được điều đó và buộc Kisaki Eri phải nghỉ ngơi.Khi Yui bước ra khỏi phòng ngủ của Kisaki Eri, cô cảm giác có gì đó chạm vào chân. Cúi xuống nhìn, thì ra là một con mèo yêu thích của Kisaki Eri—một chú mèo màu trà với những đốm đen trên lông, tên là "Goro"."Meo~~~" Goro kêu nhẹ.Yui mỉm cười, cúi người bế Goro lên, nói: "Ôi chao, Goro, mày buồn chán sao? Mẹ mày bệnh rồi, không thể chơi với mày đâu! Thôi được rồi, ngoan đi, để ta đi lấy đồ ăn ngon cho mày nhé?""Meo~~~" Goro kêu lại, vẻ mếu máo.Nhìn chú mèo trong tay, Yui không khỏi thở dài. Cô nghĩ về nhà của mình—mẹ mình và Mori Kogoro dù đã sống riêng hơn mười năm nhưng tình cảm giữa hai người chẳng những không giảm sút mà còn thắm thiết hơn. Thế nhưng mỗi lần gặp nhau lại chỉ toàn cãi vã, khiến chị em Mori thực sự cảm thấy bất lực và mệt mỏi.___________________________________Lời tác giả: Haha, cuối cùng vụ án Sonata Moonlight cũng kết thúc rồi, không biết mọi người có hài lòng với cách xử lý của Sa Sa không? Còn về việc mọi người mong muốn Ai-chan sớm xuất hiện, thì... ừm, Sa Sa đã từng nói là phải đợi sau khi kết thúc Movie 2 mới được, đúng không? Có phải vậy không? Đừng sốt ruột nhé ~~~ sắp rồi mà ~~~Editor: Cầu bình chọn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com