Conan Edit Ai Ca Dien Dan Deu Tin Cp La That
【memory 2】Trên sân thượng tĩnh mịch lúc đêm khuya, thiếu niên vẫn ngồi ở cái chỗ nguy hiểm quen thuộc ấy. Morofushi Hiromitsu đứng sau lưng cậu, chiếc túi đựng đàn Bass lặng lẽ đặt trên đất, vẫn chưa bị ngã đổ.Morofushi Hiromitsu đặt ngón tay lên dây đàn, nhưng không đàn, chỉ khẽ gảy vài tiếng đơn âm, rồi nhẹ giọng hỏi, như tình cờ, rằng dạo này sao không thấy cậu trong tổ chức nữa.Thiếu niên thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía những ánh đèn xa xăm nơi phố thị, quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam như mắt mèo của Morofushi Hiromitsu. Xác định người trước mặt thật lòng quan tâm mình, cậu mới mỉm cười, chậm rãi đáp:"Vì sức khỏe tôi không tốt. Tôi mắc một loại bệnh hiếm, nên thường chỉ có thể thỉnh thoảng ra ngoài hóng gió. Phần lớn thời gian chỉ quanh quẩn trong phòng."Morofushi Hiromitsu không ngờ câu trả lời lại tàn nhẫn và bất ngờ đến vậy, khẽ sững người.Himeno Ryo nói xong liền quay mặt đi, ánh mắt lần nữa hướng về phía xa xa, nơi ánh đèn mờ ảo. Trong đôi mắt cậu là sự áp lực, cô đơn, như một chú chim bị bẻ gãy đôi cánh, bị nhốt trong chiếc lồng vô hình, mãi không thể bay lên."Anh biết không, hoa hồng chỉ nở được 15 ngày. Tôi cũng vậy, chẳng sống được bao lâu đâu. Nói ra thì, cái tên Rose thật sự rất hợp với tôi đấy."Giọng cậu nhẹ như gió thoảng, chẳng rõ là nói với Morofushi Hiromitsu hay chỉ đang tự lẩm bẩm trong bóng đêm.【memory 3】Ký ức nhảy đến một căn phòng khách nhỏ hẹp, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống mặt đất. Himeno Ryo đang ngồi ăn trên bàn cơm, đồ ăn trước mặt trông thật hấp dẫn, nhưng cậu ăn rất dè dặt. Mỗi lần chỉ nếm thử một chút bằng đầu lưỡi như thể đang xác định xem có điều gì bất thường hay không, rồi mới chậm rãi nuốt xuống – động tác hệt như một con mèo thận trọng.Morofushi Hiromitsu – mặc tạp dề, ngồi bên cạnh – dường như là người đã nấu ra tất cả những món tinh xảo đó. Anh không cùng ăn với Himeno Ryo, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bằng đôi mắt xanh như mắt mèo. Cảnh tượng lúc ấy, một lớn một nhỏ, giống như hai chú mèo sống cùng trong một căn phòng – một đôi mắt lam, một đôi mắt hổ phách.Himeno Ryo ăn rất ít, chỉ được vài miếng đã đặt đũa xuống, rồi đẩy bộ chén bát sang một bên. Cậu nghiêng đầu, hỏi Morofushi Hiromitsu bằng giọng tò mò mà ngây ngô:"Scotch, anh có từng nghe qua lý luận mèo hoang chưa?""Là hiệu ứng bỏ mèo à?" Morofushi Hiromitsu mỉm cười, nhã nhặn đáp."Không phải. Là tôi tự nghĩ ra." Himeno Ryo nghiêm túc nói. "Lý luận mèo hoang là thế này: mọi người khi đi ngoài đường thấy một con mèo đáng yêu, thường sẽ không kìm được mà cúi xuống vuốt ve nó một chút. Nhưng sau khi vuốt xong, thỏa mãn rồi, họ sẽ quay người rời đi, không ai thật sự mang nó về nhà cả."Morofushi Hiromitsu khẽ nhíu mày. Anh đã bắt đầu hiểu điều Himeno Ryo đang ám chỉ trong lời nói."Tiện thể nói thêm," Himeno Ryo bỗng đổi chủ đề, "anh có biết sự khác biệt giữa mèo hoang và chó hoang là gì không?"Không đợi Morofushi Hiromitsu trả lời, cậu đã tiếp tục:"Nếu có người vuốt ve một con chó hoang rồi quay đi, con chó ấy vẫn sẽ ở lại chỗ cũ, chờ đợi, hy vọng người đó quay lại. Còn mèo hoang thì không – nó sẽ tiêu dao tự tại mà đi tìm người tiếp theo để giải sầu.""...... Cậu đang ám chỉ mình là mèo hoang sao?" Morofushi Hiromitsu ngập ngừng một chút rồi hỏi, như đi theo dòng suy nghĩ của Himeno Ryo."Sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi chỉ tiện miệng kể ra thôi mà." Himeno Ryo cố tỏ ra kinh ngạc, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười. "Nếu thật phải nói, thì tôi là kiểu mèo dụ người ta vuốt nhưng không cho bắt đem về."Hình ảnh chuyển cảnh – sau khi lễ phép nói lời tạm biệt, Himeno Ryo đẩy cửa bước đi không hề lưu luyến. Morofushi Hiromitsu vẫn ngồi yên một mình trong căn phòng, dưới ánh đèn mờ nhạt. Sau một hồi ngẩn ngơ, anh cầm điện thoại lên, mở phần ghi chú, gõ vào một dòng chữ.Còn Himeno Ryo – cậu không đi xa. Cậu đứng dưới đèn đường sáng mờ ngoài màn đêm, di động rung lên với âm báo tinh nhẹ. Himeno Ryo lấy điện thoại từ túi quần ra, lướt nhẹ vài cái, một biểu tượng phần mềm không tên xuất hiện trên màn hình.Mở ra, chính là phần ghi chú của Morofushi Hiromitsu.Trong đó có rất nhiều mục, đều ghi tên những người quan trọng với anh – ví dụ như Zero, Kenji, Jinpei, lớp trưởng, anh Takaaki... Mỗi người đều có một mục riêng, như thể anh lưu giữ từng người trong lòng mình bằng cách này.Mục mới nhất nằm cuối cùng, tên là: 【Rose (?)】Ký ức hiện lên cảnh Himeno Ryo chạm vào mục đó, dòng ghi chú mới nhất vừa được thêm vào:—— Đưa cậu ấy vào đại học, cùng tham dự lễ tốt nghiệp của cậu.(Hy vọng khi ấy mình vẫn còn sống để chứng kiến ngày đó.)Thiếu niên khẽ vuốt màn hình, kéo lên xem những ghi chú trước đó của Morofushi Hiromitsu:—— Thoát khỏi sự kiểm soát của tổ chức.—— Xoá sạch lý lịch, sống một cuộc đời bình thường.(Nhưng mà cậu ấy hình như không có người thân... Sau khi rời khỏi tổ chức, không biết có thể đi đâu. Nếu vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, để cậu ấy thi vào cảnh sát đi. Với năng lực của cậu ấy, chắc chắn có thể vào bộ phận chống tội phạm mạng. Quá khứ từng dính líu, chỉ cần tôi và Zero giữ bí mật là được. Nhưng mà, phải bàn bạc kỹ với Zero trước...)Dòng sau dòng, ghi chú dày đặc, đầy ắp những kế hoạch – từ những chuyện lớn đến việc nhỏ nhặt – tất cả đều xoay quanh tương lai của Himeno Ryo. Một tương lai Morofushi Hiromitsu đã vẽ ra rất rõ ràng.Một lát sau, thiếu niên tắt màn hình điện thoại, đưa tay kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu. Chiếc mũ rộng rũ xuống, che khuất đôi mắt lạnh băng.Hai tay đút túi, cậu lặng lẽ băng qua ngã tư không một bóng người, bước về phía nhà ga.Gió đêm thổi bay vạt áo khoác màu đen, bóng dáng cậu lẻ loi trải dài dưới ánh trăng dịu dàng.Cậu nghĩ, có lẽ mình đã bắt đầu mất kiên nhẫn và cả hứng thú với ván cờ này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com