Conan Edit Ai Ca Dien Dan Deu Tin Cp La That
Ngoài khung cửa sổ trên tầng cao, làn bụi mỏng bị gió nhẹ thổi qua, tán ra khắp nơi như tơ khói mờ ảo.Gin tựa như rất kiên nhẫn, đứng chờ đã lâu.Giống như đang đợi một con chó cưng thông minh, thích lẻn ra ngoài chơi. Dù nó có chạy xa đến đâu, dù bao lâu không có tin tức, cuối cùng vẫn sẽ tự quay về. Vì thế hắn chẳng cần nhọc công tìm kiếm, chỉ cần đứng yên ở đây, là đủ rồi.Khóe môi Himeno Ryo khẽ cong lên, một nụ cười mơ hồ đến mức khó nhận ra.Chó sao? Ví von thế này có phần quá đáng rồi đấy.Một người có thể tin rằng hắn nuôi chó, trong tay lại cầm dao – cho dù giữa họ có ràng buộc đến thế nào, cũng chẳng thể so với sự ràng buộc giữa người với người.Trước đây, cậu dựa vào những vật thể hóa để trói buộc mối quan hệ, khiến Gin coi cậu như một món đồ thuộc quyền sở hữu – mục tiêu là rút ngắn khoảng cách giữa hai người trong thời gian ngắn nhất. Tổ làm anime cũng dựa theo ý tưởng cậu cung cấp, thiết kế nên bối cảnh và tính cách nhân vật Himeno Ryo tương ứng.Hiện tại, thứ cậu cần làm là nâng cao địa vị của mình trong lòng Gin – không phải là một vật phẩm không thể thay thế, mà là một con người không thể thay thế.Về điểm này, Himeno Ryo không có thói quen "tế thủy trường lưu" – nhỏ giọt từng chút một, mà càng thích một bước đi đúng chỗ, quyết đoán.Cái gì mất đi mới có thể khiến người ta nhận ra giá trị và sự quan trọng của nó?Cậu cúi đầu xuống, trong mắt lóe qua một tia hài hước, không vội vàng, mở ra giao diện diễn đàn trong đầu.Gin đã xuất hiện – chứng tỏ trong anime, góc máy chắc chắn đang chiếu về phía mình.Từ khi biến thành phát sóng trực tiếp, giao diện anime cũng có thay đổi tương ứng. Bên phải màn hình xuất hiện một khung chat hình chữ nhật, nơi những dòng bình luận đang lăn liên tục. Bên trái là màn ảnh chính, khung cảnh rộng lớn bao gồm cả cậu và Gin.Camera được kéo ra xa, ghi lại toàn bộ khung cảnh từ góc nhìn nghiêng. Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn rực rỡ như thác nước vàng đổ xuống, trở thành phông nền đẹp nhất. Cậu và Gin đứng đối diện nhau, bóng hai người in trên sàn bị ánh sáng từ khung cửa sổ phân cách ra, như một sự ám chỉ im lặng – giữa họ, đang tồn tại một khoảng cách vô hình.Bình luận tràn ngập màn hình:【 Có phải ảo giác không, sao thấy cầm julep kia có vẻ rất quen thuộc với nhà này? Vào cửa mà chẳng thèm nhìn quanh lấy một cái, người bình thường nếu lần đầu đến sẽ ít nhiều để ý cảnh vật chứ? 】【 Nói cách khác – hắn đã đến đây rất nhiều lần rồi (tôi tin chắc luôn) 】【 Buổi sáng cùng nhau thi đua ở xưởng rượu, buổi tối sống chung, ngủ chung – cốt truyện thiệt tình quá trơn tru mà! 】【 Tôi vote một phiếu cho đầu óc tự dựng truyện, chỉ cần tôi tưởng tượng đủ mạnh thì cặp đôi nào cũng có thể thành sự thật! 】【 Nhưng mà kiểu hành vi hiện tại của cầm, đúng là khiến người ta ảo tưởng ra đủ thứ tình huống kỳ lạ thật đấy. 】【 Cho tôi dịch thử một chút: "Mày lại đi lang thang ở đâu rồi, giờ mới chịu về hả?" 】【 Ha ha ha ha ha ha! 】【 Tôi thực sự tò mò là julep đi đâu mà không về nhà mấy ngày liền vậy? 】【 Không biết, nhưng biết chắc anh ta là người lớn rồi. 】【 Người lớn mà không về nhà qua đêm, chẳng phải là... ở nhà người khác sao (nhìn trộm) 】【 ...Hình như là vậy thật. 】【 Thế giới người lớn đúng là phức tạp quá đi... (thở dài) 】【 Đừng làm hư tụi nhỏ! Người lớn ngủ ngoài còn có thể là vì đi net chơi thâu đêm mà! 】【 Đúng đúng, trong cảnh ồn ào náo nhiệt, thưởng thức mì gói với Coca cũng rất vui mà! 】【 Nhưng nhìn julep có giống thiếu niên nghiện net không? Anh ta vừa nhìn là biết rất 'sung' rồi. 】【 Ô ——————— 】【 Mà hình như lúc ở trong thang máy, hắn có cầm điện thoại nhắn tin đúng không? Vào đến cửa thì mới cất đi? 】【 Đúng vậy! Phá án rồi, đầu bên kia màn hình chính là đối tượng 'lang thang' với hắn! 】Himeno Ryo cau mày. Gì vậy chứ, chẳng lẽ ta là người tự "cắm sừng" chính mình sao? À mà... nghĩ kỹ thì cũng không hẳn là không thể.Cậu gạt những dòng bình luận sang một bên, tập trung trở lại vào người trước mắt – Gin.Cậu cúi đầu, dáng vẻ như đang nhận lỗi, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Một thái độ tỏ ra thành khẩn, nhưng lại hoàn toàn không có ý định mở lời giải thích.Ánh mắt Gin dần trở nên lạnh lẽo, đường viền môi dần siết lại thành một đường thẳng.Nếu lúc đầu chỉ là tiện miệng hỏi, thì giờ phút này, thứ khiến hắn thực sự tức giận – là việc Himeno Ryo thà chống lại bản thân, cũng không chịu giải thích cho hắn biết rõ ngọn ngành.Hắn từng nghĩ rằng, dù Himeno Ryo có thể che giấu trước mặt người khác, thì trước mặt hắn vẫn luôn là một dòng suối trong vắt, hoàn toàn thấu hiểu.Nhưng bây giờ – trên người cậu bỗng xuất hiện một điều gì đó giấu giếm, khiến hắn không thể chạm tới.Sự im lặng lan ra như thứ không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng, tràn vào từng ngóc ngách, giống như giữa hai người bỗng dựng lên một bức tường vô hình. Dù chỉ cách nhau gang tấc, hơi thở còn nghe được, nhưng trong một cái chớp mắt, như thể đã xa cách tận chân trời.Ánh sáng rọi xuống mái nhà phủ tuyết, từng mảng sáng tối bất quy tắc phản chiếu lung linh, cùng với làn gió thu êm dịu, nhè nhẹ đung đưa.Không gian im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng lá khô ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc."Thật tốt."Trong một khoảnh khắc yên ắng, Gin bất chợt bật cười khẽ một tiếng.Giây tiếp theo, Himeno Ryo ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách trong suốt, thẳng thắn đâm vào đôi mắt lục thẫm của Gin đang rũ xuống.Mắt họ hoàn toàn tương phản: một bên như ánh lửa bập bùng giữa đêm đông lạnh giá, một bên như cơn gió buốt lùa qua cánh đồng tuyết giữa tháng Chạp."Chỉ là... ở nhà một người bạn vài hôm.""Cậu ấy không yên tâm về trạng thái tinh thần của tôi, nên đã mời tôi đến."Giọng Himeno Ryo rất nhẹ, nhưng trong lời nói lại không hề có ý né tránh."Xin lỗi. Tôi nghĩ anh vẫn đang ở nước ngoài công tác, không ngờ thời điểm này lại trở về và cần tìm tôi."Cậu thực sự thành khẩn. Xin lỗi vì đã khiến Gin tốn công tìm kiếm, vì đã không xuất hiện ngay khi Gin cần. Nhưng riêng chuyện ở lại nhà bạn qua đêm – cậu không cảm thấy mình có lỗi. Đây không phải là việc gì sai trái, cũng không phải chuyện cần xin lỗi.Gin hiếm khi im lặng như vậy."Bạn sao?" – một từ ngữ xa lạ mà đầy mỉa mai.Bạn – là người giúp đỡ, là người quan tâm, là người phải bỏ ra cảm xúc và thời gian.Là người cần... sự tin tưởng.Gin không cần những thứ đó. Thế giới của hắn rõ ràng ranh giới – không cảm xúc, không nhân nhượng.Cấp trên, cấp dưới, cộng sự, đối thủ, kẻ thù, mục tiêu cần ám sát, hay hàng trăm người đã bị hắn giết chết rồi quẳng lại sau lưng.Và còn một người – không biết nên phân loại vào đâu – tạm thời được hắn giữ lại bên cạnh: Himeno Ryo.Nhưng giờ đây, đứa trẻ năm nào đã trưởng thành, lại có thể thản nhiên dùng từ "bạn bè" trước mặt hắn, nghiêm túc đến mức khiến hắn không nói nên lời.Ryo nói đúng – lẽ ra giờ này Gin phải đang ở nước ngoài.Đáng lý là thế.Nhưng từ khoảnh khắc nhận được tin nhắn hôm đó, hắn gần như không nghỉ ngơi, dồn toàn bộ công việc vào hai ngày để hoàn tất, rồi lập tức bay về Nhật. Đêm qua lên chuyến bay đêm, sáng nay 10 giờ đã hạ cánh xuống sân bay Haneda.Lúc máy bay bay qua eo biển Tsugaru, là đêm khuya tĩnh lặng. Toàn bộ khoang hành khách đã chìm vào giấc ngủ. Gin gọi thêm một ly whiskey có đá, ngồi nhìn ra bầu trời đặc quánh màu đen ngoài cửa sổ, chậm rãi uống cạn.Hắn là người duy nhất biết rõ quá khứ thật sự của Himeno Ryo. Hắn biết những ký ức đó đối với cậu là vết thương đau đớn đến nhường nào.Cậu đã rất lâu không phát tác PTSD. Dù cậu có giải thích rằng đó là một phần kế hoạch, một thủ đoạn – nhưng cũng không nên đối xử với bản thân theo cách như vậy.Dù hắn từng nói, muốn Ryo trở thành thanh đao trong tay hắn – nhưng điều đó không có nghĩa là thanh đao ấy không cần được trân trọng.Hắn không cần một món đồ dùng tạm rồi bỏ. Nếu chỉ cần loại đó, hắn có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm.Cái hắn cần – là một thanh đao có thể theo hắn rất lâu, thuận tay và đáng tin cậy.Và khi nhận được tin nhắn ngày hôm đó – phản ứng đầu tiên trong lòng Gin, không phải là kinh ngạc. Mà là một cơn tức giận không thể lý giảiChỉ đi công tác vỏn vẹn mấy ngày, vậy mà lúc trở về không để ý một chút, Himeno Ryo đã không từ thủ đoạn biến mình thành một kẻ chật vật đến vậy.Vậy tiếp theo thì sao? Cậu ta có thể sẽ không từ thủ đoạn mà cược cả mạng sống của mình. Liệu sẽ có một ngày, khi hắn quay về, thứ chờ đợi hắn là một khoảng trống không nơi cậu ta từng tồn tại?Gin biết rõ—chuyện này không thể trách Himeno Ryo.Hắn đã dạy Ryo rất nhiều thứ: súng ống, cận chiến, do thám, trinh sát, truy tung và phản truy tung...Gần như tất cả những gì hắn biết, đều đã truyền lại cho đứa trẻ đó mà không giữ lại chút gì. Chỉ duy nhất một điều—hắn chưa từng dạy Ryo cách trân trọng bản thân mình. Vì ngay chính Gin cũng không qua nổi bài học đó.Vì hắn không biết cách sống sót như một con người, cho nên Himeno Ryo—người kế thừa tất cả từ hắn—cũng chưa từng học được điều đó.Nếu Himeno Ryo không biết cách nói ra, vậy để hắn nói thay cậu. Để hắn đưa ra phán đoán. Đó là lý do Gin vội vàng quay về—hắn cần tận mắt nhìn thấy trạng thái hiện tại của Himeno Ryo.Vào giữa trưa ngày thứ ba kể từ lúc nhận tin, Gin mới đẩy cánh cửa chung cư của Himeno Ryo ra.Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Không có ánh nhìn quen thuộc nóng rực hướng về phía hắn. Cũng chẳng có tiếng "Chào mừng anh về" vọng đến.Bụi mù tản ra trong không khí, ánh nắng chiều ấm áp của mùa thu len lỏi qua từng góc phòng, chiếu rọi lên những dấu vết và mùi vị do đám cảnh sát để lại – không nơi nào là không bị xáo trộn.Chủ nhân của căn hộ không có ở nhà. Thậm chí qua những vết tích còn sót lại, có thể thấy rõ – suốt mấy ngày qua, hắn chưa từng quay lại.Căn phòng vẫn là căn phòng ấy, nhưng người lẽ ra phải ở trong đó thì đã không còn. Con chó nhỏ mà hắn nuôi – con chó hắn từng nghĩ sẽ luôn ngoan ngoãn đợi hắn về – giờ đây chẳng thấy bóng dáng đâu cả.Hiện tại, Gin đã biết câu trả lời. Ba ngày vừa rồi, Himeno Ryo vẫn luôn ở nhà một người bạn.— Một người khác, cũng quan tâm tới cậu ta, có thể được gọi là "bạn".Gin từng nghĩ thế giới của Himeno Ryo rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hắn là điểm kết nối duy nhất với thế giới. Nhưng sự thật không phải vậy. Himeno Ryo xứng đáng có nhiều người đối xử tốt với mình, và những người đó... e rằng còn tốt hơn Gin rất nhiều.Ít nhất...... họ sẽ không khiến cậu ta phải khổ sở đến vậy.Từng ấy năm qua, đứa trẻ ấy luôn lảo đảo chạy theo hắn. Gin không phải không nhìn thấy sự vất vả đó.Hắn lớn hơn, đã đi trước một quãng đường. Điều đó đồng nghĩa: nếu Himeno Ryo muốn kề vai sát cánh, muốn cùng hắn nhìn thấy những cảnh tượng như nhau, thì cậu ấy bắt buộc phải cố sức đuổi theo từng bước hắn đi.Gin sẽ không dừng lại. Nhưng hắn hy vọng Himeno Ryo có thể bắt kịp.Và đúng là cậu ta đã bắt kịp – giống như một cái bóng, theo sau hắn suốt nhiều năm trời không rời nửa bước.Thế nhưng, cũng vì vậy, Gin dần quên mất một sự thật: Himeno Ryo đã lớn rồi. Cậu không còn là đứa trẻ ngày xưa chỉ biết dựa dẫm vào mình hắn.Giờ đây, kể cả không có hắn, cậu ta vẫn có thể sống tốt. Thế giới của Himeno Ryo không chỉ có mình hắn nữa – mà là, giữa vô vàn lựa chọn, cậu vẫn chọn hắn.Himeno Ryo nhìn Gin, ánh mắt thoáng qua một tia hứng thú.Cảm giác này không dễ chịu phải không?Đột nhiên có một ngày, ngươi phát hiện thứ mà mình nghĩ là chỉ thuộc về mình, lại sinh ra liên hệ với người khác. Mà điều tàn nhẫn nhất là — chính ngươi đã ra lệnh cho nó làm như vậy.Giống như ngươi nuôi một con chó nhỏ. Mỗi lần ngươi về nhà, nó luôn chạy ra nghênh đón, khiến ngươi quen thuộc đến mức xem đó là lẽ dĩ nhiên. Rồi một ngày, nó không xuất hiện nữa. Khi ấy, ngươi mới nhận ra: thì ra nó cũng có thể rời đi. Nó là một con chó rất xinh đẹp. Khi đi trên đường, cũng có người khác yêu thích nó, đưa nó về nhà.Cho nó đeo vòng cổ mới, đặt tên mới, xây cho nó một tổ ấm mới.Vậy thì, Gin, hay nên gọi là Hắc Trạch Trận – ngươi sẽ cho phép sao? Ngươi sẽ buông tay sao?Sự im lặng kéo dài giữa hai người, như một tấm màn dày đặc không thể xuyên thủng. Himeno Ryo quyết định nhét thêm một nhánh cỏ khô vào đống lửa.Cậu nhìn Gin chăm chú, hơi nghiêng đầu.Cậu có một thói quen nhỏ: mỗi khi nhìn ai đó, sẽ nghiêng đầu một chút. Khiến cậu trông rất giống một con chó nhỏ – một con chó đang chăm chú lắng nghe từng lời ngươi nói, xem mỗi chữ của ngươi đều vô cùng quan trọng.Thế giới của ngươi rất lớn. Nhưng thế giới của con chó chỉ có ngươi. Vậy nên, lời ngươi nói với nó... rất quan trọng.【Vui không?】Hệ thống chứng kiến hành vi "đổ thêm dầu vào lửa" của cậu, chỉ có thể câm nín. Đã thế còn chọc giận đúng loại người có dục vọng chiếm hữu cực đoan như Gin. Nhưng nó lười nhắc nhở – nó muốn xem Himeno Ryo tự rước lấy khổ đau mà thôi.Đối phó với người như Gin, chỉ có thể dùng ma pháp để phá ma pháp.【Rất vui.】Himeno Ryo không biết hệ thống đang tính toán gì, trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái."Thật xin lỗi. Em không biết anh sẽ trở về... Cho nên, có nhiệm vụ mới sao? Em sẽ đi ngay..."Cậu lại một lần nữa lặp lại lời xin lỗi.Gin giơ tay, ra hiệu dừng lại, không cần nói tiếp.Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang, Himeno Ryo khựng lại, vẻ mặt mơ hồ không biết nên làm gì, chỉ đứng yên tại chỗ.Giữa chân mày Gin thoáng một nhịp nhăn nhẹ, đôi mắt u tối càng thêm trầm lặng.Từ khi nào, quan hệ giữa họ lại trở nên như thế này?Himeno Ryo vừa rồi hỏi hắn lý do quay về, nhưng lại chưa từng nghĩ — có thể, hắn trở về là vì chính cậu.Cậu bé mà hắn đưa về năm xưa, giờ đã nỗ lực thực hiện lời hứa, trở thành một thanh đao sắc bén.Nhưng trong quá trình ấy, Himeno Ryo cũng đã dần dần không còn kỳ vọng vào bất cứ cảm xúc nào từ hắn. Cậu thật sự tin rằng mình chỉ là một thanh đao trong tay hắn – và từ bỏ mọi mong đợi khác.Himeno Ryo nhìn Gin, lập tức nhận ra hắn đang tức giận.Cơ thể này rất giỏi cảm nhận cảm xúc của Gin – bởi vì họ là người hiểu nhau nhất.Cậu đã thấy rất nhiều phiên bản của Gin trong quá khứ. Đã từng nhìn hắn khi đứng giữa con đường phủ tuyết của Matxcơva, ánh mắt u lục phảng phất nét hoài niệm. Đã từng nhìn hắn mới bắt đầu để tóc dài, buộc đuôi ngựa sau đầu. Đã từng thấy hắn sau mỗi nhiệm vụ về nhà, mang cho cậu một hũ sữa nóng.Những năm ấy, Himeno Ryo đã nhìn thấy tất cả mặt tốt và xấu của Gin – những điều hắn muốn giấu, và cả những thứ không thể chia sẻ cùng người khác. Trước mặt cậu, Gin từng để lộ một phần bản thân chân thật nhất. Trong quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, họ chỉ có nhau."Em đã làm gì sai... khiến anh giận sao?"Himeno Ryo lại đổi câu hỏi, cố gắng hiểu xem mình đã làm gì không đúng."Không. Không có."Gin xoay người, ngồi xuống sofa bên cạnh.Himeno Ryo đứng sững tại chỗ, môi khẽ mím lại.Giây sau, Gin khẽ vẫy tay gọi cậu tới.Đôi mắt Himeno Ryo lập tức sáng lên như được đặc xá. Cậu vòng ra sau lưng sofa, bước nhẹ nhàng như thể sắp được nhận nhiệm vụ mới.Gin kéo cánh tay cậu, đè xuống lớp đệm mềm.Cử động của Himeno Ryo bỗng chốc cứng đờ, cả người không nhúc nhích như một con thú bông bị nhổ dây điện. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Những ngón tay lạnh như rắn bò nhẹ nhàng vén phần tóc che gương mặt cậu, đôi mắt u lục thâm sâu của Gin gắt gao khóa chặt lấy ánh mắt trong veo đang ngẩng lên nhìn mình."Ngươi... có điều gì muốn nói với ta không?"Giọng Gin hạ thấp, thì thầm như dụ dỗ bên tai."Bất cứ điều gì cũng được."Con chó này... là do chính hắn nuôi lớn. Từng chút một, từ nhỏ đến khi trưởng thành.Khi mới nhặt nó về, nó bẩn thỉu, gầy yếu, hơi thở mong manh như sắp chết. Chính hắn là người cho nó lý do để sống, từng chút từng chút, nuôi dưỡng đến dáng vẻ hiện tại.Gin là người không dễ để người khác bước vào lãnh địa của mình. Nhưng một khi đã thuộc về hắn – thì vĩnh viễn là của hắn.Hắn sẽ không vứt bỏ.Cũng tuyệt đối không nhường cho kẻ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com