TruyenHHH.com

Conan Edit Ai Ca Dien Dan Deu Tin Cp La That

Chỉ là, vị trí bàn tay của hắn vừa khéo trùng khớp với dấu tay của Amuro Tooru trên mặt kính.

Cách một lớp pha lê dày, nhiệt độ không thể truyền qua, nhưng lòng bàn tay hai người lại vô thức chồng lên nhau.

Amuro Tooru khựng lại một chút, rồi lặng lẽ thu tay về.

"Lúc đầu chỉ định giữ hắn lại tạm thời, tranh thủ thời gian điều tra căn hộ nơi hắn ở. Không ngờ lại thu được kết quả ngoài dự kiến. Giờ là lúc phòng tuyến tâm lý của hắn bắt đầu sụp đổ, cũng là thời điểm yếu ớt nhất. Có lẽ, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để moi được thông tin từ miệng hắn."

Hắn nghiêng đầu nhìn Kuroda Hyoue, ánh mắt sáng như đuốc.

"Quản lý quan, đây là thời cơ lý tưởng. Sẽ không còn cơ hội nào giống như vậy nữa."

Trong lúc đó, Himeno Ryo đang bị hệ thống phát sóng trực tiếp toàn bộ diễn biến.

Nghe đến đây, hệ thống lập tức bình luận đúng trọng tâm:

【Ha ha, Amuro Tooru căn bản không định làm người tốt.】

【Ngốc thật. Hiện tại trong lòng hắn, ngươi chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho danh hiệu 'Rose'. Đối với ngươi mà nói, hắn tuyệt đối không nương tay.】 Hệ thống cười khẩy, đầy trìu mến như đang dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Cạch—

Tiếng bản lề cửa khẽ vang, Kuroda Hyoue bước vào phòng.

Himeno Ryo lập tức ngắt liên kết trò chuyện với hệ thống. Trong mắt người ngoài, khoảnh khắc ấy giống như hắn vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê hoảng hốt.

Nghe tiếng bước chân tới gần, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Kuroda Hyoue. Đôi mắt trống rỗng dần lấy lại tiêu điểm.

"Không ngờ lần tái ngộ giữa chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, Himeno cảnh bộ."

Ryo khẽ cười khổ, không trả lời.

Lần trước gặp mặt, quan hệ giữa họ vẫn là cấp trên và cấp dưới được đánh giá cao. Lần này, mọi thứ đã đảo ngược.

Không khí lặng đi một lúc.

"Bên ngoài là ai?"

Himeno Ryo đột ngột quay đầu, ánh mắt chuyển sang tấm kính một chiều, dường như đang tìm kiếm ai đó.

"Gì cơ?" Kuroda Hyoue nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Trên người quản lý quan có mùi của người khác. Là do người đó vừa rồi đứng rất gần ngài nên mới để lại dấu vết. Hắn đi cùng ngài vào phòng này."

Giọng của Ryo không lớn, nhưng từng từ đều rõ ràng, chuẩn xác.

"Trừ mùi của quản lý quan, còn có một mùi dầu mỡ – hệt như phần cơm trưa hôm nay của viên cảnh sát trông chừng tôi. Ngoài ra là hương bạc hà từ dầu gội, giống với Kazami Yuya. Nhưng... còn một mùi nữa—"

"Cay nồng, sắc bén, xen lẫn chút cà phê đậm..."

Ryo ngừng lại, khẽ nhắm mắt như đang lục lại ký ức.

"Có gì đó quen lắm. Hình như tôi đã từng ngửi thấy mùi này ở đâu đó."

Bên ngoài phòng, sắc mặt Amuro Tooru chợt thay đổi.

Sáng nay hắn vừa rời trực ban tại quán Poirot để đến đây. Tuy có ngụy trang đơn giản, nhưng hắn hoàn toàn không có thời gian tắm rửa. Không ngờ Himeno Ryo lại có khứu giác nhạy đến mức này—đây đã vượt xa phạm trù bình thường, gần như là dị năng trời phú, kiểu biến dị gien hiếm thấy trong hàng triệu người.

"Không ngờ khứu giác của Himeno cảnh bộ lại nhạy đến thế. Kỹ năng này chắc hữu dụng lắm khi phá án nhỉ? Ví dụ như nhận diện kẻ bắt cóc chỉ bằng mùi để lại."

Kuroda Hyoue mỉm cười, giọng điệu như đang trò chuyện nhẹ nhàng giữa cấp trên và cấp dưới, không hề mang áp lực của một phiên thẩm vấn trong căn phòng lạnh lẽo.

"Không chỉ dùng lúc phá án, sinh hoạt thường ngày cũng tiện đấy chứ."

Ryo cười, xoa nhẹ mũi.

"Nếu sau này yêu đương, chỉ cần người kia phản bội thôi là tôi phát hiện được ngay."

Hiện tại, trông cậu đã có phần tỉnh táo hơn trước. Tâm trạng cũng đủ ổn để buông ra một câu đùa nhẹ.

"À đúng rồi. Lúc nãy có người nói rằng đã có người đệ trình chứng cứ tôi có liên quan tới tổ chức khủng bố."

Ryo chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Kuroda Hyoue, khóe miệng khẽ cong, ánh mắt thoáng xẹt qua một tia tinh quái.

"Quản lý quan, người đang đứng ngoài cửa kia..."

Giọng cậu thấp xuống, chắc nịch:

"Chính là người đó."

Kuroda Hyoue không trả lời.

Bởi vì ông biết rõ, đối phương đã hiểu rõ đáp án. Việc nói ra điều đó, không phải để xác nhận, mà là một cách thông báo — "Tôi biết các người đang âm thầm giám sát và đánh giá tôi."

Sau một thoáng trầm mặc, Himeno Ryo khẽ cong khóe môi, nở nụ cười nửa như giễu cợt, nửa như khiêu khích, ánh mắt liếc qua bên ngoài phòng một cái đầy ngụ ý.

Amuro Tooru không tránh ánh mắt đó. Anh bình thản dõi theo cậu thanh niên trong phòng.

Himeno ngồi tựa lưng vào đầu giường, chân tùy ý buông thõng. Gương mặt trắng bệch như xác, mồ hôi thấm đẫm tóc vẫn chưa khô, ướt đẫm bết trên trán. Nhưng ánh nhìn của cậu lại sắc lẻm như lưỡi dao giấu trong vỏ — giống như dây cung đang kéo căng, chỉ chờ bắn ra mũi tên nhọn hoắt, thẳng về kẻ nào dám đối diện.

Chỉ trong thời gian ngắn, cậu đã bắt đầu hồi phục. Một lần nữa, những bức tường tâm lý được dựng lên, những phòng tuyến kín kẽ lại khóa chặt quanh thân. Vẻ mệt mỏi bất lực trước đó như sương mai tan biến, chẳng để lại dấu vết nào.

"Cho tôi một điếu thuốc được không?"

Khi quay sang, Himeno Ryo lười biếng lên tiếng hỏi Kuroda Hyoue, giọng điệu nhàn nhạt như thể chẳng để tâm chuyện mình vừa nói gì.

Kuroda lấy hộp thuốc từ trong áo ra, đưa cả hộp lẫn bật lửa cho cậu.

Ryo rút một điếu, trả lại hộp thuốc, rồi chậm rãi châm lửa. Hít một hơi thật sâu, cậu rút điếu thuốc ra khỏi môi, thổi nhẹ làn khói trắng lên không trung.

"Chắc các người muốn hỏi nhiều điều, nhưng cho tôi chút thời gian... tôi cần sắp xếp lại xem nên bắt đầu từ đâu."

Ngoài cửa, Amuro Tooru lập tức trở nên cảnh giác. Anh có cảm giác, lần này họ sẽ được nghe một phần sự thật — một phần gần nhất với chân tướng từ trước đến nay.

Himeno Ryo chậm rãi nhả khói, mắt nhìn tay mình trong làn khói trắng mơ hồ, như thể chìm vào ký ức nào đó. Không ai lên tiếng giục giã.

Rõ ràng là sau giờ trưa, nhưng trời lại âm u như lúc chạng vạng. Mưa lớn đổ xuống, gió lạnh rít từng cơn. Trong phòng, hơi nước đậm đặc khiến đồng hồ cũng mờ đi một tầng hơi sương.

"Không sai, tôi thực sự có liên quan đến tổ chức mà các người đang điều tra."

Giọng nói ấy vang lên trong không gian yên ắng, nhàn nhạt như kể một câu chuyện xa xưa không liên can.

"Người các anh đang tìm, kẻ đứng sau vụ nổ 'Thiên nga đen' — Julep, là anh trai tôi."

Lời thú nhận của cậu vang vọng như hồn ma trong đêm khuya, mang theo hơi lạnh quá khứ bị phong kín bao năm.

Himeno Ryo kể rằng, từ nhỏ cậu và anh trai được nuôi dưỡng trong một viện điều dưỡng tư nhân tại một thị trấn hẻo lánh ở Bắc Ý, dưới chân dãy Alps. Đó là nơi ít người biết đến, nổi tiếng với suối nước nóng và những sườn núi phủ đầy tuyết.

Thị trấn rất nhỏ, chỉ cần nửa ngày là có thể đi dạo hết. Từ bất kỳ đâu, cũng có thể thấy đỉnh núi Alps phủ tuyết quanh năm.

Nửa năm thị trấn vắng tanh không một bóng người. Chỉ khi tuyết rơi, du khách đổ về trượt tuyết, nơi này mới sống dậy như được đánh thức sau giấc ngủ đông dài.

Hai anh em chưa từng thiếu thốn, mỗi tháng đều nhận được một khoản sinh hoạt phí dồi dào, được gửi đến đều đặn. Viện trưởng bảo đó là tiền từ cha mẹ họ gửi về từ nước ngoài.

"Ngươi biết tiếng Ý?" Kuroda Hyoue hỏi, có vẻ như nhớ ra điều gì đó.

Himeno Ryo gật đầu. Cậu khẽ cười, rồi buông một câu bằng tiếng Ý, phát âm tròn trịa, êm tai như tiếng gió luồn qua rừng trúc dưới ánh trăng.

Kazami Yuya quay sang nhìn cấp trên của mình, như chờ được phiên dịch.

"Chào buổi sáng, chúc buổi trưa vui vẻ và ngủ ngon." Amuro Tooru không ngẩng đầu, đáp ngay. Là cảnh sát và đồng thời là gián điệp, anh đã phải học rất nhiều ngoại ngữ — những câu chào cơ bản thế này, anh không thể không biết.

"Ngươi có từng gặp cha mẹ mình không? Còn nhớ rõ dáng vẻ họ chứ?"

Câu hỏi của Kuroda Hyoue cất lên, không giấu được sự nghi ngờ. Làm sao có cha mẹ nào lại để con cái ở một nơi xa lạ, cách biệt với thế giới như vậy?

Tuy nhiên, ông không thể bác bỏ hoàn toàn — bởi trên hồ sơ, cha mẹ Himeno Ryo đã thiệt mạng trong một vụ cháy phòng thí nghiệm mang tên "Phòng thí nghiệm Miyano".

Nếu họ từng có liên hệ với tổ chức, và nghi ngờ sẽ bị tổ chức tiêu diệt, thì việc giấu con ở một nơi hẻo lánh để bảo vệ không phải không thể xảy ra.

"Dĩ nhiên là nhớ. Sao có thể quên được chứ?" Ryo nhẹ nhàng đáp. "Mẹ tôi là người Nga, tóc đỏ, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời chính ngọ trên đảo Sicily. Còn cha tôi là người châu Á nghiêm túc, điềm đạm, rất giỏi giang."

Lời cậu nói trùng khớp với những bức ảnh trong hồ sơ — một cặp vợ chồng trẻ mặc blouse trắng, nở nụ cười hiền hòa. Đúng như những gì Ryo vừa miêu tả.

"Mỗi năm vào kỳ nghỉ Giáng Sinh, họ cải trang thành du khách trượt tuyết, hòa vào dòng người mùa đông để đến thăm chúng tôi. Có năm chỉ ở được một đêm rồi sáng hôm sau lên chuyến bay sớm, chúng tôi liền cùng nhau ăn bữa tiệc Giáng Sinh ấm cúng. Có năm ở lại lâu hơn, chúng tôi còn cùng nhau đi du lịch."

"Du lịch?" Kuroda Hyoue hơi ngạc nhiên. Không ngờ những người như vậy vẫn còn lòng dạ để đi chơi xa. Hoặc cũng có thể, ông đã quá quen với một hình ảnh lạnh lùng tàn nhẫn mang tên Mint Julep, nên khi nghe về một quá khứ dịu dàng, lại cảm thấy khó tin.

Nhưng... máu lạnh đến mấy, cũng từng là một đứa trẻ. Dù là sát thủ, cũng có một thời thơ ấu.

"Phải, là du lịch."

Ryo gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia ấm áp hiếm thấy.

"Chúng tôi lái xe băng qua dãy Ural sang Nga, mùa đông ở đó, mây trắng cuồn cuộn trôi dưới khe núi như tranh vẽ."

"Lúc đó, đồng Rúp mất giá, còn đồng Euro thì rất mạnh, có thể mua được rất nhiều thứ tốt."

"Chúng tôi ăn cá tầm và bánh mì đen ở nhà hàng nổi tiếng nhất St. Petersburg, rồi mua áo khoác lông cao cấp và thuốc lá từ những cửa hàng thủ công lâu đời."

Giọng Ryo nhẹ nhàng kể, rõ ràng trong trí nhớ cậu, đó là những khoảnh khắc ấm áp và đẹp đẽ nhất cuộc đời.

"Sau đó có một ngày, sinh hoạt phí bị cắt đứt, viện trưởng cuối cùng cũng không thể liên lạc được với cha mẹ tôi."

Himeno Ryo nói đến đây thì dừng lại, bóp tắt điếu thuốc. Khuôn mặt lúc nào cũng lười biếng và lãnh đạm, bất chợt trở nên sắc lạnh.

Kuroda Hyoue hơi biến sắc. Hắn biết, bước ngoặt sắp đến. Chuỗi ngày bình lặng như nước chảy của cuộc sống ấy, cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

"Sau tháng đó, khi không còn sinh hoạt phí nữa, bọn họ — những người của tổ chức — đã tới."

Theo lời kể của cậu, mọi người dường như bị kéo ngược về cái đêm mưa lạnh lẽo, nơi ngọn lửa cuồng loạn chưa bao giờ ngừng rực cháy trong ký ức.

Toàn bộ viện điều dưỡng bị nhấn chìm trong biển lửa. Những cột khói cuộn trào như rồng lửa gào thét, nuốt trọn bầu trời đêm phủ tuyết. Bộ khung thép cháy rực trong ánh lửa, sụp đổ trong tiếng gầm rú.

Không có ai sống sót. Máu loang lổ khắp nền gạch men trắng, tạo thành những dòng suối đỏ tăm tối, quanh co và lạnh lẽo.

Himeno Ryo nói đến đây thì cúi đầu, khẽ cong khóe môi trong một nụ cười châm biếm.

Kuroda Hyoue lặng lẽ quan sát cậu, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Trong suốt buổi thẩm vấn, Himeno Ryo luôn cố thể hiện một dáng vẻ thản nhiên, như thể đã vứt bỏ quá khứ. Nhưng đến đoạn ký ức này, thứ cảm xúc bị che giấu cuối cùng cũng trào ra — một luồng sát khí dày đặc, như dã thú nhẫn nhịn quá lâu, cuối cùng cũng nhe nanh giương vuốt.

"Anh tôi đẩy tôi vào tủ quần áo, còn bản thân thì ở lại bên ngoài."

"Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người của tổ chức, cũng là lần cuối cùng, trong suốt một thời gian rất dài, tôi thấy được anh mình."

"Bọn họ không biết hai người là sinh đôi sao?"

Đây là điểm bất hợp lý — theo lẽ thường, tổ chức sẽ không phạm phải lỗi sơ đẳng như vậy.

"Không biết. Chúng tôi là song sinh cùng trứng, từ nhóm máu đến gương mặt, đều giống nhau như đúc. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, cả hai đều sống với cái tên Himeno Ryo. Chúng tôi chia sẻ cùng một cái tên."

"Viện trưởng nói đó là yêu cầu từ cha mẹ tôi. Có lẽ họ đã tính trước mọi chuyện, cố tình tạo ra một vỏ bọc giả, giả vờ như chỉ có một đứa trẻ tồn tại."

Himeno Ryo trả lời dứt khoát, cũng tiện thể phá tan nghi hoặc trong lòng Kuroda Hyoue.

— Tại hiện trường vụ việc nghị sĩ Kawato thiệt mạng, lẫn vụ án Iori Muga bị thương, đều phát hiện dấu vết máu trùng khớp với Himeno Ryo.

"Tôi trở lại Nhật Bản là để truy tìm sự thật về cha mẹ và tổ chức đó."

"Tôi vốn có thể bỏ mặc tất cả. Trong mắt tổ chức, tôi chưa từng tồn tại. Tôi có thể mai danh ẩn tích, sống đời người thường. Nhưng tôi không cam lòng. Vì thế tôi vượt ngàn dặm trở về."

"Tôi nghĩ rằng mình đến để báo thù. Khi ấy tôi tin — dù là cảnh sát Nhật Bản, FBI, CIA hay MI6... nơi nào điều tra tổ chức ấy, thì tôi sẽ đến nơi đó."

Khi Himeno Ryo nói những lời này, ngữ khí chân thành đến mức khiến người ta tin rằng, năm đó cậu thực sự đã từng ôm hy vọng như thế.

"Vậy vì sao lại thay đổi suy nghĩ?"

Kuroda Hyoue hỏi, ánh mắt sâu xa. Nếu những lời Himeno nói là thật, vậy thì chắc chắn giữa chặng đường, đã có biến cố nào đó đủ sức phá tan quyết tâm ban đầu.

"Sau khi trở lại Nhật Bản không lâu, anh tôi tìm đến tôi. Hắn đeo súng Glock bên hông, chĩa thẳng vào đầu tôi."

"Hắn... đã trở thành một phần của tổ chức."

"Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, tôi liền hiểu — hắn đã từng giết người. Trên người hắn mang mùi máu và sát khí y hệt những kẻ năm đó đến viện điều dưỡng."

Kết cục ấy, khiến người nghe vừa thấy rợn người, vừa cảm thấy bi ai. Tựa như một nghi lễ hiến tế — tổ chức ấy như cái miệng há rộng, nuốt trọn nhân tâm. Bất kỳ ai bước vào, khi bước ra... đều không còn là chính mình.

"Vậy nên ngươi mới đi làm xã hội đen?"

Kuroda nhớ lại những lời Hagiwara Kenji từng kể về thời trung học của Himeno Ryo.

"Đó là quãng thời gian hỗn loạn nhất đời tôi. Tôi không biết ý nghĩa cuộc sống là gì nữa."

"Cảm giác như xoay quanh một vòng tròn — đến khi phát hiện người gần gũi nhất với mình, lại là một với kẻ thù của mình."

"Khi ấy, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi. Một nỗi mệt mỏi trào ra từ sâu trong lòng. Mỗi ngày trôi qua đều nặng nề đến ngạt thở. Vì không thể tìm thấy lý do để tồn tại, nên tôi chỉ muốn sống tùy tiện mà thôi."

Phần sau đó, không cần Himeno Ryo nói thêm. Bản lý lịch đã tự nói lên tất cả — cậu đã tìm được ý nghĩa mới của cuộc sống, và thoát ra khỏi quãng đời như tù ngục.

Amuro Tooru sắc mặt trầm xuống. Cùng Hagiwara Kenji trao đổi lời nói, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác mệt mỏi sâu sắc, như một bãi bùng nổ ngay trước mắt, khiến tâm trí trở nên rối loạn không yên.

"Hắn không cần biểu tình như thế, thật đáng sợ," Hagiwara Kenji cười nhẹ, cố gắng làm dịu không khí, nói tiếp:
"Cảnh sát Kyoto phỏng đoán thời gian nghị viên Kawato tử vong rơi vào khoảng 8:00 đến 8:30. Địa điểm là chỗ ngươi và tên thành viên tổ chức Mint Julep gặp nhau, bên cầu Thủy Xuyên."

Amuro Tooru nghiêng đầu liếc nhìn Kuroda Hyoue, người đang đứng cạnh họ, ánh mắt đầy thăm dò.

Dù Kuroda không phải công an chính thức, nhưng hắn nắm trong tay những thông tin mật về nội bộ tổ chức đen tối, và tất nhiên, những thông tin ấy đều được tiết lộ cho Amuro.

Một quản lý quan có ý đồ... liệu có ẩn tình gì không?

Kuroda Hyoue giữ thái độ bình tĩnh, ánh mắt thoáng qua không hé lộ chút tính toán nào.

"Ý ngươi là, vào khoảng thời gian đó, Mint Julep hợp tác với tổ chức để thực hiện hành động, nên hắn xuất hiện ở hiện trường?" Hagiwara Kenji nói thẳng thắn. "Vậy không thể là lăng nhăng. Tối 8 giờ, hắn đang ở bệnh viện Đại học Kyoto."

"Tuy nhiên, nếu chứng cứ chỉ là tờ đăng ký khám bệnh và vài đoạn hình mờ mờ trên camera cửa bệnh viện, thì cái đó có thể giả tạo dễ dàng," Amuro Tooru thở dài, không chút dao động.

"Zero, khi ngươi gặp Mint Julep trên cầu, Himeno Ryo đang cùng ta ở bệnh viện khám cấp cứu, quay video gọi điện thoại," Hagiwara Kenji nói, giọng đầy quyết đoán.

Lời chứng cứ này như đập vào mặt Amuro một cách không thể phản bác.

Điều đầu tiên anh nghĩ đến là Himeno Ryo đã chuẩn bị rất chu đáo.

"Ngươi không phải đồng minh với hắn, với ngươi, hắn chỉ là một thành viên tổ chức đen tối xa lạ. Nhưng với ta, hắn là người có quá khứ lẫn hiện tại, nên ta tin hắn sẽ không làm chuyện đó," Hagiwara Kenji nhìn thẳng vào mắt Amuro, giọng nói chậm rãi, kiên định như ngọn hải đăng giữa bão giông.

Amuro Tooru đáp lại ánh mắt đó, trong lòng như bị ánh sáng rực cháy thiêu đốt.

"Tại sao? Vì hắn lúc bình thường ở sở cảnh sát thành phố thể hiện bộ mặt ấy sao? Quanh ngươi, tiền bối cứ kêu gọi ta phải cẩn thận."

"Ngươi đã bị hắn lừa rồi," Hagiwara Kenji thẳng thắn nói, không chút khách khí.

"Ta biết rõ bản tính hắn, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, phớt đời, rộng lượng nhưng lạnh lùng. Nhưng ta cũng có phán đoán của riêng mình. Linh cảm, năm đó ở trường cảnh sát, ta là người hiểu rõ tâm tư nữ hài tử nhất."

Thực ra, Hagiwara từng nhiều lần bắt gặp Himeno Ryo trong những cuộc tranh cãi không đáng có.

Có những đêm thứ sáu, Himeno Ryo chủ động rủ cả nhóm đi ăn khuya, hắn làm chủ bữa tiệc, được mọi người nhiệt liệt chào đón. Khi kết thúc, hắn kiên nhẫn đưa từng đồng sự lên xe taxi, nhẹ nhàng nhắc nhở nữ cảnh vệ chú ý an toàn. Đám người tan đi, chỉ còn lại một mình Himeno Ryo, đôi tay cắm túi, bước qua những con hẻm vắng, bóng dáng cô đơn bị ánh đèn đường kéo dài trong đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com