Conan đồng nhân F5 - Người chúng ta yêu (Phần 2)
Chương 7
Xà phòng Granado Pharmácias - Brazil👆🏻
Đồ thủ công mỹ nghệ gỗ - Cuba👆🏻
Túi Wayuu Mochila - Colombia👆🏻
Mũ Panama - Ecuador👆🏻
Bát gỗ họa tiết - Peru 👆🏻
Bánh Alfajores - Argentina 👆🏻
Còn những thứ Furuya Rei tặng bao gồm búp bê Matryoshka, đồ chơi Dymkovo, socola Alenka, rượu Vodka, đồ thủ công làm từ vỏ cây Bạch Dương, trứng Phục Sinh Faberge, bùa mắt quỷ Nazar Boncugu, khăn pashmina, dĩa gốm vẽ tay và một số đặc sản của khác của Thổ Nhĩ Kỳ.Búp bê Matryoshka - Nga👆🏻
Đồ chơi Dymkovo - Nga👆🏻
Socola Alenka - Nga👆🏻
Đồ thủ công làm từ vỏ cây Bạch Dương - Nga👆🏻
Rượu Vodka - Nga👆🏻
Trứng Phục Sinh Faberge - Nga👆🏻
Bùa mắt quỷ Nazar Boncugu - Thổ Nhĩ Kỳ👆🏻
Dĩa gốm vẽ tay - Thổ Nhĩ Kỳ👆🏻
Khăn pashmina - Thổ Nhĩ Kỳ👆🏻
Các cấp dưới sau khi nhận được quà từ hai vị sếp thì đều cảm động đến rơi lệ, sôi nổi mở miệng cảm ơn sâu sắc, đặc biệt là Kazami càng khoa trương hơn, nước mắt nước mũi tèm lem ôm chặt những món quà vào trong lòng như đang ôm báu vật, mếu máo nghẹn ngào khóc hu hu: "Sếp Furuya....hức....sếp Morofushi....hức hức....hai anh thật sự là....hức....những người sếp tốt....hức hức..."
Hắn cảm thấy bản thân vất vả làm việc suốt hai tháng qua không hề uổng phí!
Kazami âm thầm thề, bằng mọi giá phải nỗ lực và tận tâm cho hai sếp vĩnh viễn!
Furuya Rei: "......"
Morofushi Hiromitsu: "......"
Có cần phải làm lố tới mức như vậy không trời?! Bọn họ tặng quà cho mỗi người đồng đều như nhau cơ mà! Hơn nữa cũng chỉ là những món đồ lưu niệm sau chuyến du lịch thôi, tên này làm như thể là bọn họ tặng vàng không bằng!
Chỉ là bọn họ không biết, đối với Kazami mà nói, được hai vị sếp yêu quý tặng quà còn đắt giá hơn cả vàng bạc tiền tài nhiều. Huống chi đừng nói là quà, chỉ cần được khen ngợi một vài câu thôi cũng đủ khiến hắn buổi tối đi ngủ cười khà khà trong giấc mơ.
.................
Bên Đội Xử Lý Chất Nổ cũng tương tự, Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji mua những món quà lưu niệm và đặc sản ở Bắc Âu và Nam Âu về tặng cho các cấp dưới trong tổ, làm cho cả bọn kích động đến nỗi kêu gào hoan hô.
"Huhuhu Đội Trưởng và Phó Đội Trưởng tốt nhất trên đời!!"
"Cảm ơn Đội Trưởng và Phó Đội Trưởng nhiều lắm!!"
"Chúc hai anh và hai chị dâu trăm năm hạnh phúc!!"
Hagiwara Kenji thấy phản ứng của bọn họ thì dở khóc dở cười, bất quá anh cũng cười vui vẻ đáp lại: "Chút lòng thành mà thôi, mọi người không cần khách sáo đâu!"
Matsuda Jinpei ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn bộ dạng của bọn họ, nhưng nghĩ đến câu chúc cuối cùng thì thấy khá vừa lòng, cho nên cũng chỉ tặc lưỡi lắc đầu không nói gì thêm.
...............
Tại bộ phận Tổ Điều Tra Hình Sự, Date Wataru mang những món quà mua từ Mỹ về tặng cho các đồng nghiệp. Cả đám nhận được quà liền rối rít cảm ơn, sau đó liền vây quanh Date Wataru hỏi này hỏi kia, đề tài chủ yếu xoay quanh chuyến du lịch ở Mỹ của hắn và Natalie, hắn sảng khoái trả lời tất cả các câu hỏi.
Đúng lúc này Chiba Kazunobu khẽ liếc nhìn sang Miyamoto Yumi rồi lại nhìn Date Wataru thở dài, nói một cách đầy bất lực: "Date-san, anh hãy mau khuyên Yumi đi. Cô ấy thấy các anh tổ chức đám cưới chung cái giờ cũng đòi bắt chước luôn đây này. Làm đám cưới chung há lại đơn giản như vậy?! Lúc trước các anh cũng phải chuẩn bị và lên kế hoạch rất lâu mà đúng không?!"
Date Wataru nghe xong liền ngạc nhiên, giây sau liền hiểu ra rồi bật cười. Cô nàng Yumi quả nhiên lúc nào cũng thích chơi trội và bày trò!
Miyamoto Yumi khoanh tay trừng mắt nhìn Chiba Kazunobu không vui nói: "Ý cậu là sao hả?! Tôi muốn chúng ta làm đám cưới chung là để có một hôn lễ ý nghĩa và đáng nhớ, cậu nói nghe như thể tôi kiếm chuyện để bày ra rắc rối vậy!"
Chiba Kazunobu vội vàng xua tay: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói là chúng ta không cần thiết phải làm thế thôi."
"Có cần thiết hay không, không phải do cậu nói là được." Miyamoto Yumi nhướng mày nhếch môi cười, hai mắt cong cong nhìn Shiratori Ninzaburou: "Tôi nói có đúng không, anh Shiratori~?!" Âm cuối cố ý kéo dài.
Shiratori Ninzaburou: "......"
Sato Miwako vô ngữ: "Cậu là người khởi xướng, mắc gì lại hỏi Shiratori-san?!"
"Bởi vì anh ấy sẽ là người chi trả cho đám cưới mà, không hỏi anh ấy thì hỏi ai?!" Miyamoto Yumi cười một cách thản nhiên.
Mọi người:....Đúng là tỉnh như ruồi!
Shiratori Ninzaburou khụ một cái rồi cười nhẹ nói: "Với tôi mà nói, chỉ cần Kobayashi thích thì bao nhiêu tôi cũng sẵn sàng bỏ ra."
Miyamoto Yumi hào hứng hỏi: "Vậy cô ấy có đồng ý chưa?!"
"Cô ấy nói còn cần thời gian để suy xét cẩn thận, dù sao Chiba nói cũng không sai, đám cưới chung cũng không phải dễ làm như vậy, phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng và chỉn chu." Shiratori Ninzaburou chậm rãi trả lời.
Date Wataru gật đầu tán thành, từ tốn giải thích cặn kẽ: "Đúng là như vậy đấy, ngay từ đầu chúng tôi cũng không có ý định làm đám cưới chung, sau này mới có. Hơn nữa trong quá trình chuẩn bị sẽ phát sinh một số thay đổi hoặc những chi tiết nhỏ. Ví dụ như trang phục trong đám cưới, ban đầu chúng tôi vốn chỉ định mặc giống như những cặp cô dâu chú rể thông thường. Nhưng sau đó lại cảm thấy nếu làm như thế sẽ dễ bị lẫn lộn, các khách mời đến tham dự sẽ không phân biệt được cặp nào với cặp nào, cho nên chúng tôi quyết định mỗi cặp sẽ mặc màu sắc khác nhau."
Nói đến đây hắn liền buồn cười: "Chỉ là không ngờ sau đó chị Chihaya lại muốn cả đám mặc trang phục hoàng tử công chúa để tạo nên sự độc đáo và khác biệt. Chị ấy bảo đời người chỉ có một lần, hơn nữa đây còn là niềm vui của bản thân, hà tất phải để ý cái nhìn của người khác, miễn sao mình thấy vui là được. Huống hồ là cô dâu và chú rể chính là công chúa và hoàng tử trong cuộc đời của nhau, vì vậy tất cả chúng tôi đều đồng ý với đề nghị này."
"Nói đúng lắm! Đời người chỉ có một lần, tại sao phải quan tâm người khác nghĩ gì?! Đám cưới là của chúng ta, chỉ cần chúng ta thấy vui thấy thích là được rồi!" Miyamoto Yumi hai mắt sáng rực cười phấn khởi dùng sức gật đầu.
Sato Miwako đập trán ngán ngẩm.
Date Wataru cong môi cười: "Nói chung thì nếu mọi người thật sự muốn tổ chức đám cưới chung thì cứ việc làm, tôi không có ý kiến gì cả, dù sao thì đây cũng là chuyện vui của mọi người, cho nên hãy thoải mái làm những gì mình muốn. Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở mọi người là chuyện này cần phải trù tính lâu dài, không phải nhào một cái là có thể làm được. Mọi người phải hoàn toàn thống nhất mọi ý kiến với nhau thì đám cưới mới có thể suôn sẻ. Vì vậy mọi người nên quay về bàn bạc kỹ lại đi thì hơn, nếu có chỗ nào thắc mắc thì tôi sẽ giải đáp cho."
"Cảm ơn anh, tiền bối." Takagi Wataru gật đầu, anh thì sao cũng được cả, chỉ xem Sato Miwako thôi.
Chiba Kazunobu lại thở dài thêm lần nữa, xem ra chuyện làm đám cưới chung là không thể tránh khỏi rồi.
Thật ra làm đám cưới chung cũng không có vấn đề gì to tát cả, nhưng cái mà hắn lo nhất chính là với đầu óc của Miyamoto Yumi, không biết sẽ cho ra thêm những ý tưởng quái gở gì trong hôn lễ đây nữa. Nhất là về mảng trang phục, chỉ mong cô nàng này đừng bắt bọn họ mặc đồ gì quá lố bịch.
.....................
Do đã nghỉ suốt hai tháng trời để đi du lịch, cho nên các anh chàng cảnh sát phải giải quyết kha khá những công việc tồn đọng. Vì vậy mà ai nấy đều đến tận chiều tối mới về đến nhà.
Nhà của Jinpei - Haruna...
7 giờ tối Matsuda Jinpei mới về nhà, lúc này Haruna đã nấu xong bữa tối và đang ngồi trong phòng khách xem ti vi chờ hắn về.
Matsuda Jinpei đưa tay nới lỏng cà vạt rồi ngồi xuống bên cạnh Haruna, ôm eo cô nhẹ giọng nói: "Sao em không ăn trước, đâu cần chờ anh làm gì?!"
Haruna cười hì hì chui vào ngực hắn: "Tại em chưa đói, vả lại hồi trưa này mẹ có gửi hai con cá ngừ đại dương sang đây, em đã chế biến nó thành mấy món ngon rồi, em muốn đợi anh về cùng ăn."
Matsuda Jinpei mỉm cười dịu dàng vuốt ve gương mặt cô.
"Đúng rồi, mai hay mốt gì đó anh hãy đưa em tới tiệm thú cưng nhé! Anh đã hứa là sẽ cho em nuôi thú cưng rồi còn gì!" Haruna chớp mắt cười tủm tỉm cọ cọ ngực hắn.
Matsuda Jinpei cười càng sâu, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều: "Được thôi, bé con của anh!"
Cả hai người cũng không chờ thêm nữa mà vào trong nhà ăn bắt đầu ăn tối.
Bữa ăn diễn ra rất bình yên và vui vẻ, cho đến khi Haruna gấp miếng cá ngừ thứ sáu lên, định bỏ vào miệng ăn thì tay cô bất giác khựng lại, mày cũng hơi nhíu.
Kỳ lạ! Sao tự nhiên cô cảm thấy....hơi hơi mắc ói vậy ta?!
Matsuda Jinpei đang ăn thấy cô bỗng dưng không nhúc nhích bèn tò mò hỏi: "Hử?! Em sao thế?! Sao ngồi yên luôn vậy?!"
Haruna lập tức phản ứng lại, cũng không thèm để ý đến cơn mắc ói kia mà cười lắc đầu: "Không có gì đâu, ăn tiếp thôi!" Nói xong liền dứt khoát nhét miến cá ngừ vào miệng rồi nhai nuốt.
Thế nhưng mà.....khi miếng cá ngừ trôi xuống cổ họng, cảm giác mắc ói kia lại trồi lên lần nữa, thậm chí càng mãnh liệt hơn trước đó. Haruna nhăn chặt mày, cố gắng đè ép xuống không cho bản thân nôn ra.
Matsuda Jinpei thấy vẻ mặt này của cô liền buông đũa xuống, nhích lại gần ôm lấy cô, hai mắt hơi mở to, giọng điệu lo lắng hỏi: "Haruna, em bị sao vậy?! Em thấy không khỏe sao?!"
Haruna vẫn đang tiếp tục đè nén cơn mắc ói, cô nặn ra một nụ cười rồi lắc đầu: "Em không sao hết, anh đừng lo."
Nhưng mà mọi biểu cảm trên gương mặt của Haruna đều không thể qua mặt được Matsuda Jinpei, những lúc nào cô thấy không thoải mái hắn đều nắm rất rõ, hắn càng ôm chặt cô hơn, cau mày gấp gáp nói: "Sao lại không sao được?! Anh thấy rõ ràng là em đang khó chịu cơ mà! Mau nói anh nghe, em thấy không khỏe ở đâu?! Để anh đưa đi bệnh viện kiểm tra!"
Haruna biết tính cách của hắn rất cố chấp, một khi đã nói là sẽ theo đuổi đến cùng. Thành ra cô cũng không che giấu nữa mà nói sự thật: "Không hiểu sao tự dưng em lại thấy mắc ói." Vừa nói vừa xoa cần cổ của mình.
Matsuda Jinpei sững sờ, đang yên đang lành sao lại thấy mắc ói?!
Nhưng ngay khi hắn định sờ lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ thì cô đột nhiên đứng phắt dậy, lấy tay bịt miệng chạy đến chỗ bồn rửa chén cúi người nôn thốc nôn tháo vào bên trong.
"Oẹ!!"
Matsuda Jinpei bị dọa trước động tác của cô, vẻ mặt hắn trở nên hoảng hốt và lo sợ, lập tức chạy đến chỗ cô, một tay giữ chặt eo cô một tay không ngừng vuốt lưng thuận khí cho cô, cả người cuống cuồng lên hấp tấp hỏi.
"Haruna!! Haruna!! Em làm sao rồi?!! Sao lại nôn nhiều như vậy chứ?!! Giờ anh sẽ đưa em đi bệnh viện khám ngay lập tức!!"
Sau khi Haruna nôn xong thì sắc mặt đã có chút tái nhợt, cô uể oải dựa vào lòng hắn. Matsuda Jinpei lấy khăn giấy lau miệng cho cô rồi vội vàng bế cô lên chuẩn bị đưa cô đi bệnh viện. Haruna nắm lấy áo hắn lắc đầu, yếu ớt nói: "Chắc không cần phiền phức vậy đâu, chứ bây giờ cũng đã tối rồi, có lẽ là do ăn trúng gì đó thôi, mua thuốc về uống là được rồi."
Matsuda Jinpei tức khắc không vui nghiêm giọng phản bác: "Phiền phức cái gì mà phiền phức?! Em bị nôn như vậy làm sao mà không có chuyện gì được?! Tối hay không cũng mặc kệ! Với anh mà nói sức khỏe của em là quan trọng nhất! Cho dù là bị gì thì cũng phải đi kiểm tra!"
Hắn không hề chần chờ mà bế cô lên lầu lấy áo khoác mặc vào cho cô, sau đó thì lại bế cô xuống lầu ra thẳng sân rồi đặt cô ngồi lên ghế phụ của xe, nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô, xong rồi hắn mới ngồi lên ghế lái khởi động xe rời đi.
Trên đường đi hắn không dám tăng tốc quá nhiều vì sợ sẽ làm cô càng thêm mắc ói, hơn nữa cũng hạ thấp nhiệt độ trong xe, hắn vừa lái xe vừa liên tục hỏi tình hình hiện tại của cô.
Haruna trả lời: "Bây giờ em thấy đỡ hơn nhiều rồi, có lẽ là do ăn không tiêu thôi chứ không có gì to tát đâu."
Matsuda Jinpei thoáng an tâm một ít, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Dù là vậy thì cũng phải kiểm tra, để có gì trị khỏi hẳn luôn."
Haruna biết hắn luôn đặt cô lên hàng đầu, luôn nâng niu chăm bẵm cô từng li từng tí, chỉ cần là cô bị cái gì đó một chút thôi hắn cũng thấy đau lòng không chịu được, càng huống hồ là cô vừa mới nôn. Đã như vậy thì không đời nào có chuyện hắn sẽ để yên, nhất định sẽ mang cô đi bệnh viện kiểm tra cho bằng được.
Hiểu được những điều này nên Haruna cũng không khuyên hắn nữa, dù sao sẵn dịp đi kiểm tra sức khỏe tổng thể luôn cũng tốt.
Đến bệnh viện, Matsuda Jinpei dẫn Haruna đi làm kiểm tra tổng quát. Bệnh viện buổi tối không đông như ban ngày, cho nên không mất bao lâu đã có kết quả.
Nhưng mà, kết quả cho ra chẳng hề liên quan gì đến việc ăn khó tiêu hay bị trúng thực cả, mà là....
Khoa phụ sản...
Matsuda Jinpei và Haruna vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn tờ giấy xét nghiệm trên bàn, cả hai quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn xuống tờ giấy xét nghiệm thêm lần nữa.
Kết quả cho thấy là Haruna.....đã mang thai được hơn ba tuần.
Bác sĩ ngồi trước bàn mỉm cười nhìn biểu cảm của hai người, nhẹ nhàng nói: "Xin chúc mừng hai anh chị, chị nhà đây được chẩn đoán là đã mang thai được hơn ba tuần."
Matsuda Jinpei siết chặt tờ giấy xét nghiệm, hai mắt mở to đầy kích động, giọng nói vừa run rẩy vừa gấp gáp hỏi: "Bác sĩ, kết quả này là thật đúng không?!! Vợ tôi.....thật sự đã mang thai phải không?!!"
Bác sĩ hiểu tâm trạng của hắn, gật đầu cười ôn hòa trả lời: "Đúng vậy, kết quả này tuyệt đối là thật. Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi, cho nên xin anh cứ việc yên tâm."
Nhận được câu trả lời, Matsuda Jinpei ngay lập tức nở nụ cười vui sướng và hạnh phúc, hắn mừng rỡ như điên quay sang ôm chặt Haruna vào lòng, có điều động tác vẫn rất dịu dàng.
"Haruna!! Haruna của anh!! Chúng ta lại có con rồi!! Anh sắp có con gái rồi!! Cuối cùng chúng ta cũng có thêm con rồi!! Anh vui lắm!! Anh thật sự vui lắm em à!!"
Haruna nằm gọn trong lòng hắn, bàn tay khẽ vuốt ve tấm lưng rộng lớn của hắn, cô cười hạnh phúc vùi mặt vào ngực hắn, âm thanh vui sướng nói: "Đúng vậy! Chúng ta lại có con rồi!"
Cô biết hắn vẫn luôn ngóng trông có một đứa con gái, tuy rằng chưa biết đứa này là trai hay gái, nhưng thấy hắn vui như thế làm cô cũng rất vui!
Bác sĩ thấy hai người ôm nhau hạnh phúc như vậy cũng không vội mà mỉm cười im lặng chờ đợi, dù sao làm nghề này đã lâu, cũng đã quá quen với cảnh này rồi.
Một lát sau, Matsuda Jinpei mới chậm rãi buông Haruna ra, lại nhớ đến chuyện cô vừa bị nôn ở nhà liền lo lắng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, hồi nãy ở nhà vợ tôi sau khi ăn món cá ngừ xong thì bị nôn, có phải cô ấy bị kỵ với cá ngừ hay không?!"
Bác sĩ gật đầu: "Phải, mỗi thai phụ sẽ kỵ với những món khác nhau. Chị nhà bị kỵ với cá ngừ, rất có thể cũng sẽ kỵ với những loại cá khác. Khi anh quay về hãy lưu ý điểm này, xem thử chị nhà còn kỵ với cái nào nữa không."
Matsuda Jinpei nghiêm túc nói: "Tôi đã biết rồi. Vậy còn thai nhi thì sao?! Sức khỏe của vợ tôi và thai nhi thế nào?!"
Bác sĩ trả lời: "Xin anh hãy yên tâm, chị nhà và thai nhi vẫn bình an khỏe mạnh, hơn nữa chỉ mới hơn ba tuần nên phôi thai vẫn còn rất nhỏ, cho nên sẽ không ảnh hưởng gì."
Sau đó bác sĩ dặn dò thêm một vài điều nữa, Matsuda Jinpei chăm chú lắng nghe hết toàn bộ. Khi đã nói xong, hắn cảm ơn bác sĩ rồi nhẹ nhàng chậm rãi dìu Haruna rời khỏi phòng bệnh và xuống tầng hầm để lấy xe quay về nhà.
Trên cả đoạn đường, hắn lái xe cực kỳ chậm rãi, hơn nữa còn tránh đi những đường lớn đông xe, nụ cười trên môi hắn vẫn không hề tắt, đủ để thấy giờ phút này tâm trạng hắn sung sướng ra sao.
Vừa về đến nhà, Matsuda Jinpei ôm Haruna lên phòng ngủ, vừa đắp chăn cẩn thận vừa lấy nước ấm cho cô uống, sau đó thì liên tục xoa bụng cô hớn hở gọi: "Con gái ngoan của bố ơi, mau chóng ra đây với bố nhé!" Nói xong thậm chí còn hôn lên, kế tiếp thì ôm cô vào lòng cười phấn khởi nói: "Cuối cùng điều mà anh mong chờ bấy lâu nay đã thành hiện thực rồi! Chúng ta sắp có con gái rồi!"
Haruna dở khóc dở cười: "Sao anh dám chắc là con gái?! Nhỡ đâu lại là con trai thì sao?!"
"Không! Chắc chắn sẽ là con gái! Anh dám khẳng định điều đó!" Matsuda Jinpei nói chắc như đinh đóng cột.
Haruna: "..." Chẳng hiểu hắn lấy tự tin đó ở đâu ra nữa!
Bất quá, nói thật lòng thì cô cũng hy vọng đây sẽ là con gái, vì Matsuda Jinpei vẫn luôn thèm có con gái, nếu lần này mà lại ra con trai thì....
Tưởng tượng đến khuôn mặt của hắn vào lúc ấy, cô liền nhịn không được mà phụt cười.
Matsuda Jinpei thấy vậy liền biết ngay cô đang nghĩ gì, hắn nhe răng cười bẹo má cô mắng yêu: "Còn dám cười anh?! Coi chừng anh đét mông em đấy!"
Haruna bĩu môi lầm bầm: "Có tối nào mà anh không đét đâu! Thậm chí còn cắn nữa mà!"
Matsuda Jinpei cười nheo mắt: "Em cứ yên tâm, anh đã nói là con gái thì nhất định sẽ cho ra con gái, tuyệt đối sẽ không có sai lầm."
Haruna cũng chả buồn nói nữa, nếu hắn đã dám cam đoan như vậy thì cứ mặc kệ đi.
Matsuda Jinpei chợt nhớ ra là cô còn chưa ăn xong bữa tối, hắn vội vàng hỏi: "Bây giờ em thấy sao trong người?! Có còn buồn nôn nữa không?! Giờ em có thấy thèm món gì không?! Anh sẽ xuống nấu cho liền!"
Haruna lắc đầu: "Em hết buồn nôn rồi, chắc có lẽ em bị kỵ với cá ngừ thật. Bây giờ em cũng không thấy đặc biệt thèm món gì cả, nên chắc anh khỏi nấu đâu."
Matsuda Jinpei nhất quyết không đồng ý: "Như thế sao được?! Hồi nãy em ăn mới có mấy miếng nên đâu có đủ no, huống chi giờ em còn đang mang thai thì càng không được bỏ bữa, nhất định phải tẩm bổ đầy đủ! Thành ra em cứ nói đại một món mà em cảm thấy muốn ăn nhất bây giờ đi, anh sẽ đi làm ngay!"
Haruna suy nghĩ một hồi rồi cho ra câu trả lời: "Giờ món mà em muốn ăn nhất....có lẽ là đậu hũ sốt chua cay."
Matsuda Jinpei lập tức gật đầu: "Được, giờ anh sẽ xuống làm ngay, em cứ việc ở yên trên đây, nếu cần gì thì cứ hô to gọi anh, anh sẽ lên liền!"
Haruna cười bất đắc dĩ cốc vào trán hắn: "Anh quên là em chỉ mới mang thai có hơn ba tuần thôi à?! Phôi thai lúc này còn nhỏ xíu, em hoàn toàn có thể đi đứng vận động như người bình thường được! Hơn nữa đừng nói là ba tuần, cho dù là ba tháng cũng chả có vấn đề gì cả!"
Matsuda Jinpei ngẫm lại thấy cũng đúng, vừa nãy bác sĩ có căn dặn là giai đoạn này vẫn nên để thai phụ hoạt động bình thường, không nên nằm một chỗ quá nhiều. Lúc này hắn mới nói: "Vậy được, nhưng em nhớ là phải hết sức cẩn thận, đừng đi nhanh quá, cũng đừng làm gì nặng nhọc, cần cái gì thì hãy gọi anh."
"Vâng, em biết rồi." Haruna vuốt ve bụng của mình, khẽ cười nói: "Vốn mai định mua thú cưng về nuôi cho vui nhà vui cửa, không ngờ đứa nhỏ này lại xuất hiện một cách bất ngờ luôn."
Matsuda Jinpei ôm cô, nhẹ nhàng nói: "Haruna này, hiện giờ em đang mang thai, nên chắc có lẽ việc nuôi thú cưng phải tạm hoãn lại rồi. Hồi nãy trong bệnh viện anh cũng có hỏi bác sĩ, thai phụ cần phải cẩn thận khi tiếp xúc với động vật. Mặc dù là nếu được tiêm phòng đầy đủ thì sẽ không sao, nhưng anh muốn cả em và con đều được an toàn tuyệt đối. Chính vì vậy mà anh muốn đợi sau khi em sinh xong, chúng ta sẽ đi mua thú cưng, vừa hay cho con chúng ta có bạn, có được không?!"
Haruna cong mắt mỉm cười: "Đương nhiên là được chứ, em biết nên làm gì là tốt nhất cho bản thân và con mà. Vả lại em cũng không phải nhất định phải nuôi ngay bây giờ, cứ ưu tiên chăm lo cho thai nhi, việc nuôi thú cưng từ từ để sau cũng được."
Matsuda Jinpei cười dịu dàng hôn lên môi cô.
Haruna trầm ngâm tính toán: "Nếu vậy thì....chắc có lẽ là giữa mùa xuân sang năm em sẽ sinh."
Matsuda Jinpei cười càng sâu: "Thế thì càng tốt, mùa xuân vừa ấm áp vừa mát mẻ, rất thuận lợi cho việc sinh nở."
Lúc Isashige chào đời là vào mùa đông giá lạnh, khi ấy sức khỏe của Haruna vẫn còn suy nhược sau khi sinh, đã thế còn phải luôn giữ ấm thường xuyên để tránh bị nhiễm lạnh trong thời gian ở cữ, đến giờ hắn nhớ lại vẫn còn thấy xót xa.
Mà hiện tại Isashige đã được một tuổi, còn hắn và Haruna thì sắp đón thêm thành viên mới, Matsuda Jinpei cảm thấy cuộc đời này của mình quá hạnh phúc không còn gì hối tiếc.
Vốn Matsuda Jinpei định ngay lập tức đem chuyện này khoe trong nhóm, nhưng mà Haruna đã ngăn lại, bảo là bây giờ đã tối, nếu mà nói liền thì cả nhóm sẽ náo động suốt đêm khỏi ngủ luôn, có gì để mai hẵng nói sau. Hắn cảm thấy cũng đúng nên tạm thời gác lại, sau đó đi xuống bếp làm món đậu hũ sốt chua cay cho Haruna.
Nhìn theo bóng lưng của hắn ra khỏi phòng ngủ, Haruna mím môi buồn cười. Cô thừa biết là hắn muốn nhanh chóng khoe lên nhóm chuyện bản thân vừa có thêm con, hòng trả đũa cho những tháng ngày bị cả nhóm cà khịa và châm chọc vì không có con gái.
Nghĩ đến đây, cô cũng thầm cầu nguyện đứa nhỏ này sẽ là con gái theo đúng mong muốn của Matsuda Jinpei, bằng không thì chắc hắn khóc thét mất.
Không lâu sau, Matsuda Jinpei bưng một dĩa đậu hũ sốt chua cay nóng hổi thơm phức mang lên tận phòng ngủ và đút cho Haruna ăn. Khi đã ăn được hơn phân nửa thì cô đã thấy no, hắn cũng không ép cô ăn thêm. Kế tiếp liền bế cô vào phòng tắm để tắm cho cô. Sau đó hắn lại ôm cô nằm lên giường rồi xuống bếp dọn dẹp. Xong xuôi hắn trở lại phòng ngủ đi tắm rồi leo lên giường ôm cô đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com