Conan Dong Nhan F5 Nguoi Chung Ta Yeu Phan 2
Lẩu Shabu Shabu
Shabu Shabu là một món lẩu truyền thống của Nhật Bản, tiền thân của món lẩu này bắt nguồn từ Trung Hoa, hay cụ thể hơn là có nguồn gốc từ món lẩu thịt cừu của các dân tộc Mông Cổ với tên gọi Shuàn Yángròu. Đúng như tên gọi, món lẩu này dùng thịt cừu làm nguyên liệu chính. Mãi cho đến khi vào thế kỷ 20, một một nhà hàng ở Osaka đã nghĩ ra ý tưởng chế biến lại bằng cách thay thế thịt cừu bằng thịt bò, và thêm vào những gia vị đặc trưng của đất nước. Thế là từ đó lẩu Shabu Shabu đã ra đời.
Nước dùng của Lẩu Shabu Shabu được chế biến rất công phu từ xương bò, cho nên có vị ngọt rất thanh. Thịt bò để ăn kèm với lẩu Shabu Shabu phải là loại thịt bò thượng hạng được xắt lát bản to thái mỏng, như vậy thì chỉ cần lướt nhẹ thôi là miếng thịt sẽ vừa đủ độ chín mềm mà không cần phải nhúng quá lâu.
Lẩu Shabu Shabu sẽ được ăn cùng với hai loại nước chấm rất đặc biệt là nước xốt mè béo bùi thơm ngậy và nước tương chua nồng dịu. Sau cùng, khi nước dùng đã đủ độ đậm đà của thịt thì sẽ bắt đầu thưởng thức cùng với rau củ, mì hoặc cơm để cảm nhận trọn vẹn hương vị tinh tế của Shabu Shabu.
Chihaya vừa nhúng thịt bò vào nồi lẩu vừa cười tủm tỉm ngân nga: "Cuối cùng cũng sắp được đi Trung Quốc rồi ô la la~"Morofushi Takaaki ánh mắt dịu dàng nhìn cô, đôi môi nở nụ cười cưng chiều.Natalie buồn cười hỏi: "Chị thích Trung Quốc lắm sao?!"Chihaya dùng sức gật đầu: "Tất nhiên là thích rồi! Em không biết đấy thôi, dạo trước chị lên mạng tìm kiếm về phong cảnh Trung Quốc, ôi chao phải nói là đẹp tuyệt vời luôn! Đã thế còn rất đa dạng nữa! Thung lũng thảo nguyên núi non gì cũng có! Nếu không phải thời gian có hạn thì chị ước gì được đi hết toàn bộ Trung Quốc không chừa cái nào!"Morofushi Hiromitsu mỉm cười: "Nếu lần này không kịp thì chị và anh có thể chọn dịp khác để đi tiếp mà. Vả lại Trung Quốc rộng như vậy, cho dù có được nghỉ nhiều hơn cũng chưa chắc đi hết được.""Mà này, bà chị có biết tiếng Trung không đấy?! Hay là đến lúc đó lại ú ớ ngơ ngác như người câm nữa thì lại mệt!" Matsuda Jinpei nhướng mày cười nhạo.Chihaya trừng mắt nhìn hắn tức giận nói: "Tao không biết nhưng honey nhà tao biết là được rồi! Vả lại thời gian qua tao cũng được anh ấy dạy cho mấy câu cơ bản rồi! Thế còn mày thì sao?! Mày cũng có biết tiếng nước nào ở Bắc Âu đâu mà có mặt mũi nói tao?!"Vẻ mặt Matsuda Jinpei dửng dưng, nhếch môi đáp: "Tôi chỉ cần nói tiếng Anh là được rồi, các nước Châu Âu đều có sử dụng tiếng Anh hết, bộ chị không biết à?!"Haruna vừa nhai vừa vỗ ngực cười tự hào nói: "Em biết tiếng Thụy Điển nè chị, hơn nữa ngôn ngữ của các nước Bắc Âu khá là tương đồng với nhau, vì vậy chị cứ yên tâm đi ạ! Em sẽ lo về vấn đề này!"Chihaya hừ lạnh liếc xéo Matsuda Jinpei: "Em thì tất nhiên là chị không cần lo rồi! Nhưng cái chị bực nhất chính là em phải đi làm phiên dịch viên miễn phí cho thằng nhãi này!"Matsuda Jinpei lập tức gắt gỏng: "Bà chị nói mà không nhìn lại mình à?! Bà chị cũng phải nhờ ông anh này phiên dịch chứ bà chị có biết cái méo gì về tiếng Trung Quốc đâu!"Chihaya hung hăng đáp trả: "Ít nhất tao còn biết được vài câu căn bản! Xin chào tạm biệt cảm ơn xin lỗi chào buổi sáng chúc ngủ ngon gì tao đã biết hết rồi! Còn mày thì sao?! Câu xin chào trong tiếng Thụy Điển nói thế nào mày có biết hay không?!" "Sao chị nghĩ là tôi không biết?!!" Matsuda Jinpei nhất quyết không chịu thua."Thôi thôi thôi cho xin đi mà hai người, ăn tiếp đi nào!" Hagiwara Kenji đứng ra hòa giải, sau đó cười hì hì nói: "Mà dù Jinpei-chan có không biết đi chăng nữa thì vẫn còn có Haruna-chan phiên dịch mà, vả lại nước nào của Châu Âu cũng thông dụng tiếng Anh cả! Mà trình độ tiếng Anh của Jinpei-chan bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, cho nên việc đọc hay giao lưu ngôn ngữ cũng đâu có vấn đề đúng không?! ^^"Date Wataru cười haha: "May mà tớ và Natalie đến Mỹ nên chỉ cần nói tiếng Anh thôi, thành ra khỏi cần lo về vấn đề ngôn ngữ!"Furuya Rei gắp thịt bò nhúng vào nước chấm rồi bỏ vào chén, khẽ nhìn thoáng qua Matsuda Jinpei, hai mắt nheo lại mím môi cười đắc ý: "Tớ thì tiếng Nga hay tiếng Thổ Nhĩ Kỳ đều chơi được hết! Vì vậy cũng không cần phải lo!"Sumire chu môi: "Tiếng Nga thì em cũng biết kha khá, còn tiếng Thổ Nhĩ Kỳ thì em chịu thua."Furuya Rei cười sủng nịch xoa đầu cô: "Không sao đâu cục cưng, đến lúc đó anh phiên dịch cho em."Rikako cười nói với Morofushi Hiromitsu: "Thật ra hồi đó em không hề nghĩ là anh sẽ biết tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha đấy, nào giờ chưa từng nghe anh nói hai thứ tiếng này, hèn gì mà lúc em đề nghị đi Nam Mỹ để hưởng tuần trăng mật anh lại không phản đối."Morofushi Hiromitsu cười dịu dàng nắm tay cô giải thích: "Do ngày thường công việc của anh bận rộn, với lại không có tiếp xúc với môi trường sử dụng hai ngôn ngữ này, cho nên anh mới không có cơ hội để nói. Vì hồi đó anh luôn phấn đấu để trở thành một cảnh sát, bởi vậy nên anh cố gắng học thêm một số thứ, trong đó bao gồm ngôn ngữ."Vì có bố là giáo viên, cho nên cả hai anh em nhà Morofushi đều có máu hiếu học. "Còn về chuyện hưởng tuần trăng mặt, chỉ cần là em muốn thì dù đó có là nơi mà anh chưa từng nghe tới bao giờ thì anh đều sẵn sàng đi với em, chứ tuyệt đối không phải bởi vì anh biết tiếng đó nên anh mới đồng ý đi." "Nhưng trước đó anh đâu có nói cho em biết." Rikako cúi mặt phồng má nhỏ giọng nói, âm thanh có chút hờn dỗi. Morofushi Hiromitsu vòng tay ôm eo Rikako, ghé sát tai cô thì thầm: "Xin lỗi bảo bối, là anh không tốt, tại đã rất lâu không dùng tới nên anh đã quên mất. Sau này anh sẽ không như vậy nữa, đợi khi về khách sạn em muốn biết thêm gì cứ việc hỏi, anh chắc chắn sẽ không giấu giếm nửa lời. Cho nên bảo bối đừng giận anh nhé."Rikako bĩu môi nhìn anh: "Vậy em hỏi anh, ngoài hai ngôn ngữ kể trên và tiếng Anh ra, anh còn biết thêm ngôn ngữ nào nữa không?!"Morofushi Hiromitsu khẽ cười: "Anh chỉ biết thêm tiếng Pháp và tiếng Trung Quốc nữa thôi, ngoài ra thì không còn cái nào nữa."Rikako hơi kinh ngạc, nếu nói như vậy thì không tính tiếng mẹ đẻ vào, anh biết tổng cộng đến năm ngôn ngữ!Cô biết là anh rất giỏi, nhưng lại không hề biết là anh lại thông thạo nhiều ngôn ngữ đến thế! Từ trước đến giờ cô cứ nghĩ trong nhóm F5 chỉ có Furuya Rei mới thông thạo nhiều ngôn ngữ, nhưng không ngờ là anh cũng vậy.Thấy ánh mắt và biểu cảm của cô, đáy lòng Morofushi Hiromitsu rất vui sướng, hận không thể phô hết toàn bộ kỹ năng của mình ra cho cô thưởng thức ngay tại chỗ. Thử hỏi có người đàn ông nào lại không vui khi nhìn thấy ánh mắt sùng bái của vợ mình dành cho mình?! Matsuda Jinpei trầm ngâm một lúc lâu, sau đó quay sang nhìn Haruna ngồi bên cạnh, hạ quyết tâm nói: "Quay về anh sẽ học tiếng Thụy Điển.""Hả?!" Haruna chớp mắt ngạc nhiên, nhưng giây sau như là hiểu ra điều gì, cô bèn lắc đầu khuyên nhủ: "Anh đâu cần học chi! Chúng ta cũng chỉ đi có lần này thôi mà! Ngày thường nhiều lắm chỉ sử dụng tiếng Anh chứ cũng đâu có ai xài tiếng Thụy Điển!""Không!" Ánh mắt hắn cực kỳ kiên định: "Biết thêm một ngôn ngữ mới chưa bao giờ là dư thừa. Hơn nữa anh không chỉ học tiếng Thụy Điển mà sẽ học thêm nhiều ngôn ngữ khác, để mai này nếu chúng ta có đi du lịch nước ngoài, anh sẽ là người đứng ra phiên dịch."Nhìn vẻ mặt này của hắn, Haruna biết hắn tuyệt đối không phải nhất thời nông nổi mới nói như vậy, mà là chắc chắn sẽ thật sự đi học. Hầy....Cô biết tại sao hắn lại đưa ra quyết định này, còn không phải là vì không muốn cô phải "vất vả" đứng ra phiên dịch cho hắn hay sao?! Matsuda Jinpei mặc dù không phải là người hiếu học như hai anh em nhà Morofushi, nhưng mà lại vô cùng quyết đoán và có chí tiến thủ, hơn nữa đã nói là làm. Đặc biệt nhất chính là luôn muốn bản thân phải là trụ cột gánh vác mọi trách nhiệm trong tất cả các tình huống để che chở cho Haruna. Trong mắt hắn, những thứ mà Haruna làm được thì hắn cũng phải làm được, những thứ mà Haruna không làm được thì hắn càng phải làm được. Ví dụ như chuyện nấu ăn, lúc chưa quen biết Haruna thì trình độ nấu ăn của Matsuda Jinpei chỉ ở mức trung bình, hoặc nói khó nghe hơn là gần như chả biết nấu món gì cho ra hồn cả. Kể từ sau khi gặp gỡ và yêu đương với Haruna, hắn đã thử học nấu vài món mà cô thích. Lúc dọn về sống chung, hắn liền kiên trì nghiêm túc học nấu ăn và bắt đầu phụ trách việc nấu ăn dần dần. Khi mà đã kết hôn rồi thì tay nghề của hắn đã không chê vào đâu được, và rồi giành làm hẳn luôn. Chỉ cần ngày hôm đó hắn được ở nhà là Haruna khỏi cần phải động tay vào việc nấu nướng và rửa chén. Việc học tiếng Anh cũng thế, khả năng tiếng Anh của Matsuda Jinpei bây giờ đã giỏi hơn rất nhiều, chứ thật ra ngày xưa thì khá là tệ. Hồi đó trong nhóm F5, người có trình độ tiếng Anh giỏi nhất không cần phải hỏi chính là Furuya Rei - người có thành tích đứng đầu Học Viện Cảnh Sát. Kế tiếp là Date Wataru và Morofushi Hiromitsu, năng lực Date Wataru chỉ xếp sau Furuya Rei, hơn nữa bản thân hắn còn có bạn gái là con lai. Còn Morofushi Hiromitsu thì tinh thông năm ngôn ngữ và rất siêng năng học tập. Hagiwara Kenji tuy tiếng Anh không quá thông thạo như ba người kia, nhưng anh là một người giỏi giao tiếp và dễ tiếp thu, cho nên việc học tiếng Anh đối với anh không hề khó, thành tra trình độ cũng khá tốt. Và Matsuda Jinpei....chính là người dở môn tiếng Anh nhất trong số năm người. Điều này cũng một phần bắt nguồn từ tính cách và sở trường của hắn. Nếu xét về khả năng thực hành và kiến thức về những môn tự nhiên như Toán Lý Hoá thì Matsuda Jinpei hoàn toàn xứng danh là số một, thậm chí cho dù là Furuya Rei hay Hagiwara Kenji cũng chưa chắc bằng được. Nhưng mà về những môn xã hội như là Văn Học, hoặc những môn cần giao tiếp như Tiếng Anh thì lại không có hứng thú, mà thành tích cũng không quá tốt. Chỉ là trước kia Matsuda Jinpei chả thèm để tâm, miễn sao không lưu ban là được. Mãi cho đến khi Haruna bước vào cuộc đời hắn và trở thành người quan trọng nhất đối với hắn thì hắn đã thay đổi suy nghĩ của mình.Trái ngược với hắn, Haruna lại rất giỏi tiếng Anh. Sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương, có một lần tình cờ gặp một nhóm người nước ngoài chạy đến hỏi chuyện bằng tiếng Anh, toàn bộ quá trình đều là Haruna giao lưu, còn hắn thì vì không giỏi tiếng Anh cũng không giỏi giao tiếp, cho nên chả nói được câu nào, cũng nghe không hiểu được bao nhiêu.
Nếu đổi lại là lúc trước thì hắn sẽ không bận tâm, nhưng mà vào khoảnh khắc nhìn thấy phong thái tự tin của Haruna khi trò chuyện một cách mạch lạc trôi chảy bằng tiếng Anh, ngoài ra còn phải thông dịch lại cho hắn, nội tâm Matsuda Jinpei vô cùng hụt hẫng và khó chịu. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm nhận được sự thất bại và thua kém một cách sâu sắc.
Hắn thân là một người đàn ông trưởng thành, nhưng mà ngay cả tiếng Anh cũng nói không xong, còn phải để bạn gái phiên dịch cho mình, điều này làm hắn cảm thấy bản thân rất tệ hại và không đáng mặt đàn ông. Nội chuyện nói tiếng Anh cỏn con như vậy mà còn làm không được thì lấy gì để che chở và làm chỗ dựa cho Haruna?!
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Matsuda Jinpei quyết tâm rèn luyện và cải thiện khả năng tiếng Anh của mình cho bằng được. Hắn không muốn thì thôi, nhưng một khi đã muốn thì sẽ không ngại gian khó mà cố gắng phấn đấu để đạt được mục tiêu.
Và cuối cùng không phụ mọi sự nỗ lực, sau một thời gian dài thì khả năng tiếng Anh của Matsuda Jinpei đã gần như thành thạo và hoàn toàn không còn bất cứ vấn đề gì khi giao lưu nữa.
Lúc biết được chuyện này, cả nhóm đều rất ngạc nhiên, đặc biệt là hai chị em nhà Hagiwara. Do đã quen biết từ nhỏ nên bọn họ hiểu rất rõ tiếng Anh của hắn "cùi bắp" thế nào, nhưng không ngờ là hắn lại có thể vì Haruna mà cố gắng nhiều như thế, ngay cả Chihaya cũng không nhịn được mà bội phục.
Và rồi bây giờ cũng tương tự, Haruna biết tiếng Thụy Điển còn hắn thì không, hiển nhiên cô sẽ là người phiên dịch trong suốt chuyến đi này cho những trường hợp cần dùng tiếng bản địa, Matsuda Jinpei dù không muốn nhưng lại không thể làm gì được. Vì vậy hắn quyết định sẽ học thêm nhiều ngôn ngữ nữa để cho những dịp du lịch lần sau hắn sẽ là người phiên dịch mà không phải Haruna.
Haruna cười hì hì tựa vào vai hắn: "Vậy sau này anh phiên dịch hết cho em nhé!"
"Không thành vấn đề! Cứ giao cho anh!" Matsuda Jinpei cười nheo mắt ôm eo cô.
Hagiwara Kenji ngồi bên cạnh cũng ôm eo Natsuki cười tủm tỉm: "Hay là anh cũng học thêm ngôn ngữ để mai mốt phiên dịch cho vợ yêu ha ^^"
Natsuki bật cười chọt mấy cái vào trán anh: "Thôi thôi, anh mà học một cái chắc anh nói dai suốt ngày không chịu dừng luôn! Em còn muốn lỗ tai mình được yên tĩnh đây!"
Hai mắt Hagiwara Kenji lập tức ngấn nước, mếu máo hỏi: "Vợ yêu không thích nghe anh nói sao?! 🥺"
Natsuki bất đắc dĩ thở dài, sau đó lấy tay búng nhẹ vào lỗ mũi anh, bĩu môi càm ràm: "Vì cái giọng anh lúc nào cũng thanh thót bô lô ba la như con vẹt vậy! Em nghĩ chắc mình phải mua thêm một con vẹt về để nói chung với anh quá!"
Hagiwara Kenji có chút tủi thân lắc đầu: "Anh không cần vẹt! Anh chỉ cần vợ yêu thôi!"
"Nhưng em muốn nuôi vẹt thật đấy." Natsuki mỉm cười: "Ami có quay video gửi cho em xem, cậu ấy vừa mới mua một chú vẹt về nuôi, nó nói và hót suốt ngày giúp cho cuộc sống của cậu ấy đỡ tẻ nhạt hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Em xem xong cũng thấy thú vị, nên em định sẽ mua một con về nuôi."
Sau khi nghe xong, thái độ của Hagiwara Kenji lập tức quay ngoắt 180 độ, cười tít mắt giọng ngọt ngào: "Được ~ nếu là vợ yêu thích nuôi vẹt thì anh sẽ mua cho em mấy con về chơi! ^^"
"Mấy con thì không cần đâu, một con là đủ rồi." Natsuki lắc đầu.
"Anh thì lại nghĩ khác, nếu mua thì hẳn là nên mua hai con để chúng nó có bạn, vì dù sao không phải lúc nào chúng ta cũng có thể ở bên cạnh nó." Hagiwara Kenji nói.
Natsuki ngẫm nghĩ một hồi thấy cũng đúng, thế là gật đầu đồng ý: "OK, vậy chúng ta sẽ nuôi hai con vẹt, để lát về em lên mạng coi thử nên mua giống nào."
Chihaya nghe thấy cuộc đối thoại của hai người liền hỏi: "Natsuki, em tính mua vẹt về nuôi sao?!"
Natsuki đáp: "Vâng."
"Cũng được đấy, mua thú cưng về nuôi thì nhà cửa sẽ náo nhiệt hơn!" Sau đó Chihaya quay sang nhìn Morofushi Takaaki, hai mắt lấp lánh nói: "Honey à, chi bằng chúng ta cũng nuôi con gì đó luôn nhé?!"
Morofushi Takaaki đối với chuyện nuôi động vật không cảm thấy có vấn đề gì, hơn nữa đây còn là yêu cầu của vợ nên rất sảng khoái mà gật đầu, cong môi cười hỏi: "Được, vậy em muốn nuôi con gì?! Chó hay mèo?!"
Chihaya suy tư trong giây lát rồi trả lời: "Hay là chó đi, chó thường hoạt bát và năng động hơn mèo."
"Được, sau khi kết thúc chuyến đi chúng ta sẽ cùng đến tiệm thú cưng để chọn con mà em thích." Morofushi Takaaki ôm vai cô mỉm cười.
"Honey là tốt nhất ~" Chihaya cười vui vẻ, thuận thế dựa vào vai anh.
Sumire nghe bọn họ nói mà trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh ý định muốn nuôi thú cưng. Cô rất thích động vật, chẳng qua do trước đây phải lo toan nhiều thứ nên không có cơ hội nuôi, ngoài ra cô cũng hy vọng các con của mình có thể học cách giao lưu và yêu thương động vật ngay từ tấm bé.
Furuya Rei liếc mắt một cái đã biết được suy nghĩ trong đầu Sumire, anh gắp thức ăn vào chén của cô, cười dịu dàng nói: "Đợi sau khi quay về anh sẽ dẫn em đi mua vài con nhé!"
"Thật sao?! Anh đồng ý cho em nuôi thú cưng à?!" Sumire mở to mắt hỏi.
Furuya Rei vuốt ve gò má cô, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều, nhẹ nhàng trả lời: "Tất nhiên, phàm là những thứ mà cục cưng thích thì anh đều sẽ mang về hết cho em."
Sumire tươi cười hào hứng nói: "Vậy trước tiên chúng ta hãy nuôi một chó một mèo nhé, chỉ là nên chọn những con còn nhỏ, tại em muốn chúng nó sẽ làm bạn và chơi đùa với các con của chúng ta!"
Furuya Rei biết là cô có ý nghĩ này nên cũng gật đầu tán thành: "Được!"
Rikako còn chưa kịp mở miệng thì Morofushi Hiromitsu đã lên tiếng trước, anh nheo mắt lại khẽ cười: "Anh đã từng nói rồi mà, chỉ cần là bảo bối muốn thì bất cứ chuyện gì anh cũng sẵn sàng chiều theo ý em! Cho nên em muốn nuôi con gì đều được cả!"
Rikako cười chu môi: "Vậy nếu như....em nói muốn nuôi đủ loại, bao gồm cả chó mèo chuột thỏ chim luôn thì anh chịu không?!"
Natsuki nghe vậy có chút vô ngữ: "Mày tính biến cái nhà thành sở thú luôn à?!"
Morofushi Hiromitsu buồn cười lắc đầu: "Không sao, bao nhiêu con anh cũng nuôi được hết, miễn là bảo bối của anh thích!"
Natalie và Date Wataru thấy bọn họ đều thảo luận về vấn đề thú cưng, cho nên cũng bắt đầu bàn với nhau xem nên nuôi con gì. Date Wataru thì sao cũng được, còn Natalie thì khá thích mèo, vì vậy liền quyết định sẽ mua mèo về nuôi.
Haruna liếc sang Matsuda Jinpei ngồi bên cạnh, đang suy nghĩ liệu không biết hắn có chịu nuôi thú cưng hay không, chứ nghe những người kia ai cũng có dự định nuôi cả, làm cô nhịn không được cũng muốn nuôi con gì đó.
Matsuda Jinpei nghe đám người thảo luận về thú cưng từ nãy đến giờ, hiện tại nhìn ánh mắt của cô liền hiểu ra ngay lập tức. Hắn bật cười đưa tay bẹo má cô cười mắng: "Bộ trong mắt em anh là người keo kiệt thế à?! Có bao giờ em thích thứ gì mà anh không mua cho em đâu?! Chỉ là nuôi thú cưng mà thôi thì có cái gì to tát?! Nói đi, muốn nuôi con gì?! Về anh dắt em đi chọn!"
Haruna suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa chọn được bèn trả lời: "Giờ em vẫn chưa nghĩ ra, bằng không thì đợi quay về rồi chọn sau cũng được, thấy ưng con nào chọn con đó." Sau đó thì cười hì hì: "Em cứ nghĩ là anh sẽ không thích nuôi động vật chứ!"
"Ai bảo với em thế?!" Matsuda Jinpei nhướng mày hỏi.
Lúc này Chihaya đột nhiên chen miệng vào, cười mỉa nói: "Còn cần hỏi nữa sao?! Nhìn cái bản mặt hàm hố hình sự của mày thì ai mà không nghĩ vậy?! Khéo con mày còn sợ mày chứ đừng nói động vật! Sợ là khi mua về chúng nó nhìn thấy mày cái chạy mất dép hết luôn!"
Ánh mắt Matsuda Jinpei mang theo sự tức giận liếc xéo Chihaya, bất quá hắn không thèm tranh cãi với cô, mà chỉ nhếch môi cười nói với Haruna: "Anh không nói không có nghĩa là anh không thích, bởi vì ngày thường đều bận công việc nên anh mới không nghĩ đến chuyện nuôi thú cưng. Nếu em muốn nuôi thì đương nhiên anh đồng ý rồi."
Haruna vẻ mặt thích thú kéo cánh tay hắn: "Đây là do anh nói đấy nhé!"
Matsuda Jinpei cười dịu dàng xoa bả vai cô.
Hagiwara Kenji bất chợt hỏi một câu: "Mà sao tự dưng tất cả chúng ta đều bỗng dưng muốn nuôi động vật hết vậy nhỉ?!"
Furuya Rei buồn cười: "Còn không phải do hai vợ chồng cậu khơi mào trước hay sao?!"
Hình như đúng là vậy, Hagiwara Kenji và Natsuki nói là muốn nuôi vẹt, và rồi sau đó những người còn lại lần lượt học theo.
Hagiwara Kenji và Natsuki nghe vậy lập tức quay sang nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu dở khóc dở cười, những người còn lại cũng y như vậy.
Bọn họ chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi, đâu có ngờ là những người này lại bắt chước đâu, hoặc cũng có thể là do hiệu ứng lây nhiễm cũng nên, dù sao thì trong nhóm bọn họ nếu có một người hay một cặp làm gì đó thì những người còn lại sẽ làm theo.
Ví dụ điển hình nhất chính là chuyện mua nhẫn cưới, lúc trước Hagiwara Kenji đã cầu hôn Natsuki bằng cách tặng chiếc nhẫn Darry Ring nổi tiếng của Trung Quốc. Và thế là những người đàn ông khác trong nhóm cũng học theo mà mua nhẫn Darry Ring tặng cho vợ mình.
Đến cả chuyện hôn lễ cũng vậy, tất cả bọn họ đều mặc trang phục hoàng tử công chúa một cách đồng đều. Dường như cái gì của bọn họ cũng phải làm cho giống nhau mới được.
"Thì chúng ta là một nhóm mà, phải giống nhau mới vui chứ sao!" Chihaya cười phấn khích nói.
"Nhưng mà nếu nuôi như vậy, e là về sau nhà chúng ta sẽ trở nên náo nhiệt và rôm rả vì tiếng động vật rồi!" Rikako phì cười.
"Biết thế thì nuôi bớt lại đi má!" Sumire liếc nhìn cô.
"Cần gì?! Nuôi nhiều hay nuôi ít thì cũng là nuôi, thế sao không nuôi nhiều?! Hơn nữa chỗ của chúng ta cũng đâu phải khu nhà tập thể mà sợ làm ồn người khác chứ đúng không?!" Haruna cười chớp mắt vài cái.
"Ủa vậy chứ mày tính nuôi bao nhiêu con vậy?!" Natsuki hỏi.
Haruna mỉm cười: "Tao tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng chắc chắn sẽ không dưới một con đâu, chứ nuôi động vật thì tốt nhất nên nuôi từ hai con trở lên thì chúng mới không thấy cô đơn và sẽ sống lâu hơn."
Morofushi Takaaki gật đầu: "Đúng là như vậy, động vật có tập tính bầy đàn rất cao, dẫu cho là loài độc lập như mèo thì cũng cần phải thường xuyên tương tác và bầu bạn với chúng. Nếu không chúng sẽ dễ bị stress và giảm tuổi thọ."
Những người khác nghe vậy đều tán thành, cũng quyết định là sẽ nuôi từ hai con trở lên.
Sau khi ăn xong thì cả nhóm quay về khách sạn thu dọn hành lý để ngày mai về lại Tokyo và ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.
————————————8 giờ sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng thì mười hai người trả phòng và leo lên chiếc xe RV Class A để quay về Tokyo. Cũng giống như lúc xuất phát, bọn họ phải mất hai tiếng thì mới đến Tokyo, lúc tới nơi thì đã là 10 giờ sáng.Do đi những quốc gia khác nhau, cho nên chuyến bay và giờ bay của từng cặp cũng khác nhau. Chính vì vậy mà sau khi đã về lại Tokyo, cả bọn cũng tách ra đi riêng. Cặp Morofushi Takaaki - Chihaya đi Trung Quốc, điểm dừng chân đầu tiên của bọn họ là thành phố Quảng Châu thuộc tỉnh Quảng Đông, giờ cất cánh là 13h chiều, cả chuyến bay theo dự kiến sẽ mất khoảng 9 tiếng đồng hồ và không có bay quá cảnh hay đổi sân bay. Nếu theo như thời gian dự kiến thì phải đến tận 10 giờ tối mới đến nơi, cho nên Morofushi Takaaki và Chihaya phải tranh thủ tìm một quán nào đó để ăn trưa trước, đợi khi bay được một nửa chặng đường thì sẽ ăn trên máy bay luôn.Cặp Hagiwara Kenji - Natsuki đi Ý và Hy Lạp, nơi mà bọn họ sẽ đến đầu tiên là thành phố Rome của Ý, giờ cất cánh là 15h30 chiều. Vì phải bay quá cảnh ở sân bay Paris ở Pháp, cho nên toàn bộ chuyến bay sẽ mất đến tận 17 tiếng đồng hồ, 8h30 sáng ngày mai mới tới nơi, cho nên cả hai cũng tranh thủ đi ăn và nghỉ ngơi để dưỡng sức cho chuyến đi.Cặp Matsuda Jinpei - Haruna cũng thế, hai người sẽ đến thành phố Stockholm của Thụy Điển và cũng phải bay quá cảnh tại sân bay London ở Anh. Giờ khởi hành là 16h45, cả quá trình bay sẽ mất khoảng 15 tiếng 20 phút, nghĩa là 8h5 sáng mai sẽ đến nơi. Matsuda Jinpei vốn định đưa Haruna về nhà để nghỉ tạm, nhưng Haruna đã từ chối vì cảm thấy quá mất công, chi bằng đi ăn rồi đi dạo ở đâu đó một lát, có gì để lên máy bay nghỉ ngơi cũng được. Cặp Morofushi Hiromitsu - Rikako đến thủ đô Lima của Peru, giờ khởi hành là 12h45, giữa chừng sẽ phải quá cảnh tại sân bay Los Angeles ở Mỹ, toàn bộ chuyến bay mất khoảng 20 tiếng 30 phút, tức là 9h30 sáng mai sẽ đến. Cho nên cả hai người vào thẳng sân bay làm thủ tục, đợi lên máy bay rồi mới ăn trưa. Cặp Furuya Rei - Sumire đến thành phố Moscow của Nga, giờ khởi hành là 14h40, giữa chừng sẽ bay quá cảnh tại sân bay Thượng Hải ở Trung Quốc, cho nên toàn bộ chuyến bay sẽ mất khoảng 24 tiếng 35 phút, vì vậy 15h15 chiều ngày mai sẽ đến nơi. Cặp Date Wataru - Natalie sẽ bay đến thành phố Burlington thuộc tiểu bang Vermont ở Mỹ, giờ khởi hành là 13h30, giữa chừng sẽ bay quá cảnh ở sân bay Washington, sau đó mới đến sân bay quốc tế Burlington, cả chuyến bay sẽ mất 18 tiếng, nghĩa là 7h30 sáng mai sẽ đến nơi. Bởi vì đây là một chuyến đi dài, cho nên vì để toàn bộ chuyến bay được thoải mái và tiện nghi, tất cả bọn họ đều đã đặt vé khoang hạng nhất. Và thế là chuyến du lịch chung của Nhóm Mười Hai Cung Hoàng Đạo đã khép lại, thay vào đó chuyến hưởng tuần trăng mật tại nước ngoài đã chính thức bắt đầu. ——————————Một tuần sau đó, cũng ngay tại sân bay Tokyo, một tốp người đã có mặt để chuẩn bị về nước sau hành trình dài dằng dặc tại Nhật Bản.Và đó không ai khác chính là các đặc vụ FBI, lẽ dĩ nhiên cũng bao gồm Akai Shuuichi trong đó.8h sáng, các đặc vụ FBI tập trung tại sân bay để chuẩn bị làm thủ tục quay về Mỹ. Akai Shuuichi được người nhà đến tận nơi để tiễn đưa, kể cả hai chị em nhà Miyano và Miyamoto Yumi cũng có mặt. Haneda Shuukichi và Sera Masumi là hai người khóc lóc thảm thương nhất, cả hai thay phiên nhau nắm tay ôm ấp rồi nói những lời tạm biệt với Akai Shuuichi, làm cho Akai Tsutomu và Miyano Akemi dở khóc dở cười, Miyano Shiho và Miyamoto Yumi thì lắc đầu ngán ngẩm, còn Sera Mary chỉ cảm thấy chướng mắt cực kỳ liền bực bội quát."Đủ rồi đấy!! Nín dùm cái đi!! Làm như vĩnh viễn không bao giờ gặp lại không bằng!! Điện thoại Internet để làm cái gì?!! Thấy nhớ nhau thì gọi!! Gọi tới khi nào chán thì thôi!! Còn bày đặt khóc lóc với chả tạm biệt!! Bộ tưởng đang đóng phim sao?!!"Hai anh em lập tức nín thin không dám khóc tiếp nữa.Akai Tsutomu mím môi cười một cái rồi vỗ vai Akai Shuuichi, nhẹ giọng căn dặn: "Qua bên đó nhớ phải bảo trọng, công việc tuy quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn, đừng lao lực quá. Khi nào được rảnh hoàn toàn thì hãy nhắn tin cho mọi người, còn lúc nào bận thì khỏi cần, cứ tập trung cho công việc trước."Akai Shuuichi gật đầu đáp: "Con biết rồi thưa bố."Sera Mary cũng rất quan tâm con trai, nhưng lại không giỏi nói chuyện, cho nên chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Nhớ giữ gìn sức khỏe, cố gắng làm việc cho thật tốt."Hai anh em vừa khóc lóc lúc nãy định nói thêm gì đó, nhưng bị Sera Mary trừng mắt ý bảo ngậm miệng lại, cả hai chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.Miyano Shiho đến nay vẫn chưa chịu cho Akai Shuuichi sắc mặt tốt, nhưng ít nhất cũng không còn tỏ thái độ khó chịu nhiều như trước kia nữa, cô khoanh tay híp mắt nhìn hắn một lúc, sau đó hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Làm việc cho đàng hoàng vào, bớt chơi âm mưu lại. Còn nữa, từ giờ cho đến cuối cuộc đời đừng bao giờ nấu ăn nữa."Akai Shuuichi nghe vậy chỉ biết cúi đầu cười bất đắc dĩ.Sau khi hồi tưởng lại, hắn mới nhận ra rằng bản thân đã khiến cho những người xung quanh phải "khóc thét" vì trình độ nấu ăn của mình suốt thời gian qua, thảo nào mà mỗi lần hắn nấu ăn là bọn họ đều sẽ có những phản ứng kỳ lạ. Có điều mãi cho đến tận hôm nay hắn mới hiểu được.Xem ra hắn thật sự không có năng khiếu về ẩm thực rồi, chắc sau này chỉ có thể ăn đồ tiện lợi thôi.Miyamoto Yumi ghé sát lỗ tai Haneda Shuukichi hỏi nhỏ: "Là ý gì vậy?! Bộ anh ấy nấu ăn dở lắm à?!"Khóe miệng Haneda Shuukichi co giật, anh ho nhẹ một cái rồi trả lời: "Về anh sẽ giải thích cho em nghe sau."Chứ nếu anh mà nói ngay tại đây, thể nào cũng bị anh cả ghim cho xem!Sera Masumi rất sùng bái Akai Shuuichi, trong mắt cô anh Shuuichi cái gì cũng tốt, nhưng mà nhớ đến cái nồi cà ri kia....Thôi! Anh Shuu vẫn nên làm một đặc vụ xuất sắc đi thì hơn! Bếp núc không hợp với anh ấy đâu!Miyano Akemi bước đến trước mặt Akai Shuuichi, mỉm cười nói: "Anh Shuuichi, anh nhớ hãy bảo trọng, chúc anh thượng lộ bình an, công việc suôn sẻ. Ngoài ra..."Cô nhìn thoáng qua Jodie đang đứng cách đó không xa, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, khóe môi cười càng sâu: "Chúc anh tìm được hạnh phúc thật sự của mình."Akai Shuuichi hơi mở to mắt nhìn cô, sau đó thì rũ mắt xuống, khe khẽ gật đầu: "Ừm."Những người xung quanh đều rơi vào trầm mặc.
Miyamoto Yumi nhận ra phản ứng của bọn họ có chút kỳ lạ, cô thấy hơi thắc mắc, câu này nghe cũng rất bình thường mà, tại sao bọn họ lại có vẻ mặt này?!
Kế tiếp Akai Tsutomu dặn dò thêm Akai Shuuichi vài câu, Miyano Akemi tranh thủ đi đến trước mặt Jodie, nở nụ cười hiền hòa: "Cô hãy bảo trọng nhé, thời gian vẫn còn rất nhiều, cô cứ từ từ suy nghĩ rồi chọn cho bản thân một thời điểm thích hợp."
Jodie cũng mỉm cười: "Tôi đã biết rồi, cảm ơn cô rất nhiều, nhờ có cô mà tôi gần như đã gỡ được nút thắt trong lòng."
"Tất cả chúng ta đều tồn tại một nút thắt, nếu chỉ dựa vào mỗi bản thân thì sẽ khó mà gỡ được. Tôi giúp cô cũng là đang giúp bản thân tôi. Nhưng dù sao tôi cũng chúc cô được hạnh phúc." Miyano Akemi cong môi cười.
Jodie nắm lấy tay Miyano Akemi, ánh mắt có chút xúc động, cười vui vẻ nói: "Cảm ơn cô!"
James Black giơ tay trái lên nhìn đồng hồ, giây sau liền hô lên: "Mọi người, đã đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi."
Akai Shuuichi ánh mắt có chút luyến tiếc nhìn đám người: "Giờ con phải đi rồi, mọi người nhớ hãy bảo trọng."
Akai Tsutomu cố gắng kiềm chế sự không nỡ, gật đầu nói: "Ừ, con đi đi. Sau khi đến nơi nhớ gọi điện cho bố nhé."
"Anh Shuu/anh cả đi đường bình an nhé!" Haneda Shuukichi và Sera Masumi phất khăn tay mếu máo.
Nói xong những lời tạm biệt, Akai Shuuichi kéo hành lý xoay người bước đến chỗ của James Black.
Ở bên này, hai mắt Jodie có chút ươn ướt nói với Miyano Akemi: "Vậy giờ tôi đi đây, tạm biệt cô nhé!"
Miyano Akemi mỉm cười vỗ mu bàn tay Jodie: "Ừm, cô cũng nhớ bảo trọng. Còn chuyện này nữa, vào cái ngày mà cô có được hạnh phúc thuộc về mình, nhớ hãy nói cho tôi biết nhé."
"Ok, tôi sẽ nhắn mà, cô cứ yên tâm!" Jodie cười tủm tỉm nháy mắt một cái rồi kéo vali đến khu vực soát vé cùng với Akai Shuuichi và những người khác để làm thủ tục, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của đám người.
Cả đám đứng yên một hồi lâu, Akai Tsutomu mỉm cười cắt ngang bầu không khí im lặng: "Chúng ta mau về thôi, đợi khi thằng bé đến nơi nhất định sẽ gọi cho chúng ta mà, cho nên mọi người đừng buồn."
Lúc này thì cả đám mới phản ứng lại và nối đuôi nhau rời khỏi sân bay.
Haneda Shuukichi và Miyamoto Yumi lên một chiếc taxi đi về, hai vợ chồng Akai và Sera Masumi ngồi lên một chiếc xe taxi khác, còn hai chị em nhà Miyano thì lên chiếc xe Acura RLX màu trắng vừa mua không lâu của Miyano Akemi. Người lái xe là Miyano Akemi, còn Miyano Shiho thì ngồi ở ghế phụ.
Acura RLX
Xuất xứ: Nhật Bản
Giá thành: 1,2 - 1,5 tỷ
Miyano Shiho nghiêng đầu nhìn chị mình, vẻ mặt có chút đăm chiêu nói: "Em thấy chị hình như rất thân với Jodie-sensei thì phải. Hai người bắt đầu thân nhau từ khi nào vậy?!"
Miyano Akemi vừa lái xe vừa mỉm cười trả lời: "Cũng chưa lâu lắm, trước đó chị đã hẹn cô ấy ra để gặp mặt và nói rõ một số chuyện. Sau khi nói xong thì bọn chị mới thân hơn một chút."
Miyano Shiho nhíu mày im lặng trong giây lát, sau đó ngập ngừng hỏi: "Chuyện mà hai người nói....có phải liên quan đến tên kia hay không?!"
Miyano Akemi thản nhiên gật đầu: "Phải, chị đã khuyên cô ấy hãy giành lấy hạnh phúc của mình, hãy dũng cảm mà quay lại với anh ấy, không cần để tâm đến những chuyện từng xảy ra."
Miyano Shiho trợn tròn mắt kinh ngạc, có chút không dám tin hỏi: "Quay lại?! Chẳng lẽ chị đã nói với Jodie-sensei là muốn cô ấy quay lại với tên kia sao?!"
Miyano Akemi lại gật đầu.
Miyano Shiho vẻ mặt ngỡ ngàng, cô không hề nghĩ là chị mình sẽ chủ động nói chuyện này với Jodie, cắn chặt môi hỏi: "Nhưng mà....tại sao chứ?!"
Miyano Akemi không hề do dự mà trả lời: "Vì chị biết cô ấy vẫn còn rất yêu anh Shuuichi, hơn nữa chị cảm thấy người phụ nữ thích hợp với anh ấy nhất cũng chỉ có cô ấy mà thôi."
Miyano Shiho hơi ngẩn ra, sau đó nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở ra, hai mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, hai tay siết chặt gấu áo, thều thào hỏi: "Chị....thật sự đã buông bỏ được rồi sao?!"
Miyano Akemi rũ mắt im lặng vài giây, kế đó nở một nụ cười nhẹ nhàng thanh thản, cô không trả lời trực tiếp câu hỏi của em gái mình, mà là chậm rãi nói: "Em có biết không Shiho?! Sau khi trải qua những chuyện vừa rồi thì chị đã ngộ ra được vài điều. Trốn tránh sự thật....nó còn khó chịu và đau khổ hơn so với việc thẳng thắn đối mặt."
Miyano Shiho từ từ quay đầu lại nhìn cô.
Miyano Akemi nói tiếp: "Lúc trước chị luôn muốn trốn tránh và không dám chấp nhận sự thật rằng, chị và anh Shuuichi là anh em họ. Chị cứ tưởng đâu chỉ cần chị cố gắng không nghĩ đến, chỉ cần chị làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì thì chị sẽ không phải đau khổ. Thế nhưng mà....càng nghĩ như vậy thì chị lại càng đau đớn khổ sở hơn. Bởi vì sự thật vẫn mãi là sự thật, dù chị có giả ngốc hay thậm chí là mất trí nhớ thì sự thật vẫn bày ra trước mắt."
"Sau khi trải qua những ngày tháng dằn vặt đau khổ ấy, cuối cùng chị cũng đã hiểu ra, trốn tránh không bao giờ là cách giúp con người ta quên đi đau khổ, mà phải học cách chấp nhận sự thật. Cũng giống như khi chúng ta bị thương, nếu chúng ta vì sợ đau mà không chịu chữa trị đàng hoàng, thì vết thương ấy sẽ mãi mãi không có ngày hồi phục. Cho nên chúng ta phải cố gắng chịu đựng và đối mặt với cơn đau đó, như vậy thì vết thương mới lành được."
"Lúc mới chữa trị thì tất nhiên sẽ rất đau, nhưng mà cơn đau ấy sẽ không kéo dài quá lâu, nếu chúng ta cố gắng mạnh mẽ và học được cách chịu đựng. Và sau khi chúng ta trải qua được rồi thì sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm và như trút được một gánh nặng, mặc dù dư âm của cơn đau có thể vẫn còn đọng lại đôi chút, nhưng mà khi quay đầu nhìn lại thì chúng ta sẽ thấy vô cùng tự hào vì bản thân đã vượt qua được cơn đau ấy một cách thần kỳ. Chúng ta đã làm được điều mà chúng ta đã từng cho rằng là sẽ không bao giờ làm được."
Miyano Akemi cười nheo mắt: "Mà chị của bây giờ....chính là vừa mới trải qua xong chữa trị, và đang trong giai đoạn hồi phục vết thương từ quá khứ."
Miyano Shiho sửng sốt, mấp máy bờ môi muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
"Vết thương dù nặng đến đâu, sớm muộn gì cũng có ngày hồi phục, quan trọng nhất là chúng ta có vượt qua được hay không. Tuy rằng có những vết thương sẽ để lại sẹo và đi theo chúng ta đến suốt cả cuộc đời, nhưng nếu chúng ta nhìn nó theo ý nghĩa tích cực, thì nó sẽ là dấu ấn của một bài học kinh nghiệm quý báu mà chúng ta đã từng trải qua và vượt qua."
Miyano Akemi hơi ngả lưng ra sau: "Tương tự như trường hợp của chị vậy, mặc dù chị đã chịu thất bại và chịu đau khổ trong chuyện tình cảm với anh Shuuichi, bất kể trải qua bao nhiêu năm tháng thì nó cũng không biến mất mà vẫn sẽ theo chị đến suốt cuộc đời, nhưng nó sẽ là một bài học cho chị, sau này khi gặp phải những chuyện giống như này, chị sẽ đủ tỉnh táo và sáng suốt hơn, sẽ không lại mắc sai lầm."
"Cho nên hiện tại chị đã không còn oán trời trách đất, ngược lại còn cảm ơn ông trời vì đã giúp chị trưởng thành và thấu hiểu nhiều thứ hơn." Miyano Akemi cười rất tự tại và thư thái, chứng tỏ những gì cô nói là thật lòng.
Miyano Shiho trầm mặc từ nãy đến giờ, giây tiếp theo liền nở nụ cười mừng rỡ: "Nếu chị đã có thể thông suốt được như thế thì quá tốt, em thật sự rất mừng cho chị."
Miyano Akemi cười vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy đấy. Mà không chỉ riêng mình chị đâu, Jodie-san, anh Shuuichi, cả em nữa, tất cả chúng ta đều đang trong quá trình hồi phục vết thương của quá khứ, và hướng tới một tương lai hoàn toàn mới. Chỉ cần chúng ta chấp nhận buông bỏ thì sẽ có được hạnh phúc."
Buông bỏ quá khứ không có nghĩa là sẽ quên đi hoặc phủ nhận quá khứ, mà phải học cách tiếp nhận nó bằng một cảm xúc bình thản và nhẹ nhàng. Nếu còn nặng lòng hay lảng tránh tức là còn vấn vương, chỉ khi đối mặt một cách thản nhiên thì mới thật sự hoàn toàn buông bỏ.
Cánh cửa tương lai luôn rộng mở chào đón mọi sinh mệnh trên thế gian này, chỉ xem chúng ta có bằng lòng bước qua hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com