TruyenHHH.com

Conan Dong Nhan F5 Nguoi Chung Ta Yeu Phan 2

Chỉ là chưa kịp để Higo Ryosuke hồi tưởng lại chuyến đi lần đó thì đột nhiên cảm giác có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ lỗ mũi.

Đưa tay lên sờ thì mới thấy, là máu mũi.

Higo Ryosuke xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống.

Anh vậy mà lại chảy máu mũi khi nhìn thấy cơ thể của Shiho thêm lần nữa, quá mất mặt mà!

Lần đó anh cũng bị chảy máu mũi giống thế!

Miyano Shiho nhìn anh chảy máu mũi thì hơi buồn cười, nhịn không được mà trêu chọc: "Anh năm nay cũng 22 rồi chứ có phải mấy thiếu niên mới lớn đâu, làm gì mà khẩn trương đến thế?! Vả lại tối hôm đó anh cũng đã trở thành một người đàn ông thực thụ rồi mà! Động tác của anh còn rất mãnh liệt...."

Higo Ryosuke lỗ tai đỏ như máu, cúi thấp đầu xuống, lí nhí nói: "Shiho, anh xin em đừng nói nữa..."

Miyano Shiho nhướng mày cười, đến giờ cô mới biết hóa ra anh chàng này lại ngây ngô và nhút nhát như thế, mới có nhiêu đó thôi mà đã xấu hổ thành như vậy.

Lần đó sau khi làm xong buổi tối, sáng hôm sau mở mắt nhìn thấy cô nằm loã lồ trên giường, anh cứ như là bị điện giật mà nhảy cẫng lên rồi căng thẳng thẹn thùng không dám nhìn mặt cô, sau đó xin lỗi liên tục rồi bảo mình không cố ý.

Cô vừa buồn cười cũng vừa tức cười, làm thì cũng đã làm rồi, còn nói cái gì mà cố ý hay không cố ý. Huống hồ, cô và anh đều là người trưởng thành và đã chính thức xác nhận quan hệ trước ngày hôm đó, dù có làm gì thì cũng hợp tình hợp lý, chứ nhìn cái dáng vẻ của anh, ai không biết còn tưởng đâu cô chưa đủ tuổi, anh vừa quan hệ với trẻ vị thành niên không bằng.

Miyano Shiho phải khuyên nhủ anh suốt cả một buổi sáng thì anh mới thả lỏng, nhưng sau khi ra khỏi khách sạn, suốt cả một quãng đường đi mỗi lần nhìn vào mặt cô là anh đều đỏ mặt ngượng ngùng tựa như nam sinh mới lớn lần đầu yêu đương.

Nhưng anh càng như vậy thì cô lại càng cảm thấy anh đáng yêu, và rồi nhịn không được ghẹo anh mấy lần, làm anh suýt bốc khói nổ tung tại chỗ.

Haha!

Giờ ngẫm lại vẫn thấy hài, nếu để các fan ngoài kia biết cầu thủ đẹp trai mà bọn họ thầm mến mộ lại là một anh chàng nhút nhát dễ xấu hổ như vậy thì sẽ sao nhỉ?! Nói không chừng bọn họ sẽ bày ra nhiều trò để chọc anh doạ cho anh chạy mất dép luôn!

Higo Ryosuke vội vàng lấy khăn giấy lau máu mũi, đang định nói gì đó thì tiếng chuông cửa vang lên.

Anh giống như tìm được cứu tinh mà lập tức đứng phắt dậy, nói năng lắp bắp: "Anh...anh đi một lát, em....em cứ tắm tiếp đi nhé!"

Nói rồi không đợi cô trả lời mà vụt một cái mất hút như một cơn gió.

Miyano Shiho bật cười, thầm cảm thán bạn trai nhà mình đúng là quá ngây thơ trong sáng, hệt như mấy nam chính trong những bộ phim thanh xuân vườn trường mà cô từng xem.

Mà thôi, thấy anh cũng đã xấu hổ như vậy rồi, cô cũng không cần thiết phải trêu chọc anh nữa, kẻo anh thẹn quá hóa trầm cảm không dám liên lạc với cô thì lại mệt.

Miyano Shiho đặt điện thoại lên bệ bồn rửa tay rồi quay vào trong tiếp tục tắm.

Còn ở bên này, Higo Ryosuke đi ra ngoài xem thì thấy là nhân viên chuyển phát nhanh đến giao đồ, ba ngày trước anh có đặt một cái máy tập chạy bộ tại nhà, do cái máy cũ của anh đã bị hư.

Cái máy khá nặng, nhân viên chuyển phát nhanh ngỏ ý muốn giúp anh bê vào nhà, nhưng anh đã uyển chuyển từ chối, bảo mình có thể tự bê được.

Giỡn hoài, anh đường đường là một cầu thủ xuất sắc, bưng một cái máy chạy bộ thôi thì nhằm nhò gì?! Chưa kể đến điện thoại của anh đang kết nối với bên phía Miyano Shiho vẫn còn để trong phòng khách, sao anh có thể dễ người lạ vào nhà được?!

Higo Ryosuke ký nhận xong rồi tự mình khuân cái thùng đi vào trong nhà, sau đó mở thùng ra rồi lấy cái máy chạy bộ bên trong ra đặt tại vị trí của cái máy cũ, điều chỉnh một hồi rồi kết thúc công việc.

Sau khi làm xong thì người anh đã dính chút mồ hôi, chỉ là anh lười phải vào nhà tắm lần nữa. Lúc anh quay lại ghế sopha thì Miyano Shiho bên kia đã tắm xong và mặc quần áo.

Higo Ryosuke thấy thế thì thở phào, nhưng đồng thời lại cảm thấy có một chút tiếc nuối mà chính anh cũng không nhận ra.

Miyano Shiho cầm điện thoại đi về phía bàn học của mình và ngồi xuống, trên người mặc một chiếc đầm ngủ hai dây màu đỏ sẫm, chống cằm cười tủm tỉm: "Em nghĩ anh nên xem nhiều phim hentai hơn đi, anh cần phải học hỏi mấy nhân vật nam trong đó, là đàn ông thì nên mạnh dạn một chút, chứ anh nhút nhát như vậy.....may cho anh là gặp em, nếu đổi lại là cô gái nào táo bạo hơn thì anh tính sao?!"

Higo Ryosuke hơi đỏ mặt cười khổ: "Có lẽ là em sẽ không tin, nhưng quả thật từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, anh chưa từng xem phim người lớn, trước kia bạn bè cũng từng rủ anh xem, nhưng anh lại từ chối không dám xem, cảm thấy hành vi đó giống như là..." Anh ho nhẹ một cái, miệng thều thào: "Như là đang....thể hiện sự dâm loạn bằng mắt vậy..."

Miyano Shiho hoàn toàn cạn lời.

Xem phim người lớn = thể hiện sự dâm loạn bằng mắt?! ಠ_ಠ

Đây là kiểu lý giải gì thế?!

Lần đầu tiên cô nghe cách giải thích kiểu này luôn đấy!

Bạn trai của cô, Higo Ryosuke, cầu thủ xuất sắc nhất của đội bóng Big Osaka, vậy mà lại là một anh chàng ngây thơ đứng đắn đến không ngờ.

Cô không biết bản thân nên vui hay nên rầu đây?!

Miyano Shiho đưa tay xoa mày, cảm thấy hôm nay chỉ sợ không thể tiếp tục thảo luận về vấn đề này với anh. Nhưng thôi cũng không sao, thời gian còn dài, cô sẽ từ từ "huấn luyện" anh thành một "người đàn ông đích thực".

Vì vậy sau đó Miyano Shiho bắt đầu nói về chủ đề khác, Higo Ryosuke lập tức hết khẩn trương và trò chuyện cùng cô say sưa.

Cuộc trò chuyện chủ yếu liên quan đến việc học tập và đời sống của Miyano Shiho ở trường đại học. Higo Ryosuke cực kỳ tò mò về cuộc sống của bạn gái ở bên kia đại dương, cho nên liên tục hỏi tới tấp, Miyano Shiho không chê phiền mà trả lời từng câu một.

Chỉ cần không dính dáng đến chuyện kia thì anh hoàn toàn tự tin và thoải mái, hơn nữa còn ước gì được nói chuyện với cô càng lâu càng tốt, thậm chí đến mai luôn cũng được.

Nhưng hiển nhiên không phải lúc nào cũng như mong muốn, ngày mai Miyano Shiho cần phải tham gia hội thảo nghiên cứu của khoa vào buổi sáng, cho nên tối nay cần phải ngủ sớm.

Higo Ryosuke thở dài tiếc nuối.

Dẫu sao thì bọn họ chỉ vừa mới xác nhận quan hệ đã phải chia xa, đã vậy còn không thể thường xuyên trò chuyện, đương nhiên sẽ cảm thấy lưu luyến hơn so với những cặp đôi bình thường.

Nhưng Higo Ryosuke hiểu được đây là tương lai của cô, anh cần phải thông cảm và ủng hộ, huống chi bạn gái anh là một nghiên cứu sinh của trường đại học danh tiếng thế giới, anh cảm thấy rất tự hào.

"Vậy em nghỉ ngơi sớm nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, như vậy mới có thể học tập được." Higo Ryosuke cười dịu dàng.

Miyano Shiho cũng mỉm cười: "Sau khi kết thúc học kì vào tháng 12 em sẽ về thăm anh nên anh đừng lo."

Higo Ryosuke lại lắc đầu, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Không cần đâu, đi tới đi lui như vậy vừa mất công vừa tốn kém. Em cứ ở bên đó học tập và thư giãn cho thật tốt là anh đã thấy vui rồi, em vừa mới nhập học, không nên rời khỏi trường quá lâu, vả lại kỳ nghỉ giữa các học kỳ tại các trường bên Mỹ chỉ vỏn vẹn có mấy ngày, sợ là không kịp thời gian để em về. Cho nên nếu cần gì thì em cứ gọi hoặc nhắn cho anh, chỉ cần anh rảnh là sẽ trả lời em ngay lập tức."

Thường thì mùa đông hầu như sẽ có rất ít trận đấu, đến chừng đó anh được rảnh hơn rất nhiều, như vậy anh sẽ có thể nói chuyện với cô nhiều hơn.

Miyano Shiho ngẫm lại cũng cảm thấy có lý liền đồng ý.

Higo Ryosuke lại dặn dò Miyano Shiho thêm vài câu rồi cúp máy, sau đó nằm dài trên sopha nhắm mắt tịnh dưỡng, nhưng không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà gò má lại ửng đỏ, lông mày nhíu chặt, một lát sau đũng quần nhô lên cao.

Anh mở mắt cuống quýt ngồi bật dậy rồi lấy tay che mặt. Rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết đoán vào phòng tắm thêm lần nữa.

Vừa tắm anh vừa nghĩ, có lẽ bản thân nên....xem mấy bộ phim hentai để làm quen vậy, chứ cứ như vậy hoài thì không ổn chút nào. Anh là một người đàn ông đã trưởng thành đã có người yêu mà cứ hành xử như nam sinh mới lớn, khoan nói đến chuyện người ngoài biết sẽ cười cho, bạn gái anh nhất định sẽ không ngừng trêu ghẹo anh, và rồi về sau trong những cuộc "dã chiến" của hai người, anh sẽ mãi mãi bị lép vế và nằm trong trạng thái bị động.

Với lòng tự tôn của một người đàn ông, anh quyết không cho phép chuyện đó xảy ra.

Anh cần phải nắm giữ quyền chủ động, vì vậy dù cảm thấy ngượng ngùng hay bối rối cỡ nào thì anh bắt buộc phải xem phim người lớn để "học hỏi kinh nghiệm" và "rèn luyện bản thân"!

Ừ, cứ như vậy đi!

...........

Trong văn phòng, Furuya Rei ngồi trên ghế cầm tài liệu mà Kazami đưa lên xem, hai mắt nheo lại, lông mày khẽ nhếch lên, âm thanh mang theo chút hài hước: "Bọn chúng vậy mà đã chịu ký hết rồi?!"

Kazami đứng trước bàn gật đầu trả lời: "Vâng, tính cho đến thời điểm hiện tại hầu hết các thành viên của Tổ Chức đều đã chịu ký đơn cam kết làm việc cho Bộ Công An, chỉ còn lại Gin và Chianti cùng với Vodka là chưa."

Furuya Rei nghe vậy cũng không thấy ngạc nhiên, dù sao lúc còn trong Tổ Chức thì ba kẻ này được xếp vào hàng ngũ cứng đầu cứng cổ nhất.

Chẳng qua là, Pinga, Irish và Pisco lại chấp thuận và ký cam kết gần như cùng một lúc, điều này làm anh khá là nghi hoặc.

Irish và Pisco tuy đã rơi vào tay Bộ Công An từ trước đó và chịu hợp tác, nhưng mà đối với chuyện ký cam kết, hai tên này vẫn luôn giữ thái độ im lặng, không phản đối cũng không đồng ý, thế thì vì lý do gì mà bỗng dưng lại thay đổi ý định?!

Còn cả Pinga nữa, dạo trước hắn vừa định vượt ngục nhưng bị phát hiện kịp thời và bị Hiro dạy cho một bài học. Tính khí của tên này anh hiểu quá rõ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục chỉ qua một trận đòn.

Đã thế, thời gian mà ba tên này đồng ý ký lại gần sát nhau. Không, phải nói là cùng một ngày mới đúng.

Anh suy tư một lúc ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi Kazami: "Khi Pisco, Pinga và Irish nói là muốn ký, trên người bọn chúng có điểm gì kỳ lạ không?!"

Chứ anh không tin là lại có chuyện trùng hợp như vậy, ba tên lại thay đổi ý định cùng lúc, trong khi bọn chúng bị giam trong những căn phòng riêng biệt, được canh giữ nghiêm ngặt, cho nên không thể có chuyện bọn chúng thỏa thuận với nhau.

Kazami đáp đúng sự thật: "Tôi được nghe báo cáo là ba tên này ngày hôm kia đều nói là đã đồng ý đầu quân cho Bộ Công An, cho nên tôi đã ngay lập tức đến ngục giam và đưa bảng cam kết cho chúng ký. Lúc đó tôi cũng có quan sát biểu cảm của chúng, hình như hơi mang theo một chút hoảng hốt."

"Hoảng hốt?!" Furuya Rei ngạc nhiên.

"Vâng, trông có vẻ như điều gì đó đã khiến chúng lo sợ, cho nên mới quyết định đầu quân cho chúng ta, bởi vì tôi thấy cả ba tên đều ký rất dứt khoát, không hề có chút do dự hay suy xét nào."

Furuya Rei trầm giọng hỏi: "Tại sao chúng lại hoảng hốt?! Rốt cuộc chúng đang lo sợ điều gì?!"

Kazami bối rối lắc đầu: "Chuyện này thì tôi cũng không rõ, nói thật tôi cũng lấy làm lạ, bởi theo lời của các nhân viên cai ngục thì rõ ràng hôm trước bọn chúng vẫn còn bình thường, nhưng chỉ sau một đêm thì đột nhiên đều thay đổi và muốn đầu nhập Bộ Công An."

Chỉ sau một đêm?!

Furuya Rei cau mày.

Trước đó dù bọn họ dùng cách gì thì chúng không chịu thỏa hiệp, vậy mà chỉ sau một đêm lại đồng ý?!

Chuyện này thật sự quá trùng hợp, cũng quá có vấn đề.

Rốt cuộc trong đêm hôm trước đã xảy ra chuyện gì?! Mà khiến cho cả ba tên này đột ngột thay đổi ý định?!

Một điều quan trọng nữa là, tại sao chỉ có mỗi mình ba tên này là gặp tình trạng này, còn những tên kia thì không?!

Nhưng trước mắt chúng đã chịu ký vào bảng cam kết thì cũng là một chuyện tốt, đỡ phải mắc công đe dọa hay dụ dỗ.

Furuya Rei biểu cảm thả lỏng, đưa lại tài liệu cho Kazami, nghiêm túc nói: "Được rồi, vậy anh hãy sắp xếp đi, nhưng nhớ là phải giám sát ba tên đó cho kỹ càng vào, tuyệt đối không được lơ là, sau đó báo cáo lại cho tôi mọi hành vi của chúng."

"Vâng." Kazami gật đầu rồi đi ra ngoài.

Furuya Rei ngả lưng ra sau, nét mặt đầy vẻ đăm chiêu suy nghĩ sâu xa.

Anh không tin là lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng anh biết rõ nếu hỏi thì bọn chúng chắc chắn sẽ không chịu nói, vì vậy anh mới bảo Kazami giám sát bọn chúng chặt chẽ, xem thử có tìm được manh mối gì không.

Mà lúc này ở trong tù, tại ba căn phòng giam biệt lập...

Pisco nghiến răng nghiến lợi: "Gin! Đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không ta sẽ không để ngươi được yên!"

Irish tràn ngập hận ý: "Gin, ta nhất định không tha cho ngươi!"

Pinga khuôn mặt dữ tợn: "Gin, để ta cho ngươi nếm thử cảm giác bị nổ banh xác là như thế nào!"

Tại một căn phòng giam khác, Gin nằm không nhúc nhích trên giường, hai mắt vô cảm nhìn trần nhà, không hiểu sao lại tự dưng hắt xì liên tục, cơ thể bất giác rùng mình.

Trực giác làm sát thủ nhiều năm nói cho hắn biết, sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra.

Có điều hắn cũng không mấy bận tâm, suy cho cùng cũng đã vào đây rồi, đâu còn chuyện gì tồi tệ hơn nữa.

———————

Hiện tại là tháng 12, Nhật Bản bắt đầu bước vào mùa đông, khắp nơi chuẩn bị cho một mùa Giáng Sinh mới, nhà nhà đều háo hức đón chờ, đặc biệt là những nhà có trẻ nhỏ và sắp có trẻ nhỏ.

Từ sau khi vào mùa đông, Matsuda Jinpei càng thêm khẩn trương và kỹ lưỡng trong việc chăm nom Haruna và hai bào thai trong bụng, lúc nào cũng lo cô mặc không đủ ấm, ăn uống không đủ dinh dưỡng. Bởi vậy mà hắn mua cả chục bộ quần áo dày cộm dành cho mùa đông, đến cả đồ ngủ cũng là loại sợi bông mềm mại có thể giữ ấm cơ thể, thay phiên cho Haruna mặc.

Còn đối với việc ăn uống, Matsuda Jinpei từ sớm đã học xong cách nấu lẩu, để có thể ăn trong mùa đông lạnh giá này. Haruna thích ăn lẩu, đặc biệt là loại lẩu cay the, có điều hắn không dám cho cô ăn quá cay để tránh ảnh hưởng đến dạ dày. Ngoài lẩu ra, hắn còn nấu rất nhiều món canh bổ dưỡng giúp xua tan hàn khí.

Hắn không muốn cô chịu lạnh dù chỉ một chút.

Điều này cũng là do lần mang thai đầu tiên đã để lại bóng ma tâm lý. Khi ấy hắn còn chưa có nhiều kinh nghiệm, mà lần đó Haruna lại lâm bồn ngay mùa đông, cơ thể của cô tiều tụy thấy rõ. Sau khi sinh xong thì càng phải tẩm bổ nhiều hơn để hồi phục sức khỏe.

Matsuda Jinpei không muốn Haruna phải trải qua chuyện đó thêm lần nữa, cho nên bây giờ hắn đã chuẩn bị chu đáo tất cả để đảm bảo đầy đủ an toàn và dinh dưỡng cho cô. Đặc biệt là lần này cô còn mang thai đôi, độ nguy hiểm khi sinh nhất định sẽ cao hơn lần trước, hắn không dám lơ là dù chỉ một chút.

Buổi sáng, Haruna vừa mở mắt ra đã thấy Matsuda Jinpei đang ngồi bên mép giường hì hục lựa chọn các bộ quần áo và chăn mền mùa đông vừa mua dạo nọ, tập trung đến nỗi không nhận ra cô đã thức dậy, bất quá cô cũng không lên tiếng mà im lặng quan sát xem hắn sẽ chọn như thế nào.

Bởi lẽ những thứ này đều do cô mua, mặc dù qua nhiều năm dưới sự "chỉ dạy" của cô, con mắt thẩm mỹ của hắn đã đỡ hơn phần nào, nhưng cô vẫn không dám để hắn tự chọn mua quần áo hay bất cứ thứ gì có liên quan đến thẩm mỹ.

Haruna áp mặt vào gối mỉm cười nhìn hắn, trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh hắn lần đầu làm cha khi Isashige vừa chào đời, lúc đó phải nói là hắn luống cuống tay chân và vụng về cực kỳ, thay tã mà lại nhét tã dơ vào trong túi quần thay vì vứt vô thùng rác, pha sữa bột thì suýt pha nhầm sữa dành cho mẹ bầu mà cô hay uống trước đó.

Mà hắn vì không muốn để cô cực nhọc nên hầu như đều tự tay làm hết, nhưng bản thân hắn cũng là ông bố bỉm sữa tay mới chưa có nhiều kinh nghiệm. Thế là bố mẹ cô phải đích thân sang nhà chỉ bảo hắn từng tí một, và rồi vì mê cháu quá nên bưng sang nhà ngoại chăm luôn.

Bây giờ hắn đã có kinh nghiệm hơn, cho nên chắc lần này chăm con sẽ ổn hơn lần trước, đằng nào thì cũng đã là một ông bố có ba đứa con rồi mà.

Có ai ngờ được người chồng đoản mệnh trong truyền thuyết giờ đã là người đàn ông mẫu mực của gia đình rồi đâu.

Matsuda Jinpei dù không quay mặt lại nhưng vẫn nhận ra cô đã thức dậy cứ như là tâm linh tương thông, hắn tạm dừng lại việc lựa chọn mà đến bên cô, nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu cô rồi cười dịu dàng hỏi: "Dậy rồi à bé con?! Nay có vẻ dậy sớm hơn mọi ngày nhỉ?!"

Nhìn đồng hồ điểm 8h20 trên tường, Haruna cũng cảm thấy là mình dậy sớm hơn bình thường thật.

Nhưng mà cũng phải thôi, một số thai phụ sẽ dễ buồn ngủ, ngày hôm qua cô ngủ đến 10h sáng mới dậy, sau khi ăn uống xong nằm xem phim đến khoảng 3 giờ chiều thì lại ngủ tiếp, tầm khoảng 7 giờ tối thì thức dậy ăn nốt bữa tối, sau đó thì Matsuda Jinpei sợ cô xem phim nhiều quá sẽ không tốt cho mắt và não nên đã rủ cô chơi bài và chơi cờ cá ngựa rồi gấp hạc giấy vân vân, cho đến 10h thì cô lại thấy buồn ngủ rồi lên giường đi ngủ luôn.

Chắc là do hôm qua ngủ nhiều quá nên hôm nay mới thức sớm chút.

Matsuda Jinpei hiển nhiên cũng đoán được, hắn cong môi nói: "Có lẽ hôm nay anh nên tìm cái gì đó cho em làm nhiều hơn, chứ xem phim quá nhiều sẽ dễ mệt, không tốt cho thần kinh và thai nhi."

Haruna chớp mắt tinh nghịch hỏi: "Thế hôm nay anh định cho em làm gì?!"

"Em thích làm gì cũng được, miễn là không tiếp xúc nhiều với ánh sáng xanh." Matsuda Jinpei nhẹ nhàng kéo cô ngồi dậy, đưa tay lên vuốt tóc cô: "Cũng không được làm việc nặng nhọc."

Haruna cười tủm tỉm: "Anh có kêu em làm em cũng không làm đâu, lười lắm! Giờ em chủ yếu chỉ muốn ăn chơi rồi ngủ!"

Matsuda Jinpei bật cười: "Được, lát nữa ăn sáng xong em muốn chơi gì thì anh sẽ chơi cùng em." Rồi bổ sung thêm: "Nhưng không được chơi game hay chơi những thứ nguy hiểm."

Haruna bĩu môi: "Mọi thứ trong nhà này đều do một tay anh sắp xếp hết, thử hỏi coi có thứ gì nguy hiểm được?!"

Hắn bẹo má cô: "Anh mà không sắp xếp cẩn thận thì không khéo bé heo nhỏ tinh nghịch nào đó lại lôi thứ gì đó nguy hiểm ra rồi táy máy tay chân, anh không phòng không được."

Haruna phồng má hừ nhẹ.

Cô biết hắn đang nói đến chuyện gì, chả là lần đó sau khi bị Yabiku Ohara gài bom trong xe, vì để biết thêm nhiều về bom mà cô đã vào nhà kho rồi lôi những đồ nghề và dụng cụ có liên quan đến bom của Matsuda Jinpei ra coi thử, thậm chí trong đó còn có thứ có thể chế tạo ra lựu đạn. Cô tò mò lên mạng tra cách làm lựu đạn rồi thử thực hành theo.

Dĩ nhiên cô chỉ làm chơi chơi thôi chứ không phải làm thật, vì nhỡ có sơ suất gì thì sẽ rất nguy hiểm. Nhưng chỉ vừa lắp ráp được vài ba cái thì Matsuda Jinpei đã về nhà và thấy cảnh này, hắn hồn vía lên mây cuống quýt lao tới lấy lại hết tất cả những thứ trong tay cô rồi cất vào kho, sau đó tức giận vác cô lên phòng đét mông và mắng cho một trận, cuối cùng là bị "trừng phạt" thê thảm, cô khóc lóc xin tha nhưng hắn làm ngơ, quyết tâm dạy cho cô một bài học nhớ đời.

Và rồi kể từ sau lần đó, Matsuda Jinpei đã chế tạo một loại khóa đặc biệt trước cửa nhà kho, chỉ có hắn mới biết cách mở, thậm chí hắn còn lắp camera trong nhà kho để giám sát, đồng thời cũng cấm không cho cô bén mảng đến gần nhà kho nửa bước, nếu không nghe lời sẽ tăng thêm "hình phạt", Haruna không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo.

"Hừ, chỉ thử chơi có chút thôi mà..." Cô hậm hực nhỏ giọng nói.

Matsuda Jinpei tức cười: "Bom mà em làm như đồ chơi vậy mà đòi thử chơi! Nếu em muốn chơi thì anh sẽ mua thật nhiều đồ chơi về cho em chơi, tóm lại là em không được đụng đến bom, một chút cũng không được!"

"Anh làm như em là con nít ấy mà chơi đồ chơi, muốn thì mua cho bọn nhỏ kia kìa."

"Đồ chơi của chúng nó thì anh đã mua quá nhiều rồi, vả lại đồ mua cho con là khác, còn đồ mua cho vợ thì lại khác nữa."

Haruna dựa vào ngực hắn, nhướng mày cố ý nói: "Được thôi, vậy ngày mai anh dắt em đi mua mấy bộ đồ chơi búp bê về nhé chịu không?!"

Matsuda Jinpei mỉm cười ôm cô: "Đương nhiên là được, hơn nữa đừng nói mấy bộ, em muốn mua mười mấy hay hai mươi mấy đều được!"

Hai người ôm nhau một lúc rồi cùng nhau phì cười.

Matsuda Jinpei ôm Haruna đi làm vệ sinh rồi bế xuống lầu, sau đó làm đồ ăn sáng cho cô.

Khi hai người ăn xong, Haruna nói là muốn chơi lắp ghép lego, Matsuda Jinpei liền lấy mấy bộ lego vừa mua hôm nọ ra, cả hai cùng nhau ngồi lắp ráp.

Khi lắp ráp giữa chừng thì điện thoại của Haruna vang lên, người gọi đến là Chihaya.

"Alo chị Chihaya." Haruna bắt máy lên nghe.

Vừa nghe thấy tên Chihaya, lông mày Matsuda Jinpei giật nhẹ, nhưng cũng không để tâm mà tiếp tục lắp ráp.

Đầu dây bên kia Chihaya hào hứng hỏi thăm tình hình sức khỏe của Haruna và thai nhi, sau đó lại hỏi Matsuda Jinpei có chăm sóc cô tử tế không, có bỏ bê cô không, có làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông trụ cột hay không.

Matsuda Jinpei nghe được những câu Chihaya hỏi mà chỉ muốn lao vào solo với bà chị này một trận, nhìn hắn có giống loại người vô trách nhiệm như vậy không.

Haruna nhìn khuôn mặt đen sì của hắn mà dở khóc dở cười.

Sau đó lại nghe thấy Chihaya vô cùng hưng phấn nói: "Em biết tin gì chưa Haruna?!"

Haruna thắc mắc: "Tin gì vậy ạ?!"

Ngay giây tiếp theo...

"Yui-chan đã có thai rồi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com