TruyenHHH.com

Conan Dong Nhan F5 Nguoi Chung Ta Yeu Phan 2

Sau khi thăm bệnh Rikako xong, năm thiếu niên rời khỏi bệnh viện và đi chơi.

Trên đường đi, cả đám vừa cười vừa nói, chỉ là Sonoko bất ngờ hỏi một câu: "À đúng rồi, tớ đang thắc mắc là....Morofushi-san nếu đã là công an, hơn nữa còn giữ chức thanh tra, vậy thì chức vụ của anh ấy và thanh tra Megure ai cao hơn nhỉ?!"

Bởi cô cũng không rành lắm về hệ thống cấp bậc của cảnh sát, nào giờ chỉ biết thanh tra Megure là thanh tra cao cấp, còn Sato Miwako và Shiratori Ninzaburou là cấp dưới, mà Takagi Wataru thì hình như thấp hơn một bậc, nhưng không rõ chức vụ cụ thể của bọn họ khác biệt như thế nào

Mori Ran ngập ngừng trả lời: "Chắc là....cũng ngang nhau thôi."

"Không ngang đâu." Sera Masumi lắc đầu nghiêm túc nói: "Công an có quyền hành cao hơn cảnh sát bình thường nhiều, nhất là công an trực thuộc Cơ Quan Cảnh Sát Quốc Gia. Chưa kể đến Hiromitsu-san và Furuya-san đều là thanh tra của Cục An Ninh Quốc Gia."

Kyogoku Makoto không am hiểu về mấy thứ này, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Cơ Quan Cảnh Sát Quốc Gia là thuộc quyền quản lý của chính phủ sao?! Vậy những công an làm việc ở đó sẽ có quyền lực cao hơn đúng không?!"

"Chính xác là vậy." Kudo Shinichi gật đầu, hai tay đút vào túi quần, bước đi thong dong giải đáp: "Công an thuộc Cơ Quan Cảnh Sát Quốc Gia là những sĩ quan cảnh sát có quyền hành đặc biệt nhất Nhật Bản, được quản lý trực tiếp bởi Văn Phòng Nội Các và thủ tướng."

"Cơ quan này là cơ quan thực thi pháp luật điều phối trung tâm của hệ thống cảnh sát Nhật Bản, ngoài ra sẽ chịu trách nhiệm giám sát 47 sở cảnh sát cấp tỉnh trên khắp cả nước. Người đứng đầu cơ quan này là tổng ủy viên, cũng chính là sĩ quan cảnh sát cao cấp nhất Nhật Bản, bên cạnh đó cũng sẽ có phó tổng ủy viên."

Sera Masumi tiếp lời: "Cơ Quan Cảnh sát Quốc gia được chia làm văn phòng nội bộ, các sở ban ngành địa phương và các ban phụ trợ. Văn phòng nội bộ thì nằm ở Tokyo, còn các sở ban ngành thì bao gồm các cục cảnh sát khu vực như Kanto, Chubu, Shikoku, Kansai và một số phòng ban khác. Mà các ban phụ trợ thì gồm có học viện cảnh sát Quốc Gia, viện nghiên cứu khoa học cảnh sát Quốc Gia và trụ sở Cảnh vệ Hoàng gia."

Kudo Shinichi gác hai tay ra sau đầu lẩm nhẩm: "Chỗ mà thanh tra Megure bọn họ làm việc là sở cảnh sát thủ đô, là cảnh sát thuộc cấp tỉnh. Còn chỗ của Furuya-san và Morofushi-san làm là cục cảnh sát cấp quốc gia. Nghe thôi là đã thấy khác biệt rồi."

Kyogoku Makoto, Mori Ran và Sonoko vừa đi vừa chăm chú lắng nghe, vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc. Mori Ran không nhịn được mà hỏi: "Vậy...công việc và phòng ban cụ thể mà bọn họ làm là gì?!"

Sera Masumi mỉm cười trả lời: "Hiromitsu-san và Furuya-san là thuộc Cục An Ninh Cơ quan Cảnh sát Quốc gia. Nơi này phụ trách các vấn đề an ninh nội bộ cấp quốc gia như là phản gián, chống khủng bố và ứng phó thảm họa. Trong Cục An Ninh gồm có Phòng An Ninh, Phòng Điều Hành An Ninh và Phòng Ngoại Giao Tình Báo."

"Trong Phòng An Ninh được chia làm hai đơn vị, là Phòng Kế Hoạch An Ninh và Phòng An Ninh Công Cộng. Hai người bọn họ chính là làm trong Phòng Kế Hoạch An Ninh này, và có quyền chỉ huy toàn bộ công an của cục an ninh trên toàn quốc."

Kudo Shinichi nhéo cằm hơi suy tư: "Ể, nhưng mà hôm qua tớ có nghe trung sĩ Takagi nhắc tới, nói là trung úy Date đã kể cho anh ấy nghe, rằng Morofushi-san hình như vừa được bổ nhiệm và chuyển sang làm Chánh thanh tra của Phòng Ngoại Giao và Tình Báo rồi thì phải, còn Furuya-san thì cũng được thăng lên làm Chánh thanh tra của Phòng An Ninh, quản lý cả Phòng Kế Hoạch An Ninh và Phòng An Ninh Công Cộng luôn. Nghe đâu chỉ mới cách đây khoảng một tuần thôi."

Nói xong liền lắc đầu tấm tắc: "Kể ra hai người này cũng tuổi trẻ tài cao phết."

"Oh my God!! Chánh thanh tra??! Thật đấy à?!! Thế có nghĩa là bây giờ bọn họ là Chánh thanh tra?!! Còn cao hơn cả thanh tra Megure nữa?!!" Sonoko mở to mắt che miệng ngỡ ngàng hô lên.

Kudo Shinichi quay sang nhìn cô, nhếch mép cười khẩy: "Trước đây bọn họ vốn đã cao hơn thanh tra Megure rồi, bây giờ còn thăng chức nữa thì cậu nghĩ sao?!"

Sonoko mắt chữ O mồm chữ A.

Sera Masumi nhún vai: "Chịu thôi, công an vốn dễ thăng chức hơn cảnh sát bình thường. Mà cũng phải thôi, công an vốn dĩ đã khó thi đậu hơn cảnh sát, đặc biệt là công an của Cơ Quan Cảnh Sát Quốc Gia thì càng khó hơn, thành ra thăng chức nhanh hơn cũng là điều dễ hiểu."

"Bọn họ chưa đến 30 mà đã có tiền đồ rộng mở như vậy, thật sự làm người ta kính phục." Kyogoku Makoto vẻ mặt chân thành nói, tận trong thâm tâm đều nể phục cả hai người, thầm tự nhủ với bản thân rằng sẽ coi đây là tấm gương để noi theo.

Mori Ran cũng rất kính nể: "Furuya-san và Morofushi-san đều là những cảnh sát ưu tú, quả thật là tấm gương sáng cho thế hệ cảnh sát." Nói xong liền quay qua hỏi bạn trai: "À mà, cái Phòng An Ninh và Phòng Ngoại Giao Tình Báo mà cậu nói ấy, nó khác nhau ở chỗ nào vậy?!"

Kudo Shinichi chậm rãi giải thích: "Phòng An Ninh chịu trách nhiệm chống khủng bố nội bộ và tội phạm mạng, giám sát các tổ chức và hiện tượng xã hội có khả năng gây ra mối nguy hiểm. Ngoài ra phòng này cũng có nhiệm vụ cung cấp các yêu cầu bảo vệ chặt chẽ cho những nhân vật quan trọng."

"Còn Phòng Ngoại giao và Tình báo chuyên điều tra các hoạt động gián điệp của các cơ quan tình báo nước ngoài, khủng bố quốc tế, xuất khẩu trái phép các tài liệu chiến lược, lưu trú bất hợp pháp của người nước ngoài. Phòng này được chia làm hai đơn vị, gồm Phòng Đối ngoại và Phòng chống khủng bố quốc tế."

"Giải thích theo kiểu dễ hiểu thì, Phòng An Ninh là đối nội, Phòng Ngoại giao và Tình báo là đối ngoại."

"Cả hai nơi này đều thuộc Cục An Ninh Quốc Gia, là những cơ quan chứa đựng và kiểm soát nhiều thông tin tuyệt mật bậc nhất Nhật Bản."

..............................................................................

🌸 P/S ngoài lề: Tóm tắt sơ đồ cho dễ hiểu xíu về hệ thống Cục An Ninh quốc gia :)))

🟥 Cơ Quan Cảnh Sát Quốc Gia
🟪 Cục An Ninh Quốc Gia
  🟩 Phòng An Ninh
  🟧 Phòng Kế Hoạch An Ninh
  🟧 Phòng An Ninh Công Cộng
  🟩 Phòng Ngoại Giao và Tình Báo
  🟧 Phòng Đối Ngoại
  🟧 Phòng Chống Khủng Bố Quốc Tế
            🟩 Phòng Điều Hành An Ninh
                  🟧 Đội Điều Hành An Ninh số 1
                  🟧 Đội Điều Hành An Ninh số 2
                  🟧 Đội Điều Hành An Ninh số 3

Nghĩa là trước đây anh Rei và anh Hiro làm trong Phòng Kế Hoạch An Ninh này á :))) bây giờ hai ảnh thăng chức, anh Rei thì thăng lên làm quản lý cho nguyên cả Phòng An Ninh, còn anh Hiro thì chuyển sang làm quản lý cho cả Phòng Ngoại Giao và Tình Báo :))) Nghĩa là từ giờ hai ảnh tuy làm khác phòng, nhưng vẫn là công an của Cục An Ninh Quốc Gia :)))

.............................................................................

Cả nhóm ngoại trừ Sera Masumi ra đều hít hà, Kyogoku Makoto bắt đầu thử nhớ lại xem mỗi lần gặp bọn họ thì mình có làm gì không phải hoặc vô lễ hay không. Cũng không phải là anh sợ bọn họ, chỉ là trước mặt những người quyền cao chức trọng và ưu tú như vậy, anh không muốn bản thân biểu hiện ra sự thất lễ.

Đồng thời, anh cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ có cơ hội so tài với bọn họ.

Tuổi trẻ đã lên chức cao, thực lực tuyệt đối không tầm thường! Đáng để thử!

"Ý chà, xem ra hai người này cũng..." Sonoko nuốt nước bọt: "...có chút khủng bố nhỉ?!"

Kudo Shinichi cong khóe môi, trong lòng thầm nói: Tất nhiên, cả hai đều là điệp viên nằm vùng tại Tổ Chức kia mà, có thể là người bình thường được sao?! Sở dĩ bọn họ được thăng chức nhanh như thế, nguyên nhân chủ yếu là nhờ vào công trạng nằm vùng và tiêu diệt Tổ Chức.

Nhưng tất nhiên cũng là do năng lực của hai người này ưu tú và xuất sắc, cho nên mới được bổ nhiệm lên làm Chánh Thanh Tra khi mới 29 tuổi.

Sonoko cảm khái: "Kể ra Sumire-san và Rikako-san sướng thật đấy, bản thân bọn họ vốn đã vừa giàu vừa đẹp vừa giỏi rồi, bây giờ còn có chồng vừa đẹp trai vừa tài giỏi vừa chức cao như vậy, đúng là làm người ta thấy ghen tị mà."

Kyogoku Makoto lặng lẽ nhìn Sonoko một cái, bàn tay liền siết chặt lại, mặt hơi cúi thấp xuống.

Mori Ran cười bất đắc dĩ: "Tớ thấy cảnh sát Hagiwara và cảnh sát Matsuda cũng đâu kém. Mặc dù bọn họ không có chức cao như Furuya-san và Morofushi-san, nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng trở thành người đứng đầu trong đội gỡ bom đã là rất giỏi rồi."

Sonoko cười hí hửng ôm mặt nói: "Tất nhiên rồi, cảnh sát Matsuda nhìn đúng ngầu lòi và men lỳ luôn! Nhìn y như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình vậy! Còn cảnh sát Hagiwara thì quả thật không khác gì bạch mã hoàng tử từ trong cổ tích bước ra! Vừa đẹp trai vừa loá mắt mà vừa nói chuyện ngọt nữa!"

Kyogoku Makoto trầm mặc không nói.

"Sonoko..." Mori Ran chú ý thấy cảm xúc của Kyogoku Makoto không ổn lắm, bèn ra hiệu nhắc nhở cô đừng nói nữa.

Tiếc là Sonoko vẫn đang đắm chìm trong việc mê trai, cho nên căn bản không để ý đến lời nhắc nhở của Mori Ran, tiếp tục hào hứng khen: "Morofushi-san thì thuộc loại hình dịu dàng đằm thắm, làm người ta cảm thấy rất dễ chịu và an tâm, tuy chức cao nhưng vừa nhìn đã thấy là kiểu đàn ông nội trợ lên được phòng khách xuống được phòng bếp! Furuya-san thì khỏi phải nói, ôi cái màu da và mái tóc ấy đúng kiểu độc lạ khó tìm bla bla..."

Càng nói, sắc mặt của Kyogoku Makoto càng trầm xuống.

Mori Ran đập trán thở dài lắc đầu.

Sera Masumi chỉ biết cười bất đắc dĩ.

Kudo Shinichi cười nửa miệng khinh thường, bà cô này đúng là mê trai đầu thai không hết! Tự dưng thấy tội ông anh này ghê! Nhưng cũng may những người bà cô này khen đều là cảnh sát, chứ nếu như mà là Kaito Kid thì chắc giờ ông anh này đã đấm vỡ mấy cây cột điện bên cạnh để giải tỏa cơn tức rồi!

Thôi, cậu cũng chả trông chờ vào việc bà cô này có thể tự ngộ ra, cậu chỉ đành tốt bụng mà "giải cứu" cho ông anh này vậy!

Kudo Shinichi cố ý nói sang chuyện khác: "Cảnh sát Matsuda và cảnh sát Hagiwara thì trực thuộc Đơn vị Cảnh sát chống bạo động của Tokyo. Mặc dù văn phòng chính nằm tại sở cảnh sát thủ đô, ngoài ra còn có những đơn vị nằm rải rác tại các đồn cảnh sát khu vực, nhưng nó lại nằm dưới sự điều hành của Cục An Ninh Quốc Gia."

Mori Ran sửng sốt hỏi: "Nói vậy có nghĩa là, cảnh sát Matsuda và cảnh sát Hagiwara được điều hành bởi Morofushi-san và Furuya-san hay sao?!"

Sera Masumi bật cười lắc đầu: "Dĩ nhiên là không phải. Hiromitsu-san và Furuya-san chỉ quản lý bộ phận của mình, còn việc điều hành Đơn vị Cảnh sát chống bạo động thì sẽ do Đội Điều Hành An Ninh số 1 của Phòng Điều Hành An Ninh đảm nhiệm. Tuy nhiên, trong một vài trường hợp khẩn cấp, bọn họ vẫn sẽ có quyền tham gia điều động và đưa ra mệnh lệnh."

"Chỉ là, những trường hợp như vậy lại không nhiều, bởi vì cả Phòng An Ninh và Phòng Ngoại Giao Tình Báo có chứa rất nhiều thông tin cơ mật, nếu không phải tình huống đặc biệt thì hiếm khi nào bọn họ sẽ điều động các cảnh sát của Đơn vị Cảnh sát chống bạo động để gây sự chú ý lắm."

Bằng không, Matsuda Jinpei và Furuya Rei suốt ngày cãi nhau chí choé, nếu Matsuda Jinpei thật sự trở thành thuộc cấp của Furuya Rei thì chắc nổi khùng lên mất.

Đề tài lại chuyển dời đến hệ thống cấp bậc cảnh sát, sắc mặt của Kyogoku Makoto đẹp lên một chút và tiếp tục lắng nghe.

Chỉ là trong đầu lại vô thức liệt Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei vào danh sách những người muốn so tài.

"Đúng rồi, Sera-chan và Shinichi từng nói là đều muốn trở thành cảnh sát. Vậy tương lai hai cậu sẽ gia nhập Đội Điều Tra Số Một của thiếu úy Sato bọn họ đúng không?! Tại hai cậu phá án rất giỏi mà." Mori Ran hỏi.

"Ờ, tớ thích tra án hơn, vả lại tớ cũng thân với nhóm của trung sĩ Takagi, tớ cảm thấy không còn nơi nào thích hợp hơn với tớ ngoài chỗ đó đâu." Kudo Shinichi mỉm cười gật đầu trả lời.

Sera Masumi đột ngột nheo mắt lại, mím môi cười ẩn ý, hai tay chắp ra sau lưng, chậm rãi nói: "Thật ra thì tớ đang suy xét đến việc....trở thành một công an."

"Hả?!!"

Cả bốn người đồng thanh kêu lên, vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt nhìn cô.

"Công an?!! Sera-chan, cậu muốn trở thành công an sao?!" Sonoko thất thanh hô to.

"Phải."

"Nhưng mà tại sao?! Không phải cậu phá án rất giỏi giống Shinichi hay sao?! Tại sao không gia nhập tổ hình sự giống cậu ấy luôn?!" Mori Ran thắc mắc hỏi.

Kudo Shinichi như suy tư gì đó, vài giây sau mới lên tiếng: "Cậu muốn nối tiếp công việc của bố mẹ cậu đúng không?!"

Công an và cảnh sát bình thường tuy đều phục vụ quốc gia và nhân dân, nhưng khác ở chỗ cảnh sát chỉ tiếp nhận những vụ án xảy ra trong đời sống hằng ngày. Còn công an thì sẽ tiếp xúc rất nhiều với những thứ liên quan đến cơ mật quốc gia, và những vụ việc mang tính nghiêm trọng hơn những vụ án thông thường gấp mấy lần.

Hay nói đúng hơn là, một khi trở thành công an thì sẽ dễ dàng nhìn thấy nhiều mặt tối của xã hội và thế gian. Cũng giống như Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu vậy, bởi vì bọn họ trở thành công an, cho nên mới có thể trà trộn vào Tổ Chức, được chứng kiến rất nhiều những sự vật sự việc xấu xa đen tối mà không chỉ là người dân bình thường, ngay cả cảnh sát cũng chưa chắc có thể chạm đến.

Mà những điều này thì rất giống với những công việc mà MI6 và FBI làm.

Ba người còn lại nghe vậy lập tức hiểu ra được phần nào, lúc này bọn họ mới nhớ đến bố mẹ Sera Masumi là cựu đặc vụ MI6, còn anh cả Akai Shuuichi là đặc vụ FBI. Cho nên nếu Sera Masumi có suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.

Sera Masumi cười nhẹ nhàng: "Cậu nói đúng, đó là một nửa nguyên nhân. Bố mẹ tớ từng là MI6, bây giờ đã nghỉ hưu vì nhiều lý do. Tớ muốn thay họ hoàn thành nốt những lý tưởng hoài bão mà họ chưa kịp làm, cũng coi như là không làm mất mặt bọn họ."

Sau đó cô dừng lại một chút và nói tiếp: "Một nửa nguyên nhân còn lại là tớ vì bản thân mình. Mặc dù Đội Hình Sự rất tốt, nhưng mà...tớ cảm thấy vẫn chưa đủ."

"Chưa đủ?!" Sonoko có chút khó hiểu.

Sera Masumi vội vàng giải thích: "Tớ nói chưa đủ ở đây không phải có ý nói là Đội Hình Sự không tốt, mà bởi vì tớ không muốn chỉ dừng lại ở những vụ án thông thường. Tớ không muốn dậm chân tại chỗ, tớ muốn bản thân càng thêm phát triển và thành công ở một tầng cao hơn, tớ muốn được tham gia vào những nhiệm vụ đặc biệt, tớ muốn cống hiến sức mình cho quốc gia và người dân."

"Cho nên, tớ đã quyết định, sẽ thi làm công an."

Những người bên cạnh nghe mà sửng sốt không nói nên lời, một lát sau Kyogoku Makoto mỉm cười khen ngợi: "Em có thể có suy nghĩ như vậy quả thật rất đáng khen. Anh chúc em có thể hoàn thành ước mơ của mình."

"Nhất định sẽ được, cảm ơn anh." Sera Masumi cười gật đầu.

Hai mắt Mori Ran tỏa sáng lấp lánh, vẻ mặt có chút kích động nhìn Sera Masumi: "Nếu Sera-chan trở thành công an thì nhất định sẽ ngầu lắm! Tại tớ từng nhìn thấy Kazami-san và những công an khác lúc làm việc, thật sự là oai phong vô cùng! Hơn nữa Sera-chan tài giỏi như vậy, tớ tin chắc cậu sẽ làm được!"

Sonoko nhướng mày liếc nhìn sang Kudo Shinichi, cong môi cười hả hê: "Và quan trọng hơn là, nếu cậu mà làm công an thì chức vụ và quyền lực sẽ cao hơn tên thám tử nào đó nhiều! Đến khi ấy cậu cứ việc tha hồ mà đì!"

Kudo Shinichi cười nửa miệng xem thường.

Bộ muốn đì là đì được chắc?! Cho dù trở thành công an thì cũng không phải muốn làm gì thì làm đâu! Ngược lại, trách nhiệm và quy định mà bọn họ phải tuân theo còn nhiều hơn cảnh sát kìa! Sơ sẩy một cái là bị đình chỉ công tác như chơi đấy! Vả lại, tuy là công an có quyền lực rộng hơn cảnh sát thật, thậm chí đôi khi còn có thể ra lệnh cho cảnh sát, nhưng mà vẫn phải xin lệnh của cấp trên thì mới làm được.

Mà công an thì không giống với cảnh sát, bọn họ vẫn luôn ngầm thực hiện những việc không theo trình tự, thậm chí là phi pháp, để hoàn thành một số nhiệm vụ đặc thù. Nhưng đây cũng là điều không thể tránh khỏi được, bởi vì công việc của bọn họ tiếp xúc với rất nhiều mặt tối, nếu không làm vậy thì sẽ chẳng bao giờ đạt được mục đích, cũng giống như các cơ quan tình báo khác như FBI hay CIA vậy.

Bởi vậy mới nói, quyền lợi đi đôi với trách nhiệm. Công an có nhiều quyền lực và dễ thăng tiến hơn cảnh sát, nhưng đồng thời những trách nhiệm mà bọn họ gánh vác cũng sẽ nặng và nhiều hơn cảnh sát, và tất nhiên cũng sẽ dễ đối mặt với nguy hiểm hơn.

Đây cũng là lý do tại sao mà Kudo Shinichi quyết định trở thành một cảnh sát bình thường mà không phải công an.

Đương nhiên không phải do cậu sợ hãi hay không có chí cầu tiến. Nếu là trước khi bị teo nhỏ, lúc ấy cậu ham thích phiêu lưu và trải nghiệm, không chịu ngồi yên một chỗ, có lẽ cậu sẽ suy xét đến chuyện trở thành công an.

Nhưng mà, từ sau khi cậu bị Tổ Chức hãm hại làm cho teo nhỏ, trải qua biết bao sóng gió và gian nan, giờ đây cậu càng quý trọng cuộc sống bình yên nhẹ nhàng.

Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy Ran bởi vì không thể gặp được mình mà buồn bã khổ sở trong khoảng thời gian đó, và rồi cậu đã tự thề với lòng mình, sau khi khôi phục hình dạng ban đầu, cậu sẽ không bao giờ rời xa cô nữa, cũng sẽ không dại dột liều lĩnh đâm đầu vào những việc nguy hiểm giống như trước kia nữa. Chuyện của Tổ Chức đã dạy cho cậu không ít bài học đắt giá, và cậu sẽ lấy nó làm tấm gương cho con đường sau này của mình.

Mặc dù làm cảnh sát thì đôi lúc cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ít nhất nó sẽ không nhấp nhô bấp bênh, động một chút là tiếp xúc với hắc ám như công an. Cùng lắm thì hay bị tội phạm kháng cự và tấn công thôi.

Sở dĩ cậu chọn làm cảnh sát mà không phải mở văn phòng thám tử như ông bác, là vì cậu muốn có một công việc thu nhập ổn định, để sau này có thể nuôi sống gia đình và bản thân. Ngẫm lại trong suốt thời gian cậu làm thám tử dạo trước khi bị teo nhỏ, và cả lúc cậu sống tại văn phòng thám tử Mori, cậu đã nhận ra rằng công việc thám tử nhiều lúc không ổn định, không phải lúc nào cũng sẽ có khách hàng. Nếu cứ ngóng cổ chờ đợi thì làm sao có thu nhập được?!

Nhưng cảnh sát thì khác, sẽ được nhận lương đều đều như bao công việc khác, thậm chí còn sẽ được thưởng thêm nếu có hiểu hiện tốt.

Cậu không muốn bản thân trở thành kẻ phụ thuộc tài chính vào người khác, cậu càng không cho phép bản thân trở thành gánh nặng cho Ran và để cô phải nuôi sống ngược lại mình. Cậu nhất định phải thành đạt và kiếm ra tiền, trở thành trụ cột vững chắc cho Ran dựa vào.

Có điều, Kudo Shinichi cho rằng bản thân nên đi học võ mới được, tại vì làm cảnh sát mà không có vũ lực là không ổn. Mặc dù cậu đá bóng giỏi, lúc bị teo nhỏ thường xuyên sử dụng giày tăng lực của tiến sĩ để hạ gục tội phạm, nhưng như vậy cũng không phải là cách, vả lại bây giờ cậu đã trở lại làm người lớn, cần phải tự dựa vào sức mình hơn là ỷ lại vào thiết bị.

Chỉ là nên học võ gì đây nhỉ?! Karate giống Ran?! Hay là Triệt Quyền Đạo giống Sera?! Hoặc là Judo giống ông bác?! Còn không thì Kendo giống Hattori?! Khó lựa chọn quá!

Thấy cậu đột nhiên đăm chiêu, Mori Ran bèn thắc mắc hỏi: "Cậu đang nghĩ gì thế Shinichi?!"

Kudo Shinichi buột miệng trả lời: "Tớ đang nghĩ xem nên học võ gì...A." Sau khi nói xong cậu mới nhận ra là mình đã nói những gì đang nghĩ trong đầu ra bên ngoài.

Mori Ran ngạc nhiên: "Cậu muốn học võ sao?!"

"À thì....a ha ha..." Kudo Shinichi cười ngượng ngùng xoa đầu.

Sonoko che miệng cười chế nhạo: "Chắc là sợ sau này về chung một nhà sẽ thua Ran, cho nên mới muốn đi học để chiếm thế thượng phong chứ gì?!"

Mori Ran lập tức đỏ mặt, bực bội nói: "Cậu đang nói bậy bạ cái gì vậy hả Sonoko?!!"

Kudo Shinichi cúi đầu thầm nghĩ:...Thật ra thì đây cũng là một trong số những nguyên nhân, nhưng cậu biết là không thể nói ra, bằng không Ran nhất định sẽ tẩn cậu.

Sera Masumi thì hiểu được nguyên nhân trọng điểm, nhếch môi cười nói: "Cũng phải thôi, nếu cậu đã muốn làm cảnh sát thì phải biết võ, bằng không thì khó mà thi đậu lắm."

Kyogoku Makoto mỉm cười ôn hòa nhìn cậu: "Nếu Kudo-kun không ngại thì anh có thể dạy Karate cho em."

Sonoko vội vàng hát đệm, ánh mắt đắc ý nhìn cậu: "Đúng đúng đúng! Để Makoto-san dạy cho cậu đi! Anh ấy lợi hại như vậy, cho dù cậu chỉ học được một phần 100 của anh ấy thì vẫn dư sức thi đậu cảnh sát mà!"

Kudo Shinichi: "...." Thôi cảm ơn khỏi cần! Muốn thì bà tự học đi bà cô!

Sera Masumi khoanh tay, nở nụ cười hào phóng: "Còn không thì cậu học Triệt Quyền Đạo với tớ đi, tớ đảm bảo sẽ dạy cho cậu trở thành một cao thủ. Yên tâm, Triệt Quyền Đạo của tớ là học từ anh Shuu, anh ấy lợi hại ra sao cậu cũng biết mà."

Kudo Shinichi: "...." Thế chẳng phải Sera thành sư phụ của cậu, còn Akai-san thành thái sư phụ của cậu sao?! Này thì không được! Cậu từ chối!

Mori Ran cười dịu dàng: "Nếu cậu muốn học võ thì tớ cũng có thể dạy cho cậu, còn nếu như cậu không thích học Karate thì tớ có thể nhờ bố tớ dạy Judo cho cậu, còn không thì nhờ Hattori-kun dạy Kendo cho cậu cũng được."

Kudo Shinichi: "!!!!" Này thì càng không được!! Để ông bác kia dạy thì cậu còn đường sống không?!! Chưa hết, cậu chẳng thà bị teo nhỏ thêm lần nữa cũng tuyệt đối không đời nào gọi tên da đen kia là sư phụ đâu!! Tuyệt đối không!!

Càng nghe cậu càng không muốn học môn võ giống bọn họ!

Rối quá! Nên học cái gì bây giờ?!

Đột nhiên, trong đầu Kudo Shinichi nảy lên một suy nghĩ.

Cậu giỏi dùng chân hơn là dùng tay, bởi vì cậu của xuất thân từ bóng đá. Hay là cậu học môn võ nào đó mạnh về dùng chân đá nhỉ?!

Nhắc đến môn võ dùng chân nhiều nhất thì phải kể đến Taekwondo. Phải nói là trên thế giới không môn võ nào dùng chân nhiều bằng Taekwondo cả. Hơn nữa từng cú đá của nó đều nhanh gọn dứt khoát và tấn công vào trọng tâm, đảm bảo hạ gục được đối thủ.

Kudo Shinichi vừa nghĩ vừa gật gù.

Okay! Cứ quyết định học Taekwondo đi!

Nhắc mới nhớ, tên Hattori kia cũng bảo là muốn làm cảnh sát, nhưng mà không muốn bị ông già ở nhà quản thúc, cho nên nếu có làm thì cũng sẽ không làm cảnh sát ở Osaka, mà sẽ đến Tokyo.

Nhưng thật lòng mà nói, Kudo Shinichi cảm thấy khả năng này không quá cao. Khoan nói đến việc bố cậu ta sẽ không để cậu ta làm vậy, thì bố của Kazuha là thủ trưởng của Sở Cảnh Sát Osaka, Kazuha sinh ra và lớn lên tại Osaka, cho nên cô ấy tuyệt đối sẽ không rời khỏi Osaka để mà đến nơi khác.

Mà tên kia nếu muốn giành được mỹ nhân về thì chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại Osaka thôi, chứ nếu như cậu ta đi Tokyo, thế chẳng phải hai người sẽ xa nhau hay sao?! Tên đó nhắm có chịu được chuyện này không?! Ha! Nội chưa tìm được nơi tỏ tình thôi đã la làng la xóm bữa giờ rồi! Chừng nào cậu ta dụ được Kazuha theo mình đến Tokyo định cư luôn đi rồi hẵng nói!

Sera Masumi nhìn biểu cảm của Kudo Shinichi liền đoán được là cậu đã chọn xong môn võ cho mình, bất quá cô cũng không mở miệng hỏi đó là gì, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của cậu, cô không có quyền xen vào.

Năm người vừa nói vừa đi thẳng đến trung tâm thương mại Beika.

Chỉ là khi bước vào khu mua sắm thì lại gặp được người quen.

"A, là cảnh sát Matsuda và Haruna-san kìa!" Mori Ran hô lên.

Vừa dứt lời, những người bên cạnh liền nhìn theo hướng mà cô chỉ.

Mà đúng lúc này, Matsuda Jinpei và Haruna vừa từ cửa hàng bên tay phải bước ra, Matsuda Jinpei một tay xách đồ một tay đỡ eo Haruna, hai người vừa đi vừa cười nói. Bất thình lình nghe thấy có người gọi tên mình, cả hai lập tức quay sang nhìn thì thấy năm thiếu niên đang đi cùng nhau.

Nụ cười trên môi vụt tắt.

"....."

Hai vợ chồng lại quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt đong đầy sự bất đắc dĩ và vô vọng.

Sao lại gặp đám nhóc này nữa vậy?! Liệu một hồi ở đây có xảy ra án mạng hay không?!

"Haruna-san! Cảnh sát Matsuda!" Sonoko cười hào hứng vô tư vẫy tay với hai người rồi bước tới.

Sera Masumi và Kudo Shinichi nhạy bén phát hiện ra, hai người này hình như trông không mấy gì dễ chịu khi nhìn thấy bọn họ thì phải. Kể cả lần trước trong chuyến du lịch học tập thực tế ở Kyoto cũng thế, lúc chạm mặt nhau ở nhà hàng, đôi vợ chồng này cũng có vẻ mặt y chang bây giờ.

Nhưng mà rốt cuộc là tại sao mới được?! Bọn họ có phải ôn dịch đâu chứ?!

Kudo Shinichi và Sera Masumi dấu chấm hỏi đầy mặt, nghĩ mãi mà cũng không hiểu.

Nhìn năm thiếu niên đang dần dần bước đến gần, hai vợ chồng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng nội tâm lại bắt đầu chết lặng, trong đầu theo phản xạ mà xuất hiện cùng một câu hỏi giống nhau.

Cũng không biết lát nữa ai sẽ là người giã từ thế giới đây...?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com