TruyenHHH.com

Conan Dn Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That Hoan

Shimizu Ryo bị Gin lạnh lùng tàn nhẫn đông đá, gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, đến cả muốn nhận lỗi cũng không biết tìm ai.

Cô nghiến răng nghiến lợi vẽ một bức tranh Gin rồi dán ngay lên tường phòng nghiên cứu của Sherry để ném phi tiêu giải hận. Đến khi cuối cùng cũng xả giận xong, nhìn bức tranh rách tả tơi hừ lạnh một tiếng:
"Chờ xem, chính tôi mới là người sẽ trở thành nữ sát thủ số một của tổ chức!"

Vẫn thấy chưa đủ đã, cô còn ôm ngực đi từ trên xuống, liếc mắt nhìn lại, hậm hực nói:
"Đến lúc đó tôi cũng sẽ đông đá anh cho biết! Cho anh đói mà chết luôn!"

Sherry đang bận rộn cũng tranh thủ liếc lên tường: thì ra bức tranh vừa rồi vẽ Gin à... Quả không hổ là tay vẽ Maraschino, sống động thật.

Không thể mua sắm nữa, Shimizu Ryo bèn kéo Sherry đi đua xe. Sherry trông thì trầm tĩnh chín chắn, ai ngờ lại cũng giống Ryo, mê mẩn xe phân khối lớn. Có điều trước đây còn nhỏ tuổi, chưa học được.

Shimizu Ryo vỗ ngực cam đoan, bảo đảm "dạy là hiểu ngay".

Tới nơi, Ryo lại nhìn trước ngó sau, dáng vẻ lén la lén lút.

Sherry khó hiểu: "Sao thế?"

Ryo cảnh giác quan sát xung quanh, hạ giọng: "Phải cẩn thận một chút, em còn chưa đủ 16 tuổi, chị đưa em đi đua xe là phạm luật đó, lỡ bị cảnh sát tóm được lại phải nghe giáo huấn dài dòng."

Sherry: "......"

Muốn phản bác quá trời mà lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Ryo dẹp hết việc vui chơi, cùng Sherry trải nghiệm cảm giác tuổi trẻ, thì bên kia, Gin có vẻ cuối cùng cũng không chịu nổi chuyện Ryo suốt ngày quấn lấy Sherry khiến tiến độ nghiên cứu của tổ chức bị kéo lùi thê thảm, thế là tiện tay chọn một nhiệm vụ ở nước ngoài, "đóng gói" cả Ryo lẫn Bourbon đẩy đi.

Sau đó, hắn còn dán hẳn một biển "Cấm Maraschino vào" trước cửa viện nghiên cứu.

Ngày cái biển đó được dán lên, Rye - vừa hoàn thành nhiệm vụ bên ngoài - cũng trở về.

Rye và Sherry là bạn thân. Cũng chính vì quan hệ này mà Rye mới có thể nằm vùng ở tổ chức. Hắn vừa về đã đến viện nghiên cứu thăm Sherry.

Đứng ngoài cửa viện, Rye dừng chân rất lâu, hút hết cả một điếu thuốc.

Lúc đó, Shimizu Ryo và Bourbon đang ngồi trên máy bay thì nhận được thông báo nhiệm vụ từ hệ thống của tổ chức.

[Ám sát Horace Baker]

Horace Baker nguyên là một nhà nghiên cứu tại chi nhánh châu Âu của tổ chức. Đương nhiên, giờ thì ông ta đã phản bội. Nhiệm vụ của Ryo và Bourbon là tiêu diệt Horace, đồng thời tiêu hủy hoặc thu hồi các tài liệu nghiên cứu ông ta mang đi.

Tổ chức điều tra được tung tích gần đây của Horace là ở Prague, thủ đô Cộng hòa Czech.

Tháng tám đã gần tới giữa, không khí ở Prague đã bắt đầu dịu mát.

Xuống máy bay, Shimizu Ryo như bừng tỉnh, lập tức mở bản đồ du lịch Prague mà cô đã mua, chỉ trỏ hăng hái:
"Bourbon ca, xem nè, chúng ta bắt đầu chơi từ đâu trước?"

Bourbon kéo theo đống hành lý bị cô vứt xuống đất, lạnh lùng vô tình mà tịch thu luôn cả bản đồ du lịch và sách hướng dẫn:
"Về khách sạn ngủ một giấc đã, chuyện còn lại để mai tính."

Ryo thấy trời cũng đã tối đen, đành tiếc nuối gật đầu đồng ý.

Khách sạn sắp xếp mỗi người một phòng, sát vách nhau.

Sáng hôm sau, tờ mờ sáng, Ryo đã dậy. Nhưng vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Bourbon, cô cố nhịn đến tận tám giờ mới chạy sang gõ cửa phòng anh.

Bourbon đã đoán trước được việc này, thở dài rồi mở cửa.

Trước cửa là đôi mắt long lanh sáng rực của Ryo.

Prague lạnh hơn Nhật Bản, nhưng cô vẫn diện đồ hè - một chiếc váy liền tay dài kiểu Pháp màu vàng nhạt, cổ đeo vòng ngọc trai, đồ trang sức cài tóc cũng đồng bộ ngọc trai. Ngay cả chiếc túi nhỏ cô đeo cũng gắn ngọc trai trang trí.

Có lẽ vì phấn khích, khuôn mặt cô đỏ hồng, trong mắt ánh lên khát vọng, như một chú nai con lạc đường ngơ ngác nhìn vào khu rừng rậm trước mặt.

Một dáng vẻ du khách hoàn chỉnh.

"Chúng ta đến đây là để làm nhiệm vụ, Gin vốn đã đang giận em rồi," Bourbon nhíu mày, giọng tuy nghiêm nhưng lại lộ rõ lo lắng, "Nếu lần này làm hỏng việc, em chắc chắn sẽ bị phạt."

"Đừng lo mà, ta chưa từng thất bại nhiệm vụ nào cả! Bourbon ca, chơi với ta một chút đi, ta chưa từng đến Praha bao giờ mà! Làm ơn đó... lap du..."

Dưới sự làm nũng không ngừng của Shimizu Ryo, Bourbon giả vờ khó xử nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý.

"Bourbon ca đúng là tốt nhất luôn đó!!" Vì sợ làm phiền người khác ngủ, Ryo hưng phấn đến độ phải cố kìm tiếng lại thật nhỏ.

Sau đó, Bourbon lập tức sắp xếp theo dõi tung tích Horace Baker, định nhanh chóng đến trước Maraschino để bắt ông ta, hoặc ít nhất là lấy được tài liệu nghiên cứu của tổ chức mang về.

Còn Shimizu Ryo thì lại thật sự coi đây là một chuyến du lịch. Đi đến đâu cũng chụp, chụp, chụp; ăn, ăn, ăn. Để tránh xảy ra "sự cố bệnh viện" như lần trước, Bourbon đành mệt mỏi trông chừng xem rốt cuộc cô ăn bao nhiêu.

Khi Shimizu Ryo định nhấc chân bước vào quán cà phê thứ năm trong ngày, Bourbon giơ tay túm cổ áo cô kéo lại.

Thấy Bourbon mặt nghiêm, Ryo cũng buồn buồn gật đầu nghiêm túc:
"Biết rồi..."

Bourbon thả tay ra trong nghi ngờ, thì thấy Ryo vừa được buông liền lập tức rẽ sang tiệm bánh bên cạnh quán cà phê. Vừa bước hai bước thì nhận ra Bourbon lại không cản, cô quay đầu lại bất an nhìn.

Bourbon dịu dàng bật cười, tóc vàng phất qua sống mũi, đôi mắt màu xám tím ngập tràn ánh nắng. Cả giọng nói cũng mềm mại đến mức khiến người ta nổi da gà:
"Em không có tiền."

Em không có tiền...

Không có tiền...

Tiền...

Không nói quá, Shimizu Ryo gần như bật khóc ngay tại chỗ. Ngón tay run rẩy chỉ vào tủ kính:

"Bourbon ca, anh có thấy cái bánh Tiramisu kia không? Anh có biết để làm ra nó người ta phải dồn bao nhiêu tâm huyết không? Anh có biết nó đã vượt qua bao nhiêu khó khăn mới có thể xuất hiện ở đây với dáng vẻ hoàn hảo như thế không? Anh nỡ để nó bị bỏ quên, sống cô độc hết phần đời còn lại ở đó sao?"

Vừa dứt lời, một bà mẹ liền dắt con gái qua mua mất cái Tiramisu đó.

Shimizu Ryo: "......"

Cô lập tức chỉ sang cái bánh bên cạnh Tiramisu.

"Bourbon ca, ước mơ cả đời của em là được ăn một miếng chiffon hoa hồng như vậy đó!"

Bourbon: "......"

Ước mơ của em thật vĩ đại.

Anh thở dài khe khẽ:

"Maraschino, ngoan nào. Về Nhật rồi em muốn ăn gì anh làm cho, được chưa?" Không dỗ được cô thì hai người đứng ở đây mãi thể nào cũng bị người ta vây xem.

Nghe xong, Ryo lập tức lau khô nước mắt, vui vẻ như chưa có gì xảy ra.

Lennon Wall là một trong những bức tường vẽ graffiti nổi tiếng nhất ở Praha. Shimizu Ryo hứng thú chạy tới, nhìn thấy bức tường thì hơi thất vọng vì nó chỉ dài có một đoạn ngắn. Nhưng vừa chụp vài tấm hình là cảm giác thất vọng kia lập tức tan biến.

Bức tường Lennon dùng màu sắc táo bạo, các mảng màu đối lập va chạm, lên ảnh đẹp không tưởng. Khí chất rực rỡ của Shimizu Ryo kết hợp hoàn hảo với màu sắc rực rỡ của bức tường, cô chỉ cần đứng vào đó là lập tức thành một phong cảnh khiến người ta không thể rời mắt.

Bourbon - người phụ trách chụp ảnh - bị dàn nhiếp ảnh gia đường phố chen lấn đẩy ra khỏi hàng. Ryo thấy vậy bèn liên tục vẫy tay gọi anh lại gần.

Bourbon do dự một lúc, rồi cũng đi qua.

"Làm ơn giúp em chụp với bạn một tấm nha!" Ryo lễ phép nhờ một nhiếp ảnh gia qua đường.

Bourbon bị cô nắm chặt lấy tay, không trốn được, đành đứng yên. Không quen bị nhiều ống kính chú ý, anh khẽ rũ mắt xuống, cả người đứng lặng giữa đám đông như một tảng đá rơi thẳng xuống đáy biển sâu - trầm mặc, nặng nề, như nuốt cả không gian xung quanh.

Nhưng tấm hình chụp ra lại đẹp đến bất ngờ.

Shimizu Ryo nhận ảnh từ các nhiếp ảnh gia, tỉ mỉ chọn ra vài tấm đẹp nhất rồi đăng lên Instagram, đồng thời cưỡng chế bắt Bourbon phải ngay lập tức nhấn thích.

Bourbon tìm ra tài khoản Insta mà Ryo dùng, trong đó... chỉ có đúng một bài đăng.

Mấy tấm ảnh đơn lẻ của Shimizu Ryo đều được chụp xoay quanh trung tâm là ảnh chụp chung với Bourbon, caption như sau:
[Shimizu đại nhân và ví tiền của nàng - Bourbon-kun (ví tiền hôm nay cực kỳ soái luôn!)]

Bourbon bật cười.

---

Gần chạng vạng, Shimizu Ryo và Bourbon cùng đi dạo trên Cầu Charles. Sông Vltava dưới chân lặng lẽ chảy, mặt nước rộng lớn có vài con thiên nga lững lờ trôi. Mặt trời nghiêng về phía tây, mây trời nhuộm sắc cam như vệt màu nhòe, làn gió ẩm ướt mang theo mùi nước thổi dọc cây cầu đầy du khách náo nhiệt như một khúc dệt rực rỡ.

Cầu Charles có rất nhiều họa sĩ đường phố chuyên vẽ tranh kiếm sống. Shimizu Ryo đi một hồi, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, sau đó ghé sát tai Bourbon thì thầm:

"Tranh họa tuy đẹp, nhưng vẫn kém ta một chút."

Bourbon: "......"

Ryo thở dài u oán:
"Ta cũng muốn đến đây mở một sạp vẽ tranh kiếm sống."

Bourbon: "......"

Thôi đừng, em sẽ chết đói mất.

"Đây là ước mơ cả đời của ta mà."

Bourbon thật sự không nhịn nổi nữa:
"Ước mơ cả đời của em cũng... nhiều thật."

Shimizu Ryo có lý lẽ riêng:
"Ước mơ không hề xung đột! Em có thể vừa ăn bánh uống trà chiều, vừa tranh thủ bán nghệ lúc chạng vạng!"

Bourbon nhắc nhở:
"Nhưng em là người của tổ chức đấy."

Ryo tiếc hùi hụi:
"Vậy... thôi để lần tới về Nhật mở vậy. Bourbon ca nhớ tới ủng hộ sinh ý của em nha."

Bourbon: "......"

Thôi kệ, miễn em vui là được.

Shimizu Ryo vui không đứng dậy nổi.

Lý do là... cô không nhịn được, chọn một họa sĩ nhờ vẽ tranh chân dung. Nhưng họa sĩ ở đây vốn quen vẽ người Âu Mỹ, đến khi vẽ người châu Á lại thành ra kỳ kỳ quái quái.

Một đại mỹ nhân như Shimizu Ryo mà bị vẽ thành một... dì nông dân ngoài chợ thì thật không thể tha thứ nổi.

Cô nhìn kỹ hồi lâu, tổng cảm thấy bức tranh kia... giống như ai đó vừa rời ruộng lên chợ bán rau.

Bourbon an ủi:
"Ít nhất... cũng không giống em."

Shimizu Ryo đau lòng:
"Tiếc là tốn tiền, đắt nữa chứ, đủ ăn mấy cái bánh kem!"

"Không sao, ví tiền của em không thiếu chút tiền đó đâu."

Nếu Bourbon đã nói vậy, Ryo lập tức quay lại thuê họa sĩ kia vẽ tiếp - lần này là... chân dung Gin.

Kết quả: lại kỳ quặc khó coi vô cùng.

Shimizu Ryo cười mãn nguyện thu bức tranh về. Thấy Bourbon nhìn với vẻ khó hiểu, cô tốt bụng giải thích:

"Đem về trừ tà - anh có muốn không?"

Bourbon lịch sự từ chối:
"Em... sao lại có ảnh Gin?"

Shimizu Ryo đáp không cần suy nghĩ:
"Tất nhiên là có chứ! Em còn lưu nhiều lắm. Anh muốn không? Dùng làm sticker biểu cảm cũng hợp lắm đó!"

Bourbon:
"...Không... không cần đâu."

---

Ngày hôm sau, hai người dạo quanh khu phố cổ Praha. Buổi tối tại quảng trường Old Town, người đông như nêm, trong chớp mắt Bourbon đã không thấy Ryo đâu.

Anh lách qua đám đông, và không ngoài dự đoán - bắt gặp cô đang định... ăn quỵt tại một tiệm bánh ngọt.

Nghi phạm cực lực phủ nhận cáo buộc, biện bạch rằng mình chỉ đang chờ ví tiền tới, hoàn toàn không có ý định trốn tiền bánh.

Thám tử Bourbon không tin lời biện hộ, tuyên bố phán xử ngay tại chỗ: phạm nhân vì không có bánh ngọt sẽ bị bỏ tù trong một thiên (nghìn năm).

---

Ngày thứ ba, Shimizu Ryo ôm theo một túi hạt, cùng Bourbon dạo chợ trời Havel. Trong chợ có rất nhiều thiên thần nhỏ bằng gỗ, nét mặt ngây thơ chất phác, Ryo lập tức muốn mua cả một nhà đem về.

Túi xách vừa mở ra là bắt đầu:
"Cho Đại ca một cái, em một cái. Scotch ca một cái, em một cái. Sherry một cái, em một cái. Rum đại thúc một cái, em một cái..."

Bourbon im lặng đè túi xách lại, túm cô ra khỏi Havel chợ.

---

Ngày thứ tư, rốt cuộc Ryo cũng nhớ ra việc chính khi đến Praha.

Cô vác khẩu súng ngắm, hăng hái nói:

"Bourbon ca, chúng ta đi làm việc thôi!"

Bourbon vừa nhận được tin từ công an: họ đã tìm thấy Horace Baker. Biết không thể trốn thoát, ông ta đồng ý hợp tác với công an. Hiện tại, họ đang khẩn cấp đưa ông rời khỏi đây, nhiệm vụ của Bourbon là kéo dài thời gian để trì hoãn hành động của Maraschino, đảm bảo họ có thể hoàn tất thủ tục và rời khỏi Praha an toàn.

Nhờ vào tính cách ham chơi của Maraschino mà phía công an đã tranh thủ được rất nhiều thời gian cho hành động. Giờ đây, hai người họ bắt đầu chính thức hành động, Bourbon cảm thấy nếu chờ đến khi nàng điều tra ra hành tung của Horace thì e rằng phía cảnh sát đã sớm đưa anh ta đáp xuống nước Nhật và bảo vệ kỹ càng rồi.

"Vậy để tôi đi điều tra nơi Horace từng xuất hiện lần trước xem có ai đã nhìn thấy tung tích của hắn không. Dù gì cũng đã qua một thời gian khá dài, khả năng có manh mối là rất thấp. Tôi sẽ cố hết sức, có kết quả lập tức báo cho cô." Bourbon nói trong lúc Shimizu Ryo đang thở hổn hển thu dọn đồ đạc.

Shimizu Ryo cảm động vô cùng. Rõ ràng là do cô mải chơi mà làm trễ nải thời gian, khiến cho người làm tình báo như Bourbon phải gánh thêm không ít phiền phức không cần thiết. Vậy mà Bourbon không những không tỏ ra khó chịu mà còn rất chu đáo, vô cùng chuyên nghiệp, thậm chí một lời oán trách cũng không có.

Đúng là một cộng sự như thần tiên! Shimizu Ryo thầm nghĩ, một con cá mặn như mình thật sự xứng có một người cộng sự tốt thế này sao?

Dù chỉ vì cộng sự, nhiệm vụ lần này cũng tuyệt đối không thể thất bại!

"Bourbon ca, anh không cần đi đâu, em biết hắn đang ở đâu." Shimizu Ryo khoác lên người chiếc áo khoác dài màu đen, đội lên đầu chiếc mũ nồi đen nhỏ, nghi hoặc nhìn Bourbon, "Anh không thay đồ à?"

Người của Tổ chức Áo Đen khi hành động đều phải đổi sang bộ trang phục màu đen, chẳng lẽ đây không phải là một nghi thức thiêng liêng mà tổ chức đã ngầm thỏa thuận từ lâu sao?

Shimizu Ryo cảm thấy như vậy thật ngầu. Dù trước kia mỗi lần thay đồ cô đều bị Gin mắng, nhưng lợi ích là bị mắng nhiều thì tay cũng nhanh lên, bây giờ cô có thể thay đồ trong một giây!

"Em biết hắn ở đâu?" Bourbon liếc mắt nhìn Shimizu Ryo một cái rồi mỉm cười, "Sao em có thể biết được? Hai ngày nay chúng ta luôn đi cùng nhau, em đâu có thời gian đi điều tra hành tung của hắn, đúng không?"

Shimizu Ryo kéo kín áo khoác, đôi mắt đen láy rực sáng lộ ra bên dưới vành mũ nồi nhỏ. Cô vỗ nhẹ chiếc laptop bên mình, khóe môi kiêu ngạo nhếch lên, "Chỉ cần là có hành động thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, mà em là một hacker cực kỳ xuất sắc."

Đây là con át chủ bài bí mật của Shimizu Ryo, nhưng cô tin tưởng cộng sự, tin tưởng Bourbon, nên sẵn sàng chia sẻ điều đó với anh.

"Bourbon ca, chúng ta phải nhanh lên, nếu để hắn vào sân bay rồi thì sẽ rắc rối lắm."

Thực ra mấy ngày nay Shimizu Ryo không hề chỉ lo chơi bời. Mỗi đêm khi về khách sạn, cô lại sử dụng kỹ năng hacker của mình để tìm kiếm thông tin về Horace. Tuy nhiên, thứ thực sự giúp cô xác định được vị trí của hắn lại là công cụ hệ thống có tên [Tìm kiếm kẻ phản bội].

Chức năng [Tìm kiếm kẻ phản bội] chỉ cần nhập vào thông tin cơ bản của mục tiêu là có thể lập tức truy vết hành tung của kẻ phản bội.

Mỗi lần sử dụng kéo dài khoảng nửa tiếng, tổng cộng có 5 lượt dùng. Hiện tại cô còn 1 lượt cuối cùng.

Hai người thuê một chiếc ô tô, người lái tất nhiên là Bourbon. Shimizu Ryo chỉ dẫn anh dừng lại trên một cây cầu cao, từ đây có thể thấy rõ vị trí bãi đậu xe ngoài trời của sân bay cách đó khoảng 800 mét - chính là nơi Horace đang trên đường tới.

Do bãi đậu xe bên trong sân bay đang sửa chữa, nên xe tới sân bay gần đây đều phải dừng ở bãi đỗ ngoài này.

Bourbon chưa bao giờ nghi ngờ thực lực của Maraschino. Anh luôn biết cô gái trẻ tuổi này là một người cực kỳ nguy hiểm, luôn quan sát cô bằng ánh mắt cẩn trọng và đầy dè chừng. Thế nhưng anh vẫn không hiểu nổi rốt cuộc Maraschino đã xác định được hành tung của Horace khi nào, và bằng cách nào mà biết được hắn hiện đang đi về phía sân bay.

Bourbon từng nghi ngờ rằng phía công an có người để lộ thông tin, nhưng sau khi kiểm chứng, anh tin chắc Maraschino chỉ là đơn thuần phát hiện được hành tung của Horace, chứ không biết hắn đang ở cùng với công an. Dù vậy, Bourbon cũng không có cơ hội để chuyển thông tin đó lại cho công an.

Với khả năng quan sát sắc bén như Maraschino, nếu anh truyền tin, rất có thể sẽ bị cô phát hiện. Hơn nữa, nếu Horace đột nhiên thay đổi hành trình, Maraschino có thể sẽ nhận ra có người tiết lộ tin tức, từ đó nghi ngờ thân phận của anh.

Điều mà Bourbon không dám nghĩ đến là - một người nhạy bén như Maraschino, thật sự từ trước đến giờ chưa từng nghi ngờ thân phận của anh sao?

Đây là lần đầu tiên Bourbon cùng Maraschino thực hiện một nhiệm vụ phức tạp như thế này, cũng là lần đầu tiên anh được chứng kiến tận mắt tài năng thật sự của cô. Lúc này, anh mới hiểu được câu nói đầy tự tin của Maraschino: "Dưới tay tôi chưa từng có nhiệm vụ nào thất bại" - rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.

Shimizu Ryo chống khuỷu tay lên cửa xe, gió ngoài cửa sổ lướt qua, nhẹ nhàng nâng mái tóc trước trán cô lên như hôn khẽ. Nhịp thở của cô cũng dịu lại, trong không gian yên tĩnh và bình lặng bên trong xe, hơi thở ấy quyện vào hô hấp của Bourbon, như sóng biển dồn dập lao vào bờ.

Từ gương chiếu hậu trong xe, Shimizu Ryo nhìn sang Bourbon, đôi môi xinh xắn hơi đỏ khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ và mau.

"Bourbon ca, anh yên tâm đi. Em tuyệt đối sẽ không để đại ca mắng anh, cũng sẽ không để anh bị nghi ngờ."

Đối với một người đang chịu trách nhiệm "trông gà hóa cuốc" như Bourbon, từng lời nói của Shimizu Ryo đều mang đầy ẩn ý.

"...Gin đang nghi ngờ tôi sao?"

Sợ bỏ lỡ mục tiêu, Shimizu Ryo không quay đầu lại.

"Không đâu, đó chỉ là tính cách của đại ca thôi. Nếu chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, anh ấy nhất định sẽ cằn nhằn mãi. Tôi thì không sao cả, nhưng Bourbon ca sẽ thấy buồn lòng đấy."

Bourbon là người hiếm hoi trong tổ chức thực sự đáng quý, Shimizu Ryo tự thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ anh khỏi vị đại ca phiền toái như Gin.

Cô quay lưng về phía Bourbon. Ngón tay của Bourbon từ từ dịch chuyển đến khẩu súng ngắn bên hông.

Khu vực này ngoài xe của hai người họ ra thì không còn ai khác. Chỉ cần anh ra tay, là có thể diệt trừ hiểm họa cho công an - không ai làm chứng, chết cũng không có bằng chứng.

Cô gái nhỏ tuổi như vậy đã có thể mang lại uy hiếp lớn đến thế cho công an, nếu để cô tiếp tục trưởng thành, sau này sẽ trở thành thế nào?

Shimizu Ryo hoàn toàn không biết gì về ánh mắt đang dán chặt vào mình của Bourbon. Mái tóc đen dài óng ả của cô đổ xuống sau lưng, tạo thành một hình dạng mềm mại hoàn mỹ. Cơ thể cô được bao bọc bởi chiếc áo gió đen ôm sát người, trông như thể đã trưởng thành hơn nhiều. Cô như dùng một loại khí chất khác hẳn ngày thường - lạnh lùng, tàn nhẫn, u buồn - để phong tỏa lại thế giới bên ngoài khung cửa sổ nhỏ.

Bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá vàng nhẹ nhàng đung đưa rơi xuống trong làn không khí tĩnh lặng.

Bourbon không biết đây có phải là một phép thử hay không. Người trong tổ chức không bao giờ hoàn toàn yên tâm khi đưa lưng mình cho kẻ khác.

Nhưng đến khi khẩu súng của anh hoàn toàn rút ra, Shimizu Ryo vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Chiếc xe cảnh sát chở Horace đã dừng lại tại bãi đỗ xe. Horace vừa bước xuống xe, ngay khoảnh khắc đó, Shimizu Ryo lập tức bóp cò, không hề có chút do dự hay chần chừ.

[Nhiệm vụ: Ám sát Horace Baker - Hoàn thành]

[Đang tính điểm: 10 điểm]

[Giá trị lệch chuẩn tử vong +1, hiện tại là 76]

Shimizu Ryo nhanh chóng thu hồi vũ khí, không buồn liếc đến thi thể của Horace hay đám người đang hỗn loạn bên cạnh anh ta - trong mắt cô, tất cả chỉ là những kẻ xui xẻo qua đường.

"Bourbon ca, chúng ta phải rời đi ngay, cảnh sát sắp đến rồi."

Bourbon mím chặt môi, không nói một lời, lập tức lái xe rời khỏi hiện trường. Cửa xe vẫn mở, gió lớn cuốn vào, thổi tung mái tóc dài của Shimizu Ryo. Qua gương chiếu hậu, Bourbon nhìn thấy cô đang dùng bàn tay trắng trẻo mềm mại gạt những lọn tóc vướng trên mặt, nét mặt xinh xắn có chút bối rối nhẹ nhàng - như thể đang buồn phiền vì không biết phải xử lý mái tóc rối ấy thế nào cho gọn gàng, giống như mọi cô gái trẻ ở tuổi này.

Không ai nhìn ra được cô gái ấy vừa nhẹ nhàng, bình thản đoạt đi một sinh mạng tươi sống. Giết người với cô dường như chẳng khác gì rụng một sợi tóc.

Trên người cô mang một vẻ lạnh lẽo không khác gì Gin.

Không hổ danh là sát thủ được người kia đích thân huấn luyện - Bourbon thầm nghĩ.

Chiếc xe dừng lại trên một cánh đồng hoang xa xôi, nơi những ngọn đồi uốn lượn như trải dài đến tận chân trời. Gió thổi qua các bụi cỏ xanh rì, tạo thành từng đợt sóng lăn tăn như biển khơi.

Qua cánh đồng này, vòng trở lại là có thể vào trung tâm thành phố Prague. Họ sẽ nghỉ lại khách sạn một đêm nữa, sáng mai là có thể kết thúc chuyến đi lần này.

Shimizu Ryo không hiểu vì sao Bourbon đột nhiên dừng xe, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô khi tranh công.

"Bourbon ca, anh không cần lo về tài liệu nữa đâu nhé. Đêm qua em đã hack vào máy tính của Horace, xoá sạch mọi dữ liệu rồi. Dù sao em cũng đã lướt sơ qua, hình như anh ta cũng chẳng lấy được gì thật sự hữu dụng cả. Không hiểu nổi vì lý do gì mà lại cứ nhất định phản bội tổ chức như vậy."

Bourbon nhẹ nhàng nói: "Tư tưởng của kẻ phản bội, làm sao chúng ta có thể lý giải?"

"Cũng đúng ha." Shimizu Ryo lục lọi túi một lúc rồi lấy ra một chiếc bùa hộ mệnh màu xanh biển, đưa cho Bourbon. "Xíu nữa thì em quên mất. Cái này là hôm qua em mua ở chợ Havel từ một bà lão người Nhật, là tiền tiết kiệm được khi không mua cà phê của anh đó. Bà ấy bảo cái này rất linh nghiệm, nhất định có thể phù hộ cho Bourbon ca bình an vô sự."

Với những người làm việc cho tổ chức như họ, điều khó khăn nhất chính là được bình yên. Shimizu Ryo cảm thấy đáng tiếc là hệ thống không bán thêm bùa hộ mệnh. Nếu có, cô thà tiêu sạch điểm để mua một cái hàng thật giá thật cho Bourbon.

Bourbon nhận lấy chiếc bùa hộ mệnh, khách khí nói một tiếng: "Cảm ơn."

Shimizu Ryo nhìn anh với vẻ kỳ quái, rồi tiến sát đến gần:
"Anh không vui à, Bourbon ca? Có chuyện gì sao? Là em khiến anh giận à?"

Bourbon nở một nụ cười, ánh mắt màu xám tím phản chiếu lại hình bóng mơ hồ của Shimizu Ryo:
"Không, anh không có không vui."

Shimizu Ryo nhìn anh một lúc, rồi lo lắng gật đầu:
"Nếu anh không vui thì nhất định phải nói với em nhé. Em biết đôi khi mình có thể làm vài chuyện khiến người khác ghét, nếu Bourbon ca không thích, nhất định phải nói cho em biết. Em... em sẽ cố gắng sửa đổi. Dù là muốn em ăn ít đi hay nói ít lại, em đều có thể làm được. Em không muốn khi ở cạnh em mà anh lại thấy không vui."

Bourbon cúi thấp mắt, hai hàng mi rủ xuống như phủ một lớp bóng vàng nhạt, che đi nửa khuôn mặt và cảm xúc của anh.

"...Anh biết rồi."

Chuyến hồi hương của Shimizu Ryo và Bourbon diễn ra cực kỳ suôn sẻ. Hai người không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, không có vụ giết người nào xảy ra, cũng không có vụ cướp máy bay. Shimizu Ryo còn ngủ một giấc ngon lành trên máy bay, đến lúc tỉnh dậy thì đã đặt chân lên đất Nhật.

Cũng may là cái kiểu ngủ mơ rồi suýt đấm cộng sự một cú vẫn chưa đến mức bị liệt vào diện "tập kích máy bay".

Xuống sân bay, Shimizu Ryo cẩn thận quan sát biểu cảm của Bourbon. Sau khi xác nhận anh không hề giận dỗi, cũng không có vẻ buồn bã, cuối cùng cô mới nhẹ nhàng thở phào.

Nói thật thì Shimizu Ryo có đôi khi cảm thấy tính tình của Bourbon khá khó đoán. Dù phần lớn thời gian anh luôn mỉm cười dịu dàng, điềm tĩnh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nụ cười đó không thực sự vui vẻ.

Thật ra Bourbon vốn không phải người dễ tiếp cận như vẻ ngoài. Khi tâm trạng anh không tốt, dù tức giận hay đau buồn, anh cũng giấu thật kỹ, không để ai nhìn ra.

Anh là một người rất tốt, nhưng việc cứ mãi đè nén bản thân như vậy thực sự rất mệt mỏi.

Vì vậy, Shimizu Ryo chỉ hy vọng, ít nhất khi ở bên cô, Bourbon có thể cảm thấy vui vẻ đôi chút - để anh có thể thật lòng cười lên một tiếng, từ tận đáy phổi.

Huống hồ gì, anh từng là người đã cứu mạng cô.

---

Người đầu tiên "nghênh đón" Shimizu Ryo trở lại Nhật chính là... chiếc bảng tên treo ở cửa Viện nghiên cứu.

Shimizu Ryo đứng ở cửa nhìn nó một lúc lâu, xác nhận rằng trên đời chắc không có ai trùng tên Maraschino mà đến thế hệ thứ hai.

Cô nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm khi về sẽ nhờ Bourbon làm giúp mình một chiếc bảng tên mới. Sau đó, cô lấy bút lông, phóng bút viết mấy chữ to đùng:

"Gin và chó không được vào!"

Ôm tấm bảng gỗ mới tinh quay lại viện nghiên cứu, sau một hồi đắn đo, cuối cùng cô vẫn không dám thay bảng cũ.

Đứng trong cửa kính, Rye - người chứng kiến toàn bộ cảnh tượng - bật ra một tiếng cười nhạo.

Giọng anh rất nhẹ, nhưng Shimizu Ryo lập tức nghe thấy.

Cô nổi điên - Gin thì cô không dám đụng, nhưng cái gã rượu giả này thì lấy tư cách gì mà đắc ý?

Shimizu Ryo xông tới trước mặt Rye, chống nạnh hất cằm:

"Ngươi cái đồ khốn này, muốn đánh nhau phải không?"

Rye cụp mắt liếc cô một cái, đồng tử màu xanh đậm như một hồ nước u ám giữa rừng sâu. Lạnh lẽo như gió rừng rít qua kẽ mi, quét xuống người Ryo, mang theo áp lực âm u khó tả. Ngón tay kẹp điếu thuốc, tay kia che gió châm lửa, động tác thong thả như không hề để tâm.

Làn khói mỏng nhẹ bay ra từ cổ họng, xen lẫn tiếng cười trầm khàn.

Shimizu Ryo chợt có cảm giác mình bị khinh thường. Đáng giận hơn nữa, trong mắt Rye, cô chẳng khác gì một đứa trẻ ranh khóc lóc đòi kẹo - dù có hung dữ thế nào cũng mất hết thế chủ động.

Đáng chết! Đám đàn ông mắt xanh chẳng có ai là người tốt cả!

Đúng lúc cô đang chửi thầm trong bụng, thì một chiếc Porsche màu đen quen thuộc chậm rãi dừng lại trước cửa Viện nghiên cứu. Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen bước xuống xe. Làn vải đen óng ánh nuốt hết ánh sáng, ôm lấy thân thể cao lớn đến từng tấc da trắng lạnh như tuyết. Đôi mắt như dã lang của hắn nhìn thấy Shimizu Ryo thì lập tức hiện lên vẻ bực bội - kiểu bực bội toàn thân không thoải mái.

Vị đại ca uy nghiêm ấy, chính là Gin.

...Lần này hắn không trở lại xe mà rời đi. Ngày khác sẽ lại đến.

Cái biển cảnh báo ở cổng viện nghiên cứu còn chưa kịp treo lên một nửa, Shimizu Ryo đã nhận ra ánh mắt của Gin dừng lại trên đó. Cô lập tức nhét tấm bảng gỗ trong tay vào lòng Rye, hét lên:

"Trời ạ! Rye, không ngờ anh lại là loại người như vậy! Đại ca anh minh thần võ, ngọc thụ lâm phong như thế, vậy mà anh lại viết cái tấm bảng sỉ nhục người ta như vậy! Anh không thấy có lỗi với sự ưu ái và tín nhiệm của đại ca dành cho anh sao?"

Nói đến đây, Shimizu Ryo giận đến mức run cả người, quay đầu nhìn về phía Gin đầy phẫn nộ:

"Đại ca, ngài nhìn xem Rye này! Không đánh cho một trận thì có phải là quá nuông chiều rồi không?"

Vodka kéo nhẹ kính râm xuống, trong lòng nghĩ: Maraschino quả nhiên vẫn sống động như ngày nào.

Loài người thật là sinh vật có khả năng thích nghi kỳ diệu. Nếu là hồi mới quen Shimizu Ryo, có khi Gin đã lạnh lùng "bắn" cô một phát ngay tại chỗ. Còn bây giờ? Hắn thậm chí còn có thể bình thản hỏi cô một câu:

"Kỳ nghỉ hè em đã làm xong bài tập chưa?"

Suốt đoạn đối thoại đầy đao kiếm của Shimizu Ryo, Rye chỉ yên lặng nghe từ đầu tới cuối, lúc này mới khẽ bật cười.

Shimizu Ryo không thể tin được mà lần lượt nhìn sang hai đôi mắt xanh lục trước mặt.

Rye vẫn thong thả phả ra một vòng khói, thờ ơ nói:

"Cố lên nhé, Maraschino."

---

Shimizu Ryo mang tâm trạng bực bội trở về nhà của cộng sự. Bourbon vừa dọn cơm trưa xong đặt lên bàn, cởi tạp dề, tò mò hỏi:

"Em treo cái bảng đó lên thật à?"

Nhìn vẻ mặt này, chắc không phải là vừa bị Gin đánh một trận chứ?

Shimizu Ryo buồn bã lắc đầu:
"Em nào dám... Với mấy chuyện kiểu 'chơi xong là chết thật', em vẫn rất nhạy cảm."

Bourbon thầm nghĩ: Vậy là ít ra cô cũng biết tự lượng sức mình.

Tâm trạng Shimizu Ryo cực kỳ tồi tệ, đến cơm trưa cũng chỉ ăn có một bát. Ăn xong, cô phụ giúp dọn dẹp bàn ăn, rồi lơ đãng nhìn ra ban công, thấy hoa cỏ mà Bourbon chăm sóc trông tươi tốt rực rỡ. Trong lòng cô lại càng buồn hơn.

Ngoài mấy ngày mới chuyển nhà qua đây, thực ra Shimizu Ryo không thường tới nhà Bourbon. Vì cộng sự của cô là người cực kỳ coi trọng sự riêng tư, nên vì tôn trọng anh, cô cũng cố gắng không làm phiền.

Cũng vì thế mà hôm nay cô mới lần đầu phát hiện: Bourbon lại có thể chăm hoa cỏ tốt đến vậy.

Nghĩ đến bản thân mình... xương rồng cô còn nuôi chết. Hơn nữa đã thay đến cái thứ hai rồi.

Bourbon cũng rất khâm phục cái thể chất "nuôi gì chết nấy" của Shimizu Ryo. Nói cô không để tâm đến chuyện chăm cây thì không đúng, anh có thể làm chứng là cô cực kỳ nghiêm túc. Thậm chí còn cẩn thận ghi chép vào sổ tay những điều cần chú ý khác nhau cho từng loại hoa. Khi tưới nước còn dùng ly đo chính xác liều lượng.

Nhưng có lẽ Shimizu Ryo thật sự là người không có số nuôi cây.

Bourbon thấy cô kéo ghế ra, ngồi cách xa ban công, sau đó rất từ bi, như một tiểu hòa thượng mà nói với anh:

"Em sợ ngồi gần, lỡ hại các bé chết mất."

Bourbon: "......"

Bourbon cảm thấy con người Shimizu Ryo thực sự có chút... phân liệt. Cô có thể vừa dành tình yêu chân thành tha thiết cho cây cỏ, lại vừa có thể thản nhiên đối mặt với việc cướp đi mạng người.

Có lẽ cô đúng là một sát thủ bẩm sinh - ngây thơ mà tàn nhẫn.

---

Hàng rào phòng ngủ của Bourbon không che chắn gì, chỗ Shimizu Ryo ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy bức tường trong phòng. Nơi đó, trong chiếc khung tranh vốn trống rỗng, bây giờ đã đặt vào một bức họa.

Hôm hoàn thiện việc trang trí, Shimizu Ryo từng ám chỉ rằng cô hy vọng Bourbon sẽ đặt bức tranh cô tặng làm quà gặp mặt vào khung đó. Nhưng lúc đó, Bourbon đã sớm vứt nó đi, rồi dùng ly trà sữa dụ cô phân tâm.

Sau đó, Bourbon suy nghĩ lại, liền dựa vào trí nhớ vẽ lại một bức gần giống bức cũ để thay thế. Dù sao tranh của Shimizu Ryo cũng chỉ là mấy nét vẽ rối tung bầm dập, đến mức chính cô có lẽ cũng chẳng thể vẽ lại giống lần hai.

Bourbon cảm thấy bản sao của mình rất đạt, nhưng đến lúc Shimizu Ryo nhìn nó, anh vẫn hơi căng thẳng, sợ cô nhìn ra sơ hở.

Shimizu Ryo nhìn chằm chằm bức tranh đó rất lâu.

Cô chỉ cần liếc mắt là biết ngay bức đó không phải do mình vẽ - mình có ngu thật nhưng cũng không đến nỗi vẽ xấu như vậy! Thế nhưng cô cũng nhận ra đây là do Bourbon cố ý bắt chước phong cách của cô mà vẽ.

Shimizu Ryo đặc biệt cảm động. Trong mắt cô, Bourbon là một người tâm tư tỉ mỉ lại dịu dàng. Chỉ là một bức tranh thôi, vậy mà anh vẫn chịu khó bỏ công bắt chước, ngụy trang cho thật giống, chẳng phải vì sợ cô buồn sao?

Bourbon đúng là cộng sự tốt nhất trên đời này rồi.

Tâm trạng Shimizu Ryo lập tức dịu xuống một nửa, cô nước mắt lưng tròng nhìn Bourbon, mũi nhỏ hít hít, nghẹn ngào nói:

"Bourbon ca, anh thật tốt..."

Bourbon hiếm khi có biểu cảm chột dạ, né tránh ánh mắt cô, lấy tay che miệng, khẽ ho khan hai tiếng.

"... Kỳ thật cũng không có gì đâu..."

---

Chẳng mấy chốc, năm học mới bắt đầu. Cùng lúc đó, Shimizu Ryo cũng chính thức từ biệt cái tuổi 16 trẻ con, trở thành một thiếu nữ 17 tuổi thành thục... học sinh cấp ba rồi đấy.

Ngay trước ngày khai giảng vài hôm, Shimizu Ryo đã hoàn thành xong bài tập kỳ nghỉ hè. Bước vào ngôi trường quen thuộc, cô vẫn là đại mỹ nữ cao lãnh, xa cách, ai thấy cũng không dám đến gần - Shimizu Ryo.

Năm học mới, người được cả lớp quan tâm nhiều nhất vẫn là bạn học Sakamoto.

Và sự kiện được chú ý nhất là... hội hậu viện CP Sakamoto x Shimizu chính thức thành lập.

Nguồn gốc của việc này phải ngược dòng trở lại một bài viết trên diễn đàn trường học:

【 Hôm đó mình tình cờ bắt gặp nam thần học viện và nữ thần học viện gặp nhau bí ẩn dưới tán hoa anh đào. Hai người này... thật sự không phải đang yêu nhau đấy chứ??? 】

Đúng vậy, chuyện đó đã xảy ra từ học kỳ một, nhưng đến giờ mới bị lôi ra mổ xẻ. Sau lễ khai giảng, người ta phát hiện nam sinh lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng bao giờ cười, ngay cả trực nhật hay bị phạt đứng cũng đều giữ phong cách lạnh lùng đến tận cùng... lại chủ động chào hỏi "băng sơn mỹ nhân" nổi tiếng toàn trường.

Và điều sốc nhất là - băng sơn mỹ nhân còn cười lại.

Tám phần là ai cũng đoán ra đang nói đến ai rồi.

Bên dưới bài viết, các bạn học sinh ăn dưa sôi nổi bình luận:

【Người qua đường ăn dưa】@xxx: Nói thêm đi, tui nhiều lưu lượng nè.

【Người không quan trọng】@xxx: À...

【8823】@xxx: Không thể nào, bạn học băng sơn mỹ nhân ngồi kế tui nè. Lần trước tui trượt vỏ chuối, ngã nhào ôm luôn bạn ngồi cạnh mà cổ cũng không thèm nhếch mép cười một cái.

【Ghét nhất người mẫu thời trang】@xxx: ......

---

Bài viết đó cuối cùng trôi dạt đến mấy nghìn lượt theo dõi. Chủ đề cũng ngày càng lệch hướng. Không biết từ khi nào, hội hậu viện CP SakaRyo được thành lập. Tuy nói phần lớn là ăn theo cho vui, vậy mà cuối cùng cũng gom góp được... hơn một trăm hội viên.

Shimizu Ryo biết chuyện này khi hội viên hậu viện đã có huy hiệu thiết kế riêng.

Cô cũng tiện thể lướt qua bài viết kia, đọc một lúc mới nhớ ra "cuộc gặp gỡ dưới tán hoa anh đào" mà họ nói chính là lần cô đi khảo sát hiện trường chôn xác của một tên giáo viên rác rưởi, rồi vô tình chạm mặt Sakamoto. Sau một hồi xã giao gượng gạo, cô liền nhanh chóng rút lui êm đẹp.

Còn cái lần cười khi chào hỏi Sakamoto... là vì lúc đó cô bỗng nhớ đến mấy câu chuyện cười nhảm mà cảnh sát Hagiwara từng kể, cười đến không nhịn được, thế là vỡ nhân cách.

Mấy chuyện sau đó toàn là suy đoán nhảm. Phần lớn nhìn phát biết là bịa đặt không có căn cứ. Có vài cái gượng gạo lắm cũng gọi là "có chút chứng cứ", ví dụ như:

Cả hai đều có nốt ruồi ở gần mắt, một bên trái một bên phải - trông rất có tướng phu thê...

Chỉ có thể nói là fan CP rất có trí tưởng tượng.









Tác giả có lời muốn nói: (xem như chính sự)

1. Tính đến hiện tại, tôi còn thiếu 14 chương chưa cập nhật. Từ ngày mai bắt đầu trả nợ. (Nhưng nếu viết chương mới thì có được tính là trả nợ không trời... khóc)

2. Quy định cập nhật v chương sau:

Mỗi 5000 dinh dưỡng dịch (từ 4000 bắt đầu tính) sẽ thêm một chương.

Đầu lôi cũng có thể tính (tính từ chương 22 trở đi).


(Dự định sắp tới sẽ phải đi làm rồi, chắc sẽ rất bận. Nếu số lượng chương yêu cầu vượt xa kỳ vọng... thì đành hẹn ở phần tiếp theo thôi...)










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com