Conan Dn Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That Hoan
Shimizu Ryo thở ra một hơi, ngẩng đầu cười với Scotch:"Cảm ơn huynh đệ."Nàng vung một tay lên, vỗ một cái lên vai Scotch, khiến hắn bị bất ngờ mà loạng choạng.Shimizu Ryo nhíu mày:"Scotch ca, thân thể ngươi phải luyện thêm nhiều vào mới được."Một chưởng của nàng mà còn không chịu nổi, thì đi nằm vùng kiểu gì đây? Ngươi rốt cuộc là từ bộ phận nào ra vậy?Scotch: "......"Hắn chỉ là không ngờ sức lực của Maraschino lại lớn đến vậy.Shimizu Ryo liếc nhìn cái xác trong xưởng một cái, tim đột nhiên nhảy dựng lên.Trước đây, mỗi lần đi làm nhiệm vụ với Gin và Vodka, nàng chưa từng phải lo đến chuyện xử lý thi thể. Gin là ai chứ? Một sát thủ thật sự đến cả nhìn xác còn chẳng buồn liếc.Nhưng lần này, từ lúc nổi lòng tham cho đến ra tay, toàn bộ đều do một mình Shimizu Ryo làm. Hơn nữa, Migishi Kengo dù gì cũng miễn cưỡng coi là công dân bình thường, Shimizu Ryo thật sự có hơi lo sẽ bị cảnh sát lần ra mình.Vậy giờ phải làm sao? Hay là... hủy xác phi tang?Shimizu Ryo ngẩng đầu nhìn về phía Bourbon đang bước đi, gọi to:"Tráng sĩ, chờ một chút!"Shimizu Ryo lạch bạch chạy đến bên cạnh cộng sự, nhón chân, nhăn mày, nhỏ giọng thì thầm kể ra nỗi lo của mình, rồi đề xuất một đối sách:"Hay là chúng ta đem xác hắn ném xuống vịnh Tokyo đi?"Bourbon im lặng lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng lạnh như băng:"Đó là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi."Shimizu Ryo liếc nhìn Bourbon đang mở cửa xe:"Nhưng mà... chuyển xác thì cần xe mà..."Giọng Bourbon còn lạnh hơn, như thể khí lạnh của anh ta có thể biến cả mấy dặm xung quanh thành Bắc Cực:"À... Sao cô không dùng xe của Gin?"Shimizu Ryo "a ba" mấy tiếng, càng nói càng nhỏ:"Tôi... tôi sợ hắn ném tôi xuống vịnh Tokyo luôn..."Bourbon mỉm cười:"Còn tôi thì sẽ không chắc?"Run rẩy. Bourbon đáng sợ quá!"Vậy, vậy thôi khỏi đi, tôi thấy cứ kệ đó chắc cũng không sao đâu..."Shimizu Ryo rất biết đường sống mà rút lui.Bourbon như là nghe được chuyện gì thú vị:"Ngươi đã giết người rồi, còn sợ cảnh sát làm gì?"Scotch đứng bên hoà giải:"Được rồi, Bourbon, đừng tức giận nữa."Giọng hắn dịu nhẹ, chậm rãi, khiến bầu không khí xung quanh cũng dịu lại không ít.Shimizu Ryo biết mình đuối lý, không dám cãi một câu, ngoan ngoãn đứng sang một bên, mặc cho bị giáo huấn.Scotch hỏi nàng:"Maraschino, vì sao cô lại giết hắn?... Là nhiệm vụ của tổ chức à?"Bourbon lại khẽ hừ lạnh một tiếng.Shimizu Ryo không ngờ sẽ có người hỏi mình câu đó, khựng lại. Người của tổ chức vốn chẳng bao giờ hỏi đồng sự vì sao giết người - việc này thì có gì phải hỏi? Không chừng là nhìn ngứa mắt cũng đủ lý do rồi. Cho nên câu hỏi của Scotch khiến nàng hoàn toàn không kịp trở tay.Tuy nàng cũng có thể trả lời thẳng "nhìn ngứa mắt", nhưng lại cảm thấy nếu nói ra sẽ khiến người ta thấy không dễ chịu lắm.Migishi Kengo tuy đã chết, nhưng địa vị xã hội của hắn vẫn còn đó - ở một ý nghĩa nào đó, hắn vẫn đang "sống" trong xã hội này.Dựa vào cái gì? Loại cặn bã như thế, chẳng lẽ còn bắt nàng phải thay hắn che đậy à?Scotch chỉ thấy, sau khi hắn hỏi xong, Maraschino trầm mặc mấy giây, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên.Lúc ấy trời đã gần hoàng hôn, ánh tà dương đỏ như máu thiêu rực nửa mảng rừng cây. Trên mặt Shimizu Ryo vẫn còn vết bẩn lấm lem, thế nhưng đôi mắt lại trong veo đến lạ thường."Không phải tổ chức bảo ta giết hắn. Nhưng mà, Scotch ca, huynh sẽ không nghĩ hắn là người tốt đấy chứ?"Shimizu Ryo cười nhẹ:"Giống như ta vậy, người bình thường nhìn thấy ta cũng sẽ không nghĩ rằng một đứa trẻ con, một học sinh, lại là sát thủ. Thế thì một giáo viên... nhất định là người tốt sao? Mà hắn rốt cuộc đã làm gì, thì ta sẽ không nói cho huynh biết đâu nha. Scotch ca, nếu muốn biết, thì tự mình đi tìm chân tướng đi."Bourbon liếc nàng một cái.Tối cùng ngày, thi thể Migishi Kengo đã bị cảnh sát đưa đi trong đêm, đồng thời tiến hành điều tra kín về gia đình, trường học và các mối quan hệ xã hội của hắn.Theo yêu cầu từ cấp trên, hướng điều tra ban đầu của cảnh sát là xem Migishi Kengo có liên hệ gì với tổ chức áo đen hay không. Cấp trên nghi ngờ hắn có thể vì dính líu đến tổ chức nào đó mà bị giết, và có khả năng từ hắn có thể lần ra được manh mối về tổ chức. Thế nhưng chẳng bao lâu, cảnh sát liền phát hiện Migishi Kengo không thể nào có bất cứ liên hệ gì với thế giới ngầm cả.Tuy vậy... cuộc điều tra vẫn không phải là hoàn toàn vô ích.Cùng lúc đó, phía Cảnh sát Đô thị cũng khởi động cuộc điều tra mất tích liên quan đến Migishi Kengo.Với tư cách là người cuối cùng từng gặp Migishi Kengo, Shimizu Ryo đương nhiên bị mời đến sở cảnh sát để lấy lời khai.Trùng hợp làm sao, cảnh sát lấy lời khai cho Shimizu Ryo lại là tiền bối cũ của cô - Date Wataru.Tuy nhiên, theo dòng thời gian hiện tại mà nói, ở đời này cô còn chưa từng gặp Date Wataru."Nghe nói hôm đó em thấy không khỏe, nên nhờ thầy Migishi đưa về nhà, có đúng không?""Đúng vậy.""Sau khi đưa em về, em có biết thầy ấy đi đâu không?""Không rõ ạ. Thầy thả em dưới lầu rồi rời đi luôn.""Lúc đó khoảng mấy giờ?""Tầm 4 giờ chiều.""Sau đó em có gặp lại thầy ấy không?""Không có. Em ngoài đi học ra thì chỉ ở nhà thôi, không gặp lại thầy.""Trong nhà chỉ có mình em à?""Không ạ, gần đây có một người bạn đến ở cùng.""Bạn đó là ai?"Lẽ ra người bạn đó nên là Bourbon. Nhưng khi Shimizu Ryo gọi điện nhờ anh ta đóng giả bạn ở cùng để làm chứng, thì vừa mới nói đến tên của viên cảnh sát phụ trách vụ việc, Bourbon đã từ chối với giọng điệu... ngại ngùng một cách kỳ lạ."Xin lỗi, mấy ngày nay tôi rất bận."Shimizu Ryo làm nũng:"Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu mà ~""Xin lỗi, chắc là không được thật rồi."Shimizu Ryo uất ức:"Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà, cũng không giúp được sao...""Cô không thấy nói trong nhà có một người bạn là nam thì rất kỳ à?""Không sao đâu, tôi không ngại để cảnh sát hiểu nhầm là tôi bao nuôi anh."Tiểu phú bà cực kỳ hào phóng mà nói."...... Thật ra tôi có chứng sợ cảnh sát, không thể nào nói dối trước mặt họ được.""Vậy à?"Shimizu Ryo chớp chớp mắt,
"Vậy thì không còn cách nào khác rồi."Thế là người bạn đó liền biến thành... Chianti.Shimizu Ryo cố tình dặn dò nàng ta đóng giả làm một người bình thường để đến đây.Chianti thì nói rằng, người bên cạnh nàng không bình thường nhất... chính là Shimizu Ryo.Shimizu Ryo lập tức bác bỏ câu đó.Việc Chianti đến lần này, cũng coi như giúp xóa bỏ nghi ngờ cho Shimizu Ryo.Vốn dĩ, trọng điểm nghi ngờ của cảnh sát cũng không đặt lên người Shimizu Ryo. Họ cũng không tin nổi một cô bé nhỏ như thế lại có thể vác giấu một gã cao tận mét tám đi đâu được. Việc lấy lời khai chỉ là thủ tục thông thường mà thôi.Trong khi bộ điều tra nội bộ đang chuẩn bị điều tra lý lịch công tác của Migishi Kengo tại các trường học trước kia, thì bên công an đã gửi sang bản báo cáo điều tra liên quan đến thi thể Migishi Kengo, gói gọn lại và đẩy cho bên điều tra nội bộ, ra chỉ thị rằng: xử lý những phần liên quan theo báo cáo, còn lại là phạm vi trách nhiệm của công an.Cảnh sát không phải lần đầu giành quyền điều tra với bộ hình sự. Các cảnh sát phụ trách vụ này trong điều tra nội bộ tuy tức giận nhưng cũng đành bó tay chịu trói. Cả đám tụ lại xem bản báo cáo vụ án của Migishi Kengo.Sau đó, cơn tức giận liền chuyển sang... một loại cao trào cảm xúc khác.Má nó, Migishi Kengo đúng là cặn bã từ đầu đến chân.Làm giáo viên mà chẳng làm được chuyện gì ra hồn, chỉ toàn gây tội.Gã này, chỉ cần còn tồn tại trên đời, là nhất định phải bị tống vào tù ngồi mọt gông đến chết.Lúc này phía điều tra nội bộ lập tức công bố kết quả điều tra theo hướng phía công an yêu cầu - định tính đây là một vụ án trả thù.Do Migishi Kengo từng phạm tội, gia đình nạn nhân năm xưa đã trả thù. Hung thủ hiện vẫn đang lẩn trốn.Với Tokyo, nơi mỗi ngày xảy ra vô số vụ án, thì vụ Migishi Kengo này không tạo ra dư luận quá lớn. Nhưng trong phạm vi sinh hoạt, làm việc trước đây của hắn, hầu như ai ai cũng biết rằng cái gã trông đạo mạo, ngậm đầy chính nghĩa đó thực ra là một con thú đội lốt người.Kết cục này vượt xa dự đoán của Shimizu Ryo.Cô vốn nghĩ, kết quả tốt nhất là cảnh sát điều tra không ra mình, vụ án bị bỏ ngỏ thành án treo. Không ngờ được rằng, bộ mặt thật của tên tra nam kia lại bị lật tung lên, và bị xã hội "thủ tiêu" một cách hoàn chỉnh.Thật sự quá đã lòng người!Shimizu Ryo cảm thấy vụ này chắc chắn có công lao của Scotch. Nếu không có hắn, cảnh sát không thể kết án nhanh đến vậy.Không ngờ được là hắn không chỉ điều tra ra sự thật, mà còn có thể ảnh hưởng đến cả Sở Cảnh sát Đô thị.Nhờ vậy, Shimizu Ryo đoán ra được đại khái Scotch thuộc bộ phận nào.Shimizu Ryo tự hài lòng với trí tuệ của bản thân, khẽ mỉm cười.
Cộng sự của cô thấy vậy liền lên tiếng:"Đừng có vênh váo mãi thế, lần này ngươi làm ra chuyện như vậy, còn phải nhờ Chianti giả làm nhân chứng giúp mới thoát thân được. Gin hiện đang rất bất mãn với ngươi đấy."Shimizu Ryo khẽ nhấp đôi môi đỏ, mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Bourbon bằng ánh mắt chân thành đến mức không thể chân thành hơn:"Bourbon ca, huynh đúng là người tốt, còn tốt hơn Gin nhiều. Nhưng huynh yên tâm, đại ca bất mãn với ta cũng không phải ngày một ngày hai, thêm lần này cũng chẳng khác biệt gì mấy."Nhưng mà nói thật...Mới mấy hôm trước, khi vừa được phân cặp làm cộng sự với Bourbon, hắn còn lạnh hơn cả Gin.Shimizu Ryo nói mười câu chưa chắc đã nhận lại được một câu.Gọi điện mà không đi thẳng vào chuyện chính thì bị cúp máy luôn.
Cũng may hai ngày gần đây tình hình đã cải thiện hơn nhiều.Theo lời Bourbon, đó là vì hắn bận làm một nhiệm vụ rất quan trọng trong mấy ngày trước.
Shimizu Ryo tỏ vẻ thông cảm.Bourbon hơi cảm thấy cạn lời, trước không nói nửa câu đầu của cô rốt cuộc có phải đang khen hay cà khịa,
liền hỏi:"Gin rất bất mãn với cô à?"Hồi nhớ lại lần gặp mặt hôm đó, Bourbon cảm thấy... Gin đối xử với Shimizu Ryo thực ra vẫn còn rất khoan dung.Việc đá cô nàng xuống xe... cơ bản không tính là gì.Nhắc đến chuyện đó, Shimizu Ryo lập tức nổi máu than thở:"Anh không biết đâu, em với anh ta quen biết cũng gần ba năm rồi. Mỗi lần gặp mặt là không có lần nào anh ta không mắng em! Không chỉ mắng! Còn đánh em nữa!!"Bourbon nheo mắt lại, đưa ly sữa nóng cho Shimizu Ryo:"Hắn vì sao lại đối xử với cô như vậy? Chẳng lẽ... cô nắm giữ bí mật gì, lỡ miệng để lộ ra ngoài?""Sao có thể chứ!" - Shimizu Ryo sợ Bourbon hiểu lầm mình, lập tức giơ tay thề thốt -"Em là công nhân ưu tú của tổ chức đấy nhé! Có thể tấn công, có thể hỗ trợ, làm gì cũng được! Kín miệng còn hơn cả đầu óc của Vodka! Loại sai sót cấp thấp thế này, em làm sao mà phạm phải... A, chết rồi, em có phải lỡ lời nói điều không nên nói? Xin lỗi nha, Vodka ca! Em không có ý kỳ thị đầu óc của anh đâu...!"Thấy cô nàng sắp bắt đầu lạc đề, Bourbon lập tức kéo câu chuyện về lại đường ray.Ở chung một thời gian, anh đã rút ra được một chân lý đơn giản:Nếu không chặn lại kịp thời, Shimizu Ryo có thể đưa câu chuyện đi một vòng quanh Trái Đất, sau đó bay thẳng ra vũ trụ, rồi vòng về từ phía bên kia hệ mặt trời."Cho nên, rốt cuộc là vì sao Gin cứ luôn mắng cô?"Shimizu Ryo liếm vệt sữa trắng còn vương bên miệng, Bourbon tiện tay đưa cho cô một cái bánh kem nhỏ."Để em nghĩ xem a... Lần trước là do em vô tình đụng trúng cái kính ngắm vừa được điều chỉnh của ảnh...""Lần trước nữa là tại em trộn ớt bột vào túi thuốc lá, không ngờ cái bao thuốc đó lại bị đại ca lấy đi hút...""Lần trước trước nữa... là em lỡ tay dính keo dán vào ghế lái của Vodka ca, ai ngờ hôm đó đại ca là người lái xe..."Bourbon: "......Vậy sao cô còn sống đến giờ?"Shimizu Ryo thở dài phiền muộn, cắn một miếng to bánh kem, hai má phồng lên, lầm bầm nói:"Có thể là vì... em biết né đòn."Mấy kỹ năng tránh né với phản xạ cơ bản hiện tại của cô, 97% đều là bị Gin tẩn mà luyện ra.Từ bị động ăn đòn đến bây giờ đã có thể "ngươi đánh ta né", nếu không khéo léo như vậy, có lẽ Shimizu Ryo đã bị Gin đánh chết từ lâu rồi.Chuyện của Migishi Kengo, phía cảnh sát coi như đã kết án xong, nhưng với Shimizu Ryo thì... vẫn chưa kết thúc.Vì cô còn có một người bạn học - tên là Sakamoto.Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Shimizu Ryo chạm mặt Sakamoto là lại có cảm giác bản thân bị hai con mắt kia nhìn thấu đến tận linh hồn.Ta biết ngươi là hung thủ giết người - ánh mắt đó dường như đang nói vậy, từ trên xuống dưới quét một vòng, như thể xuyên thấu linh hồn của cô.Ánh mắt kiểu này, Shimizu Ryo trước giờ chỉ từng thấy trên người Kusuo-kun, thằng bé hàng xóm hồi nhỏ.Cô thật sự không hiểu... sinh vật các-bon bình thường sao lại có thể phát ra ánh mắt như vậy?Shimizu Ryo - người mà trời không sợ, đất không sợ - thế mà lại không dám nhìn thẳng vào mắt Sakamoto.Trước kia ở trường, cô thỉnh thoảng còn trò chuyện với mấy bạn học khác.Giờ thì hoàn toàn tự bế.Ôm lấy cái bàn nhỏ của mình, trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại câu thần chú:"Không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta......"Tan học xong là lao vọt khỏi cổng trường về nhà, chạy còn nhanh hơn cả trốn truy nã.Dù sao cô cũng bỏ hoạt động câu lạc bộ không phải một hai ngày, ráng chịu đựng thêm tí nữa là đến kỳ nghỉ hè rồi.Rồi có một ngày, Shimizu Ryo bị "chặn" ở ngay trong lớp.Chuyện đó cũng bình thường thôi, như già gân có khi cũng bị tuột móng trước kia vậy - cả lớp đổ dồn ra cửa không cho cô đi qua cũng chẳng có gì lạ.Nhưng mọi chuyện lại khác xa với tưởng tượng của Shimizu Ryo.Không có một lời chất vấn hay trách móc nào cả, các bạn học của cô - thậm chí Shimizu Ryo còn chưa kịp nhận ra tên họ mình - đã chuẩn bị sẵn những thứ lộng lẫy: quả cầu lớn đầy màu sắc, dải lụa rực rỡ, mùi thơm ngào ngạt của bánh kem, cùng hàng trăm lời chúc mừng đồng loạt vang lên."Sinh nhật vui vẻ!"Shimizu Ryo xúc động đến mức nước mắt tràn mi, nghẹn ngào:"Cảm ơn mọi người nhiều lắm.""Sera-kun nói Shimizu đồng học dạo này không được vui, chúng ta rất lo cho em."Cảm ơn nhé, Sera, mình hứa sẽ không còn nghĩ xấu về cậu nữa dù cậu lúc nào cũng mặc như không mặc, bụng bia thì cứ gọi là "đỉnh"!"Chúng ta cũng hy vọng Shimizu đồng học có thể vui lên. Sắp tới là nghỉ hè rồi, cứ phải vui vẻ mới xứng đáng chào đón kỳ nghỉ này chứ ~"Ôi tốt quá, Aina, ra là cậu không ghét mình thật!"Shimizu đồng học, sinh nhật vui vẻ nhé!" - Kubota đồng học cũng góp lời.Nhưng vấn đề lớn nhất là...Hôm nay không phải sinh nhật mình!!Rốt cuộc ai đã nói với mọi người là hôm nay là sinh nhật của Shimizu Ryo?Cô liếc nhìn về phía cửa sổ, nơi có một chàng trai trẻ tuấn tú - Sakamoto đồng học - đang một tay hạ thấp gọng kính, nở một nụ cười thoáng qua với cô.Bỗng nhiên, Shimizu Ryo chợt hiểu ý Sakamoto:Thật ra, chuyện sinh nhật có hay không không quan trọng.
Điều họ muốn chỉ là cô được vui vẻ thật sự.Hôm nay không phải sinh nhật, nhưng lời chúc phúc đó là thật lòng.Shimizu Ryo mỉm cười nhẹ, cánh môi đỏ lên hồng nhạt, như một con sóng nhỏ khẽ gợn dưới ánh trăng mênh mông."Thấy chưa, Shimizu đồng học cười rồi đó!!"Shimizu Ryo bối rối: ?Mình hiếm khi cười đến vậy sao?Đến đây, có thể nói vụ việc Migishi Kengo đã thực sự kết thúc... Nhưng không hề.Còn có một rắc rối lớn nữa - người tên Hagiwara Kenji.
"Vậy thì không còn cách nào khác rồi."Thế là người bạn đó liền biến thành... Chianti.Shimizu Ryo cố tình dặn dò nàng ta đóng giả làm một người bình thường để đến đây.Chianti thì nói rằng, người bên cạnh nàng không bình thường nhất... chính là Shimizu Ryo.Shimizu Ryo lập tức bác bỏ câu đó.Việc Chianti đến lần này, cũng coi như giúp xóa bỏ nghi ngờ cho Shimizu Ryo.Vốn dĩ, trọng điểm nghi ngờ của cảnh sát cũng không đặt lên người Shimizu Ryo. Họ cũng không tin nổi một cô bé nhỏ như thế lại có thể vác giấu một gã cao tận mét tám đi đâu được. Việc lấy lời khai chỉ là thủ tục thông thường mà thôi.Trong khi bộ điều tra nội bộ đang chuẩn bị điều tra lý lịch công tác của Migishi Kengo tại các trường học trước kia, thì bên công an đã gửi sang bản báo cáo điều tra liên quan đến thi thể Migishi Kengo, gói gọn lại và đẩy cho bên điều tra nội bộ, ra chỉ thị rằng: xử lý những phần liên quan theo báo cáo, còn lại là phạm vi trách nhiệm của công an.Cảnh sát không phải lần đầu giành quyền điều tra với bộ hình sự. Các cảnh sát phụ trách vụ này trong điều tra nội bộ tuy tức giận nhưng cũng đành bó tay chịu trói. Cả đám tụ lại xem bản báo cáo vụ án của Migishi Kengo.Sau đó, cơn tức giận liền chuyển sang... một loại cao trào cảm xúc khác.Má nó, Migishi Kengo đúng là cặn bã từ đầu đến chân.Làm giáo viên mà chẳng làm được chuyện gì ra hồn, chỉ toàn gây tội.Gã này, chỉ cần còn tồn tại trên đời, là nhất định phải bị tống vào tù ngồi mọt gông đến chết.Lúc này phía điều tra nội bộ lập tức công bố kết quả điều tra theo hướng phía công an yêu cầu - định tính đây là một vụ án trả thù.Do Migishi Kengo từng phạm tội, gia đình nạn nhân năm xưa đã trả thù. Hung thủ hiện vẫn đang lẩn trốn.Với Tokyo, nơi mỗi ngày xảy ra vô số vụ án, thì vụ Migishi Kengo này không tạo ra dư luận quá lớn. Nhưng trong phạm vi sinh hoạt, làm việc trước đây của hắn, hầu như ai ai cũng biết rằng cái gã trông đạo mạo, ngậm đầy chính nghĩa đó thực ra là một con thú đội lốt người.Kết cục này vượt xa dự đoán của Shimizu Ryo.Cô vốn nghĩ, kết quả tốt nhất là cảnh sát điều tra không ra mình, vụ án bị bỏ ngỏ thành án treo. Không ngờ được rằng, bộ mặt thật của tên tra nam kia lại bị lật tung lên, và bị xã hội "thủ tiêu" một cách hoàn chỉnh.Thật sự quá đã lòng người!Shimizu Ryo cảm thấy vụ này chắc chắn có công lao của Scotch. Nếu không có hắn, cảnh sát không thể kết án nhanh đến vậy.Không ngờ được là hắn không chỉ điều tra ra sự thật, mà còn có thể ảnh hưởng đến cả Sở Cảnh sát Đô thị.Nhờ vậy, Shimizu Ryo đoán ra được đại khái Scotch thuộc bộ phận nào.Shimizu Ryo tự hài lòng với trí tuệ của bản thân, khẽ mỉm cười.
Cộng sự của cô thấy vậy liền lên tiếng:"Đừng có vênh váo mãi thế, lần này ngươi làm ra chuyện như vậy, còn phải nhờ Chianti giả làm nhân chứng giúp mới thoát thân được. Gin hiện đang rất bất mãn với ngươi đấy."Shimizu Ryo khẽ nhấp đôi môi đỏ, mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Bourbon bằng ánh mắt chân thành đến mức không thể chân thành hơn:"Bourbon ca, huynh đúng là người tốt, còn tốt hơn Gin nhiều. Nhưng huynh yên tâm, đại ca bất mãn với ta cũng không phải ngày một ngày hai, thêm lần này cũng chẳng khác biệt gì mấy."Nhưng mà nói thật...Mới mấy hôm trước, khi vừa được phân cặp làm cộng sự với Bourbon, hắn còn lạnh hơn cả Gin.Shimizu Ryo nói mười câu chưa chắc đã nhận lại được một câu.Gọi điện mà không đi thẳng vào chuyện chính thì bị cúp máy luôn.
Cũng may hai ngày gần đây tình hình đã cải thiện hơn nhiều.Theo lời Bourbon, đó là vì hắn bận làm một nhiệm vụ rất quan trọng trong mấy ngày trước.
Shimizu Ryo tỏ vẻ thông cảm.Bourbon hơi cảm thấy cạn lời, trước không nói nửa câu đầu của cô rốt cuộc có phải đang khen hay cà khịa,
liền hỏi:"Gin rất bất mãn với cô à?"Hồi nhớ lại lần gặp mặt hôm đó, Bourbon cảm thấy... Gin đối xử với Shimizu Ryo thực ra vẫn còn rất khoan dung.Việc đá cô nàng xuống xe... cơ bản không tính là gì.Nhắc đến chuyện đó, Shimizu Ryo lập tức nổi máu than thở:"Anh không biết đâu, em với anh ta quen biết cũng gần ba năm rồi. Mỗi lần gặp mặt là không có lần nào anh ta không mắng em! Không chỉ mắng! Còn đánh em nữa!!"Bourbon nheo mắt lại, đưa ly sữa nóng cho Shimizu Ryo:"Hắn vì sao lại đối xử với cô như vậy? Chẳng lẽ... cô nắm giữ bí mật gì, lỡ miệng để lộ ra ngoài?""Sao có thể chứ!" - Shimizu Ryo sợ Bourbon hiểu lầm mình, lập tức giơ tay thề thốt -"Em là công nhân ưu tú của tổ chức đấy nhé! Có thể tấn công, có thể hỗ trợ, làm gì cũng được! Kín miệng còn hơn cả đầu óc của Vodka! Loại sai sót cấp thấp thế này, em làm sao mà phạm phải... A, chết rồi, em có phải lỡ lời nói điều không nên nói? Xin lỗi nha, Vodka ca! Em không có ý kỳ thị đầu óc của anh đâu...!"Thấy cô nàng sắp bắt đầu lạc đề, Bourbon lập tức kéo câu chuyện về lại đường ray.Ở chung một thời gian, anh đã rút ra được một chân lý đơn giản:Nếu không chặn lại kịp thời, Shimizu Ryo có thể đưa câu chuyện đi một vòng quanh Trái Đất, sau đó bay thẳng ra vũ trụ, rồi vòng về từ phía bên kia hệ mặt trời."Cho nên, rốt cuộc là vì sao Gin cứ luôn mắng cô?"Shimizu Ryo liếm vệt sữa trắng còn vương bên miệng, Bourbon tiện tay đưa cho cô một cái bánh kem nhỏ."Để em nghĩ xem a... Lần trước là do em vô tình đụng trúng cái kính ngắm vừa được điều chỉnh của ảnh...""Lần trước nữa là tại em trộn ớt bột vào túi thuốc lá, không ngờ cái bao thuốc đó lại bị đại ca lấy đi hút...""Lần trước trước nữa... là em lỡ tay dính keo dán vào ghế lái của Vodka ca, ai ngờ hôm đó đại ca là người lái xe..."Bourbon: "......Vậy sao cô còn sống đến giờ?"Shimizu Ryo thở dài phiền muộn, cắn một miếng to bánh kem, hai má phồng lên, lầm bầm nói:"Có thể là vì... em biết né đòn."Mấy kỹ năng tránh né với phản xạ cơ bản hiện tại của cô, 97% đều là bị Gin tẩn mà luyện ra.Từ bị động ăn đòn đến bây giờ đã có thể "ngươi đánh ta né", nếu không khéo léo như vậy, có lẽ Shimizu Ryo đã bị Gin đánh chết từ lâu rồi.Chuyện của Migishi Kengo, phía cảnh sát coi như đã kết án xong, nhưng với Shimizu Ryo thì... vẫn chưa kết thúc.Vì cô còn có một người bạn học - tên là Sakamoto.Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Shimizu Ryo chạm mặt Sakamoto là lại có cảm giác bản thân bị hai con mắt kia nhìn thấu đến tận linh hồn.Ta biết ngươi là hung thủ giết người - ánh mắt đó dường như đang nói vậy, từ trên xuống dưới quét một vòng, như thể xuyên thấu linh hồn của cô.Ánh mắt kiểu này, Shimizu Ryo trước giờ chỉ từng thấy trên người Kusuo-kun, thằng bé hàng xóm hồi nhỏ.Cô thật sự không hiểu... sinh vật các-bon bình thường sao lại có thể phát ra ánh mắt như vậy?Shimizu Ryo - người mà trời không sợ, đất không sợ - thế mà lại không dám nhìn thẳng vào mắt Sakamoto.Trước kia ở trường, cô thỉnh thoảng còn trò chuyện với mấy bạn học khác.Giờ thì hoàn toàn tự bế.Ôm lấy cái bàn nhỏ của mình, trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại câu thần chú:"Không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta......"Tan học xong là lao vọt khỏi cổng trường về nhà, chạy còn nhanh hơn cả trốn truy nã.Dù sao cô cũng bỏ hoạt động câu lạc bộ không phải một hai ngày, ráng chịu đựng thêm tí nữa là đến kỳ nghỉ hè rồi.Rồi có một ngày, Shimizu Ryo bị "chặn" ở ngay trong lớp.Chuyện đó cũng bình thường thôi, như già gân có khi cũng bị tuột móng trước kia vậy - cả lớp đổ dồn ra cửa không cho cô đi qua cũng chẳng có gì lạ.Nhưng mọi chuyện lại khác xa với tưởng tượng của Shimizu Ryo.Không có một lời chất vấn hay trách móc nào cả, các bạn học của cô - thậm chí Shimizu Ryo còn chưa kịp nhận ra tên họ mình - đã chuẩn bị sẵn những thứ lộng lẫy: quả cầu lớn đầy màu sắc, dải lụa rực rỡ, mùi thơm ngào ngạt của bánh kem, cùng hàng trăm lời chúc mừng đồng loạt vang lên."Sinh nhật vui vẻ!"Shimizu Ryo xúc động đến mức nước mắt tràn mi, nghẹn ngào:"Cảm ơn mọi người nhiều lắm.""Sera-kun nói Shimizu đồng học dạo này không được vui, chúng ta rất lo cho em."Cảm ơn nhé, Sera, mình hứa sẽ không còn nghĩ xấu về cậu nữa dù cậu lúc nào cũng mặc như không mặc, bụng bia thì cứ gọi là "đỉnh"!"Chúng ta cũng hy vọng Shimizu đồng học có thể vui lên. Sắp tới là nghỉ hè rồi, cứ phải vui vẻ mới xứng đáng chào đón kỳ nghỉ này chứ ~"Ôi tốt quá, Aina, ra là cậu không ghét mình thật!"Shimizu đồng học, sinh nhật vui vẻ nhé!" - Kubota đồng học cũng góp lời.Nhưng vấn đề lớn nhất là...Hôm nay không phải sinh nhật mình!!Rốt cuộc ai đã nói với mọi người là hôm nay là sinh nhật của Shimizu Ryo?Cô liếc nhìn về phía cửa sổ, nơi có một chàng trai trẻ tuấn tú - Sakamoto đồng học - đang một tay hạ thấp gọng kính, nở một nụ cười thoáng qua với cô.Bỗng nhiên, Shimizu Ryo chợt hiểu ý Sakamoto:Thật ra, chuyện sinh nhật có hay không không quan trọng.
Điều họ muốn chỉ là cô được vui vẻ thật sự.Hôm nay không phải sinh nhật, nhưng lời chúc phúc đó là thật lòng.Shimizu Ryo mỉm cười nhẹ, cánh môi đỏ lên hồng nhạt, như một con sóng nhỏ khẽ gợn dưới ánh trăng mênh mông."Thấy chưa, Shimizu đồng học cười rồi đó!!"Shimizu Ryo bối rối: ?Mình hiếm khi cười đến vậy sao?Đến đây, có thể nói vụ việc Migishi Kengo đã thực sự kết thúc... Nhưng không hề.Còn có một rắc rối lớn nữa - người tên Hagiwara Kenji.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com