CÔ VỢ NỮ QUÁI CỦA THIẾU BANG CHỦ TRẺ CON (Version DaChuu)
Chap 12
Hai ngày sau tại nhà hàng Hắc Long
- Xin lỗi cô vì Chuuya đang còn học ở trường! Lát nữa nó sẽ tới ngay. - mẹ cậu giải thích khéo.
- Ồ không sao đâu, giới thiệu với chị đây là Dazai Osamu con trai của tôi. - mẹ hắn chỉ vào hắn.
Hắn nở nụ cười thân thiện lễ phép gật đầu, ba mẹ cậu nhìn nhau cười hài lòng. Chưa gì thì hắn đã ghi điểm rồi nhá! Ba cậu tấm tắc
- Con trai chị phong độ lắm đấy! Thế còn anh nhà đâu?
- Anh ấy đang lo công việc bên Nhật, tôi đã căn dặn anh ấy kí kết hợp đồng đầu tư vào tập đoàn Nakahara rồi. Khi hai đứa nó làm lễ kết hôn thì công ty anh chị sẽ chính thức nhận được khoản đầu tư đó.
Mẹ cậu e dè
- Thực sự rất cám ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi trong vụ này! Nếu không có cô chúng tôi không biết phải làm sao nữa.- Chị đừng nói vậy, dù sao chúng ta cũng từng là bạn cũ mà! Được lấy con trai chị cho con trai của tôi đó mới là vinh dự. - mẹ hắn cười cười.
Hắn đen mặt, đồng thời nóng cả ruột vì không biết mặt con vợ tương lai ra thế nào. Lỡ đâu cậu ta đẹp như Chí Phèo hay Quỷ Dạ Xoa thì hắn chỉ có nước đâm đầu vào xe tải mà tự vẫn mất. Nhưng ba mẹ cậu ấy đẹp thế này thì chắc cậu ấy không đến nỗi xấu đâu. Hắn đã đi trước một bước là cho người điều tra về cậu. Gia đình hai bên nói chuyện không ngừng làm không khí rất nhộn nhịp, riêng hắn vẫn im thin thít vì chán. Đáng lẽ giờ này là tan học lâu rồi chứ!
- Đôi heo! Em tới nhất nha!!!! hihi - Atsushi cười toe toét.
- Cái gì kì zậy? - Ranpo nhăn nhó.
Cậu đẩy tờ tiền về phía Atsushi vì cậu bé ăn nhất. Cậu nhai kẹo nhóp nhép quăng xấp bài cho Akutagawa xào bài bắt đầu ván mới. Atsushi và Akutagawa hợp tác làm Ranpo thua mấy bàn liên tiếp khiến cậu ta tức giận chỉ nung nấu ý chí phục thù. Còn cậu thì thắng thua chả quan trọng nên gương mặt cậu vẫn như thế thôi.
Lúc sáng bước vào quán, Akutagawa bước đi phía trước không cẩn thận nên khi đóng cửa đã đập trúng mặt nó. Kết quả là gương mặt kute đã được trang trí bằng một miếng băng keo nhỏ bên má. Nhưng không sao, trông vẫn kool như thường.
Số là bốn đứa trốn học ngồi ở đây đánh bài từ sáng đến giờ ấy mà. Thế mà mẹ cậu không biết cứ tưởng cậu đang học. Đúng là hết nói nổi học sinh thời nay. Atsushi xem đồng hồ rồi nhăn nhó
- Mới đây mà đã 1 giờ trưa rồi sao? Mau thế nhỉ???
Cậu nghe đến đây thì giật bắn mình. Thôi trễ hẹn rồi! Cậu để tiền nước xuống bàn rồi xách cặp chạy đi trước con mắt ngỡ ngàng của ba người. Đi đâu mà gấp thế không biết? Cậu lên ga rồi phóng vù đến nhà hàng Hắc Long. Trễ nửa tiếng đồng hồ rồi còn đâu.
Cậu thắng một cái đẹp mắt cửa nhà hàng, bánh xe ma sát xuống mặt đường đảo một vòng rồi ngừng lại muốn chổng hai bánh sau. Bảo vệ nhìn cậu mà sắp lọt hai con mắt ra ngoài, học sinh mà thế đấy. Cậu bước vào bên trong. Cậu hỏi phòng rồi đi thẳng đến đấy! Cậu cũng chả có hứng thú muốn biết mặt thằng chồng đâu, chỉ vì ba mẹ cậu muốn cậu đến. Thế thôi!
Mọi người đang nói chuyện rôm rả thì cánh cửa bật mở, cậu xuất hiện với bộ dạng hàng ngày đến trường. Ba mẹ cậu có phần hơi ái ngại vì sợ cậu sẽ mất điểm trong mắt bà Akarine. Ai ngờ chưa gì thì mẹ hắn đã đứng lên tiến đến chỗ của cậu kéo tay cậu vào chỗ ngồi. Mẹ hắn nhìn cậu cười vui vẻ
- Con là Chuuya hả? Sao mà sociu thế? - bà bẹo má nó.
Cậu đơ toàn tập không nói gì chỉ cười gượng một cái thật nhẹ rồi cái bản mặt lạnh như tiền lại xuất hiện. Hắn nhìn cậu chăm chăm, dễ thương quá đi mất! Mặt đẹp tự nhiên không hề có dấu hiệu của đánh nhau. Nhưng trông bộ dạng thì chắc là bạo lực rồi. Thôi kệ, phen này chắc zui! Mẹ hắn rất cởi mở với cậu- Con đói chưa? Đi học về chắc mệt lắm hả? (có học đâu mà mệt).
- À không! Con không mệt! - cậu cười nhẹ với mẹ của hắn.
Mẹ cậu thấy mẹ hắn thương cậu như vậy thì cũng an lòng, bà lên tiếng
- Con chào Osamu đi !
- Chào!
Cậu nhìn hắn phán ngắn gọn một từ rồi quay sang nhìn lơ đãng xung quanh. Thái độ gì đây? Theo thống kê của viện Nghiên Cứu Tâm Lý Quốc Tế thì 99,9 % con trai khi gặp hắn thì sẽ cười cho ngoác miệng, lời nói thì ngọt như đường. Chắc vợ tương lai của hắn thuộc 0.1 % còn lại quá. Khó nuốt à nha! Mẹ hắn vui vẻ tuyên bố
- Mẹ đã xác định ngày cưới là tuần sau! Vì vậy hai đứa chuẩn bị mọi thứ trong tuần này đi nha. Có gì thì cứ gọi cho mẹ có rõ không?
- Vâng thưa mẹ/ bác! - cả hai đồng thanh.
Nhận thấy sự bất ổn, mẹ hắn gằn giọng
- Đứa nào gọi bác đấy? Gọi lại lần nữa thử xem.
Cậu miễn cưỡng đáp
- Vâng thưa mẹ!
Buổi ra mắt coi như hoàn thành và đám cưới đã được quyết định. Cậu tiễn mẹ hắn và ba mẹ cậu về trước. Còn phần hắn thì muốn dạo quanh thành phố nên đòi về sau. Chờ khi người lớn hai bên đi khuất, cậu mới tiến lại chiếc motor lên xe chuẩn bị rời đi.
Mồm hắn há hốc không thể tin nổi, vợ hắn chạy xe motor phân khối lớn trời ạ! Đã thế còn là chiếc siêu motor đang rất hot trên thế giới nữa. Thế này thì coi như xong cmn rồi. Cậu chuẩn bị nổ máy thì hắn lập tức chặn đầu xe
- Nè! Cậu định bỏ chồng cậu đi bộ thật à?
Cậu thở dài một cái, đúng là số cậu đen đủi thật! Cậu vẫn giữ nét mặt ngàn năm không thay đổi.
- Thế anh đu căm đi! Còn chỗ đấy!
Trời ơi! Gan quá! Dám nói vậy với hắn! Hắn xoắn tay áo, bẻ tay nghe rắc rắc để chuẩn bị.... chửi lộn.
- Nè vợ chưa cưới! Cậu tin tôi hủy hôn không hả?
Cậu cười nhạt một cái
- Tự nhiên! Thế thì càng khỏe!
Sao tự nhiên hắn ngu vậy ta? Vậy chẳng khác nào gia đình hắn mất tiền mà hắn thì không lấy được vợ. Không phải như vậy, phải tìm cái khác. À đúng rồi!
- Cậu tin tôi méc mẹ cậu chuyện cậu đi motor không?
Cậu lại nhếch mép, tưởng đâu tính toán ra chuyện gì ghê gớm lắm. Ai ngờ chơi méc phụ huynh. Nhưng mà cũng không sao, cậu đâu biết chữ sợ cơ chứ!
- Tùy anh!
Hắn bó tay rồi! Cậu không sợ thì biết hù cái gì nữa bây giờ. Nhưng mà kể cũng đúng, người ta đẹp người ta có quyền chứ? Hắn gằn giọng
- Thế bây giờ cậu có đưa tôi về hay không?
- Không.
- Tôi hỏi lần cuối CÓ ĐƯA TÔI VỀ HAY KHÔNG?
- Không.
- CHẮC CHƯA????
- Chắc.
- Thế thì tôi đi bộ về! Xí!
Thấy xàm xí ghê chưa? Đúng là khùng vô đối mà. Cậu lắc đầu ngán ngẩm vì thằng chồng hâm mà cậu sắp lấy. Chắc cậu điên với thằng khùng này quá. Lần đầu gặp mặt mà ấn tượng đã tệ vậy rồi, sau này ở chung chỉ có nước chiến tranh thôi. Cậu nhất định phải làm hắn ly hôn trước, nhất định là như vậy.
Cậu phóng xe đi chỉ để lại làn khói xe cho hắn. Tên này này khó gần thật! Hay là đi theo cậu thử xem cuộc sống cậu như thế nào. Nghĩ là làm, hắn mở cửa xe rồi phóng theo cậu. Thì ra chiếc xe của hắn dựng kế bên, thế mà cũng làm mình làm mẩy thấy mà ghê.
- Xin lỗi cô vì Chuuya đang còn học ở trường! Lát nữa nó sẽ tới ngay. - mẹ cậu giải thích khéo.
- Ồ không sao đâu, giới thiệu với chị đây là Dazai Osamu con trai của tôi. - mẹ hắn chỉ vào hắn.
Hắn nở nụ cười thân thiện lễ phép gật đầu, ba mẹ cậu nhìn nhau cười hài lòng. Chưa gì thì hắn đã ghi điểm rồi nhá! Ba cậu tấm tắc
- Con trai chị phong độ lắm đấy! Thế còn anh nhà đâu?
- Anh ấy đang lo công việc bên Nhật, tôi đã căn dặn anh ấy kí kết hợp đồng đầu tư vào tập đoàn Nakahara rồi. Khi hai đứa nó làm lễ kết hôn thì công ty anh chị sẽ chính thức nhận được khoản đầu tư đó.
Mẹ cậu e dè
- Thực sự rất cám ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi trong vụ này! Nếu không có cô chúng tôi không biết phải làm sao nữa.- Chị đừng nói vậy, dù sao chúng ta cũng từng là bạn cũ mà! Được lấy con trai chị cho con trai của tôi đó mới là vinh dự. - mẹ hắn cười cười.
Hắn đen mặt, đồng thời nóng cả ruột vì không biết mặt con vợ tương lai ra thế nào. Lỡ đâu cậu ta đẹp như Chí Phèo hay Quỷ Dạ Xoa thì hắn chỉ có nước đâm đầu vào xe tải mà tự vẫn mất. Nhưng ba mẹ cậu ấy đẹp thế này thì chắc cậu ấy không đến nỗi xấu đâu. Hắn đã đi trước một bước là cho người điều tra về cậu. Gia đình hai bên nói chuyện không ngừng làm không khí rất nhộn nhịp, riêng hắn vẫn im thin thít vì chán. Đáng lẽ giờ này là tan học lâu rồi chứ!
- Đôi heo! Em tới nhất nha!!!! hihi - Atsushi cười toe toét.
- Cái gì kì zậy? - Ranpo nhăn nhó.
Cậu đẩy tờ tiền về phía Atsushi vì cậu bé ăn nhất. Cậu nhai kẹo nhóp nhép quăng xấp bài cho Akutagawa xào bài bắt đầu ván mới. Atsushi và Akutagawa hợp tác làm Ranpo thua mấy bàn liên tiếp khiến cậu ta tức giận chỉ nung nấu ý chí phục thù. Còn cậu thì thắng thua chả quan trọng nên gương mặt cậu vẫn như thế thôi.
Lúc sáng bước vào quán, Akutagawa bước đi phía trước không cẩn thận nên khi đóng cửa đã đập trúng mặt nó. Kết quả là gương mặt kute đã được trang trí bằng một miếng băng keo nhỏ bên má. Nhưng không sao, trông vẫn kool như thường.
Số là bốn đứa trốn học ngồi ở đây đánh bài từ sáng đến giờ ấy mà. Thế mà mẹ cậu không biết cứ tưởng cậu đang học. Đúng là hết nói nổi học sinh thời nay. Atsushi xem đồng hồ rồi nhăn nhó
- Mới đây mà đã 1 giờ trưa rồi sao? Mau thế nhỉ???
Cậu nghe đến đây thì giật bắn mình. Thôi trễ hẹn rồi! Cậu để tiền nước xuống bàn rồi xách cặp chạy đi trước con mắt ngỡ ngàng của ba người. Đi đâu mà gấp thế không biết? Cậu lên ga rồi phóng vù đến nhà hàng Hắc Long. Trễ nửa tiếng đồng hồ rồi còn đâu.
Cậu thắng một cái đẹp mắt cửa nhà hàng, bánh xe ma sát xuống mặt đường đảo một vòng rồi ngừng lại muốn chổng hai bánh sau. Bảo vệ nhìn cậu mà sắp lọt hai con mắt ra ngoài, học sinh mà thế đấy. Cậu bước vào bên trong. Cậu hỏi phòng rồi đi thẳng đến đấy! Cậu cũng chả có hứng thú muốn biết mặt thằng chồng đâu, chỉ vì ba mẹ cậu muốn cậu đến. Thế thôi!
Mọi người đang nói chuyện rôm rả thì cánh cửa bật mở, cậu xuất hiện với bộ dạng hàng ngày đến trường. Ba mẹ cậu có phần hơi ái ngại vì sợ cậu sẽ mất điểm trong mắt bà Akarine. Ai ngờ chưa gì thì mẹ hắn đã đứng lên tiến đến chỗ của cậu kéo tay cậu vào chỗ ngồi. Mẹ hắn nhìn cậu cười vui vẻ
- Con là Chuuya hả? Sao mà sociu thế? - bà bẹo má nó.
Cậu đơ toàn tập không nói gì chỉ cười gượng một cái thật nhẹ rồi cái bản mặt lạnh như tiền lại xuất hiện. Hắn nhìn cậu chăm chăm, dễ thương quá đi mất! Mặt đẹp tự nhiên không hề có dấu hiệu của đánh nhau. Nhưng trông bộ dạng thì chắc là bạo lực rồi. Thôi kệ, phen này chắc zui! Mẹ hắn rất cởi mở với cậu- Con đói chưa? Đi học về chắc mệt lắm hả? (có học đâu mà mệt).
- À không! Con không mệt! - cậu cười nhẹ với mẹ của hắn.
Mẹ cậu thấy mẹ hắn thương cậu như vậy thì cũng an lòng, bà lên tiếng
- Con chào Osamu đi !
- Chào!
Cậu nhìn hắn phán ngắn gọn một từ rồi quay sang nhìn lơ đãng xung quanh. Thái độ gì đây? Theo thống kê của viện Nghiên Cứu Tâm Lý Quốc Tế thì 99,9 % con trai khi gặp hắn thì sẽ cười cho ngoác miệng, lời nói thì ngọt như đường. Chắc vợ tương lai của hắn thuộc 0.1 % còn lại quá. Khó nuốt à nha! Mẹ hắn vui vẻ tuyên bố
- Mẹ đã xác định ngày cưới là tuần sau! Vì vậy hai đứa chuẩn bị mọi thứ trong tuần này đi nha. Có gì thì cứ gọi cho mẹ có rõ không?
- Vâng thưa mẹ/ bác! - cả hai đồng thanh.
Nhận thấy sự bất ổn, mẹ hắn gằn giọng
- Đứa nào gọi bác đấy? Gọi lại lần nữa thử xem.
Cậu miễn cưỡng đáp
- Vâng thưa mẹ!
Buổi ra mắt coi như hoàn thành và đám cưới đã được quyết định. Cậu tiễn mẹ hắn và ba mẹ cậu về trước. Còn phần hắn thì muốn dạo quanh thành phố nên đòi về sau. Chờ khi người lớn hai bên đi khuất, cậu mới tiến lại chiếc motor lên xe chuẩn bị rời đi.
Mồm hắn há hốc không thể tin nổi, vợ hắn chạy xe motor phân khối lớn trời ạ! Đã thế còn là chiếc siêu motor đang rất hot trên thế giới nữa. Thế này thì coi như xong cmn rồi. Cậu chuẩn bị nổ máy thì hắn lập tức chặn đầu xe
- Nè! Cậu định bỏ chồng cậu đi bộ thật à?
Cậu thở dài một cái, đúng là số cậu đen đủi thật! Cậu vẫn giữ nét mặt ngàn năm không thay đổi.
- Thế anh đu căm đi! Còn chỗ đấy!
Trời ơi! Gan quá! Dám nói vậy với hắn! Hắn xoắn tay áo, bẻ tay nghe rắc rắc để chuẩn bị.... chửi lộn.
- Nè vợ chưa cưới! Cậu tin tôi hủy hôn không hả?
Cậu cười nhạt một cái
- Tự nhiên! Thế thì càng khỏe!
Sao tự nhiên hắn ngu vậy ta? Vậy chẳng khác nào gia đình hắn mất tiền mà hắn thì không lấy được vợ. Không phải như vậy, phải tìm cái khác. À đúng rồi!
- Cậu tin tôi méc mẹ cậu chuyện cậu đi motor không?
Cậu lại nhếch mép, tưởng đâu tính toán ra chuyện gì ghê gớm lắm. Ai ngờ chơi méc phụ huynh. Nhưng mà cũng không sao, cậu đâu biết chữ sợ cơ chứ!
- Tùy anh!
Hắn bó tay rồi! Cậu không sợ thì biết hù cái gì nữa bây giờ. Nhưng mà kể cũng đúng, người ta đẹp người ta có quyền chứ? Hắn gằn giọng
- Thế bây giờ cậu có đưa tôi về hay không?
- Không.
- Tôi hỏi lần cuối CÓ ĐƯA TÔI VỀ HAY KHÔNG?
- Không.
- CHẮC CHƯA????
- Chắc.
- Thế thì tôi đi bộ về! Xí!
Thấy xàm xí ghê chưa? Đúng là khùng vô đối mà. Cậu lắc đầu ngán ngẩm vì thằng chồng hâm mà cậu sắp lấy. Chắc cậu điên với thằng khùng này quá. Lần đầu gặp mặt mà ấn tượng đã tệ vậy rồi, sau này ở chung chỉ có nước chiến tranh thôi. Cậu nhất định phải làm hắn ly hôn trước, nhất định là như vậy.
Cậu phóng xe đi chỉ để lại làn khói xe cho hắn. Tên này này khó gần thật! Hay là đi theo cậu thử xem cuộc sống cậu như thế nào. Nghĩ là làm, hắn mở cửa xe rồi phóng theo cậu. Thì ra chiếc xe của hắn dựng kế bên, thế mà cũng làm mình làm mẩy thấy mà ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com