Co Vo Cam
"Cốc cốc...."
- Giám đốc....
- Có việc gì, lại thua lỗ chứ gì. -Hắn ngồi trên ghế, hai mắt nhíu lại nhìn cấp dưới.
- Dạ, không phải...chỉ là, tất cả món nợ đã được giải quyết rồi.
- Cái gì, cô nói sao?
- Có người đã bỏ ra số tiền lớn giúp chúng ta. Nghe nói họ mới từ Mỹ về, còn hẹn giám đốc tối nay gặp mặt.
- Ồ...- mặt anh ta tối sầm lại.Tô Vỹ nhanh chóng mỉm cười và lấy điện thoại ra.
- Na Na tôi với cô chia tay thôi.
Hắn nói bằng giọng ranh mãnh khiến cho Na Na cũng phải giật mình,,nhưng cô vẫn kịp phản ứng:
- Tôi không bao giờ quay lại căn nhà đó nữa. Ngày mai tôi sẽ gửi giấy ly hôn tới công ty anh.........Đúng 7h tối, hắn cùng mẹ hắn và đứa con nhỏ tới chỗ hẹn. Hắn không mấy bất ngờ khi điểm hẹn là một nhà hàng sang trọng nhất vì trước đây khi ba hắn còn làm ăn phát đạt, hắn đã nhân cơ hội đi thưởng thức hết hương hoa mỹ vị trên đời.Tô Vỹ ngồi vắt chân trên ghế. Hắn nhìn những món ăn đã được bày sẵn và nghĩ rằng chắc đối phương là người kiêng thịt. Vì trong 10 món thì chỉ có 3 món thịt và được đẩy lui về phía hắn ngồi.- Bà ơi, con đói bụng.- Tô Thiên ôm bụng quay sang bà.- Tô Thiên ngoan, đợi một lúc nữa rồi ăn nha.- Hừmm...bọn người này thật lề mề, đã trễ 10 phút rồi.-Tô Vỹ càu nhàu.- "kitt"Hắn vừa dứt lời thì cánh cửa liền mở. Bước vào là một anh chàng đeo kính, khoác lên mình bộ véc kẻ sọc, trên tay có ôm một chú chó lông vàng.- Thật ngại quá,để các vị đợi lâu.- Ồ, không sao, chúng tôi rất hân hạnh được đợi ngài. - Mẹ Tô Vỹ đứng dậy cúi người.- Vậy à, bà là Tô Phượng?- Vâng, còn ngài đây là...- À, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện nha!- Dạ mời ngài ngồi.Người con trai đeo kính đứng một hồi rồi mỉm cười:
- Các vị ngồi nhầm chỗ rồi, chỗ các vị ở phía bên kia.
- Này, cậu mù à, chúng tôi ngồi trước rồi.- Tô Vỹ ngẩng mặt lên nhìn.
- Nhưng chỗ đó có ba món thịt ta gọi cho chó cưng của ta.- Vừa nói anh vừa xoa đầu cục cưng của anh- Pon à, có vẻ khách của ta cũng thích đồ ăn của mi.
- Gâu gâu...- Pon ngoái đầu về phía họ Tô.
- Màyyy...- Tô Vỹ định dơ cú đấm nhưng bị mẹ hắn ngăn lại.
- Ồ, tiếc quá, chúng ta qua kia ngồi thôi........
Khởi đầu cuộc gặp gỡ chẳng mấy tốt đẹp. Khuôn mặt hai mẹ con hắn trông không khác gì hai kẻ ăn mày mặc dù khoác trên người bộ đồ hàng hiệu.- Nào, chúng ta ăn chứ.- Vị khách kia vẫn rất thản nhiên.- À tôi tên là Hạo Phong.- À, rất hân hạnh. - Tô Phượng cố gượng cười.Tô Vỹ như nguôi cơn giận, nhìn thẳng mặt Hạo Phong.
- Anh tới một mình à?- Oh, không, tôi tới cùng vợ. Vợ tôi lát nữa vào sau và còn cả Pon nữa. - Anh ta xoa đầu Pon đang ngồi ghế bên cạnh.- À, còn anh, đừng nói với tôi là gà trống nuôi con chứ.- Hạo Phong đưa mắt nhìn đứa trẻ đang nép vào người bà.- Tất nhiên là không rồi, tôi có vợ chứ, nhưng hôm nay cô ấy bận rồi. - Hắn nở nụ cười tươi rói.- Ồ..........Tô Vỹ nhấp một ngụm rượu rồi đưa mắt nhìn Hạo Phong. Rõ ràng là rất quen nhưng hắn không biết đã gặp ở đâu. Hạo Phong nhận thấy ánh mắt dò xét của hắn cũng mỉm cười như để khiêu khích hắn.- Bà ơi, con muốn đi vệ sinh - Tô Thiên giọng hồn nhiên phá vỡ không khí trầm lắng.- Được rồi, bà đưa con đi. ......
Không khí trầm lắng lại trở lại. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người đàn ông đối diện với nhau.- Có vẻ vợ anh sẽ chẳng đến. - Tô Vỹ nhâm nhy ly rượu.- Sao anh biết được, cô ấy chắc chắn sẽ đến.........Tô Thiên một mình nhỏ bé chen lấn trong nhà vệ sinh. Bộ véc nâu làm cậu trở nên nổi bật hẳn. Ai thấy cậu cũng phải nể phục bởi vẻ ngoài lanh lợi và đôi môi đẹp đẽ y như mẹ nó.Tô Thiên bước ra ngoài và thấy một người phụ nữ cũng từ wc nữ bước ra. Cô ta mặc một chiếc váy đen quyến rũ. Tóc xoã ngang lưng và đeo một cái kính đen. Cô ta làm rơi một thỏi son trước cửa wc. Tô liền nhặt lên và đuổi theo cô.......- Tô Vỹ, vợ của anh là một cô gái thế nào?
- Rất xinh đẹp, nhưng sao anh hỏi vậy?
- Ý tôi nói, cô ta lành lặn chứ?
- Anh....là tên..... bác sĩ đó...- Tô Vỹ cuối cùng cũng nói ra được điều hắn kìm nén. Khuôn mặt có chút sợ hãi.
- Ồ....tôi không nhầm thì đã 10 năm rồi nhỉ.- Hạo Phong thản nhiên.
- Giám đốc....
- Có việc gì, lại thua lỗ chứ gì. -Hắn ngồi trên ghế, hai mắt nhíu lại nhìn cấp dưới.
- Dạ, không phải...chỉ là, tất cả món nợ đã được giải quyết rồi.
- Cái gì, cô nói sao?
- Có người đã bỏ ra số tiền lớn giúp chúng ta. Nghe nói họ mới từ Mỹ về, còn hẹn giám đốc tối nay gặp mặt.
- Ồ...- mặt anh ta tối sầm lại.Tô Vỹ nhanh chóng mỉm cười và lấy điện thoại ra.
- Na Na tôi với cô chia tay thôi.
Hắn nói bằng giọng ranh mãnh khiến cho Na Na cũng phải giật mình,,nhưng cô vẫn kịp phản ứng:
- Tôi không bao giờ quay lại căn nhà đó nữa. Ngày mai tôi sẽ gửi giấy ly hôn tới công ty anh.........Đúng 7h tối, hắn cùng mẹ hắn và đứa con nhỏ tới chỗ hẹn. Hắn không mấy bất ngờ khi điểm hẹn là một nhà hàng sang trọng nhất vì trước đây khi ba hắn còn làm ăn phát đạt, hắn đã nhân cơ hội đi thưởng thức hết hương hoa mỹ vị trên đời.Tô Vỹ ngồi vắt chân trên ghế. Hắn nhìn những món ăn đã được bày sẵn và nghĩ rằng chắc đối phương là người kiêng thịt. Vì trong 10 món thì chỉ có 3 món thịt và được đẩy lui về phía hắn ngồi.- Bà ơi, con đói bụng.- Tô Thiên ôm bụng quay sang bà.- Tô Thiên ngoan, đợi một lúc nữa rồi ăn nha.- Hừmm...bọn người này thật lề mề, đã trễ 10 phút rồi.-Tô Vỹ càu nhàu.- "kitt"Hắn vừa dứt lời thì cánh cửa liền mở. Bước vào là một anh chàng đeo kính, khoác lên mình bộ véc kẻ sọc, trên tay có ôm một chú chó lông vàng.- Thật ngại quá,để các vị đợi lâu.- Ồ, không sao, chúng tôi rất hân hạnh được đợi ngài. - Mẹ Tô Vỹ đứng dậy cúi người.- Vậy à, bà là Tô Phượng?- Vâng, còn ngài đây là...- À, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện nha!- Dạ mời ngài ngồi.Người con trai đeo kính đứng một hồi rồi mỉm cười:
- Các vị ngồi nhầm chỗ rồi, chỗ các vị ở phía bên kia.
- Này, cậu mù à, chúng tôi ngồi trước rồi.- Tô Vỹ ngẩng mặt lên nhìn.
- Nhưng chỗ đó có ba món thịt ta gọi cho chó cưng của ta.- Vừa nói anh vừa xoa đầu cục cưng của anh- Pon à, có vẻ khách của ta cũng thích đồ ăn của mi.
- Gâu gâu...- Pon ngoái đầu về phía họ Tô.
- Màyyy...- Tô Vỹ định dơ cú đấm nhưng bị mẹ hắn ngăn lại.
- Ồ, tiếc quá, chúng ta qua kia ngồi thôi........
Khởi đầu cuộc gặp gỡ chẳng mấy tốt đẹp. Khuôn mặt hai mẹ con hắn trông không khác gì hai kẻ ăn mày mặc dù khoác trên người bộ đồ hàng hiệu.- Nào, chúng ta ăn chứ.- Vị khách kia vẫn rất thản nhiên.- À tôi tên là Hạo Phong.- À, rất hân hạnh. - Tô Phượng cố gượng cười.Tô Vỹ như nguôi cơn giận, nhìn thẳng mặt Hạo Phong.
- Anh tới một mình à?- Oh, không, tôi tới cùng vợ. Vợ tôi lát nữa vào sau và còn cả Pon nữa. - Anh ta xoa đầu Pon đang ngồi ghế bên cạnh.- À, còn anh, đừng nói với tôi là gà trống nuôi con chứ.- Hạo Phong đưa mắt nhìn đứa trẻ đang nép vào người bà.- Tất nhiên là không rồi, tôi có vợ chứ, nhưng hôm nay cô ấy bận rồi. - Hắn nở nụ cười tươi rói.- Ồ..........Tô Vỹ nhấp một ngụm rượu rồi đưa mắt nhìn Hạo Phong. Rõ ràng là rất quen nhưng hắn không biết đã gặp ở đâu. Hạo Phong nhận thấy ánh mắt dò xét của hắn cũng mỉm cười như để khiêu khích hắn.- Bà ơi, con muốn đi vệ sinh - Tô Thiên giọng hồn nhiên phá vỡ không khí trầm lắng.- Được rồi, bà đưa con đi. ......
Không khí trầm lắng lại trở lại. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người đàn ông đối diện với nhau.- Có vẻ vợ anh sẽ chẳng đến. - Tô Vỹ nhâm nhy ly rượu.- Sao anh biết được, cô ấy chắc chắn sẽ đến.........Tô Thiên một mình nhỏ bé chen lấn trong nhà vệ sinh. Bộ véc nâu làm cậu trở nên nổi bật hẳn. Ai thấy cậu cũng phải nể phục bởi vẻ ngoài lanh lợi và đôi môi đẹp đẽ y như mẹ nó.Tô Thiên bước ra ngoài và thấy một người phụ nữ cũng từ wc nữ bước ra. Cô ta mặc một chiếc váy đen quyến rũ. Tóc xoã ngang lưng và đeo một cái kính đen. Cô ta làm rơi một thỏi son trước cửa wc. Tô liền nhặt lên và đuổi theo cô.......- Tô Vỹ, vợ của anh là một cô gái thế nào?
- Rất xinh đẹp, nhưng sao anh hỏi vậy?
- Ý tôi nói, cô ta lành lặn chứ?
- Anh....là tên..... bác sĩ đó...- Tô Vỹ cuối cùng cũng nói ra được điều hắn kìm nén. Khuôn mặt có chút sợ hãi.
- Ồ....tôi không nhầm thì đã 10 năm rồi nhỉ.- Hạo Phong thản nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com