Co Vo Ca Chep Ngot Nhu Mat
Cẩm Lê: "..."Trong đầu cô ký ức của Bạch Cẩm Lê về chị Thanh đều không hài hòa lắm.Đa số thời gian, chị Thanh đều chỉ tay vào mặt Bạch Cẩm Lê mà mắng.Hình tượng của Bạch Cẩm Lê trước cư dân mạng đều là kiêu ngạo không có tố chất nhưng trên thực tế người phụ nữ này đứng trước công ty và người quản lý đều lúng túngCẩm Lê lại muốn mắng con người ngu ngốc này một lần nữa—trước mặt công ty, trước mặt fan hâm mộ.Đây không phải là loại ngu điển hình không có thuốc chữa sao?Lúc Cẩm Lê chưa kịp phản ứng, chị Thanh bên kia mắng cô dữ dội, cuối cùng để lại một câu "Ngày mai cô đến công ty một chuyến"Tút, tút, tútĐiện thoại bị ngắt không thương tiếc.Rõ ràng, chị Thanh không hề có ý định để Cẩm Lê nói.Cẩm Lê: "..."Cô nhìn vào điện thoại, cũng không quan tâm lắm, ném nó xuống giường, quay người đi vào phòng tắm.Đợi đến khi cô tắm xong, nằm trên chiếc giường êm ái, cô vẫn thở dài, mặc dù bồn tắm thế giới này rất tiện nhưng không thể so với suối ở tiên phủ trên thiên giới của cô.Lời nói khó nghe của chị Thanh cô không hề để trong lòngCẩm Lê cầm điện thoại nghịch linh tinh, từ từ ngủ thiếp điKhoảng khắc trước khi Cẩm Lê chìm vào giấc ngủ, Cẩm Lê cảm thấy dường như mình đã quên mất điều gì đó.Rốt cục cô đã quên mất cái gì?Cô ngây người một giây.Không thể nhớ ra.Bỏ đi.Vẫn là nên đi ngủ thôi.Cẩm Lê khẽ ngáp, từ từ chìm vào giấc ngủ.Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự cao cấp trong thành phố, nhạc chuông điện thoại của người đàn ông khoác áo tắm màu đen vang lên.Đương nhiên là anh ta vừa tắm xong, nước từ trên tóc anh ta vẫn đang chảy xuống.Giọt nước mát lạnh chảy dọc ngũ quan thanh tú, uốn lượn chảy xuống cổ, hòa vào cơ bắp phía trên săn chắc của người đàn ông, khi anh ta cúi người nghiên người giọt nước cứ thế chảy vào cơ bụng.Hormone nam tính bùng nổ.Đây là người đàn ông có thể dễ dàng gợi lên ham muốn của người phụ nữ."Điều tra được gì?""Vâng, tiên sinh, mọi thông tin đã liên quan về người phụ nữ đó đã được gửi cho ngài" Người đàn ông qua điện thoại nói một cách dè dặt.Người đàn ông vui vẻ khẽ nhếch môi, bước đến phòng sách, bật máy tính.Nếu Cẩm Lê ở đây, có thể nhận ra ngay chớp mắt, người phụ nữ trên bức ảnh trong màn hình máy tính đang cười chính là cô.Mà người đàn ông anh tuấn ngồi trước máy tính, là người mới gặp gần đây, người mà cô đem chai rượu thiếu chút nữa đập vỡ đầu anh ta."Tìm thấy cô rồi" ngữ khí của người đàn ông có chút trầm xuống, không hiểu tại sao lại cười thành tiếng.Đôi đồng tử như chim ưng của anh dán vào bức ảnh của Cẩm Lê, như thể anh thông qua bức ảnh này bắt được chủ nhân bức ảnh.Đó là dáng vẻ của thợ săn khi bắt được con mồi.Cẩm Lê đang ngủ tự nhiên giật mình, vô thức ôm chặt chăn....Sáng sớm Cẩm Lê thức dậy, đầu có chút choáng vángĐêm qua cô không hề ngủ ngonDường như cô nằm mơ, mơ có đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.Cả người cô đổ mồ hôi!Cô ôm chặt chăn rùng mình, ngồi ngẩn ngơ một lúc, cô miễn cưỡng trèo xuống giường, bắt đầu điều chỉnh tâm trạng.Một giờ sau, Cẩm đứng trước cửa công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com