TruyenHHH.com

Co Ve Nhu Toi Da Chuyen Sinh Uh Gioi Tinh Cua Toi Da Bien Doi

Và đây là tình hình của tôi hiện tại. Hãy xem nào

Vừa tốt nghiệp trung học, tôi Seiren Shikino. Tôi vừa tốt nghiệp trung học và đang trở về nhà...Uh... Trại mồ côi

Chuyện gì đang xảy ra khi tôi bước vào. Cơn chóng mặt cứ thế ập tới, tôi ngã quỵ xuống và tỉnh dậy ở một nơi xa lạ. Đây là đâu? . Một ngôi nhà rất rộng lớn chắc người chủ phải giàu có lắm. Một người phụ nữ bất ngờ ôm lấy tôi và gọi tôi là con gái của cô ấy.

Đây là ngực? Tôi là con gái?. Có nghĩa là tôi cũng không có thằng em?. Tôi không đủ dũng khí để kiểm tra nó trước mặt mọi người

Nếu như đây là một bộ manga hay tiểu thuyết chắc tôi đã hét to lên nhưng cảm giác như cơ thể không nhận đủ oxi, cổ họng tôi nghẹn đứng. Chà! Cảm giác nếu không xử lý chuyện này tôi sẽ hoảng mất, như chú cún được bị bán sang nhà mới vậy

Ổn thôi nào. Trước hết tôi kiểm tra người phụ nữ nãy giờ gọi tôi là con gái của dì ấy

"Ồ, Seiren... Tuyệt thật đấy..."

Người ôm tôi là một người phụ nữ trông thanh lịch khoảng 50 xuân, mái tóc đen đã có một chút chấm bạc được cột cao sau gáy. Cô ấy đang mặc một chiếc váy dày nhưng khá mềm, và nó có mùi hương của nước hoa. Cô ấy ôm tôi nên tôi ngửi được Tôi không nói gì

Để ý tôi thấy một ông già cũng khoảng 60 xuân đang đứng sau lưng dì. ông có bộ ria khá đẹp. Ông ấy trông hơi lơ lãng khi bối rối. Mái tóc bạc của ông được chải gọn gàng, tôi nghĩ ông khá bảnh bao và phong độ

Nghĩ lại, tôi đoán anh ấy là chồng của người phụ nữ này. Ông ấy mặc một chiếc áo với một chiếc... hả áo choàng tắm ? trông khá rộng nhưng có vẻ chất liệu vải rất tốt. Hoa văn trên cổ ảo liệu nó có phải được thêu ?

Cạnh đó có một ông lão lớn tuổi nhất đang thở dài nhẹ nhõm. Tôi nghĩ Ông ấy là người đã nói gì đó thành công. Giọng ông ấy khá khô cứng. Ông ấy còn cầm một cây gậy gỗ, không lẽ.

"Seiren?"

"Dạ"

Dì gọi tên tôi và tôi đáp lại theo phản xạ. Whoa, giọng tôi cao hơn. Tôi thực sự trở thành nữ sao ?.

Dù sao thì... không, đó là một vấn đề lớn... khi dì gọi tên tôi, tự hỏi tại sao dì lại biết tên tôi trong khi bảng tên trên áo chỉ có họ Shikino.

Khuôn của cô ấy nhìn từ khoảng cách gần trông vô cùng hạnh phúc và đầm đìa nước mắt. Khuôn mặt ấy quá gần tôi, tôi phải phản ứng như thế nào?. Tôi nghĩ cô ấy có vẻ rất tốt bụng.

Sau đó, Ông già phù thủy bước tới gần tôi, gần như bước chân ông tiến tới không phất ra âm thanh nào. Tôi chỉ nghe thấy tiếng áo choàng lê trên thảm.

Ông ấy nhìn thẳng vào tôi, và tôi nhân ra lập tức ông ấy là người đã nói về sự thành công ngay khi ông ấy cùng một giọng trước đó đã dùng.

"Seiren-sama xin đừng lo. đây là mẹ của người không sai vào đâu được"

"Hả?"

Mẹ. kể cả có đột nhiên nói vậy thì tôi biết phải trả lời sao

Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi tại trẻ mồ côi. Dù rằng tôi cũng từng rất muốn có một người mẹ nhưng tôi đã từ bỏ lâu rồi.

Tất nhiên tôi vẫn ổn khi họp phụ huynh ở trường vì có giám đốc trại trẻ mồ côi dù ai cũng có ba mẹ đến họp phụ huynh. Tôi đã quen với điều đó khi mà tôi mới chỉ 10 tuổi.

Ngay cả mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi tôi cũng chẳng biết nên làm gì, thực sự tôi không biết phải làm sao nữa.

Người phụ nữ được cho là mẹ tôi cứ nhìn tôi, mắt đẫm lệ. Không đừng có làm cái mặt đó với tôi

"Mẹ xin lỗi, Seiren. Mẹ đã không thể thấy con cho đến khi con lớn. Mẹ tự hỏi liệu con còn giữ chiếc nhẫn đó không?"

"...... Ah, uh...... Hả?"

Tôi giật mình vơi những gì cô ấy vừa nói. Chiếc nhẫn ?

" À, ý dì là cái này sao?"

Tối vội lấy từ trong túi áo khoác. Uh... tôi nhận thấy có vẻ người tôi đã teo đi khi chiếc áo của tôi dường như to ra

Chà, kệ đi quan trọng là tôi đã tìm thấy nó trong túi mình, nơi nó luôn được tôi giữ trong người. Khoảnh khắc tôi chạm vào nó, tôi cảm thấy cảm giác khá nhẹ nhàng, nhưng tôi bỏ qua nó. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi sẽ suy nghĩ về nó sau

"Ý dì là nó sao"

"Ôi không nó là!"

"Ồ, không thể sai được. Nó là nhẫn sinh nhật Seiren!"

Ngay lúc tôi mang chiếc nhẫn ra khỏi túi vẻ mặt của Ông già và dì trở nên vui mừng

Họ biết về tôi. Ah, họ rất nghiêm túc. Tự hỏi liệu tôi có phải con của họ?

Khoan đã. Thay vì đó thì tôi đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra

Ngay từ đầu, tại sao tôi lại có ngực. Tại sao, họ gọi tôi là con gái của họ

"Ồ, rất xin lỗi Ông chủ Bà chủ, tôi có chuyện cần thông báo trước."

Đột nhiên, ông phù thủy đập nắm đấm vào lòng bàn tay như thể nhớ ra một điều gì đó. Trước lời nói của ông, đôi vợ chồng già nhìn nhau, sau đó nhìn về ông phù thủy. Ngoài ra tôi cũng nhìn theo

" Trước khi chúng ta triệu hồi Seiren-sama đến đây, cô ấy có một cơ thể của con trai. Khi dịch chuyển qua các thế giới, dường như phép thuật đã làm thay đổi giới tính của cô. May mắn thay cô ấy đã trở lại thế giới và phép thuật đó cũng đã bị loại bỏ"

"Ơ?."

"Cái gì?."

Ma thuật bị loại bỏ

Ừm, Hả cái ông già kia, ông ta có thể lể là một phù thủy thực sự

Từ đầu Ông ta nói và mà thuật như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới, đây là đâu ?, tôi không còn ở trái đất nữa sao?

Còn nữa. Ông ấy nói tôi ban đầu là một cô gái?.

Không không, ngay cả khi trước tôi có hơi nữ tính hay là tôi thực sự yêu đồ ngọt. Nói rằng tôi là một cô gái từ đầu... Điều đó thật nực cười.

Mặc dù tôi muổn nổi cơn thịnh nộ, nhưng tôi không thể không kiềm chế lại trước mặt người phụ nữ này và ánh mắt ấy. Bởi vì tôi đã luôn chịu đựng rất nhiều từ nhỏ nên lúc này tôi có thể kiên nhẫn.

"Seiren, con đã từng là con trai sao?."

"Vâng, trước khi con tới đây."

"Là vậy sao... Ta đã nghĩ rằng quần áo của con không giống của một cô gái."

Theo những gì lão pháp sư vừa nói, cha mẹ của tôi hiện giờ có hơi bối rối.

Một lần nữa tôi kiểm tra lại cơ ngoại hình mặc dù không có một cái gương nào trước mặt, khuôn mặt tôi sẽ như thể nào ?.

Tôi vẫn mặc đồng phục trung học của tôi. Đương nhiên nó là đông phục của con trai. Họ của tôi ở trên đồng phục, và biểu tượng hoa hồng được thêu bên dưới. Bằng tốt nghiệp ?... có lẽ nó đã rơi khi khi đến đây.

Vẻ như vòng 3 tôi đã lớn hơn một chút, Chiếc áo khoác đã rộng hơn rất nhiều còn chiếc sơ mi đã trật ở ngực. Urgh, thay vì nói áo khoác đã thay đổi thì nói tôi đã nhỏ hơn mới chính xác. Quần của tôi phải buộc thắt lực vào sâu hơn vì nó đã trở nên rất lỏng lẻo quanh eo, và nếu như đứng lên quần tôi có thể sẽ rơi xuống

Tóc đã dài hơn. Tôi chắc rằng trong buổi lễ tốt nghiệp tóc của tôi thậm chí không đủ dài tới gáy. Mm, tôi xác nhận lại tôi nghĩ nó đã dài bằng hoặc hơn vai

Nhỡ như có ai đó nhìn tôi bây giờ họ sẽ chỉ nghĩ tới một cô gái tomboy thích mặc đồng phục nam. vẻ như cơ thể tôi đã thay đổi. Tôi có một khuôn mặt nữ tính hơn trước nó khiến tôi giống như đang cosplay chính giới tính cũ vậy

"Seiren."

Ông lão đứng sau dì im lặng nãy giờ có thể gọi ông ấy là cha tôi, gọi tên tôi. Tôi trả lời cha bằng câu "có", có lẽ ông ấy đã làm tôi nhớ đến giám đốc trại trẻ mồ côi, người luôn đối xử tốt với tôi và coi tôi như là con vậy

Ông ấy thực sự giống với giám đốc, người đã cư xử như cha tôi. Người ôm tôi ngay lập tức mà không do dự, dường như là mẹ tôi

hai người liệu có phải cha mẹ tôi, tôi vẫn chưa biết

"Hãy đi với cha. Cha chắc chắn con muốn nói chuyện. Cha cho rằng con cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mình

Thu thập thông tin, mặc dù tôi không biết mình phải làm gì bây giờ

Đó là lý do tôi ngoan ngoan nghe theo cha. Chà đó cũng  vì những lời nói của ông pháp sư già làm cho tôi có cảm giác thâm mật và hoài niệm một khía cạnh nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com