TruyenHHH.com

Co Truong Nha Ben La Soi Doi Jensoo Futa

“Xin lỗi, đã làm em chịu uỷ khuất rồi.” Trí Tú áy náy nói.

“Không có! Em không có uỷ khuất, dì vì em mà trở mặt với em gái, em rất cảm động. Những lời này của Bùi Tư Dao em đã nghe quen từ hồi cấp 2 rồi, không có cảm giác gì cả.” Trân Ni lắc đầu, ngước đầu tặng cho cô một nụ cười.

Trí Tú rất đau lòng cho cô gái nhỏ kiên cường trước mắt này. Không biết tại sao từ khi gặp nàng, định lực của cô lại kém vô cùng, chỉ lần ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, cho dù không làm gì, cũng đã đánh thức dục vọng của cô.

Còn đang lo lắng không biết có bị Trân Ni phát hiện cô đã cứng rồi không, Trân Ni đột nhiên từ trong ngực cô ngóc đầu lên, mở to đôi mắt tròn xoe, cười ngọt ngào nói: “ Dì, còn có thưởng à?”

Cô nhóc này là đang muốn bị làm à? Trí Tú cũng có chút không nhẫn nhịn được, vừa định cởi bỏ nút cổ áo đang thắt chặt, cô nhóc lại nói tiếp: “ Dì, em tưởng dì muốn dẫn em đi dạo công viên xem như là một phần quà cơ?”

“Đi dạo công viên, không phải gì khác?” Trí Tú ách tiếng nói, chưa từ bỏ ý định, chất vấn.

“Không có, dì lái xe đi, em muốn dạo quanh công viên Bắc Hải, là công viên lớn nhất đấy.” nàng giãy giụa đẩy cô ra, quy củ thắt dây an toàn lại.

Trí Tú xấu hổ im miệng, trong lúc nàng đang thắt dây an toàn không chú ý đến đây, đè xuống đũng quần đã phình lên thành một bao lớn, cố gắng suy nghĩ chuyện khác phân tán lực chú ý.

Công viên Bắc Hải vốn là thánh địa hẹn hò của các cặp tình nhân, có diện tích lớn, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí lại trong lành, tất nhiên chỗ kín đáo cũng rất nhiều.

Khi Trân Ni còn chưa yêu đã nghĩ, đến khi nàng có bạn gái cũng muốn nắm tay chị ấy đi dạo ở đây.

Sau khi tới công viên, Trân Ni chủ động hỏi:
“ Dì, dì có thể nắm tay em không? Dì yên tâm, hôm nay là lần cuối cùng, về sau em sẽ không quấn lấy dì nữa.” Trí Tú nghe được chữ “cuối cùng", cổ họng có chút khô rát, trong lòng cảm thấy chua xót, cô không nói chuyện, chỉ đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, hai người như một đôi tình nhân bình thường cùng đi dạo trong công viên.

Sau khi mua cho nàng kẹo bông gòn vị dâu mà nàng yêu thích nhất, hai người cùng đạp xe dạo quanh bờ sông, cười cười nói nói, cứ như chưa từng có chuyện chia tay, như một đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Mặt trời ngả dần về phía Tây, ánh nắng chậm rãi thu hồi, đèn công viên cũng được bật sáng lên.

Trí Tú vẫn nắm chặt tay Trân Ni, hai người một đường không nói gì, ai cũng không muốn mở miệng rời đi trước, điện thoại Trân Ni reo lên đánh tan không gian trầm mặc.

Bấm nghe máy, tiếng Lục Cảnh Hoán từ microphone truyền ra: “Bảo bối! Sao còn chưa về nhà? Cơm tối tớ đã làm xong rồi, hôm nay còn có mứt dâu mà cậu thích nhất, mau về nếm thử.”

Nghe được mấy chữ mứt dâu, ánh mắt Trân Ni đỏ lên, ngữ điệu lúng túng nói: “Tớ về ngay đây.”

Sợ Lục Cảnh Hoán lại nói thứ gì không nên nói, nàng nhanh chóng tắt điện thoại, đặt lại trong túi xách.

Quay đầu lại nhìn Trí Tú, lại thấy sắc mặt của cô không tốt chút nào, đáy mắt lạnh lẽo dọa người.

“Ở chung với thằng đó sao? Thật sự đã ngủ với hắn rồi à?” Cô cũng không biết bản thân đang bị cái gì, rõ ràng là chính mình nói lời chia tay, nhưng vẫn có tính chiếm hữu mạnh mẽ với nàng.

“Em…” Trân Ni muốn giải thích, nhưng hiện tại lại thấy không cần thiết, lại ngậm miệng không nói nữa.

“Mới chia tay đã nhanh chóng lên giường với đàn ông khác như vậy, có hơi thiếu tôn trọng với người cũ không?”

Trí Tú nhớ đến hình ảnh bên thang máy ngày hôm đó, cô nhóc này sờ đến hạ bộ phình to của hắn ta, miệng bị hôn sưng lên, lại tưởng tượng đến cảnh cô bị đè dưới thân kẻ khác, cả người lại bốc hỏa.

“Không đưa ra lý do, đơn phương chia tay, vậy là tôn trọng người cũ sao? Tranh luận cũng không có ý nghĩa gì nữa, em đã nói rồi, đây là lần cuối làm phiền dì, sẽ không lừa dì, tạm biệt dì. Sau lần này em không muốn gặp dì nữa.” Trân Ni cố nén nước mắt, bình tĩnh nói.

Trí Tú giờ phút này đã không nghe rõ Trân Ni đang nói gì, đầu óc tràn ngập hình ảnh nàng bị thằng nhóc kia đè dưới thân mạnh mẽ cuồng hoan.

Máu toàn thân cuồn cuộn, tiến lên ôm lấy Trân Ni, cúi người hôn lên môi nàng.

Không có mở đầu, trực tiếp mở miệng Trân Ni, cùng nàng môi lưỡi triền miên, tuỳ ý đoạt lấy vị ngọt lành trong miệng nàng.

Trân Ni muốn đẩy cô ra, nhưng cơ thể dường như chỉ cần cô chạm vào đã trở nên nhạy cảm, mềm nhũn, chỉ có thể thở dốc ra tiếng, bị động tuỳ cô trêu đùa, cái gì cũng không làm được.

Thấy nàng không giãy dụa, Trí Tú bế Trân Ni lên, hướng theo con đường bên cạnh rừng cây đi sâu vào bên trong.

“ Dì...dì định làm gì? Đây là công viên! Khắp nơi đều là người.” Trân Ni ý thức được côn thịt to lớn của cô đã cứng lên, đè trên người mình, biết cô muốn làm gì, nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.

“Nhỏ giọng thôi, ở công viên Bắc Hải buổi tối có bao nhiêu đôi làm tình, em chắc còn rõ hơn chị, nếu không dẫn chị tới đây làm gì?” Trí Tú hổn hển trả lời.

Đang là giữa hè, cây cối xum xuê đan xen lẫn nhau, sâu trong rừng cây ngoại trừ ánh sáng chen vào khe hở giữa lá cây, thì đều là một mảnh đen ngòm, rất thích hợp để dã chiến.

Trí Tú tìm được chỗ thích hợp, buông nàng ra, quần áo cũng không cởi, trực tiếp kéo khóa quần, lấy ra côn thịt đã hai tháng không được ăn, sớm đã kêu gào đòi thịt như một con rắn lớn.

Đã gần hai tháng không nhìn thấy côn thịt của cô, Trân Ni hoảng hốt cảm thấy như nó càng thô to hơn, mà nàng cũng đã hai tháng không có ai chạm vào, thậm chí còn không tự an ủi, nàng thật sự sợ sẽ lại trải qua cảm giác đau đớn khi chưa phá thân.

Hơn nữa nàng biết khoảng cách thân thế giữa hai người, biết hai người không thể có kết quả, đã quyết định buông tay, ân ái với cô cũng có ý nghĩa gì đâu.

Trân Ni lợi dụng lúc cô phân tâm, xoay người muốn chạy, nhưng hành động này lại chọc giận Trí Tú.

Một tay cô túm nàng lại, ấn lên thân cây, trầm giọng nói: “Bị thằng nhóc kia làm sướng lắm à? Không muốn làm tình với chị? Trước đây là em vểnh mông muốn chị làm em.”

Chiếc váy bó sát người mà Trân Ni đang mặc không dễ để vén lên, trong cơn giận dữ, Trí Tú trực tiếp dùng hai tay xé rách nó, ném qua một bên, rồi kéo quần lót nàng xuống.

Một tay nâng chân nàng lên, tay khác giữ dương vật nhắm đến nhuyễn huyệt.

Phát hiện nơi đó đã sớm đầm đìa nước, Trí Tú hừ hừ cười nói: “Không phải không muốn sao? Sao lại ướt như vậy? Dâm đãng thế này là chờ được làm phải không?”

Trí Tú dứt lời liền động thân, đưa quy đầu tiền vào, tiểu huyệt đã hai tháng không làm, đã co chặt như hồi vừa bị khai bao.

Đầu gậy to lớn của Trí Tú mới cắm vào đã gặp khó khăn, khàn giọng nói: “Sao lại chặt như vậy? Thằng nhóc kia có thể nhẫn nhịn không đè em mỗi đêm à? Bao lâu hắn mới làm em một lần?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com