TruyenHHH.com

Co Nhung Ngay Nhu The


Nếu 1 đứa trẻ lớn sớm không được tạo điều kiện để lớn, sự mâu thuẫn và mông lung giữa nội tâm bản thân đứa trẻ ấy và môi trường sống sẽ tạo nên 1 kẻ có xu hướng tiêu cực.

Gia đình là thứ ảnh hưởng rất nhiều đến 1 cá thể dù muốn hay không, nhất là ở giai đoạn đầu của cuộc đời: trẻ con. Và ai cũng đã từng là trẻ con. Khi 1 đứa trẻ không thể có tuổi thơ lạc quan, vui vẻ, trong sáng như đáng lẽ ra nó phải được hưởng, bản thân não bộ nó sẽ tự đặt ra nghi vấn.

Bước đầu tiên của một kẻ có xu hướng tiêu cực: đặt ra câu hỏi Tại sao quá nhiều và quá đáng (tàn nhẫn với chính nó). 

"Tại sao bố mẹ lại sinh con ra rồi đối xử với con như 1 sự thừa thãi?"

"Tại sao bố mẹ chưa từng ôm con vào lòng, động viên con và thấu hiểu cho con?"

"Tại sao bố mẹ lại lấy kẹo mút của mình cho đứa kia? Nó là 1 đứa trẻ xấu tính và mình ghét nó. Tại sao bác gái kia chỉ nói ngọt vào câu là mẹ đã lấy cây kẹo duy nhất của mình cho nó? Mẹ nói sẽ mua cái khác, nhưng có bao giờ mẹ đền như lời mẹ hứa đâu?" 

"Tại sao bố không tin mình? Tại sao bố không bênh vực mình khi mẹ mắng mình toàn những điều vô lí?"

"Tại sao mình lại đen đủi đến nỗi phải làm con trong căn nhà này? Chỉ toàn là bạo lực. Thứ ngôn ngữ bố mẹ dùng để giao tiếp với nhau chỉ toàn là những câu xỉa xói, bậy bạ, bạo lực. Tại sao căn nhà này chưa từng có tình thương, chưa từng có yên bình? Sao tất cả không biến hết đi?"

"Tại sao giáo viên luôn trù dập mình? Tại sao cô ấy luôn bác bỏ ý kiến của mình?"

"Tại sao họ bàn tán về mình nhiều quá đáng như thế? Mình đâu làm gì sai? Ồn quá! Câm miệng hết đi!!!"

"Tại sao mình yêu bạn ấy, mà bạn ấy lại bỏ mình lại?" "Tại sao mình luôn coi bạn ấy là 1 người bạn quan trọng, là cả thế giới tốt đẹp nhỏ bé của mình, vậy mà bạn ấy lại hại mình? Bạn ấy lừa dối mình, bạn ấy coi thường và nhìn mình bằng con mắt thương hại của kẻ ban ơn? Tại sao???"

"Tại sao mình lại sinh ra để chịu những đau khổ này? Có lẽ mình nên kết liễu cuộc đời thôi?"

Câu hỏi đặt ra trong thời điểm bản thân va đập với sự tàn nhẫn và kém may mắn của cuộc sống, câu hỏi từ ngây thơ và bật ra trong vô thức dần dần trở nên tiêu cực và có chiều hướng nghiêm trọng. Nhưng câu hỏi sẽ có ai nghe và đáp lại? Câu hỏi của 1 kẻ luôn ôm lấy tâm sự, thích một mình và thu mình đến nỗi chưa ai đủ kiên nhẫn tiếp cận, liệu có được lời hồi đáp và sự cảm thông? Liệu có 1 bàn tay yêu thương ấm áp nào chìa ra? 

Mâu thuẫn nối tiếp mâu thuẫn. Khi sự thắc mắc không được hóa giải, như một người đi vào bãi bùn lầy. Càng bước càng lún sâu, càng hôi tanh.

Những kẻ tiêu cực mất niềm tin vào loài người và cuộc đời. Khi ấy, thứ duy nhất có thể bấu víu như hơi thở thoi thóp chính là bản thân. Nhưng câu hỏi: "Tôi là ai? Tôi sinh ra làm gì? Tại sao tôi không được hạnh phúc? Tôi có nên chấm dứt hết ở đây không?" là thứ nghi vấn họ không ngừng đặt ra cho bản thân. Và từ đó, sự mông lung về tương lai của chính mình, nỗi sợ hiện tại và bóng ma quá khứ siết lấy tâm hồn tưởng chừng mạnh mẽ nhưng kiệt quệ tột cùng của họ, nó là sợi dây mong manh chỉ chực đứt.

Dùng sự phản kháng yếu ớt đẩy tất cả những người quan tâm họ ra xa, là cách ngốc nghếch nhưng duy nhất trong đêm đen để họ có thể tự vệ. Dường như những con người sợ rằng bản thân sẽ bị liên lụy, sợ bị phiền sẽ lùi ra xa, và thế là 1 lần nữa, họ cạn dần niềm tin, họ đau khổ, họ bất lực. Và, họ rơi vào bế tắc.

Trên sa mạc, có 2 lựa chọn. Cây cối sẽ tự thích nghi để sinh tồn. Hoặc chết. 

Nếu một ngày, có một người khóc đến khản cả tiếng, nói với bạn rằng: Họ muốn giết .... và tự sát, thì chả có gì bất ngờ ở đây cả. Quẫn bách, tuyệt vọng, mọi đau khổ vỡ òa, họ cần 1 nơi để hứng chịu cơn thịnh nộ - nơi là ngọn nguồn của 1 cuộc đời lòng vòng trong đêm tối. Việc duy nhất bạn có thể làm chính là ôm họ vào lòng. Hai con tim có thể sưởi ấm cho nhau, đôi lúc, sự vô thanh là thứ giá trị nhất khi ngôn ngữ trở nên bất lực.

Nếu một ngày, kẻ tiêu cực lựa chọn sẽ lột xác. Thì có 2 điều sẽ xảy ra: họ sẽ dùng đôi mắt bi quan và đầy hoài nghi sống nốt phần đời còn lại, hoặc sẽ trở nên mạnh mẽ và tốt đẹp ngàn lần, họ sẽ đem hết tài năng và sức lực ra để khiến bản thân trên vạn người, trả thù bằng thành công.

Chưa bao giờ chúng ta thôi hy vọng vào 1 kết thúc viên mãn, nhưng nếu trên bức tranh nền đen mà màu hồng không thể ánh lên sự mộng mơ đẹp đẽ của nó, bạn có thể chọn màu trắng. Lựa chọn là ở bạn, hối hận hay không suy cho cùng chỉ do cách bạn nghĩ mà thôi. Sẽ không có dòng nào ở đây cho việc: "Nên đối phó thế nào với kẻ có xu hướng tiêu cực?" hay "Làm gì để thay đổi 1 người tiêu cực?" vì xét thật kĩ, kẻ từng trải quá nhiều không cần lời khuyên từ 1 người không thể thấu hiểu họ, và hơn nữa, người cứu họ, chỉ có họ mà thôi. Điều duy nhất có thể làm, chính là dùng sự ấm áp xoa dịu cơn bất an trong họ. 

Và có 1 câu hỏi cuối cùng đây: "Nếu bạn tránh xa những kẻ tiêu cực, ai sẽ cảm hóa trái tim đầy đau thương và lạnh giá của họ?" Và cái chết của họ, người chịu trách nhiệm không chỉ có những kẻ đã bạo lực thân thể và tinh thần họ, mà trong đó, đôi khi có cả bạn. 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com