Co Ngot Co Dang Co Thuong Co Dau
Edogawa Ranpo - vị thám tử lừng danh của Nhật Bản, đương nhiên là không có gì làm anh ấy cảm thấy khó khăn cả.Từ vụ án bé trong 1 khu phố cho tới vụ án lớn toàn cầu,anh ta đều có thể giải được.Bản thân Ranpo cũng thấy vậy.Đấy là cho đến khi đụng đến chuyện tình cảm.Có một sự thật là cho dù bạn có là thám tử tài ba đến bao nhiêu,giải được bao vụ án thì bạn vẫn không thể nào giải đáp được cảm xúc của bản thân dành cho một người nào đó.Và chính Ranpo giờ đây cũng không thể hiểu được cảm xúc của bản thân khi nhìn thấy một người đặc biệt.Cảm giác khó nói,tim đập nhanh khi ở gần người đó khiến chàng thám tử nào đó đau đầu như thể não bộ đã bị quá tải.Anh thích cái cách cậu ta luyên thuyên về đống tiểu thuyết của mình,thích cái cách cậu ta ngại ngùng chốn đông người,cũng như cái cách cậu liên tục ngợi khen anh như người bạn nhưng khi có người bảo hai người là bạn thì lại xù lông lên bảo rằng là cậu và anh là kẻ thù không đội trời chung.Anh thích tất cả về cậu.Đó là sự thật không thể chối cãi.Chỉ là không biết cậu có vậy không thôi.Vậy nên Ranpo đây đã nghĩ đến việc "thổ lộ".Nói thì dễ thật ấy nhưng làm sao để thổ lộ khi mà cứ ở gần người ta là nghẹn lời như có một cục kẹo mắc ở cổ họng?Và việc đó làm anh đau đầu mấy tuần liền qua,đến mức anh còn không thèm ăn đồ ngọt.Và điều đó làm cho người đặc biệt trong lòng anh lo lắng,Poe.Poe lúc này đây đang nghĩ rằng có ai đó đang cải trang thành Ranpo hay là anh ta bị đụng đầu vào đâu đó rồi giờ bị chập mạch hay có vụ án nào đó khó quá khiến chành thám tử đây không giải ra.Nhưng sau một hồi suy nghĩ Poe lại thấy nó không hợp lí nên chỉ còn một trường hợp là anh ta buồn.Đây là một lý do hợp lý nhưng vì sao anh ta buồn lại là một dấu chấm hỏi lớn.Để kiếm được câu trả lời cậu đã đi "điều tra" những người xung quanh Ranpo hay chính xác là cậu đã đi hỏi thăm họ.Qua những thứ cậu nghe được,cậu khẳng định anh đang nhung nhớ ai đó."Nhung nhớ ai đó" bốn từ này làm Poe hơi trầm ngâm.Cậu thích Ranpo và việc anh đang thích một ai khác làm lòng cậu đau một cách khó tả.Mặc kệ việc đó qua một bên thì với tư cách là bạn,cậu phải giúp Ranpo vượt qua việc này.Cậu hẹn gặp Ranpo ở một quán cà phê có bán đồ ngọt khá nổi tiếng ở Yokohama.Và lúc đó cậu sẽ giúp anh hóa giải nỗi nhung nhớ trong lòng anh dù bản thân cậu còn lo chưa xong.Trong khi Poe đang suy nghĩ tá cách giúp Ranpo thổ lộ thì chàng thám tử đây còn đang vò đầu bứt tóc vì ôi trời anh đã ráng né cậu mấy nay."Không còn đường thoát nữa rồi"-Ranpo nghĩ.Lúc Ranpo đứng trước cửa quán đã thấy bóng Poe ẩn hiện trong quán rồi.Khi anh bước vào Poe nhiệt liệt dơ tay lên vẫy như kiểu sợ anh không thấy cậu chả bằng.Ranpo vừa ngồi xuống đang tính hỏi cậu muốn gặp anh có việc gì thì đã bị Poe cướp lời:-Anh Ranpo đây đang thích ai đó đúng không?"Chết tiệt"đó là từ hiện lên trong đầu Ranpo ngay sau khi nghe câu hỏi đó từ chính người anh thích.Dù vậy anh vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh mà hỏi lại cậu:-Điều gì khiến cậu nghĩ như vậy?-Tôi đã đi hỏi thăm mọi người xung quanh và nhận được câu trả lời như vậy.Poe vừa nói xong đã nhâm nhi một ngụm trà trong khi đó Ranpo đã chết lặng vì không biết đường chối cãi.Nhìn thấy nét mặt Ranpo,Poe đã biết việc cậu nghe là sự thật và có lẽ cũng đến lúc cậu nên buông bỏ.Cậu đặt tách trà xuống rồi nói tiếp:-Tôi có thể giúp anh thổ lộ nếu anh muốn.Ý tôi là dù sao tôi với anh cũng là bạn bè."Bạn bè"hai từ đó nghe thật thân thiết nhưng lại quá đỗi xa lạ làm sao với Ranpo,anh không muốn hai người dừng lại ở việc chỉ là bạn bè,anh muốn hơn cả thế.Anh muốn mỗi sáng thức dậy được thấy cậu nằm đó,mỗi bữa sáng ăn cùng nhau,những buổi chiều tà hoàng hôn hai người cùng nhau ngắm trong khi tay trong tay hay những cái ôm hôn nhỏ khi hai người cần sự an ủi,thương yêu của nhau.Có lẽ suy cho cùng mong muốn chỉ sẽ mãi là mong muốn.-Ranpo?Tiếng nói của Poe đưa anh về thực tại,ngập ngừng một hồi Ranpo lên tiếng:-Vậy cậu tính giúp tôi như thế nào đây hả?Cách sao?Đây là việc Poe chưa nghĩ tới.Ý là cậu có nghĩ nhưng sao giờ đầu óc lại trống rỗng thế này?Anh nhìn vẻ mặt bối rối của cậu rồi thở dài:-Có vẻ như cậu chưa có cách nhỉ?Thôi thì cảm ơn cậu đã để tâm nhưng tôi sẽ có cách của bản thân để giải quyết--Khoan khoan khoan,ai bảo tôi chưa có cách?-Mặt cậu hiện lên hết rồi cần phải hỏi nữa à?-Tôi chỉ đang nhớ lại cách thôi chứ không phải tôi không có!-Vậy cậu nói thử xem?-Ừm thì kiểu như là...Poe ngập ngừng tìm kiếm từ ngữ sắp xếp lại câu từ trong đầu cho hợp lý.Trong lúc đó thì Ranpo nhìn có vẻ rất bất lực.-Kiểu như là sao hả ngài tiểu thuyết gia?-Nói cho người ta biết tình cảm của bản thân chăng?Ôi một ý kiến tuyệt vời!Sao ngài thám tử đại tài Edogawa đây chưa nghĩ tới nhỉ?Đương nhiên là anh có nghĩ tới rồi nhưng làm như dễ nói lắm hay sao ấy.Ranpo nhìn cậu một hồi rồi lại bảo:-Cậu nói thì hay quá rồi,làm được tôi làm từ lâu rồi."Ừ nhỉ"-Poe nghĩ.Nếu như việc nói ra không khó thì có khi bây giờ cậu và anh có khi cũng đã thành đôi rồi.Ý cậu là nếu anh có thích cậu nhưng chắc là không đâu.Dằn vặt đầu óc một hồi cậu chợt nghĩ ra một cách.Cậu hăng hái nói anh nghe:-Hay là anh thổ lộ nhưng trong một ngôn ngữ khác mà người ta không hiểu.Thổ lộ nhưng người ta không hiểu?Nếu thế thì cần gì phải thổ lộ nữa.Ranpo khó hiểu hỏi:-Ý cậu là sao?-Ý tôi là nếu anh sợ bị từ chối thì hãy thổ lộ bằng một ngôn ngữ khác mà người ta không hiểu như vậy thì anh vừa nhẹ lòng vừa giữ được mối quan hệ đó.Trầm ngâm một hồi,Ranpo nói:-Poe này.-Sao vậy Ranpo?-Cậu có bút và giấy không?Cho tôi mượn.Poe hơi khó hiểu là tại sao anh lại cần bút?Nhưng thôi quan tâm làm gì và cậu đưa anh cây bút cùng một tờ giấy.Cậu không hiểu anh đang làm cái gì chỉ thấy là anh loáy ngoáy viết một hồi rồi đưa tờ giấy cho cậu.Cậu chính thức không hiểu việc gì đang xảy ra,trong đầu cậu giờ đây đang có hàng ngàn câu hỏi.Còn chưa kịp lên tiếng cậu đã nghe tiếng Ranpo nói:-Tôi có việc ở trụ sở,hẹn gặp cậu lần sau nhé.Rồi anh ta chạy mất hút ra khỏi quán để lại Poe bơ vơ ở đó với một cái đầu quá tải chưa hiểu được vấn đề.Ngơ ngác vài ba phút rồi cậu nhìn xuống lại tờ giấy vừa được đưa."Không biết Ranpo ghi gì trong này nhỉ?"-Cậu vừa nghĩ vừa mở ra." Me gustas tú "Đó là ba từ duy nhất anh ghi trong mảnh giấy.Cậu ngồi nhìn mảnh giấy một hồi lại nở một nụ cười dù chỉ là mỉm thôi nhưng vẫn có thể thấy hai vành tai cậu đỏ lên.Sau một hồi Poe đứng lên tính tiền và đi ra khỏi quán.Ba từ trong tờ giấy đó cứ hiện đi hiện lại trong đầu cậu,chắc có lẽ cậu sẽ được một chuyến đến trụ sở để thăm chàng thám tử nào đó một lần nữa.
me gustas tú
Me gusta el viento,
me gustas tú
Me gusta soñar,
me gustas tú
Me gusta la mar,
me gustas tú
¿Qué voy a hacer?,
je ne sais pas
¿Qué voy a hacer?,
je ne sais plus
¿Qué voy a hacer?,
je suis perdu
¿Qué horas son, mi corazón?
End
__________________
me gustas tú
Me gusta el viento,
me gustas tú
Me gusta soñar,
me gustas tú
Me gusta la mar,
me gustas tú
¿Qué voy a hacer?,
je ne sais pas
¿Qué voy a hacer?,
je ne sais plus
¿Qué voy a hacer?,
je suis perdu
¿Qué horas son, mi corazón?
Tôi thích ánh bình minh,
thích luôn cả cậu
Tôi thích những ngọn gió,
Thích luôn cả cậu
Tôi thích mộng mơ,
Thích luôn cả cậu
Tôi thích biển khơi,
Thích luôn cả cậu
Tôi nên làm gì đây?
Tôi thật sự không biết
Nên làm gì bây giờ?
Tôi chẳng còn biết nữa
Phải chăng tôi đã bị lạc lối?
Mấy giờ rồi,hỡi tình yêu ơi?
____________________
I kinda forgot that I had created this fic.So you may see this as an apology from me.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com