Co Nang Soai Ca Full
Chỉ có em mới hiểu nổi tôi...Chúng ta sinh ra tựa như là đã để dành cho nhau vậyNếu như em đã lọt vào lưới nhện mà tôi đã giăng sẵn, thì cho dù có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát nổi đâu...--------------//-------------------//--------------------//-----------------
Trong thế giới của những kẻ thiên tài, tư duy của họ không ai có khả năng hiểu được, và cũng không thể đuổi kịp được.
Ngay từ nhỏ Khúc Nha đã bị gia đình hắn xem như bệnh nhân tâm thần, bởi vì hắn luôn luôn chế tạo ra những thứ không ai có thể hiểu nổi. Hắn mặc kệ mọi người nghĩ gì, điều mà hắn thực sự quan tâm chính là những thành quả mà hắn đã tự mình tạo ra, và luôn say mê với nó.- Cậu đang làm gì thế? Cái đó thật hay quá...Giọng nói thanh thanh trong trẻo kèm theo tiếng cười khúc khích đột nhiên vang lên cạnh hắn khiến hắn giật mình lỡ tay làm rơi mất thứ quan trọng nhất trong chiếc đồng hồ mới sáng chế. Và đương nhiên, nó đã lọt xuống cống, coi như chiếc đồng hồ của hắn đem đi vứt được rồi.Sắc mặt hắn thối hoắc, gườm gườm quay mặt lại nhìn cô gái vừa lên tiếng lúc nãy.- Chị có thôi đi không? Đây là lần thứ mấy rồi? – Khúc Nha gằn giọng- Ơ...chị xin lỗi...chỉ tại chị thấy cậu làm nó say mê quá nên... - Du Tâm lè lưỡi, gãi đầu vô tội nhìn hắn.1 cậu bé 10 tuổi đang với mái tóc xanh và đôi mắt cũng có màu xanh vô cùng nổi bật đang cắm cúi tìm đồ dưới ống cống, mồ hôi vươn trên gò má trắng nõn của hắn, môi hồng nhuận hơi mím lại vì bực bội, đó chính là Khúc Nha, thanh mai trúc mã của Du Tâm cô.Năm nay cô 12 tuổi, còn hắn 10 tuổi.1 hạt giống tình yêu đã nảy mầm từ rất lâu, từ khi cô chuyển nhà đến cạnh nhà hắn. Vừa mới gặp mặt, cô đã bị thu hút bởi gương mặt non nớt đáng yêu nhưng không hề có nét trẻ con nào của hắn. Mặc cho mọi người nói hắn bị tự kỷ, suốt ngày sáng chế ra những cái gì không đâu, cô vẫn chẳng hề bận tâm đến họ, điều mà cô quan tâm chính là có thể được ở mãi bên cạnh hắn.Thế nhưng không được rồi...Cô rũ đôi mắt, môi nở 1 nụ cười buồn. Căn bệnh ưng thư quái ác di truyền từ ông nội của cô đã di căn vào trong nội tạng của cô, không thể chữa khỏi. Với độ tuổi 12 chưa kịp lớn này mà đã biết mình sắp phải lìa xa cõi đời là chuyện đau đớn đến nhường nào.Cô sẽ không còn có thể thấy khuôn mặt cau có lẫn giọng nói đáng yêu mãi càu nhàu của hắn được nữa.- Khúc Nha...chị muốn nói với em 1 chuyện... - Bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ xiết chặt gấu váy, lời muốn nói đã nghẹn ứ ở cổ, khó chịu tột cùng nhưng không cách nào nói ra được.- Chuyện gì để sau đi!! Tôi đang bận lắm!! – Hắn quẹt mồ hôi vươn trên mũi, đôi lông mày cau lại khó chịu, đến cái ánh nhìn bình thường cũng không cho cô.Du Tâm sững sờ mấy vài giây, có cái gì đó đang cào cấu trái tim cô, xé nát nó thành từng mảnh nhỏ.Nếu như không nói vào hôm nay, có lẽ...sẽ không thể nói vào ngày mai nữa...Cô đã trốn viện về nhà, chỉ vì muốn nói với hắn 1 câu... Ấy thế mà...Khúc Nha vẫn đang mải mê tìm kiếm món đồ bị rơi của mình, không hề để tâm đến khóe mi của cô đã ướt tràn lệ cay đắng.--------------//--------------//----------------
- Tại sao...? – Khúc Nha sững sờ đứng trước tấm di ảnh của cô, toàn thân nhỏ bé của hắn run lên bần bậc, khóe môi mấp máy nhưng không tài nào phát ra nổi âm điệu nào.Trên tấm di ảnh, Du Tâm vẫn nở 1 nụ cười thật tươi như thường ngày, đôi mắt to tròn linh hoạt đang cong cong, gò má lúng liếng đáng yêu, mái tóc đen nhánh được buộc cao đầy năng động. Có ai mà ngờ 1 cô gái đáng yêu như vậy bây giờ đã không còn trên đời này nữa.Hắn nhớ lại ngày hôm trước, cô đã đến tìm hắn nói 1 chuyện gì đó, thế mà hắn lại không để ý đến cô, không thèm nghe cô nói. Có lẽ...nếu như ngày hôm đó hắn chịu nghe cô nói, thì bây giờ hắn đã không phải đau đớn nhường này.- Khúc Nha...con đến thắp 1 nén nhang cho chị đi... - Giọng nói của mẹ Du Tâm nấc nghẹn, đôi mắt tinh anh thường ngày đã bị nước mắt làm cho nhòe đi.- Không!! Không!! Không thể nào!! Con nhỏ phiền phức đó làm sao mà chết được? Không thể nào!!! – Khúc Nha hét lớn, đôi con ngươi phẫn nộ của hắn khiến cho mọi người xung quanh phải sợ hãi.Nhìn đôi mắt mọi người đang trợn trừng lên nhìn mình, hắn mới nhận ra mình đã thất thố. Hắn bất mãn quay đầu chạy đi, mặc cho tiếng kêu của mọi người đang vọng lên từ phía sau.
Du Tâm không thể chết được. Cô ta khỏe mạnh như vậy mà. Nhất định mọi người đang lừa hắn, hắn không tin, nhất định không tin!!!1 dòng nước mắt trong suốt rơi trên gò má hắn...------------//-----------//------------
Khúc Nha bật dậy thở dốc, thân hình cường tráng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, thoạt nhìn đẹp mắt vô cùng.Lại là nó, giấc mơ đã theo đuôi hắn suốt bao nhiêu năm nay. Dạo này nó cứ như mọc rễ trong đầu hắn, khiến hắn sợ hãi cả giấc ngủ của mình. Hắn mệt nhọc vuốt mồ hôi vươn trên mặt mình, nặng nhọc lê bước vào phòng tắm, để cho dòng nước mát thổi bay đi sự khó chịu này.- Làm sao thế? – Tiểu Dương tươi cười bước vào nhà, thấy hắn đang mệt mỏi ngồi trên ghế tựa,khuôn mặt đẹp như tượng tạc của hắn vươn chút khó chịu.- Ác mộng... - Hắn nhắm nghiền đôi mắt đẹp, chỉ phun ra 2 chữ ngắn gọn mà xúc tích.- Ra là thế... - Tiểu Dương cười thật tươi. – Nếu đã thế, tại sao chúng ta không đi ra ngoài chơi 1 chút cho thư giãn tinh thần nào?Khúc Nha ậm ừ, không từ chối.
-------------//-------------//------------Quán cà phê được bao phủ bởi 1 màu xanh mướt của cỏ non, đàn bướm thi nhau đuổi bắt trên những tán cây cao vút, trông qua rất bắt mắt, tựa như khung cảnh thiên nhiên đã hòa nhập làm 1 với nơi này vậy.Ly cà phê cappuccino sóng sánh tỏa khói thơm lừng, hình vẽ 1 nhánh cỏ đang vươn mình lên cao. Tiểu Dương khẽ nhấp 1 ngụm, cảm nhận vị ngọt đậm đà của nó tan trong miệng mình, khóe môi cô kéo lên 1 nụ cười nhàn nhạt, trông qua rất xinh đẹp.Khúc Nha chọn cho mình 1 ly mocha ngọt ngào đầy mùi vị của chocolate, bình thường không ai nghĩ 1 người con trai lại chọn món đó, đơn giản chỉ là vì hắn...hảo ngọt. Mái tóc xanh lẫn đôi mắt xanh của hắn cũng quá là bắt mắt đi.Cặp nam nữ xinh đẹp tuyệt mỹ ngồi trong góc phòng mà cũng dẫn đến sự chú ý và những trận xì xào của mọi người.- Cậu nhìn xem, cô gái đó trông thật xinh đẹp nha... - Tiểu Dương liếc mắt về phía sau hắn, nháy mắt mấy cái. Nếu không phải tóc cô đã dài ra, chỉ sợ hàng tá cô gái sẽ chết ngất.- Ai có thể xinh đẹp hơn cậu chứ? – Khúc Nha vu vơ nói câu nói đó, môi khẽ nhấp 1 ngụm mocha ngọt ngào.- Nói bậy gì vậy, tớ là hoa đã có chủ rồi nhé! – Tiểu Dương lườm hắn 1 cái, cũng may là Du Thần không có ở đây, nếu không thì hắn đã bị đánh cho bầm dập tơi tả rồi. ( Du Thần chúa ghen :P )Khúc Nha không tình nguyện mà quay đầu về phía sau, nhìn cô gái mà Tiểu Dương cho là xinh đẹp ấy, trong lòng khẽ rủa thầm.Cô gái ngồi ở hướng đối diện với họ, là 1 cô gái xinh đẹp 1 cách tao nhã, đôi lông mi dài cong vút khẽ rũ xuống che đi đôi mắt trong trẻo, đôi môi hồng nhuận khẽ mỉm cười, gò má hồng hồng, làn da trắng muốt, chính là 1 mỹ nhân hiếm có.
Khúc Nha như muốn ngừng thở ngay tức khắc, bởi người mà hắn thấy giống hệt mối tình đầu khi hắn còn nhỏ.Du Tâm???
Trong thế giới của những kẻ thiên tài, tư duy của họ không ai có khả năng hiểu được, và cũng không thể đuổi kịp được.
Ngay từ nhỏ Khúc Nha đã bị gia đình hắn xem như bệnh nhân tâm thần, bởi vì hắn luôn luôn chế tạo ra những thứ không ai có thể hiểu nổi. Hắn mặc kệ mọi người nghĩ gì, điều mà hắn thực sự quan tâm chính là những thành quả mà hắn đã tự mình tạo ra, và luôn say mê với nó.- Cậu đang làm gì thế? Cái đó thật hay quá...Giọng nói thanh thanh trong trẻo kèm theo tiếng cười khúc khích đột nhiên vang lên cạnh hắn khiến hắn giật mình lỡ tay làm rơi mất thứ quan trọng nhất trong chiếc đồng hồ mới sáng chế. Và đương nhiên, nó đã lọt xuống cống, coi như chiếc đồng hồ của hắn đem đi vứt được rồi.Sắc mặt hắn thối hoắc, gườm gườm quay mặt lại nhìn cô gái vừa lên tiếng lúc nãy.- Chị có thôi đi không? Đây là lần thứ mấy rồi? – Khúc Nha gằn giọng- Ơ...chị xin lỗi...chỉ tại chị thấy cậu làm nó say mê quá nên... - Du Tâm lè lưỡi, gãi đầu vô tội nhìn hắn.1 cậu bé 10 tuổi đang với mái tóc xanh và đôi mắt cũng có màu xanh vô cùng nổi bật đang cắm cúi tìm đồ dưới ống cống, mồ hôi vươn trên gò má trắng nõn của hắn, môi hồng nhuận hơi mím lại vì bực bội, đó chính là Khúc Nha, thanh mai trúc mã của Du Tâm cô.Năm nay cô 12 tuổi, còn hắn 10 tuổi.1 hạt giống tình yêu đã nảy mầm từ rất lâu, từ khi cô chuyển nhà đến cạnh nhà hắn. Vừa mới gặp mặt, cô đã bị thu hút bởi gương mặt non nớt đáng yêu nhưng không hề có nét trẻ con nào của hắn. Mặc cho mọi người nói hắn bị tự kỷ, suốt ngày sáng chế ra những cái gì không đâu, cô vẫn chẳng hề bận tâm đến họ, điều mà cô quan tâm chính là có thể được ở mãi bên cạnh hắn.Thế nhưng không được rồi...Cô rũ đôi mắt, môi nở 1 nụ cười buồn. Căn bệnh ưng thư quái ác di truyền từ ông nội của cô đã di căn vào trong nội tạng của cô, không thể chữa khỏi. Với độ tuổi 12 chưa kịp lớn này mà đã biết mình sắp phải lìa xa cõi đời là chuyện đau đớn đến nhường nào.Cô sẽ không còn có thể thấy khuôn mặt cau có lẫn giọng nói đáng yêu mãi càu nhàu của hắn được nữa.- Khúc Nha...chị muốn nói với em 1 chuyện... - Bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ xiết chặt gấu váy, lời muốn nói đã nghẹn ứ ở cổ, khó chịu tột cùng nhưng không cách nào nói ra được.- Chuyện gì để sau đi!! Tôi đang bận lắm!! – Hắn quẹt mồ hôi vươn trên mũi, đôi lông mày cau lại khó chịu, đến cái ánh nhìn bình thường cũng không cho cô.Du Tâm sững sờ mấy vài giây, có cái gì đó đang cào cấu trái tim cô, xé nát nó thành từng mảnh nhỏ.Nếu như không nói vào hôm nay, có lẽ...sẽ không thể nói vào ngày mai nữa...Cô đã trốn viện về nhà, chỉ vì muốn nói với hắn 1 câu... Ấy thế mà...Khúc Nha vẫn đang mải mê tìm kiếm món đồ bị rơi của mình, không hề để tâm đến khóe mi của cô đã ướt tràn lệ cay đắng.--------------//--------------//----------------
- Tại sao...? – Khúc Nha sững sờ đứng trước tấm di ảnh của cô, toàn thân nhỏ bé của hắn run lên bần bậc, khóe môi mấp máy nhưng không tài nào phát ra nổi âm điệu nào.Trên tấm di ảnh, Du Tâm vẫn nở 1 nụ cười thật tươi như thường ngày, đôi mắt to tròn linh hoạt đang cong cong, gò má lúng liếng đáng yêu, mái tóc đen nhánh được buộc cao đầy năng động. Có ai mà ngờ 1 cô gái đáng yêu như vậy bây giờ đã không còn trên đời này nữa.Hắn nhớ lại ngày hôm trước, cô đã đến tìm hắn nói 1 chuyện gì đó, thế mà hắn lại không để ý đến cô, không thèm nghe cô nói. Có lẽ...nếu như ngày hôm đó hắn chịu nghe cô nói, thì bây giờ hắn đã không phải đau đớn nhường này.- Khúc Nha...con đến thắp 1 nén nhang cho chị đi... - Giọng nói của mẹ Du Tâm nấc nghẹn, đôi mắt tinh anh thường ngày đã bị nước mắt làm cho nhòe đi.- Không!! Không!! Không thể nào!! Con nhỏ phiền phức đó làm sao mà chết được? Không thể nào!!! – Khúc Nha hét lớn, đôi con ngươi phẫn nộ của hắn khiến cho mọi người xung quanh phải sợ hãi.Nhìn đôi mắt mọi người đang trợn trừng lên nhìn mình, hắn mới nhận ra mình đã thất thố. Hắn bất mãn quay đầu chạy đi, mặc cho tiếng kêu của mọi người đang vọng lên từ phía sau.
Du Tâm không thể chết được. Cô ta khỏe mạnh như vậy mà. Nhất định mọi người đang lừa hắn, hắn không tin, nhất định không tin!!!1 dòng nước mắt trong suốt rơi trên gò má hắn...------------//-----------//------------
Khúc Nha bật dậy thở dốc, thân hình cường tráng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, thoạt nhìn đẹp mắt vô cùng.Lại là nó, giấc mơ đã theo đuôi hắn suốt bao nhiêu năm nay. Dạo này nó cứ như mọc rễ trong đầu hắn, khiến hắn sợ hãi cả giấc ngủ của mình. Hắn mệt nhọc vuốt mồ hôi vươn trên mặt mình, nặng nhọc lê bước vào phòng tắm, để cho dòng nước mát thổi bay đi sự khó chịu này.- Làm sao thế? – Tiểu Dương tươi cười bước vào nhà, thấy hắn đang mệt mỏi ngồi trên ghế tựa,khuôn mặt đẹp như tượng tạc của hắn vươn chút khó chịu.- Ác mộng... - Hắn nhắm nghiền đôi mắt đẹp, chỉ phun ra 2 chữ ngắn gọn mà xúc tích.- Ra là thế... - Tiểu Dương cười thật tươi. – Nếu đã thế, tại sao chúng ta không đi ra ngoài chơi 1 chút cho thư giãn tinh thần nào?Khúc Nha ậm ừ, không từ chối.
-------------//-------------//------------Quán cà phê được bao phủ bởi 1 màu xanh mướt của cỏ non, đàn bướm thi nhau đuổi bắt trên những tán cây cao vút, trông qua rất bắt mắt, tựa như khung cảnh thiên nhiên đã hòa nhập làm 1 với nơi này vậy.Ly cà phê cappuccino sóng sánh tỏa khói thơm lừng, hình vẽ 1 nhánh cỏ đang vươn mình lên cao. Tiểu Dương khẽ nhấp 1 ngụm, cảm nhận vị ngọt đậm đà của nó tan trong miệng mình, khóe môi cô kéo lên 1 nụ cười nhàn nhạt, trông qua rất xinh đẹp.Khúc Nha chọn cho mình 1 ly mocha ngọt ngào đầy mùi vị của chocolate, bình thường không ai nghĩ 1 người con trai lại chọn món đó, đơn giản chỉ là vì hắn...hảo ngọt. Mái tóc xanh lẫn đôi mắt xanh của hắn cũng quá là bắt mắt đi.Cặp nam nữ xinh đẹp tuyệt mỹ ngồi trong góc phòng mà cũng dẫn đến sự chú ý và những trận xì xào của mọi người.- Cậu nhìn xem, cô gái đó trông thật xinh đẹp nha... - Tiểu Dương liếc mắt về phía sau hắn, nháy mắt mấy cái. Nếu không phải tóc cô đã dài ra, chỉ sợ hàng tá cô gái sẽ chết ngất.- Ai có thể xinh đẹp hơn cậu chứ? – Khúc Nha vu vơ nói câu nói đó, môi khẽ nhấp 1 ngụm mocha ngọt ngào.- Nói bậy gì vậy, tớ là hoa đã có chủ rồi nhé! – Tiểu Dương lườm hắn 1 cái, cũng may là Du Thần không có ở đây, nếu không thì hắn đã bị đánh cho bầm dập tơi tả rồi. ( Du Thần chúa ghen :P )Khúc Nha không tình nguyện mà quay đầu về phía sau, nhìn cô gái mà Tiểu Dương cho là xinh đẹp ấy, trong lòng khẽ rủa thầm.Cô gái ngồi ở hướng đối diện với họ, là 1 cô gái xinh đẹp 1 cách tao nhã, đôi lông mi dài cong vút khẽ rũ xuống che đi đôi mắt trong trẻo, đôi môi hồng nhuận khẽ mỉm cười, gò má hồng hồng, làn da trắng muốt, chính là 1 mỹ nhân hiếm có.
Khúc Nha như muốn ngừng thở ngay tức khắc, bởi người mà hắn thấy giống hệt mối tình đầu khi hắn còn nhỏ.Du Tâm???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com