TruyenHHH.com

Co Mot Em Be Ten Chau Ky Tong Hop Fanfic

Khu bếp của Đại Lý Tự đã trở nên nhộn nhịp hơn kể từ khi Lý Bính dẫn theo nô bộc thân cận đến. Mặc dù không ai từng thấy gương mặt thật phía sau lớp mặt nạ ấy, mọi người vẫn rất quý mến Trần Thập vì cậu rất tốt tính.

Có những lúc Thái thúc bận rộn nấu bếp Trần Thập sẽ chủ động giúp ông một tay. Hoặc đôi khi bị sai vặt cậu vẫn vui vẻ gật đầu đồng ý.

"Trần tiểu ca! Trần tiểu ca! Lý thiếu khanh đang tìm cậu kìa, trông ngài ấy có vẻ tức giận."

Trần Thập đang lóc xương cá, chợt một lục sự từ bên ngoài hớt hả chạy vào tìm cậu. Thái thúc nghe vậy thì gật đầu ra hiệu với cậu, ý bảo cậu nhanh chóng đến chỗ Lý đại nhân.

Cậu lập tức buông con dao xuống, rửa sạch tay rồi mới quay về bên cạnh Lý Bính. Trời lúc này đã lên tới đỉnh đầu, cũng là giờ chuẩn bị cơm trưa. Hắn chỉ mới không nhìn thấy cậu một chút thôi thì đã bực bội rồi.

Lý Bính ngôi ở án thư nắm chật cây bút, nghiến răng nghiến lợi, cơn giận trong lòng càng khiến vẻ mặt của hắn hắc ám hơn. Toàn bộ Minh Kính Đường đều cực kỳ lo lắng, bị bầu không khí xung quanh Lý Bính dọa cho im thin thít, không ai dám ho he câu nào.

Trần Thập vừa bước vào cửa đã cảm nhận được sự ngột ngạt âm trầm. Cậu rụt vai, lo sợ bước đến bên cạnh Lý Bính. Vương Thất, Tôn Báo, Thôi Bội và Alibaba thức thời chuồng khỏi đó.

Một mình Trần Thập phải đối diện với sức ép vô hình từ Lý Bính, trái tim của cậu nhảy lên tận cổ họng. Hắn thật sự đang rất tức giận, cậu lo lắng không biết hắn sẽ lại làm khó mình thế nào đây.

Hắn tiếp tục trầm mặc đọc thông tin vụ án, không thèm để ý gì đến Trần Thập. Hắn cố tình im lặng, để cậu càng thêm bồn chồn hơn nữa.

Tầm lúc lâu sau Trần Thập không nhịn được nữa, cậu nhích tới gần hơn, thử gọi hắn: "Chủ... Chủ nhân..."

Lúc này hắn mới chịu ngẩng đầu lên, ban tặng cho cậu ánh nhìn sắc lẹm. Hắn nhướng mày, ngữ điệu như người đến từ địa ngục: "Ngươi cũng biết gọi ta một tiếng chủ nhân cơ đấy."

"..."

"Sao còn đứng đực ra đó? Không thấy chỗ này rất bừa bộn ư?"

Lý Bính hất cằm về đống sách và giấy nằm xung quanh chỗ hắn ngồi. Trần Thập chỉ nhìn thôi cũng rõ biết đó là do hắn cố tình bày ra, hắn muốn cậu phải dọn.

Cậu chỉ đành chủ động cặm cụi dọn dẹp món quà mà hắn đặc biệt tặng. Cậu có thể làm được gì nữa bây giờ?

Sau khi Trần Thập dọn xong, hắn chống tay lên cằm, hỏi cậu: "Bây giờ là giờ nào rồi?"

Cậu đặt quyển sách lên bàn một cách cẩn thận, đáp lại hắn: "Giờ trưa rồi ạ."

"Thế sao ngươi còn ở đây?"

"..."

Trần Thập liền hiểu ý, cậu không dám trễ nãi quay lại nhà bếp để lấy cơm trưa cho Lý Bính. Hắn rất thích ăn cá, đặc biệt là món canh cá do chính tay cậu nấu. Nhưng mà vì hắn gọi cậu quay lại bất chợt nên còn chưa kịp nấu xong, Thế thúc phải giúp cậu làm.

Lý thiếu khanh nhìn món canh cá nóng hổi trên bàn, hắn nghiến răng hất đổ cả chén canh. Mũi của hắn rất thính, chỉ cần ngửi thôi là đã biết đây không phải món ăn mà chính tay Trần Thập nấu.

Nước canh văng lên giày của Trần Thập, hơi nóng xuyên qua mũi giày bao phủ ngón chân cậu. Vậy nhưng cậu chẳng dám than đau, đành cố nhịn.

"Làm lại."

"Nhưng... Đây là..."

"Thế thúc nấu ăn rất giỏi, nhưng ngươi là nô lệ của ta, lẽ nào chút chuyện vặt này còn phải nhờ Thế thúc thay ngươi làm sao?"

"Vâng... Chủ nhân ngài chờ một chút..."

Trần Thập lại lủi thủi nhặt lại mảnh vỡ, lần này hắn lại giở trò khiến cậu đứt tay, đứt ngay vết thương cũ. Trần Thập mím môi, hốc mắt hơi cay cay, sóng mũi có cảm giác lên men, dù vậy cậu vẫn phải nhịn.

Lý Bính thỏa mãn vô cùng khi nhìn thứ chất lỏng đỏ tươi chảy từ chính bàn tay của Trần Thập xuống. Hắn hít hít, tận hưởng hương vị ngọt tanh này. Hắn đợi cậu đi rồi mới nở nụ cười thích thú, sau đó lại nghiêng đầu, chậm rãi dùng ngón tay đẩy rớt toàn bộ sách và giấy trên bàn.

Thái thúc thấy Trần Thập quay về với bàn tay nhuốm máu, ông phát hoản đến mức cuốn quít kéo cậu đi băng bó. Ông thở dài lắc đầu, an ủi thiếu niên đáng thương này vài câu.

"Lý thiếu khanh... Sao lại đối xử với cháu như vậy chứ?"

Trần Thập không biết nên giải thích thế nào, chẳng lẽ nói với ông rằng vì ca ca cậu đã giết cha Lý Bính, diệt môn Lý gia?

Cậu không thể, cậu càng không muốn khơi lại nỗi đau đấy. Trần Thập chi qua loa đáp: "Cháu đã làm sai nên tự mình bị thương thôi... Ngài ấy... Ngài ấy không có lỗi đâu ạ."

"Thằng nhỏ này... Được rồi ta cũng không làm khó cháu, băng bó xong rồi mau làm lại món canh đi, ta lóc xương sẵn cho cháu rồi này."

"Cảm ơn Thế thúc."

Trần Thập lập tức vui vẻ trở lại, đôi mắt của cậu loan loan ý cười. Thế thúc thấy thế cũng cười theo, đối với ông thì thiếu niên này xán lạn tựa như ánh thái dương.

Thế thúc nghĩ nếu được nhìn gương mặt phía sau lớp mặt nạ ấy, thì tốt biết mấy, ông rất tò mò dáng vẻ của Trần Thập ra sao. Không chỉ riêng Thế thúc, mà những người khác ngoài lục sự của Minh Kính Đường đều tò mò về Trần Thập.

"Chủ nhân, canh cá đã xong."

Trần Thập vừa đặt chén canh cá lên bàn thì trông thấy hiện trường bừa bộn như cũ. Cậu cạn lời, không biết nên tức giận hay bất lực nữa.

Cậu thở dài khom lưng nhặt đống giấy lộn kia, Lý Bính cầm cây muỗng khuấy mấy vòng trong chén canh. Dòng nước sóng sánh dậy hương thơm, vậy mà hắn chẳng thèm để ý, chỉ chăm chăm nhìn bộ dáng khúm núm của Trần Thập.

Mỗi lần cậu di chuyển thì tiếng chuông từ vòng xích ở eo Trần Thập vang lên, hăn nghe vào rất êm tai. Càng muốn để cậu làm này làm kia ở gần mình.

Đợi đến khi cậu dọn xong rồi mới phát hiện Lý thiếu khanh chưa ăn dù chỉ một miếng. Thậm chí hắn còn dùng ngón tay đẩy chén canh ra xa, tỏ vẻ chán ghét.

"Nguội rồi."

"Vậy... Vậy để ta..."

Trần Thập còn chưa nói dứt câu thì hắn đã cắt ngang: "Ta? Ngươi tự xưng là ta sao?"

"..."

"Ngươi đã quên thân phận của mình rồi à?" Lý Bính vỗ bàn, tiếng động rất lớn khiến cậu giật thót tim.

Cậu đứng bất động tại chỗ, hai tay bấu vào vạt áo vì lo sợ trước ánh nhìn xuyên thấu của Lý thiếu khanh. Hắn liên tiếp vỗ lên bàn, âm thanh trầm đục từng tiếng từng tiếng văng vẳng bên tai, tựa như có ai đó dùng búa gõ thật mạnh lên đầu Trần Thập.

Mỗi một cái vỗ, cậu càng cảm thấy bị áp lực đè nặng. Cho đến khi cậu không thể chịu nổi nữa, quỳ phịch xuống sàn.

Lý Bính tạm thời dừng lại động tác, hắn ngoắt tay: "Qua đây."

Cậu tính đứng dậy bước đến, hắn lập tức cau mày: "Ai cho phép ngươi đứng dậy?"

Trần Thập hơi sững sờ, cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ẩn ý trong câu hỏi kia. Cậu ngập ngừng chống hai tay xuống, bò qua với tư thế của động vật bốn chân.

Khoảng cách của hai người được kéo gần, Trần Thập tiếp tục quỳ ngay kế bên Lý thiếu khanh. Đối diện với cậu, hắn cảm thấy vị trí này vẫn chưa đủ thỏa mãn.

Thế là Lý Bính đẩy hết đồ trên bàn xuống, sau đó ngồi lên bàn chỉ để khiến cậu phải ngẩng đầu đối mặt với mình. Hắn kéo mặt nạ của cậu, để lộ ra gương mặt tràn đầy u uất.

"Đến cả việc xưng hô thế nào cho phải phép mà còn cần ta dạy ngươi sao?"

Gương mặt của Lý Bính thật sự rất đẹp, mắt ngọc mày ngài, mũi cao môi mỏng, từng góc cạnh đều sắc nét tựa như tượng điêu khắc. Nhưng nhan sắc này lại quá mức hung hiểm mỗi khi đối diện với Trần Thập.

Cậu vừa thấy đẹp mà cũng thấy sợ.

Lý Bính bất ngờ túm lấy mặt cậu, dùng sức bóp chặt: "Ngươi suy nghĩ linh tinh gì vậy? Ngươi có cần ta dạy lại cách xưng hô không? Hửm?"

Trần Thập khẽ cau mày vì đau, cậu nhỏ giọng trả lời: "Không cần... Nô... Nô sai rồi, xin chủ nhân trách tội."

Hắn nghiêng đầu, nhếch môi: "Ta không nghe rõ."

Cậu nhích hai đầu gối tới gần hắn hơn, lặp lại: "Nô sai rồi, xin chủ nhân trách tội."

Vốn dĩ hắn chỉ muốn bắt cậu phải nói lớn tiếng hơn, nhưng không ngờ cậu lại hành động như vậy. Bỗng thấy thú vị vô cùng, không biết là trong đầu Trần Thập đang chứa đựng điều gì.

"Ta vẫn không nghe rõ."

Hắn muốn xem xem cậu sẽ làm gì tiếp theo. Hắn chậm rãi quan sát vẻ lúng túng của Trần Thập, cậu rụt rè đặt cả hai tay lên góc bàn, cố rướng người lên cao.

Trong tư thế quỳ này, toàn bộ trọng lực đều dồng xuống hai đầu gối của Trần Thập.

Đôi mắt to tròn, bờ môi đỏ mọng căng bóng, nước da hơi ngả sang màu mật, hai hàng lông mày trùng xuống. Vẻ mặt này hắn càng nhìn càng thấy muốn khắc lên mấy vết đỏ, vì quá sạch sẽ, sạch từ tận ánh mắt.

"Nô sai rồi, xin chủ nhân trách tội."

Khi Trần Thập nói, đôi môi mấp máy để lộ ra chiếc lưỡi mềm mềm đỏ hồng. Hắn lại muốn thử đút ngón tay vào, cắm móng tay lên chiếc lưỡi đó, khiến nó run rẩy rụt lại.

Nghĩ gì làm đó, hắn một tay bóp cổ Trần Thập một tay đưa vào trong miệng cậu. Nhất thời mất đi dưỡng khí, cậu há mồm ra muốn ngăn hắn lại, còn chưa kịp thì dị vật đã xâm chiếm toàn bộ khoang miệng.

Hai ngón tay của hắn thon dài, móng tay hơi sắc nhọn đâm vào lưỡi làm cậu đau điếng. Trần Thập ôm lấy cổ tay của Lý Bính, vô lực đẩy hắn ra.

Mọi sự cố gắng đều là vô nghĩa, trong thoáng chốc Trần Thập đã tưởng đâu mình sẽ bị Lý Bính xé rách miệng mà chết. Cậu nghẹn đến mức đỏ mặt, móng tay càng cắm càng đau, không lâu sau cậu đã nếm được vị tanh ngọt chảy xuống cổ họng.

"Khục... Ư!"

Lý Bính chơi đùa với khoang miệng của cậu chán chê rồi mới chịu buông tha. Hắn vừa rút lại móng vuốt tàn nhẫn của mình, Trần Thập lập tức ho sặc ra máu.

Nước bọt chảy dọc khóe miệng trộn lẫn với sắc đỏ thấm ướt cổ áo của Trần Thập. Lý Bính hài lòng trở về vị trí ban đầu, nhìn hầu kết của người nọ lăn lộn lên xuống.

"Từ nay về sau đừng quên thân phận của mình. Canh nguội rồi, mang chén khác đến cho ta."

Trần Thập vẫn còn run rẩy, cậu cố lắm mới nói một tiếng dạ vâng với hắn. Giọng của cậu khi này cũng đã khàn. Trần Thập sợ hãi đeo lại mặt nạ, nhặt chén sứ rồi chạy vụt đi.

Lý thiếu khanh giơ hai ngón tay lên nhìn vệt máu vẫn còn dính. Chẳng rõ ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại thè lưỡi liếm đi vết máu đó. Hương vị tanh tanh ngọt ngọt, vậy mà không tệ chút nào.

Hắn lại nhớ đến đoạn hầu kết của Trần Thập, khẽ nhắm mắt lại, tưởng tượng đến cảnh hắn ghim răng nanh vào nơi đó, để máu chảy rả rồi nhấm nháp. Thật sự rất kích thích, rất mới mẻ.

Muốn làm thử! Muốn cắn Trần Thập! Chỉ muốn đè tên nô lệ đáng ghét đó xuống, sau đó cắn cổ, cắn vai, cắn ngay cả ngực của Trần Thập!

Hắn nghĩ có lẽ mình đã điên rồi, nhưng không sao, hắn lại thích trở thành kẻ điên hành hạ Trần Thập.

Không mất quá nhiều thời gian thân ảnh quen thuộc kia lại tiến vào, lần này chén canh cá đã không còn nóng hổi bốc khối như lúc đầu. Hắn nhìn nước canh hơi ấm ấm, cảm giác mùi thơm cũng không còn thu hút nữa.

"Ta muốn ăn cá hấp hành."

"..."

Trần Thập vừa dọn xong tất cả mọi thứ khi nãy, cậu nghe lời này thì bưng chén canh lên: "Nô sẽ đi nấu ngay."

"Còn đợi ngươi nấu thì ta đói chết hả? Ra quán ăn mà mua."

"Vâng."

Trần Thập không nói nhiều, dù vừa mệt vừa đau vẫn phải đi đến quán ăn mà Lý Bính yêu thích mua cá hấp hành về cho hắn ăn. Đi đi về về cũng mất một ít thời gian, vậy mà vừa bước vào thì đã thấy đống lộn xộn vẫn hoàn bừa bộn.

Cậu rất muốn khóc nhưng ráng nhịn. Khóc trước mặt Lý Bính thì có ích gì, cũng đâu khiến hắn xót thương cho cậu.

Sẽ không sao, dù có khó cỡ nào cậu vẫn nhịn được.

Dù là cố nghĩ như vậy, Trần Thập vẫn không thể kiểm soát tâm tình của mình. Cả ngày bị Lý Bính đùa bỡn, bị hắn khi dễ, cậu thật sự rất nhớ những thứ ấm áp mà ca ca tặng cho mình.

Nhưng mà thứ tình cảm ấm áp đó đã ở thì quá khứ.

Trần Thập tự nhìn gương mặt của mình trong chậu nước, ánh trăng sáng trên trời đêm soi tỏ, cậu chỉ thấy một kẻ đáng thương bị ấm ức bao trùm.

Cậu vốc nước rửa mặt, chà lau cơ thể đã bốc mùi của mình. Nước rất lạnh, gió cũng lạnh mà lòng người càng lạnh thấu xương. Cậu mặc kế, lại đổ hết chậu nước lên người.

Xợi xích quanh eo run run, những chiếc lục lạc cũng leng keng vang. Từng giọt nước nhỏ tí tách từ gương mặt xuống cằm.

Trần Thập ngồi xổm xuống cạnh giếng, ôm lấy đầu gối mình vùi mặt mà khóc. Cậu không thể dừng lại từng cơn nấc nghẹn.

Cậu lại nhớ đến ca ca rồi...

Ảnh minh họa cho phần xích eo của Thập em. Phần xícb sẽ to hơn chút, và lục lạc sẽ là màu bạc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com