TruyenHHH.com

Cô Giáo Phương 2

Phần 17

NguyenSlender


Phương và Thu từ trong chỗ núp giờ mới dám lò mò đi ra. Phương thở phào nhẹ nhõm, trong khi Thu thì vẫn khá căng thẳng. Chưa gì, Thu đã nắm tay Phương hỏi dồn:

– Giờ mình tính sao em?

– Tụi nó đi rồi… mình về thôi chị…

– Nhanh nhanh lên… chị sợ rủi tụi nó quay lại thì sao…

Phương phì cười vì thấy nhiều khi Thu hoảng quá lại đâm ra lo lắng thái quá. Nhưng nghĩ lại Thu cũng có phần đúng vì dù sao cẩn thận vẫn hơn. Thắng là kẻ thông minh, chạy một lúc không tìm thấy hai cô không chừng hắn sẽ quay lại. Phương nói:

– Chị nói cũng đúng… nhưng bình tĩnh đã… tụi mình như vậy thì làm sao đi đâu được…

Vừa nói Phương vừa chỉ dáng vẻ lõa lồ của cả hai, rồi cả gã Năm Khùng đang đứng kế bên nữa, tất cả vẫn còn đang như thời hồng hoang, trần truồng, ăn lông ở lỗ. Nói rồi, hai cô bắt đầu tìm kiếm. May ở tại chỗ có cái áo thun của Thắng và của ông kia mới bỏ lại. Áo khá rộng, hai cô mặc vào thì che hết cả phần mông. Đang loay hoay thì Phương chợt nghe Năm Khùng hỏi:

– Cô đi đâu hổm rày… tui ở đây chờ hoài không thấy…

Nghe Năm Khùng nói gã vẫn lảng vảng quanh căn nhà này hàng đêm để chờ Phương mà cô muốn rớt nước mắt, tính ra cái gã này dù có khùng mà vẫn uy tín, vẫn chung thuỷ ghê gớm. Trước mặt Thu, Phương cũng hơi ngại không dám đáp gì, chỉ trả lời ậm ừ cho Năm Khùng biết là tại cô bận mà thôi. Hai cô đi rồi, để gã ở lại đây cũng không được nên khi rời căn nhà, Phương cũng rủ Năm Khùng đi luôn.

Phương lấy cái quần đùi còn vứt lại ở đó cho Năm Khùng mặc tạm. Mặc quần vào cho gã cũng hết sức khó khăn vì cây hàng của Năm Khùng cứ cương lên thẳng băng, cứng ngắc. Phương nhìn nãy giờ cũng thấy hứng lắm rồi nhưng lo cho sự nguy hiểm của bản thân nên cô đành bấm bụng làm lơ. Gã Khùng cùng hai cô hai lần mò trong đêm tối tìm đường rời khỏi nơi nguy hiểm. Tính ra cả ba cũng khá may mắn, trên đường đi khá chậm nhưng cũng không thấy bóng dáng của Thắng và ông bạn của hắn ta đâu. Phương và Thu nắm tay nhau lững thững đi trước mò đường, Năm Khùng lẽo đẽo theo sau. Thu nãy giờ không dám hỏi, đi được một lúc mới ngập ngừng hỏi Phương:

– Thằng này là ai vậy em? Em quen hả?

Phương không dám nói gì, chỉ gật đầu đáp nhẹ:

– Dạ! Người quen của em…

– Sao chị thấy nó… nó sao sao đó ha – Thu khúc mắc hỏi.

– Dạ… ảnh bị… bị khùng mà chị… người ta gọi ảnh là Năm Khùng đó…

– Hèn chi… nãy giờ chị nghi nghi rồi… mà… mà em quen nó sao vậy?

– Dạ… chuyện dài lắm chị… để bữa nào rảnh… kể chị nghe một lượt luôn nha…

Phương chỉ đáp thế thôi, ngăn không cho Thu tò mò hỏi nữa. Mà tính ra, quan sát thái độ của Thu, Phương thấy bà chị này thực tâm chẳng tò mò gì lắm đâu. Phương cảm thấy vậy vì lúc đi với cô, mắt của Thu cứ liếc liếc nhìn ra sau nhìn Năm Khùng. Phương thấy mặt Thu đỏ đỏ… nghĩ cũng phải… tính Thu và cô cũng khá giống nhau… cây hàng của Năm Khùng to vậy… Thu nhìn nhìn tò mò cũng phải mà… Ở đây có Phương nên chắc Thu còn ngại, chứ thử chỉ có Thu và Năm Khùng coi… thể nào Thu cũng xáp lại “làm quen” liền.

Phương đi một lúc thấy con đường bắt đầu quen thuộc, chuẩn bị ra đến lộ luôn rồi, chắc cũng gần đến chỗ hồi nãy dấu chiếc xe máy. Lúc này Phương mới thấy phân vân, cô biết tính sao với Thu bây giờ. Phương thì còn khá bình tĩnh, Thu có vẻ hơi hoảng hốt, dù sao cũng phải đưa Thu về… nhưng còn Năm Khùng… mấy bữa nay Phương tìm gã cũng khá vất vả… giờ thấy gã… mà không có làm ăn gì… tiếc lắm… Ngẫm nghĩ mãi không biết tính sao, khi ra đến gần lộ, Phương nói muốn nói chuyện riêng với Năm Khùng nên biểu Thu đứng một chỗ, rồi kéo gã ra một góc. Phương ngập ngừng nói với gã:

– Chắc tui phải đưa bạn tui về…

– Sao vậy… cô không ở đây chơi với tui hả?

– Uhm… bữa nay chắc không tiện đâu… thủng thẳng để bữa khác đi…

– Bữa khác là bữa nào… cô nói ghé chỗ tui hoài mà có thấy đâu…

– Tại hổm rày tui bận thật mà… anh đừng như vậy nữa… anh biết sao không… hai thằng kia… hai thằng hồi nãy đó… là người xấu… muốn hại tui với bạn tui… nên tụi tui phải bỏ chạy nè!

– Vậy là hồi nãy là xí gạt tụi nó… chứ không phải chơi trốn tìm hả…

– Uhm… nhờ anh mà tụi tui mới thoát đó… giờ bạn tui sợ… mà tui cũng sợ… sợ ở đây rủi gặp hai đứa kia nữa thì mệt lắm… tụi tui phải về…

Phương nói tào lao mía lao, mặt Năm Khùng nghệt ra, không biết gã có hiểu ý của cô không nữa. Nghe Phương nói xong một hồi, Năm Khùng hỏi lại:

– Vậy chừng nào cô ghé lại nữa…

Phương ngẫm nghĩ rồi nói:

– Uhm… mai nha… tối mai… được không?

– … cũng được… nhưng cô nhớ ghé nha… đừng xí gạt tui nha…

– Ừ… nhưng mà anh đừng chờ tui ở căn nhà đó nữa… tui tính vậy nè… anh thấy chỗ ngoài lộ kia không? Chỗ cái cây đó đó… tối mai anh núp ở gần đây đi… rồi tui tới… gọi… anh hãy ra…

– Sao vậy… bộ sợ hai thằng kia hả?

– Ừ… tụi nó xấu… tui không chơi với tụi nó… chơi… chơi với anh thôi… chịu chưa?

– Cũng được… vậy tui nhớ rồi…

– Tui dặn kỹ rồi… anh nhớ nha…

Sau đó cô đi ra ngoài lộ. Phương lấy xe máy dấu trong góc ra rồi chở Thu đi. Trước khi đi, hai cô còn cẩn thận xì bánh chiếc xe của Thắng đang dấu gần đó rồi mới bỏ đi. Năm Khùng đứng đó ngó ngó hai cô miết, Phương thấy tội tội cho gã, nhất là cái ánh mắt thèm thuồng của gã khi nhìn cô. Lúc xe cô rời đi, Năm Khùng vẫn đứng đó ngoái nhìn theo.

Phương chở Thu về hướng Thứ Mười Một phải một đoạn xa thì cả hai mới thở phào nhẹ nhõm. Đường đi Phương khá rành nên dù trời tối vẫn chở Thu đi băng băng. Đang chạy giữa đường, bất chợt Thu ghé tai Phương, hỏi:

– Chị hỏi thiệt nha Phương… bộ em và thằng khùng kia… chịch nhau rồi hả?

Thu hỏi bất ngờ, làm Phương giật thót cả mình, tuy nhiên cô không muốn dấu Thu nên cũng gật gật đầu thay cho câu trả lời. Thu tròn mắt:

– Trời… công nhận em… em thiệt tình… chị sợ em luôn đó…

Phương ngập ngừng, suy nghĩ mãi rồi mới nói:

– Tại… tại hoàn cảnh thôi chị… chị biết sao không… bữa tối hôm em bị Thắng dụ giống chị vậy nè… em cũng bỏ chạy thì vô tình lạc đến chỗ căn nhà hồi nãy… rồi vô tình gặp ảnh… lúc đó… chị cũng hiểu em mà… phải không… tại hoàn cảnh thôi…

Phương không nói nhiều nhưng Thu xem ra vẫn hiểu ý cô vì tính tình hai cô cũng khá giống nhau. Phương hỏi Thu để đánh trống lảng sang chuyện khác:

– Thôi bỏ qua chuyện đó đi chị… còn chuyện bây giờ nè… mình tính sao đây?

– Chị cũng sợ quá… không biết tính sao nữa… liệu thằng Thắng… có trả thù mình không em?

– Tụi mình bị hắn ta dụ… mình chưa tố công an bắt hắn thôi chứ… sao tự dưng hắn lại trả thù.

– Em nói cũng phải… nhưng… nhưng chị lo chuyện này… rủi có ai biết thì tụi mình…

– Em cũng sợ vậy đó chị… nhưng chắc Thắng không dám làm bậy đâu… nếu mình bị gì… thì hắn cũng thiệt thân mà chị…

– Thằng đó thật khốn nạn… họ hàng như chị mà nó cũng không tha…

– Thôi… bỏ qua đi chị… mình cũng đâu làm gì được hắn…

Hai chị em chạy một hồi cũng về đến Thứ Mười Một. Cả hai không chạy đi đâu mà về chỗ của Phương trước. Hai chị em tắm rửa sạch sẽ rồi Phương lấy bộ đồ cho Thu mặc đỡ. Phương ngó điện thoại thấy Bona có gọi mình thêm vài lần nữa. Thu thấy Bona lo cho mình nên cũng không dám ở lại nhà Phương mà nhờ cô chở mình về nhà. Bona chờ Thu sẵn ở nhà cô.

Tối nay anh chàng lo cho ba mẹ Thu ăn uống rồi đi ngủ trước rồi. Hai cô dấu không cho Bona biết chuyện nên mới nói là Thu bị rớt điện thoại, rồi lúc Thắng chở Thu về thì xe bị hư, phải sửa khá lâu. Hai cô nói Thắng chở Thu về chỗ Phương rồi mới đi. Bona khá thiệt tình nên hai cô nói sao thì nghe vậy. Thêm vào nữa là Bona còn ngại chuyện chiều giờ chịch với Phương nên cũng không dám hỏi gì nhiều. Thấy Bona không hỏi gì thêm, Thu thở phào nhẹ nhõm. Thu không xấu với Bona nhưng cô biết tính anh chàng khá nóng, cô sợ nếu Bona biết mình bị thế này, lại đi kiếm Thắng trả thù thì mọi chuyện càng rối hơn nên đành phải thôi.

Sau một đêm dài hiểm nguy, cuối cùng mọi chuyện cũng êm xuôi. Phương tạm biệt Thu rồi trở về nhà. Phương thấy Bona cũng theo Thu vào nhà, chắc là giờ anh chàng ở lại chỗ của Thu luôn. Nghĩ lại tự dưng Phương lại phì cười. Bona chiến đấu với Phương cả buổi chiều rồi, không biết giờ có đủ sức trả bài cho Thu không nữa. Cô nhìn kiểu Thu sau khi bị cưỡng hiếp thế này xem chừng vẫn còn khát khao lắm, không dễ dàng gì để cho Bona ngủ yên đâu.

Thấy Thu yên ấm Phương cũng vui vui, nhưng trong lòng cô không khỏi ấm ức. Thu may mắn hơn cô vì xem ra Bona hiền lành, vẫn một dạ chung thuỷ với cô, vẫn sợ cô này nọ dù rằng lâu lâu cũng thèm lồn của cô khác. Chả bù cho cô, giờ này Phương vẫn chưa có người đàn ông nào đàng hoàng như Bona cả. Phương chạy xe một mình giữa đường. Cô nãy giờ không coi đồng hồ nhưng nhìn kiểu này mà đoán thì chắc một hai tiếng nữa là trời sáng luôn rồi. Lúc cô về đến thị trấn một vài căn nhà đã mở cửa, khói lan tỏa nhẹ, những ánh lửa lập loè thấp thoáng của mấy nhà chuyên nấu đồ ăn sáng giờ đã thức dậy để chuẩn bị. Không gian thật bình dị, yên ả.

Lúc Phương chạy về gần tới cửa khu tập thể, cô nhìn xa xa thấy cái dáng của con Lu đang đứng đó ngón ngón. Phương nghĩ lại thấy con vật thật là thông minh luôn đó chứ. Lúc nãy khi đưa Thu về nhà mình, cô cũng hơi lo lo sợ Thu lại hỏi chuyện con chó ở nhà Phương. Vậy mà khi về đến nhà cả hai cô chả thấy bóng dáng con chó đâu, rồi bây giờ khi Phương quay về thì lại thấy.

Cô nghĩ chắc khi nãy lúc cô về với Thu thì con vật đã núp đâu đó, không muốn ‘ra mặt’ làm lộ hết bí mật. Nhìn cái kiểu của nó, Phương nghĩ chắc con Lu cũng đang ngóng cô về nhà. Phương đang hớn hở chạy về thì đột nhiên từ sau lưng cô có tiếng rồ xe máy, rồi một chiếc xe chạy vượt lên phía cô, cắt ngang đầu xe của Phương. Thoạt nhìn Phương đã thấy kinh sợ vì trên xe là Thắng và cái ông bạn của hắn ta. Nhìn thấy Thắng, Phương tái nhợt. Hắn ta dựng xe ngay trước đầu xe cô, rồi cười cười nói:

– Chạy đi đâu?

Phương hoảng quá, ú a ú ớ chẳng nói được gì. Thắng cười với ông kia rồi nói:

– Tui nói ông mà phải không? Kiếm làm gì… thể nào nó cũng chạy về đây…

Phương sợ hãi ra mặt, vẫn ngồi trên xe, cô nói:

– Anh… anh muốn làm gì… đừng… đừng làm bậy nha…

Thắng và ông kia rời khỏi xe, tay hắn ta lại lăm lăm rút ra cái roi điện của mình:

– Anh đó giờ làm sướng chứ có làm bậy đâu… nào… giờ ngoan đi theo tao nào…

Thấy Thắng sấn lại, Phương sợ quá phải vội bỏ xe máy. Cô quay đầu bỏ chạy về phía sau, chỗ mà lập loè ánh lửa để cầu cứu:

– Không… cứu tôi với… cứu tôi với…

Thắng nhào tới, nói với ông kia:

– Lẹ… bịt miệng nó lại… bắt nó lên xe…

Hai thằng đàn ông nhanh chóng chụp được tóc Phương kéo giật lại. Hai gã tìm cách khống chế Phương nhưng cô la hơi lớn làm hai gã cũng nhát tay. Tuy nhiên, chỉ thoáng chút là ông kia đã bịt được miệng của Phương. Thắng đứng kế bên, bấm cái dùi cui làm điện sáng loè. Hắn dí vào eo Phương một cái. Cả người cô giật bắn, tim như muốn tắt nghẹn. Nhưng Thắng chỉ chích nhẹ cho Phương ngã vật ra thôi. Cô đau hết cả người ngồi bẹp luôn xuống đất. Thắng hăm:

– Sao… đi theo tao hay muốn ăn điện nữa… la lên là tao cho ăn nữa bây giờ…

Giữa lúc nguy cấp, Phương nghĩ mình chắc xong rồi thì đột nhiên nghe tiếng chó sủa từ đâu khá lớn. Không biết từ đâu, con Lu lao ra. Con vật nhe răng, hung dữ cắn cho Thắng và ông bạn của hắn mấy nhát. Hai gã bị con chó bất ngờ cản bước cũng hơi hoảng, nhưng do có hai người nên cũng lợi thế. Thắng dùng dui cui chích con Lu mấy cái làm con vật kêu lên ẳng ẳng. Tuy hơi đau nhưng con Lu khá lì lợm, cứ cắn Thắng và ông kia mãi không thôi. Phương lúc đầu ngồi im, về sau lấy được bình tĩnh thì mới la lớn, tri hô người khác lại.

May sao gần đó cũng có người, nghe tiếng động cũng như tiếng la thất thanh của Phương, người ta nhanh chóng kéo đến. Thắng thấy tình hình không ổn nên không dám làm gì nữa. Cả hai vừa chống cự với con Lu, vừa tìm cách leo lên xe bỏ chạy trước khi có vài người chạy đến. Có người chạy đến nhận ra Phương, bèn hỏi:

– Có chuyện gì vậy cô Phương?

Lại có người nhìn hiện trường là vội phán ngay:

– Bộ cướp hả cô?

Phương đang hoảng, dự là chưa biết trả lời sao, nhưng nghe nói vậy cô bèn tinh ý hùa theo. Cô không dám nói gì, chỉ “Dạ… dạ…” rồi gật gật đầu. Người ta lại hỏi:

– Con chó kia ở đâu ra vậy ta?

– À… tui nhận ra nó… nó hay đi lang thang gần đây mà…

Con Lu đến bên chỗ Phương, có lại gần cô. Cô mừng quá, kéo nó lại, vuốt đầu nó:

– Dạ… không biết ở đâu ra… tự dưng nó cắn tụi kia… cứu em đó…

Mấy người kia tấm tắc khen:

– Chu choa… chó khôn quá ha…

Cũng có người khúc mắc hỏi Phương đi đâu giờ này để bị cướp, cô nói thác cho qua chuyện chứ không trả lời chi tiết. Phương cảm ơn mọi người đã đến cứu cô. Nhân tình thế này, Phương cứ liên tục khen con Lu. Có người lại nói đùa biểu Phương nên nhận nuôi nó vì bữa nay nó đã có công cứu cô. Phương nghe vậy bèn thuận ý gật đầu liền. Cô nói chuyện với mấy người kia thêm một chút rồi lên phòng, không quên dắt theo con Lu luôn. Vào đến phòng ngủ, Phương vuốt ve con vật rồi khen nó nức nở:

– Giỏi quá… nhờ có mày canh chừng cứu tao… không thì chắc tao chết quá… nào… để tao coi coi… tụi nó chích điện mày có đau không?

Vừa nói Phương vừa vạch từng chỗ trên người con Lu ra xem. Cô ngồi trên ghế đưa hai tay ra ôm lấy đầu con chó mà vuốt ve, nựng nịu. Phương mỉm cười nói:

– Tao thấy vậy cũng hay. Bây giờ khỏi lo nữa rồi… từ giờ tao có thể công khai nuôi mày không sợ ai nói hết rồi…

Chả biết con Lu có hiểu cô nói gì hay không, nó cứ đưa mắt nhìn cô lăm lăm. Nâng niu con Lu một lúc, Phương bỗng cởi quần áo ra. Ngồi trên ghế, cô dang cặp đùi trắng nõn ra trước mắt con chó. Giữa hai cặp đùi là cái lồn xinh đẹp, trơn láng chỉ lấm tấm vài cọng lông trên mu.

– Nè… lại đây… cho mày hưởng đó. Tới đây…

Phương vừa nói với con Lu vừa leo lên giường nằm. Cô dang rộng háng mình ra rồi ngoắc ngoắc nó lại. Như đã quen mùi đó giờ, con chó nhào đến vục mõm tới, thè lưỡi ra liếm vào lồn Phương. Con chó trung thành luôn rất hào hứng với lồn của Phương. Mỗi lần nó liếm là liếm sừng sực, liếm say mê không chán. Tự dưng Phương chợt nghĩ đến chuyện của Thu và Bona… giờ này ở nhà Thu chắc anh chị cũng đang tranh thủ làm ba cái chuyện này. Thôi kệ, Phương không sướng như chị Thu nhưng dù sao ở bên cô lúc nào cũng có con Lu trung thành này, cũng là mãn nguyện rồi. Ngửa mặt lên trời, mắt lim dim, Phương khuyến khích con chó:

– Lu ơi… liếm đi… liếm lồn tao đi… sướng quá…

Cái lưỡi nham nhám của nó làm Phương sướng rên, hẩy lồn lên, dạng lỗ lồn ra thêm, dâm khí tuôn ra nhiều nữa. Con chó thấy nước dâm ra nhiều, nó càng liếm mạnh hơn và nhanh hơn. Cái đầu to lớn của nó cứ hùng hục, lắc lư giữa háng Phương. Nhiều khi cái lưỡi của nó liếm sâu vào lỗ lồn cô, đi vào trong hang. Lồn của Phương bị con chó liếm một hồi thành ra ướt nhẹp, vì dâm khí và chắc cũng vì nước miếng của con chó một phần. Phương liếc thấy cây hàng con chó bây giờ đã cương lên, nổi một dề cứng ngắc giữa háng nó.

– Đúng rồi… bây giờ… để tao trả ơn cho mày nha…

Phương xoay cả người con Lu và cô theo thế 69. Cô và nó đều nằm nghiêng. Phương vọc con cu của con Lu mấy cái cho cương lên. Cái mùi dương vật của con Lu khá tanh… hổm giờ hay để cho nó chịch thôi chứ ít khi Phương dám bú cu cho nó. Bữa rồi Phương cũng thử bú nó một lần, cái mùi tanh quá làm cô tởm lợm. Bữa nay con chó lập công nên dù tanh tưởi thế nào, Phương cũng ráng làm… coi như là thỏa mãn cho con chó.

Con Lu thở hừng hực khi cô bú cu nó… cái mũi nó phả hơi mát lạnh vào lồn cô. Nhiêu đó thôi thì Phương cũng biết nó sướng đến thế nào rồi. Đầu cu của nó lòi ra tí xíu, còn lại vẫn dính trong cái bìu lông lá. Bú cu cho con Lu một hồi, đến khi không chịu nổi nữa thì Phương mới đẩy ra. Cô quay người lại, quỳ lên giường, hai tay ôm lấy gối, chổng mông ra, nói với con chó:

– Lu ơi… làm đi… chịch tao đi Lu…

Con chó liền chồm tới, thân chó to lớn đè lên con người nhỏ nhắn của cô. Hai chân sau của nó chống lên giường, hai chân trước của nó bấu vào cái lưng thon của Phương. Nó le lưỡi thở hổn hển nhấp hẩy lia lịa vào cái mông trắng mịn của cô. Con cặc đỏ ké, to lớn đâm thọc lung tung, lần nào cũng vậy, Phương phải cúi xuống nắm lấy hàng nó, hướng thẳng lồn mình để hướng đạo cho con chó.

Cặc chó đỏ lè, to lớn nổi bật, tương phản với bàn tay trắng bóc, nhỏ nhắn của cô. Không để cho nó trật ra ngoài, Phương cầm luôn con cặc chó rồi liên tục đẩy nó vào lồn mình, không buông ra nữa. Con chó cấu chặt vào lưng Phương mà hẩy tới, con cặc của nó bây giờ đã lút sâu vào trong lồn cô. Phương sướng quá, mắt lim dim, miệng xinh hé mở, cô đẩy người mình ra sau, cùng nhịp với những cái nhắp của con chó.

Con Lu cao lớn, khỏe mạnh, giao cấu với Phương cũng rất mãnh liệt. Thân thể Phương nhễ nhại mồ hôi, cong người lên rồi đạt tới khoái cảm tột độ với con thú. Cô nằm co ro, ôm lấy gối nghiến răng chịu đựng những cơn giông tố của dục tình đang gào thét trên thân thể, trong làn da sớ thịt. Tự dưng, giữa cơn động tình hình ảnh của gã Năm Khùng cứ chập chờn trong đầu Phương, rồi sau đó là đến Bona… lúc thì người này, lúc thì người kia… những chàng trai khỏe mạnh, luôn mang đến cho Phương những cảm xúc tột đỉnh nhất. Phương mệt lã, chìm vào giấc mộng sâu trong khi con Lu vẫn hoạt động trên thân thể cô. Nó chịch, rồi nó xuất tinh, nó dính lẹo trong khi Phương vẫn vô tư ôm chặt lấy gối… chìm trong cơn mơ tình mộng mị…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com