TruyenHHH.com

Co Gi Do Rat Kho Noi


     Một ngày nắng tôi đến thăm mẹ Tình Cờ. Nhìn bà hiền y như cậu ấy, có lẽ người phụ nữ này đã chịu cả những nỗi đau vêc thể xác lẫn tinh thần, mắt bà buồn và có vết chân chim, nhưng nó rất đẹp, đôi mắt ướt.

    Mẹ Tình Cờ bị bệnh, thi thoảng lại tái phát bất ngờ. Trong lúc tôi đang nấu chè bí đỏ trong bếp, tôi nghe thấy tiếng kêu có vẻ đau đớn lắm, ngó ra thấy Tình Cờ đang bế mẹ trên tay, bà lọt thõm trong vòng tay cậu ấy, gầy gò, trán đẫm mồ hôi, mắt nhắm nghiền, nước mắt chảy dài lấy một bên má, hai tay ôm lấy ngực.

    Tôi nhìn thấy nỗi đau trong mắt Tình Cờ, cậu ấy đi lại nhẹ nhàng vài lần cho mẹ đỡ đau, rồi kê gối cho bà ngủ.

    Tôi chợt nhớ đến bố và người vợ phản bội của ông, người mà tôi không bao giờ còn muốn gọi là mẹ. Tôi từng thấy bố tôi, ông bế người phụ nữ ông rất yêu trên tay, giống Tình Cờ, nhưng tình yêu chân thành ấy lại không đủ giữ chân một người phụ nữ. Tôi câm thù sự phản bội, tôi không hiểu những người đó muốn gì.

   Nghĩ vậy, tôi thấy lòng đắng ngắt.

   Ban công nhà Tình Cờ nhỏ, có nhiều hoa tóc tiên hồng.

  - Trước kia mẹ tớ thích ngồi bên cửa sổ chơi piano.

  - Chắc lúc ấy bác đẹp lắm.

  - Ừ, xinh đẹp, giống cậu.

   Tôi đỏ mặt, ngắt ngắt mấy lá tóc tiên cho đỡ ngượng.

  - Cậu điềm đạm giống một bác già, giống bố tớ.

  - Cậu nấu ăn giỏi, giống mẹ tớ.

   Tôi và Tình Cờ nhìn nhau cười, mặt tôi nóng ran, tim thì đập lung tung chẳng theo trật tự nào cả. Tôi vào tắt nồi chè bí đỏ , ra đã thấy Tình Cờ tựa đầu vào tường ngủ, chắc cậu ấy mệt quá.

     Tôi chạm nhẹ vào tóc Tình Cờ, run lạ. Chụp những khoảnh khắc này lại, về nhà, tôi ghi ngày vào một cuốn sổ nhỏ, ngày hôm sau rửa những bức ảnh và dán vào đó.

     Có điều gì đó, rất khó nói

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com