Co Em Cho Lam Vy Da X Ninh Duong Lan Ngoc Fanfiction
- Chị, em nghe nói chị để Ngọc làm trợ lí cho chị?_ ST cầm ly nước đưa đến cho Lâm Vỹ Dạ rồi ngồi xuống đối diện cô.- Ừ, sao?_ Cô đặt ly nước xuống bàn, mắt vẫn không rời cuốn tạp chí.- À không có gì. Mà còn chuyện chị muốn nói với Ngọc, chị nói chưa?Nghe đến đây, cô chợt khựng lại, gấp cuốn tạp chí đang đọc dở rồi ngẩng mặt lên nhìn cậu.- Chưa, có lẽ không thích hợp để nói.- Không thích hợp? Tại sao?- Có lẽ cô bé không thích chị, có hỏi cũng vô ích.- Không thích chị ư? Nếu vậy ngày tháng sau này của chị sẽ thảm rồi._ ST phì cười.- Thảm? Thảm như nào?_ Cô ngạc nhiên trợn mắt hỏi cậu.- Thảm chính là thảm, là thảm hại dưới tay Ninh Dương Lan Ngọc. Cậu ấy sẽ quậy tới bến cho chị xem, haha._ST khoái chí.Lâm Vỹ Dạ cười nhếch môi tự mãn.- Ai thảm còn chưa biết được đâu, cô bé. _____________________________
- Lâm Vỹ Dạ đáng ghét, tôi sẽ cho chị biết thế nào là uy lực của Ninh Dương Lan Ngọc này, chị cứ từ từ mà hưởng thụ đi.* Yaaaaaa. Nàng vừa nói vừa dùng lực đấm thật mạnh vào con gấu nhồi bông, ánh mắt đầy căm thù.- Ấy, cậu có giận thì cũng đừng chút giận lên cục cưng của tớ chứ._ Chi Pu vừa tắm xong, thấy vậy liền chạy lại giật lấy gấu bông về.- Gì? Cục cưng? Chi Pu, có phải cậu không thương tớ nữa không, cậu có cục cưng rồi sẽ không yêu tớ nữa. Huhu._Lan Ngọc ôm mặt cúi gầm xuống, giả khóc mấy tiếng "huhu".Chi Pu thả gấu bông xuống, lại gần cúi xuống xem xét tình hình.- Ơ kìa, tớ có nói gì đâu. Này giận thật á, không phải chứ.Trong lúc Chi không để ý, nàng kéo tay cô lại rồi vật xuống giường, cù léc liên hồi không thương tiếc.- Aaaaaaaaa mình thua mình thua. Mình biết lỗi rồi mà.Lúc này cả hai đã mệt lừ, không còn thở được nàng mới tha cho Chi Pu, nằm dài xuống giường, mắt đưa lên ngắm trần nhà.- Nè, ban nãy cậu nói sao cơ? Lâm Vỹ Dạ đáng ghét á?- Chứ sao nữa. Chị ta là một tên biến thái.- Biến thái? Nghe có quá không vậy?- Tớ mặc kệ, nói chung là đáng ghét. Đang yên đang lành lại bắt mình làm trợ lí, không chỉ vậy mà cả ngày lấy mình làm chân sai vặt, hù dọa mình. Mới đi làm có hai ngày mà như địa ngục rồi. Đúng là muốn lấy việc công báo thù tư mà.- Báo thù? Cậu làm gì có lỗi với người ta à?Lan Ngọc nghĩ đến chuyện trong thang máy, mặt đỏ bừng lên bèn biện cớ.- À thì cũng không phải có lỗi, ây da đại loại là chị ta không thích mình.- Ổ, đỏ mặt rồi kìa, làm sao? Chẳng phải bảo tin trực giác nói đó là chị ấy sao?- Không phải, nhất định là không phải. Là trực giác của mình sai.Chi Pu ngồi bật dậy.- Rồi rồi không phải. Nhưng cậu để chị ấy hành cậu như vậy sao.- Đương nhiên không, mình là ai chứ? Ninh Dương Lan Ngọc đấy biết không. Để rồi xem._ Nàng nở nụ cười nham hiểm y hệt như Lâm Vỹ Dạ, có lẽ cặp đôi oan gia ngõ hẹp này không thoát khỏi nhau được rồi. ___________________________
Ngày hôm sau, dường như họ đều thủ sẵn kế hoạch trả thù rồi, nhìn ai đi cũng hùng hổ như ra trận vậy. Bắt đầu một ngày mới với tiếng chim hót, ánh nắng ban mai và cả... những trò nghịch ngợm quỷ quái.- Ninh Dương Lan Ngọc, em đi pha cho tôi tách cà phê.- Hả?_ Nàng đang ngồi ngáp bên bàn làm việc bỗng ngẩng đầu dậy, mặt khó hiểu.- Hả gì mà hả, em là trợ lí của tôi, trợ lí đó. Đậy không phải công việc của em sao?Đang định đấu khẩu với cô thì một cái bóng đèn bật sáng trong đầu nàng. /Hê hê, chị sẽ có một tách cà phê để đời Lâm Vỹ Dạ à./- Vâng giám đốc.
Lát sau, nàng đem ly cà phê nóng vào, để lên bàn cô.- Của chị đây giám đốc.- Ây da, sao nóng vậy?- Thì chị đâu nói là cà phê lạnh hay nóng đâu._ Nàng nở một nụ cười ngây thơ nhưng vô số tội.- Thôi được rồi, về làm việc đi." Cốc cốc"- Giám đốc, có hợp đồng cần chị xem qua.Cô nghiêm túc cầm bản hợp đồng chăm chú xem, tiện tay với lấy ly cà phê. Lan Ngọc thấy con mồi sắp cắn câu bèn tìm cách chuồn.- Giám đốc, em đi vệ sinh chút.-Ừm._ Cô vẫn không thèm để ý nàng.Rồi Lâm Vỹ Dạ từ từ đưa cách cà phê lên miệng, thổi nhẹ vài cái rồi nhấp môi thử."Phụt"- Ninh Dương Lan Ngọc, em bỏ gì vào cà phê của tôi vậy?Lan Ngọc đứng ngoài cửa ngó vào với vẻ mặt khoái chí.- A xin lỗi giám đốc, hình như em bỏ nhầm muối vào cà phê của chị rồi. Xin lỗi nha.Nói rồi nàng cười tươi bỏ chạy.- Ninh Dương Lan Ngọc, em được lắm, để xem tội xử em thế nào._ Cô giơ nắm đấm lên, nắm chặt lấy, nghiến răng thì thầm. __________________________________
" Cộp cộp"Lan Ngọc nghe thấy tiếng gõ lên bàn liền theo phản xạ ngẩng lên nhìn. Khi thấy Lâm Vỹ Dạ đứng ngay trước mặt, nàng giật lùi về phía sau.
- Hôm nay ở lại tăng ca.
- Cái gì? Lâm Vỹ Dạ, chị cố ý đúng không?
- Em nghĩ tôi nhỏ nhen như em à? Công việc phải hoàn thành mới được về.
Cô nở một nụ cười hiền từ khiến nàng sởn gai ốc nhưng cũng chẳng dám phản biện.
Lúc sau, làm xong hết việc, cô mở máy xem thì đã 9:00 rồi. Bụng cô bắt đầu gõ trống kêu la, cô ôm bụng nằm gục xuống bàn mệt mỏi.
- Này, đói rồi đúng không?
-Không đói. _ Nàng giận dỗi quay mặt sang chỗ khác.
Lâm Vỹ Dạ đưa một bịch đồ ăn nhanh ra trước mặt cô. Mùi thơm của bánh berger và gà rán bay ra chiêu ngươi cái bụng trống rỗng của cô. "" Ọc ọc"- Không đói hả?_ Lâm Vỹ Dạ cố ý kéo dài chữ đói ra, cúi sát xuống cười đểu cô.- Ai biết chị có bỏ thuốc độc vào đó không chứ?- Ồ hố, vậy thì tôi đành ăn một mình vậy.Nói rồi cô toan xách túi đồ ăn đi. Lan Ngọc thấy vậy không nhịn được nữa bèn chặn lại.- Thôi thì nể mặt chị vậy.Lâm Vỹ Dạ tươi cười nhiệt tình lấy đồ ra cho nàng.- Nhân viên hạnh phúc là niềm vui của lãnh đạo mà.- Hừ giả tạo._ Nàng cắn một miếng bánh rồi nhỏ giọng nói.Bỗng một cảm giác cay nồng xộc lên tới não, nàng thả chiếc bánh xuống bật dậy.- Lâm Vỹ Dạ, chị chơi tôi, tôi không ăn được mù tạt huhu.Cô thấy thế bèn nhanh chóng lấy ra cốc nước từ trong túi.- Chắc tại nhân viên quá tay rồi, uống miếng nước uống miếng nước." Phụt "- Đây lại là thứ gì nữa vậy?_ Lan Ngọc nhăn nhó.- Là giấm đó.- Lâm Vỹ Dạ!!!- Ai bảo em chơi tôi chứ.Cô vẫn cười khoái chí mặc cho nàng nhảy lên nhảy xuống vì cay. Chứng tỏ Lâm Vỹ Dạ không kém gì Lan Ngọc đâu nhé. ~~~~~~~~~~~~~Hế lu xin chào các bạn, lại hết một chap rồi.Huhu mấy bác ơi tui viết xong mà không có nhìn lại thành ra từ bữa đến giờ chưa có đăng. Thành thật xin lỗi các bạn, lát nữa sẽ đăng bù thêm 1 chap nha. Ở chap trước thì au có thay đổi cách gọi của Dạ và Ngọc, nhưng có ý kiến cho rằng nên để như cũ. Ý mọi người sao, nhớ cho au biết nha. Và nhớ vote ủng hộ au nha. Yêuuuu <33
- Lâm Vỹ Dạ đáng ghét, tôi sẽ cho chị biết thế nào là uy lực của Ninh Dương Lan Ngọc này, chị cứ từ từ mà hưởng thụ đi.* Yaaaaaa. Nàng vừa nói vừa dùng lực đấm thật mạnh vào con gấu nhồi bông, ánh mắt đầy căm thù.- Ấy, cậu có giận thì cũng đừng chút giận lên cục cưng của tớ chứ._ Chi Pu vừa tắm xong, thấy vậy liền chạy lại giật lấy gấu bông về.- Gì? Cục cưng? Chi Pu, có phải cậu không thương tớ nữa không, cậu có cục cưng rồi sẽ không yêu tớ nữa. Huhu._Lan Ngọc ôm mặt cúi gầm xuống, giả khóc mấy tiếng "huhu".Chi Pu thả gấu bông xuống, lại gần cúi xuống xem xét tình hình.- Ơ kìa, tớ có nói gì đâu. Này giận thật á, không phải chứ.Trong lúc Chi không để ý, nàng kéo tay cô lại rồi vật xuống giường, cù léc liên hồi không thương tiếc.- Aaaaaaaaa mình thua mình thua. Mình biết lỗi rồi mà.Lúc này cả hai đã mệt lừ, không còn thở được nàng mới tha cho Chi Pu, nằm dài xuống giường, mắt đưa lên ngắm trần nhà.- Nè, ban nãy cậu nói sao cơ? Lâm Vỹ Dạ đáng ghét á?- Chứ sao nữa. Chị ta là một tên biến thái.- Biến thái? Nghe có quá không vậy?- Tớ mặc kệ, nói chung là đáng ghét. Đang yên đang lành lại bắt mình làm trợ lí, không chỉ vậy mà cả ngày lấy mình làm chân sai vặt, hù dọa mình. Mới đi làm có hai ngày mà như địa ngục rồi. Đúng là muốn lấy việc công báo thù tư mà.- Báo thù? Cậu làm gì có lỗi với người ta à?Lan Ngọc nghĩ đến chuyện trong thang máy, mặt đỏ bừng lên bèn biện cớ.- À thì cũng không phải có lỗi, ây da đại loại là chị ta không thích mình.- Ổ, đỏ mặt rồi kìa, làm sao? Chẳng phải bảo tin trực giác nói đó là chị ấy sao?- Không phải, nhất định là không phải. Là trực giác của mình sai.Chi Pu ngồi bật dậy.- Rồi rồi không phải. Nhưng cậu để chị ấy hành cậu như vậy sao.- Đương nhiên không, mình là ai chứ? Ninh Dương Lan Ngọc đấy biết không. Để rồi xem._ Nàng nở nụ cười nham hiểm y hệt như Lâm Vỹ Dạ, có lẽ cặp đôi oan gia ngõ hẹp này không thoát khỏi nhau được rồi. ___________________________
Ngày hôm sau, dường như họ đều thủ sẵn kế hoạch trả thù rồi, nhìn ai đi cũng hùng hổ như ra trận vậy. Bắt đầu một ngày mới với tiếng chim hót, ánh nắng ban mai và cả... những trò nghịch ngợm quỷ quái.- Ninh Dương Lan Ngọc, em đi pha cho tôi tách cà phê.- Hả?_ Nàng đang ngồi ngáp bên bàn làm việc bỗng ngẩng đầu dậy, mặt khó hiểu.- Hả gì mà hả, em là trợ lí của tôi, trợ lí đó. Đậy không phải công việc của em sao?Đang định đấu khẩu với cô thì một cái bóng đèn bật sáng trong đầu nàng. /Hê hê, chị sẽ có một tách cà phê để đời Lâm Vỹ Dạ à./- Vâng giám đốc.
Lát sau, nàng đem ly cà phê nóng vào, để lên bàn cô.- Của chị đây giám đốc.- Ây da, sao nóng vậy?- Thì chị đâu nói là cà phê lạnh hay nóng đâu._ Nàng nở một nụ cười ngây thơ nhưng vô số tội.- Thôi được rồi, về làm việc đi." Cốc cốc"- Giám đốc, có hợp đồng cần chị xem qua.Cô nghiêm túc cầm bản hợp đồng chăm chú xem, tiện tay với lấy ly cà phê. Lan Ngọc thấy con mồi sắp cắn câu bèn tìm cách chuồn.- Giám đốc, em đi vệ sinh chút.-Ừm._ Cô vẫn không thèm để ý nàng.Rồi Lâm Vỹ Dạ từ từ đưa cách cà phê lên miệng, thổi nhẹ vài cái rồi nhấp môi thử."Phụt"- Ninh Dương Lan Ngọc, em bỏ gì vào cà phê của tôi vậy?Lan Ngọc đứng ngoài cửa ngó vào với vẻ mặt khoái chí.- A xin lỗi giám đốc, hình như em bỏ nhầm muối vào cà phê của chị rồi. Xin lỗi nha.Nói rồi nàng cười tươi bỏ chạy.- Ninh Dương Lan Ngọc, em được lắm, để xem tội xử em thế nào._ Cô giơ nắm đấm lên, nắm chặt lấy, nghiến răng thì thầm. __________________________________
" Cộp cộp"Lan Ngọc nghe thấy tiếng gõ lên bàn liền theo phản xạ ngẩng lên nhìn. Khi thấy Lâm Vỹ Dạ đứng ngay trước mặt, nàng giật lùi về phía sau.
- Hôm nay ở lại tăng ca.
- Cái gì? Lâm Vỹ Dạ, chị cố ý đúng không?
- Em nghĩ tôi nhỏ nhen như em à? Công việc phải hoàn thành mới được về.
Cô nở một nụ cười hiền từ khiến nàng sởn gai ốc nhưng cũng chẳng dám phản biện.
Lúc sau, làm xong hết việc, cô mở máy xem thì đã 9:00 rồi. Bụng cô bắt đầu gõ trống kêu la, cô ôm bụng nằm gục xuống bàn mệt mỏi.
- Này, đói rồi đúng không?
-Không đói. _ Nàng giận dỗi quay mặt sang chỗ khác.
Lâm Vỹ Dạ đưa một bịch đồ ăn nhanh ra trước mặt cô. Mùi thơm của bánh berger và gà rán bay ra chiêu ngươi cái bụng trống rỗng của cô. "" Ọc ọc"- Không đói hả?_ Lâm Vỹ Dạ cố ý kéo dài chữ đói ra, cúi sát xuống cười đểu cô.- Ai biết chị có bỏ thuốc độc vào đó không chứ?- Ồ hố, vậy thì tôi đành ăn một mình vậy.Nói rồi cô toan xách túi đồ ăn đi. Lan Ngọc thấy vậy không nhịn được nữa bèn chặn lại.- Thôi thì nể mặt chị vậy.Lâm Vỹ Dạ tươi cười nhiệt tình lấy đồ ra cho nàng.- Nhân viên hạnh phúc là niềm vui của lãnh đạo mà.- Hừ giả tạo._ Nàng cắn một miếng bánh rồi nhỏ giọng nói.Bỗng một cảm giác cay nồng xộc lên tới não, nàng thả chiếc bánh xuống bật dậy.- Lâm Vỹ Dạ, chị chơi tôi, tôi không ăn được mù tạt huhu.Cô thấy thế bèn nhanh chóng lấy ra cốc nước từ trong túi.- Chắc tại nhân viên quá tay rồi, uống miếng nước uống miếng nước." Phụt "- Đây lại là thứ gì nữa vậy?_ Lan Ngọc nhăn nhó.- Là giấm đó.- Lâm Vỹ Dạ!!!- Ai bảo em chơi tôi chứ.Cô vẫn cười khoái chí mặc cho nàng nhảy lên nhảy xuống vì cay. Chứng tỏ Lâm Vỹ Dạ không kém gì Lan Ngọc đâu nhé. ~~~~~~~~~~~~~Hế lu xin chào các bạn, lại hết một chap rồi.Huhu mấy bác ơi tui viết xong mà không có nhìn lại thành ra từ bữa đến giờ chưa có đăng. Thành thật xin lỗi các bạn, lát nữa sẽ đăng bù thêm 1 chap nha. Ở chap trước thì au có thay đổi cách gọi của Dạ và Ngọc, nhưng có ý kiến cho rằng nên để như cũ. Ý mọi người sao, nhớ cho au biết nha. Và nhớ vote ủng hộ au nha. Yêuuuu <33
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com