Co Duyen At Se Tuong Phung
-Phong huynh mau lại đây giúp ta bưng cái bàn qua đó đi, mau lên.!!_tiểu mẫn_
- được được, qua ngay đây...cẩn thận chút nha.!
- Tôi đâu có hậu đậu đến mức dậy chứ..!
Vừa dứt lời tay cô đập vào cạnh bàn hắn vội đỡ tay cô lên xem thử kèm theo đó là lời trách móc*(thật ra là lo cho con gái nhà người ta đó🤭)*...
- thấy không tôi đã nói rồi mà không nghe...!
Hắn vừa thôi vừa xoa khoảnh khắc đó cô không hiểu sao cô lại nhìn hắn mãi không thôi tới khi mắt chạm mắt mới rụt tay lại cô ngại ngùng đi vào trong bếp để nấu đồ ăn lúc này hắn mới nhận ra mình hơi quá định vào giải thích thì gặp phu nhân chuẩn bị đi đâu đó hắn vội theo sau hỏi han:
- phu nhân người đi đâu vậy.!
- ta đi thăm mộ ngươi đi không.?
- được dù sao ta cũng rảnh.!_hắn vui vẻ đáp lời_
Đi một hồi thì cũng tới nơi trước mặt hai người la bia mộ khắc *cha,mẹ* xung quanh cỏ mọc um tùm nhìn nhang nghi ngúc có lẻ ngài nào cô dới bà thay phiên nhau thắp đều đặn rồi có đều hắn hơi thắc mắc định hỏi thì người bên cạnh cất lời trước.
- đây không phải ông bà ngoại ruột của tiểu mẫn.!_bà nói_
Hả cái gì cơ trong đầu hắn hơi bất ngờ cũng thấy thương cho số phận của cô nương này .
- bà nói vậy là sao ,ta chưa hiểu lắm.?_hắn vẻ mặt khó hiểu hỏi_
•bà bắt đầu kể cho hắn nghe rằng đây chính là mộ của hai ông bà lão tốt bụng năm xưa khi tâm sự bà mới biết họ không có con khi thấy bà họ rất thương nên muốn nhận bà làm con và nhận đứa cháu tội nghiệp này. Trước khi lâm chung ông bà giao mọi quyền cho hai mẹ con ông bà bảo~*ta thật sự rất vui khi được gặp con, cuộc đời ta không còn dì nuối tiếc cả,mặc dù con dới tiểu mẫn không ruột thịt gì cả? Nhưng các con mãi là con gái của ta , cháu gái của ta , cuộc đời ta như dậy là mãn nguyện rồi không có dì nuối tiếc cả ráng giữ gìn sức khỏe ,khi ta đi nhớ khóc 3 ngày thôi đừng khóc lâu quá ta sẽ lo đấy*~nói rồi ông bà lão từng người lim ngủ đi cùng một lúc khi đó trái tim bà như bị cắt dậy khó thở một cách muốn chết ngay lập tức khó khăn lắp mới có ba có mẹ vậy mà hai người bỏ bà đi mất bà như chết thêm một lần nữa dậy bà khóc òa lên như chưa từng được khóc tiểu mẫn khi ấy cũng chưa hiểu chuyện nên chỉ biết an ủi mẹ.Sau khi kể xong nước mắt bà rơi nhưng môi lại mỉm cười một cách hạnh phúc bởi vì bà biết chỉ có như vậy hai ông bà mới yên lòng mà đi được.nói xong hắn dìu bà về nhà khi đến nhà mâm cơm đã xong rượu cũng đã rót nhìn thức ăn trên bàn rất hấp dẫn ..
- mẹ...phong ca hai người về rồi sao..mau mau vào đây ăn liền cho nóng.!!_nàng nói _
-nhìn cũng ngon đó_hắn cười mỉa mai _
- thái độ gì đấy , có ăn không thì bảo.!!
- thôi được rồi mau ngồi vào ăn đi ,công tử mời..!!
Bà ôn nhu khẽ đưa tay chỉ hướng nghế ngồi .hắn thấy vậy cũng chỉ cười lắc đầu rồi ngồi xuống còn cô thì quơ tay xùy xùy vài cái rồi thôi, ăn xong bà bảo hơi mệt nên đã vào trong chỉ còn đôi trẻ ngồi lại ngắm trăng khuyết *(mặc dù không tròn nhưng vẫn ngắm nha)*
Nàng dơ tay lên chỉ vào trăng một cách buồn bã nói...
- Phong ca huynh có thấy cuộc đời ta giống trăng khuyết hong..??_nàng ngây thơ hỏi một cách buồn bã_
-tại sao muội hỏi dậy.?
- thì ca thấy đó cuộc đời ta nữa rách nữa lành giống như ánh trăng khuyết đó dậy chỉ có phân nữa..!_nàng nói bằng giọng buồn bã_
- Khônggg..muội khác xa với nó..!_hắn xoa đầu nàng bảo_
-thật không .?_nàng hỏi một cách nhanh lẹ_
-đương nhiên thật rồi..!
-nhưng tại sao lại không chứ.??
- vì muội là muội không phải ánh trăng vô vị kia giờ muội gọi ta là ca sao thì ta cũng xem là nhà nhà rồi vậy là lắp khoảng trống ấy rồi đúng không..!!*(chẳng khác nào nói mé con gái nhà người ta thú vị saoo🤭)*
Nàng ngại đỏ mặt quay chổ khác lên tiếng:
- vậy từ giờ huynh sẽ là người thân của ta nhé , có được không.??
- được ,muội muội ngoan của ta..!
Nàng cười một cách hồn nhiên rồi đi vào trong nói vọng ra...
- Ca...đi ngủ thôi khuya rồi..!
Hắn nhìn nàng một cách triều mến rồi cùng nàng đi vào trong*(ý là đi chung thôi chứ khác phòng nha☻️)*
●Nắng xuyên qua khe cửa khiến cô tỉnh giấc nàng cười hạnh phúc đón chào một ngày mới mong là hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời...
- được được, qua ngay đây...cẩn thận chút nha.!
- Tôi đâu có hậu đậu đến mức dậy chứ..!
Vừa dứt lời tay cô đập vào cạnh bàn hắn vội đỡ tay cô lên xem thử kèm theo đó là lời trách móc*(thật ra là lo cho con gái nhà người ta đó🤭)*...
- thấy không tôi đã nói rồi mà không nghe...!
Hắn vừa thôi vừa xoa khoảnh khắc đó cô không hiểu sao cô lại nhìn hắn mãi không thôi tới khi mắt chạm mắt mới rụt tay lại cô ngại ngùng đi vào trong bếp để nấu đồ ăn lúc này hắn mới nhận ra mình hơi quá định vào giải thích thì gặp phu nhân chuẩn bị đi đâu đó hắn vội theo sau hỏi han:
- phu nhân người đi đâu vậy.!
- ta đi thăm mộ ngươi đi không.?
- được dù sao ta cũng rảnh.!_hắn vui vẻ đáp lời_
Đi một hồi thì cũng tới nơi trước mặt hai người la bia mộ khắc *cha,mẹ* xung quanh cỏ mọc um tùm nhìn nhang nghi ngúc có lẻ ngài nào cô dới bà thay phiên nhau thắp đều đặn rồi có đều hắn hơi thắc mắc định hỏi thì người bên cạnh cất lời trước.
- đây không phải ông bà ngoại ruột của tiểu mẫn.!_bà nói_
Hả cái gì cơ trong đầu hắn hơi bất ngờ cũng thấy thương cho số phận của cô nương này .
- bà nói vậy là sao ,ta chưa hiểu lắm.?_hắn vẻ mặt khó hiểu hỏi_
•bà bắt đầu kể cho hắn nghe rằng đây chính là mộ của hai ông bà lão tốt bụng năm xưa khi tâm sự bà mới biết họ không có con khi thấy bà họ rất thương nên muốn nhận bà làm con và nhận đứa cháu tội nghiệp này. Trước khi lâm chung ông bà giao mọi quyền cho hai mẹ con ông bà bảo~*ta thật sự rất vui khi được gặp con, cuộc đời ta không còn dì nuối tiếc cả,mặc dù con dới tiểu mẫn không ruột thịt gì cả? Nhưng các con mãi là con gái của ta , cháu gái của ta , cuộc đời ta như dậy là mãn nguyện rồi không có dì nuối tiếc cả ráng giữ gìn sức khỏe ,khi ta đi nhớ khóc 3 ngày thôi đừng khóc lâu quá ta sẽ lo đấy*~nói rồi ông bà lão từng người lim ngủ đi cùng một lúc khi đó trái tim bà như bị cắt dậy khó thở một cách muốn chết ngay lập tức khó khăn lắp mới có ba có mẹ vậy mà hai người bỏ bà đi mất bà như chết thêm một lần nữa dậy bà khóc òa lên như chưa từng được khóc tiểu mẫn khi ấy cũng chưa hiểu chuyện nên chỉ biết an ủi mẹ.Sau khi kể xong nước mắt bà rơi nhưng môi lại mỉm cười một cách hạnh phúc bởi vì bà biết chỉ có như vậy hai ông bà mới yên lòng mà đi được.nói xong hắn dìu bà về nhà khi đến nhà mâm cơm đã xong rượu cũng đã rót nhìn thức ăn trên bàn rất hấp dẫn ..
- mẹ...phong ca hai người về rồi sao..mau mau vào đây ăn liền cho nóng.!!_nàng nói _
-nhìn cũng ngon đó_hắn cười mỉa mai _
- thái độ gì đấy , có ăn không thì bảo.!!
- thôi được rồi mau ngồi vào ăn đi ,công tử mời..!!
Bà ôn nhu khẽ đưa tay chỉ hướng nghế ngồi .hắn thấy vậy cũng chỉ cười lắc đầu rồi ngồi xuống còn cô thì quơ tay xùy xùy vài cái rồi thôi, ăn xong bà bảo hơi mệt nên đã vào trong chỉ còn đôi trẻ ngồi lại ngắm trăng khuyết *(mặc dù không tròn nhưng vẫn ngắm nha)*
Nàng dơ tay lên chỉ vào trăng một cách buồn bã nói...
- Phong ca huynh có thấy cuộc đời ta giống trăng khuyết hong..??_nàng ngây thơ hỏi một cách buồn bã_
-tại sao muội hỏi dậy.?
- thì ca thấy đó cuộc đời ta nữa rách nữa lành giống như ánh trăng khuyết đó dậy chỉ có phân nữa..!_nàng nói bằng giọng buồn bã_
- Khônggg..muội khác xa với nó..!_hắn xoa đầu nàng bảo_
-thật không .?_nàng hỏi một cách nhanh lẹ_
-đương nhiên thật rồi..!
-nhưng tại sao lại không chứ.??
- vì muội là muội không phải ánh trăng vô vị kia giờ muội gọi ta là ca sao thì ta cũng xem là nhà nhà rồi vậy là lắp khoảng trống ấy rồi đúng không..!!*(chẳng khác nào nói mé con gái nhà người ta thú vị saoo🤭)*
Nàng ngại đỏ mặt quay chổ khác lên tiếng:
- vậy từ giờ huynh sẽ là người thân của ta nhé , có được không.??
- được ,muội muội ngoan của ta..!
Nàng cười một cách hồn nhiên rồi đi vào trong nói vọng ra...
- Ca...đi ngủ thôi khuya rồi..!
Hắn nhìn nàng một cách triều mến rồi cùng nàng đi vào trong*(ý là đi chung thôi chứ khác phòng nha☻️)*
●Nắng xuyên qua khe cửa khiến cô tỉnh giấc nàng cười hạnh phúc đón chào một ngày mới mong là hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com