Những ngày tháng được yêu thương,
Khi tôi ở một con hẻm nhỏ trong một thành phố không quá lớn . Gia đình tôi rất hạnh phúc , những người hàng xóm tốt bụng , thật thà . Nhớ những ngày tháng tôi được tự do, vui vẻ sống bên nhau .
Tôi còn nhớ khi nhà tôi còn là một ngôi nhà nhỏ , đơn sơ, nhưng gia đình tôi quắn quýnh bên nhau , khó khăn bữa no bữa đói . Rồi khi ba mẹ tôi làm lùng , dành dụm để có thể xây một ngôi nhà cao to như tôi mơ ước .
Mặc dù ngôi nhà lúc đó của tôi chưa thực sự to như tôi mong ước , nhưng chính ngôi nhà đó đã gắn liền với niềm vui cũng như nỗi buồn
Nói vui khi nhà tôi xây lên cũng có thể gọi là nhà khá nhất trong số anh chị em của ba mẹ tôi . Lúc đấy ai cũng coi trọng lời nói của ba mẹ tôi . Tôi cũng là một học trò giỏi , nhưng mà nghĩ lại thì chỉ giỏi lớp 1 và lớp 2 thôi *Cười* . Nhà tôi có 1 lầu, tôi rất thích ngủ trưa trên chiếc võng củ và với một người bạn khi ngủ không thể thiếu của tôi là cái mền màu cam đất rất mỏng và mượt , tôi thích được mẹ lót cái mền lên võng và ru tôi ngủ , những buổi trưa nóng bức nhưng được tựa vào lòng mẹ tôi thấy bình yên và ấm áp . Nhưng cơn gió nhẹ nhàng từng cơn khiến giấc ngủ tôi say hơn . Khi bé tôi đã không được gặp mặt ông ngoại tôi nhiều , khi ông mất tôi không biết là tôi ngây thơ hay tại mình vô tâm khi ông mất thì không giọt nước mắt nào rơi xuống , tính tới nay ông đã xa mình gần 10 năm , nhưng khi tôi ngủ tôi đã mơ thấy ngoại về ôm tôi chọc tôi cười đến nỗi mẹ tôi đánh tôi thức dạy hỏi tôi:
- Vì sao mày ngủ mà mày cứ cười vậy ?
Tôi cũng ngây ngô trả lời :
- Ông ngoại cứ chọc cù lét con, con nhột nên con cười !
Mẹ tôi dường như không tin tôi và khõ nhẹ lên trán bảo tôi "Khùng". Quê ngoại tôi không quá xa chỉ cách 1 tiếng ngồi cao tốc , tôi thích những ngày hè được về quê ngoại , ngoài đấy có các anh chị em của tôi rất thân thiện rất thương yêu tôi . Nhưng hạnh phúc đâu phải mãi trọn vẹn , điều gì rồi cũng sẽ có thể xảy ra gia đình tôi gặp biến cố phải chạy đôn chạy đáo mượn tiền . Ba tôi quyết định phải bán căn nhà mà tôi đang ở để lấy tiền trả nợ
Tôi còn nhớ khi nhà tôi còn là một ngôi nhà nhỏ , đơn sơ, nhưng gia đình tôi quắn quýnh bên nhau , khó khăn bữa no bữa đói . Rồi khi ba mẹ tôi làm lùng , dành dụm để có thể xây một ngôi nhà cao to như tôi mơ ước .
Mặc dù ngôi nhà lúc đó của tôi chưa thực sự to như tôi mong ước , nhưng chính ngôi nhà đó đã gắn liền với niềm vui cũng như nỗi buồn
Nói vui khi nhà tôi xây lên cũng có thể gọi là nhà khá nhất trong số anh chị em của ba mẹ tôi . Lúc đấy ai cũng coi trọng lời nói của ba mẹ tôi . Tôi cũng là một học trò giỏi , nhưng mà nghĩ lại thì chỉ giỏi lớp 1 và lớp 2 thôi *Cười* . Nhà tôi có 1 lầu, tôi rất thích ngủ trưa trên chiếc võng củ và với một người bạn khi ngủ không thể thiếu của tôi là cái mền màu cam đất rất mỏng và mượt , tôi thích được mẹ lót cái mền lên võng và ru tôi ngủ , những buổi trưa nóng bức nhưng được tựa vào lòng mẹ tôi thấy bình yên và ấm áp . Nhưng cơn gió nhẹ nhàng từng cơn khiến giấc ngủ tôi say hơn . Khi bé tôi đã không được gặp mặt ông ngoại tôi nhiều , khi ông mất tôi không biết là tôi ngây thơ hay tại mình vô tâm khi ông mất thì không giọt nước mắt nào rơi xuống , tính tới nay ông đã xa mình gần 10 năm , nhưng khi tôi ngủ tôi đã mơ thấy ngoại về ôm tôi chọc tôi cười đến nỗi mẹ tôi đánh tôi thức dạy hỏi tôi:
- Vì sao mày ngủ mà mày cứ cười vậy ?
Tôi cũng ngây ngô trả lời :
- Ông ngoại cứ chọc cù lét con, con nhột nên con cười !
Mẹ tôi dường như không tin tôi và khõ nhẹ lên trán bảo tôi "Khùng". Quê ngoại tôi không quá xa chỉ cách 1 tiếng ngồi cao tốc , tôi thích những ngày hè được về quê ngoại , ngoài đấy có các anh chị em của tôi rất thân thiện rất thương yêu tôi . Nhưng hạnh phúc đâu phải mãi trọn vẹn , điều gì rồi cũng sẽ có thể xảy ra gia đình tôi gặp biến cố phải chạy đôn chạy đáo mượn tiền . Ba tôi quyết định phải bán căn nhà mà tôi đang ở để lấy tiền trả nợ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com